Gửi bài:

Chương 32

Nicholas thức giấc bởi một tiếng gõ cửa, và cùng lúc nhận thức được hai điều. Anh đang nằm với tay chân bện chặt với Regina, và cái người đã gõ cửa không hề được chào mời chút nào.

Nhận thấy vợ mình nằm kế bên quả là một ngạc nhiên dễ chịu, khuấy động những kí ức tuyệt vời. Anh quay lại phía cửa lầm bầm chửi rủa. Người hầu gái của Regina đứng đó, cây nến trên một tay, Thomas dựa vào vai bà ở tay kia. Một cái nhìn kinh ngạc kì quái lan tỏa trên khuôn mặt bà.

"Không phải phép tắc thông thường là chờ cho đến khi bà bị gọi sao?" Nicholas càu nhàu.

Nhưng Meg không bị dọa dẫm. "Chẳng có gì là phép thông thường cả, đức ngài, không khi tôi vào phòng cô chủ Reggie của tôi."

"À, cô chủ Reggie không ở một mình, vậy bà quay nên người lại, tôi sẽ chỉnh đốn trang phục."

Meg há hốc miệng khi anh ta đứng lên mà không nói gì thêm. Bà nhanh chóng quay lui, sáp nến rơi rớt lên sàn. Hắn ta đang làm gì trên giường của Reggie? Cô gái đáng thương đã tan nát trái tim khi hắn bỏ rơi cô, và giờ thì hắn trở về, bà nghĩ, mà không có chút ăn năn nào hết.

"Giờ bà quay lại được rồi, và thử nói xem bà có việc gì."

Meg bực bội. Bà do dự liếc qua vai mình và thấy anh ta đang đứng sau bà, che khuất tầm nhìn tới cái giường.

Đầy ngờ vực, bà hỏi. "Cô ấy có biết ngài ở đây không?"

Nicholas cười. "Quý bà thân mến, bà đang buộc tội tôi về cái gì đây?"

Meg nhướng mày khó chịu, cố gắng nghĩ xem nên nói gì.
"Vấn đề gì mang bà tới đây lúc nửa đêm thế này?" Nicholas hỏi trước khi bà có thể nói.

"Tôi đem cậu chủ Thomas tới ăn bữa muộn," bà giải thích, làm anh tự hỏi làm sao anh có thể quên quá sớm rằng đứa bé cần được quan tâm kể cả giữa đêm.

Meg tiếp tục như thể đọc được ý nghĩ của anh. "Thật sự, chuyện đó khá phiền hà, những sẽ không lâu, việc ăn bữa thêm này. Đôi lúc thằng bé ngủ luôn. Chuyến đi và căn phòng lạ làm thằng bé nhặng lên đêm nay."

"Rất tốt, bà có thể đưa thằng bé cho tôi."

Meg lui lại trong sự ngạc nhiên. "Mạn phép ngài, thưa ngài, nhưng không phải sẽ tốt hơn nếu ngài rời khỏi phòng một lát sao?"

"Không, không tốt," Nicholas nói kiên quyết. "Nhưng bà có thể làm thế. Và không, quý bà thân mến, tôi không tượng tượng rằng tôi có thể thỏa mãn nhu cầu của thằng bé, vì vậy bà không cần nhìn tôi kiểu đó. Tôi sẽ đưa thằng bé cho mẹ nó và mang thằng bé lại cho bà khi xong việc."

Anh với tay ra và Meg bị ép buộc tuân theo, mặc dù bà cảnh báo, "Cẩn thận. Ngài phải đỡ cổ bé... đúng rồi, cứ thế. Thằng bé không phải là con búp bê vải, ngài biết chứ." Khi anh quắc mắt với bà, bà rời đi.

Nicholas thở dài. Chẳng có cách nào khác, anh sẽ phải đánh thức cô. Quỷ quái, anh không muốn đánh thức cô. Cô đã ngủ đủ lâu để rã hết ảnh hưởng của rượu. Cô sẽ bị sốc vì sự hiện diện của anh. Ồ, sao thằng bé không thể bú mà không làm cô tỉnh giấc? Bộ ngực đáng yêu đã để trần, và cô đang nằm nghiêng. Thằng bé có thể tự bú không?

Anh dịu dàng bế đứa bé lên và đặt bé lại gần Regina. Không có gì xảy ra. Nicholas ngồi xuống và cau mày. Sao không được chứ? Không phải tụi trẻ con có vài loại bản năng nào đó sao? Anh đưa khuôn mặt nhỏ bé hướng tới cô cho tới khi má thăng bé cọ vào núm vú cô. Nhưng cái đầu nhỏ lại quay ra, và Thomas bắt đầu ê a.

Bực bội, Nicholas nằm xuống phía sau Thomas và để thằng bé dựa lên anh, hướng dẫn cái miệng tí xíu tới chỗ bầu vú. Nicholas giữ thằng bé cho tới khi rốt cuộc thì cũng tìm thấy núm vú và Thomas bắt đầu bú.

Nicholas mỉm cười, hài lòng với cả bản thân mình và đứa bé. Với một bàn tay đỡ lấy đầu bé, giữ bé một cách chắc chắn tới nguồn thức ăn của mình, Nicholas có thể nằm đó và ngắm nhìn người mẹ cùng đứa con hết sức nhàn nhã. Mọi người cha mới đều thật quá may mắn, anh tự nhủ.

Anh gần như cười thành tiếng bởi sự tài tình của mình. Anh cảm thấy một niềm tự hào chết dẫm. Đây là con trai anh – anh sẽ hạ gục bất cứ kẻ nào nói khác – và anh đã giúp cho thằng bé ăn. À thì, anh đã mang thằng bé tới chỗ thức ăn của nó. Cũng gần như nhau. Anh có thể hiểu một chút cảm giác của Reggie mỗi lần cho bé bú. Một cảm xúc tuyệt diệu.

Nhìn ngắm họ, một lần nữa anh tràn ngập niềm ấm áp và sự dịu dàng anh đã cảm thấy đêm trước, và ngập tràn cảm giác sở hữu nữa. Vợ anh, con anh. Họ thuộc về anh. Sẽ phải làm vài điều để hiểu rằng họ biết và chấp nhận điều đó.

Nicholas ôm đứa bé một cách tự tin hơn khi anh đi xuống sảnh tới căn phòng Meg cùng ở với bà vú. Anh thậm chí còn xoay sở sao cho cả mẹ và bé cùng được trở mình lại để bầu sữa bên kia của Regina vốn căng phồng vì sữa cũng được bú cạn luôn. Và mọi việc đó mà không làm cô thức giấc.

Meg mở cửa, trông không vừa lòng. Đây là, anh nghĩ, một nơi phù hợp để bắt đầu kiếm thêm sự tán thành.

"Cho tôi biết vài điều, Meg. Sự thù địch của bác với tôi thuộc về cá nhân, hay đó là biểu hiện những cảm xúc của cô chủ bác về tôi?"

Meg, nhiều tuổi hơn Nicholas nhiều, đủ cả gan để nói những gì bà nghĩ. "Cả hai. Ngài không nên quay về. Cô ấy đang sống rất tốt mà không có ngài, và cô ấy sẽ lại sống tốt nữa khi ngài ra đi."

"Đi?" Anh thực sự choáng. "Bác đang bảo tôi ra đi trong khi tôi chỉ vừa mới về?"

"À, ngài không làm vậy?" Meg vặn lại, trông có vẻ bối rối. "Ngài đã không muốn cô ấy là vợ ngài. Giờ cô ấy biết đủ rõ rồi."

"Và nếu tôi không bỏ đi nữa, Meg? Thì sao?" anh hỏi nhẹ nhàng.

Meg cố gắng đứng vững. Anh ta không thể được tha thứ dễ dàng. "Cô ấy sẽ làm cuộc đời ngài khốn khổ, vậy đấy. Không hơn những gì ngài xứng đáng nhận được, mạn phép ngài. Tess và tôi không nêu ra bất cứ chuyện tầm phào nào, tôi có thể nói với ngài như thế. Ngài không thể làm tổn thương một người họ Malory hai lần."

Nicholas gật đầu. Anh đã nghe đủ. Nếu có ai biết cảm giác thật của Regina, người đó phải là Meg, và người hầu gái đủ thẳng thắn để cho anh biết sự thật. Bà ấy đúng sao? Không có chút hi vọng gì cho anh và Regina?

Ngày đăng: 24/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?