Gửi bài:

Chương 23

- Ôi, giờ thì, chuyện gì nào? Ngồi trước gương mỉm cười một mình sao, con gái?

Roslynn khẽ xoay chiếc gương cầm tay và thấy hình ảnh phản chiếu của Nettie đằng sau nàng. Nụ cười của nàng mở rộng, và mắt nàng, rõ ràng là đang lấp lánh, cố gắng tạo ra một ánh nhìn ngây thơ khi nàng đu đưa trên chiếc ghế đẩu.

- Cháu có cười sao? Cháu không thể nghĩ được là tại sao nữa.

Nettie khụt khịt, nhưng khóe môi của bà cũng có cong lên.

- Hài lòng với bản thân mình, phải không?

Roslynn từ bỏ nỗ lực giả vờ.

- Vâng! Ôi, Nettie, cháu chưa bao giờ nghĩ cháu có thể hạnh phúc như lúc này.

- Vâng, không nghi ngờ gì. Đó là do cái anh chàng đẹp trai cháu đã tóm được. Nhưng có phải cháu đã giấu biến anh ta như một bí mật không vậy?

- Không có bí mật nào cả. Anh ấy đã thật sự không được cân nhắc tới, Nettie. Lời cầu hôn của anh ấy với cháu cũng là một sự ngạc nhiên như với mọi người vậy.

- Được rồi, miễn là cháu thấy hạnh phúc với anh ta, đó là điều cô muốn, và còn hơn cả những gì cô mong đợi nữa, với tất cả sự hấp tấp này. Cái chuyện ngôi nhà này quá u ám và những người hầu là những kẻ hợm hĩnh thô kệch cũng chẳng hề gì.

Roslynn cười khúc khích.

- Cháu cho là, cô đã gặp Dobson?

- À, cái con người thô lỗ đó. Thật là một người lạnh lùng. Chẳng có gì lạ khi mà trông ông ta cứ khinh khỉnh như vậy, phụ trách tất cả những người hầu ở đây kia mà. Không có người trông coi nhà cửa, không có người hầu gái nào, chỉ có hai hầu gái tới đây vài lần trong tuần để dọn dẹp. Kể cả đầu bếp cũng là đàn ông, và cũng làm cao với mình nữa.

- Cháu thấy là cô có vài lời phàn nàn, Nettie. Nhưng đừng để tâm chuyện đó. Cô quên là đây là nơi ở của một kẻ độc thân cho tới giờ sao. Cháu chắc là Anthony sẽ không phản đối nếu chúng ta tạo ra một vài thay đổi. Cần phải mua cả một số đồ đạc mới nữa.

Nói tới chuyện này nàng liếc nhìn căn phòng ngủ mới của nàng, hình dung ra việc nàng thay đổi nó ra sao.

- Cũng cần thuê thêm những người hầu mới. Chúng ta sẽ mua sắm trong vài tuần tới, cô có thể chắc là vậy.

- Đừng có sắm sửa lu bu theo ý kiến của cô. Hãy nhớ rằng giờ cháu đã có một người chồng để hỏi ý kiến trước khi cháu tiêu tiền của ông ấy. Mấy người này rất là nhạy cảm đối với những việc như thế đấy.

- Đừng có lo mà, Nettie. Cháu sẽ chẳng cần phải dùng tới tiền của anh ấy khi mà cháu đã có rất nhiều tiền của mình.

- Cháu tốt hơn nên nói trước với anh ta, con gái. Một người đàn ông thích được trả những hóa đơn của vợ mình hơn, cháu biết không? Rắc rối của cháu là, cháu đã phải tự xoay sở với việc của mình lâu quá rồi, kể cả trước khi Duncan, chúa phù hộ ông ta, qua đời. Nhưng giờ cháu đã cưới chồng. Cháu cần phải được sự cho phép và làm mọi thứ khá khác biệt nếu cháu muốn giữ hòa khí trong gia đình.

Một tiếng gõ cửa vang lên sau đó, và Nettie giải thích.

- Đó chắc là nước tắm của cháu. Có phải cháu đang vội để cùng ăn trưa với chồng cháu không, hay là chúng ta có thời gian-

- Có rất nhiều thời gian, Nettie. Cháu tin là, Anthony đi ra ngoài rồi - Roslynn đỏ mặt - Cháu vẫn còn nửa ngủ nửa thức khi anh ấy nói với cháu. Nhưng anh ấy có đề cập tới chuyện gì đó đại loại là cuộc cưỡi ngựa hàng ngày của anh ấy và đi làm vài chuyện. Tuy nhiên cháu cũng không nghĩ là anh ấy về nhà trước bữa tối, nên cháy có thể dành cả ngày để làm quen với ngôi nhà và những người hầu. Và cháu cũng cần gửi một lời nhắn tới cho Frances để cô ấy biết chuyện gì đã xảy ra.

Sau việc chỉ ngủ được một chút tối qua, Roslynn nghĩ rằng những việc đó là đủ cho một ngày. Một giờ sau, mặc một chiếc váy muslin mát có những bông hoa xuân màu vàng và hồng trên nền màu be, Roslynn rời khỏi phòng của Anthony, giờ là phòng của bọn họ, và bắt đầu đi xuống đại sảnh.

Nàng đã chẳng ngắm nhìn gì nhà anh trong lần cuối nàng ở đây, cả tối qua cũng vậy, nhưng điều đó sẽ sớm được cải thiện mà thôi. Dù vậy, nàng cũng cần tới sự giúp đỡ của Dobson.

Bởi vì có cả những người nhà Malory khác sống ở đây, nàng không thể mở cửa phòng một cách bừa bãi được. Nàng dành một thoáng suy nghĩ về những người còn lại của căn nhà, anh trai của Anthony và con trai.

Nàng tự hỏi liệu chồng nàng có thú nhận rằng Jeremy Malory là con trai anh không. Anh chẳng có lý do nào để vẫn cứ che dấu nó, ít nhất là với nàng. Thằng bé là một cậu bé đẹp trai, một đứa con trai đáng để tự hào, và là một bản sao của cha nó.

Thực ra thì, chuyện Anthony chối bỏ quan hệ cha con là rất buồn cười khi mà bât cứ người nào nhìn sơ qua Jeremy cũng biết được ai là người sinh ra cậu bé.

Nàng cần làm quen với cậu bé, nhưng nàng cũng có thể thấy là chuyện này chẳng khó gì.

James Malory lại là rắc rối khác.

Không có lý do gì để trở nên quá thân thiết với anh ta. Liệu nàng có nên nói với Anthony là James đã từng hôn nàng một lần không nhỉ ? Hay có thể anh đã biết rồi ?

Anh đã nói là anh đã ghen với anh trai mình.

Nàng mỉm cười, nhớ lại cuộc nói chuyện điên khùng của họ tối qua. Nàng không biết sao anh làm được chuyện đó, nhưng anh đã thuyết phục được nàng rằng anh sẽ là một người chồng tuyệt vời.Tất cả những khái niệm cũ trước kia của nàng về những kẻ phóng đãng đã ngủ yên.

Anh sẽ chung thủy. Nàng cảm thấy điều đó, tin tưởng nó bằng cả trái tim, và sung sướng tới mê ly vì nó.

Nàng còn đòi hỏi gì hơn chuyện có Anthony cho riêng mình nàng ? Tình yêu của anh, nàng tự nhắc mình. Nhưng điều đó sẽ đến thôi. Nó sẽ đến. Nó nhất định phải đến.

- Quỷ thần ơi, cô làm gì ở đây vậy?

Roslynn ngừng lại ngay đầu cầu thang. Jeremy Malory, đang trên đường đi lên, cũng đang chết đứng tại chỗ, miệng cậu rớt xuống hình chữ O đầy sửng sốt khi mà cậu thốt ra câu hỏi.Con quỷ tinh quái trong Roslynn quyết định nghịch ngợm một chút, vì rõ ràng là cậu ta chưa nghe tin về vụ kết hôn.

- Cậu không biết sao, tôi qua đêm ở đây.

- Qua đêm? - cậu lặp lại.

- Vâng, và tôi đang nghĩ tới chuyện dọn tới đây.

- Nhưng -nhưng ở đây chỉ có những kẻ độc thân thôi!

- Nhưng có rất nhiều phòng, cậu không nghĩ vậy sao? Và căn nhà này cần tới bàn tay phụ nữ.

- Nó có thể sao? - cậu nói trong sự kinh ngạc, chỉ lúc lắc đầu cậu - Nhưng chuyện này không đúng đắn, phải không? Tôi muốn nói, cô là một quý cô- tôi nói là, ôi, cô hiểu tôi muốn nói gì mà. Chuyện này không hợp quy tắc.

- Không ư? - Roslynn cười khúc khích - Vậy tôi phải nói chuyện với cha cậu thôi. Ông ấy là người cứ bắt tôi ở lại.

- Ông ấy đã làm thế à? - Jeremy gần như nghẹn lời - Quỷ thật, ông ấy ra ngoài rồi. Chú Tony sẽ cực kỳ giận dữ. Chú ấy cũng để ý tới cô đấy. Chết tiệt, chú ấy có thể quăng bọn tôi ra ngoài mất.

- Jeremy - nàng nói dịu dàng, từ bỏ trò trêu chọc. Nàng đã không nghĩ cậu ta lại buồn phiền tới vậy - Không cần thiết phải giả vờ nữa đâu. Tôi biết Anthony là cha cậu mà. Và tôi xin lỗi vì tôi đã trêu cậu như vậy. Lý do tôi ở đây là vì hôm qua tôi đã kết hôn với cha cậu. Đáng lẽ anh ấy mới là người nói với cậu chuyện này.

Miệng Jeremy rớt xuống lần nữa, nhưng lần này cậu phục hồi lại nhanh hơn.

- Cha tôi , có nghĩa là - Anthony? Cô đã cưới Anthony Malory ư?

- Cậu không cần tỏ ra ngạc nhiên như vậy.

- Nhưng.....tôi không tin. Tony cưới vợ ư? Không thể nào.

- Tại sao không nào, tôi đang muốn biết đây?

- Chỉ là chú ấy không thể. Chú ấy là một kẻ độc thân ăn sâu vào máu rồi. Chú ấy có tất cả những người phụ nữ chú ấy muốn chạy theo mình. Điều gì khiến chú ấy cần tới một người vợ-

- Cẩn thận, cậu bé - Roslynn cảnh cáo một cách nghiêm khắc - Cậu đang gần như là sỉ nhục tôi đấy.

Màu đỏ lan ra trên má cậu.

- Xin cô thứ lỗi, tiểu thư Chadwick. Thực sự là, tôi không có ý đó.

- Giờ tôi là phu nhân Malory rồi, Jeremy - nàng nói - giơ bàn tay lên trước mặt cậu và vỗ nhẹ vào chiếc nhẫn cưới - Chuyện đó diễn ra tối qua ở Silverley, với chị họ cậu Regina làm chứng. Cho nên cậu có thể tin được rồi. Tôi không lý gì phải nói dối cả, và cậu có thể hỏi cha mình ngay khi ông ấy về nhà.

- Cha tôi cũng ở đó sao?

Roslynn thở dài.

- Sao mà ông ấy lại không có mặt ở lễ cưới của chính mình được chứ?

- Không, tôi muốn nói tới James cơ. Cô biết đó, ông ấy là cha tôi. Thật sự là thế.

Giờ thì tới lượt Roslynn sửng sốt, bởi vì trông Jeremy quá là nghiêm chỉnh để nói dối về chuyện đó lúc này.

- Nhưng trông cậu quá giống Anthony!

- Tôi biết - cậu cừơi khúc khích - Nhưng Reggie cũng giống, và Amy, con gái của bác Edward cũng thế. Cả cô tôi, Melissa , mẹ của Reggie cũng vậy luôn, cho dù tôi chưa gặp cô lần nào. Cô tôi chết khi Reggie vẫn còn nhỏ. Tất cả mọi người trong gia đình Malory đều có tóc vàng. Chỉ có năm chúng tôi thừa hưởng vẻ ngoài của bà cố nhà Malory.

- Tôi có thể thấy là tôi phải học hỏi nhiều, gia đình ta có quá nhiều người.

- Vậy là chú ấy thật sự đã cưới cô? Thật là chú ấy làm thế sao?

- Đúng thế, Jeremy, anh ấy thật sự đã làm vậy.

Nàng cười, bước xuống vài bậc để khoác tay cậu.

- Đi nào và tôi sẽ kể cậu nghe mọi chuyện. James - cha cậu- cũng có mặt ở đây tối qua khi Anthony bế tôi qua ngưỡng cửa, cậu biết đấy. Nếu cậu nghĩ là cậu ngạc nhiên thì, cậu cần phải nhìn vẻ mặt của ông ấy lúc đó cơ.

- Tôi cá là thế.

Tiếng cười khúc khích của cậu quá trầm với một người trẻ tuổi như thế, nhưng rất dễ lan tỏa.

Ngày đăng: 14/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?