Gửi bài:

Lời tự sự

Những dòng này được viết ra bằng chính những cảm xúc thật sự hiện tại của nó - đứa con gái tuổi 18 đang lăn lộn với biết bao lo âu, mệt nhoài của cuộc sống đại học và những ước mơ, hoài bão của tương lai phía trước...

***

Nó có một người ba nghiêm khắc nhưng thương nó vô cùng. Nó sợ ba còn hơn sợ bất cứ cái gì đáng sợ trên đời. Dù chỉ là những cái nhỏ nhặt nhất như làm vỡ chén, cái nhà lem luốc vì chưa kịp dọn hay lỡ một cuộc gọi từ ba,.. thế nào nó cũng bị một trận chửi tơi tả. Lời lẽ ba nó không cay độc nhưng đủ làm nó tổn thương nhiều lắm.

Nó ghét bị đem ra so sánh với đứa này đứa kia. Nhưng ba nó thì luôn như thế. Ông luôn đem nó ra so bì với những đứa con gái cùng tuổi nó: "Bằng tuổi mày, nó đã làm được đủ thứ chuyện, nó biết làm ra tiền rồi kìa. Con nhà người ta thấy mà ham, con cái nhà này thấy bắt ghét...". Nhưng người ta hay nói "Thương cho roi cho vọt" và nó nghĩ rằng đó là lẽ đúng, nó chịu được và lắm lúc chỉ khóc, bởi ba thương nó mà, chỉ là ba đang răn dạy nó theo cách của ba thôi, nó chưa tốt thì phải uốn nắn chứ.

loi-tu-su

 

Nó có một người mẹ cũng thương nó lắm. Mẹ nhẹ nhàng và gần gũi với nó hơn. Chắc bởi lẽ cả nó lẫn mẹ nó là phụ nữ nên dù gì cũng dễ bề tâm sự và thông cảm cho nhau. Nghĩ về mẹ, lắm lúc nó lại khóc vì mẹ nay ốm mai đau. Thỉnh thoảng mẹ con nói chuyện qua điện thoại, nghe tiếng mẹ thoáng buồn, nó đoán chắc mẹ và ba lại cãi nhau, và mỗi lúc như thế, nó buồn. Chính vì thế nên đời nó chẳng có phút giây nào được vui vẻ trọn vẹn.

Nó cũng có một người anh trai cũng thương nó nữa nhưng ít khi anh em chia sẻ tâm sự, chắc bởi lẽ anh em nó không hợp gu. Hồi nhỏ xíu anh em nó thân thiết lắm, trêu nhau mãi thôi, còn bày đủ trò nghịch ngợm và phá phách nữa. Mấy lần đi tắm ao, đi trộm dây thun người ta cột bông thanh long về bện dây để chơi nhảy dây, cả đi trộm hạt điều và đi ném đá nhà hàng xóm đêm giao thừa nữa,... Vui lắm. Lớn một chút, anh em bắt đầu cãi nhau, nhưng vẫn còn thân. Lớn thêm chút nữa, bắt đầu đi học, anh em nó bớt thân nhau và tần suất cãi nhau cũng giảm dần. Hiện tại, mỗi đứa một nơi, thỉnh thoảng liên lạc, hỏi han nhau. Nó thấy anh nó hình như thay đổi hẳn. Anh dịu dàng và có vẻ coi nó là đứa con em gái đúng nghĩa. Chắc anh có bạn gái rồi nên mới thay đổi như vậy, nó nghĩ thế.

Nhưng mà tổng hợp lại, suy cho cùng, gia đình nó không hạnh phúc. Ba mẹ nó cãi nhau như cơm bữa. Khi còn ở nhà, chẳng lúc nào nó được yên thân. Dăm ba bữa cãi nhau một trận. Rồi mặt lạnh đến tận một tuần, hoặc hai, hoặc hơn... Ba mẹ nó chiến tranh, rồi ba la, mẹ bỏ ra ngoài, đồ đạc trong nhà ra đi, hàng xóm dị nghị,... Nó chán lắm chứ. Lắm lúc mẹ khóc, rồi khi ba vắng nhà, mẹ lại lầm bầm. Nó thấy bực vô cùng nhưng cũng thương cho mẹ. Nhưng biết phải làm sao. Giá như có phép màu, nó chỉ mong sao gia đình êm ấm là đời nó nở hoa rồi. Dẫu sao khi có một gia đình hạnh phúc, dù đi đâu, làm gì, dẫu thành công hay thất bại, thì nó vẫn tin rằng luôn có một điểm tựa vững chãi, một nguồn động lực để nó tiếp tục phấn đấu hay quay về những lúc mệt mỏi nhất. Nó vẫn luôn mơ ước như thế. Thậm chí cho đến tận bây giờ...

Nó không có nhiều bạn bè. Thân càng không. Nhưng nó cũng chẳng biết nữa. Bởi khi nó coi ai đó là thân thì chắc gì ai đó cũng coi nó như vậy. Nó vốn tính nhút nhát, quê quê, ít nói chuyện nên ít ai thích nó. Nó cũng biết rõ điều đó. Cấp một, nó có một con bạn gái, thân, nhưng lên cấp hai nó lặn đâu mất tăm, thế là hết. Cấp hai, nó cũng có con bạn gái, thân, nhưng lên cấp ba, nó bắt đầu sửa soạn, ăn diện, có bạn mới, lơ nó, thế là cũng hết. Cấp ba, nó chẳng có ai thân, chỉ có thằng lớp trưởng ưa học bài chung với nó, chắc hợp gu. Hai đứa cùng bàn, cuối năm 12 bắt đầu bị tách. Dù thế, hai đứa luôn hợp tác học bài, ôn thi. Dần dà, nó thấy thân hơn với thằng kia. Nó nhận thấy hai đứa nó có nhiều điểm tương đồng, nó vui lắm. Hai nó nói chuyện nhiều hơn. Trên lớp, ở nhà thì trên Facebook: chuyện học, chém gió, buồn cũng kể, vui cũng kể, gì cũng kể... Hầu như ngày nào cũng nói. Mà không hết chuyện. Cứ như thế tới ngày thi đại học, và đậu, hai đứa đăng ký một trường đại học.

Thực tế, trước đó hai nó hẹn nhau học chung trước mà. Người ta bảo hai nó có duyên. Nó cũng thấy vậy. Đời nó vui hơn ngày trước nhiều vì giờ nó đã có một người bạn, người nó có thể nói chuyện lúc buồn nhất cũng như lúc vui nhất. Dần dần, nó cảm thấy thân thiết hơn với thằng kia. Nói chuyện với nhau, nó thấy vui. Thấy nhau, nó cũng vui. Thậm chí một lời bình luận hay like ảnh của nó từ thằng kia, nó cũng vui. Khi thấy thằng kia thân với ai khác ngoài nó, nó thấy ức lắm. Quái lạ. Nó chẳng thể hiểu nữa. Đó cũng là người đầu tiên nó viết thơ tặng, những hai bài. Một trong ngày sinh nhật và một trong ngày bình thường. Nó chẳng có khiếu văn thơ gì đâu, nhưng xui sao nghĩ đến người bạn nó xem là thân nhất, thế là cảm xúc dâng trào và ý thơ bộc phát. Rồi tranh vẽ, nó cũng tặng, những hai bức. Đó là hai bức đẹp nhất, giống nhân vật nhất mà nó từng vẽ. Nó cũng chẳng hiểu lí do nữa.

Ngày lên đại học, hai đứa vẫn thân, vẫn hợp tác học tập, nói chuyện thoải mái hơn. Thằng kia nhờ gì nó cũng giúp. Nó vui vì nó được đi giúp người khác mà. Nhưng mấy lúc khó khăn, nó chẳng dám nhờ ai. Nó cảm giác là tình bạn giữa nó với cái thằng nó xem là thân sẽ chẳng thể kéo dài lâu. Nghĩ thế thôi, nó lại khóc như con nít. Nếu sự thật là vậy thì nó chẳng còn ai để mà nương tựa, mà nói chuyện mỗi khi vui cũng như những lúc buồn nữa. Có khi như vậy nó sẽ trở thành người tự kỷ mất. Nó là người giỏi đi lấy thông tin và bí mật của người khác. Và nhờ thế, nó đã phát hiện ra nhiều cái nó không ngờ về "bạn thân" của nó. Đó là những sự thật... và nó thấy hụt hẫng, buồn, thất vọng. Nó chẳng phải là duy nhất hay đặc biệt gì cả. Có những người còn đặc biệt hơn nó gấp nhiều lần. Tất nhiên là ngoại trừ những người thân. Có lẽ chỉ là bình thường nhưng nó đã quá ảo tưởng. Nó coi ai đó là cả thế giới thì liệu ai đó cũng vậy hay chỉ xem nó như một người bạn bình thường. Nó vẫn luôn thắc mắc như thế...

Về phần nó, nó vốn ít nói, nhút nhát, thích một mình và không thích đám đông. Người ta nói nó ưa đeo cái bản mặt đưa đám, u ám nên nhìn thấy nó là người ta chẳng muốn làm gì cả. Nó đâu muốn thế. Nó cũng soi gương nhiều rồi, nó nhận thấy nó u ám thật, nó cố sửa nhưng giả tạo quá. Nó không thích giả tạo. Trời sinh cho nó cái bản mặt như thế rồi. Với cả biết bao nhiêu buồn phiền từ cuộc sống, từ gia đình mà nó trải qua thì hỏi sao mặt nó tươi tỉnh như bao người khác được. Lúc vui, nó nói cười nhiều lắm. Lúc buồn, nó cũng cười, nhưng nụ cười gượng gạo. Bế tắc quá thì nó im như thóc, thế thôi. Người hiểu chuyện thì thông cảm cho nó, còn không thì mặc kệ nó, nó chẳng quan tâm. Nó quan tâm người khác nhiều rồi nhưng mấy ai quan tâm và hiểu nó đâu. Nên nó thây kệ.

Nó thích vẽ và nổi hứng lên thì banh đồ nghề ra làm đồ thủ công tự chế. Nó thích gì nó làm đó. Không thích thì không làm. Lắm lúc nó siêng và gọn gàng lắm, nhưng khi làm biếng và bừa bộn thì đố ai bằng. Nó cũng thích nghe nhạc. Vui buồn gì cũng nghe. Nó nghe đủ thứ nhạc: nhạc sến, nhạc trẻ, nhạc dựt, nhạc không lời,... Hễ hay là nghe. Còn tùy tâm trạng. Nó nghe một bài đến mấy chục lần, đến khi chai, chán thì thôi. Có khi nó còn tưởng tượng ra nó đang hát bài hát nó đang nghe nữa kìa, vừa hát vừa đánh đàn hay vừa đánh trống đại loại thế. Thực tế thì nó hát vô cùng dở, chẳng biết cái móng gì về âm nhạc cả. Nhưng con người ta có quyền mơ mộng mà. Nó cũng là con người. Việc gì phải ngại...

 

Ngày đăng: 28/12/2016
Người đăng: Nguyễn Kim Ngân
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Cuộc sống ở trước mắt
 

Ông Hamil ơi, sao lúc nào ông cũng cười thế?

À đó là cách hàng ngày ta tạ ơn Thượng đế đã ban cho ta một trí nhớ tốt!

Cuộc sống ở trước mặt – Romain Gary

 

Truyện mới cùng mục

Tags

Fanpage