Gửi bài:

Chương 17

Trong chương này, em gái nhân vật chính của chúng ta thừa thế xông lên.

Đây là thiên đường.

Quên đi những thiên thần, quên đi thánh Peter và những cây đàn clavio rực rỡ. Thiên đường là được khiêu vũ tay trong tay với người mình thực sự yêu. Và khi một ai đó với một câu hỏi trong đầu hầu như chỉ một tuần trước khi cưới một người khác hoàn toàn, cái người đã nói ở trên đã nắm chặt lấy thiên đàng, bằng cả hai tay.

Đó là một cách nói ẩn dụ.

Lucy cười toe toét khi cô nhảy nhót và xoay tròn. Bây giờ đó chỉ còn là hình ảnh. Thiên hạ sẽ nói gì nếu như cô vươn tới trước tóm lấy anh bằng cả hai tay?

Và không bao giờ rời đi.

Hầu hết sẽ nói cô đã phát điên. Một số khác sẽ nói là cô đang yêu. Những người đanh đá sẽ nói cả hai.

"Cô đang nghĩ gì vậy?" Gregory hỏi. Anh đang nhìn cô ... một cách hoàn toàn khác.'

Cô quay đi, quay lại. Cô cảm thấy liều lĩnh, hầu như là kỳ diệu. "Anh không muốn biết đấy chứ?"

Anh bước vòng quanh người phụ nữ bên trái anh và quay trở lại chỗ cũ. "Tôi sẽ", anh trả lời, cười nham hiểm với cô.

Nhưng cô chỉ cười và lắc đầu. Ngay lúc này cô muốn làm ra vẻ mình là một ai đó khác. Một ai đó bình thường hơn. Một ai đó với một lối xử sự bốc đồng hơn.

Cô không muốn làm một Lucy như cũ nữa. Không phải trong tối nay. Cô phát ốm với những kế hoạch, phá ốm với việc xoa dịu, phát ốm với việc không bao giờ làm bất cứ cái gì mà không suy nghĩ kỹ trước đó về khả năng và trình tự của nó.

Nếu tôi làm điều này, rồi điều kia sẽ xảy ra, nhưng nếu tôi làm điều kia, rồi điều này, điều này nữa, và một điều gì khác sẽ xảy ra, cái mà sẽ dẫn đến cho một kết quả hoàn toàn khác, điều mà có nghĩ là –

Nó đủ để làm một cô gái phát điên lên. Nó đủ để cô cảm thấy tê liệt, không thể nào kiểm soát được cuộc sống riêng tư của chính cô.

Nhưng không phải trong tối nay. Tối nay, bằng cách nào đó, thông qua một cái tên huyền diệu thần kỳ là Nữ công tước của Hastings – hoặc có lẽ là quí bà Lady Bridgerton, Lucy không chắc chắn lắm – cô đang mặc một chiếc áo dài cực kỳ tinh tế được may bài vải silk màu xanh, tham dự một buổi tiệc khiêu vũ tráng lệ mà cô chưa bao giờ hình dung được.

Và cô đang khiêu vũ với người đàn ông mà cô chắc chắn là sẽ yêu cho đến cuối cuộc đời.

"Cô trông khác quá," anh nói.

"Tôi cảm thấy khác biệt." Cô nắm lấy bàn tay anh khi họ bước qua một cặp khác. Những ngón tay anh nắm chặt lấy những ngón tay cô khi họ chỉ nên lướt qua thôi. Cô nhìn lên và nhận thấy rằng anh đang nhìn chằm chằm vào cô. Mắt anh ấm áp và đong đầy cảm xúc và anh đang nhìn cô với cùng một ánh nhìn như –

Lạy Chúa, anh đang nhìn cô với cùng một cách anh đã nhìn Hermione.

Cơ thể cô ngứa râm ran. Cô cảm thấy nó đến tận đầu ngón chân, ở những nơi mà cô không có đủ can đảm để suy nghĩ tới.

Họ lại lướt qua nhau một lần nữa, nhưng lần này anh rướn tới, có lẽ là hơn một chút xíu so với bình thường, và nói, "Tôi cũng cảm thấy khác biệt."

Đầu cô bật ra, nhưng anh đã quay đi vì vậy cô chỉ nhìn thấy lưng anh. Anh khác biệt như thế nào? Tại sao? Ý anh là gì?

Cô xoay vòng quanh quí ông bên trái mình, rồi di chuyển về hướng Gregory.

"Cô có vui khi tham dự tối nay không?" anh lẩm bẩm.

Cô gật đầu, bởi cô đã di chuyển quá xa ra khỏi anh để trả lời mà không phải nói to lên.

Nhưng rồi họ lại gần nhau trở lại, và anh thầm thì, "Tôi cũng vậy."

Họ lại di chuyển trở lại đến điểm ban đầu và giữ ở đó cho đến khi một cặp khác bắt đầu quá trình. Lucy nhìn lên. Vào anh. Vào mắt anh.

Chúng chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt cô.

Và thậm chí trong ánh sáng lung linh của buổi tối – hàng trăm ngọn nến và ngọn đuốc đã lắp sáng phòng khiêu vũ – cô có thể nhìn thấy tia sang yếu ớt ở đó. Cái cách anh đang nhìn cô – nó thật nóng và đầy sở hữu và đầy tự hào.

Nó làm cho cô rung mình.

Nó làm cô nghi ngờ khả năng đứng vững của mình.

Và rồi âm nhạc kết thúc, và Lucy nhận ra rằng một vài điều gì đó thực sự phải được in sâu vào cô bởi vì cô đang nhún gối chào và mỉm cười và gật đầu với người phụ nữ đứng kế bên cô như thể toàn bộ cuộc sống của cô đã không hề thay đổi trong suốt điệu nhảy trước đó.

Gregory nắm lấy tay cô và dẫn cô đi dọc theo phòng khiêu vũ, trở lại nơi những người đi kèm tụ tập, đang quan sát những người được giao phó trông nom qua miệng của những ly nước chanh bằng thủy tinh. Nhưng trước khi họ đến được chỗ đó, anh cúi xuống và thì thầm vào tai cô.

"Tôi cần nói chuyện với cô."

Mắt cô lái sang nhìn anh.

"Một cách riêng tư," anh thêm vào.

Cô cảm thấy anh làm chậm bước đi của họ, có lẽ là để cho phép họ có thêm một ít thời gian trước khi cô quay trở lại với cô Harriet. "Về cái gì?" cô hỏi. "Có gì không đúng sao?"

Anh lắc đầu. "Không lâu nữa đâu."

Và cô cho phép mình hy vọng. Chỉ một chút xíu thôi, bởi vì cô không thể chịu đựng nổi khi cân nhắc về trái tim tan vỡ nếu như cô sai, nhưng có lẽ ... Có lẽ anh yêu cô. Có lẽ anh ước gì có thể cưới cô. Đám cưới của cô chỉ còn chưa đến một tuần nữa, nhưng cô sẽ không làm trái lời thề của mình.

Có lẽ sẽ có một thay đổi. Có lẽ sẽ có cách nào đó.

Cô tìm kiếm trên gương mặt Gregory một chút manh mối. cho những câu trả lời. Nhưng khi cô thúc anh để tìm thêm thông tin, anh chỉ lắc đầu và thì thầm, "Thư viện. Cách phòng nghỉ của những quí cô hai cánh cửa. Gặp tôi ở đó trong ba mươi phút nữa."

"Anh có điên không?"

Anh mỉm cười.

"Chỉ một chút thôi."

"Gregory, tôi –"

Anh nhìn vào mắt cô, và điều đó đã làm cô im lặng. Cái cách anh nhìn vào cô –

Nó cướp đi hơi thở cô.

"Tôi không thể," cô thì thầm, bởi vì bất kể là họ cảm thấy gì về nhau, cô vẫn đang đính hôn với một người đàn ông khác. Và thậm chí là nếu cô không có, thì với hành vi ứn xử như vậy có thể dẫn đến một vụ scandal. "Tôi không thể ở một mình với anh được. Anh biết điều đó."

"Cô phải thế."

Cô cố gắng để lắc đầu, nhưng cô không thể nào làm cho chính cô di chuyển được.

"Lucy," anh nói, "cô phải."

Cô gật đầu. Có lẽ đó là lỗi lầm lớn nhất mà cô phạm phải, nhưng cô không thể nói không.

"Mrs. Abernathy," Gregory nói, giọng anh vang lớn quá mức khi anh chào hỏi cô Harriet của cô. "Tôi trao trả Lady Lucinda cho sự chăm sóc của cô."

Cô Harriet gật đầu, thậm chí Lucy ngờ rằng cô ấy chẳng hề biết Gregory đã nói những gì với mình, và sau đó cô quay sang Lucy và kêu lên, "con phải khiêu vũ với những người khác nữa."

"Dĩ nhiên rồi ạ," Lucy trả lời, mặc dù cô khá là nghi ngờ rằng cô không hoàn toàn hiểu hết được những rắc rối khác nhau liên quan đến việc lên chương trình cho một cuộc gặp mặt không hợp pháp. "Con nhìn thấy một ai đó mà con biết," cô nói dối, và rồi, trong sự nhẹ nhõm tột bậc, cô thực sự đã nhìn thấy một ai đó mà cô biết – một người cô quen ở trường. Không phải là một người bạn tốt, nhưng dù sao, vẫn là gương mặt đủ quen thuộc để nói lời chào.

Nhưng trước khi Lucy có thể nhấc chân đi, cô nghe một giọng nữa gọi tên Gregory. Lucy không thể nhìn thấy ai đã gọi, nhưng cô có thể nhìn thấy Gregory. Anh đã nhắm mắt lại và trông có vẻ đau khổ.

"Gregory".

Giọng nói đã trở nên gần hơn, vì vậy Lucy quay sang trái để thấy một phụ nữ trẻ người mà chỉ có thể là em gái Gregory. Cái người trẻ hơn khác, hầu như là vậy, cô đã được giới thiệu kỹ.

"Đây chắc hẳn là Lady Lucinda," người phụ nữ nói. Tóc cô ấy, Lucy lưu ý, cũng có sắc thái chính xác như của Gregory – một màu hạt dẻ ấm áp tuyệt đẹp. Nhưng mắt cô ấy màu xanh, sắc sảo và nhạy cảm.

"Lady Lucinda," Gregory nói, giọng nói giống của một người đàn ông đối với một việc vặt vãnh, "xin vui lòng được giới thiệu em gái tôi, Lady St. Clair."

"Hyacinth," cô nói một cách chắc chắn. "Chúng ta phải miễn trừ những nghi thức thôi. Em chắc chắc chúng ta sẽ trở thành những người bạn tốt. Và bây giờ, chị phải kể em nghe tất cả về chị nhé. Và rồi em ước được nghe về bữa tiệc của Anthony và Kate tháng trước. Em đã ước gì được đi, nhưng chúng em đã có một cái hẹn trước đó rồi. Em nghe rằn nó cực kỳ tuyệt vời."

Bị giật mình bởi cơn lốc gây ra bởi người phụ nữ đứng trước mặt, Lucy nhìn Gregory để hỏi xin lời khuyên, nhưng anh chỉ nhún vai và nói, "Đây chính là người mà tôi rất thích trêu ghẹo."

Hyacinth quay sang anh. "Xin lỗi."

Gregory cúi chào. "Anh phải đi."

Và rồi Hyacinth Bridgerton St. Clair đã làm một việc hết sức kỳ quặc. Mắt cô hẹp lại, và cô nhìn từ anh trai mình cho đến Lucy và quay ngược trở lại. Và rồi lần nữa. Và thêm một lần nữa. Và rồi cô nói, "Anh sẽ cần đến sự giúp đỡ của em đấy."

"Hy-" Gregory bắt đầu.

"Anh sẽ," cô cắt ngang. "Anh có những kế hoạch. Đừng có cố chối bỏ điều đó."

Lucy không thể tin được là Hyacinth đã suy luận ra tất cả những điều đó chỉ từ cái cúi chào và một cụm từ Tôi phải đi. Cô mở miệng định hỏi, nhưng tất cả những gì cố thốt ra chỉ là, "Làm thế nào –" trước khi Gregory cắt ngang cô bằng một cái nhìn lưu ý.

"Em biết rằng anh đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch," Hyacinth nói với Gregory. "Nếu không anh đã không đi một quãng đường dài như thế để có thể đảm bảo sự tham dự của cô ấy tối nay."

"Anh ấy chỉ tỏ ra tử tế thôi," Lucy cố nói.

"Đừng có ngốc như vậy," Hyacinth nói, cam đoan bằng một cái khoát tay. "Anh ấy sẽ chẳng bao giờ làm điều đó."

"Đó là sự thật," Lucy phản đối. Gregory có thể có một chút của một con quỷ, nhưng trái tim anh ấy tốt và thành thật, và cô sẽ không cho phép bất cứ ai – kể cả em gái anh – nói điều ngược lại.

Hyacinth nhìn chằm chằm vào cô với một nụ cười thích thú. "Em thích chị," cô nói chậm rãi, như thể cô đang quyết định làm điều đúng đắn ngay bây giờ. "Dĩ nhiên chị sai rồi, nhưng dù sao thì em vẫn thích chị." Cô quay sang anh trai mình, "Em thích chị ấy."

"Đúng rồi, em vừa nói rất nhiều lần."

"Và anh cần sự giúp đỡ của em."

Lucy hết nhìn từ anh trai sang cô em gái bằng một cái nhìn như là cô không thể nào bắt đầu hiểu được.

"Anh cần sự giúp đỡ của em," Hyacinth nói mềm mỏng. "Tối nay, và, sau đó nữa."

Gregory liếc nhìn em gái một cách chăm chú, và rồi anh nói, bằng một giọng quá nhỏ nhẹ đến nỗi Lucy phải rướn người về phía trước để nghe, "Anh cần nói chuyện với Lady Lucinda. Một mình."

Hyacinth mỉm cười. Chỉ một chút. "Em có thể sắp xếp điều đó."

Lucy cảm thấy rằng cô có thể làm điều gì đó.

"Khi nào?" Hyacinth hỏi.

"Sớm nhất có thể," Gregory trả lời.

Hyacinth nhìn quanh phòng, mặc dù ở bên trái cô, Lucy không thể hình dung loại thông tin nào mà cô đang lượm lặt mà có thể là thích hợp cho cái quyết định trong tầm tay đó.

"Một giờ nữa," cô thông báo, với tất cà sự chính xác của một tổng tư lệnh quân đội. "Gregory, anh phải đi và làm bất cứ cái gì anh vẫn làm ở những sự kiện thế này. Khiêu vũ. Uống nước chanh. Bị nhìn thấy với con gái của Whitford người mà cha mẹ cô ấy đã bám theo anh hàng tháng nay.

"Chị," Hyacinth tiếp tục, quay sang Lucy với một tia sáng độc tài trong mắt, "sẽ ở lại đây với em. Em sẽ giới thiệu chi với tất cả những người mà chị cần phải biết."

"Ai mà chị cần phải biết vậy?" Lucy hỏi.

"Em chưa chắc lắm. Nó không phải là vấn đề."

Lucy chỉ có thể liếc nhìn cô với nỗi kinh sợ.

"Trong chính xác năm mươi lăm phút nữa," Hyacinth nói, "Lady Lucinda sẽ xé toạc váy cô ấy."

"Chị sẽ sao?"

"Em sẽ," Hyacinth trả lời. "Em xuất sắc với những việc như vậy."

"Em sắp sửa xé váy cô ấy à?" Gregory hỏi nghi ngờ. "Ngay tại đây trong phòng khiêu vũ à?"

"Đừng lo lắng quá về những chi tiết," Hyacinth nói, vẫy tay với anh một cách tùy tiện. "Chỉ cần đi đi và làm phần việc của anh, và gặp chị ấy trong phòng thay đồ của Daphne trong một giờ nữa."

"Trong phòng thay đồ của nữ công tước?" Lucy rền rĩ. Cô không thể nào.

"Chị ấy là Daphne của chúng em," Hyacinth nói. "Bây giờ, tất cả, tách ra nào."

Lucy chỉ liếc nhìn cô và chớp mắt. Chẳng lẽ cô không muốn về phe Hyacin sao?

"Điều đó là dành cho anh ấy." Hyacinth nói.

Và rồi Gregory làm một điều hầu như giật mình. Anh nắm lấy tay Lucy. Ngay tại đây, giữa phòng khiêu vũ, nơi mà mọi người đều nhìn thấy, anh nắm lấy tay cô và hôn nó. "Tôi để cô lại với những người tốt," anh nói với cô, bước về phía sau với một cái gật đầu lịch sự. Anh trao cho em gái mình một cái nhìn cảnh cáo trước khi thêm vào," Thật là khó mà tin được."

Rồi anh đi mất, có lẽ là để tỏ ra mê đắm một quí cô cả tin nào đó người mà chẳng biết rằng cô ta chẳng là gì cả ngoài một con tốt ngây thơ trong kế hoạch xuất sắc của em gái anh.

Lucy quay lại nhìn Hyacinth, bằng cách nào đó kiệt sức bởi toàn bộ cuộc gặp gỡ. Hyacinth đang toét miệng cười với cô.

"Làm tốt lắm," cô ấy nói, mặc dù đối với Lucy thì âm thanh đó giống như là cô ấy đang tự chúc mừng mình hơn. "Và bây giờ," cô ấy tiếp tục, "tại sao anh trai em lại muốn nói chuyện với chị? Và đừng có nói rằng chị không biết gì về điều đó nhé, bởi vì em chẳng tin đâu."

Lucy cân nhắc sự khôn ngoan của nhiều cách trả lời khác nhau và cuối cùng thì quyết định "Chị chẳng biết gì cả." Đó không chính xác là sự thật, nhưng cô không mong muốn để lộ ra những hy vọng và ước mơ thầm kín nhất của mình với một người phụ nữ mà cô chỉ mới vừa gặp mặt trong vòng vài phút, bất kể cô ấy có là em gái của ai đi chăng nữa.

Và nó làm cô cảm thấy như thể cô mới vừa thắng thế về điều đó.

"Thật chứ?" Hyacinth nhìn hơi nghi ngờ.

"Thật."

Hyacinth rõ ràng là chẳng hề bị thuyết phục. "Được rồi, ít nhất thì chị rất thông minh. Em công nhận điều đó."

Lucy quyết định là cô sẽ không dễ dàng bị dọa nạt. "Cô biết không," cô nói, "Tôi đã nghĩ tôi là người có tổ chức và khéo quản lý nhất mà tôi từng biết, nhưng tôi nghĩ cô còn tệ hơn."

Hyacinth cười lớn. "Ồ, em không hoàn toàn là người có tổ chức đâu. Nhưng em là người điều khiển. Và chúng ta sẽ tiến bộ một cách cực kỳ." Cô vòng tay mình quanh tay Lucy. "Như những chị em vậy."

Một giờ sau, Lucy nhận ra ba thứ về Hyacinth, Lady St. Clair.

Thứ nhất, cô ấy biết tất cả mọi người. Và tất cả mọi thứ về tất cả mọi người.

Thứ hai, cô ấy có một lượng thông tin rất dồi dào về anh trai mình. Lucy chẳng cần thiết phải hỏi một câu nào cả, nhưng tại thời điểm họ rời khỏi phòng khiêu vũ, cô đã biết màu sắc yêu thích nhất của Gregory là gì (màu xanh) và thức ăn (phô mai, bất kể loại nào), và anh có tật nói ngọng giống như một đứa trẻ.

Lucy cũng đã học được rằng một người không bao giờ nên mắc một lỗi lầm là đánh giá thấp em gái của Gregory. Không những Hyacinth đã xé rách chiếc váy của Lucy, cô ấy còn kéo lê nó đi đủ với đầy đủ sự tinh tế và khéo léo đến nỗi có đến bốn người nhận ra sự việc không may đó (và nhu cầu phải sửa nó nữa). Và cô ấy đã thực hiện sự phá hoại của mình lên đường viền áo, vì vậy có thể bảo vệ được tính cách e lệ của Lucy một cách tiện lợi.

Đó thực sự là một việc gây ấn tượng.

"Em đã làm điều này trước đây rồi," Hyacinth kể cho cô nghe khi cô ấy hướng dẫn cô đi ra khỏi phòng khiêu vũ.

Lucy không hề ngạc nhiên.

"Đó là một năng khiếu rất có ích," Hyacinth thêm vào, âm thanh nghe hoàn toàn nghiêm túc. "Đây, lối này."

Lucy đi theo cô quay trở lên cầu thang.

"Có rất ít lời biện hộ sẵn có cho một phụ nữ khi họ muốn rời khỏi một buổi họp mặt xã hội," Hyacinth tiếp tục, phô diễn một tài năng tuyệt vời trong việc bám dính lấy một chủ đề cô đã chọn. "Nó phù hợp với chúng tôi khi nắm vững bất cứ loại vũ khí nào trong kho vũ khí của mình."

Lucy bắt đầu tin rằng cô đã trải qua một cuộc sống được bảo vệ kỹ càng.

"Ah, chúng đây rồi." Hyacinth đẩy cánh cửa mở ra. Cô nhìn vào trong. "Anh ấy chưa có ở đây. Tốt. Điều đó cho em một ít thời gian."

"Để làm gì?"

"Để mạng lại váy áo cho chị. Em thú nhận là em quên mất chi tiết đó khi lập ra kế hoạch của mình. Nhưng em biết nơi Daphne cất những cây kim."

Lucy nhìn khi Hyacinth sải bước đến một cái bàn trang điểm và kéo một ngăn kéo ra.

"Thật đúng khi em nghĩ chúng ở đây," Hyacinth nói với một nụ cười chiến thắng. "Em thật yêu thích việc em đã đúng làm sao. Nó làm cho cuộc sống trở nên dễ dàng hơn nhiều, chị đồng ý không?"

Lucy gật đầu, nhưng tâm trí cô thì đang bận tâm đến câu hỏi của chính cô.Và rồi cô hỏi nó – "Tại sao cô lại giúp tôi?"

Hyacinth nhìn cô như thể cô đang mất trí. "Chị không thể nào quay trở lại đó với một chiếc váy đã bị rách. Không phải sau khi chúng ta đã nói với mọi người là chúng ta đi sửa lại nó."

"Không, không phải điều đó."

"Ồ." Hyacinth nâng một cây kim lên và nhìn nó chằm chằm một cách suy tư. "Cái này sẽ được làm. Chỉ nên màu gì nhỉ, chị nghĩ sao?"

"Màu trắng, và cô chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Hyacinth bứt đức một đoạn chỉ ra khỏi cuộn và xỏ nói xuyên qua cái lỗ kim. "Em thích chị," cô nói. "Và em yêu quí anh trai em."

"Cô biết rằng tôi đã được cam kết sẽ kết hôn," Lucy nói một cách lặng lẽ.

"Em biết." Hyacinth quỳ xuống chân Lucy, và bắt đầu những khâu những mũi khâu nhanh và cẩu thả.

"Trong một tuần nữa. Ít hơn một tuần nữa."

"Em biết. Em đã được mời."

"Ồ." Lucy ngờ rằng cô nên biết điều đó. "Erm, cô có tính đi dự không?"

Hyacinth nhìn lên. "Còn chị?"

Môi Lucy há ra. Cho đến khoảnh khắc đó, cái ý tưởng không kết hôn với Haselby là một điều gì đó điên rồ và khó tin, nhiều hơn cả cái cảm giác ồ-tôi-ước-gì-tôi-không-phải-kết-hôn-với-anh-ta. Nhưng giờ đây, với cái nhìn quá kỹ càng của Hyacinth, nó bắt đầu trở nên chắc chắn hơn. Vẫn là điều không thể, dĩ nhiên, hoặc ít nhất ...

Ồ, có lẽ ...

Có lẽ nó cũng chẳng đến nỗi không thể xảy ra. Có lẽ nó chỉ hơn không khả thi thôi.

"Các giấy tờ đã được ký kết," Lucy nói.

Hyacinth quay trở lại với việc khâu vá. "Chúng thế nào?"

"Chú tôi chọn anh ấy," Lucy nói, tự hỏi ai mới là người cô đangcố thuyết phục. "Nó đã được định đoạt hàng năm nay rồi."

"Mmmm."

Mmmm? Cái quỉ quái đó nghĩa là gì?

"Và anh ấy không ... Anh trai cô đã không ..." Lucy đấu tranh với những từ ngữ, xấu hổ rằng cô đang bộc lộa tâm tư mình với một người gần như xa lạ, với em gái của Gregory, Chúa tôi. Nhưng Hyacinth không nói gì cả; cô ấy chỉ ngồi đó với đôi mắt tập trung vào cái kim đang khâu qua lại viền váy của Lucy. Và nếu Hyacinth không nói gì cả, vậy thì Lucy phải nói. Bởi vì –

Bởi vì –

Ồ, bởi vì cô đã.

"Anh ấy chẳng cho tôi một lời hứa nào cả," Lucy nói, giọng cô gần như run run với điều đó. "Anh ấy chẳng biểu lộ ý định nào cả."

Đúng lúc đó, Hyacinth ngước nhìn lên. Cô ấy nhìn quanh khắp căn phòng, như thể để nói rằng, Nhìn chúng tôi đây này, đang vá lại váy áo trong phòng ngủ của nữ công tước của Hastings. Và cô ấy lẩm bẩm, "Anh ấy không có sao?"

Lucy nhắm mắt trong đau đớn. Cô không giống như Hyacinth St. Clair. Một người chỉ cần một phần tư giờ bầu bạn với cô ấy để biết rằng cô ấy sẽ có can đảm đối mặt với bất kỳ thứ gì, tận dụng bất cứ cơ hội nào để bảo đảm hạnh phúc cho riêng mình. Cô ấy sẽ bất chấp các qui tắc, đạp lên trong một loạt các chỉ trích gay gắt nhất, và xuất hiện hoàn toàn không bị sứt mẻ, cả con người lẫn tinh thần.

Lucy thì không mạnh mẽ như vậy. Cô không bị dẫn dắt bởi cảm xúc. Những suy tư của cô đã luôn luôn là một chủ ý tốt. Rất thực dụng.

Chẳng phải cô đã là người nói với Hermione rằng cô cần kết hôn với một người đàn ông, người mà phải được cha mẹ cô đồng ý sao?

Chẳng phải cô đã nói với Gregory rằng cô không muốn một tình yêu mãnh liệt, không chống cự nổi sao?

Cô không phải là loại người đó. Cô không phải. Khi nữ gia sư của cô vẽ những đường thẳng để có cô màu vào, cô đã luôn luôn tô màu vào khoảng giữa những đường thẳng đó.

"Tôi không nghĩ rằng tôi có thể làm được điều đó," Lucy thì thầm.

Hyacinth giữ cái nhìn khó nhọc trong một lúc lâu trước khi quay trở lại với việc khâu vá. "Em đã đánh giá sai về chị rồi," cô nói nhỏ nhẹ.

Điều đó như một cái tát vào mặt Lucy.

"Cái...cái..."

Cô ấy đã nói gì vậy?

Nhưng môi Lucy không thể nào tạo ra được một lời nào cả. Cô không mong muốn được nghe câu trả lời. Và Hyacinth quay trở lại vẻ hoạt bát nhanh nhẹn, nhìn lên với một biểu hiện cáu kỉnh khi cô nói, "Đừng có cửa quậy nhiều quá chứ."

"Xin lỗi," Lucy lầm bầm. Và cô nghĩ – Tôi đã nói điều đó thêm một lần nữa rồi. Tôi là người rất dễ đoán trước, quá theo qui tắc và hoàn toàn không giàu trí tưởng tượng.

"Chị vẫn đang di chuyển."

"Ồ." Lạy Chúa. Cô không thể nào làm điều gì đúng đắn trong tối nay sao? "Tôi xin lỗi."

Hyacinth đâm mạnh cây kim. "Chị vẫn đang di chuyển."

"Tôi không có!" Lucy hầu như la to lên.

Hyacinth mỉm cười một mình. "Tốt hơn rồi đó."

Lucy nhìn xuống và cau có. "Tôi đang chảy máu à?"

"Nếu chị có," Hyacinth nói, giơ cao chân cô lên, "thì đó chẳng phải là lỗi của ai khác ngoài chị."

"Cô nói lại được không."

Nhưng Hyacinth rõ ràng là đã đứng lên, một nụ cười mỉm hài lòng trên mặt cô. "Đằng kia," cô thông báo, ra hiệu về phía công việc cô vừa làm. "Chắc chắn là nó sẽ không tốt như mơi, nhưng nó sẽ vượt qua bất kỳ cuộc kiểm tra nào trong tối nay."

Lucy quỳ xuống kiểm tra đường viền váy của mình. Hyacinth đã rất hào phóng trong lời tự khen của mình. Đường khâu cực kỳ lộn xộn.

"Em chưa bao giờ làm tốt với một cây kim cả," Hyacinth nói với một cái nhún vai không liên quan.

Lucy đứng lên, cố chống lại sự thôi thúc muốn rút hết những mũi khâu ra và tự mình sửa lại chúng. "Cô đã nên nói cho tôi điều đó," cô càu nhàu.

Miệng Hyacinth cong lại thành một nụ cười chậm rãi, ranh mãnh. "Lỗi của em, lỗi của em," cô nói, "chị vừa chuyển sang cáu kỉnh một cách bất thình lình đấy."

Và rồi Lucy tự làm bất ngờ với chính mình khi nói, "Cô đã bị tổn thương."

"Có lẽ vậy," Hyacinth trả lời, âm thanh nghe như thể cô không quá quan tâm đến bằng cách này hay cách kia. Cô liếc nhìn về phía cánh cửa với một biểu hiện kỳ quặc. "Anh ấy lẽ ra giờ này đã phải ở đây rồi chứ."

Trái tim Lucy đập một cách kỳ lạ trong lồng ngực. "Cô vẫn giữ nguyên kế hoạch giúp tôi đấy chứ?" cô thì thầm.

Hyacinth quay lại. "Em đang hy vọng," cô trả lời, mắt cô bắt gặp mắt Lucy với một sự đánh giá lạnh lùng, "rằng chị đã đánh giá chị sai rồi."

Gregory trễ mười phút so với thời gian ấn định. Điều đó không thể nào làm gì được; một khi anh khiêu vũ với một quý cô, nó trở nên rõ ràng rằng anh được yêu cầu lặp lại điều đó cho nữa tá các quý cô khác. Và mặc dầu là rất khó khăn để giữ cho sự chú ý của anh vào các cuộc nói chuyện mà anh có nghĩa vụ phải thực hiện, anh chẳng có ý chậm trễ. Điều đó có nghĩa là Lucy và Hyacinth đã đi rồi khi anh trượt đến cánh cửa. Anh có ý định tìm cách nào đó biến Lucy thành vợ anh, nhưng cũng chẳng cần thiết phải đi gây ra một vụ scandal.

Anh đang đi về phía phòng ngủ của chị anh, anh đã trải qua hàng giờ tại Hastings House và biết rõ ràng đường anh phải đi. Khi anh tới được nơi anh muốn đến, anh bước vào mà không hề gõ cửa, cái bản lề có tra dầu kỹ càng đã di chuyển mà không gây nên bất kỳ tiếng động nào.

"Gregory."

Giọng của Hyacinth vang lên trước nhất. Cô đang đứng kế bên Lucy, người trông như ...

Bị tác động mạnh.

Hyacinth đã làm gì cô ấy?

"Lucy?" anh hỏi, đi nhanh về phía trước. "Có gì không ổn sao?"

Lucy lắc đầu. "Chẳng có gì cả."

Anh quay sang em gái với một ánh nhìn kết tội.

Hyacinth nhún vai. "Em sẽ ở căn phòng kế bên."

"Lắng nghe qua cánh cửa?"

"Em sẽ đợi ở bàn viết của Daphne," cô nói. "Chỉ nửa đường băng qua căn phòng thôi, và trước khi anh có bất kỳ sự phản đối nào, thì em không thể nào đi xa hơn. Nếu có bất kỳ ai đó đến anh sẽ cần đến em đi vào nhanh nhất để làm cho mọi việc trở nên đúng đắn."

Quan điểm của cô đúng là có lý, bởi vì Gregory vừa miễn cưỡng thừa nhận nó, vì vậy anh trao cho cô một cái gật đầu cụt ngủn và nhìn cô rời khỏi phòng, chờ đợi cho đến khi tiếng click của cánh cửa đóng lại trước khi nói.

"Nó đã nói gì không tốt à?" anh hỏi Lucy. "Nó có thể có những cư xử không khéo đáng hổ thẹn, nhưng trái tim nó thì luôn luôn được đặt đúng chỗ."

Lucy lắc đầu. "Không," cô nói mềm mỏng. "Tôi nghĩ rằng cô ấy đã nói chính xác những gì đúng đắn."

"Lucy?" anh liếc nhìn cô với câu hỏi.

Mắt cô, chúng dường như có vẻ mờ đục, khá là tập trung. "Anh muốn nói gi với tôi vậy?" cô hỏi.

"Lucy," anh nói, tự hỏi làm cách nào để nói điều này một cách tốt nhất. Anh đã nhẩm đi nhẩm lại những lời này trong tâm trí anh trong suốt toàn bộ thời gian anh khiêu vũ bên dưới, nhưng bây giờ khi anh ở đây, anh chẳng biết phải nói gì.

Hoặc khá hơn, anh biết. Nhưng anh không biết sắp xếp chúng thế nào, và anh không biết phải dung giọng điệu nào. Anh đã nói anh yêu cô chưa nhỉ? Bóc trần trái tim anh cho người phụ nữ mà người đó đang có ý định kết hôn với một người đàn ông khác sao? Hoặc anh nên chọn một cách an toàn hơn và giải thích tại sao cô không nên kết hôn với Haselby?

Một tháng trước, sự lựa chọn sẽ là hiển nhiên. Anh là một người lãn mãn, thích thú với những hành động cao quý. Anh sẽ bày tỏ tình yêu của mình, chắc chắn cho một sự tiếp nhận hạnh phúc. Anh sẽ nắm lấy tay cô. Quỳ gối xuống.

Anh sẽ hôn cô.

Nhưng bây giờ ...

Anh không còn quá chắc chắn nữa. Anh tin tưởng Lucy, nhưng anh không tin tưởng số mệnh.

"Cô không thể kết hôn với Haselby," anh nói.

Mắt cô mở to. "Ý anh là gì?"

"Cô không thể kết hôn với anh ta," anh lặp lại, tránh né câu hỏi của cô. "Đó sẽ là một thảm họa. Đó sẽ là ... Cô phải tin tôi. Cô phải không kết hôn với anh ta."

Cô lắc đầu. "Tại sao anh nói với tôi điều này?"

Bởi vì tôi muốn em cho riêng mình tôi thôi.

"Bởi vì ... bởi vì ..." Anh đánh vật với những từ ngữ. "Bởi vì cô đã là một người bạn của tôi. Và tôi ước cho cô được hạnh phúc. Anh ta sẽ không là một người chồng tốt của cô đâu, Lucy."

"Tại sao không?" Giọng cô thấp xuống, trống rỗng, và tan vỡ chẳng giống cô chút nào.

"Anh ta ..." Lạy Chúa, anh phải nói thế nào đây? Thậm chí là cô sẽ hiểu được ý anh không nữa?

"Anh ta không ..." Anh nuốt xuống. Thật không phải là một cách hay ho khi nói ra điều đó. "Anh ta không ... Một số người ..."

Anh nhìn cô. Môi dưới của cô đang run rẩy.

"Anh ta thích đàn ông," anh nói, tuôn những từ ngữ ra một cách nhanh nhất anh có thể. "Hơn là phụ nữ. Một số đàn ông như vậy đấy."

Và rồi anh chờ đợi. Trong khoảnh khắc dài nhất cô chẳng có hành động nào cả, chỉ đứng đó như một bức tượng thảm thương. Thỉnh thoảng cô chớp mắt, nhưng ngoài điều đó ra, chẳng có gì cả. Và rồi cuối cùng thì –

"Tại sao?"

Tại sao? Anh chẳng hiểu gì cả.

"Tại sao anh ta –"

"Đừng," cô nói một cách nghiêm khắc. "Tại sao anh nói với tôi? Tại sao anh nói với tôi điều đó?"

"Tôi đã nói với cô –"

"Không, anh không nói với tôi vì lòng tốt. Tại sao anh nói với tôi? Đó chỉ là một điều độc ác đúng không? Để khiến cho tôi cảm thấy giống như anh đã cảm thấy, bởi vì Hermione kết hôn với anh trai tôi mà không phải anh?"

"Không!" Từ ngữ bật ra khỏi anh, và anh giữ lấy cô, hai tay anh bao bọc quanh cô trên đôi vai. "Không, Lucy" anh lặp lại. "Tôi sẽ không bao giờ. Tôi muốn cô được hạnh phúc. Tôi muốn ..."

Cô. Anh muốn cô, và anh không biết nói điều đó như thế nào. Không phải bây giờ, không phải khi mà cô nhìn anh như thể anh vừa làm tan vỡ trái tim cô.

"Tôi có thể có được hạnh phúc với anh ấy," cô thì thầm.

"Không. Không, cô không thể. Cô không hiểu sao, anh ta –"

"Vâng, tôi hiểu," cô bật khóc. "Có lẽ tôi sẽ không yêu anh ta, nhưng tôi có thể sẽ hạnh phúc. Đó là những gì tôi trông đợi. Anh hiểu không, đó là những gì tôi đã được chuẩn bị. Và anh... anh..." Cô giật mạnh bản thân ra xa, quay đi cho đến khi anh không còn nhìn thấy khuôn mặt cô nữa. ""Anh đã làm hỏng nó."

"Bằng cách nào?"

Cô ngước đôi mắt lên nhìn anh, và cái nhìn đó trông khắc nghiệt, quá sâu thẳm, anh không thể thở. Và cô nói, "Bởi vì thay vào đó anh vừa làm cho em muốn anh."

Trái tim anh đập một cú mạnh trong lồng ngực. "Lucy," anh nói, bởi vì anh không thể nói điều gì khác. "Lucy."

"Em không biết phải làm gì," cô thú nhận.

"Hôn anh." Anh nâng gương mặt cô bằng hai bàn tay anh. "Chỉ hôn anh thôi."

Lần này, khi anh hôn cô, nó thật khác biệt. Cô là cùng một người phụ nữa trong tay anh, nhưng anh không phải là cùng một người đàn ông. Anh cần có cô sâu hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa.

Anh yêu cô.

Anh hôn cô với tất cả những gì anh có, tất cả hơi thở, cho đến nhịp đập cuối cùng của trái tim. Môi anh tìm kiếm má cô, trán cô, tai cô, và trong khi làm tất cả những điều đó, anh thì thầm tên cô như lời cầu nguyện –

Lucy Lucy Lucy.

Anh muốn cô. Anh cần có cô.

Cô như không khí đối với anh.

Như thức ăn.

Nước.

Miệng anh di chuyển xuống cổ cô, rồi đi xuống góc ren áo lót của cô. Da cô phát nóng bên dưới anh, và khi những ngón tay anh trượt xuống góc áo nơi vai cô, cô thở hổn hển –

Nhưng cô không dừng anh lại.

"Gregory," cô thầm thì, những ngón tay cô vùi vào mái tóc anh khi môi anh di chuyển dọc theo xương đòn cô. "Gregory, ôi Gregory của e – Gregory"

Bàn tay anh di chuyển một cách tôn kính xuống khúc quanh của vai cô. Làn da cô nhợt nhạt nóng rực và mịn màng như sữa in ánh sáng của ngọn nến, và anh thình lình bị tấn công bởi cảm giác của sự sỡ hữu. Của sự kiêu hãnh. Không một người đàn ông nào đã từng nhìn cô như vậy, và anh cầu nguyện rằng sẽ không có người đàn ông nào sẽ như vậy.

"Em không thể kết hôn với anh ta, Lucy" anh thì thầm một cách gấp gáp, những lời nói nóng hổi trên da cô.

"Gregory, đừng," cô rên rỉ.

"Anh không thể." Và rồi, bởi vì anh biết rằng anh sẽ không thể để cho điều này đi xa hơn nữa, anh thẳng người lại, ấn mạnh một nụ hôn cuối cùng lên môi cô trước khi đẩy cô về phía sau, ép cô nhòn vào mắt anh.

"Em không thể kết hôn với anh ta," anh nói lần nữa.

"Gregory, cái gì mà em có thể -"

Anh chộp lấy tay cô. Thật chặt. Và anh nói.

"Anh yêu em."

Môi cô mở ra. Cô không thể nói.

"Anh yêu em." Anh nói lần nữa.

Lucy đã nghi ngờ - cô đã hy vọng – nhưng cô đã không thực sự cho phép mình tin vào điều đó. Và vì vậy, khi cuối cùng cô cũng tìm thấy những lời nói của mình, thì chúng là: "Anh sao?"

Anh mỉm cười, và rồi anh cười lớn, và rồi anh tựa trán anh vào trán cô. "Với tất cả những gì trong tim," anh thề. "Anh chỉ mới vừa nhận ra điều đó. Anh là một thằng ngốc. Một thằng mù. Một –"

"Không," cô cắt ngang, lắc đầu. "Đừng tự mắng mỏ mình. Chưa có ai từng chú ý đến em một cách trực tiếp khi Hermione đang ở gần đó."

Những ngón tay của anh nắm lấy cô chặt hơn. "Cô ấy còn kém xa em nhiều."

Một cảm giác ấm ápa ắt đầu lan tỏa trong xương cô. Không phải là khao khát, không phải đam mê, nó chỉ là một niềm hạnh phúc trong sáng, thuần khiết. "Anh thật sự có ý đó," cô thầm thì.

"Đủ để đi từ thiên đàng xuốtng trái đất để đảm bảo rằng em không thông qua đám cưới với Haselby."

Cô trở nên tái nhợt.

"Lucy?"

Không. Cô có thể làm điều đó. Cô sẽ làm điều đó. Thực sự thì, nó khá là buồn cười. Cô đã trải qua ba năm trời nói với Hermione rằng cô là người thực tế, tuân theo các luật lệ. Cô đã chế giễu khi Hermione tiếp tục với tình yêu và đam mê và việc nghe thấy nhạc. Và bây giờ ...

Cô hít một hơi thở sau, củng cố ý chí. Và bây giờ cô sắp phá hỏng việc đính hôn của chính cô.

Thứ đã được sắp xếp hàng năm trời.

Với con trai của một bá tước.

Chỉ năm ngày trước đám cưới.

Chúa ơi, một vụ scandal.

Cô bước lùi lại, nhướng cằm lên để cô thấy được gương mặt của Gregory. Mắt anh đang nhìn cô với tất cả tình yêu mà cô tự mình cảm thấy.

"Em yêu anh," cô thì thầm, bởi vì cô chưa nói điều đó ra. "Em cũng yêu anh."

Lần đầu tiên cô sắp sửa ngưng nghĩ tới bất cứ người nào khác. Cô không phải là sắp sửa nắm lấy những gì mà cô được trao cho và làm những điều tốt nhất. Cô sắp sửa tìm kiếm hạnh phúc cho riêng cô, quyết định số phận cho chinh mình.

Cô không phải sắp sửa làm những gì được mong đợi.

Cô sắp sửa làm những gì cô muốn.

Đây chính là thời điểm.

Cô siết chặt hai bàn tay của Gregory. Và cô mỉm cười. Đó không phải là một thứ gì đó ngập ngừng, nhưng rộng mở và tự tin, tràn đầy những hy vọng của cô, tràn đầy những ước mơ của cô – và sự hiểu biết rằng cô sẽ đạt được tất cả những điều đó.

Nó sẽ khó khăn. Nó sẽ phải có đấu tranh.

Nhưng nó sẽ đáng giá.

"Em sẽ nói chuyện với chú em," cô nói, những lời mạnh mẽ và chắc chắn. "Vào ngày mai."

Gregory kéo cô về phía anh cho một nụ hôn cuối cùng, nhanh và đầy đam mê với lời hứa. "Anh có thể đi cùng em không?" anh hỏi. "Đến gặp ông ấy để anh có thể làm yên lòng ông ấy cho những mục đích của anh?"

Một Lucy mới, Lucy can đảm và dũng cảm, hỏi, "Vậy những mục đích của anh là gì?"

Mắt Gregory mở lớn với sự ngạc nhiên, rồi thừa nhận, và rồi hai tay anh nắm lấy tay cô.

Cô cảm thấy điều anh đang làm trước khi cô nhận ra nó bằng thị lực. Hai tay anh dường như trượt dọc theo tay cô khi anh cúi xuống ...

Cho đến khi anh quỳ xuống bằng một bên gối, nhìn lên cô như thể tạo hóa không sinh ra một người phụ nữ nào xinh đẹp hơn.

Tay cô đưa lên miệng, và cô nhận ra cô đang lắc đầu.

"Lady Lucinda Abernathy," anh nói, giọng anh đầy sụ nhiệt tình và chắc chắn, "Em sẽ ban cho anh một ân huệ lớn lao là trở thành vợ anh chứ?"

Cô cố gắng để nói. Cô cố gắng để gật đầu.

"Hãy lấy anh, Lucy," anh nói. "Hãy lấy anh."

Và lần này thì cô làm được. "Vâng." Và rồi, "Vâng! Oh, vâng!"

"Anh sẽ làm cho em hạnh phúc," anh nói, đứng dậy ôm lấy cô. "Anh hứa với em."

"Không cần phải hứa đâu." Cô lắc đầu, chớp mắt làm rơi những giọt lệ. "Chẳng có cách nào mà anh không thể cả."

Anh mở miệng, có lẽ là để nói nhiều hơn, nhưng anh bị cắt ngang bởi một tiếng gõ cửa, nhẹ nhưng nhanh.

Hyacinth.

"Đi đi," Gregory nói. "Hãy để Hyacinth đưa em trở lại phòng khiêu vũ. Anh sẽ theo sau."

Lucy gật đầu, giật mạnh chiếc váy cho đến khi mọi thứ trở lại nơi vốn có của nó. "Tóc em," cô thì thầm, mắt cô hướng tới anh.

"Nó thật đáng yêu," anh cam đoan với cô. "Em trông rất hoàn hảo."

Cô đi nhanh ra cửa. "Anh chắc chứ?"

Anh yêu em, anh nói to. Và mắt anh cũng nói y như vậy.

Lucy kéo cho cánh cửa mở ra, và Hyacinth ùa vào. "Lạy Chúa tôi, cả hai người đều quá chậm chạp," cô nói.

"Chúng ta cần phải quay trở lại. Ngay bây giờ."

Cô sải bước nhanh đên cánh cửa đến hành lang, rồi dừng lại, nhìn Lucy trước tiên rồi đến anh trai cô. Cái nhìn chằm chằm của cô đáp xuống Lucy, và cô nhướng một bên mày lên cho một câu hỏi.

Lucy cũng nhướng cao chân mày. "Cô đã không đánh giá sai về tôi," cô nói lặng lẽ.

Mắt Hyacinth mở lớn, và rồi môi cô cong lên. "Tốt."

Và nó là như vậy, Lucy nhận ra. Nó thật sự là rất tốt.

Ngày đăng: 23/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?