Gửi bài:

Đông này em bước cùng ai?

Ngày anh chọn ôm hôn một cô gái mới, có bao giờ anh từng nghĩ đến một cô gái yêu anh không hoài nghi. Ngày anh chọn một cảm xúc mà theo anh là những điều mới mẻ muốn được đặt chân đến thì anh có nghĩ một cô gái đang dành cả tuổi xuân của mình cho anh. Ngày anh nhìn em bằng ánh mắt đau khổ giữa ngã ba đường mang tên "cũ – mới" anh có nghĩ đến một người đã đi cùng anh không đòi hỏi bất cứ điều gì? Ngày anh hối hận quay lại van xin em tha thứ thì anh có nghĩ đến một cô gái đã chẳng còn niềm tin nơi anh nữa...

***

dong-nay-em-buoc-cung-ai

- Em...khỏe chứ?

Tiếng anh ngập ngừng sau hồi lâu im lặng, nước mắt em trào ra, lăn dài nhanh trên đôi gò má, từng vết xước trong tim theo nước mắt mà ùa về, thoảng theo cơn gió cuốn vào tim lạnh giá. Chút đau nhói lại ngay lồng ngực, cảm xúc như chiếc kim khâu lên lỏi xuyên thấu trái tim. Là vì còn thương hay vì hận. Là vì cảm xúc hay kỉ niệm đã qua khiến trái tim yếu đuối. Tiếng anh nhẹ nhàng đầy hơi ấm ngay sát bên vang lên khiến em lặng đi một chút.

- Nói với anh là em khỏe đi! Ngốc à!

Ngốc à! Sao tự nhiên em thấy nhột quá. Em hít một hơi thật sâu, lau đi dòng nước mắt đang còn ngổn ngang thi nhau rơi xuống, vuốt ngược mái tóc buông xõa trên bờ vai run rẩy. Em cười như chết đi mất nửa tâm hồn, cơn gió buốt lạnh cuộn lên lồng lộng khiến người em rùng mình sởi gai ốc.

- Em ....khỏe..! Nhưng không phải ngốc!

- Em đang khóc à?

- Không hề! Nếu không muốn là rất ổn.

- Anh xin lỗi.

- Vốn anh đã không còn tồn tại trong tâm trí của em, nên lời xin lỗi anh cứ giữ lấy đi. Em có người yêu rồi, đừng phiền em nữa. Cảm ơn.

- Ừ.....

Em đặt chiếc điện thoại xuống, chìm nghỉm vào không gian của cô đơn, của bóng dáng anh vẫn luôn bên em mỗi khi trời trở gió, của những gì ngọt ngào nhất em vẫn luôn nâng niu và gìn giữ. Sau cái vỏ bọc cứng cỏi kia có biết bao điều em phải giấu. Nếu em đã có quyền chọn giữa bồn bề những cảm xúc, em muốn chọn cảm xúc "rất ổn" cho anh thấy, cho một người đã lừa dối em như con ngốc, cho một người em đã tin và yêu hơn cả mạng sống mình.

Ngày anh chọn ôm hôn một cô gái mới, có bao giờ anh từng nghĩ đến một cô gái yêu anh không hoài nghi. Ngày anh chọn một cảm xúc mà theo anh là những điều mới mẻ muốn được đặt chân đến thì anh có nghĩ một cô gái đang dành cả tuổi xuân của mình cho anh. Ngày anh nhìn em bằng ánh mắt đau khổ giữa ngã ba đường mang tên "cũ – mới" anh có nghĩ đến một người đã đi cùng anh không đòi hỏi bất cứ điều gì? Ngày anh hối hận quay lại van xin em tha thứ thì anh có nghĩ đến một cô gái đã chẳng còn niềm tin nơi anh nữa. Nhiều khi nhớ anh, em chỉ muốn chạy đến bên anh, ôm chặt lấy anh, nghe giọng nói thân thuộc, nghe mùi cảm xúc thân quen. Là khi em yếu đuối, một mình em bước mà không ai cầm tay đỡ lấy, là khi em đau không một ai ở bên ngồi lau nước mắt. Là khi em biết, cô gái kia cũng đau chẳng khác gì em. Thì có lẽ, em không đủ ngốc nghếch mà làm vậy. Em thương em, em thương cô gái cũng đang khóc thầm trong đêm tối. Bước chân lẻ loi, đi như một kẻ vô hồn để mặc từng cơn gió thổi mạnh vào gương mặt hao gầy. Có đáng không? Trong tình yêu vốn không hề có sự chọn lựa, nếu có sự chọn lựa đã chẳng còn phải tình yêu, đã chẳng còn phải là thứ khiến con người ta dù chết đi vẫn muốn chiếm đoạt được. Em không cần một tình yêu đến điên cuồng như vậy, nhưng em không phải cô gái trẻ mãi không già để anh chọn lựa, em cũng không phải cô gái hoàn hảo có thể đánh bật mọi cô gái khác xung quanh. Em không muốn chỉ yêu thôi mà không có niềm tin.

Nước mắt em vẫn không thể ngừng rơi, bình yên vẫn luôn là thứ xa xỉ với em kể từ khi anh rời đi. Để quên đi một người đâu dễ dàng như ăn một viên kẹo ngọt, cần bao nhiêu lâu để quên đi một người! Cuộc sống ảm đạm trôi qua từng ngày, cái lạnh cuối tháng mười hai đến dồn dập, chẳng phải vì trời lạnh hơn, mà chỉ là cái lạnh giữa con đường nơi chôn giấu bao kỉ niệm, chỉ là thèm một hơi ấm như bao người đang được nắm tay, yếu đuối đến với em như điều tư nhiên nhất. Đôi bàn tay lạnh cóng, tâm hồn trống trải thèm một cái nắm tay, thèm một nụ cười tươi, thèm một cái ôm thật chặt. "Noel năm nay em sẽ bước cùng ai?" Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến bản thân không kìm được cảm xúc. " Con về nhà với mẹ nhé!" " Tao đi chơi với tụi mày nhé!" " Chị dẫn mấy đứa đi mua đồ nhá!" Những câu hỏi hiện lên trong đầu. Chợt nhận ra, bấy lâu nay, vì anh, em đã bỏ quên đi mất những thứ quan trọng. Không có anh không sao cả, em sẽ bắt xe về nhà với mẹ, em sẽ ôm mẹ ngủ, sẽ cùng mẹ nấu những món thật ngon, cô gái 21 như em rồi cũng phải xa mẹ thôi! Em sẽ đi quẩy nhiệt tình với bạn bè, đi ăn những món ăn mình thích, bấy lâu nay em quên đi rằng tuổi trẻ sẽ chẳng chờ đợi một ai cả. Dành thời gian để khóc cho một người quả là một người ngu ngốc! Em sẽ tặng quà những người mà noel mọi năm em đã bỏ quên. Chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy ấm áp rồi! Đông này anh không bước cùng em. Cảm ơn vì điều đó! Vì em nhận ra được, ngoài anh ra, cuộc sống còn nhiều thứ cần em hơn.

Tự gửi tới em! Cô gái 21 tuổi cô gái đang còn chênh vênh với cuộc sống, hãy cười lên, hãy sống vui lên, cuộc sống này không chỉ có một người duy nhất tồn tại! Mà cả thế giới đang cùng em tồn tại.

--------------------------------

Em giờ đây quên hết những đớn đau

Quên hết những u sầu

Quên hết tiếng nấc dài trong đêm khuya tĩnh lặng

Em giờ đây hay cười và hay nói

Sống vui tươi và quên mất cả anh!

Hoàng Khánh Nhật.2016

Ngày đăng: 22/12/2016
Người đăng: khánh nhật hoàng
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
perfect relationship
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage