Gửi bài:

Hồi 5 - Hỏi cung

Kim Ty giáp hộ thân là một thứ tơ mềm luyện bằng chất kim thuộc hiếm có, bện vào nhau thành tấm áo.

Hiện tại cái áo giáp hộ thân ấy đã nằm trên người Tiêu Thiếu Anh, y cảm thấy nóng nực lắm, không dễ chịu tí nào, nhịn không nổi cười nói:

- Đây quả thật là thứ bảo vật trị giá liên thành, thảo nào mà ngươi không nỡ cởi nó ra.

Vương Đồng xanh lè nét mặt, hình như không nghe gì cả.

Bà chủ quán đang rót rượu cho y, bà ta nhoẻn miệng cười nói:

- Nhưng bảo vật có quý giá đến đâu, cũng không quý bằng sinh mạng của mình, ông nói có đúng vậy không ?

Rượu vừa rót đầy, Vương Đồng lập tức uống một hơi cạn ly.

Hiện tại hình như y rất muốn uống say.

Tiêu Thiếu Anh cười lớn, nói:

- Túy giải thiên sầu, tha xứ bất kham lưu (say quên được ngày sầu, nơi khác không thèm lại). Nếu ngươi uống say một lần rồi, không chừng cũng sẽ giống ta, biến thành con quỷ rượu.

Bà chủ quán cười thật quyến rũ, dịu dàng nói:

- Ở trong quan tài ngộp thở cả nửa ngày, các ngươi nên uống thêm vài ly.

Vương Đồng bỗng hỏi:

- Bà cũng đã biết ta là ai từ lâu ?

Bà chủ quán nói:

- Tôi có nghe y nói tới.

Vương Đồng hỏi:

- Bà cũng có nghe tới Thương Hương Đường ?

Bà chủ quán nói:

- Dĩ nhiên.

Vương Đồng nói:

- Thương Hương Đường có thủ đoạn đối phó kẻ thù ra sao, bà có biết không ?

Bà chủ quán nói:

- Tôi biết.

Vương Đồng nói:

- Nhưng bà vẫn cứ dám trợ lực với y đối phó ta ?

Bà chủ quán thở ra nói:

- Gã này trước sau, đã nằm ỳ nơi đây uống ba ngàn lượng bạc tiền rượu, nếu tôi không giúp y một tay, tiền rượu này phải đợi đến hôm nào mới thanh toán xong, huống gì ...

Vương Đồng lạnh lùng nói:

- Huống gì y còn ngủ chung với bà !

Bà chủ quán đỏ mặt, lại thở nhẹ ra một hơi nói:

- Tôi vốn là không bằng lòng, nhưng y ... y mạnh hơn tôi.

Vương Đồng nhìn nhìn bà ta, rồi lại nhìn Tiêu Thiếu Anh, y bỗng cười lớn.

Tiêu Thiếu Anh thộn mặt ra.

Trước giờ y không thể ngờ được người này có thể cười lớn như vậy.

Vương Đồng cười lớn một hồi, vỗ vỗ vào vai y nói:

- Xem ra ngươi quả thật thiếu tiền xài, mà cũng là tay trùm hiếu sắc.

Tiêu Thiếu Anh cũng bật cười:

- Ta nói những lời ấy là nói thật đấy chứ.

Vương Đồng nói:

- Cát lão gia tử nhất định sẽ thích hạng người như ngươi.

Tiêu Thiếu Anh mừng rỡ:

- Thật không ?

Vương Đồng gật gật đầu, hạ giọng nói:

- Bởi vì chính ông ta cũng là một tay tửu sắc.

Rượu rót đầy, rồi uống cạn, lại rót đầy, hình như y cũng có vẻ đã say.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Lão gia tử cũng hay uống rượu sao ?

Vương Đồng nói:

- Không những ngày nào cũng uống, mà đã uống là không bao giờ xong, không uống tới trời sáng, không ai được phép đi.

Tiêu Thiếu Anh chớp mắt nói:

- Hiện tại trời còn chưa sáng ?

Hiện tại đêm còn đang dày đặc, từ nghĩa địa về lại nhà tuy không xa lắm, cũng không gần lắm.

Vương Đồng bỗng vỗ mạnh xuống bàn, nói:

- Nhất định hiện tại ông ta còn đang uống rượu, ta đem ngươi lại đó gặp ông ta.

Cặp mắt của Tiêu Thiếu Anh sáng rực lên, y nói:

- Ngươi biết ông ta cũng đang ở trong thành ?

Vương Đồng ưỡn ngực lên:

- Ta mà không biết còn ai biết ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Chúng ta đi ngay bây giờ ?

Vương Đồng nói:

- Dĩ nhiên là đi ngay bây giờ.

Hai người nói đi là đi, đi ngay như vậy thật.

Bà chủ quán nhìn bọn họ xuống lầu, bỗng thở ra, lẩm bẩm:

- Hai người này rốt cuộc ai là người say thật ?

Chính bà ta cũng uống một ly, rồi bất giác cười khổ:

- Không chừng bọn họ chẳng có ai say, chỉ có mình là say.

o O o Cát Đình Hương quả đang còn uống rượu thật.

Lão uống rất chậm, nhưng rất ít khi ngừng lại, uống ly này lại đến ly khác.

Người ngồi bên cạnh rót rượu cho lão, dĩ nhiên là Quách Ngọc Nương, cô ta cũng uống bầu bạn với lão.

Bất kỳ chuyện gì Cát Đình Hương làm, cô cũng đều bầu bạn với lão, gần đây hình như cô đã thành cái bóng của lão.

Rượu đã uống hết hai bình, Cát Đình Hương vẫn đang chau mày nãy giờ.

Quách Ngọc Nương nhìn lão, dịu dàng nói:

- Ông còn đang nghĩ đến chuyện Dương Lân và Vương Nhuệ sao ?

Cát Đình Hương vênh mặt lên, dùng sức cầm chặt vào ly rượu:

- Ta nghĩ không ra, bốn năm chục người sống nhăn đó, đi bắt hai tên tàn phế sống dở chết dở kia, tại sao bảy tám ngày rồi còn chưa bắt được ?

Quách Ngọc Nương trầm ngâm một hồi nói:

- Tôi cũng có chỗ nghĩ không ra, hôm đó làm sao bọn họ chạy thoát được ?

Cát Đình Hương nói:

- Đấy cũng là cái ý của ta.

Quách Ngọc Nương hỏi:

- Ông cố ý để bọn họ chạy thoát ?

Cát Đình Hương gật gật đầu.

Quách Ngọc Nương lại càng nghĩ không ra:

- Tại sao ?

Cát Đình Hương nói:

- Bởi vì ta muốn tra xét cho ra một chuyện.

Quách Ngọc Nương hỏi:

- Chuyện gì ?

Cát Đình Hương đáp:

- Ta muốn xem chung quanh đây, còn có vây cánh gì của Song Hoàn Môn nữa không, còn có ai dám oa tàng bọn họ không.

Quách Ngọc Nương nói:

- Vì vậy ông cố ý để bọn họ trốn thoát, xem bọn họ sẽ chạy đến đâu ?

Cát Đình Hương đáp:

- Đúng vậy.

Quách Ngọc Nương thở ra nói:

- Chỉ tiếc là hai người này trốn thoát rồi, ngay cả hình bóng cũng không còn thấy đâu.

Cát Đình Hương lộ vẻ giận dữ, hằn học nói:

- Nếu ngay cả hai tên tàn phế đó còn tìm không ra, Thương Hương Đường còn làm ra được chuyện gì nữa !

"Bực" một tiếng, ly rượu trong tay lão đã bị bóp vỡ thành mảnh vụn.

Quách Ngọc Nương nhè nhẹ nắm lấy tay lão, dịu dàng nói:

- Chỉ có hai gã tàn phế ấy, chắc cũng chẳng làm nên chuyện gì lớn lao, ông hà tất phải giận dữ làm gì.

Cát Đình Hương rắn mặt lại, nói:

- Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, để đó rồi sẽ gây ra họa.

Quách Ngọc Nương nói:

- Bất kể ra sao, Vương Đồng cũng nhất định tìm ra được Tiêu Thiếu Anh !

Cát Đình Hương nắm chặt tay nói:

- Ta nuôi cả bọn, hình như chỉ có một gã Vương Đồng là làm nên trò trống gì thôi.

Quách Ngọc Nương nói:

- Y theo ông đã lâu lắm rồi phải không ?

Cát Đình Hương nói:

- Ừ.

Quách Ngọc Nương nói:

- Trước giờ y vẫn đáng tin cậy như vậy ?

Cát Đình Hương nói:

- Tuyệt đối rất tin cậy.

Quách Ngọc Nương đảo quanh ánh mắt nói:

- Em nghĩ, trong giang hồ nhất định còn có rất nhiều người giống như Vương Đồng vậy.

Cát Đình Hương nói:

- Dù có, cũng khó tìm lắm.

Quách Ngọc Nương nói:

- Chúng ta có thể từ từ tìm, hiện tại Song Hoàn Môn đã bị tan tành, một dãy tây bắc, nhất định không ai dám lại động vào mình, mình cũng không gấp gáp gì phải không ?

Cô lại đổi ly rượu mới, rót cho lão một ly.

Cát Đình Hương cầm ly rượu trên tay, trầm tư một hồi, lẩm bẩm:

- Ta chỉ cần có thêm một hai người như Vương Đồng vậy, Thương Hương Đường sẽ không xưng hùng chỉ một dãy tây bắc thôi.

Quách Ngọc Nương nhìn lão, ánh mắt vốn đã sáng rỡ như tinh tú trời thu, hình như lại càng sáng rực lên.

Kẻ nam nhi chí ở bốn phương trời, dưới cặp mắt của kẻ anh hùng, dãy tây bắc đó, quả thật chỉ là một cái góc nhỏ thế thôi.

Cát Đình Hương bỗng hỏi:

- Cô có biết trong giang hồ có một tổ chức tên là Thanh Long hội không ?

Quách Ngọc Nương nói:

- Hình như em có nghe qua.

Cát Đình Hương nói:

- Cô nghe nói ra làm sao ?

Quách Ngọc Nương trả lời:

- Nghe nói Thanh Long hội đã thành ra một tổ chức bí mật có thế lực lớn nhất thiên hạ, một dãy Trung Nguyên, đâu đâu cũng có phân đà của bọn họ.

Cát Đình Hương nói:

- Có phải chỉ một dãy Trung Nguyên thôi đâu.

Quách Ngọc Nương mở to mắt ra nói:

- Còn không chỉ vậy thôi ?

Cát Đình Hương nói:

- Phân đà thuộc hạ của Thanh Long hội, tổng cộng có ba trăm sáu mươi lăm chỗ, nam bắc mười ba tỉnh, vì vậy những thành phố lớn một chút, đều có thế lực của họ Ở đó.

Quách Ngọc Nương thở nhẹ ra một hơi nói:

- Thảo nào mà người trong giang hồ đề cập đến Thanh Long hội, ai nấy đều kinh hồn táng đởm.

Cát Đình Hương cười nhạt nói:

- Nhưng sự nghiệp của Thanh Long hội, cũng là do người làm ra, Thanh Long hội hùng bá thiên hạ được, Thương Hương Đường tại sao làm không được ?

Lão đưa lên uống một hơi cạn sạch, đập mạnh xuống bàn một cái, rồi bất giác lại thở dài:

- Chỉ tiếc là ... chỉ tiếc là trong Thương Hương Đường, thiếu đi vài tay dũng sĩ tựa rồng tựa cọp thế thôi.

Quách Ngọc Nương nắm chặt lấy tay lão:

- Em tin là tương lai ông nhất định sẽ làm được, không những ông biết người, ông còn biết dùng người nữa.

Đối với một kẻ anh hùng đang ôm trong lòng chí lớn chưa được dịp thi triển ra, trên đời này còn có chuyện gì quý hơn là được một mỹ nhân an ủi mình !

Cát Đình Hương ngẩng mặt cười lớn:

- Hay, nói thật hay, chỉ cần cô theo bên ta, ta sẽ bảo đảm cô nhất định sẽ thấy cái ngày đó ...

Tiếng cười của lão bỗng ngưng bặt, lão hét lên hỏi:

- Ai đó ?

- Cát Tân.

- Chuyện gì ?

- Vương Đồng xin gặp.

Cát Đình Hương bỗng đứng phắt dậy, tươi nét mặt hỏi:

- Vương Đồng đã về rồi ?

- Y đang ở ngoài đây.

- Kêu y vào đây, mau lên.

o O o Hành lang bên ngoài tuy còn để đèn, nhưng vẫn thật u ám, cửa có chạm trổ hoa, xem ra thật tinh trí mà kiên cố.

Một người đang thỏng tay đứng ngoài cửa, gương mặt cũng thật u ám, phảng phất như rất mệt mỏi.

Nhưng y vẫn còn đứng thẳng như cây bút ở đó, cặp mắt mở trừng trừng, đầu cúi xuống.

Bất cứ ai cũng đều thấy ra được, y là một kẻ thành thật.

Ngoài mật thất của tổng đường chủ Thương Hương Đường, chỉ có một người xem ra bộc trực mà mệt mỏi như vậy đứng canh gác, làm Tiêu Thiếu Anh cũng hơi có chỗ bất ngờ.

Y đứng dựa vào lan can chờ, chờ Vương Đồng.

Vương Đồng đã vào mật thất, lúc mở cửa, y phảng phất có thấy một cái bóng tha thướt, ngửi thấy mùi rượu bay ra.

- Xem ra Cát Đình Hương quả là một tay tửu sắc thật.

Tiêu Thiếu Anh bật cười.

Anh hùng từ xưa đến giờ, lại có mấy tay không tham bôi hiếu sắc, chỉ tiếc là quá nửa những tay tham bôi hiếu sắc đều không phải là kẻ anh hùng hảo hán.

Gã dáng người thành thực tuy đang gằm đầu, nhưng y đang lấy đuôi mắt khảo sát gã thiếu niên áo quần lôi thôi lếch thếch, lười lẫm cười cợt này.

Tiêu Thiếu Anh cũng đang nhìn y, bỗng nhiên hỏi:

- Qúy tính ?

- Họ Cát, tên là Cát Tân.

- Gia đình ở đây đều họ Cát ?

- Đúng vậy.

- Nơi đây chỉ dùng người họ Cát làm gia đinh ?

- Không hẳn, nếu ông chịu đổi họ, cũng có thể làm gia đinh ở đây.

Gã dáng người thành thực này không những hỏi gì trả lời đó, còn trả lời rất kỹ càng.

Tiêu Thiếu Anh lại bật cười.

Quả y rất thích cười thật, không cần phải lúc nên cười, y vẫn cứ cười.

Tuy y xem ra có vẻ là kẻ cùng khổ không có đồng xu nào trong túi, nhưng lúc cười lên, bao nhiêu tài phú trong thiên hạ hình như đều thuộc vào hết một người y.

Cái gã Cát Tân này hiển nhiên cũng cảm thấy hiếu kỳ lắm, y bỗng cất tiếng, hỏi:

- Qúy tính ?

- Họ Tiêu, Tiêu Thiếu Anh !

- Có phải ông cũng đến đây tìm chuyện để làm ?

- Đúng vậy.

- Ông cũng chịu đổi họ ?

Tiêu Thiếu Anh cười nói:

- Ta không tính làm gia đinh ở đây.

Cát Tân hỏi:

- Ông tính làm gì ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Nghe nói bốn chỗ đường chủ của các phân đường đều đang để trống.

Cát Tân cũng bật cười.

Y cười, dáng điệu trông thật hoạt kê, bởi vì y không hay cười. Nhưng y cảm thấy Tiêu Thiếu Anh còn hoạt kê hơn y.

Gã thiếu niên này tính làm đường chủ, thật tình y không thể ngờ trên đời này có người nào hoạt kê như vậy.

Y còn chưa cười ra tiếng, bên trong đã có tiếng của Cát Đình Hương vọng ra:

- Cát Tân !

- Có mặt.

- Mời người ở ngoài cửa vào.

Cửa mở ra, mở ra cho Tiêu Thiếu Anh !

Vương Đồng đã nói gì trước mặt Cát Đình Hương ? Cát Đình Hương sẽ đối đãi ra sao với y ?

Tiêu Thiếu Anh hoàn toàn không màng tới. Y rất tin tưởng vào chính mình.

Y ưỡn ngực lên, bước vào trong nhà, còn chưa bước vào cửa, y bỗng thì thầm vào tai Cát Tân:

- Hiện tại ta vào đây, đợi lúc ta ra ngoài, nhất định sẽ là phân đường chủ ở nơi đây, vì vậy, tốt nhất là hiện tại ngươi bắt đầu nghĩ cách, làm sao nịnh nọt ta được.

Lần này Cát Tân không cười.

Y nhìn Tiêu Thiếu Anh bước vào, làm như đang nhìn một gã điên đang chui vào mộ phần của chính mình đào cho mình vậy.

Ngày đăng: 20/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?