Gửi bài:

Nội trong lòng con

Khi con viết những dòng này, là lúc nước mắt con rơi không ngừng vì nhớ nội. Người ở trên cao ấy, có thấy con, có dõi theo con trong những năm tháng Người đi xa mãi. Con nhớ Nội, Người có nghe thấy lòng con đang thổn thức?

***

Con nhớ, ngày còn nhỏ, vì cuộc sống khó khăn ba mẹ ít khi ở bên con, là Nội lúc nào cũng la ré, yêu thương, săn sóc cho con. Nội còn nhớ không, sau nhà mình là hồ nuôi tôm ấy, Nội đắp đập ngăn bờ nuôi tôm sú trong đó. Sáng nào Nội cũng dậy sớm ra cho tôm ăn, rồi kiếm tra, chiều tối lại cho ăn lần nữa. Con thì lúc nào cũng lon ton theo chân Nội. Thưở ấy, ở xóm mình bằng tuổi con chả có mấy đứa, toàn những anh chị lớn. Con theo chân Nội đi khắp nơi. Mỗi lần thu hoạch tôm là ôi thôi, hai chị em con sẽ được ưu tiên nhất ấy Nội nhở? Tôm to toàn dành cho hai đứa. Nội biết không, bây giờ ấy, người ta quy hoạch hết rồi, những hồ sau nhà mình đã lấp đầy thành khoảng đất trống. Tuổi thơ con với Nội cứ như vậy mà bị vuì lấp, nhưng kỷ niệm thì sẽ mãi còn đó, là khung trời tuổi thơ có con và có Nội, sẽ chẳng ai lấp được hết ký ức đó.

noi-trong-long-con

Nội ơi, con không dám khẳng định rằng Nội yêu ai hơn trong đám cháu đông đúc của mình, nhưng trong thâm tâm con luôn biết rằng, đối với Nội thì hai chị em con là thân thiết nhất. Con cũng biết mấy anh chị khác thường hay ghen tị với hai đứa vì Nội lúc nà cungx chỉ quan tâm mỗi hai chị em, đi đâu cũng đem bánh, kẹo về cho thèn tí, cho tiền nó mua đồ chơi. Nhưng mà chả ai biết, người già thường cô đơn lắm Nội nhỉ, cái họ cần là sự quan tâm, an ủi. Mà bên Nội lúc nào cũng chỉ có hai đứa.

Là Nội, người dạy con mọi thứ. Người dạy con cách làm cá, cắt rau, nấu ăn. Ba mẹ đi làm, có hai chị em ở nhà, lúc nào cần cũng chỉ có Nội luôn sẵn sàng giúp đỡ. Nội ơi, Cá này làm sao ? Nội ơi, nấu cơm giùm con!, Nội ơi, nhắc giùm con nồi rượu!... tất cả mọi thứ đều là Nội. Cũng chỉ vì có Nội mà con chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi. Nội còn nhớ không, lần Người chụp ảnh thẻ ấy, con cứ muốn Nội mặc bộ đồ đẹp nhất, Nội có chịu đâu, còn kêu rằng " Tao chụp để có ảnh ít bữa chết còn có cái để thờ". Nội biết bây giờ nhớ lại con đau lòng thế nào không? Là con chải tóc cho nội, chỉnh áo cho người, để bây giờ khi nhìn tấm ảnh ấy trên bàn thờ, lòng con xót xa lắm.

Nội là người nghiện rượu, bình thường không nói làm gì, nhưng lúc Nội ốm, bác sĩ dặn Nội phải bỏ rượu. Làm sao dễ dàng vơi người ngày nào cũng uống cơ chứ. Là con lén lút qua nhà bác Ba mua về cho Nội. Cũng vì chuyện này mà con bị bác Hai la một trận, là nội đứng ra nhận hết trách nhiệm về mình. Mấy anh chị lúc nào cũng cho là Nội không nghe lời, đau rồi còn không sợ, không bỏ, nhưng con biết, dù có sai, thì nếu thời gian có quay trở lại lúc ấy, con vẫn sẽ mua cho Người. Nội hay nói với con rằng, đời người cứ sống hết những gì mình muốn để chết khỏi phải hối tiếc. Là vì Nội chỉ nói với mình con câu đó nên không ai hiểu Nội, hay vì lúc đó con chỉ là đứa nhỏ, chẳng dám phản kháng lại để bênh vực Nội đây hả Nội?

Nội cứ ốm thế, rồi nằm liệt giường. Ngày con lên bệnh viện thăm Nội, người ta đâu có cho con vào. Nhưng chỉ cần đứng ngoài đó thôi, nhìn Nội mà nước mắt con rơi mãi. Nội gầy rộc đi, da bọc lấy xương rồi, nheo nhúm lại. Nội nhìn con mà lòng con như thắt lại. Nội vẫn nhìn thấy con, phải không Nội ơi! Ngày đưa Nội về nhà, Người đã không còn minh mẫn nữa rồi. Giây phút người ta rút bình oxi ra khỏi người Nội, con cảm giác như mình vừa mất đi thứ gì đó quý giá nhất trong cuộc đời mình. Là ai cận kề bên Nội sớm tối, ai chiếu đèn pin đi dò tôm mỗi đêm với Nội , ai nhổ tóc bạc cho Người, ai đấm lưng cho Nội mỗi ngày.

Bỗng dưng mọi thứ cứ như trong một giây mà biến mất tất cả. Nội đi rồi, đi xa mãi, sẽ chẳng còn ai bên cạnh hai chị em con nữa. Tấm ảnh chụp ngày nào, câu nói đùa sao bỗng dưng thành thật. Nội ơi, con lúc nào cũng nhớ Người. Nội là cả khung trời tuổi thơ của con. Ai có thể mau phai nhạt hình ảnh của Nội , nhưng với con thì sẽ không bao giờ. Con luôn hối tiếc vì mình chẳng lớn đủ nhanh để mua cho Nội một món quà nhỏ, đơn giản chỉ là cái khăn, cái áo. Nhiều đêm nằm cứ nghĩ rồi nhớ Nội. Hai tiếng Nội ơi, giờ cũng chỉ có thể giữ yên nó trong lòng, bởi đâu còn cơ hội để gọi. Người ta nói, có không giữ mất đi rồi mới hối tiếc. Con thật mong Nội nhìn thấy con mặc áo dài, rồi trở thành cô sinh viên, nhưng cuối cùng cả hai thứ đẹp nhất của đứa cháu gái nhỏ này, Nội đều chưa kịp nhìn thấy đã đi rồi. Nội ơi, ở trên đó sống vui Nội nhé. Hãy luôn theo dõi đứa cháu gái nhỏ ngày nào, giờ đã trưởng thành, mạnh mẽ và khôn lớn hơn nhiều rồi. Yêu và nhớ Nội của con thật nhiều.

Ngày đăng: 27/11/2017
Người đăng:
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Cuộc sống ở trước mắt
 

Ông Hamil ơi, sao lúc nào ông cũng cười thế?

À đó là cách hàng ngày ta tạ ơn Thượng đế đã ban cho ta một trí nhớ tốt!

Cuộc sống ở trước mặt – Romain Gary

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage