Gửi bài:

Mảnh ký ức

Tôi là Khuê. Tôi sẽ kể bạn nghe một mảnh ký ức của tôi.

***

Đã lâu rồi, chúng tôi không còn đi cùng nhau, chừng như mây đen đã giăng kín bầu trời xanh, chừng như trái tim đã đóng mạng nhện, chừng như thời gian cô đọng rồi. Hồi đó chúng tôi học cấp II, cứ mỗi lần đi học về tôi thường ghé nhà Trinh mà ăn trái cây, nhà cô trồng rất nhiều trái. Tôi thích ăn vú sữa. Nên trêu: "Trinh ơi vú chín chưa?" Trinh bảo: "Đồ quỷ" Tôi cười.

Trinh hay thẹn thùng lắm, nàng đi học bằng bộ, mỗi buổi trưa phải lội bộ gần chục cây số để đến lóp. Tôi đạp xe nài nỉ mãi mới chịu lên ngồi, rồi lại thập thò đòi xuống chỗ vắng người, nói: "Thả Trinh ở đây đi". Tôi cười: "Nhỡ ai bắt mất thì sao?" Trinh đỏ mặt.

manh-ky-uc

Thành tích học tập của nàng lúc nào cũng nhất nhì lớp. Có hôm giáo dạy anh văn gọi tôi trả bài, tôi không thuôc từ vựng, cô bảo: "Em chỉ đáng xách dép cho bé Trinh". Tôi im lặng không nói gì, cả lớp bật cười, Trinh bình tĩnh lạ, nàng nhìn tôi nghiêm trang với đôi mắt cảm thông. Trinh biết, tôi có tâm hồn mơ mộng lắm, nàng nói: "Thích văn đúng không?" Tôi cười.

Tuổi thơ chúng tôi lớn lên bên dòng sông hồng cuồn cuộn, cứ mỗi độ nước lớn lại ngập nền nhà ,cá lội tung tăng dưới gầm giường. Chúng tôi bì bỏm hất nước nhau đến ướt mới thôi. Cứ vậy, bốn mùa xoay chuyển đến một ngày gia đình tôi gặp biến cố lớn. Biến cố ấy đã cuốn trôi tất cả như Sông Hồng phũ phàng ngập lụt đồng bằng. "Biến cố ấy là gì? Tôi xin phép giữa lại, nơi này quá nhiều thị phi, tôi không muốn để những người tôi không thích được biết" Chỉ hiểu rằng, tôi từ một "cậu ấm" đúng nghĩa rớt xuống thành một đứa "khố rách" đúng nghĩa. Cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác, rất tồi tệ.

Tôi gặp Trinh vào một đêm tối tháng 2, lúc bấy giờ khí trời quang đãng, sương đêm phũ trên lá cây nhỏ giọt. Tôi bảo: "Chắc mình bỏ học". Trinh nhìn tôi đôi mắt nghiêm nghị: "Anh bỏ học thì tương lai ra sao?". Tôi không biết nói thế nào, chỉ thở dài. Trinh cầm lấy tay tôi, đặt lên má nàng, những giọt nước ấm nóng cứ theo đôi mắt chảy xuống lòng bàn tay. Tôi xúc động mạnh, nói: "Trên vai anh giờ đây là bầu trời đen u ám, còn em, cứ ngủ một giấc sẽ thấy ánh mặt trời. Anh đi giữa đêm động lạnh buốt không thấy ánh dương, nhưng lòng nguyện cầu những gì tốt đẹp nhất cho em".

Trinh khóc rất nhiều, khuôn mặt xinh đẹp trông rất thảm hại, nhưng tôi đã buông tay đứng lên, chúng tôi chia cắt như thế đấy. Đó là kỷ niệm của tôi bỏ lại ở vùng quê yêu dấu.

Một vài năm sau, tôi lang bạt đây đó nhưng tin tức về nàng vẫn được biết qua bạn bè. Trinh đã có thành tựu, ấn định thành quả cố gắng của nàng", tôi vui lòng.

Một năm, khoảng tháng giêng, tôi vô tình gặp lại Trinh trên đường bộ hành, nàng đang lái xe về nhà. Nàng vẫn một dáng vấp dịu dàng nhưng khuôn mặt thấp thoáng sự điệu đà. Thấy nhau, cả hai nhìn nhau trong im lặng, nàng nhấn ga, xe vụt về phía trước thật nhanh - bỏ lại đằng sau bao nhiêu nỗi niềm cùng ký ức.

Gió miền Tây tạt vào tóc tôi, tôi mỉm cười quay bước đi, xin chào Trinh hôm nay. Chúc em nhiều may mắn.

Chuyện là thế đấy, tôi không hiểu tại sao hôm nay lại ngẫu hứng viết tâm sự này, bởi lẽ tôi đã "đào huyệt chôn cất" nó lâu lắm rồi. Vậy mà trong thoáng tình cờ, cái tên ấy lại lãng đãng trong tâm trí.

Bạn trẻ, cuộc sống thật nhiều trắc trở, thật nhiều gian nan đúng không ? Nhưng hãy vững bước đi, mọi chuyện rồi cũng qua, những gì còn đọng lại sẽ chỉ còn sự chấp vá của hồi ức, nhưng hãy tin tôi. Về tình cảm ấy mà, rồi sẽ có người nhận ra sự chân thành trong bạn mà trân quý nó, và dẫu thời gian có làm mờ đi kỷ niệm, nhưng tình vẫn không hề phai. Người đó là ai? Tôi không biết ! Bạn cũng không biết. Nhưng chắc chắn sẽ đến.

Ngày đăng: 07/09/2017
Người đăng: Vỹ Thanh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
My Nemo
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage