Gửi bài:

Tôi mong cô ấy hiểu

(truyenngan.com.vn) Trời ơi, quen nhau hơn năm nay mà cô ấy không hiểu tính tôi à. Tôi mà có cái tính ngoại tình thì đã ngoại tình từ lâu lắm rồi chứ chẳng đợi đến ngày hôm nay. Tôi giải thích rồi, cũng nhờ mấy anh công ty nói rồi, nhưng cô ấy lại bảo chúng tôi một ruộc với nhau. Nói thật giờ tôi chẳng biết phải làm sao cho cô ấy trở về trạng thái bình thường được nữa.

***

Chào bạn đọc truyenngan.com.vn

Tôi là Minh Anh, kĩ sư công nghệ thông tin, vừa ra trường một năm và đang tất bật với công việc. Tôi phải giới thiệu như vậy bởi hôm nay tôi muốn tâm sự riêng với một bạn nữ đã từng được đăng tâm sự trên trang mà tôi có vô tình đọc được.

toi mong co ay hieu

Cách đây mấy hôm, khi bạn gái tôi share link bài viết "Có phải là hết yêu" trên trang Facebook cá nhân của mình, tôi có đọc và bỗng có nhiều suy nghĩ. Và dĩ nhiên, tôi suy nghĩ là bởi chuyện chúng tôi cũng đang có những điểm tương đồng.

Nói là tương đồng không có nghĩa là tôi cũng đang thấy tình yêu của chính mình cũng nguội như cô gái trong bài tâm sự trước, tương đồng nghĩa là bạn gái tôi cũng đang có những suy nghĩ như vậy. Cô ấy suốt ngày bảo tôi hờ hững. Câu chuyện của chúng tôi lúc nào cũng kết thúc bằng câu hỏi: "Liệu anh có phải đang yêu em không đấy?" Lần 1 tôi còn trả lời, chứ lần thứ 10, thứ 20, thậm chí là mỗi ngày vài lần như thế, nói thật, tôi chán chả buồn trả lời.

Tôi viết lên đây bởi tôi biết cô ấy sẽ đọc được, và tôi cũng muốn giải thích cho cô ấy hiểu một lần cuối. Có mọi người chứng giám, tôi muốn cô ấy hiểu là tôi đang rất chân thành.

Tôi yêu cô ấy, thậm chí là vẫn còn rất yêu cô ấy. Nếu không yêu cô ấy làm sao tôi vẫn cố chịu đựng những câu hỏi ngớ ngẩn, sự khiển trách, giận dỗi đến bây giờ. Nếu không yêu cô ấy thì làm sao tôi có thể đi làm cả ngày, rồi đi học thêm chứng chỉ đến tận 9 giờ tối vẫn cố chạy qua nhà cô ấy, đưa cô ấy đi vòng vòng dạo mát. Cũng đôi khi còn chưa kịp bữa ăn tối, nhưng tôi sợ, chỉ một ngày tôi không qua thôi đã là một bất công với người tôi yêu rồi. Tôi yêu cô ấy, nên tôi trân trọng cô ấy, trong từng suy nghĩ và hành động của mình, dù là nhỏ nhất.

Tôi yêu cô ấy, tôi dám chắc điều đó. Đâu dễ mà một chàng trai lông bông suốt ngày cắm mặt vào game online, giờ thì bỏ cả game để dành toàn bộ quỹ thời gian mình có cho cô ấy. Xin em đừng bao giờ hỏi tôi có yêu em không nữa, vì điều đó chỉ làm tôi mệt mỏi thêm mà thôi. Nếu cô ấy bảo cô ấy yêu tôi rất nhiều thì trái tim cô ấy phải cảm nhận được tình yêu của tôi với cô ấy cũng chẳng hề thua kém thế chứ.

Tôi là sinh viên mới ra trường, cần phải có nhiều sự cố gắng trong công việc. Đây là thời gian học việc, là thời gian để chứng minh cho nhà tuyển dụng thấy họ đã không chọn nhầm người, nên tôi càng phải cố gắng gấp 5 lần, gấp 10 lần ngừoi khác. Tôi bận, đúng. Tôi mệt mỏi, không sai. Chẳng lẽ cô ấy không hiểu được điều đấy. Cô ấy đừng so sánh công việc của tôi với bất kì công việc của ai. Cô ấy bảo người yêu bạn cô ấy có bận như tôi đâu, mỗi ngừoi một công việc, mỗi công việc lại có một đặc thù riêng, làm sao cô ấy có thể so sánh thế được. Và tuyệt nhiên cô ấy đừng đem công việc của tôi ra so sánh với việc học của cô ấy, vì tôi cũng học rồi nên tôi biết quỹ thời gian cho chúng khác nhau như thế nào mà. Xin cô ấy một lần hãy nghĩ đến sự bận rộn và sự cố gắng của tôi để hiểu tôi hơn.

Chuyện mấy hôm trước cũng vậy. Chả là hôm đó tôi đang họp. Hôm đấy xảy ra sự cố với bên khách hàng nên đội kĩ thuật phải ở lại họp sau giờ làm. Cô ấy đợi tôi trước lớp chứng chỉ nhưng bạn cùng lớp bảo hôm nay tôi nghỉ học. Cô ấy gọi liên tục vào máy tôi, nhưng tôi đều không nghe được. Và dĩ nhiên, cô ấy nổi đoá lên, trách móc tôi và bảo đừng để cô ấy bắt được tôi ngoại tình, lúc đó tôi sẽ phải hối hận.

Trời ơi, quen nhau hơn năm nay mà cô ấy không hiểu tính tôi à. Tôi mà có cái tính ngoại tình thì đã ngoại tình từ lâu lắm rồi chứ chẳng đợi đến ngày hôm nay. Tôi giải thích rồi, cũng nhờ mấy anh công ty nói rồi, nhưng cô ấy lại bảo chúng tôi một ruộc với nhau. Nói thật giờ tôi chẳng biết phải làm sao cho cô ấy trở về trạng thái bình thường được nữa.

Mỗi người chỉ có một giới hạn chịu đựng nhất định, nên đừng làm nó vượt quá cái giới hạn đó. Tôi mong cô ấy đọc được và sẽ hiểu.

Ngày đăng: 24/08/2013
Người đăng: Góc Tâm Sự
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
Trên đời này
 

Trên đời này, chẳng có ai vì mất đi một người mà không sống nổi, cùng lắm là đau lòng ba năm hay năm năm, ăn ít đi vài bữa, mất ngủ mấy đêm, gầy mất mấy cân, qua 8 đến 10 năm sau, lại có mối duyên mới, sinh con đẻ cái, ấm áp sum vầy rồi còn nhớ rõ ai là ai nữa.

Quả nhân có bệnh - Tuỳ Vũ Nhi An.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage