Gửi bài:

Chương 30

Anh nghiêm túc! Anh thật sự có ý bảo họ gói gém mọi thứ để đi tới Silverley và rời đi trong cùng một ngày. Nicholas thông báo hết sức chuyên quyền lúc ăn sáng, với sự trơ tráo tuyệt đối khi lấy cớ rằng anh không thể ở lại một ngôi nhà nơi anh không thể làm việc. Cô có thể nói gì đây, khi mà cô là người đã đưa cho anh cái cớ đó bởi hành động oán giận trước đây khá lâu? Con người đáng ghét!

À há, cô sẽ không đi mà không có Eleanor. Tất cả những gì cô cần là bị mắc kẹt nơi vùng quê đó với hai người không hề thân thiện. Không, Eleanor phải đi cùng. Nhưng cô không cho Nicholas hay, cô nói với Eleanor. Đầu tiên Ellie từ chối, nhưng Reggie cứ khăng khăng cho tới khi bà đành chịu thua.

Và vì vậy vào cuối ngày tất cả họ đều bận rộn hoàn toàn – ngoại trừ Nicholas, người đơn giản là đứng nhìn quanh đầy thỏa mãn với cuộc biến động do anh gây ra. Không có thời gian để Reggie chào gia đình mình. Vài lời nhắn ngắn gọn đáp ứng cho điều đó. Nhưng thậm chí với sự giúp đỡ hăng hái của mọi người – mọi người trừ Nicholas – trời đã gần tối trước khi cái hòm cuối cùng được chất lên cái xe chở phụ đã được đem đến.

Reggie không nói gì nữa với Tử tước, nhưng sự khó chịu của cô với anh còn sâu hơn nhiều sự vô lý của ngày hôm nay. Thực tế cô đã bị lúng túng bởi cuộc chạm trán với anh đêm qua. Dù cho Nicholas có bất cứ ý gì, anh cũng đã thành công trong việc làm cô gần như không thể quay lại giấc ngủ sau đó. Không phải vì anh đã hôn cô. Nếu cô thành thật với bản thân mình, anh đã không làm gì xa hơn nụ hôn.

Tình huống đó làm tiêu tan sự từ chối của cô. Làm sao cô vẫn có thể muốn anh sau tất cả những gì anh đã làm với cô? Nhưng cô đã muốn anh. Cô đã thấy anh đang đứng nơi ngưỡng cửa, chiếc áo thụng bằng lụa mở gần tới eo, mái tóc lấp lánh sợi vàng bù xù, cái nhìn mãnh liệt trong đôi mắt màu hổ phách đó, và cô giật mình với nỗi khao khát quá mạnh mẽ đang đe dọa cô. Nhìn anh như thế này cũng đủ làm cô quên tất cả những tháng ngày nguyền rủa anh.

Cô đang làm gì đây? Không phải là cô sẽ tha thứ cho anh. Cô sẽ không tha thứ. Cô không có ý nghĩ về anh một cách say đắm.
Eleanor, Tess và đứa bé ngồi trong cỗ xe lớn hơn cùng với Reggie và Nicholas, trong khi Meg, Harris, và cô hầu gái của Eleanor sử dụng cỗ xe nhỏ hơn. Với ba người phụ nữ gần mình, Thomas không thiếu những bộ ngực mềm mại để dựa vào ngủ. Thằng bé là vị hành khách yên lặng nhất trong thời gian đó, và những người phụ nữ thì thầm nói rằng giờ họ có thể nghỉ ngơi. Nicholas bày tỏ quan điểm chán ngấy cuộc trò chuyện của họ. Họ lần lượt lờ anh, Reggie không do dự kéo thấp áo xuống và cho con trai bú khi thằng bé bắt đầu cựa quậy. Để xem anh ta nói gì. Cứ để anh ta nói.

Lúc này một sự thay đổi đang bao trùm Nicholas. Anh đã thích thú với bầu không khí kiêu kỳ của vợ anh suốt cả ngày, và thậm chí những cái nhìn lạnh nhạt của dì anh, bởi vì dì Eleanor dịu hiền chưa bao giờ có thể giận dữ với anh lâu được. Anh có chút ngạc nhiên vì bà sẽ tới Silverley, vì bà đã không đến đó từ khi cha anh mất sáu năm trước. Anh cho rằng Eleanor cảm thấy Regina cần hỗ trợ tinh thần, và điều này vừa làm anh thích thú vừa làm anh đau đớn cùng một lúc.

Tuy nhiên, hài hước chỉ là một phần của mớ hỗn độn trong tình cảm của anh. Anh thật là suy đồi tới mức bị kích thích bởi hành động cho con ăn rất đỗi bình thường của Regina, nhưng anh đã bị kích thích. Một giọng nói thương hại thầm thì trong tâm trí rằng anh đang quá nghiêm khắc với bản thân mình. Anh đã quên mất rằng Regina luôn luôn tác động đến anh.

Sự hiểu biết này không giúp được gì. Regina sẽ lảng tránh sự lại gần của anh. Và sẽ thật là lố bịch nếu anh cố gắng ve vãn vợ mình, phải không nhỉ? Nếu họ có thể chia sẻ một căn phòng ngủ, sự gần gũi có thể giúp đỡ. Dù sao chăng nữa, cô là một phụ nữ đam mê. Nhưng nơi mà họ đã rời đi và nơi họ sẽ tới đều quá rộng đến mức họ không cần thiết phải chia sẻ một căn phòng.

Chỉ có một cách để anh có thể ở cùng phòng với cô, và điều đó dường như là bắt buộc, điều này không phù hợp... hay là có? Lạy Chúa, có! Có một cách, và gần như anh đã lỡ thời cơ, vì họ đã đi hơn nửa đường tới Silverley. Ý tưởng chạy qua tâm trí anh và kết luận rằng nó có lẽ được việc.

Không phân tích kế hoạch kĩ hơn, việc đó chỉ mang lại những thiếu sót khả thi, Nicholas bảo người đánh xe dừng lại ở quán trọ tiếp theo.

"Có chuyện gì vậy?" Eleanor hỏi.

"Không có gì, dì Ellie. Cháu chỉ nhận ra là mình thích một bữa ăn nóng hổi tối nay, còn hơn mấy món ăn lạnh ngắt chúng ta có thể chờ đợi ở Silverley, chỉ trễ hơn một giờ thôi."

"Nhưng vẫn chưa muộn. Không phải chúng ta gần đến nơi rồi sao?" Reggie muốn biết.

"Không hẳn, em yêu. Và anh thấy rằng mình đang đói cồn cào. Anh không đợi được.

Quán trọ họ đến sau đó là nơi Nicholas biết rất rõ. Anh biết người chủ đủ rõ để bảo anh ta chính xác những gì anh muốn. Giờ thì, anh nghĩ, chỉ có may mắn mới có thể cản trở đêm nay...

Ngày đăng: 24/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?