Gửi bài:

Là gã khờ yêu em...

Một ngày cứ lẳng lặng trôi đi và đến khi đêm về nỗi nhớ em lại dâng lên như một căn bệnh nan y đến lúc tái phát anh chỉ biết chìm đắm trong âm nhạc và mạng xã hội để vơi bớt nỗi nhớ...

***

Đêm qua anh lại mơ về em.

Mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ,

Nhưng chúng chả phải của anh.

Đêm qua anh mơ về em.

Mơ về cuộc sống bình yên và hạnh phúc,

Nhưng cuộc sống đó cũng chả phải của anh.

Đêm qua anh mơ về em...

Mơ về những kỉ niệm xưa cũ,

Nhưng chúng chỉ đẹp khi có em...

la-ga-kho-yeu-em

Ngày em đến như giọt nắng chói chang tỏa sáng cả một bầu trời đầy sức sống, ngày em đi êm đềm âm u và chợt tắt bỏ lại anh với một góc thành phố u buồn.

Một ngày dài với bao lo toan mệt mỏi của cuộc sống, chuyển mình và cuốn theo những thứ gọi là trò đời cuốn theo những thứ gọi là trò chơi thời thượng để rồi đêm về khi mọi thứ chìm trong tĩnh lặng giữa lưng chừng cô đơn hình ảnh em lại hiện về, vẫn sâu sắc như ngày đó chỉ có điều con người thật của em giờ đã trôi về đâu, con người đấy giờ đã vui vẻ bên ai và chẳng còn nhớ đến một ai. Anh tự hỏi có một lúc nào đó, liệu chỉ là một thời điểm, một thoáng chốc, một phút giây, một khoảnh khắc, một khoảng lặng, trong đầu em chợt hiện lên chút hình ảnh nhỏ nhoi nào đó về anh.

Liêu rằng cái con người mà anh yêu thương và xa cách suốt ba năm nay có còn sót lại gì chút khoảnh khắc về anh hay không hay anh đã mãi chìm vào quên lãng.

Người ta nói, con người chỉ thực sự chết khi họ bị lãng quên và anh cũng vậy, em là tất cả của anh là cuộc sống của anh nhưng nếu anh không còn tồn tại ở đâu đó trong em thì khác gì anh đã chết.

Một ngày cứ lẳng lặng trôi đi và đến khi đêm về nỗi nhớ em lại dâng lên như một căn bệnh nan y đến lúc tái phát anh chỉ biết chìm đắm trong âm nhạc và mạng xã hội để vơi bớt nỗi nhớ. Đến khi chả thể kìm lòng anh quyết định nhắn tin cho em, tự hỏi sau ba năm xa cách em còn nhớ tới anh hay không.... Và rồi em trả lời, em gọi anh bằng cái tên mà ta đặt cho nhau, em nhớ những kỉ niệm ngày đó và điều quan trọng là em nhớ tới anh. Trong một khoảnh khắc anh cảm thấy như mình được hồi sinh, được sinh ra một lần nữa với niềm vui vô bờ để rồi sao? Trước đây khi yêu em hai năm trời, anh lạnh lùng vô tâm nhưng vẫn yêu em hết mực chỉ là em không nhận biết được vế sau mà chỉ biết được vế trước, hai năm trời dù là yêu nhau nhưng chả bao giờ anh nói : "Anh yêu em" ngoại trừ những lần bị em ép buộc vì anh biết ba từ đấy là không đủ, không bao giờ đủ nên anh chả bao giờ nói, cũng một phần vì người ta gọi nó là sến và nhàm chán ... Cũng không ít lần chia tay giận hờn nhưng người chủ động là em và người chấp nhận quay lại là anh vì anh tôn trọng em và tôn trọng quyết định của em, em có làm gì anh cũng cố tìm ra lý do để chấp nhận nó. Ngày em đi rồi em hạnh phúc rồi em sống vui vẻ với người khác anh thề là anh đã mỉm cười vì anh biết nơi đó em hạnh phúc vì anh biết có người làm em vui hơn anh có người làm em thoải mái và thấy bình yên hơn anh chưng chắc chẳng có người nào yêu em nhiều hơn anh. Từ khi xa em anh đã học, học cách hiểu một con người, hiểu được tâm lý của họ, đọc vị được bất kì ai để rồi bàng hoàng nhận ra sao con người lại đơn giản đến vậy.

Sau tin nhắn đó để rồi sao để rồi em gọi tên anh trò chuyện vài câu xã giao và chẳng ai đủ dũng cảm để nhắc tới chuyện tình yêu. Để rồi từ đó lại chìm vào tĩnh lặng lại quay về với nỗi nhớ chẳng vơi đi. Đúng vậy và chắc đúng là vậy, đúng như em nói dẫu sao thì anh cũng chỉ là một nhân tố khiến em vững bước hơn trên đường đời, có lẽ là một viên đá hay một viên sỏi nào đó để em vấp ngã và học cách đứng lên rồi nhảy qua hoặc tránh xa nó để không bao giờ bị ngã một lần nữa.

Ngày đó vì tuổi trẻ nông nổi và bồng bột, anh ra đi để có một tương lai tốt đẹp hơn bỏ em để đi tới phía bên kia chữ S tới Sài Gòn xa hoa và phù phiếm chỉ để lại cho em một chữ " Chờ " chỉ là vài năm thôi tự dặn lòng rằng có tình yêu sẽ vượt qua tất cả. Bao quyết tâm bao niềm tin để rồi hai tuần, hai tuần trong cái nơi gọi là Trường nội trú chẳng khác gì cái trại cải tạo với khuôn phép gò bó và cứng nhắc làm sao có thể giam hãm một con người khao khát tự do và khám phá như anh. Và rồi anh là người thất hứa trước người không chờ được trước là anh, chỉ với vài trăm nghìn trên người với độc một bộ quần áo, anh từ bỏ mọi thứ để một mình vượt gần 2000km để về với em. Và rồi khi về anh mới nhận ra người chờ lâu hơn thực ra lại là anh. Chỉ trong thời gian đó em đã ra đi, bỏ đi tới một nơi xa do gia đình hay do em anh cũng chẳng biết chỉ biết rằng em bỏ đi chẳng lời từ biệt chẳng một tin nhắn và chẳng hề liên lạc lại. Chỉ đơn giản là em biến mất, như chưa từng tồn tại. Lạc lõng trên con phố anh tự hỏi sao thành phố lại yên bình đến vậy nhưng nó chỉ yên bình với người khác. Em ra đi mang theo cả nỗi buồn và niềm vui của thành phố em ra đi mang theo cả trái tim anh đi rồi.

Dạo gần đây anh mới thấy em xuất hiện trên mạng xã hội chả biết làm sao mà em ở trong list bạn của anh hay anh may mắn ở trong list bạn của em chỉ biết em vui vẻ và hạnh phúc còn anh từ đó anh mất luôn đi cái cảm giác cơ bản của con người, cái thứ xa sỉ người ta gọi là "yêu". Có người nói anh không biết tình yêu là gì, có lẽ vậy. Anh chỉ biết rằng " em " một con người chả có tí liên quan nào tới anh về máu mủ ruột thịt hay họ hàng thân thiết, nhưng chỉ cần trong một đêm mưa bão nào đó em gọi điện cho anh nói rằng em cần anh hay cần mạng sống của anh anh sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để đến bên em trao nó cho em giúp em vượt qua khó khăn mà chẳng cần báo đáp. Nhưng có lẽ tên anh trong cái list dài mang tên " người quen " của em nó còn ở xa lắm có khi nó chẳng còn trong đấy nữa nhưng anh vẫn hi vọng dẫu biết là vô vọng. Nhiều người bảo đợi chờ gì vứt đi, gạt bỏ hết đi mà sống tiếp mà bước tiếp. Ờ có lẽ vậy, đúng là nhiều khi anh cũng muốn đốt cháy tất cả nhưng lại sợ tàn tro bay mất. Nếu một ngày tỉnh dậy anh không còn nhớ tới em, anh không còn biết đến một ai như em không còn những kỉ niệm về em thì liệu lúc đấy anh còn có sống nổi, anh còn có thể nhận biết được mình là ai ? anh có thể còn là chính anh?

Và rồi sau bao đêm dài trăn trở giữa cô đơn bủa vây anh đã viết, viết để xóa tan màn đêm nay viết để đơn giản chỉ để một lúc nào đó đọc lại để một lúc nào đó nhắc rằng mình vẫn nhớ tới em đến nhường nào để như một liều thuốc chẳng biết tốt hay xấu để tiếp tục sống tiếp lưu nó trên một trang mạng nào đó để nó không phai tàn. Rồi một ngày nào đó, có lẽ và có thể nó đến tay em và em nhận ra em là " em " trong nỗi nhớ của anh và rồi chỉ đơn giản là mỉm cười và biết trên thế giới vẫn còn một gã khờ nào đó yêu em đến nhường nào trước sự trói buộc vô vọng của quá khứ.....

 

Ngày đăng: 15/10/2014
Người đăng: Huyền Vũ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
 Albert Einstein - passion to explore quote
 

Tôi không phải là một nhân tài xuất chúng, tôi chỉ là một người đam mê tìm tòi

By Albert Einstein

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage