Gửi bài:

44 ngày yêu em

Người ta thường hay nói về những người yêu nhau trong mỗi một chuyện tình buồn bằng những danh từ mỹ miều, đầy cảm xúc... Em là cơn gió thoảng qua, em là cơn mưa chợt đến, em là vệt nắng cuối chiều... Còn với anh, anh gọi em chỉ bằng 1 từ : "Đêm..." Yên tĩnh, nhưng chơ vơ...

***

Có nhiều khi, gục đầu trong lòng Đêm, anh hỏi: "Đêm ơi, anh có được phép yêu thêm một ai khác nữa không em?" Im lặng, dụi tắt điếu thuốc vào cái gạt tàn đầy vương vãi, anh biết, anh yêu Đêm, yêu cả em trong đó! Đứng dậy, khoác thêm một chiếc áo mỏng, dắt xe ra đường. Vẫn con đường ấy, ngõ nhỏ ấy, ngôi nhà ấy, mùi hương ấy... Đến tháng mấy thì không còn mùa hoa sữa nữa vậy em? Giá như có em ngồi đằng sau anh như hôm ấy, giá như em có thể ôm anh thật lâu, tựa đầu vào lưng anh, anh sẽ vui, sẽ hạnh phúc biết bao... Giá như...

44-ngay-yeu-em

Cuộc đời mỗi 1 con người, hẳn ít nhiều khó tránh khỏi hai chữ biến cố. 28 tuổi, một cái tuổi chưa quá lớn nhưng cũng đủ để hiểu, để biết và để thấm thía với đời, với tình. Ừ, anh vấp ngã nhưng điều quan trọng không phải là anh ngã đau hay không, mà là em đã kéo anh đứng dậy, đẩy anh bước về phía trước. Lúc anh tuyệt vọng nhất, em đã đến, rất vô tình nhưng lại đầy sâu lắng. Bao nhiêu lâu nay, nụ cười không còn trên môi anh nữa, chỉ còn đôi mắt ẩn chứa nhiều tâm sự, những tâm sự buồn. Và cũng chính cái tuổi 28 đó cho anh biết yêu đơn phương một người lại buồn da diết đến thế. Buồn nhưng vẫn yêu, vì thích buồn !

Hơn một tháng yêu em, chừng đó cũng đủ trong anh đầy ắp kỷ niệm. Một góc cafe, anh và em, hai cái laptop, mỗi người một việc, thỉnh thoảng nói với nhau một hai câu... Một quán trà đá ven đường, nơi anh ngồi đợi em, để đi cùng em một chuyến xe không định hướng, chỉ là đi cùng vì em cảm thấy bất an, vì em mỏng manh cần một vòng tay vững chắc bảo vệ... Một chút nắng tô lên môi em... Em biết không? Đẹp lắm đấy! Tựa đầu vào vai anh đi em, nơi đó em có thể yên tâm có một giấc ngủ thật ngon, không giật mình, không vướng bận. Hương tóc em quyện vào với gió, đọng lại trong từng hơi thở ngập ngừng, gấp gáp của anh, của một trái tim tưởng như đã chết nghẹn vì tình, vì người.

Hà Nội, phố xá đông đúc người với xe. Anh đi trước, em nép mình sau anh. Anh đã sợ quá nhiều thứ, những thứ làm anh không bao giờ có thể có một chỗ đứng trong tâm trí em. Anh sợ đi bên cạnh em có thể làm em bị người đời xì xèo bàn tán, anh sợ anh đi quá nhanh để rồi khi quay mặt lại đã lạc mất em từ bao giờ, anh muốn lắm đưa bàn tay ra nắm chặt tay em, nhưng anh lại sợ... Tất cả, đến ngay giây phút này đều làm anh nhói lòng. Ai bảo anh không can đảm, ai bảo anh quá nhiều suy nghĩ mà suy nghĩ quan trọng nhất lại không nói được ra? Bởi vì anh chấp nhận như thế cơ mà, bởi vì lúc đó anh đâu biết gì. Bởi vì bao trùm lấy anh khi ấy chỉ là những cảm giác yên bình. Quá lâu rồi anh không còn biết cảm giác đó ra sao? Hạnh phúc lắm lắm khi bóng anh che hết ánh nắng gay gắt cho em phía sau. Anh chỉ cần như thế thôi... Không có một chút hi vọng nào...

Đêm ơi! Em vẫn cứ muốn im lặng đến tàn nhẫn thế sao? Không còn ai bên cạnh nữa rồi mà, chỉ còn anh với em, cho anh hôn lên môi em một lần thôi, dù chỉ là vụng trộm khi em đang say ngủ. Một nụ hôn nhẹ thật nhẹ... Môi em khô quá, khó thở lắm phải không em, đau lắm phải không em? Anh thương em lắm! Nằm cạnh em, cảm giác yên bình lại đến mang theo xót xa chiếm lấy tâm trí anh. Giống như vừa mới biết yêu, trái tim anh thêm một lần biết thổn thức. Mặc dù biết nó sẽ lại đau lắm, đau hơn cả mọi lần, anh không tài nào ngăn được. Chỉ biết lặng yên ngắm nhìn em qua ánh đèn ngủ hiu hắt. Hết đêm nay thôi, khi e ngủ dậy em sẽ không còn thấy anh nữa. Anh hứa anh sẽ bước đi... Anh hứa...

Điên rồ, thật sự điên rồ, hết sức điên rồ. Có cả tá người sẽ nhận xét anh như thế khi đọc những dòng tâm sự này. Hì, kệ em nhỉ! Tình yêu nhiều khi cần một chút gì đó điên điên, cũng thú vị lắm chứ. Anh thích được quan tâm, lo lắng, thích được che chở em. Em nhớ lần anh chở em về dưới cơn mưa nặng hạt không? Đi chậm vì muốn khoảnh khắc ấy kéo dài mãi đến đứng yên, đi nhanh vì lo em ướt... Mưa lạnh, mà lòng anh thật sự ấm áp... Ước gì, có vòng tay của một ai đó, ôm anh, siết chặt. Chắc rằng sẽ có một thằng con trai hét thật to giữa phố đông người: "Anh yêu em " ...

Ngày đăng: 06/12/2013
Người đăng: Trung Nguyễn Thế
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Leo Buscaglia about risk
 

Cười thì sợ giống người điên.
Khóc thì bị kêu mềm yếu.
Đưa tay kết bạn thì rủi ro khi quan hệ.
Chia sẻ tâm tư thì như phơi bày trần trọi bản thân.
Đem ý tưởng, giấc mộng của mình trình cho đám đông mang rủi ro bị gọi là ngây thơ.
Yêu lỡ không được đền đáp.
Sống thì chịu rủi ro về cái chết.
Hy vọng mang rủi ro tuyệt vọng.
Cố gắng thì bị rủi ro vì thất bại.
Nhưng các rủi ro phải được chấp nhận và vượt qua vì cái nguy hiểm nhất cho đời người là không dám làm gì rủi ro.
Người không dám rủi điều gì là người không làm được điều gì, không có gì, và trở thành vô nghĩa.
Người ấy có thể tránh được những đau đớn và buồn bã, nhưng bạn đó sẽ không học gì, cảm nhận gì, thay đổi gì, phát triển gì hay yêu ai và sống thế nào.
Trói buộc vào nỗi sợ, người ấy biến thành nô lệ và từ bỏ tự do cho mình.
Chỉ những ai dám nhận rủi ro, người ấy mới thực sự tự do.

Leo Buscaglia

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage