Gửi bài:

Bao giờ vậy anh?

Chờ đợi là biểu hiện của một tình yêu đích thực. Những người chờ đợi nhau luôn là những người yêu chân thành, đáng trân trọng.........

***

Tôi và anh đã kết hôn được hơn một tháng nay. Có thể nói, trong suy nghĩ của bao người thì chúng tôi là đôi vợ chồng rất hạnh phúc, hòa thuận, yêu thương nhau. Nhưng có ai, có ai chịu hiểu rằng, đằng sau cái gia đình êm ấm là những giọt nước mắt, là sự cô đơn. Kết hôn với anh là một trách nhiệm. Tôi hiểu điều ấy. Anh muốn chịu trách nhiệm của mình về cái thai trong bụng tôi. Anh nói sẽ cố gắng yêu tôi. Nhưng bao giờ vậy anh?

bao-gio-vay-anh

Vậy là đông thực sự đã sang rồi. Cái lạnh, cái giá buốt thực sự khiến tôi phải xuýt xoa đôi bàn tay của mình. Chắc anh làm rồi, trong căn nhà này chỉ còn mình tôi. Thật trống trải, hiu quạnh. Ngước mắt nhìn ra ngoài kia, trái ngược với không gian này là một không khí dù lạnh nhưng khá nhộn nhịp cho lễ Giáng Sinh. Đường phố bắt đầu nhộn nhịp, tràn ngập sắc màu sặc sỡ của những cây thông Noel, khúc thánh ca rộn ràng khắp ngõ hẻm, dòng người đông đúc, tấp nập, ồn ào, náo nhiệt mang trên mặt là sự vui sướng, hạnh phúc. Thật ghen tị với họ. Đôi lúc tôi chỉ muốn có bàn tay của anh nắm vội bàn tay tôi, chẳng cần gì to lớn, chỉ cẩn hơi ấm của bàn tay anh thôi để em không phải tủi thân bước qua những con đường ngược xuôi giữa cuộc đời này." King ...cong..." Đang mải suy nghĩ, tiếng chuông cửa vang lên, nghĩ bụng chắc là anh về, tôi nhanh chân ra mở cửa. Vừa mở cửa, quả thực là anh rồi, lòng tôi dâng lên một cảm xúc thật khó tả:" Anh đi làm về rồi sao?". Tôi cầm hộ anh chiếc cặp, anh đi vào nhà ngồi xuống chiếc ghế xa lông. Bỏ chiếc cặp trên kệ tủ, tôi tiến tới, ôm lấy cổ anh:" Anh à! Sắp Giáng Sinh rồi, em với anh đi mua đồ chuẩn bị nha, tiện thể đi mua đồ cho con luôn". Anh đang uống cốc nước bỗng khựng lại, mỉm cười và nói:" Ừm, đợi anh rảnh đã", rồi anh đi vào phòng. Lại là câu nói ấy, cứ mỗi lần tôi hỏi, muốn anh đi cùng là anh cứ nói câu ấy. Tôi chờ anh rảnh, nhưng chờ mãi, đến khi qua rồi thì anh chỉ nói một câu:" Anh xin lỗi".Tự hỏi rằng bao giờ vậy anh?

Mấy hôm nay, anh không về nhà, kể cả gọi điện cũng không. Thỉnh thoảng nhớ tới anh, tôi liền gọi nhưng lần nào anh cũng nói:" Anh bây giờ đang bận, lát anh gọi lại cho em sau". Nhưng chờ mãi, chờ mãi vẫn chỉ là vô vọng. Hôm nay, tôi quyết định tới công ty để thăm, coi xem anh thế nào, có vất vả lắm không. Cứ đi, không biết từ bao giờ tôi đã đứng trước cửa phòng anh. Lặng lẽ mở cửa ra, tôi muốn anh phải bất ngờ. Nhưng.......Trước mắt tôi là gì đây? Tôi ngỡ ngàng, tôi không tin vào mắt tình nữa. Tước mắt tôi là cảnh tượng anh đang hôn một cô gái khác. Dường như nhận thấy sự hiện diện của tôi, anh buông cô gái ấy ra. Chắc anh cũng bất ngờ vì sự có mặt của tôi. Tôi muốn nói cũng không thể nói, muốn đi cũng không thể đi, muốn hét lên nhưng sao nước mắt cứ nghẹn ngào khiến tôi không thể làm gì được. Bỗng anh lên tiếng:" Lam, sao em....Anh xin lỗi". Tôi dường như mất hết bình tĩnh mà hét lên:" Tại sao? tại sao lại đối với tôi như thế."." Anh xin lỗi"."Lại là câu nói ấy, tôi thực sự không hiểu sao anh toàn nói câu ấy với tôi, xin lỗi tôi không cần, cái tôi cần là tình yêu anh hiểu không". Anh hơi cúi mặt và nói:" HÃy cho anh thời gian, anh sẽ cố"." Cố! Anh sẽ cố! Vậy đến bao giờ". Tôi quay bước chạy thật nhanh ra khỏi cái nơi này. Anh không đuổi theo hay níu kéo tôi.Tình yêu quả thực đã sụp đổ. Sụp đổ bao giờ vậy anh?

Lặng lẽ ngồi bên bờ sông, nơi có những con cá bơi lượn tự do, nơi có những làn gió mát rượi, nơi có vầng trăng thật đẹp. Tôi khóc! Khóc rất nhiều!. Nước mắt cứ thế ướt đẫm khuôn mặt tôi. Anh cứ hứa mọi điều với tôi, nhưng anh đã bao giờ thực hiện chưa? Đi khám thai cũng chỉ mình tôi đi, nhìn nhưng cặp vợ chồng khác, họ thật hạnh phúc trong khi tôi......Anh hứa sẽ dẫn tôi đi chơi nhưng.......Cuối cùng đều kết thúc bằng câu nói:" Anh xin lỗi, hôm khác em nhé". Hôm khác là hôm nào vậy anh. Em cứ đợi chờ mãi sao không được hả anh? Em đợi chờ những lời hứa của anh, em đợi chờ một cái ôm ấm áp từ anh, em đợi chờ nụ hôn của anh vào mỗi buổi sáng, và em luôn chờ đợi tình yêu của anh.Nhưng khi nào vậy anh?Giờ đây đều đã tan biến rồi. Nó vẫn mãi chỉ là mơ ước mà thôi. Em phải buông tay anh thôi, càng níu kéo, em lại càng đau anh à! Anh có chịu hiểu cho em không anh?

Lại một mùa đông nữa lại về.Anh có biết không con chúng ta đã hơn 3 tháng rồi. Em vẫn nhớ anh. Người ta nói thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, nhưng em tháy vết thương của mình ngày càng loét dần, đau dần...Ngày càng nhức nhối, ê buốt hơn....Tự hỏi tới lúc nào am mới quên được anh. Bao giờ vậy anh?

Ngày đăng: 02/04/2016
Người đăng:
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
My Nemo
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage