Gửi bài:

Yêu cậu... tôi đã từng!

Đã khi nào bạn yêu thầm một người chưa? Tôi đã yêu cậu ấy... nhưng cậu ấy không yêu tôi!

***

Ánh tịch dương tàn trên cây cầu nhỏ. Tôi dắt xe lặng lẽ nhìn mặt trời chìm sau dải nước lấp lánh. Một vùng trời hồng hồng, xanh xanh lan tản nhòe dần trong mắt, rồi dựng hẳn xe, dựa vào thành cầu. Tôi đang có một thứ cảm xúc buồn! Phải! Buồn đến tê lòng, nó là sự mất mát, tiếc nuối tới vô hạn. Hôm nay, ai đó đi! Người vẫn luôn bên tôi tháng tháng, ngày ngày sẽ biến mất. Nhưng không phải nghĩa sẽ biến mất khỏi thế giới này, mà là biến mất khỏi tương lai sống của tôi. Tương lai tôi sẽ không còn hình bóng, kỉ niệm, tất tần tật những thứ mang tên người con trai ấy nữa. Mà sẽ chỉ còn lại hoài niệm quá khứ một thời của chúng tôi.

Đã khi nào bạn yêu thầm một người chưa? Tôi đã yêu cậu ấy... nhưng cậu ấy không yêu tôi!

yeu-cau-toi-da-tung

"Này! Ông đã yêu ai chưa?"

"Yêu? ừm thì... cũng có tí gọi là nhộn nhạo."

"Nhộn nhạo mà không phải yêu à, mà người đấy là ai thế?"

"Ảo game à? Đừng tưởng bở, không phải bà đâu."

Tình yêu của một con người nhát, lo âu, lo nghĩ chỉ đơn giản bằng mấy lời kích vào ra của thiên hạ đã đủ u mê, sợ hãi. Nhưng đây còn là tình yêu từ một phía, là lời bác bỏ phũ phàng từ chính cậu nói ra. Thỏ đế như tôi thì còn biết làm gì khác, ngoại trừ cách lặng im trước cậu nữa chứ! Từ ngày ấy, cậu và cả tôi không ai nhắc tới những câu hỏi tương tự hay suy ngẫm về mối quan hệ của chúng tôi nữa. Thế nên tôi lại tiếp tục giả ngây, giả ngô làm "người bạn tốt" trên danh nghĩa, còn lòng thì thực chẳng hề muốn, chẳng hề muốn tí tẹo nào. Có đôi khi nỗi sợ lấn át hẳn tình yêu của tôi và để tôi nhìn lại mình với tim. Tôi luôn tự đặt câu hỏi: sợ hãi với cậu là thoáng qua hay đã ngấm tận tủy xương? Giờ đây, trước mớ xúc cảm hỗn độn, tôi chắc mình đã ít nhiều trả lời được rồi. 4 năm, nếu là "thoáng qua" thì là quá nhẹ so với tình cảm tôi dành cho cậu, nhưng... để nói rằng "ngấm tận tủy xương" phải chăng lại quá sâu nặng? Ở độ tuổi này, tôi cảm thấy mình chưa thể chạm đến được ngưỡng "máu" và "tủy", bởi nó có một nghĩa gì đó quá, là quá mức Đậm. Tôi chưa đủ để hiểu, nhưng chắc tôi đủ để thấy cậu đã chiếm lĩnh hết toàn bộ trí óc tôi rồi.

Và còn đôi lần tôi muốn hỏi... cậu. Rằng "Đã từng? Đã từng một lần thích tôi chứ?"; rằng "Có biết tôi ghét cậu chơi với bạn khác giới tới mức nào?; rằng "Có biết tôi rất sợ cái ánh mắt liếc qua, chẳng buồn bận tâm của cậu không?"; rằng... và biết bao nhiêu cái "rằng" như thế nữa? Tôi đã đặt ra vô vàn câu hỏi khi còn cơ hội, rồi lại chợt nhận ra mình chẳng là cái thá gì cả. Ngẩng khuôn mặt ướt nhòe nước mắt, ánh chiều đang tàn dưới chân tôi. Tôi giật mình, chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi đến thế. Đây không chỉ đơn thuần là nỗi rụt rè sợ đau mà còn là sự tiếc nuối. Phải! Chính là tiếc nuối. Từ trước tới nay, tôi luôn tự tạo ra cho mình một vòng luẩn quẩn. Như con ngốc bị sự sợ hãi vô hình nào đó trong khoảng cách chúng tôi thúc đẩy chạy vòng vòng mà không biết điểm dừng. Không biết hét lên một câu: "Tôi mệt vì yêu cậu lắm rồi!" mà chỉ biết chạy theo, cuốn theo cậu không ngừng nghỉ. Để giờ, khi nhìn lại, tôi thấy hối hận đến mức nào. Muộn rồi tôi ơi! 4 năm bên cậu, bên những tháng ngày kỉ niệm mà tôi chỉ biết mở chứ quên mất cách đóng, quên mất dấu chấm quan trọng nhất trong mối quan hệ của chúng tôi. Tôi chợt nhận ra rằng: Trong tình yêu, không có chỗ đứng của kẻ mang tên "sợ hãi". Nên con người như tôi, thua và out khỏi cuộc chơi này cũng là lẽ phải thôi. Không được khóc, bởi khóc cũng chẳng làm nên vấn đề gì.

Tôi vội gạt nước mắt nặn nụ cười tươi, cùng chiếc xe lững thững, dẫm lên những dấu chân quen thuộc của chúng tôi đã từng in tại nơi đây. Là cười nhưng tay vẫn đặt lên tim, thì thầm nhỏ với nó: Trên môi tỏa nắng bao nhiêu thì nơi này... mưa nặng hạt bấy nhiêu...

Hồi ức tưởng đau nhưng thực rất đẹp...

Thời gian luôn là vô hình, vô tình và vô tính, chẳng chịu chờ đợi ai, cứ thế mà hững hờ trôi qua. Nó cứ chạy vùn vụt trong cái ồn ào, xô bồ của xã hội dần đổi mới, khiến người ta quên mất, mới chớm đó mọi thứ đã qua. Thật hiếm khi, được ngồi nhâm nhi lại cốc cafe của ngày xưa. Hừm! Vẫn đậm vị, sóng sánh, ngon tuyệt hảo; vẫn quán cũ mang nét bụi rất riêng và vẫn nơi xưa tôi thường ngồi. Một nơi có thể phóng tầm mắt ngắm trọn cái đẹp, cái hay của thành phố, quê tôi. Mọi thứ vẫn vậy nhưng có điều cạnh tôi đây chẳng còn ai bên, chẳng còn ai cười nói chọc ghẹo, hay chẳng còn ai chạm ly trước khi nhấp ngụm ngọt đắng. Sắc trời đã chuyển chập tối, nhưng hôm nay đường phố vẫn chưa lên đèn, ánh điện ngoài ban công quán tôi ngồi vẫn chưa được bật sáng. Chỉ còn đơn độc lại một màu xanh sẫm của trời ôm lấy vạn vật, bao gồm cả Tôi. Đèn điện phía bên trong đã sáng trưng, tỏa ánh vàng hắt lên bóng lưng tôi, nhưng chỉ riêng nơi tôi ngồi vẫn một màu sẫm bao phủ. Dường như người ta quên mất, còn tôi nhỏ bé trong giữa khoảng không gian rộng lớn này chờ tia sáng rọi nỗi lòng. Một nét xúc cảm quen thuộc, buồn man mác bắt đầu len lỏi thấm từng mạch máu.

Nếu là trước đây, cái cảm giác này chắc hẳn tôi sẽ nhầm tưởng là "nhớ". Nhưng với tôi bây giờ thì hoàn toàn khác, bởi tôi đã có sự trưởng thành từ mọi mặt cảm xúc. Đã qua cái thời muôn vẻ, chông chênh gộp chung mọi thứ hỗn tạp trong lòng thành một nghĩa gần nhất rồi. Giờ đây tôi cũng đang "nhớ", nhưng chẳng phải là cái nhớ nhung, sướt mướt một thời nữa mà là một sự hoài niệm xen lẫn cách tôi trưởng thành theo năm tháng và thời gian, đủ để tôi nhìn nhận lại tất cả.

Tôi đã từng yêu chàng trai ấy 4 năm, đơn phương nhẹ nhàng thôi nhưng đủ đau với một trái tim chưa trầy xước. Còn là cái kiểu yêu ngấm dần mới khiến nặng tình chứ! Nhưng tôi nào có can đảm, cứ lặng im như hến để rồi tuột tay giật mình mới biết chữ "muộn", chữ "tiếc" được viết ra sao. Tôi vẫn còn nhớ chiều hôm ấy, trước khi cậu đi, tôi đã một mình nhậu cùng nước mắt, ăn vạ với lòng. Rồi quyết định dừng lại, tự hứa sẽ cất cậu vào hộp kí ức. Nhưng trớ trêu sao, khi đi cậu còn để lại lời nhắn: "Chờ tôi nhé!" cho tôi. Dòng chữ nhỏ quen thuộc trên mẩu giấy được kẹp gọn trong cuốn vở tôi yêu. Thế rồi, giấy lại đẫm nước mắt, tình lại đẫm chờ mong. Cậu lại bén lên cho tôi một ngọn lửa hi vọng. Tôi điên dại chờ cậu, khóc lóc nhớ nhung, bi lụy trong tình dài. Chờ ngày, chờ tháng rồi chờ năm nhưng cuối tất cả cũng vẫn chỉ là sự hoài mong không hồi kết. Và rồi cũng đến một ngày, tôi chợt nhận ra rằng tôi không yêu cậu nhiều như mình tưởng, thời gian như cơn mưa bụi từng ngày lất phất qua cái tên cậu trong tim tôi. Nó mờ dần, một mờ dần, bởi đã lâu không còn ai khắc lên nó những cảm giác thật của tình yêu. Nó không còn được cháy lên mỗi khi nhìn thấy cậu nữa, không còn được sự quan tâm của người mình muốn, không còn... Hơn 2 năm, vết xăm mang tên cậu cũng đủ mệt nhoài, hay chính như tôi. Tôi cũng đã không còn đủ sức tin vào một thứ ảo tưởng phép màu hư vô nữa. Khi ấy, với một con bé chập chững, mất thăng bằng trên mối tình đầu, thời gian 6 năm cậu cho tôi là đã quá dài rồi, tôi xin đầu hàng!!!

Nhếch môi cười một cái, nâng ly nhấp ngụm cafe lành lạnh. Tôi cứ ngỡ mình sẽ ghét cậu mãi mãi, bởi cậu đã để tôi chờ đợi, ngu nguội vào con số 0, chỉ thể cho đi chứ chẳng nhận lại được gì. Nhưng thời gian cho tôi: yêu cậu, chờ cậu, giận cậu và quên cậu, đơn giản là giờ chỉ còn một ấn tượng về người con trai tôi đã yêu cùng độ ngông rất điên, rất riêng của Tuổi Trẻ. Xưa, tôi có xem một bộ phim tình cảm về tuổi xuân mùi mẫn với một kết thúc không viên mãn như mình mong đợi, còn nhớ khi ấy tôi có thể tự tin mà kêu lên: "Lãng xẹt, tổn phí thời gian.", nhưng tôi nào có hiểu gì. Còn giờ... thì tôi đã hiểu! Cũng như câu chuyện của tôi thôi, yêu đến thế, dại đến thế, rồi cuối cùng vẫn chạy một vòng trở về điểm xuất phát. Vậy mà khi nghĩ lại, tôi cũng chẳng tiếc nuối điều gì cả, bởi tôi biết trong tình yêu không cái kết nào cũng phải thật đẹp, thật happy ending. Đơn giản là: cậu đã đi qua đời tôi và để lại dấu chân lên đó. Dấu chân mang tên "hồi ức" "kỷ niệm" tình yêu của năm tháng mà sẽ mãi không bao giờ có thế quay trở lại, với tôi chỉ như vậy là đủ.

Cảm ơn cậu! Đã cho tôi những tháng ngày tuyệt đẹp nhất! Tình yêu, thanh xuân của tôi.

"Đêm đã bao phủ khoảng sắc trời trong em.

Như ly cafe đen mang vị đắng lại thật ngọt,

Hay một thời thanh xuân, điên dại và lẫy lừng đến thế!

Là một thời có anh, có tình yêu em gửi gắm say lòng.

Xuân qua rồi, em có buồn nhưng chẳng buồn nhiều đâu...

Chỉ là buồn trong những hoài niệm không thể trải thêm nữa.

Rồi sẽ vui ngay, khi em biết em trưởng thành,

Biết nhìn anh cùng những kí ức xưa, rộng lòng, bao dung nhất!"

 

Ngày đăng: 30/05/2017
Người đăng: Nguyên Nhuyên't
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
mái nhà
 

Đôi khi, người ta cũng cần được nhắc nhở về một mái nhà, để biết rằng mình còn một nơi để quay về, khi mọi niềm vui chợt tan vỡ…

Điều dịu dàng cuối cùng – Đỗ Quyên

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage