Gửi bài:

Yêu một người đến phát điên

Người ta có nói :"Tuổi trẻ đầy nhiệt huyết và cũng là thời điểm bồng bột thiếu suy nghĩ" đến tận bây giờ khi đã qua thời gian ấy tôi mới chợt thấu được những ý nghĩa mà tôi từng phủ nhận trong câu nói đó. Bởi vì tôi đã từng nhiệt huyết, cháy hết mình cùng một trái tim sôi sục để yêu một người đến phát điên. Một tình bạn thân thiết biến thành tình yêu bất chấp tất cả sau một năm ở cạnh nhau.

***

yeu-mot-nguoi-den-phat-dien

Có lẽ tôi đã từng là con người hờ hững, vô tâm với tất cả mọi thứ trên đời này ngoại trừ bản thân mình. Quan niệm sống sai lệch mà ngỡ là cá tính đặc biệt: bất cần đời. Tôi không quan tâm tới mọi thứ diễn ra xung quanh vì nghĩ những điều đó chẳng liên quan tới mình. Tôi cũng chẳng lo ngại tới người khác nghĩ gì, ai thích tôi và bạn bè nào thích chơi với tôi, ba mẹ cần gì ở tôi, tôi hoàn toàn không quan tâm. Tôi cứ sống như thế gần 17 năm cuộc đời mà k hề có chút suy tư hay lo lắng. Mọi điều xung quanh tôi, gia đình, cuộc sống hay tình yêu tôi đều không hề đặt nặng. Tôi chỉ quan tâm duy nhất tới bản thân sống có thoải mái hay không, làm sao để đạt dược những gì mình thích, những gì mình muốn có mà thôi. Cái lối sống vô cảm ngày càng ăn sâu vào xương tủy tôi, ai ở bên cạnh tôi cũng ngày càng thất vọng và mặc cho tôi sống sao thì sống.

"Tại sao lại có người sống với một sự bất cần quá đáng như thế ?"
Tôi đã từng đặt câu hỏi đó và hỏi chính bản thân mình không chỉ là 1 lần mỗi khi ngẫm nghĩ về khoảng thời gian 17 năm ấy. Tôi tự hỏi k hiểu tại sao lúc ấy tôi lại có thể sống như vậy mà k chút lo nghĩ vướng bận gì trong lòng. Bởi vì cô gái 3 năm trước và 3 năm sau đã trở nên nồng nhiệt hơn trưởng thành hơn rất nhiều. Trong tim tôi đang thao thức một nỗi đau đang nguội dần về hình bóng 1 người vô cùng đặc biệt mà tôi thề là cả quãng đời còn lại người đó không bao giờ bước ra khỏi trái tim tôi. Tôi đã dùng quãng thời gian 3 năm để yêu con người ấy và cũng là 3 năm đầy nước mắt, trưởng thành, đớn đau, hơn thế nữa là nhận ra mình thật sự đang cần gì và muốn sống 1 cách ý nghĩa hơn.

Anh ấy bước đến một cách hết sức tự nhiên và rồi mang những màu sắc xanh đỏ tím vàng lục lam chàm tím cho thế giới của tôi mà tôi luôn nghĩ chỉ có đen và trắng. Mọi thứ thật êm đềm và nhẹ nhàng chậm rãi xuất phát từ tình bạn giữa con trai và con gái rồi cũng âm thầm hóa thành tình yêu tự bao giờ k ngờ tới. Nếu lúc đó tôi cò thể xác định được thời điểm đã trao cho anh ấy trái tim của mình thì tôi nguyện giấu nghẹm tình cảm ấy đi và mãi mãi để tình bạn này tồn tại thật trong sáng. Tôi không đủ dũng cảm để nói ra những gì nằm sâu trong lòng mình nếu như không nhìn thấy anh ấy tay trong tay cùng một người con gái khác. Tim tôi cảm thấy đau đớn và muốn nổ tung ra, mọi cảm xúc khi ấy là hoàn toàn k thể kiểm soát được. Tôi đã khóc và thật xấu hổ khi lại khóc trước mặt anh. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi không phải là tôi, lần đầu thể hiện cảm xúc k thể kiểm soát, lần đầu tôi cảm thấy cần một người đến điên dại. Nước mắt được hong khô và trái tim tôi ấm lên khi biết rằng anh cũng thương tôi, một tình cảm rụt rè k dám tiết lộ vì chính tôi từng tuyên bố rất cần tình bạn này và không muốn đánh mất nó dù bất cứ giá nào.

Có thể để tôi độc thoại với tình cảm này có lẽ vẫn tốt hơn để tôi biết tôi cũng là một phần không nhỏ trong trái tim anh. Giờ đây tôi nên đấu tranh với tình cảm này hay từ bỏ nó ? Liệu một trái tim của một người con trai tuyệt vời như anh có thể yêu cùng 1 lúc hai người con gái hay không ? Lý trí bảo tôi từ bỏ nhưng trái tim thì không và nó luôn luôn thắng cuộc. Tôi bất chấp hậu quả là gì, chấp nhận tất cả kể cả làm tổn thương chính bản thân mình chỉ để được ở bên cạnh anh. Vì thế một tôi xấu xa đã ra đời, tôi k phủ nhận tôi là người thứ ba. Tôi trơ trẽn ở bên anh, làm mọi thứ để a hạnh phúc và chỉ quan tâm đến hạnh phúc của 2 chúng tôi. Nhưng rồi một ngày người con gái đường đường chính chính được a coi là một nửa của mình đau đớn vì sự phản bội thì tôi mới chợt tỉnh mộng, một giấc một đẹp không bao giờ muốn tỉnh rằng anh không phải là của tôi..

Tôi quyết định ra đi trong một cơn đau bất ngờ, tôi mất anh vì tôi đã quá tham lam và chỉ nghĩ tới hạnh phúc của bản thân mình. Tôi có thể hiểu rõ nổi đau đó không thể nào bằng nỗi xót xa và những tổn thương bế tắc mà anh đang hứng chịu.. Tôi đã được nghiệm ra không thể chỉ có tình yêu của tôi có thể làm anh hạnh phúc trọn vẹn. Một nửa hạnh phúc của tôi và anh và một nửa hạnh phúc của anh và cô ấy. Bởi vì anh yêu tôi và anh cũng yêu cô ấy. Cả hai người con gái đến gần cùng một thời điểm mà nói đúng hơn là tôi xuất hiện trong cuộc đời anh ấy trước nhưng cô ấy lại làm chủ cuộc đời anh trước. Đó là một cơn đau đầy hối tiếc. Một vòng tròn cay nghiệt mà ông trời cố ý đặt 3 chúng tôi lẩn quẩn bên trong không lối thoát.

Làm sao để đủ mạnh mẽ để bước đi khi tình yêu của tôi đang đầy ắp rất nhiều khao khát và hứa hẹn. Tôi đã dõi theo anh hằng ngày, quan tâm một người âm thầm, khó chịu khi thấy a bước cùng cô ấy đến những nơi tôi và anh từng đi, nước mắt không ngừng rơi khi tận mắt nhìn thấy vòng tay ấm áp của a đang thuộc về cô ấy và nụ hôn mà a ấy trao tôi từng làm tôi đỏ bừng khuôn mặt nay lại trao thật ân cần cho cô ấy. Tim tôi quặng đau khi chạm phải ánh mắt của anh đang nhìn tôi như có rất nhiều điều muốn nói. Mỗi ngày tôi không thể điều khiển trái tim không nghĩ về anh.

Đời thật không công bằng, đời bắt tôi gặp lại anh ở những nơi quen thuộc:
- Anh nhớ em ! Người anh yêu cũng là em.. Nhưng a thật sự bế tắc..
Tôi không biết nên ghét hay nên xúc động với câu nói ấy. Anh cho tôi vô vàn cảm xúc, tôi hiểu được cảm giác cần ai đó, cảm giác yêu thương ai đó thật lòng là như thế nào. Cũng chính vì thế tôi tìm về những người bạn năm xưa, cảm thấy thương yêu họ biết bao nhiêu và còn cả 1 gia đìnhmà trước nay tôi luôn thờ ơ bấy lâu vẫn luôn ở đấy chờ một ngày tôi trưởng thành và nhân ra mọi điều. Nhưng một điều tồi tệ lại xảy ra khi tôi từ chối những lời khuyên từ bạn bè, từ gia đình, tôi bỏ mặc mọi thứ và dường như quay lưng với họ bỏ họ ra đi chỉ để chọn lấy tình yêu cho mình mà vốn biết rằng thứ tình yêu tôi đang cố gắng nắm giữ là hoàn toàn sai trái. Một quyết định mà tôi không hề nghĩ tới hậu quả sẽ ra sao.
Tôi không trách anh. Dù một lần cũng không. Vì anh đã từng vì tôi mà đánh đổi rất nhiều thứ giữa a và cô ấy. Tôi cũng từng chuẩn bị tinh thần biết chắc là sẽ có một ngày nào đó a cũng đánh đổi tc giữa tôi và anh để quay về bên cô ấy. Mà cho dù có ra sao tôi cũng chỉ muốn trân trọng khoảng thời gian trước mặt, khoảnh khắc có anh bên cạnh, khoảnh khắc của hạnh phúc. Đã đi đến bước này tôi không hi vọng sẽ có một tương lai với anh bởi vì nơi đó tôi không đủ tự tin bước đi khi tôi đã bắt đầu để ý tới mọi điều xung quanh những lời nói của mọi người. Tôi không muốn ai nói a tham lam, tôi không muốn nghe mọi người gọi anh là đồ phản bội, tôi không muốn a bị người người xua đuổi vì a đã phản bội cô ấy. Tôi không muốn. Trong phút chốc tôi chỉ muốn mình chưa hề tồn tại hoặc vào thời điểm năm xưa tôi không thừa nhận tình cảm tôi dành cho a và phải chi tôi biết kiềm chế cảm xúc và mạnh mẽ hơn khi gặp lại a ở những nơi quen thuộc và nghe anh nói a yêu tôi. Phải chi tất cả cảm giác của a đối với tôi biến mất, tôi nguyện là kẻ yêu đơn phương anh cả đời.. Chỉ như thế có lẽ mọi thứ đã tốt hơn rất nhiều.

Mọi thứ là do tình cảm và mối quan hệ-không-đặt-tên giữa tôi và anh cho nên mới trở nên tồi tệ như thế này. Tôi đành phải làm tổn thương a và bản thân tôi, xé nát cuộc tình k thể đi đến đâu này và để mọi thứ quay trờ về hiện trang ban đầu của nó. Ở bên anh càng lâu, tôi càng nhận ra tình cảm tôi dành cho anh chỉ là 1 thứ tc nhỏ nhoi kém cỏi so với tc mà cô ấy dành cho anh trong suốt tgian qua. Tôi cũng cảm nhận được tc của anh đang nghiêng về bên nào, người trong tim anh thật sự là ai. Tôi cũng chứng kiến được cảnh a ngồi một mình dằn vặt bản thân khi biết tin cô ấy đã có người yêu mới mặc dù biết cô ấy thiết lập mối quan hệ mới chỉ để chọc tức anh khi đang ở bên tôi. Đến giờ phút đó tôi đã mĩm cười buông lơi tay anh, để a tìm về hạnh phúc cho bản thân mình nếu không trong tích tắc có thể đánh mất người a yêu mãi mãi.

Tôi đau. Tuy đau nhưng sau bao nỗi đau trước đó tôi đã đủ mạnh mẽ để vượt qua nỗi đau đớn tột cùng này. Hai tay trao người mình yêu cho một người khác cái cảm giác đó là cảm giác khó chịu nhất trong cuộc đời, ai bảo rằng ng bạn yêu hp bên ng khác thì sẽ thấy hạnh phúc thì đó là nói dối vô vị nhất.
Lần đó chúng tôi xa nhau cho đến cách đây 1 tháng là lần xa nhau mà tôi dứt khoát mạnh mẽ nhất. Thật sự không còn nghe, không còn thấy và không quan tâm tới cuộc sống của a nữa, tôi sợ tôi sẽ tổn thương khi biết a đang hạnh phúc bên một người con gái khác không phải tôi. Và tôi vẫn luôn nghĩ là a cũng sẽ như vậy. Nhưng không ngờ a vẫn luôn theo dõi và quan tâm cuộc sống của tôi hằng ngày một cách âm thầm mà dai dẳng. Điều đó thật khiến tôi cảm thấy trong tim anh ấy vẫn còn 1 góc nhỏ cho tôi. Biết được điều đó bởi vì a luôn xuất hiện an ủi tôi qua tin nhắn mỗi khi tôi đăng trên fb hay instagram một dòng stt nói về chuyện buồn và thất vọng của tôi về cuộc sống của mình với tư cách một người bạn thân năm xưa . Anh tinh tế không nhắc tới vấn đề tc với tôi. Cuộc nói chuyện chính là an ủi tôi ủng hộ sự cố gắng của tôi, cho tôi những lời khuyên rất chân thành làm tâm trạng đang suy sụp của tôi trở nên nhẹ nhõm hẳn. A như 1 thiên thần được cử xuống để làm tan đi những muộn phiền trong tôi. Cho dù như vậy cho dù hạnh phúc và vui vẻ tới đâu nhưng tôi cũng không thể nào lặp lại sai lầm lúc trước trở nên mềm lòng sống nghiêng về tình cảm để rồi tổn thương những người xung quanh mình. Tôi rất cám ơn anh vì luôn coi tôi là 1 phần quan trọng trong tim. Tôi luôn hạnh phúc vì điều đó mãi mãi là như vậy. Kể từ sau nhiều lần nói chuyện, tôi hạ quyết tâm không để anh ấy thấy mặt yếu đuối của mình. Tôi mạnh mẽ từ bỏ bởi vì anh đang rất rất hạnh phúc bên cô ấy trong suốt khoảng tgian qua dù không có tôi bên cạnh. Có lẽ tôi đã quá tung hô vị trí của mình trong lòng anh ấy để nghĩ không có tôi thì a sẽ không hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng không hề, người a ấy chọn mãi mãi không là tôi..

Và đến hôm nay, khi không còn bất kì liên lạc nào với anh, tôi thừa nhận rằng hình ảnh của anh luôn là một nỗi ám ảnh và dai dẳng trong tim tôi và chính vì thế mà tôi đã từ chối 5 chàng trai theo đuổi tôi vô cùng tàn nhẫn. Tôi bây giờ vẫn không tài nào chấp nhận hay có bất kì rung động với một người con trai nào. Bất kể người con trai nào xuất hiện tôi đều vô tình so sánh với anh ấy. Anh ấy là một hình mẫu chuẩn để tôi chọn người yêu. Đúng là a từng làm tôi tổn thương, anh đa tình, anh không chọn tôi nhưng tình yêu a từng dành cho tôi cũng nhiều gấp mấy lần tổn thương đó. Tôi yêu anh, yêu anh không vì bất cứ lí do, chỉ biết là yêu, tôi yêu anh nhiều lắm. Bây giờ lúc nào tôi cũng suy nghĩ về anh ấy rất nhiều, anh ấy còn yêu tôi không ? Anh ấy có ghét mình không ? Hay anh ấy có sống hạnh phúc không ?

Thời niên thiếu đã để lại trong tôi một bài học về cảm xúc, về sự yêu thương, cảm thông, tha thứ, biết cần biết giữ, biết điều gì là quan trọng và ai là người mà mãi mãi không bao giờ bỏ rơi mình đó chính là bạn bè và gia đình. Dù đã học được rất nhiều bài học chịu khá nhiều đớn đau nhưng tôi vẫn không hối hận về những gì đã làm trong suốt 3 năm đó vì tôi đã từng sống hết mình, dám chọn dám từ bỏ, cháy hết mình và đôi lúc ngốc nghếch hi sinh vì tình yêu của mình. Bị tổn thương và làm người khác tổn thương và đó tất cả đều là hành trang kinh nghiệm để tôi trở nên cứng cáp trưởng thành hơn đối với những điều nghiệt ngã của cuộc đời ở phía trước. Anh ấy vẫn mãi là 1 kỉ niệm, một bài học, một người đã cho tôi biết tình yêu là gì, có thể bất chấp mọi thứ như thế nào để đi theo cảm xúc mãnh liệt của bản thân mình đôi khi biến chính chúng ta thành kẻ mù và ngu xuẩn đến mức sau này nhìn lại không hiểu tại sao khi ấy lại hành xử như vậy. Nhưng đó là một thời thiên thiếu bồng bột ai rồi cũng một lần từng trải qua. Cảm ơn anh và xin lỗi anh. Hãy sống thật hạnh phúc với tình yêu của anh nhé ! YMQS <3

Ngày đăng: 12/12/2014
Người đăng: Ven Nguyen
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Người trộm bóng
 

Bố mẹ chúng ta luôn già đi đến một độ tuổi nhất định, lúc đó hình ảnh của họ đã khắc sâu trong tâm trí chúng ta. Chỉ cần nhắm mắt lại và nghĩ về họ, ta lại nhìn thấy họ như mãi mãi họ vẫn thế, như thể tình yêu của ta dành cho bố mẹ có quyền năng làm cho thời gian ngưng lại

Người trộm bóng - Marc Levy

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage