Gửi bài:

Người thứ 3

Ngày găp anh, em là cô bé 25 tuổi không suy nghĩ sâu sắc và bình thản. Em sau lần chia tay mối tình đầu khi chưa đi hết năm đầu đại học đã không đủ mạnh mẽ để đứng lên và bước tiếp. Thời gian đầu em chìm trong rượu và thuốc lá để quên, sau này em hẹn hò thêm với nhiều người, không quan tâm tình trạng hôn nhân và tuổi tác của họ, chỉ cần họ yêu và thích em, chỉ cần họ đi chơi với em và mang lại cho em tiếng cười. Để em thấy rằng em vẫn còn sự hấp dẫn và quyến rũ được một người đàn ông.

Anh là một người trong số đấy.

***

Lần đầu tiên đi chơi với anh, em đủ nhạy cảm để nhận ra rằng anh là một người đàn ông của gia đình. Nào có vấn đề gì đâu, em chỉ tìm người tình, người để chia sẻ, em không tìm chồng nên điều đó không quan trọng. Một người phải gánh trên vai đầy đủ nghĩa vụ và trách nhiệm, chúng ta ngồi uống cà phê. Lúc anh chở em về bất giác vòng tay nhẹ ôm anh từ phía sau lưng, chỉ là em muốn được úp mặt vào lưng của một người điềm đạm và từng trải, vì bất giác em thấy mình yếu đuối, không phải vì em cảm thấy yêu anh, nhưng cái ôm ấy khiến anh luống cuống, anh hiểu lầm.

Chúng ta đã ở bên nhau, sau lần đó và thêm nhiều lần khác nữa vào những buổi chiều...

nguoi-thu-ba

Anh thường ăn rất ít và ngồi nhìn em ăn, vì khi về nhà ăn còn MUỐN ăn cơm vợ nấu. Em tin là anh muốn vì không ai thích ăn mà bị bắt ép cả. Anh chỉ đi với em vào một ngày giữa tuần vì anh bảo lịch sinh hoạt nhà anh cuối tuần mà vợ anh tinh lắm. Anh mang đến cho em cảm giác anh anh rất trân trọng cuộc hôn nhân của mình và vợ anh rất yêu anh dù em chưa gặp chị bao giờ.

Thực sự cho đến lúc đó em chưa bao giờ cảm thấy có tội với vợ con anh, với cuộc hôn nhân của anh vì em cứ nghĩ mình không lấy gì của gia đình anh cả, chỉ là 60 phút mỗi tuần anh ở bên em mời em một cốc cà phê và nắm tay em thật chặt, chia sẻ với em những chuyện không đầu không cuối. Những áp lực công việc, những trăn trở mà vợ anh một phụ nữ chỉ ở nhà làm nội trợ không thể chia sẻ.

Cho đến một ngày, lúc đang ngồi ở quán cà phê lồng lộng gió bên Hồ tây, anh bất chợt nói với em: Vợ anh đang có bầu năm tháng.

Em ngạc nhiên và sửng sốt, giây phút ấy trong em bao nhiêu suy nghĩ hỗn độn. Em bỗng thấy anh ở bên em không phải tình cảm sâu sắc chỉ là để giải quyết nhu cầu khi vợ anh bầu bí, em bỗng thấy mình trở thành kẻ thứ 3 đầy tội lỗi khi tìm niềm vui bên chồng người khác khi người ta đang bụng mang dạ chửa. Em bỗng thấy mình không là gì, niềm vui ở bên anh, chia sẻ với anh không là gì so với người vợ sẵn sàng sinh con thứ ba cho anh chỉ vì anh thích con gái. Đó mới là tình yêu thực sự của cuộc đời anh.

Lúc ấy em đã thực sự muốn bật khóc.

Hôm sau em nộp đơn xin nghỉ việc. Em quyết định rời xa Hà Nội dù ở đó rất đẹp, dù ở đó có những kỷ niệm của mối tình đầu, có những mối tình, có anh. Nhưng cuộc sống ở đó đã biến đổi em thành con người khác theo cách này hay cách khác, em không muốn trở thành một con người như thế, lúc đó em mới nhận ra rằng em đang là người thứ ba xấu xa mà chính em cũng luôn ác cảm và khinh thường.

Hai năm sau em vô tình gặp lại anh ở chỗ em làm việc, chúng ta đều ngạc nhiên và sửng sốt, em không nói nên lời nào, anh cũng thế.

Em về quê xin việc và lấy chồng, một người chồng với vẻ bề ngoài mẫu mực giống như anh. Em sinh con trai đầu lòng, dù chồng rất thích con gái. Em cũng đã có những lúc ghen tuông, dằn vặt khi biết về những mối tình đã qua của chồng, khi biết về những cảm mến của anh ấy và các cô gái dành cho nhau qua những lần gặp gỡ. Nhưng em biết đàn ông không bao giờ bỏ vợ con vì những vui chơi bên ngoài và những cô gái đôi khi họ ở bên chồng mình chỉ để chia sẻ tìm kiếm niềm vui chứ không chắc gì họ đã muốn cướp chồng mình nên em chỉ nhẹ nhàng đánh tiếng chứ chẳng bao giờ đi đánh ghen ầm ĩ. Bởi vì những tháng ngày bên anh đã cho em hiểu thêm nhiều điều để em biết trân trọng và yêu thương cái hạnh phúc mà em đang có thế nên em chẳng bao giờ ân hận vì đã từng đến và ở bên anh trong một phần nhỏ cuộc đời.

Tròn 3 năm ngày em rời xa anh, con gái nhỏ của anh tròn ba tuổi, trong tim em tình cảm giành cho anh vẫn bình yên nhẹ nhàng ấm áp. Em vẫn nhớ đến anh mỗi đông về, vẫn nhớ lời anh dặn ngày nào" Nếu anh chỉ mới một con, anh sẽ bỏ vợ để lấy em" mà chẳng suy xét lời anh nói là thật lòng hay bốc đồng cao hứng để an ủi mình rằng em vẫn là người phụ nữ được anh yêu thương ngoài chồng mình.

Bình yên anh nhé, giờ mong ước của em là cả hai gia đình chúng ta yên ổn và hạnh phúc. cảm ơn anh rất nhiều vì những tin nhắn động viên mỗi sáng, em chỉ cần thế là đủ, để thấy ấm áp và yên bình và như thế chắc cũng không có lỗi nhiều với chị đâu anh nhỉ, một tin nhắn trong 1 giây thôi mà.

Kẹo cà phê

Ngày đăng: 14/01/2014
Người đăng: Tiamo Amore Mio
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
A guy who saves
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage