Gửi bài:

Chương 209 - Kịch câm đạo diễn rất hào hùng

Lệnh Hồ Xung bị kiếm thương nhiều lần đã dùng qua Thiên hương đoạn tục giao là một thứ linh dược rất thần hiệu của phái Hằng Sơn nên chàng vừa ngó thấy chiếc bình không cần nhìn đến chữ đã hiểu đó là thuốc trị thương rồi.

Thiên hương đoạn tục giao là thuốc rịt vào vết thương. Ngoài ra còn thứ thuốc uống cũng rất hiệu nghiệm kêu bằng Bạch vân hùng đởm hoàn.

Quả nhiên mụ lại móc trong bọc ra một chiếc bình sứ đựng Bạch Vân hùng đởm hoàn.

Những điều tiên đoán của Lệnh Hồ Xung quả nhiên đã đúng sự thực chàng không ngớt là thầm:

- Trời ơi! Nguy to rồi!

Bà bà lại lấy trong bọc ra mấy mảnh vải trắng dùng làm băng buộc vết thương. Hiện giờ bao nhiêu vết thương cũ trong người Lệnh Hồ Xung đã lành hết vậy mụ sắp sẵn những thứ này hiển nhiên là mụ sẽ gây thương tích mới trên người chàng.

Bà bà lấy đủ đồ ra rồi hai mắt nhìn chằm chằm vào Lệnh Hồ Xung.

Sau một lúc mụ xách người chàng đặt lên phản gỗ.

Nét mặt mụ vẫn trơ như đá mà mắt cứ nhìn chằm chặp vào mặt chàng.

Lệnh Hồ Xung đã trải hàng trăm trận chiến đấu dù chàng có bị trọng thương hay bị địch vây hãm nguy ngập cũng chẳng sờn lòng thế mà hiện giờ ở trước mặt một mụ già chàng lại xao xuyến không bút nào tả xiết.

Mụ già từ từ giơ lưỡi dao cạo lên. ánh đèn chiếu vào hào quang lấp loáng càng khiến cho Lệnh Hồ Xung khiếp vía. Trán chàng toát mồ hôi lạnh ngắt nhỏ giọt xuống áo.

Ðột nhiên trong đầu óc chàng hiện lên một tia sáng, chàng liền bật tiếng la:

- Mụ đúng là vợ của Bất Giới hòa thượng!

Bà bà giật nẩy mình lên lùi lại một bước miệng lắp bắp:

- Sao... ngươi... lại biết...?

Thanh âm ú ớ lại bặp bẹ từng tiếng chẳng khác gì con nít mới học nói.

Lệnh Hồ Xung lúc buột miệng nói câu đó, trong đầu óc chàng chưa kịp suy tính. Chàng nghe mụ hỏi bất giác miệng lẩm bẩm:

- Ừ nhỉ! Sao ta lại biết thế?

Ðoạn chàng cười lạt đáp:

- Ồ! Ta biết hẳn chứ! Ta biết đã lâu rồi!

Miệng chàng đáp vậy trong lòng không ngớt tự hỏi:

- Sao ta lại biết thế? Sao ta lại biết thế?

Rồi chàng tự trả lời:

- À phải rồi! Mụ buộc vào cổ Bất Giới hòa thượng mảnh vải có viết câu "Con người phụ tình bạc hãnh, hiếu sắc tham dâm đệ nhất thiên hạ". Ðúng rồi! Ngoài Bất Giới hòa thượng trên đời chỉ có một mình vợ lão là biết đến tám chữ "Phụ tình bạc hãnh, hiếu sắc tham dâm" không phải mụ thì còn ai vào đấy?

Chàng liền lớn tiếng hỏi:

- Trong lòng mụ vẫn tưởng nhớ không lúc nào quên con người phụ tình bạc hãnh, hiếu sắc tham dâm. Nếu không thế thì sao mụ lại cắt đứt dây khi lão treo mình tự tử, sao mụ lại cất giấu lưỡi dao không để lão cứa cổ tự tử? Hạng người phụ tình bạc hãnh, tham dâm hiếu sắc như lão sao không để chết quách đi cho rồi?

Bà bà lạnh lùng đáp:

- Ðể lão chết một cách chóng vánh như vậy chẳng hóa ra làm phước cho lão ư?

Lệnh Hồ Xung nói:

- Mụ làm tội lão đủ điều. Mười mấy năm trời lão lòng nóng như lửa đốt chạy từ Quan Ngoại sang đất Tây Tạng, lại từ Mạc Bắc xuống đến Tây Vực tìm kiếm mụ khắp nơi còn mụ ung dung ở lại hưởng phúc trên chùa này mà vẫn chưa hả dạ ư?

Bà bà hỏi:

- Tội lão đáng thế, mình làm mình chịu còn kêu ai được? Lão đã lấy ta làm vợ sao còn trêu cợt người đàn bà khác?

Lệnh Hồ Xung hỏi lại:

- Ai bảo lão trêu cợt đàn bà? Người ta nhìn con gái của mụ thì lão đưa mắt ngó người ta có chi là tệ?

Bà bà đáp:

- Ðàn ông đã có vợ còn đi dòm ngó đàn bà là không được đâu.

Lệnh Hồ Xung thấy mụ vô lý liền hỏi:

- Mụ là đàn bà có chồng sao còn dòm ngó đàn ông?

Bà bà tức giận quát:

- Ta ngó đàn ông hồi nào? Sao ngươi dám ăn nói càn rỡ?

Lệnh Hồ Xung đáp:

- Hiện giờ mụ đang nhìn ta đó thôi! Chả lẽ ta không phải đàn ông hay sao? Bất Giới hòa thượng bất quá chỉ ngó người ta mấy lần. Còn mụ lại lôi đầu nắm tóc, đụng cả vào da thịt ta. Ta nhắc cho mụ biết "Nam nữ thọ thọ bất thân." Mụ chỉ đụgn vào da ta là phạm đến giới luật thanh quy. May ở chổ mụ mới sờ vào da đầu ta, chứ chưa đụng đến da mặt. Không thì đức Quan Âm Bồ Tát nhất định chẳng buông tha mụ.

Lệnh Hồ Xung cho là mụ này chỉ quanh quẩn trong chốn am thiền, không qua lại trần tục, chẳng hiểu gì thế sự, nên chàng hăm dọa mấy câu với hy vọng mụ sợ tội lỗi không dám hạ dao xẻo vào những chỗ khác trong người chàng.

Không ngờ mụ đáp ngay:

- Bây giờ ta chặt chân tay hay cắt đầu ngươi cũng chẳng cần phải đụng tay vào mình ngươi.

Lệnh Hồ Xung nói cứng:

- Ðược lắm! Mụ muốn chặt chân tay hay chặt đầu ta thì cứ việc tùy tiện, ta quyết chẳng chau mày!

Bà bà cười lạt đáp:

- Nói chơi vậy thôi. Dù ta có giết ngươi cũng chẳng khi nào để ngươi chết một cách ngon lành như vậy đâu.

Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Bây giờ ngươi chỉ có hai đường phải chọn lấy một. Một là ngươi lấy Nghi Lâm làm vợ cho lẹ đi, để y khỏi vì tưởng nhớ ngươi mà dung nhan tiều tụy rồi hao mòn đến chết. Nếu ngươi không chịu điều này thì ta phải tính đến điều thứ hai là hoạn ngươi để ngươi biến thành một giống quái vật nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ. Trường hợp ngươi chịu lấy Nghi Lâm thì không được sàm sỡ với một con đàn bà vô sỉ nào khác nữa.

Lệnh Hồ Xung hỏi lại:

- Tại hạ cũng công nhận Nghi Lâm cố nhiên là một vị hảo cô nương, nhưng chẳng lẽ ở trên đời ngoài y, bao nhiêu đàn bà con gái đều là hạng vô sỉ mặt dầy hết hay sao mà bà bà vơ đũa cả nắm?

Bà bà đáp:

- Ta nói có trật cũng chẳng trật bao nhiêu. Ðứa nào có hay cũng chẳng hay hơn mấy tý. Ngươi có ưng chịu lời ta hay không thì nói mau đi!

Mười mấy năm nay mụ giả câm giả điếc, lâu ngày không nói, miệng lưỡi cứng đơ. Bây giờ mụ nói bấy nhiêu lời mới trở lại linh hoạt như trước.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Nghi Lâm tiểu sư muội là một người bạn rất tốt của tại hạ. Nếu nàng biết mụ bức bách tại hạ là nàng bực mình lắm đó!

Bà bà nói:

- Ngươi mà ưng chịu lấy y làm vợ thì y vui vẻ khôn xiết, dù có bao nỗi hờn giận cũng tiêu tan hết không bực mình với ta đâu mà ngại.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Nàng là người xuất gia đã phát thệ không đi lấy chồng. Nếu nàng động lòng phàm tục tất bị Bồ Tát quở phạt.

Bà bà nói:

- Ngươi cũng làm hòa thượng thì đức Bồ Tát có quở phạt cũng chẳng quở phạt một mình y mà thôi. Vã lại ta đã cạo trọc đầu ngươi rồi mà ngươi không làm hòa thượng thì ta uổng công hay sao?

Lệnh Hồ Xung không nín được, bật lên tràng cười ha hả nói:

- Té ra mụ cạo trọc đầu tại hạ là có ý muốn cho tại hạ làm hòa thượng và lấy vãi trẻ làm vợ. Ông chồng bà trước đã làm như vậy bây giờ bà lại rập khuôn khổ của lão hay sao?

Bà bà đáp:

- Chính là thế đó.

Lệnh Hồ Xung bật cười, hỏi tiếp:

- Không được đâu! Trong thiên hạ thiếu gì người trọc đầu? Chẳng ai bắt buộc hễ trọc đầu đều là phải làm sư.

Bà bà nói:

- Cái đó dễ lắm! Bây giờ ta điểm thêm vào đầu ngươi mấy vết thương là đủ. Trọc đầu không chưa nhất định là sư, nhưng trọc đầu lại có nốt hương thì phải làm hòa thượng.

Mụ nói rồi toan đốt hương động thủ.

Lệnh Hồ Xung vội ngăn cản:

- Hãy khoan! Hãy khoan! Việc xuất gia đầu Phật cần phải người cam tâm tình nguyện mới được. Có lý đâu lại bắt buộc người ta phải xuất gia bao giờ?

Bà bà đáp:

- Ngươi mà không làm hòa thượng thì cũng phải làm thái giám.

Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:

- Mụ đàn bà điên khùng này dám làm những việc mụ đã nói ra. Vậy ta phải tìm kế hoãn binh.

Chàng nghĩ vậy liền hỏi:

- Bà bà bảo tại hạ làm thái giám cũng được. Nhưng vạn nhất mà sau này tại hạ hồi tâm chuyển ý muốn lấy Nghi Lâm tiểu sư muội làm vợ há chẳng hỏng bét? Như vậy mụ đã vô tình làm hại cuộc đời của cả hai người.

Bà bà tức giận đáp:

- Chúng ta là con nhà võ, làm việc gì phải chóng vánh dứt khoát. Một lời là quyết định, sao còn thay lòng đổi dạ, hồi tâm chuyển ý. Làm hòa thượng là hòa thượng, làm thái giám là thái giám. Ðã là nam tử hán đại trượng phu có lý đâu ăn nói nửa nạc nửa mỡ.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

- Ðã làm thái giám thì không còn là nam tử hán đại trượng phu được nữa.

Bà bà tức giận hỏi:

- Ta đang bàn chuyện đứng đắn, sao ngươi còn nói giỡn?

Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:

- Nghi Lâm tiểu sư muội tính tình nhu thuận lại dung nhan xinh đẹp. Hơn nữa nàng đối với ta có mối thâm tình thì ta lấy nàng làm vợ cũng là một điều rất may trong đời người. Nhưng ta phụ Doanh Doanh thế nào được? Nếu ta bị mụ bức bách một cách vô lý thì chịu chết còn hơn chịu nhục.

Chàng nghĩ vậy liền nói:

- Bà bà! Tại hạ xin hỏi một câu: Hạng đàn ông mà vô tình bạc hãnh, tham dâm hiếu sắc có phải là người tử tế không?

Bà bà đáp:

- Cái đó lọ là còn phải hỏi? Hạng người như thế thì kém cả giống chó lợn, mà lại là tấm thân nam tử thì thật uổng quá!

Lệnh Hồ Xung nói:

- Phải rồi! Nghi Lâm tiểu sư muội người đã xinh đẹp lại đối với tại hạ rất tử tế vậy vì sao tại hạ không thể lấy nàng được, mụ có biết không? Chỉ vì tại hạ đã ước hẹn cuộc hôn nhân với một vị cô nương khác. Cô này lại có cái ơn nặng tầy non với tại hạ. Dù tại hạ có tan xương nát thịt cũng quyết không phụ nàng. Nếu tại hạ phụ nàng thì thành kẻ vô tình bạc nghĩa tham dâm hiếu sắc đệ nhất thiên hạ? Cái đệ nhất này là của Bất Giới đại sư có lý nào tại hạ cướp lấy?

Bà bà nói:

- Vị cô nương đó ta đã biết rồi, thị là Nhậm đại tiểu thư ở Ma giáo. Ngày trước ngươi bị bọn Ma giáo bao vây tại đây rồi thị cứu ngươi chứ gì?

Lệnh Hồ Xung đáp:

- Phải rồi! Bà bà cũng đã trông thấy vị cô nương đó rồi.

Bà bà nói:

- Vụ này dễ lắm! Ta bảo nàng ruồng bỏ ngươi chứ không phải ngươi phụ tình bạc hãnh là xong.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Nhất định nàng không bỏ tại hạ. Nàng đã hy sinh cho tại hạ thì tại hạ cũng phải hy sinh cho nàng. nghĩa là không ai phụ ai đâu.

Bà bà nói:

- Ta e rằng đến lúc tối hậu thị không tự chủ được. Trong Hằng Sơn biệt viện thiếu gì hạng đàn ông thối tha? Ðể ta kiếm cho thị một tên làm chồng là xong.

Lệnh Hồ Xung tức giận lớn tiếng:

- Mụ nói nhăng gì thế?

Bà bà hỏi lại:

- Ngươi tưởng ta không làm được chăng?

Mụ chạy ra cửa bỏ đi một lúc trở lại trong tay mụ đã xách một thiếu nữ bị cột chân tay.

Lệnh Hồ Xung nhìn ra thì thiếu nữ này chính là Doanh Doanh.

Lệnh Hồ Xung thấy vậy cả kinh. Chàng không ngờ Doanh Doanh lại lọt vào tay mụ. Nhưng chàng nhìn thấy người nàng dường như không bị thương mới hơi yên dạ liền cất tiếng gọi:

- Doanh Doanh! Doanh muội đã đến đấy ư?

Doanh Doanh tủm tỉm cười đáp:

- Xung lang cùng mụ nói chuyện những gì tiểu muội đã nghe rõ cả rồi. Xung lang bảo quyết không vô tình bạc hãnh với tiểu muội khiến tiểu muội rất lấy làm hoan hỉ.

Bà bà quát lên:

- Trước mặt ta không được nói chuyện đê hèn vô sỉ như vậy! Cô bé kia! Cô muốn lấy hòa thượng hay thái giám?

Doanh Doanh thẹn đỏ mặt lên đáp:

- Mụ chê người ta ăn nói ti tiện mà sao lại thốt ra lời khó nghe thế?

Bà bà nói:

- Ta đã nghĩ kỹ và bảo thằng lỏi Lệnh Hồ Xung ruồng bỏ cô để lấy Nghi Lâm nhưng gã quyết không chịu.

Lệnh Hồ Xung lớn tiếng reo:

- Từ lúc mụ mở miệng nói năng bây giờ mới được câu tử tế.

Bà bà nói:

- Thôi bây giờ thế này vậy! Lão nhân gia muốn việc tốt lành đành chịu nhượng bộ một bước là cho phép thằng lỏi Lệnh Hồ Xung lấy cả hai cô. Gã có làm hòa thượng thì mới lấy được hai người. Bằng gã làm thái giám thì một người lấy cũng không xong. Nhưng sau khi thành hôn ngươi không được khinh khi con gái ta. Các ngươi phải coi nhau đồng đều có điều cô lớn tuổi hơn thì để Nghi Lâm gọi cô bằng tỷ tỷ là yên chuyện.

Lệnh Hồ Xung ngập ngừng:

- Tại hạ...

Nhưng chằng vừa mở miệng liền bị điểm vào á huyệt không thốt ra lời được nữa.

Bà bà lại điểm vào á huyệt Doanh Doanh rồi nói:

- Lão nhân gia quyết định như vật là không cho bọn ngươi được giải thích chi hết. Thằng lỏi kia! Ngươi được hai cô vợ nhan sắc nguyệt thẹn hoa nhường thì câm miệng đi còn nói gì nữa? Hừ lão trọc Bất Giới thật không được việc gì! Lão thấy con gái mang bệnh tương tư chỉ nóng nảy bồn chồn một cách vô ích, bây giờ lão nhân gia mới ra tay một cái mà đã thành công.

Mụ dứt lời tung mình nhảy ra khỏi phòng.

Lệnh Hồ Xung cùng Doanh Doanh chỉ nhìn nhau mà cười. Nói không được mà vẫy tay một cái cũng không xong.

Lệnh Hồ Xung nhìn Doanh Doanh chằm chặp.

Lúc này mặt trời mới mọc, ánh triều dương lọt qua khe cửa chiếu vào. Cây hồng chúc trên bàn hãy còn đang cháy, ngọn lửa không ngớt lay động. Làn khói bạc nhẹ nhàng lướt qua bộ mặt ngọc của Doanh Doanh càng tăng thêm vẻ kiều diễm.

Nàng đưa mắt nhìn lưỡi dao cạo bỏ dưới đất cùng bình thuốc và những băng vải để trên ghế, mặt lộ vẻ trào lộng dường như để nói với Lệnh Hồ Xung:

- Hú vía! Hú vía.

Nhưng nàng lập tức đưa mắt nhìn ra chỗ khác. Nàng cúi đầu xuống mặt đỏ bừng lên dường như để tự trách:

- Chuyện này không nên ăn nói ra miệng mà cũng chẳng nên nghĩ tới mới phải.

Lệnh Hồ Xung thấy nàng thẹn thùng e lệ tỏ ra con người chính định không lộ vẻ dâm tà. Nàng còn tựa hồ bẽn lẽn bị chàng bắt gặp nàng đang nghĩ chuyện gì. Trong lòng không khỏi bâng khuâng chàng ước thầm trong bụng:

- Giả tỷ lúc này ta được tự do mà nàng không thể cử động thì ta quyết lại ôm chặt lấy nàng mà hôn một cái. Dù nàng có thẹn đến đâu cũng hết đường chạy trốn.

Bộng thấy nhãn quang nàng xoay trở lại chạm vào ánh mắt Lệnh Hồ Xung.

Nàng lại quay đi lập tức. Mầu hồng trên mặt đã dần dần tan đi thì đột nhiên bây giờ lại đỏ đến mang tai.

Lệnh Hồ Xung tự nhủ:

- Ta muốn kiên trì một lòng một dạ với Doanh Doanh nhưng bị mụ ác bà nương bức bách ta phải thành thân với Nghi Lâm. Ta đành diễn kịch sơ qua để chờ mụ giải khai huyệt đạo sẽ tính. Một khi kiếm vào tay chẳng lẽ ta còn sợ mụ nữa sao? Mụ ác bà nương này tuy công phu quyết cước rất tinh thâm nhưng đem so với Tả Lãnh Thiền và Nhậm giáo chủ thì mụ hãy còn kém xa. Về kiếm pháp nhất định mụ chẳng thể nào địch nổi ta. Mụ chủ ý vào chân tay mau lẹ mà qua lại không phát ra tiếng động để đánh lén một cách đột ngột khiến người ta không kịp đề phòng. Nếu ra tay đánh nhau thật sự thì chắc Doanh Doanh còn hơn mụ được mấy phần mà Bất Giới hòa thượng cũng chẳng thua kém mụ.

Trong lòng ngẫm nghĩ chàng ngơ ngẩn xuất thần.

Bỗng chàng trở lại thực tế đưa mắt nhìn Doanh Doanh thì thấy nàng cũng đương nhìn mình. Lần này nàng không hổ thẹn như trước hiển nhiên nàng đã quên vụ chàng suýt phải làm thái giám.

Lệnh Hồ Xung thấy Doanh Doanh đưa mắt nhìn chênh chếch lên. Khóe miệng nàng treo một nụ cười chàng biết là nàng đang ngó cái đầu trọc tếu của mình mà nghĩ tới chàng làm hòa thượng chứ không phải làm thái giám.

Lệnh Hồ Xung nổi lên tràng cười khanh khách mà không cười được ra tiếng.

Chàng thấy Doanh Doanh càng cười tươi hơn nữa rồi mắt nàng đưa đi đưa lại ra chiều dí dỏm. Nàng nháy mắt bên trái một cái lại nháy mắt bên phải một cái mà chàng không hiểu nàng có dụng ý gì tự hỏi:

- Nàng nháy mắt hai cái để làm gì? ồ phải rồi! Chắc nàng chế diễu ta sắp lấy hai vợ.

Chàng liền nháy mắt bên trái một cái rồi giữ vẻ mặt rất nghiêm cẩn ra chiều bảo nàng:

- Tiểu huynh chỉ lấy một mình Doanh muội mà thôi để tỏ lòng thủy chung duy nhất, quyết chẳng nhị tâm.

Doanh Doanh khẽ lắc đầu nháy mắt hai cái dường như để khuyên nhủ:

- Lấy hai người cũng được chứ sao?

Lệnh Hồ Xung vừa nháy mắt bên tả một cái vừa muốn gục gặc lắc cái đầu tỏ vẻ cương quyết nhưng mọi huyệt đạo trong toàn thân bị điểm nhiều quá không sao cử động được. Vả mặt chàng tỏ ra rất thành khẩn.

Doanh Doanh khẽ gật đầu ra chiều hiểu ý, nhãn quang nàng lại chuyển qua ngó lưỡi dao cạo, lắc lắc cái đầu.

Lệnh Hồ Xung dương cặp mắt chăm chú nhìn nàng. Hai người ngồi cách nhau đến hơn một trượng nhờ cặp mắt để thông cảm lẫn nhau.

Họ cảm thấy nói được hay không cũng vậy mà thôi. Hai người còn nhận rõ tình ý đối phương rất minh bạch, không còn chút nào đáng hoài nghi. Cả hai cùng cho rằng chẳng những việc có lấy Nghi Lâm hay không chẳng quan hệ gì mà cả việc làm hòa thượng hay làm thái giám cũng không khẩn yếu.

Thậm chí họ còn coi thường cả đời người. Sống cũng vậy mà chết cũng thế thôi. Họ đã được hòa điệu nhạc lòng trong khoảnh khắc này là đủ mãn nguyện lắm rồi. Khoảnh khắc lúc này coi bằng một thời gian vĩnh cửu dài liên miên bất tuyệt như từ ngày có trời và đất và còn dài vô tận về sau. Dù trời long núi lở cũng không làm tiêu ma được thời khắc bất diệt.

Hai người ngơ ngẩn xuất thần không biết đã bao lâu bỗng nghe tiếng bước chân người lên cầu thang.

Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh đang thả tâm hồn vào cõi mộng bất diệt bỗng choàng tỉnh giấc.

Ðột nhiên lại nghe thanh âm trong trẻo của thiếu nữ cất lên hỏi:

- Á bà bà! Bà bà dẫn tiểu ni tới đây làm chi?

Ðúng là thanh âm của Nghi Lâm.

Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh còn nghe rõ tiếng hai người tiến vào phòng bên cạnh ngồi xuống bà bà thủng thẳng đáp:

- Ngươi đừng kêu ta là Á bà bà nữa! Vì ta không phải là người câm.

Nghi Lâm kinh hãi thét lên:

- Bà bà... bà bà không câm ư? Bà khỏi rồi hay sao?

Bà bà đáp:

- Trước nay ta vẫn không câm.

Nghi Lâm lại ấp úng hỏi:

- Thế thì bà bà... cũng không điếc... bà đã nghe thấy hết mọi điều mà tiểu ni nói với bà bà... trong mấy tháng nay rồi hay sao?

Thanh âm nàng còn đầy vẻ khủng khiếp và hờn giận.

Bà bà cất giọng ôn tồn đáp:

- Hài tử! Can chi ngươi phải sợ hãi? Ta nghe rõ những lời ngươi nói càng hay chứ sao?

Lệnh Hồ Xung mới nghe thấy đây là lần đầu giọng nói của mụ đượm vẻ ôn nhu. Hiển nhiên trái tim mụ không phải rắn như đá. Mụ đã lộ vẻ thương yêu khi nói với con gái.

Mục lục
Ngày đăng: 11/03/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục