Gửi bài:

Chương 31

Anthony tỉnh dậy với cái đầu nhức như búa bổ và lời nguyền rủa trên môi. Anh ngồi dậy bật chiếc đèn bên cạnh giường anh, nguyền rủa lần nữa. Chiếc đồng hồ trên mặt lò sưởi chỉ hai giờ hơn vài phút. Bên ngoài cửa sổ trời tối đen, nói với anh rằng đúng là hai giờ sáng.

Anh chửi thề lần nữa, nhận ra anh tỉnh táo hoàn toàn lúc này vào lúc giữa đêm, với cái đầu anh như muốn rời ra và quá chết tiệt là còn nhiều giờ nữa cho tới bình minh.

Cái quỷ gì đã ám anh thế nhỉ? A, anh biết rõ cái gì ám anh, nhưng anh không nên cho qua nó. Anh ngờ ngợ nhớ là anh bạn George đã đưa họ về nhà và nói gì đó về chuyện anh hạ đo ván Billings - quỷ tha ma bắt. Giá như anh đã không làm thế.
Billings là một người bạn tốt. Anh phải xin lỗi thôi, có thể là hơn một lần nữa.

Có phải George đã bỏ đi một cách giận dữ không nhỉ? Anthony không thể nhớ rõ. Không thoải mái, anh liếc nhìn lại mình và nhăn nhó. Cái cô vợ giận dữ nhỏ nhen của anh. Ít nhất cô nàng cũng cởi đồ cho anh và đặt anh nằm ngay ngắn, vì hoàn toàn là lỗi của nàng khi anh bắt đầu say xỉn như thế. Và có phải nàng đã thật cộc cằn lúc đó, nhắc đi nhắc lại nó?

Anh cũng không nhớ rõ chuyện đó nữa. Anthony ngả người ra sau, nhẹ nhàng xoa bóp hai thái dương.

Được rồi, anh đã có những lựa chọn của mình, ít nhất trong lúc này. Anh có thể cố gắng ngủ lại, điều đáng nghi ngờ. Anh đã ngủ nhiều hơn bình thường rồi. Anh có thể thay đồ và trở lại White với vài ván bài uýt - điều mà, nếu không phải anh đã cư xử quá ghê tởm sáng nay và họ vẫn còn để anh vào.

Hay là anh cũng có thể giận dữ nhỏ nhen như vợ anh và đánh thức nàng dậy để thấy cái gì có thể đi cùng điều đó.Không, anh thấy sa đọa quá mức để làm bất cứ điều gì về chuyện đó nếu nàng chứng mình là nàng bất chợt đổi ý và vâng theo.

Anh cười phá lên, điều làm anh nhăn nhó. Tốt hơn hết là tiếp tục xua đi dư vị khó chịu này của đồ cồn trước sáng mai. Tắm rửa có vẻ tuyệt, nhưng anh phải đợi cho tới cái giờ thích hợp một chút để mà đánh thức gia nhân dậy. Vậy thì, chút thức ăn vậy.

Chầm chậm, bởi mỗi bước đi lại dội lại trong đầu anh, Anthony rời khỏi phòng anh. Anh dừng lại ngay dưới sảnh, nhìn ánh đèn thoát ra từ cửa phòng anh trai mình.

Anh đập cửa một lần và bước vào mà không đợi sự cho phép, thấy James đang khỏa thân ngồi trên mép giường, ôm đầu bằng cả hai tay. Anthony gần như phá lên cười nhưng kìm lại đúng lúc. Nó gây tổn thương quá nhiều để tự cho phép mình làm thế.

James chẳng thèm nhìn liếc xem ai đã xâm nhập. Nhẹ nhàng, một cách đáng ngại, anh nghiến răng.

- Không có tiếng thì thầm nào nữa nếu chú còn quý mạng sống của mình.

- Có một thằng cha nào đó cũng đang dộng búa vào đầu anh à, ông già?

James ngẩng đầu lên chậm chạp. Cái nhướn mày của anh mang vẻ muốn giết người.

- Ít nhất là có một tá, và anh có mỗi một thằng cha chết tiệt như thế là do chú, con người khốn khổ đáng thương-

- Anh nói cái quái gì đó. Chính anh là người mời em uống, cho nên nếu ai đó là người có quyền phàn nàn-

- Một cốc, không phải là vài chai, đồ con lừa nhà chú!

Cả hai đều nhăn mặt trước tông giọng lên cao.

- Được rồi, em cho rằng anh nói đúng chuyện đó.

- Tốt cho chú khi công nhận vậy - James đốp lại khi anh mát xa thái dương mình lần nữa.

Môi Anthony bắt đầu giật giật. Chuyện này thật lố bịch, cái hình phạt mà họ đã bắt cơ thể mình trải qua, cho dù cơ thể James thì không có vẻ gì tồi tệ hơn nữa.

Anthony đã ngạc nhiên một thoáng khi mới bước vào, không nhìn thấy anh trai mình khỏa thân kể từ khi anh lao vào trong phòng ngủ của nữ bá tước, giờ anh thậm chí không nhớ tên của cô ta nữa, để cảnh báo James là chồng của cô ta đang trên đường lên trên gác.

James đã thay đổi nhiều vì cái đêm đó đã là hơn 10 năm trước rồi. Anh to hơn về bề ngang, rắn chắc hơn. Thực tế thì, anh khá là phình ra với những cơ bắp rắn chắc hơn quanh cánh tay và ngực, chạy dần xuống hai chân anh. Chắc là bởi trèo leo lên tất cả những cột buồm trong 10 năm làm cướp biển.

- Anh biết không, James, anh là một thằng cha cục súc không thể tin được.

James lắc đầu mình trước lời bình luận bất ngờ đó, tự nhìn xuống mình, rồi nhìn lại Anthony. Cuối cùng anh cười lục khục trước sự ngạc nhiên của em trai mình.

- Các quý cô dường như không phiền về điều đó.

- Không, em không nghĩ họ có phiền - Anthony cười toe - Có quan tâm tới chuyện chơi vài ván không? Em không thể quay lại ngủ để cứu rỗi tâm trí mình được.

- Miễn là chú không khui ra chai brAndy nào.

- Chúa ơi, không! Em có cà phê trong tâm trí mình, mà em dường như phải nhắc rằng chúng ta đã lỡ bữa tối.

- Cho anh vài phút và anh sẽ gặp chú trong bếp.

Khi Roslynn ngồi xuống ăn bữa sáng, nàng vẫn còn thấy mờ mắt, khi trải qua một đêm mất ngủ không nghỉ ngơi gì nữa. Lần này hoàn toàn là lỗi của nàng. Nàng thấy khá là tội lỗi về cách đối xử của nàng với Anthony chiều hôm qua.

Ít nhất nàng cũng đã cởi đồ cho anh và làm cho anh thoải mái hơn thay vì bỏ mặc anh như nàng định, thậm chí còn không thèm quan tâm xem anh đã được đắp chăn chưa.

Sau cùng, anh là chồng nàng. Nàng đã quen với cơ thể anh. Không có gì phải xấu hổ về chuyện đó. Nửa tá lần nàng gần như đã ngồi dậy để sửa chữa vấn đề nhưng nàng lại đổi ý, sợ rằng anh tỉnh dậy và hiểu nhầm sự quan tâm của nàng.

Và sau khi nàng đi ngủ, nàng gần như đã đi vào phòng ngủ của anh trong bộ áo ngủ của mình. Chắc chắn điều đó sẽ tạo nên sự hiểu lầm. Nó làm cho nàng thấy nàng có lỗi. Nàng không thông cảm với hoàn cảnh khốn khổ của anh.

Nếu anh muốn uống say xỉn và đổ lỗi cho nàng, được thôi, điều đó là vấn đề của anh. Và nếu anh phải chịu đựng cái dư vị khủng khiếp của say xỉn vào sáng hôm sau, điều đó cũng đã quá tệ rồi. Một người phải trả giá cho sự bừa phứa quá chén của mình, phải không?

Vậy tại sao nàng mất gần nửa giấc ngủ buổi đêm suy nghĩ về anh nằm sóng xoài trên giường và cần giúp đỡ?

- Nếu thức ăn tệ tới mức em phải cau có khi nhìn chúng, có lẽ anh sẽ ăn ở câu lạc bộ sáng nay.

Roslynn nhìn lên, sự xuất hiện bất ngờ của Anthony làm nàng ngạc nhiên đủ để nàng chỉ đơn giản trả lời

- Không có vấn đề gì với thức ăn cả.

- Tuyệt cú mèo! - anh nói vui vẻ - Vậy em không phiền nếu anh cùng ăn chứ?

Anh không đợi nàng trả lời, và đi về phía chiếc bàn và chất đầy cả núi thức ăn lên đĩa của anh. Roslynn nhìn chằm chằm vào khung người cao của anh, mặc một chiếc áo khoác nâu tối thanh lịch không chê vào đâu được, chiếc quần da hoẵng, giày ống cao cổ bóng loáng.

Anh không có quyền trông có vẻ tuyệt diệu như thế, hoạt bát như thế sáng nay.

Anh nên rên rỉ,than van và nguyền rủa hành động ngu ngốc của mình.

- Anh ngủ muộn - Roslynn nói cộc lốc, chọc nĩa vào món xúc xích béo ngậy trên đĩa nàng.

- Thực ra, anh chỉ vừa mới trở về từ cuộc cưỡi ngựa buổi sáng của mình.

Anh ngồi vào cái ghế đối diện nàng, đôi mày của anh khẽ nhướn lên dò hỏi.

- Vậy em chỉ vừa mới dậy thôi sao, em yêu?

May là miếng xúc xích chưa vào tới miệng nàng, nếu không nàng sẽ bị ngẹn bởi cái câu hỏi dường như là rất vô tội đó. Làm sao mà anh dám từ chối nàng cái niềm vui được quở trách anh về cái hành vi kinh khủng ngày hôm qua chứ?

Và đó chính xác là những gì anh đang làm, ngồi đó mà nhìn như thể anh chỉ vừa mới trải qua đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh. Anthony không trông đợi câu trả lời cho câu hỏi cuối của anh, không khi anh đã có một. Với một ánh hài hước thích thú trong đôi mắt màu cobalt, anh nhìn Roslynn tấn công thức ăn của nàng, quyết tâm lờ anh đi.

Một cách ngoan cố, anh sẽ không để nàng làm thế.

- Anh để ý thấy có chăn mới trong sảnh.

Nàng còn chẳng thèm cho anh một cái liếc, cho dù nó là một lời sỉ nhục khi gọi miếng thảm thêu đắt tiền mang những đặc điểm giống với thảm thêu Aubusson là một chiếc chăn.

- Lạ là anh đã không thấy nó hôm qua.

Hoan hô, em yêu. Anh tự mỉm cười với mình. Dù thế nào nữa nàng sẽ nỗ lực hết sức.

- Và một bức tranh mới của Gainsborough(*1) nữa - anh tiếp tục cuộc hội thoại, đôi mắt anh nhanh chóng dán vào bức tranh tuyệt dẹp hiện đang treo trên bức tường bên trái anh.

- Một chiếc tủ Trung Quốc gỗ hồng mới và một chiếc bàn ăn sẽ tới đây ngày hôm nay.

Nàng vẫn dán mắt vào chiếc đĩa nàng, nhưng Anthony không bỏ lỡ sự thay đổi bất chợt ở nàng. Nàng không còn ngồi đó nhìn mọi thứ với cơn giận bị kìm nén nữa. Sự hài lòng tự mãn ở nàng là có thể cảm thấy được. Anthony gần như phá ra cười lớn tiếng.

Nàng thật dễ đoán, trong sáng, cô vợ yêu quý ngọt ngào của anh. Đánh giá tới mối ác cảm hiện giờ của nàng với anh và cái chủ đề họ đang thảo luận, không khó để tìm ra nàng định làm gì. Một mánh cũ, một người vợ bắt chồng mình trả giá cho nỗi khó chịu của nàng thông qua túi tiền của anh ta.

Và từ những nhận xét khác nhau Roslynn đã rút ra từ trong quá khứ, anh biết nàng đã nghĩ túi tiền của anh không thể chịu đựng được nỗi khó chịu của nàng lâu.

- Vậy là em đang thực hiện một số trang trí nho nhỏ, phải không?

Gần như là một cái nhún vai có thể nhận thấy, nhưng giọng nói thì quá ngọt ngào.

- Em nghĩ anh không phiền lòng đâu.

- Không hề, em yêu. Anh đã định tự mình gợi ý chuyện đó.

Đầu nàng chộp ngay lấy những lời đó, nàng nhanh chóng đáp lời.

- Tốt, bởi vì em chỉ mới bắt đầu thôi. Và anh sẽ vui sướng khi biết rằng nó sẽ không tiêu tốn nhiều như em đã nghĩ khi em mới dạo quanh ngôi nhà lần đầu. Tại sao, em chỉ mới tiêu hết có bốn ngàn bảng thôi.

- Hay thật!

Roslynn há hốc mồm nhìn anh, không tin vào tai mình. Câu đáp trả rõ ràng chán chường của anh là điều cuối cùng nàng trông đợi. Có thể nào anh đã nghĩ nàng đang dùng tiền của chính nàng?

Được rồi, anh ta sẽ thấy sự khác biệt khi những hóa đơn bắt đầu tới.

Nàng đứng dậy, quăng khăn ăn của nàng lên bàn, quá thất vọng bởi phản ứng của anh, hay không muốn ngồi cùng anh nữa. Nhưng nàng không thể tạo nên sự rời khỏi đầy kịch tính nàng muốn. Sau ngày hôm qua, bắt buộc nàng phải nài nỉ để ngày hôm nay không là sự lặp lại hôm qua khi nàng đang mong đợi sự đồng hành của anh.

- Frances sẽ tới đây dùng bữa tối tối nay. Nếu anh có thể nào thay đổi thói quen về muộn của mình và xuất hiện tham gia cùng bọn em, và tốt bụng để làm chuyện đó một cách đúng mực.
Tất cả những gì Anthony có thể làm là giữ cho môi anh khỏi giật giật.
- Mang theo quân tiếp viện lần nữa sao, em yêu?

- Em phật ý vì điều đó - nàng nói với thái độ kiêu kỳ trước khi nàng bước đi hiên ngang, chỉ quay lại tại cửa, quắc mắt nhìn anh - Và với những thông tin của anh, thưa đức ngài, em không phải ngờ vực tất cả đàn ông, như là anh đã thô lỗ chỉ ra ngày hôm qua trong khi giới thiệu em với bạn anh - chỉ với những kẻ phóng đãng và những người thích trêu chọc mà thôi!

*1:Thomas Gainsborough là một trong những họa sĩ thế kỷ 18 vẽ tranh chân dung và phong cảnh nổi tiếng nhất ở Anh, ông sinh ngày 14/5/1727, mất ngày 2/8/178

Ngày đăng: 14/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?