Gửi bài:

Yêu xa

(truyenngan.com.vn) Bạn bè tôi ai nấy cũng khuyên tôi không nên gật đầu nhanh như vậy. Nhưng không gật đầu nhanh, ngày hôm sau anh lên máy bay đi Moscow thì biết đến khi nào tôi mới có thể gật đầu mà được anh ôm thật chặt như thế lần nữa.

***

Vẫn nhớ hôm ấy, khi đứng một mình ở sân bay, nhìn máy bay của anh vừa cất cánh trên khoảng trời cao rộng, tôi tự dưng thấy mông lung quá. Chuyến đi này của anh kéo dài 7 năm và liệu một cô bé 17 tuổi như tôi có thể chờ. Anh bảo anh đi 3 năm sẽ về thăm một lần, nhưng 3 năm cũng ngang ngửa con số 7 năm kia chứ đâu thua là mấy.

yeu xa

Bạn tôi bảo yêu xa khổ lắm, nghe bảo yêu gần giữ đã khó lắm rồi, tôi yêu xa biết sẽ thế nào?

Tôi vẫn nhớ như in tôi đã hoang mang như thế nào, nhưng khi tin nhắn của anh đến ngay sau đó: "có những thứ gọi là niềm tin thì không thể lí giải được, anh tin là em sẽ tin anh". Và tôi đã tin, đã quyết tâm chờ đợi anh là vì vậy.

Cuộc sống của một đứa trẻ 17 tuổi như tôi chẳng có gì thay đổi khi anh đến và rồi anh đi, chúng tôi skype cả ngày, có khi anh còn cho tôi xem cả lớp anh đang học, cho tôi nói chuyện với những người bạn Nga dễ thương còn anh thích thú khi làm người phiên dịch.

Anh bảo sinh viên trường kĩ thuật bọn anh toàn trai, kiếm một bóng con gái khó lắm, may ra chỉ thấy mấy bà giáo. Anh bảo trường anh kỉ luật nghiêm, nên không sợ anh linh tinh hay lăng nhăng gì gì đâu. Mà mấy lần skype với anh, cũng thấy giảng đường toàn con trai, nên tôi cũng yên tâm lắm.

Cái hẹn ba năm cũng đến, anh trở về, và tôi thì hân hoan khôn xiết. Anh bảo anh còn mua tặng tôi một búp bê Nga rất xinh nữa, nói chung là anh tin tôi sẽ thích. Tôi háo hức từng giờ từng phút một để được gặp anh. Tôi gần như mất ngủ cả đêm để trông ngóng anh.

Tôi đợi ở sân bay từ sớm, chuyến bay của anh bị trễ mất 30 phút mà tôi nóng ruột ghê. Anh từ trong bước ra, tôi hét lớn tên anh, rồi khựng lại: anh đi cùng một người nữa, là một cô gái – một cô gái Nga. Sao anh chẳng nói gì với tôi về sự xuất hiện này? Cô gái ấy là ai? Bạn cùng trường ư? Không thể, nếu thế sao anh không giới thiệu cho tôi? Bao nhiêu câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu tôi, cho tới khi anh vỗ nhẹ vào vai tôi. Anh cười rất hiền, nhìn tôi rất âu yếm, ôm tôi một cái rồi giới thiệu cô gái ấy. Anh bảo là bạn, học trường nữ sinh bên cạnh trường anh, rằng cô ấy rất yêu Việt Nam nên muốn ghé thăm và anh ấy sẵn tiện đưa cô ấy về.

Trong suốt thời gian ở Việt Nam, cô ấy ở tại nhà anh, anh đưa cô đi thăm thú mọi nơi, tất nhiên là có tôi đi cùng. Nhưng nhìn cử chỉ thân mật của họ, nhìn nhừng tràng đùa và tiếng cười giòn tan của họ, tôi lại cứ thấy khó chịu. Tôi bắt đầu lo lắng pha một chút sợ hãi, anh còn tới 4 năm xa nhà. Bốn năm là một khoảng thời gian khá lớn cho một tình yêu xa cách. Anh ấy bắt đầu có cô gái bên cạnh, có thể giờ họ là bạn, nhưng qua bên đấy, nơi đất khách quê người có khi nào anh ấy cần một cái ôm. Tôi lo lắng lắm.

Ngày đăng: 05/09/2013
Người đăng: Góc Tâm Sự
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
 

Khi tôi trưởng thành, có nhà báo phỏng vấn tôi, rằng giữa sức khoẻ, tình yêu và tiền bạc, ông quan tâm điều gì nhất?

Lúc đầu tôi nói nhiều về tình yêu, về sau tôi nói nhiều hơn về sức khoẻ. Tôi phớt lờ tiền bạc, mặc dù tôi nhận thấy đó là một bất công: Tiền bạc chưa bao giờ được con người ta thừa nhận là mối quan tâm hàng đầu dù tiền bạc ngày nào cũng chạy đi mua quà tặng cho tình yêu và thuốc men cho sức khoẻ.

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ (Nguyễn Nhật Ánh)

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage