Gửi bài:

Chương 26

Đêm đó Roslynn khóc một mình, lần đầu tiên nàng làm vậy là khi nàng còn là một cô bé. Việc Anthony thậm chí còn chẳng thèm quấy rầy nàng trong căn phòng mới nàng vừa chuyển vào là một sự khuây khỏa, ấy vậy mà vì lý do nào đó nàng còn khóc dữ hơn nữa.

Nàng ghét anh, nàng không muốn gặp anh lần nữa, nhưng nàng lại bị gắn kết với anh. Giá mà nàng không phải là cái đồ ngốc nghếch ngờ nghệch như vậy.

Nhưng nàng đã để anh thuyết phục mình rằng họ có thể xây dựng một cuộc hôn nhân bình thường, và giờ thì nàng đang trả giá cho tính cả tin của mình, với sự oán giận nàng dường như không thể kìm chế và một nỗi cay đắng là điều hoàn toàn không quen thuộc với nàng chút nào.

Buổi sáng hôm đó trong vài giờ đồng hồ nàng vẫn còn trong tâm trạng vui sướng như trên thiên đường, rồi nàng rơi xuống mặt đất một cách quá sức nặng nề để có thể chịu đựng. Nàng sẽ không tha thứ cho anh vì điều đó, bởi cơ hội hạnh phúc của nàng đã mất.

Tại sao anh không thể để yên mọi chuyện như nó vốn vậy? Tại sao anh phải cho nàng hi vọng, rồi quay lưng lại và đập tan nó thành từng mảnh?

Nettie, không cần phải được kể lại chuyện gì đã xảy ra, bởi vì toàn bộ gia nhân đã không thể kìm được chuyện nghe ngóng toàn bộ cuộc cãi vã to tiếng, nhưng bà ngậm miệng lại một cách khôn ngoan trong khi giúp Roslynn đổi phòng. Buổi sáng ngày kế tiếp, nàng phải có những miếng gạc lạnh sẵn sàng để đắp lên đôi mắt sưng phồng, không cần thêm lời nhận xét nào nữa, Chúa phù hộ cho nàng.

Và đôi mắt Roslynn thực sự là đã sưng húp lên. Ghi thêm một điểm khác chống lại cái tên vô lại ấy. Anh ta đang hủy hoại dung nhan nàng.

Nhưng bài thuốc thảo dược của Nettie đã xóa sạch những bằng chứng về một đêm khốn khổ mà cô chủ của bà đã trải qua. Quá tệ khi bà không có thứ thuốc bổ thần kỳ nào để chữa cho nỗi đau khổ bên trong Roslynn.

Và khi nàng đi xuống dưới nhà trong bộ váy màu vàng tươi ánh nắng hoàn toàn đối lập với tâm trạng nàng, gần như không thể nói rằng nàng vẫn đang có những cảm xúc sôi sục, chẳng có gì trong đó là tốt cả, và thật may mắn, vì nàng đã thình lình bước vào một phòng khách toàn người nhà Malory, xét theo bề ngoài của họ là thấy, trừ chồng nàng, tạ ơn Chúa.

Vậy là mọi chuyện đã bắt đầu. Trời đất, vào đúng lúc mà, khi nàng không biết chắc liệu nàng có chịu đựng được cái nhìn của Anthony ngày hôm nay hay không.

Và nàng không có ý tưởng gì về việc anh có tâm trạng thế nào khi anh đã bình tĩnh lại. Có thể anh đã dễ dàng bỏ qua những rắc rối giữa họ, nhưng nàng thì không.

Nàng nở một nụ cười chào mừng. Nàng không thể hòa thuận với chồng nàng không có nghĩa nàng phải bất hòa với cả gia đình anh.
James là người đầu tiên phát hiện thấy nàng và ngay lập tức làm một màn giới thiệu.

- Xin chào buổi sáng, em dâu. Như em thấy, các anh trai đều đã tới đây để thăm em. Hai anh trai của anh, Jason và Edward - và đây, cô dâu đầy e thẹn.

Jason đang cau mày, vì cách dùng từ của James. Cả hai người đàn ông đều cao lớn, tóc vàng, và mắt màu xanh lục, với Edward có khổ người chắc nịch hơn trong hai. Jason dường như là phiên bản già hơn của James, và nghiêm túc hơn, thậm chí có chút gì đó hơi tàn nhẫn tỏa ra từ ông.

Edward, như nàng có thể thấy, là hoàn toàn đối lập, hài hước, khoan dung, chắc chắn là dễ chịu, nhưng cũng trầm tính mỗi khi có chuyện liên quan. Cả hai người đàn ông đều đứng lên. Edward trao cho Roslynn một cái ôm thân tình, còn Jason, kín đáo hơn, nâng tay nàng lên môi ông.

Jeremy, người không cần tới màn giới thiệu nào nữa, chỉ đơn giản là nháy mắt với nàng. Nhờ trời cậu ta và cả James đều không ở nhà tối qua để nghe thấy cảnh tượng đáng xấu hổ diễn ra ở sảnh.

- Em không thể biết được điều này mang tới niềm vui thế nào đâu, em dâu - Jason đang nói, tặng nàng một nụ cười ấm áp khi ông dẫn nàng lại ghế sofa ngồi cạnh ông - Anh đã tuyệt vọng vô cùng về chuyện kết hôn của Tony.

- Bọn anh không nghĩ rằng nó có cái ý nghĩ về lập gia đình và ổn định cuộc sống nữa - Edward thêm vào một cách vui vẻ - Bọn anh rất hạnh phúc vì chuyện đó đã được chứng minh là sai lầm. Đơn giản thật là vui sướng.

Roslynn không biết phải nói gì, trong hoàn cảnh này, bởi Anthony còn lâu mới sẵn sàng ổn định. Nhưng rõ ràng họ muốn tin rằng anh đã làm vậy, nên nàng không đính chính thắng thắn lại cái thông tin ấy.

Tuy nhiên, nàng không thể để họ nghĩ rằng có chút gì đó là như là tình yêu liên qua tới chuyện này. Chắc chắn là vậy cho dù thế nào đi nữa. Nàng bắt đầu nói một cách ngại ngùng.

- Có những lý do cho cuộc hôn nhân của chúng em mà các anh nên biết-

- Bọn anh biết rồi - Edward ngắt ngang - Reggie đã nói hết với bọn anh về anh họ của em. Em biết đấy, không ảnh hưởng gì đâu. Nếu Tony không sẵn sàng làm chuyện này, hẳn nó đã không liều như vậy.

- Anh ấy làm vậy để giúp em - Roslynn nói, chỉ nhận được thêm ba nụ cười đa nghi nữa, làm cho nàng khăng khăng - Đúng là anh ấy đã làm vậy.

- Vớ vẩn - Jason đáp lại - Tony chẳng phải kiểu người thích đóng vai anh hùng giải cứu mỹ nhân hay những gì đại loại thế.

- Ngược lại ấy chứ - Edward cười thầm.

James thêm vào ý kiến của mình.

- Chỉ cần nhìn em, em dâu, là biết cái gì đã thúc đẩy nó rồi. Ít nhất thì không thể nói rằng anh trách nó vì chuyện đó.

Jason chặn đứng cái nụ cười quỷ quái khiến cho hai má Roslynn hồng lên.

- Không nói chuyện gì như thế, ngay bây giờ.

Ông quắc mắt giận dữ với James.

- Ôi, bỏ qua nó đi James. Em ấy hoàn toàn an toàn khỏi em kể từ cái lúc em ấy kết hôn.

- Kể từ khi nào mà chuyện đó dừng chú lại thế? - Jason hỏi một cách sống sượng.

- Thực vậy - James nhún vai - Nhưng em đã vạch ra giới hạn trong việc quyến rũ em dâu của mình.

Roslynn không có cách nào biết đó chỉ là đùa bỡn. Nhưng sau đó nàng cũng không có cách nào biết rằng những anh em trai này thấy hạnh phúc nhất khi họ tranh cãi, kể cả trong lúc đùa chơi.

- Các anh, làm ơn - nàng xen vào - Em chắc James không có ý đó đâu.

- Thấy chưa, mấy ông già - James nói một cách tự mãn với anh trai - Em ấy biết là em không nghiêm túc mà. Dù thế nào, một cái nhìn thì có là gì chứ?

- Thường thì nó là sự biểu hiện bên ngoài cảm xúc thật của ai đó- Jason độp lại, vẫn còn quắc mắt - À, nhưng không phải anh. Anh thấy chuyện đó thú vị hơn khi không để lộ bản thân mình rõ ràng tới thế - cũng như chú, em trai.

Edward cười phá lên.

- Chú ta bắt được anh rồi, Jason. Trông anh khá là hung dữ lúc này đấy.

- Đúng vậy - James đồng tình, nhấn mạnh vào đó - Anh trông hung dữ đủ để làm cho thành viên mới nhất của gia đình ra nghĩ rằng anh quá nghiêm trọng.

Lông mày Jason giãn ra khi ông liếc nhìn Roslynn.

- Anh xin lỗi. Điều gì khiến em nghĩ tới chuyện -

- Chuyện anh là một bạo chúa, và em ấy không ở quá xa cái nhận xét đó đâu - James không nhịn nổi chuyện thêm vào, cho dù nó làm cho đôi mắt nheo lại của Jason quay trở lại phía anh.

- Không hẳn vậy - Roslynn xen vào lần nữa - Em chỉ là con một, cho nên chuyện này khá là...thú vị, thấy được một gia đình lớn tác động tới nhau như thế nào. Nhưng nói cho em biết, ai thường là trọng tài trong gia đình vậy?

Câu hỏi mang tới một tràng cười vui vẻ, nồng nhiệt hơn những gì nàng mong đợi.

Nó biến đổi James, làm cho anh thậm chí đẹp trai hơn, nếu điều đó là có thể.

Nó cũng làm mềm lại những đường nét trên gương mặt Jason, cho nàng thấy ông vẫn còn lại vẻ ngoài đẹp trai quỷ quái đối với một người đàn ông bốn mươi sáu tuổi và gần như không đáng sợ như nàng nghĩ.

Với Edward, điều đó làm cho ông dễ thương hơn nữa.

Trời ơi, những người đàn ông nhà Malory này quá là nguy hiểm với trạng thái cân bằng cảm xúc của một cô gái. Và, chúa giúp nàng, nàng đã cưới một trong số họ.

- Em đã nói với các anh em ấy là một viên ngọc quý mà - James nói với các anh trai - Có phải Tony đã gục ngã hoàn toàn hay không nào?

- Dường như là thế - Edward đồng tình, lau những giọt nước mắt vì trận cười trên đôi mắt ông - Nhưng anh nhớ chú nói em ấy là người Scot. Anh không phát hiện ra giọng thổ âm của em ấy.

Một giọng nói êm ả vang lên từ cửa ra vào trả lời thay cho James

- Nó chỉ tới cùng với sự kích động của tâm trạng mà thôi, vào những lúc anh không ngờ tới nhất.

James không thể bỏ qua lời nào.

- Chú biết từ kinh nghiệm của chính mình chứ gì?

- Không nghi ngờ gì chuyện đó - Anthony đáp lời, nhìn thẳng vào vợ mình.

Những ngón tay Roslynn cong lại thành nắm đấm, phản ứng của nàng khi thấy anh ở đó, ồ, rất thoải mái dựa một bên vai vào khung cửa, tay khoanh lại, một đầu gối cong vắt chéo chân anh tại mắt cá.

Làm sao mà anh dám? Vậy là anh muốn chơi chữ, phải không? Nàng trao cho anh nụ cười ngọt ngào như mật khi nàng chấp nhận thách thức.

- Đừng tự làm phiền mình, anh. Em chỉ giữ lại những cơn giận của mình khi mà chúng thực sự xứng đáng làm vậy thôi.

James xoay xoay con dao.

- Vậy thì, chú chả phải lo lắng gì chuyện đó, đúng không Tony?

- Khi nào tàu của anh ra khơi? -là câu đáp trả của Anthony, tạo ra một tràng cười phá lên của James.

Cả hai người anh lớn cùng Jeremy sau đó đều bước tới, trao cho Anthony những lời chúc mừng và những lời đùa cợt đầy thiện ý.

Roslynn nhìn cảnh tượng hạnh phúc, nổi đóa. Vậy là anh sẽ giả vờ như chưa có chuyện gì sai trái cả, phải không?

Được rồi, nàng cũng có thể làm vậy, nàng cho là thế, miễn là gia đình anh còn ở đây, và miễn là anh còn giữ khoảng cách với nàng. Nhưng anh không hề. Anh tới ngồi với nàng ở ghế sofa, chiếm chỗ của Jason, và vòng tay anh quanh vai nàng theo cái kiểu cách của các ông chồng.

- Buổi tối thoải mái chứ, em yêu?

- Anh cút xuống địa ngục đi - Nàng rít lên cùng hơi thở của nàng, nhưng nàng mỉm cười khi nói điều đó.

Anthony cười thầm, xoay sở để khỏi nhăn mặt trong nỗ lực làm cho đầu anh gần như tách đôi ra. Anh vẫn còn lại một dư vị cực kỳ tệ, nhờ có sự bướng bỉnh của cô vợ nhỏ bé của anh tối qua.

Anh đáng lẽ thích đơn giản là vẫn nằm lỳ trên giường hơn, nhưng anh không thể sau khi Willis thông báo về chuyện các anh trai anh đã tới.

Sự bất tiện quỷ quái. Anh vẫn không thể làm hòa với Roslynn với sự có mặt của những khán giả này được. Điều mà anh đáng lẽ nên làm từ tối qua. Nhưng, anh đã ngu ngốc làm sao, anh đã nghĩ một giấc ngủ đêm sẽ làm nàng dễ chấp nhận lý do hơn, và vậy anh đã uống tới say mèm để ngăn mình lại khỏi việc đập tan cửa phòng nàng.

Đáng lẽ anh phải đập tan cái cửa ấy mới đúng. Dù bằng cách nào đi nữa nàng đang nuôi dưỡng sựu bực tức của mình, vậy nên chuyện đó cũng chả làm nàng tức giận thêm được nữa.

Quỷ tha ma bắt. Anh muốn bắn chết thằng cha nào từng nói phụ nữ là những sinh vật dễ bảo. Ngay lúc này, Anthony chọn cách phớt lờ vợ mình, nhưng một cách ngoan cố, anh vẫn giữ tay mình vòng quanh nàng.

- Vậy, Eddie, toàn bộ đàn con của anh đâu rồi?

- Chúng sẽ ở cùng với nhau miễn là Charlotte có thể "dồn" tất cả chúng lại. Dù sao thì, bà ấy muốn tổ chức cho chú và Roslynn một bữa tiệc, vì chúng ta đã bỏ lỡ đám cưới rồi. Không lớn đâu, đừng lo. Chỉ có gia đình và bạn bè thôi.

- Tại sao lại không nhỉ? - Anthony đồng ý - Chúng ta có thể khoe khoang chút ít hạnh phúc của chúng ta nhân dịp đó.( Nguyên văn là "spread around"-gieo rắc nhưng mình nghĩ từ khoe khoang có nghĩa hay và dễ hiểu hơn)

Anh tự mỉm cười với mình khi anh nghe thấy Roslynn nghẹn lời không nói gì.

Ngày đăng: 14/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?