Gửi bài:

Hồi 11 - Ám sát 2

Cát Đình Hương nói:

- Nhưng hiện tại ngươi còn chưa chết, còn hắn thì đã để lộ ra thân phận của mình.

Tiêu Thiếu Anh bật cười, giọng cười đầy vẻ giễu cợt:

- Ông đã biết thân phận của hắn rồi sao ?

- Ừm.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

- Thân phận của hắn ra sao ?

Cát Đình Hương nói:

- Người hắn có một cặp Thất Tinh Thấu Cốt Châm.

Cát Đình Hương nói tiếp:

- Đó là thân phận của hắn.

Nụ cười giễu cợt trên mặt Tiêu Thiếu Anh đã biến mất:

- Vì vậy chúng ta chỉ cần tìm cặp cơ quan phóng châm đó, là có thể tìm ra được hắn ?

Cát Đình Hương nói:

- Ngươi cũng hiểu ý ta rồi đó.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Nhưng cơ quan đâu phải mọc trên người hắn, hắn có thể tùy lúc ném nó đi.

Cát Đình Hương nói:

- Nhất định là hắn không nỡ lòng nào.

Cát Đình Hương lại nói:

- Bất kỳ ai có được thứ ám khí này, cũng đều nhất định sẽ không nỡ lòng ném nó đi.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Hắn có thể nào giấu nó đi nơi khác được không ?

Cát Đình Hương nói:

- Không thể.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

- Tại sao ?

Cát Đình Hương nói:

- Bởi vì đây là lợi khí phòng thân của hắn.

Cát Đình Hương cười lạt nói tiếp:

- Nếu ta muốn đến nằm vùng ở Thanh Long hội, ta cũng nhất định sẽ đem lợi khí của ta trong mình bất cứ lúc nào.

Tiêu Thiếu Anh thở ra một hơi, xem ra rốt cuộc gừng già vẫn cứ cay hơn.

Y bỗng phát hiện ra Cát Đình Hương thật không thể xem thường được, y nói:

- Chỉ tiếc là những thứ này, không thể nào tra xét ngoài mặt, mà chỉ có thể truy xét trong bóng tối.

Cát Đình Hương nói:

- Vì vậy chúng ta phải lúc nào cũng mở to mắt, và còn phải nhẫn nại nữa.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Bất kể ra sao, hiện tại dù sao chúng ta cũng đã biết trong Thương Hương Đường đích xác là có người của Thanh Long hội.

Cát Đình Hương nói:

- Đúng vậy.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Chúng ta cũng biết, trong người hắn nhất định có một cặp Thất Tinh Thấu Cốt Châm.

Cát Đình Hương nói:

- Vì vậy nhiệm vụ của ngươi tuy chỉ mới bắt đầu, mà đã có thu hoạch rồi đó.

Cát Đình Hương lại lộ vẻ mỉm cười.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Không lẽ bọn chúng đã biết ông giao cho tôi nhiệm vụ gì, thành ra mới lại ám toán tôi ?

Cát Đình Hương nói:

- Không chừng bọn chúng chỉ bất quá nghi ngờ thôi.

Cát Đình Hương nói tiếp:

- Làm chuyện mờ ám, trong lòng run rẩy, hạng người đó nghi tâm lúc nào cũng nặng.

Tiêu Thiếu Anh cười khổ nói:

- Cái bệnh nghi tâm của tôi cũng nặng lắm, lúc nãy tôi cứ nghi ngờ vào Tôn Tân.

Hiện tại dĩ nhiên bọn họ đã ra khỏi nhà của Tôn Tân.

Gió thổi qua lá dung, thân cây còn dính mười ba cây ngân châm.

Bọn họ đứng ngay gốc cây dung đó, gió thổi qua lá dung, che giấu được câu chuyện bọn họ đang nói.

- Nhất định không phải Tôn Tân.

- Tại sao ?

- Y đã theo ta được mười lăm năm nay, trước giờ vốn là người bạn trung thực nhất của ta.

Giọng nói của Cát Đình Hương rất khẳng định.

- Nhưng bốn vị phân đường chủ của Thương Hương Đường đã chết đi mất ba người.

Tiêu Thiếu Anh vẫn còn đang nghi ngờ:

- Tại sao y lại may mắn hơn những người kia ?

Cát Đình Hương cười cười:

- Bởi vì y theo bên cạnh ta từ đầu đến cuối.

Cát Đình Hương nói tiếp:

- Nếu không e rằng y đã chết dưới tay Lý Thiên Sơn !

- Ông giết Lý Thiên Sơn ?

Cát Đình Hương than thở:

- Chỉ tiếc là ta xuất thủ chậm đi một bước, y thụ thương quá nặng.

- Vì vậy ông lại thiếu đi một tay trợ thủ giỏi !

Cát Đình Hương buồn rầu gật đầu:

- Nhưng ta nhất định sẽ kiếm cách cho y sống qua được lần này, dù có chém mất ta một cánh tay trái, ta cũng không tiếc.

- Tôi cũng hy vọng y qua được, để làm bạn với y.

Tiêu Thiếu Anh thở ra, nói tiếp:

- Được ông coi trọng như vậy, hình như không có mấy ai.

Cát Đình Hương nói:

- Quả là không nhiều.

Cát Đình Hương bỗng vỗ vỗ vào vai y:

- Vì vậy ngươi cũng nhất định phải sống giùm cho ta một cái.

Tiêu Thiếu Anh lộ vẻ cảm kích ra mặt:

- Tôi nhất định sẽ tìm cho ra tên này.

Y nói giọng rất kiên quyết:

- Tôi nhất định sẽ làm cho hắn hối hận.

- Bởi vì hắn ám toán ngươi ?

Tiêu Thiếu Anh gật gật đầu nói:

- Tôi không thích bị người ta ám toán.

- Chẳng ai thích bị người khác ám toán.

- Bất kể ra sao, tên này ông nhất định phải giao cho tôi.

- Không những ta có thể giao hắn cho ngươi, ta còn có rất nhiều chuyện đều giao hết cho ngươi.

Cát Đình Hương mỉm cười, lại vỗ vai Tiêu Thiếu Anh:

- Chỉ cần ngươi tìm ra hắn, tùy ngươi muốn gì, ta đều cho ngươi.

- Thật không ?

Cát Đình Hương phảng phất có chút do dự:

- Chỉ bất quá ta đã là một lão già, đàn bà nhìn trúng ta không còn mấy ai, đàn bà ta nhìn trúng cũng không nhiều.

Lão còn đang mỉm cười:

- Ta biết ngươi nhất định sẽ để dành ta một ít.

Tiêu Thiếu Anh bật cười:

- Không nên được, dĩ nhiên tôi sẽ không ham, cũng chẳng nghĩ đến. Tôi không phải là người tham lam không biết tri túc.

- Vì vậy ta thích hạng người như ngươi.

Cát Đình Hương chầm chậm bước ra sân:

- Một người chỉ cần biết được tri túc, nhất định sẽ sống đẹp đẽ hơn người khác, không những vậy, còn sống sung sướng hơn người khác.

o O o Bạch dương là cây mọc mùa xuân, hiện tại đã là mùa thu.

Cây bạch dương trước cửa nhà Cát Tân, lá đã điêu tàn, chỉ còn có cành cây trơ trụi.

Tiêu Thiếu Anh lại đến dưới cây bạch dương.

Y còn chưa về lại nhà mình, y biết Tiểu Hà nhất định đang chờ.

Một người đàn bà nếu đã bị đàn ông chinh phục, bất kể muốn cô ta chờ bao lâu, cô ta đều chờ được.

Nhưng một người đàn ông nếu đi ám toán người khác, nhất định sẽ không chờ người đó lại chụp mình lấy bằng cớ.

Y nhất định phải tìm cho ra cái chứng cớ của người này.

Hình như y đã cho rằng, người này mà không phải là Tôn Tân, thì cũng là Cát Tân.

... Người ám toán y, quả là một người đàn ông, y thấy ra được, thấy rất rõ ràng.

Nhưng y không thấy Cát Đình Hương.

Cát Đình Hương cũng không về lại thư phòng, lúc này lão đang đứng trước bờ tường thấp ngoài sân, hai tay chắp sau lưng nghe ngóng động tĩnh trong sân.

Lão nghe có tiếng gõ cửa, gõ hai lần, Cát Tân không trả lời, cũng chẳng mở cửa.

Lão biết Tiêu Thiếu Anh nhất định không đứng chờ bên ngoài, lại càng không cứ như vậy mà bỏ đi.

... Tên tiểu tử này mà muốn vào nhà ai, trên đời này nhất định không có cái cửa nào chắn nổi y.

Bình lên một tiếng, cửa nhà quả nhiên bị đẩy tung ra.

Ánh mắt của Cát Đình Hương lộ ra một nụ cười.

Chuyện này không thể tra xét ngoài mặt, chỉ có thể truy xét trong bóng tối.

Câu này chính miệng lão nói ra, nhưng lão không hề lại ngăn cản, lão muốn xem Tiêu Thiếu Anh dùng cách gì mới mẽ xử lý chuyện này.

Lão cũng muốn xem Cát Tân đối phó ra làm sao.

Cửa bị đẩy tung ra rồi, trong phòng cũng chẳng có tiếng ai la lên kinh hãi hay phẫn nộ.

Cát Tân trước giờ vốn là người rất trầm tĩnh.

Nhìn nhìn Tiêu Thiếu Anh xông vào, y vẫn còn nằm yên trên giường không cử động, chỉ bất quá thở ra một hơi, lẩm bẩm:

- Xem ra lần tới tôi phải dùng thứ gỗ gì mỏng mỏng một chút để làm cửa mới đúng.

Tiêu Thiếu Anh cười lạt hỏi:

- Không phải đổi cái nào dày dày một chút ?

Cát Tân lắc lắc đầu, nói:

- Cửa dày không tốt, nhất định phải đổi cái mỏng, càng mỏng càng tốt.

Tiêu Thiếu Anh nhịn không nổi hỏi:

- Tại sao ?

Cát Tân nói:

- Cửa mỏng, đẩy một cái là bung, ông Tiêu đường chủ lần tới có lại, không đến nổi phải đau cả tay, cũng không cần phải tốn nhiều sức lực.

Tiêu Thiếu Anh bật cười:

- Lần này ta cũng không phí sức lắm.

Y cười muốn làm người ta thật tình rởn tóc gáy lên:

- Sức lực của ta để dành để giết người.

- Giết người ? Giết ai ?

- Ta chỉ giết một hạng người.

Tiêu Thiếu Anh sa sầm nét mặt, tiếp:

- Hạng người muốn ám toán ta đằng sau lưng.

- Ai dám ám toán đường chủ vậy ?

- Ngươi cũng không biết sao ?

- Không biết.

Cát Tân ngáp lên một cái:

- Tôi rất ít khi được cơ hội ngủ một giấc thoải mái.

- Nãy giờ ngươi vẫn đang ngủ ?

Cát Tân gật gật đầu:

- Cũng vì tôi ngủ không đủ, vì vậy chỉ cần ngủ, là ngủ say như chết.

- Chỉ tiếc là ngươi xem ra không giống người chết.

Tiêu Thiếu Anh cười lạt tiếp:

- Cũng không giống như người vừa mới ngủ dậy.

- Mới ngủ dậy thì mặt mày phải ra sao ?

- Mới ngủ dậy, dưới chân sẽ không có bùn đất.

Cái chân của Cát Tân đang thò ra khỏi mền, đáy bàn chân quả thật rất dơ dáy.

Đây có phải vì y mới đi chân trần ra khỏi nhà, còn phóng ra hai đợt Thất Tinh Thấu Cốt Châm ?

- Bàn chân tôi cũng rất dơ dáy.

Cát Tân nói tiếp:

- Tôi không thích rửa chân. Nghe nói rửa chân hao tổn nguyên khí.

Tiêu Thiếu Anh nhìn y lom lom:

- Sức lực của ngươi có phải là để dành đó giết người không ? Đứng sau lưng người ta dùng ám khí giết người ?

- Chỉ bất quá tôi giết một hạng người thôi.

- Hạng người nào ?

- Hạng người tôi giết là chết ngay.

- Người có lúc sẩy tay, ngựa có lúc sẩy vó.

Tiêu Thiếu Anh cười lạt nói tiếp:

- Bất cứ ai cũng đều không khỏi có lúc sẩy tay một hai lần.

Cát Tân bỗng mở to đôi mắt, kinh ngạc nhìn y, hình như cho đến bây giờ, y mới hiểu ra cái ý của Tiêu Thiếu Anh đang nói gì.

- Không lẽ Tiêu đường chủ cho rằng tôi là cái người ở sau lưng phát ám khí sao ?

Tiêu Thiếu Anh lạnh lùng nói:

- Bất kể có phải là ngươi hay không cũng vậy thôi.

Cát Tân hỏi:

- Cũng vậy thôi ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Ta cũng đều muốn giết ngươi ...

Cát Tân thộn mặt ra.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Đứng dậy.

Cát Tân cười khổ nói:

- Tôi đã sắp chết tới nơi rồi, tại sao còn phải đứng dậy nữa ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Ta không giết người đang nằm.

Cát Tân nói:

- Nhưng tôi thích nằm chết.

Y thở ra một hơi, lẩm bẩm:

- Một người đến lúc chết, cũng nên có quyền chọn lựa chết cách nào chứ.

Tiêu Thiếu Anh cười lạt nói:

- Ta muốn ngươi đứng lên rồi chết, ngươi sẽ đứng đó mà chết !

Cát Tân nói:

- Xem ra ông không còn là cái kẻ biết điều lúc nào.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Hiện tại ta đã biến đổi rồi.

Y bỗng xông lại, chụp ngay lấy vạt áo của Cát Tân, xoay ngược tay tát vào mặt y.

Cát Tân không những không tránh né, ngược lại còn nhắm luôn mắt lại, hững hờ nói:

- Hiện tại ông là phân đường chủ, ông có thể bất chấp lý lẽ, chỉ bất quá tôi có thể không đứng là không đứng.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Ta sẽ có cách cho ngươi đứng dậy.

Bàn tay của y vung ra, y bỗng nghe dưới giường có tiếng gì thật kỳ quái, giống như tiếng hai hàm răng đánh vào nhau lập cập.

- Dưới giường không lẽ có người ?

Đầu gối của Tiêu Thiếu Anh đụng tới, cái giường gỗ lập tức nghiêng qua, phía dưới lập tức có tiếng người kinh hô lên. Tiếng đàn bà.

Dưới giường quả nhiên có người, một người đàn bà cơ hồ đã hoàn toàn lõa thể.

Lần này, người thộn mặt ra lại là Tiêu Thiếu Anh !

Người đàn bà này không những còn trẻ, mà còn rất đẹp, ngực nhô cao, eo thon nhỏ, cặp đùi thuôn dài.

Tiêu Thiếu Anh hiển nhiên không nhìn lom lom vào cô ta, nhưng y cũng đã thấy rất rõ ràng.

Cặp mắt của y trước giờ không thành thật cho lắm.

Mặt cô đã đỏ cả lên, giật cái chăn trên người của Cát Tân, nhưng cô cũng quên mất phía dưới người Cát Tân, ngoài cái chăn ấy ra, cũng giống như một đứa oa nhi mới ra đời vậy.

Lần này Tiêu Thiếu Anh tuy có nhìn qua, nhưng y chẳng thấy rõ ràng cho lắm.

Cát Tân cười khổ nói:

- Hiện tại chắc ông cũng nên rõ tại sao tôi không chịu đứng dậy nãy giờ.

Tiêu Thiếu Anh cũng không nhịn nỗi cười khổ:

- Hiện tại ta mới hiểu ra tại sao lúc nào ngươi cũng như người thiếu ngủ.

Cô gái bỗng lớn tiếng nói:

- Vậy thì ông càng phải hiểu rằng, người ám toán ông nhất định không phải là y.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Nãy giờ cô vẫn ở nơi đây ?

Cô gái lại càng đỏ mặt hơn, nhưng cô vẫn còn gật đầu:

- Y cũng không hề ra khỏi nhà.

Tiêu Thiếu Anh nhìn nhìn cô, rồi lại nhìn nhìn Cát Tân, rồi bỗng bật cười lên.

Cô đã chia cho Cát Tân một nửa đắp lên người, phía dưới chăn còn thấy có gì động đậy.

Tiêu Thiếu Anh mỉm cười nói:

- Có một cô gái như cô nằm bên cạnh, xem ra y quả thật không ở không đi ám toán người khác.

Cô gái cắn môi, nói:

- Dù y có muốn đi ra, tôi cũng chẳng cho y ra.

Tiêu Thiếu Anh cười nói:

- Ta nhìn ra được, ta là người đàn ông rất có kinh nghiệm.

Cô gái cười cười nói:

- Tôi cũng thấy được vậy.

Tiêu Thiếu Anh cười lớn:

- Ta mà có một cô bé như vậy bầu bạn, ta cũng sẽ ngủ không đủ được đâu.

Y cười lớn, vỗ vỗ vào vai Cát Tân:

- Nhưng sao ngươi không nói sớm cho rồi ?

- Bởi vì ...

Cát Tân ấp úng nói:

- Bởi vì chuyện này không thể để cho lão gia tử biết được.

- Tại sao ?

- Bởi vì cô ta là người trong nhà của Quách cô nương, vốn không được đến nơi đây.

Cát Tân rốt cuộc đã nói thật ra.

- Cô ta cũng là người trong nhà Quách cô nương ? Cô ta tên gì ?

- Tên Thúy Nga.

Thúy Nga, lại Thúy Nga.

- Nơi đây có bao nhiêu Thúy Nga ?

- Chỉ có một người.

Tiêu Thiếu Anh bất giác cười khổ, chỉ có một Thúy Nga, mà y đã thấy tới ba rồi.

- Tôi là Thúy Nga đây, ông có nói lão gia tử biết, tôi cũng không sợ, tôi có chết cũng theo y.

Thúy Nga ôm choàng lấy Cát Tân:

- Bất kể sống chết ra sao, tôi cũng đeo dính y.

Xem ra cô Thúy Nga này có vẻ thật.

Còn hai cô kia thì sao ?

Cái tên Thúy Nga đã chẳng hay ho gì, cũng chẳng đặc biệt cho lắm, tại sao bọn họ muốn mạo danh Thúy Nga ?

Tại sao Cát Thành phải nói dối ? Y đang nói dối cho ai ?

- Tuy là người không biết điều, nhưng cũng không phải không hiểu biết cho lắm.

Tiêu Thiếu Anh rốt cuộc đã bỏ đi, đối với những chuyện đó, y rất lấy làm đồng tình. Y mỉm cười bước ra ngoài, còn để ý ráp lại cái cửa y vừa rồi đã đá tung ra nữa.

- Chỉ bất quá ngươi cũng nên đổi cái cửa mới, nhất định đổi cái nào càng dày càng tốt !

o O o - Chỉ tiếc là gặp phải hạng người như ngươi, dù ta có lắp cái cửa sắt vào đó, cũng chẳng ăn thua gì cả.

Câu nói ấy là của Cát Đình Hương thốt ra.

Tiêu Thiếu Anh vừa ra tới sân bèn thấy ngay Cát Đình Hương.

Gương mặt lão còn đang lộ vẻ tươi cười, lão lại nói tiếp:

- Xem ra cái bệnh nghi tâm của ngươi quả thật quá nặng, không những vậy mà đúng là không đếm xỉa gì đến lý lẽ nữa.

Tiêu Thiếu Anh cũng cười cười nói:

- Thà giết lầm ngàn người, còn hơn là tha lầm một người. Câu đó hình như là chính ông đã nói đấy mà.

Cát Đình Hương hỏi:

- Những gì ta nói, ngươi đều nhớ cả ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Mỗi chữ đều nhất định không quên.

Cát Đình Hương nhìn y, gương mặt lão lộ vẻ thỏa mãn:

- Ta không phải là người khó tính chút nào.

Lão chầm chậm nói tiếp:

- Bởi vì huynh đệ của ta không những đều đổ mồ hôi vì ta, mà còn đổ cả máu nữa, bọn họ bình thời có hoang đường chút xíu, ta cũng không hề xen vào.

- Nhưng ông lại đối với Cát Tân ngoại lệ.

Cát Đình Hương thừa nhận:

- Trách nhiệm ban đêm của y rất nặng nề, ta muốn y điều dưỡng tinh thần thật thoải mái lúc ban ngày.

Tiêu Thiếu Anh cười cười nói:

- Bất kể người nào gần hạng người đàn bà như Thúy Nga, đều không cách nào điều dưỡng tinh thần cho nổi.

Cát Đình Hương cười cười nói:

- Nghe giọng điệu cô ta, hình như đối với Cát Tân cũng không giả vờ giả vịt chút nào.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Ông tính lo liệu cho bọn họ ?

Cát Đình Hương gật gật đầu:

- Một người đàn ông tới tuổi đó, cũng nên có người đàn bà, hôm nay tuy y làm chuyện sai trái, nhưng ...

Tiêu Thiếu Anh nói tiếp luôn cho lão.

- Có lúc làm chuyện sai lại có chỗ hay, bởi vì nếu người nào có tâm cơ thâm trầm, âm mưu lớn lao, sẽ nhất định không làm điều gì sai lầm.

Cát Đình Hương cười lớn nói:

- Ta nói gì, ngươi quả thật đều không quên.

Chút tà dương còn sót lại của buổi chiều, đang chiếu trên gương mặt đầy nụ cười của bọn họ, hôm nay tâm tình của hai người đặc biệt rất khoan khoái.

- Nếu ngươi không có chuyện gì khác để làm, ngươi ở lại ăn cơm chiều với ta, ta mở một vò Nữ Nhi Hồng ở Giang Nam cho ngươi thưởng thức.

- Tôi mắc chuyện.

Tiêu Thiếu Anh từ chối lời mời của lão.

- Chuyện gì ?

- Tôi cũng là đàn ông, không những vậy còn đến tuổi đó ...

Tiêu Thiếu Anh cười cười nói:

- Nghe nói Tiểu Hà còn đặc biệt làm vài món ăn cho tôi nữa.

Cát Đình Hương lại cười lớn:

- Đã có cô nương đang chờ mình ở đó, dĩ nhiên chẳng ai chịu bầu bạn với một lão già ăn cơm rồi.

- Có một người.

Tiêu Thiếu Anh cười nói tiếp:

- Dù có tám trăm cô nương đang chờ đó, cô ta vẫn nhất định muốn bầu bạn với ông.

Dĩ nhiên Cát Đình Hương đã biết y đang nói tới ai.

- Nhưng hôm nay ta lại không tính gọi cô ấy lại.

- Tại sao ?

- Bởi vì ta không muốn người khác xem ta thành một lão già bệ rạc vô hồn.

Cát Đình Hương cười nói tiếp:

- Có cô ấy một bên, chẳng ai còn tĩnh dưỡng được tinh thần.

Tiêu Thiếu Anh bỗng lại lộ vẻ xúc động ra ngoài mặt.

Y bỗng phát hiện ra, lão già này đã xem mình như một người bạn, những câu đối thoại như vậy, chỉ có trước mặt bạn bè mới nói được ra miệng.

Cát Đình Hương lại vỗ vỗ vào vai y:

- Ngươi đi đi, ta kêu người đem lại cho ngươi vò Nữ Nhi Hồng, đã có cơm ngon, không thể nào thiếu rượu ngon được.

Tiêu Thiếu Anh bỗng nói:

- Tôi ở lại đây với ông.

Nhưng Cát Đình Hương lắc lắc đầu, cười nói:

- Ngươi khỏi cần bồi tiếp ta, một người tuổi tác đã từ từ lớn rồi, phải học cách uống rượu ăn cơm một mình, ta đã học được chuyện này từ lâu rồi.

Lão mỉm cười, bước mạnh mẽ ra khỏi sân.

Tiêu Thiếu Anh nhìn theo chiếc bóng cao lớn của lão khuất đi, ánh mắt bỗng lộ ra một vẻ gì thật kỳ quái, phảng phất như có chút gì bi thương, lại phảng phất như sợ hãi.

Y đã dần dần hiểu được lão già này.

Y phát hiện ra lão già này không phải tàn bạo vô tình như mình đã tưởng tượng.

Tình bạn không phải bởi vì hiểu nhau mà sinh ra sao ? Đấy vốn không phải là chuyện gì đáng phải bi thương sợ hãi.

Trong lòng y đang nghĩ chuyện gì ?

Không ai biết được, chuyện của Tiêu Thiếu Anh, vĩnh viễn không một ai biết được.

Ngày đăng: 20/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?