Gửi bài:

Chương 6

Amanda rên lên khi cô cảm thấy một bàn tay ấm áp, mạnh mẽ vuốt ve vùng bụng và chuyển dần sang hông mình. Theo bản năng, cơ thể cô phản ứng với từng cái tiếp xúc nhẹ nhàng, ngọn lửa đam mê bùng lên mãnh liệt.

Kyrian bế cô quay người nằm sấp xuống, rồi phục trên tấm lưng cô, môi anh vấn vít môi cô. Đầu cô như bềnh bồng theo từng động tác chạm môi. Cảm nhận được tất cả sức mạnh cuồng nhiệt và nóng bỏng của anh. Trong đời mình, chưa bao giờ cô có được cái thứ cảm giác tuyệt vời đến thế này khi đầu lưỡi anh không ngừng nhấm nháp từng chút một, từng phân một cơ thể cô. Cô ngây ngất với cái cơ thể rắn chắc hoàn hảo đang áp sát mình, đè chặt cô xuống bên dưới.

Cô thật sự đã bị thiêu đốt mất rồi.

Nụ hôn anh nóng bỏng, sôi sục và mãnh liệt nhưng cũng rất dịu dàng. Cô nhắm mắt, cảm nhận mùi hương trên cơ thể anh, hưởng thụ sức nóng tỏa ra từ đôi môi gợi cảm.

Những ngón tay cô luồn sâu vào làn tóc vàng óng mượt, thích thú với cái cảm giác những lọn tóc mềm mại quấn quít quanh những ngón tay trần.

Anh kéo cô nằm ngửa và nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt hừng hực khát khao khiến cô như bùng cháy. Đôi bờ vai rắn chắc trườn xuống ôm trọn cơ thể cô, chạy dần xuống cánh tay cô, vấn vít không rời. "Anh sẽ có em." Anh sôi nổi nói bằng một giọng đầy chiếm hữu.

"Và em cũng sẽ có anh," cô đáp, mỉm cười mời gọi trong khi đôi chân trần quấn quanh vùng hông anh, thít chặt.

Anh mỉm cười tà mị khoe chiếc răng nanh sắc nhọn. Nụ cười đó khiến cô như ngừng thở. Vẫn ôm chặt lấy cô trong vòng tay, anh xoay người, giờ thì cô đã ở trên anh. Amanda cắn môi nhìn gương mặt với những đường nét hoàn hảo đang nhìn mình trong khi giữa hai đùi cô có thể cảm thấy phần thô cứng, căng đầy nhựa sống cứ muốn chồm lên.

Trong vô thức, trước sự ham muốn mãnh liệt của cơ thể, cô run người, trườn lên cọ sát cái vật cứng dài đang áp giữa hai đùi mình. Anh gầm gừ đáp trả lại sự ve vuốt của cô.

Đôi mắt anh nhìn cô như sẵn sàng ăn tươi nuốt sống, hai bàn tay ấm áp của anh khum khum ôm trọn khuôn ngực tròn trịa. Cô dùng tay giữ chặt đôi bàn tay đó khi anh bắt đầu nhẹ nhàng bóp nắn bầu ngực căng tròn. "Nếu em thích thì đêm nay anh chỉ nhìn em thôi cũng được," anh thì thầm.

Rõ ràng với cô mà nói trên đời này còn gì tuyệt vời hơn được nhìn thấy cơ thể cường tráng lõa lồ của anh vờn quanh. Cái cơ thể đó ... thân thể hoàn hảo đó...

Trên đời này làm gì có người phụ nữ nào lại có thể kháng cự được sự mê hoặc này đây.

Anh nâng hông, đẩy cô chùi về phía trước.

Amanda chống tay đỡ lấy cơ thể, phối hợp với anh. Cô trườn người lên trên anh, mái tóc dài buông xõa quanh gương mặt.

"Đúng là điều anh muốn." Kyrian chồm lên, tách môi cô ra. Đôi môi anh không ngừng trêu cợt, vấn vít, anh nhẹ nhàng tách đôi môi cô, cắn chặt môi dưới bằng những chiếc răng mạnh mẽ.

Amanda rên lên khi đôi tay đang vuốt ve bờ ngực chuyển dần xuống, thấp dần xuống. "Và đây là điều anh muốn nhất." Anh đưa hai ngón tay vào bên trong cô.

Amanda rít lên thỏa mãn khi những ngón tay anh cứ không ngừng khoáy chọc cái nơi hỗn mang sâu thẳm và nhạy cảm nhất của người phụ nữ. Vào rồi ra, rồi chậm chạp xoa xoa vùng xung quanh như muốn hòa quyện tất cả thành một thể. Cả cơ thể cô như ngập chìm trong biển lửa.

Môi anh rời môi cô, khẽ khàng. "Giờ thì cho anh biết em muốn gì nào,"

"Anh", cô trả lời trong hơi thở.

"Vậy thì, em sẽ có anh." Kyrian đặt tay lên hông cô, ép chặt lấy cơ thể mềm mại cọ sát vào cái vùng đang cương cứng.

Cô cắn môi chờ đợi, tưởng tượng cảm giác anh vào sâu trong mình. Cái cảm giác anh chiếm lấy toàn bộ cơ thể cô, cảm giác viên mãn của sự thân mật tuyệt đối.

Cô cảm thấy anh đang đẩy vào nơi trung tâm nữ tính của cô.

Ngay khi cô cảm thấy anh vừa trượt sâu vào bên trong mình thì chuông báo thức reo vang.

Amanda giật mình tỉnh giấc.

Cô nhìn quanh căn phòng xa lạ với một cảm giác choáng váng mơ hồ. Nhưng chưa đầy một phút sau cô đã nhớ ra đêm trước mình ngủ trong phòng bọn trẻ trong nhà Grace. Vậy ra tất cả chỉ là một giấc mơ thôi sao ? (ND: mơ ác quá nàng ơi, dịch mà mướt cả mồ hôi.)

Nhưng mọi thứ lại quá thật. Cô có thể thề là vẫn còn cảm nhận được bàn tay Kyrian trượt trên cơ thể mình và hơi thở anh phả vào cổ cô.

"Ôi, thật không công bằng," vừa càu nhàu vừa bước ra khỏi giường, với tay tắt cái đồng hồ báo thức. "Đang đến lúc cao trào. Làm sao mọi chuyện lại có thể là mơ được chứ ? Sao có thể lại chỉ là một giấc mơ với một kẻ xa lại, bí ẩn luôn che dấu nỗi đau bằng sự châm biếm và đôi mắt bi thương, khắc bạc lại là điểm thu hút cô."

Amanda quấn chặt cái áo choàng dày của Grace quanh người, cố quên đi những ham muốn trong tiềm thức, bước thẳng về phía nhà tắm.

"Cái này từ đâu ra vậy ?" Grace hỏi.

Amanda dừng lại ở hành lang lắng nghe tiếng Grace và Julian đang chuyện trò dưới lầu.

"Chắc là Kyrian để lại," Julian nói.

Amanda ngáp dài, đi xuống cầu thang và nhìn thấy hai người đang ngồi trong phòng khách vây quanh là cơ man nào những túi và hộp đựng đủ thứ đồ đạc ngổn ngang. Julian đã thay quần kaki và áo len đi làm. Grace vẫn còn đang vận một chiếc áo ngủ xanh trong khi Niklos kéo kéo, xé xé một chiếc túi giấy đặt bên cạnh mẹ mình.

"Cái đống này là gì thế ?" Amanda hỏi.

Julian nhún vai.

"Đoán đúng rồi," Grace nói khi nhìn thấy một tờ ghi chú đặt trong một cái túi. "Là của Kyrian đó." Cô đọc tờ mấy chữ viết trong giấy và cười to. "Anh ấy chỉ viết là "Cám ơn miếng băng cá nhân." Cô trao tờ giấy cho Julian.

Julian cường điệu hóa. "Đó là phong tục thời bọn anh, phải mang theo quà khi đến thăm nhà bạn bè. Nhưng mà, bố khỉ, cần gì phải nhiều thế này." Anh đưa tay lên vuốt tóc khi chúi đầu lục lọi núi quà tặng. "Lúc nào Kyrian cũng quá là hào phóng, nhưng ... bố khỉ," anh lại nói lại lần nữa. "Chắc là tối qua cậu ta đã ghé ngang trong lúc chúng ta đang ngủ."

Amanda há hốc miệng kinh ngạc. Cứ như là đang Giáng Sinh ... ở Rockefellers vậy. Cô nhìn Grace lôi cả tá đồ chơi cho hai đứa trẻ sinh đôi. Búp bê cho Vanessa, mô hình nhà cho Niklos. Một cái xe lửa và một con ngựa đồ chơi.

Grace kéo một chiếc hộp nhỏ ra khỏi túi. "Cái này cho anh," cô đưa cái hộp cho Julian.

Julian mở cái hộp ra và trở nên trắng bệch.

Grace nhìn ghé vào trong hộp và lập tức thở hổn hển. "Chiếc nhẫn thống soái của anh."

Cả hai nhìn nhau choáng váng.

"Làm sao mà anh ta có nó?" Grace hỏi.

Amanda nhích lại gần nhìn chiếc nhẫn nằm trong hộp. Nó giống hệt như chiếc nhẫn của Kyrian, cũng có một thanh kiếm kết từ kim cương và những lá nguyệt quế bằng ngọc lục bảo đặt trên mặt đá hồng bảo ngọc. "Trông giống như chiếc nhẫn mà Kyrian thường đeo. Nhưng chiếc nhẫn của anh ấy còn có một cái vương miện."

Julian gật đầu. "Cái của cậu ta được đóng triện hoàng gia trong khi cái của anh chỉ có huy hiệu quân đội."

Amanda bối rối ngẩng đầu nhìn anh "Hoàng gia sao ?"

"Kyrian là hoàng tử," anh nói ngắn gọn. "Cậu ấy là người thừa kế duy nhất ngai vàng xứ Thrace."

Amanda há hốc miệng kinh ngạc. "Người La Mã đóng đinh một người kế vị sao ? Em không nghĩ là họ dám làm thế."

Jullian đanh mặt. "Nguyên tắc thì không, nhưng ngày Kyrian lấy Theone, cha cậu ấy đã ra lệnh tước quyền thừa kế."

"Sao lại thế ?" Amanda hỏi.

"Vì cô ấy là một hetaira." Nhìn thấy vẻ ngơ ngác của cô, anh nói thêm. "Đó là từ để chỉ những người phụ nữ thuộc tầng lớp thấp được huấn luyện để mua vui và làm trò giải trí cho những người giàu có."

"Ah," cô có thể tưởng tượng được gia đình anh ta đã tức giận với chuyện này đến thế nào. "Có phải là anh ấy đã gặp cô ta khi đến mua vui không ?"

Julian lắc đầu. "Cậu ấy gặp ả trong một bữa tiệc của một người bạn và ngay lập tức bị cô nàng thu hút. Cậu ấy nói đó là tình yêu sét đánh. Bọn anh đã cố giải thích cho cậu ấy hiểu là cô ả chỉ chạy theo tài sản của cậu ấy thôi, nhưng cậu ấy đâu có thèm nghe."

Julian cay đắng cười to. "Lúc đó cậu ấy đã rất cố gắng. Cha cậu ấy rất hãnh diện về con trai, nhưng khi Alkis phát hiện ra cậu ấy hủy hôn ước với công chúa xứ Macedonia để kết hôn với Theone, ông ấy đã phát điên lên. Ông nói với Kyrian rằng một hoàng đế không được lấy một con điếm, đó là luật. Hai người đã cãi nhau rất gay gắt và ngay sau đó Kyrian đã chạy ra khỏi lâu đài, và ngay lập tức kết hôn với Theone. Khi Alkis phát hiện ra điều đó, ông nói với Kyrian rằng, với ông, cậu ấy đã chết rồi."

Ngực cô thắt lại khi nghe những lời đó. Tim cô đau nhói vì thương cảm. "Vậy là anh ấy từ bỏ tất cả mọi thứ vì cô ta sao ?"

Julian gật đầu đằng đằng sát khí. "Tệ hại nhất là Kyrian chưa bao giờ bất trung với ả. Có thể hai người không hiểu được điều đó có ý nghĩa thế nào đâu. Nhưng vào thời bọn anh, thì không có chuyện một vợ một chồng như bây giờ đâu. Chuyện một người đàn ông suốt đời chung thủy với một người vợ duy nhất là điều không tưởng, nhất là đối với người kế vị như Kyrian.

Nhưng sau khi kết hôn với Theone, cậu ấy không hề để mắt đến bất kỳ ai khác. Thậm chí là không thèm nhìn bất kỳ một người phụ nữ nào."

Mắt Julian hấp háy tia nhìn giận dữ. "Cậu ấy sống chết đều là vì ả."

Ngực cô đau nhói. Nỗi đau mà anh phải chịu đựng chắc hẳn không thể nào xóa bỏ.

Grace chuyển cho Amanda ba cái túi giấy bên trong cơ man nào là hộp quà được bao gói cẩn thận. "Của em đây."

Amanda mỠcái hộp lớn nhất, là một cái áo choàng dệt kim cao cấp hợp thời trang. Cô đưa tay sờ lớp vải silk màu xanh hải quân mềm mại. Chưa bao giờ cô thấy chất liệu nào tuyệt đến thế. Ngoài ra còn có một túi đựng giày và rất nhiều hộp có logo Victoria Secret đính trên mặt. Amanda đỏ mặt, làm sao cô dám mở mấy hộp quà đó trước mặt Julian và Grace. Trừ khi cô muốn chết trân vì xấu hổ.

"Làm sao mà anh ta biết kích cỡ của em nhỉ?" Cô hỏi khi kiểm tra cái nhãn đính trên áo khoác.

Julian nhún vai.

Amanda khựng lại vài giây khi cô bắt gặp một tờ giấy ghi lời nhắn. Nét chữ sắc sảo và thanh lịch.

"Xin lỗi vì lỡ làm hư áo len của cô. Cám ơn cả ngày hôm qua.

- Kẻ Săn Đêm"

Amanda mỉm cười, nhưng từ nơi sâu thẳm của trái tim cô vẫn thấy nhói lên một cảm giác khó chịu vì anh vẫn chưa chịu dùng tên thật khi đối diện với cô. Không nghi ngờ gì nữa, anh làm thế chỉ cốt kéo dài khoảng cách giữa hai người mà thôi.

Thế thôi. Anh có quyền lưu giữ tất cả những bí mật riêng tư. Có quyền sống một cuộc sống đầy những hiểm nguy rình rập mà không cần vướng víu vào bất kỳ mối quan hệ với bất kỳ người trần mắt thịt nào cả. Nếu anh muốn xưng là Kẻ Săn Đêm thì cứ việc, cô sẽ tôn trọng điều đó.

Nhưng mà, sau tất cả những gì xảy ra tối qua...

Trong trái tim cô, cho dù tên của anh có là gì thì cũng không quan trọng. Cô đã biết tất cả sự thật về anh.

Cô gom hết mấy món quà, mang lên lầu, chuẩn bị đi làm, nhưng điều mà cô muốn làm nhất là cám ơn lòng tốt của Kẻ Săn Đêm.

Sau khi tắm xong, Amanda mở tất cả các hộp quà. Có cả một kho báu tất cả những thứ đồ lót gợi cảm. Kẻ Săn Đêm còn mua cho cô mấy đôi vớ màu xanh tiệp với màu nịt bít tất. Trước giờ cô chưa từng mặc thứ nào như thế cả nên phải tốn mất vài phút để ăn vận cho hoàn chỉnh. Cái áo ngực bằng silk và dây da khiến cho bộ trang phục thêm hoàn hảo.

"Hmm..." Với một kẻ lúc nào cũng muốn giữ khoảng cách như anh mà nói thì mua đồ dùng cá nhân cho cô thế này đúng là chuyện lạ. Nhưng chẳng phải anh vốn là một bí ẩn rồi hay sao.

Amanda cắn môi dưới khi chạm vào chiếc áo khoác. Cô mặc thử bộ đồ lót mới, thật sự mềm mại và cảm giác ta chính là phụ nữ đúng nghĩa. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi nghĩ đến việc Kẻ Săn Đêm đã từng chạm tay vào chúng.

Đúng là một sự khiêu gợi khi nghĩ đến việc bàn tay anh đã từng chạm tay vào dải đăng ten tinh tế may dọc theo sợi dây da đang nằm chễm chệ trên đùi cô. Hoặc tay anh đã từng chạm vào phần cúp áo đang áp chặt lên bầu ngực căng tròn.

Cô ước gì có anh ở cạnh, lột phăng tất cả quần áo đang mặc trên người. Đặt tay lên cơ thể cô ở những nơi mà bộ đồ lót này đang ngự trị.

Cô cố nén hơi thở giữa hai hàm răng khi nhớ đến ánh nhìn u uất cố tìm cách che đậy cảm xúc thật sự trong lòng trong khi tưởng tượng bàn tay rắn rỏi của anh ôm siết cô trong lòng và rồi làm tình với cô. Đầu vú cô cương cứng, căng ra với suy nghĩ đó.

Cô cầm chiếc áo khoác ướm thử. Cô như vẫn còn cảm thấy mùi hương gợi tình tỏa ra từ cơ thể Kẻ Săn Đêm còn vương vấn. Một sự ham muốn mãnh liệt trào dâng.

Cô khoác thử áo vào, làn vải mềm mại trượt dọc khỏa lên cơ thể cô, nó khiến cô nhớ lại giấc mơ lúc nãy. Cảm giác bàn tay Kẻ Săn Đêm đang khám phá cơ thể cô.

Oh, phải chi anh ở đó. Cô ước có thể nhìn thấy cảnh anh từ từ cởi bỏ từng chiếc nút áo, chầm chậm thưởng thức cơ thể phụ nữ được che phủ trong làn áo lụa. Nhưng điều đó không bao giờ có thể xảy ra. Kẻ Săn Đêm đã quay trở lại với cuộc sống đầy những thử thách trước kia. Vĩnh viễn.

Nghĩ đến đó, tất cả mọi ham muốn đều xì hơi như bong bóng xà phòng, và còn lại chỉ là cảm giác đau xé lòng. Cô không hiểu tại sao mình lại có thứ cảm giác đó nhưng một điều không thể chối cãi là có cái gì đó đang nảy mầm trong lòng cô. Đau đớn. Ao ước. Ham muốn.

Amanda thở dài mang thử giày rồi xuống lầu. Julian đang đợi cô cùng đi làm chung.

"Mới nghe nói chuyện của cô và Cliff – thật đáng tiếc."

Amanda ngước mắt nhìn, thầm đếm đến mười. Thật chậm. Mỗi khi có ai đó nhắc đến chuyện này trước mặt cô, cô đều cảm thấy bối rối. Mỗi khi đi qua văn phòng của Cliff cô đều cúi đầu thật thấp, trong lòng cứ muốn băm nát Cliff ra thành trăm ngàn mảnh.

Gã đã nói với mọi người trong văn phòng là hai người đã chia tay, thậm chí còn ngạo mạn dựng lên một câu chuyện kể với mọi người rằng cô đã lồng lộn thế nào khi gã đề nghị chia tay.

Cô chỉ muốn giết chết gã đi.

"Tôi không sao, Tammy," cô nói với trưởng phòng kèm theo nụ cười gượng gạo.

"Vậy thì tốt," Tammy bảo. "Đừng buồn nữa nhé."

Khi Tammy bỏ đi, Amamda bặm môi. Chí ít thì cũng gần đến giờ về. Giờ thì cô có thể về nhà và ...

Và mơ về một người đàn ông cao to, hào phóng mà cô chắc là sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại.

Tại làm sao cái ý nghĩ đó lại khiến cô có thể đau đớn hơn cái sự thật là cô và Cliff đã chia tay ?

Có điều gì ở Kẻ Săn Đêm lại khiến cô nhớ anh ta đến thế ... ?

Tự trong lòng cô cũng thầm hiểu. Anh hào hoa, thông minh và quả cảm như một vị anh hùng. Anh đầy bí ẩn và mê hoặc. Một cuộc đời đầy chất phiêu lưu mạo hiểm. Nhưng hơn hết thảy mọi chuyện, đó là mỗi khi anh bàng bạc nhìn cô mỉm cười, thì trái tim cô cứ không ngừng quẫy đạp.

Giờ thì anh đã vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc đời cô.

Tuy rằng thất vọng, nhưng cô cũng chỉ có thể buông tay.

Sau khi nhét tất cả hồ sơ giấy tờ vào trong cặp, Amanda bước nhanh ra khỏi văn phòng, nhấn nút thang máy xuống tầng trệt. Cô không muốn để Grace và hai đứa bé sinh đôi phải đứng đợi bên ngoài. Nhất là, cái văn phòng này khiến cô quá mệt mỏi rồi.

Hôm nay là ngày dài nhất trong đời cô. Nhưng sao cô lại cứ muốn trở thành một nhân viên kế toán thế nhỉ ? Selena nói đúng, cuộc sống của cô đúng là đã đạt đến buồn chán cực hạn rồi.

Cửa thang máy mở, đối diện cô là một sảnh lớn ốp kính, bước ra ngoài, cô đưa mắt nhìn quanh. Bên ngoài đã tối nhưng ánh đèn trong bãi xe vẫn sáng choang, Grace vẫn chưa đến. Chết tiệt, giờ cô chỉ muốn về nhà thật nhanh.

Amanda khó chịu đứng đợi ở cửa.

Khi cô chuyển chiếc cặp qua tay bên kia thì Cliff và một đám bạn bè từ trong thang máy bên cạnh bước ra.

Tuyệt, thật là quá tuyệt. Ngày hôm nay đúng là càng lúc càng chó chết.

Thấy cô đứng một mình, Cliff bước đến cạnh cô điệu đàng như một con công. "Có chuyện gì sao ?" gã dừng lại bên cạnh cô hỏi.

"Không, xe chưa đến." Cô trả lời cộc lốc.

"Vậy thì, nếu em muốn quá giang..."

"Tôi chẳng cần gì ở anh cả, được rồi chứ ?" Cô bước ra khỏi tòa nhà, đứng đợi trong bóng đêm và bị vây bởi cái không khí lạnh lẽo bên ngoài. Thà lạnh chết còn hơn ở cạnh cái gã mà cô không muốn gặp nhất trên đời thêm một giây phút nào nữa.

Cliff bước theo cô ra ngoài, kéo tay cô lại. Ngọn đèn đường lấp lánh lờ mờ soi mái tóc vàng sẫm màu của gã.

"Thôi nào, Mandy, chúng ta vẫn còn là bạn mà."

"Vẫn còn dám vẻ tỏ ra cao thượng sau mấy cái trò đã làm hôm nay sao. Anh nghĩ anh là ai chứ, đi kể cho tất cả mọi người nghe về chuyện gia đình tôi sao ?"

"Oh, thôi đi nào, Mandy –"

"Đừng có gọi tôi là Mandy nếu anh đã biết tôi ghét bị gọi thế đến mức nào."

Anh liếc nhìn qua vai, và cô nhìn thấy hơn nửa đám nhân viên trong văn phòng đang đứng đó, dỏng tai nghe ngóng. "Nghe này, anh đâu có phải là người phải nằm nhà suốt ngày hôm qua vì bị quẫn trí bởi những chuyện đã xảy ra tối thứ bảy."

Sự tức giận của cô lên đến cực điểm. Quẫn trí sao ? Cô sao ? Vì gã sao ?

Amanda nhìn thẳng vào gã. Lần đầu tiên trong đời, cô thật sự nhận ra gã đúng là đồ tráo trở.

"Xin lỗi, nhưng hôm qua tôi cũng chẳng có ở nhà. Mà thật ra, anh có biết tôi ở đâu không ? Tôi đã ở cả ngày trong vòng tay một người hào hoa phong nhã. Hơn hẳn anh gấp mấy lần."

Gã khịt mũi. "Thấy chưa, tôi biết đó chỉ là vấn đề thời gian, gia đình cô rồi sẽ chỉ làm hư hỏng cô mà thôi. Cô cũng điên như tất cả những người khác trong cái nhà đó. Dám cá là thế nào ngày mai cô cũng sẽ xuất hiện trong bộ đồ bằng da màu đen và nói về những thứ đại loại như ma cà rồng này kia kia nọ."

Trong đời mình chưa bao giờ cô lại muốn tát ai như thế này. Vậy mà đã có lúc cô lại có thể nghĩ họ là của nhau. Gã là một thứ đê tiện, rẻ tiền và khiếm nhã. Tệ hơn nữa, lúc nào cũng thích ra vẻ, thích chỉ trích kẻ khác.

Có thể Tabitha là một người gàn bướng, nhưng nó là em gái của cô, và trừ khi là người thật sự hiểu rõ về gia đình cô, nếu không thì không ai được phép sỉ nhục em gái cô như thế.

Đột nhiên mọi khiếm khuyết của Cliff hiện lên rõ mồn một. Vậy mà cô đã ở bên cạnh cái tên khốn này cả năm trời. Cô thật đúng là một con ngốc. Đần độn, ngu xuẩn, ngớ ngẩn ...

Amanda tự dưng cảm thấy tóc sau gáy dựng ngược khi cô nghe thấy tiếng động cơ ầm ì vọng đến từ xa.

Cliff quay đầu nhìn ra đường há hốc miệng.

Cô cũng quay người nhìn xem gã đang nhìn cái gì và lập tức đứng hình. Chiếc Lamborghini đen bóng lướt như bay trên đường, đỗ xịch ngay trước mặt bọn họ.

Mặt cô giãn ra thành một nụ cười.

Không phải là ...

Tim cô như nhảy thốc lên một cái khi cửa xe mở to, Kẻ Săn Đêm từ tốn bước ra. Chỉ là chiếc quần jeans bạc màu, áo len đen cổ V, áo khoác da màu đen, nhưng đó lại chính là sự mê hoặc chết người.

Cái thái độ vênh vang của anh lại khiến gối cô muốn khụy xuống.

"Chúa ơi," cô nghe tiếng Tammy thì thầm khi anh đi vòng quanh chiếc xe.

Kẻ Săn Đêm đứng trước mặt Amanda, nhìn cơ thể cô với đôi mắt háu hức đầy thèm muốn. "Chào cưng," anh nói bằng một giọng nói trầm trầm thu hút. "Xin lỗi, anh đến trễ."

Amanda chưa biết phải làm gì thì anh đã choàng tay qua vai cô và trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng. (ND: yêu chết mất)

Cơ thể cơ như thiêu đốt khi chiếc lưỡi mềm mại không ngừng thưởng thức môi cô trong khi vòng tay rắn rỏi lại siết chặt lưng cô. Anh cúi người, bế thốc cô lên bằng đôi cánh tay mạnh mẽ.

"Kẻ Săn Đêm!" cô thì thầm trong hơi thở khi anh dễ dàng nhấc cô lên đặt vào xe.

Anh mím môi trao cho cô nụ cười quỷ quyệt. Giữa đêm đen, đôi mắt anh ánh lên tia nhìn ấm áp và sống động, vừa có chút dí dỏm lại vừa đầy ham muốn.

Anh dùng mũi chân đá nhẹ mở cửa xe, nhẹ nhàng đặt cô vào trong. Đoạn gom hết những túi xách, cặp táp mà cô trong cơn hoảng hốt đã đánh rơi xuống đất, trả lại cho chủ nhân vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Cuối cùng là quay người, nhìn Cliff mỉm cười. "Nếu có người phụ nữ nào nhìn thấy anh khỏa thân hoàn toàn thì tốt nhất là phải yêu cô ấy đi."

Ánh mắt Cliff trống rỗng khi Kẻ Săn Đêm sập cửa ghế phụ, trang nhã đi vòng sang ghế tài xế của chiếc Lamborghini. Anh nhẹ nhàng bước lên xe, chẳng mấy chốc, chiếc xe đã phóng vụt ra khỏi bãi đỗ.

Cả ngàn cảm giác lẫn lộn như muốn xé toác Amanda. Lòng biết ơn, khoái trá, nhưng hơn hết thảy là hạnh phúc khi được nhìn thấy anh lần nữa, nhất là sau khi Julian và cả lý trí của cô đều cho rằng họ sẽ chẳng bao giờ có thể còn có cơ hội gặp lại được nhau.

Thật không thể tin được anh lại làm thế vì cô.

"Anh làm gì ở đây ?" cô hỏi trong khi anh cho xe chạy ra khỏi bãi.

"Cả ngày nay em cứ như người mất hồn," anh thở dài. "Anh có thể cảm thấy sự rối loạn và đau đớn của em, nhưng anh không biết tại sao. Nên anh gọi Grace và biết là chị ấy sẽ đến đón em."

"Anh vẫn chưa nói là sao tự dưng lại đến đây."

"Để đảm bảo là em không sao."

"Sao vậy ?"

"Anh không biết, chỉ thấy nên làm thế thôi."

Lời nói mới thật ấm áp làm sao, cô đưa tay nghịch nghịch seat belt. "Cám ơn quần áo anh đã tặng. Và cả chuyện hồi nãy với Cliff."

"Vinh hạnh của anh"

Hiện giờ, tất cả những gì cô muốn chỉ là chồm sang bên cạnh, chạm vào người anh. Trao cho anh nụ hôn nồng cháy nhất.

Kẻ Săn Đêm nhấn ga, phóng ra con đường trung tâm. "Anh có một câu hỏi thôi, tại sao người như em lại muốn kết hôn với cái thứ như gã chứ ?"

Amanda nhướng mày. "Làm sao mà anh-"

"Anh có khả năng đọc tâm, không nhớ sao ? Cái cảm xúc thật sự của em đối với "cái tên xấu xa thiểu não" cứ không ngừng hiện lên trong đầu em."

Cô co rúm người, ước gì có thể khóa chặt suy nghĩ của mình.

"Anh cũng nghe thấy chuyện đó đó," Kẻ Săn Đêm đùa cợt, nó khiến cô thấy lo lắng không biết liệu anh có thật sự đọc được điều đó không.

"Có cách nào để anh không thể xâm nhập vào trong đầu em mỗi lần chúng ta gặp nhau không ? Nó khiến em không thoải mái chút nào."

"Nếu em thích, anh có thể hóa giải quyền năng đó."

"Thật sao ? Anh có thể không sử dụng quyền năng vào bất cứ lúc nào anh muốn sao ?"

Anh khịt mũi. "Không hẳn là thế. Khả năng duy nhất anh có thể loại trừ là đọc tâm."

"Nhưng nếu loại trừ rồi thì có lấy lại được không ?"

"Được, nhưng không dễ dàng gì."

"Vậy thì nhanh chóng trục xuất nó đi."

Kyrian bật cười, cố tập trung vào con đường trước mặt nhưng tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là cái khe nơi phần váy, ngay giữa cặp đùi trần mềm mại. Tệ hơn nữa là anh còn có thể biết bộ đồ lót cô mặt bên trong trông như thế nào. Suốt ngày hôm nay, cứ mỗi lần cố chợp mắt một chút là cứ y như rằng hình ảnh ấy lại hiện lên.

Anh cứ mãi nghĩ đến những đường cong gợi cảm được nâng chỉ bằng hai sợi dây nịt mỏng manh ... Thật kích thích. Tất cả những gì anh muốn chính là dùng đôi tay trần trườn xuống dưới làn áo lót cắt may khéo léo cho đến khi chạm được vào lớp vải lụa mềm mại che đậy vùng riêng tư kín kẽ của người phụ nữ. Và, anh còn mường tượng ra cảnh những ngón tay của anh không ngừng khám phá khu vực nhạy cảm đó cho đến khi hoàn toàn chiếm hữu được cô.

Hoặc là xé toạc làn vải lụa nhỏ xíu đó khỏi phần hông của cô và đưa người anh em của mình vào sâu trong cô. Đôi chân dài mềm mại của cô sẽ siết chặt lấy cơ thể anh.

Kẻ Săn Đêm cựa quậy trên ghế rồi chợt nhớ ra là lẽ ra anh nên mua một cái quần thụng, nhưng giờ thì đã trễ rồi. Chạm vào cô đúng là thiên đường. Nếu như trên đời này thực sự có thiên đường dành cho những tạo vật giống như anh.

Anh nắm chặt thắng tay như cố ngăn cái suy nghĩ đang gào thét trong cơ thể.

"Trên đời này phụ nữ đến với con chỉ vì tiền của con mà thôi. Hãy nhớ lấy, con trai. Những người như chúng ta không bao giờ có được cái nhu cầu tối thiểu đó. Điều duy nhất con có thể trông chờ là những đứa con của con sẽ yêu thương con."

Ký ức xa xưa vẫn còn rõ nét. Và đau đớn nhất chính là những điều anh đã nói với cha mình khi đó.

"Làm sao con có thể yêu một người không có trái tim như cha ? Với con cha không là gì cả. Sau này vĩnh viễn sẽ vẫn là như thế."

Nỗi đau đó khiến anh như không thở nổi. Những gì đã nói trong cơn giận dữ sẽ chẳng thể thu hồi.

Tại làm sao anh có thể thốt lên những lời đó với người đàn ông anh yêu kính nhất trên đời.

"Vậy, tối qua đã xảy ra chuyện gì với Desiderius ? Anh có tóm được gã không ?" cô cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.

Anh lắc đầu, xua đi những suy nghĩ đó, tập trung vào con đường trước mặt. "Gã nhất định đã trốn vào hố đen sau trận đối đầu với chúng ta."

"Trốn ở đâu chứ ?"

"Hố đen. Thánh địa của Daimon." Anh giải thích, "Nơi đó chỉ được mở ra khi di chuyển các vì sao theo một trật tự nhất định. Bọn Daimons có thể sẽ biến mất vài ngày, nhưng khi cửa mở ra lần nữa, bọn chúng lại được giải phóng."

Những điều anh vừa nói khiến Amanda trố mắt kinh ngạc. Làm sao lại có thể được chứ ? "Thật không thể tin nổi bọn Daimon lại được trao sức mạnh để tự phóng thích khỏi công lý."

"Không phải đâu. Là bọn chúng tự mình khám phá ra hố đen thôi." Anh lại mỉm môi cười. "Nhưng anh không có gì phải phàn nàn về điều đó. Chính nhờ vậy mà công việc của anh trở nên thú vị hơn nhiều."

"À, không buồn chán là được," cô mỉa mai. "Còn em thì thật sự rất ghét cái công việc ngớ ngẩn đó."

Anh nhìn thẳng vào cô, ánh nhìn như thiêu đốt. "Chère, ở bên em thì buồn chán là chuyện bất khả thi."

Những lời nói đó khiến cô cảm thấy đau đớn. "Chỉ anh mới cảm thấy thế thôi," cô nhớ lại những gì Selena đã nói. "Có người nói em là một kẻ nằm ở tận đầu Thành phố Buồn Chán"

Anh dừng lại chờ tín hiệu đèn, nhìn cô chăm chú. "Anh không hiểu lời nhận xét đó. Bởi vì kể từ giây phút em đánh thức anh, và gọi anh là "Quý ngài áo da ngon lành", thì đối với anh, em chính là điều ngạc nhiên khó cưỡng.

Mặt cô đỏ bừng, cô cười to khi nhớ lại hoàn cảnh đó.

"Với lại," Kẻ Săn Đêm nói tiếp. "Em cũng không thể trách người đã nói những lời đó vì em cứ tự dựng lên một bức tường kín kẽ bảo vệ bản thân."

"Sao chứ ?"

Anh nhấn ga, lao thẳng về phía trung tâm. "Đó là sự thật. Em tự chôn vùi cái phần vui vẻ phấn khích của bản thân bên dưới cái công việc buồn tẻ của mình. Em thích mặc những bộ quần áo màu sắc xám xịt và cứ rụt đầu rụt cổ che dấu mọi đam mê, hứng khởi."

"Không đúng," cô phẫn nộ phản đối. "Anh có biết gì về tôi đâu mà dám nói thế. Anh cũng mới chỉ nhìn thấy tôi mặc một bộ quần áo duy nhất."

"Đúng là thế, nhưng anh biết phong cách của em."

"Ờ... vậy sao." Cô lầm bầm phản ứng.

"Anh đã được chứng kiến niềm đam mê của em."

Mặt Amanda càng đỏ lựng. Cô không thể chối cãi sự thật đó. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cô thích cái cách anh cứ thẳng thừng xông thẳng vào cảm xúc của cô mà phê phán.

"Anh nghĩ em đang lo sợ một nửa dòng máu kia của mình," anh tiếp tục. "Em làm anh nhớ đến nữ thần Hy Lạp cổ đại Lyta. Trong cô ta tồn tại hai nửa khác nhau. Hai nửa đó không ngừng đối kháng nhau, nó khiến cho bản thân cô ấy và những người xung quanh đau khổ. Cho đến một ngày, một người lính Hy Lạp tìm được hai nửa đó, gắn kết chúng lại với nhau. Từ đó, cuộc sống của cô là một sự hài hòa, vui vẻ. Và những người bên cạnh cô cũng thế."

"Sao, ý anh muốn bảo là tôi khiến cho anh đau khổ sao ?"

Anh bật cười. "Không đâu, anh thấy em thật thu hút, nhưng em nếu chấp nhận sự thật như bản thân nó vốn là thế, và thôi đừng tranh đấu nữa, em nhất định sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều."

"Đây là lời khuyên của một con ma cà rồng không hút máu người sao ? Nói cho biết, anh cũng không chiến đấu chống lại tự nhiên chứ ?"

Anh mỉm cười. "Có lẽ em đúng. Có lẽ anh cũng sẽ hạnh phúc hơn nếu anh thả cho cái phần hoang dã trong con người mình tự do." Anh nhìn cô đầy ngụ ý. "Nhưng không biết em có chịu nổi cái phần đó hay không thôi."

"Ý anh là sao ?"

Anh không trả lời. "Anh chở em về đâu đây ? Nhà Julian, nhà mẹ em hay nhà em ?"

"À, anh đang chạy về hướng nhà em, vậy thì về đó vậy. Em ở cách Tulane vài block nhà."

Kyrian lại tập trung vào việc lái xe, nhưng thỉnh thoảng những hình ảnh trong mơ lại hiện lên như những đoạn phim chiếu chậm. Chết tiệt, không thể nhớ nổi lần cuối cùng anh nhìn thấy rõ ràng những giấc mơ của mình như thế này là khi nào. Sáng nay thức dậy, cái cảm giác đau đớn khi nhớ đến cô cứ ập về. Anh như vẫn còn ngửi thấy hương thơm của cô phảng phất trên gối. Trên da thịt.

Cả ngày hôm nay anh đã cố gắng chợp mắt, nhưng mắt vẫn là không thể nhắm lại được. Anh khao khát được có người phụ nữa này đến nỗi chỉ cần ở gần cô, cả người anh như muốn run lên.

Anh rất muốn làm như những gì cô nói; thả lỏng bản thân và ăn tươi nuốt sống cô. Suốt ngần ấy năm trời, chưa bao giờ anh lại khao khát làm điều gì đó hơn thế.

Chỉ là anh không dám.

Ngay khi mà đêm buông xuống, anh lại biến thành kẻ săn mồi.

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời Kẻ Săn Đêm của mình, anh đuổi theo một con người.

"Anh biết không," chất giọng mềm mại, du dương của cô như một luồng điện đánh thẳng vào lưng anh. "Anh không cần phải đến đó em đâu. Chỉ cần gọi đến văn phòng là được rồi."

Kyrian hắng giọng che đậy cái cảm giác nóng bừng trên mặt. Chết tiệt. Cô ấy có thể làm anh đỏ mặt được sao ? Anh đã thôi không hề biết đỏ mặt kể từ cái thời tuổi trẻ nông nổi cách đây 2160 năm. "Không có số điện thoại của em."

"Vậy thì chỉ cần tìm trong danh bạ điện thoại hay hỏi tổng đài là được thôi. Tất nhiên là Grace cũng có số của em mà."

Anh cảm thấy cô đang nhìn mình mỉm cười. (ND: hehhehhe, anh bị nhìn thấu rồi nhé.)

"Hay là, chỉ cần đọc tâm là được." Đôi mắt cô hấp háy tia nhìn quỷ quyệt. "Dám cá là anh làm thế để được gặp lại em, đúng không ?" (ND: thiệt là thẳng thắn mà, sao không chừa cho người ta chút sỉ diện nào hết vậy nàng ơi).

"Không phải," anh nhanh nhẹn phản bác.

"Umm-hmmmm." Giọng nói rõ mười mươi là ai mà tin nổi anh. "Sao em lại không thấy thế nhỉ ?"

"Chắc là vì anh là một kẻ nói dối dở tệ."

Cả hai bật cười.

Amanda quay đầu nhìn anh lái xe. Trên mặt anh vẫn chễm chệ cặp kính mát, trông anh tuấn tú hơn bất cứ người đàn ông nào mà cô từng biết.

"Nói em nghe đi."

Anh nhướng mày chờ đợi, nhưng vẫn nhìn thẳng con đường trước mặt không nói gì.

"Anh có thích làm Kẻ Săn Đêm không ?"

Anh nhìn cô, mỉm cười, đưa chiếc răng nanh nhọn hoắc. "Em biết có bao nhiêu công việc vừa có thể được làm anh hùng vừa được lãnh lương không ? Nói cho em biết là lương anh cao ngất ngưỡng đó, có xài hoài cũng không hết. Công việc thế thì ai lại không thích ?"

"Nhưng không phải đây là một công việc cô độc sao ?" cô hỏi. "Anh vẫn cứ đứng giữa đám đông, nhưng vẫn cứ cô đơn."

"Chắc thế. Nhưng mà..."

Anh nghiêng người nhìn cô. "Sao lại không hỏi anh chuyện mà em muốn biết ?"

"Nếu anh có thể đọc tâm thì sao không trả lời luôn đi ?"

Miệng anh mở rộng thành một nụ cười thích thú như một con sói đón vừa vồ được miếng mồi béo bở. "Đúng vậy đó, cưng à. Anh nghĩ là em cực kỳ hấp dẫn. Và anh chỉ muốn kéo em về thẳng chỗ của anh, khiến em sướng đến tận đầu ngón chân."

Mặt cô đỏ bừng. "Thấy ghét. Anh còn tệ hơn cả Tabitha. Lạy chúa, bộ Kẻ Săn Đêm nào cũng có khả năng này hết hả ?"

"Không đâu, cưng à. Chỉ anh thôi." Anh giải thích thêm. "Mỗi người bọn anh có một khả năng riêng."

"Em phải nói là em ước gì anh có khả năng khác kia."

"Được thôi, cưng. Vì em, giờ thì khả năng này sẽ biến mất. Không đọc tâm nữa."

Amanda nhìn anh, cô nhận ra rằng bên trong dáng vẻ nam tính, lạnh lùng, anh còn có một trái tim ấp ám. "Anh là một người tốt, Kẻ Săn Đêm."

"Ý em là anh là một con ma cà rồng tốt đúng không ?"

"Đúng thế, nhưng anh không có hút máu."

Anh nhếch môi. "Vậy ra Julian đã nói với em thế sao ?"

"Đúng vậy. Anh ấy nói, không giống như Apollites, Kẻ Săn Đêm không bị khống chế bởi lời nguyền Apollo."

"Nói rõ hơn là," anh nói bằng một giọng đáng sợ "bọn anh không cần máu để sống, nhưng vẫn có một vài Kẻ Săn Đêm, mà bọn anh gọi là Feeder, thì lại uống máu." Anh nhấn ga. "Chắc là em và Julian đã trò chuyện suốt đêm nhỉ."

"Chắc vậy." Nhưng sau đó thì đề tài chuyển sang nói về một Kẻ Săn Đêm duy nhất. Cô bắt Julian đáng thương phải thức đến hơn nửa đêm để kể cho cô nghe về Kyrian và những Kẻ Săn Đêm khác."

"Có đúng là Daimon chỉ có thể sống được 27 năm thôi không ?"

Anh gật đầu. "Chính vì vậy mà bọn chúng mới trở nên nguy hiểm. Hầu hết Apollite sẽ làm tất cả mọi thứ chỉ để có thể sống thêm được một ngày nữa."

Đó là lý do tại sao mà, theo lời Julian nói, Kẻ Săn Đêm là những người không có linh hồn. Có như vậy bọn Daimon mới không có cơ hội nắm giữa được những linh hồn mạnh mẽ nhất. Nếu Daimon chiếm giữ được linh hồn càng mạnh mẽ, thì thời gian sống của bọn chúng càng dài.

"Những người như em," Kyrian nói. "Là con mồi mà bất cứ Daimon nào cũng thèm khát. Khi bọn chúng có được linh hồn của em, chúng sẽ chiếm được quyền năng tối thượng."

Amanda giễu cợt. "Em thì có quyền năng gì chứ."

"Nếu nói dối có thể khiến em vui vẻ thì cứ việc."

"Em không nói dối." cô tự bào chữa. "Em không có bất cứ quyền năng nào cả. Ngoại trừ chuyện có liên quan đến những con số."

"Đúng thế, những con số. Anh tin em."

Lời nói ra thì thế, nhưng giọng nói thì trái ngược hoàn toàn. Cô nhíu mắt nhìn người đàn ông cứng đầu ngồi cạnh, đưa tay chỉ anh đường về nhà mình.

Về gần đến nhà, cô thấy trên trời vần vũ những đám khói xám xịt "Có phải là cháy nhà không ?"

"Đúng thế, có vẻ là một vụ lớn đó."

"Ôi không," cô hổn hển khi họ đến gần với đám cháy, và cô chứng kiến tận mắt cả ngôi nhà chìm trong biển lửa.

Nhưng Kẻ Săn Đêm không dừng xe lại, anh chạy thẳng tiếp đến nhà Tabitha, một đám cháy khác cũng đang bùng lên.

Nước mắt chan hòa trong mắt cô khi cô mò mẫm đưa tay mở cửa xe. "Tabitha !" Cô gào lên lo sợ em gái mình vẫn còn kẹt trong nhà.

Kẻ Săn Đêm nhanh như chớp, phóng vọt ra khỏi xe, chạy thẳng vào trong ngôi nhà đang bốc cháy dữ dội. Tim cô nặng trịch như bị đá đè, Amanda cố sức mở cửa xe.

Cô đá văng đôi giày cao gót, chạy vội đến hàng hiên nhưng không dám chạy vào nhà trên đôi chân trần.

"Kẻ Săn Đêm," cô gọi to cố căng mắt nhìn xuyên qua màn lửa. "Tabitha!"

Làm ơn đừng có chuyện gì, Tabby. Làm ơn vẫn còn ở công ty !

Cô im lặng lắng nghe bất cứ tín hiệu nào của Kyrian thì một chiếc xe mô tô phóng thẳng vào sân nhà Tabitha, nghiến bánh trên con đường nhỏ bên cạnh.

Một người đàn ông cởi mũ bảo hiểm đem, cởi mũ bảo hiểm ném xuống đất, chạy thẳng về phía ngôi nhà nhanh đến nỗi cô không thể nhìn rõ hình dạng của anh ta. Ngay khi anh đến gần cô thì Kẻ Săn Đêm từ trong nhà bước ra, tay bế người bạn ở cùng nhà với Tabitha.

Amanda bước theo Kẻ Săn Đêm chạy về phía bãi cỏ, anh đặt Allison trên cỏ.

"Tabitha không có trong đó," anh nói. Anh nghiêng đầu cúi xuống Allison còn đang mê man bất tỉnh. "Cô ấy hít nhiều khói quá." Anh nhìn đường phố xung quanh, vài người hàng xóm đứng gần đó nhưng không ai chịu bước đến gần bọn họ. "Cái xe cứu thương chết tiệt đâu rồi chứ ?" anh gầm gừ.

Terminator chạy đến chỗ họ. Nó liếm liếm lên mặt Allison, rồi Amanda.

Vỗ vỗ lên người con chó bông, Amanda ngước mắt nhìn người đàn ông chạy mô tô.

Anh ta trông cũng đẹp trai y như Kẻ Săn Đêm, nhưng đó là một nét đẹp thanh tao, trang nhã. Và bí ẩn.

Mái tóc vàng cắt ngắn ngoại trừ hai bím tóc dài xỏa từ thái dương bên trái xuống đến ngực. Anh ta mặc một chiếc áo khoác có dây kéo dành cho người lái mô tô, chiếc áo được trang trí bằng những vạch kẻ đỏ và vàng, phần vải màu vàng nơi cổ đã bị rách.

Anh quỳ gối bên cạnh Kẻ Săn Đêm, đặt bàn tay có đeo găng lên cách cơ thể Allison độ khoảng một inch.

"Phổi yếu lắm," anh bình thản nói.

"Cậu giúp cô ta được chứ Talon ?" Kẻ Săn Đêm hỏi.

Talon gật đầu. Anh tháo găng tay ra, đặt đôi tay trần lên xương sườn của Allison.

Vài giây sao, hơi thở của Allison từ từ chậm lại nhưng điều hòa hơn.

Talon bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Amanda. Cô rùng mình khi nhận ra đôi mắt anh cũng y hệt như đôi mắt của Kyrian.

Có điều gì đó rất kỳ lạ và khuấy động từ Kẻ Săn Đêm mới xuất hiện.

Và rồi cô nhận ra, anh quá tĩnh lặng. Như một cái hố sâu không đáy. Anh quá bình thản, bình thản đến độ đáng sợ và phi thực tế.

Cô cảm thấy có điều gì đó rất tệ đang diễn ra. Tại sao lại có một Kẻ Săn Đêm khác nữa xuất hiện ở đây, vào chính lúc này ?

"Là Desiderius đã đốt đúng không ?" cô hỏi.

Cả hai người đàn ông đều lắc đầu không phải.

Kẻ Săn Đêm nhìn qua Talon. "Con mồi của cậu sao ?"

"Tớ đoán là bọn chúng đã hợp lại với nhau rồi. Con mồi của tớ dụ cậu ra khỏi chỗ nấp để con mồi của cậu có cơ hội ẩn nấp."

Cuối cùng thì lính cứu hỏa cũng đến. Một nhóm EMT chạy đến chỗ Allison trong khi ba người còn lại đứng bên ngoài.

"Chết tiết, Talon, tình huống này mới đây," KẺ Săn Đêm vừa nói vừa lùa tai vào trong tóc. "Giờ thì chúng ta hoàn toàn lộ diện rồi."

Talon nghiêng đầu về phía ngôi nhà cháy của Tabitha. "Ừ, tớ biết. Khốn khiếp nhất là bọn chúng có thể tập trung sức mạnh còn chúng ta thì không."

"Sao lại không ?" Amanda hỏi.

Talon quay sang Kẻ Săn Đêm. "Cô ấy biết được những gì rồi ?"

"Nhiều hơn những gì nên biết."

"Tin cô ấy được chứ ?"

Kẻ Săn Đêm nhìn cô, ánh mắt ngờ vực của anh khiến cô cảm thấy tổn thương. Cô tuyệt đối sẽ không bao giờ làm điều gì bất lợi cho người đàn ông đã cứu cuộc đời mình.

"Tối nay tớ mới nhận được voice mail từ Acheron bảo cung cấp cho cô ấy tất cả thông tin mà cô ấy cần."

Talon nhướng mày. "Nghe không giống T-Rex chút nào."

"Này, cậu cũng biết Acheron rất ghét bị gọi thế chứ."

"Chính vì vậy nên tớ mới thích dùng từ đó. Nhưng cũng thật khó tin là T-Rex lại chấp nhận cho cô ta biết tất tần tật thế này."

"Đúng thế, nhưng cậu cũng biết Acheron rồi. Chắc chắn là phải có lý do gì đó, đến lúc thích hợp, cậu ấy chắc sẽ cho chúng ta biết thôi."

"Vậy giờ có thể làm ơn nói cho tôi biết tại làm sao mà hai người không thể tập hợp sức mạnh lại được không ?" cô giục.

"Để đảm bảo chúng tôi không dùng sức mạnh để chống lại loài người hay Thượng đế," Kẻ Săn Đêm giải thích.

"Mỗi khi chúng tôi tập trung sức mạnh lại, thì một người sẽ hút cạn sức mạnh của những người khác. Càng ở gần nhau, chúng tôi sẽ càng yếu đi."

Amanda há hốc mồm. "Thế là không công bằng."

"Cuộc sống có bao giờ công bằng đâu," Talon nói.

Kẻ Săn Đêm quay sang phía Talon. "Có biết con mồi của cậu đang ở đâu không ?"

"Tớ mất tín hiệu ngay chỗ này. Chắc là phải có một cái lỗ đen đâu đây."

Talon đồng tình. "Tớ nghĩ chúng ta nên gọi Kattalakis để lôi hết bọn chúng ra."

"Đừng," Kẻ Săn Đêm vội phản bác. "Lần này không phải bọn Daimon bình thường đâu. Đưa một Were-Hunter đến cho Desiderius không khác gì ném một quả lựu đạn lên một thùng thuốc nổ. Để cho hắn chiếm được linh hồn của một người trong số họ là chuyện không nên nghĩ tới. Cậu có nghĩ chuyện đó nghiêm trọng đến thế nào không ?"

"Were Hunter ?" Amanda tò mò. "Giống như người sói sao ? (Were-wolf).

Talon hắng giọng. "Không hẳn thế."

"Bọn anh bảo vệ đêm đen," Kẻ Săn Đêm nói. "Nên được gọi là Kẻ Săn Đêm. Còn họ ..." anh nhìn Talon dò hỏi.

Talon cố tìm cách giải thích. "Were Hunter là ..." Anh lại nhìn Kẻ Săn Đêm cầu cứu.

Kẻ Săn Đêm nhún vai. "Phù thủy ?"

"Nghe được đó," Talon tán đồng với cái định nghĩa mới.

À, nghe chẳng được đó chút nào với Amanda. Cô không hiểu nổi bọn họ đang nói về cái gì. "Phù thủy sao ? Giống như Merlin đúng không ?"

"Ôi trời," Talon lầm bầm. Anh nhìn Kẻ Săn Đêm ngờ vực. "Có chắc là T-Rex bảo làm thế không ?"

Kẻ Săn Đêm lấy điện thoại ra, tìm kiếm trong hộp thư thoại, rồi mở nó cho Talon nghe. "Cậu tự nghe lấy."

Talon im lặng lắng nghe. Một lúc sau, cậu đưa trả điện thoại cho Kẻ Săn Đêm, đứng đối diện Amanda. "Được rồi, thử giải thích thế này vậy. Có bốn loại Daimon hay thường gọi là ma cà rồng: loại uống máu, loại hút linh hồn, loại hút giấc mơ hay năng lượng và những kẻ hủy diệt."

Amanda gật đầu. Cô đã hiểu ra một ít. "Vậy các anh là những kẻ hủy diệt."

Kẻ Săn Đêm khịt mũi. "Gì vậy ? Bộ em sinh ra với cái remote trong tay sao ?" (ND: ý chỉ Amanda bị nghiện phim truyền hình, lúc nào cũng nhìn nhận vấn đề rất là ... phim dài nhiều tập.)

"Không phải thế." Talon chỉnh trong khi cô lờ đi những lời mỉa mai của Kẻ Săn Đêm. "Kẻ hủy diệt là những con ma cà rồng kinh tởm nhất, xấu xa nhất bởi vì bọn chúng không cần thứ gì từ nạn nhân. Chúng hủy diệt không nhằm đoạt cái gì cả. Chắc không cần giải thích thì cô cũng đoán ra bọn chúng là những con ma cà rồng mạnh nhất."

Cô rùng mình ớn lạnh. "Có phải Desiderius là một trong số bọn chúng không ?"

Kẻ Săn Đêm lắc đầu trong khi Talon tiếp tục giải thích. "Để bảo vệ thế giới, có ba chủng tộc được tạo ra chỉ để đối đầu với Daimon, mà bọn tôi thường gọi là Hunter. Ba chủng tộc đó tạo thành cái gọi là "Bảo vệ hình chóp". Kẻ Săn Đêm tiêu diệt bọn hút máu và linh hồn. Kẻ Săn Giấc Mơ tiêu diệt bọn hút năng lượng và ăn những giấc mơ. Trong khi Were Hunter thì tiêu diệt những Kẻ hủy diệt."

Amanda nhướn mày. "Không hiểu nổi là sao lại không tạo thành một nhóm tiêu diệt được hết thảy mọi thứ đó cùng một lúc."

"Bởi vì chúng tôi không thể làm thế." Kẻ Săn Đêm nói."Nếu một người hay một nhóm người đủ mạnh để điều khiển tứ đại giới thì họ sẽ có khả năng thống lĩnh thế giới. Không có ai, hay không có điều gì có thể chặn họ lại. Vậy thì thượng đế sẽ thế nào đây ?"

"Tứ đại giới là gì ?"

"Thời gian, không gian, nhân gian và mộng giới." Talon nói.

Amanda thì thầm phấn khích. "Được rồi, nghe đáng sợ đó. Vậy là các anh có thể đi xuyên qua thời gian sao ?"

"Cả không gian và những giấc mơ nữa."

"Ah," Amanda gật đầu. "Vậy Rod Serling là Were Hunter."

Trông bọn họ hình như đã hết ngạc nhiên khi nghe cô nói thế.

"Được rồi," cô nói. "Nói đùa không vui gì cả. Chỉ là tôi đang cố hiểu thôi mà."

Talon cười to. "Đừng cố. Tôi đã phải học suốt năm trăm năm và đến giờ vẫn còn đang tìm hiểu đây."

Kẻ Săn Đêm nhăn nhó. "Cậu sao ? Cứ mỗi lần mà tôi sắp đặt xong mọi thứ để bắt những kẻ như Desiderius thì cậu lại phá hỏng mọi thứ."

"Đúng thế thật," Talon vừa cười vừa nói. Anh vặn vai. "Nhân tiện nói về chuyện đáng sợ, chắc tôi phải đi rồi. Trong khi chúng ta đang nói chuyện thì tín hiệu đang mờ dần rồi."

Kẻ Săn Đêm vờ rùng mình. "Cứ mỗi khi cậu nói chuyện bọn người chết là tôi thấy ớn lạnh."

Talon cười cười, pha trò. "Chẳng phải cậu chính là tên khốn đã tặng tớ cái áo thun "Tôi nhìn thấy người chết sao" ?"

Kẻ Săn Đêm bật cười. "Là Wulf đấy chứ. Cứ nghĩ cậu ta đùa."

"Không đâu. Tớ mới nhận được cái áo ba người trước. Tớ sẽ có quà cho thằng đó ngay thôi." Talon nhìn Amanda.

"Theo sát cô ấy."

Kẻ Săn Đêm gật đầu.

Talon liếc nhìn những người lính cứu hỏa. "Là do tớ cảm thấy thế hay thực sự là anh chàng lính cứu hỏa Apollite đằng kia cứ nhìn chằm chằm bọn mình thế hả ?"

"Tớ cũng thấy thế. Chắc phải nói chuyện với anh ta rồi."

"Không phải hôm nay đâu. Bảo vệ cô ấy trước đã. Tớ sẽ nói chuyện với Apollite."

Kẻ Săn Đêm nghiêng đầu ra vẻ. "Không tin tưởng tớ sao ?"

"Chết tiệt, tất nhiên không phải thế. Hiểu cậu quá mà." Talon bước đến chỗ chiếc Harley Davidson màu đen, đội nón bảo hộ lên. "Email báo kết quả cho cậu sau nhé."

"Email sao ?" Amanda hỏi. "Tôi hỏi một câu có được không ?"

Kẻ Săn Đêm nhún vai. "Bọn anh ở rất xa nhau. Trước đây bọn anh phải trả tiền cho các vận động viên điền kinh để đưa tin cho nhau đó."

"Ah," cô nhìn sang bên đường, trong bóng râm, có một người đứng một mình. Thay vì nhìn đám cháy, hình như anh ta chú ý đến Kẻ Săn Đêm nhiều hơn.

Talon quay trở lại chỗ bọn họ.

"Hỏi một câu nữa nhé," Amanda thì thầm trong khi mắt cứ dán chặt vào cái bóng tóc vàng bên kia đường. "Có phải Daimon nào cũng có tóc vàng không ?"

"Đúng thế," Kẻ Săn Đêm nói. "Bởi vì tất cả bọn họ đều là Apollite mà."

"Vậy làm sao phân biệt được đâu là Apollite, đâu là Daimon ?"

"Chỉ cần ở gần là bọn tôi cảm nhậnđược ngay." Talon nói. "Nhưng đối với con người, thì cũng có một cách. Nếu một con người bước qua một Apollite thì giữa ngực anh ta sẽ hiện lên một hình xăm đen, cái đó là do tác động của linh hồn trong con người."

"Ah," cô nói, vẫn quan sát người đàn ông đang quan sát bọn họ. "Nói cho em biết, có khi nào con mồi của các anh cố tình dụ các anh đến gần nhau để hút cạn năng lượng của nhau trước khi bọn chúng ra tay không ? (ND: ôi Amanda, nàng thông minh ghê).

Hai người đàn ông nhìn cô vẻ khó hiểu.

"Sao cô lại hỏi thế ?" Talin hỏi.

"Tôi không phải chuyên gia, nhưng cái gã đứng đằng sau kia trông giống như một Daimon."

Lời vừa dứt thì một ánh chớp lóe lên lao thẳng về phía Talon, đẩy anh té xuống đất.

Kẻ Săn Đêm nguyền rủa gì đó trong khi ấn cô vào trong xe. Anh nhảy chồm qua khỏi chiếc xe, lao thẳng đến chỗ tên Daimon đang tấn công Talon. Cả hai khóa tay vào nhau, lao vào một cuộc chiếc khốc liệt.

Amanda chạy đến chỗ Talon. Anh đang nằm trong vũng máu. Tim cô đập thình thịch, cô định giúp anh thì một tên Daimon khác nhào đến tấn công họ.

Theo bản năng, cô nắm lấy con dao Celtic giắt trên thắt lưng của Talon đâm thẳng vào ngực tên Daimon. Gã rít lên, lùi về phía sau. Talon loạng choạng đứng lên. Cầm lấy con dao trong tay cô, phóng thẳng về phía gã Daimon. Gã lóe sáng một cái rồi biến mất.

Kẻ Săn Đêm xuất hiện từ trong màn đêm, anh thở hổn hển trong khi nhặt con dao của Talon lên, tra lại vào bao. "Cậu ổn chứ ?"

Talon nhăn nhó, vặn cánh tay. "Chảy máu nhiều lắm. Còn cậu ?"

"Tớ từng chảy máu nhiều hơn thế này nhiều."

Talon gật đầu nhìn Amanda cảm kích. "Cám ơn đã cảnh bảo cho chúng tôi. Anh xoa xoa vai. "Bảo vệ người phụ nữ của cậu đó. Nói chuyện sau."

"Được rồi."

-------------

P.S : vì dịch đoạn này mà mình đã trễ hẹn ... hichichci ... chạy gấp đây

Amanda nhăn mặt nhìn Talon lê bước ra xe. Anh ta di chuyển chậm chạp hơn chứng tỏ vết thương không nhẹ. "Anh ấy sẽ không sao chứ ?"

"Chúng tôi hồi phục nhanh lắm. Hầu hết các vết thương sẽ tự lành trong vòng hai mươi bốn giờ."

Tiếng còi xe hụ đến tù xa. Kyrian nhìn ra phố nơi ánh đèn nhấp nháy. "Cảnh sát đến rồi. Chúng ta phải mau chuồn khỏi đây trước khi họ đến."

"Allison thì sao ?"

"Tỉnh lại sẽ không sao đâu. Chỉ cần Talon chạm vào thì bệnh nặng mấy cũng sẽ khỏi, trừ khi nạn nhân đã chết rồi thôi."

"Còn con Terminator ?"

Kẻ Săn Đêm huýt gió rồi mở cửa xe. Anh đặt con chó vào ghế ngồi của cô. "Có hơi chật chội chút, nhưng chúng ta sẽ lo liệu được thôi."

Amanda cũng bước vào trong xe, loay hoay chỉnh lại chỗ ngồi để có thể nhét đủ cô và con chó. Khi Kẻ Săn Đêm bước vào xe và ngồi ngay cạnh bên cô, cô mới trông thấy vệt máu trên cánh tay và trên bàn tay anh. "Anh bị thương à ?"

"Trầy chút xíu trên cánh tay. Nhưng sẽ tự lành thôi."

"Chúa ơi, Kẻ Săn Đêm. Làm sao mà anh có thể chịu đựng cách sống này được nhỉ ?"

Anh bật cười. "Anh đã sống thế này quá lâu rồi, thậm chí anh cũng không nhớ nổi cuộc sống trước đây là thế nào nữa."

Những lời nói đó khiến cô thấy lạnh cả người. "Không phải là anh đã chết rồi chứ ? Em hơi mơ hồ rồi. Tim anh vẫn còn đập, anh cũng chảy máu, da anh vẫn ấm. Như vậy nghĩa là anh vẫn là người, đúng không ?"

Anh nổ máy và phóng ra đường theo hướng ngược chiều tiếng còi hụ xe cảnh sát. "Đúng và không đúng. Khi một người chết đi, Artemis dùng sức mạnh của bà ta để cầm giữ linh hồn kẻ đó. Sau khi linh hồn bị giữ lại hoàn toàn, bọn anh sẽ phục sinh."

"Bằng cách nào ?"

"Bởi vì lúc đó anh đã chết nên không biết bà ta đã làm thế nào. Tất cả những gì anh biết là mọi thứ trở nên tối đen, và khi tỉnh lại, anh có sức mạnh và quyền năng mà anh chưa từng có trước đây."

Amanda vừa vuốt ve tai con Terminator vừa suy nghĩ về điều đó. Cô ôm con chó trong lòng, đặt đầu nó lên bụng để giữ cho nó thôi không sủa nữa. "Vậy có nghĩa là anh có thể sẽ chết lần nữa sao ?"

"Đúng thế."

"Vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra."

Kẻ Săn Đêm hít vào một hơi thật sâu. "Nếu bọn anh chết đi mà không kịp lấy lại linh hồn thì bọn anh sẽ trở thành những kẻ bất tử nhưng không có chút sức mạnh nào. Bọn anh sẽ trở thành những cái bóng vật vờ trong chính cơ thể trần tục này, nhưng không phải là một thực thể thực sự, nghĩa là bọn anh không thể chạm vào bất cứ cái gì, hay nghe thấy bất kỳ ai ngoài những vị tu sĩ. Bọn anh sẽ phải nài xin thức ăn và nước uống nhưng sự đói khát của những cái bóng là một cái hố sâu không đáy. Đơn giản hơn, đó là sự biến chuyển từ một cuộc sống bị nguyền rủa một phần sang một cuộc sống hoàn toàn bị nguyền rủa."

Amanda há hốc mồm trước cái định mệnh khủng khiếp đó. Cô không thể chịu nỗi trước cái suy nghĩ lại có thể có những chuyện như vậy xảy ra với anh. "Vậy nếu một tên Daimon giết chết anh thì anh sẽ thành ra thế chứ ?"

Anh gật đầu.

"Vậy là không công bằng."

Anh nhìn cô. "Em sống trong thế giới nào thế, chỉ một chuyện nhỏ như thế, đâu phải lúc nào cũng là vấn đề công bằng hay không công bằng. Chỉ là sống và chết. Công bằng thì làm gì được chứ."

Câu nói đó nghe sao chua chát quá.

Anh đã phải chịu đựng sự bất công như thế bao nhiêu lần trong đời rồi ?

Liền ngay sau đó, một suy nghĩ khác hiện lên trong đầu cô. "Julian nói là anh có thể lấy lại được linh hồn của mình."

"Lý thuyết là thế."

"Lý thuyết thôi sao ?" Cô hỏi trong khi con Terminator ngẩng đầu nhìn Kẻ Săn Đêm.

Kẻ Săn Đêm chồm người vỗ vỗ đầu con chó cho đến khi nó ngoan ngoãn nằm xuống.

"Bọn anh đều được ký một hiệp ước, nhưng suốt hai ngàn năm nay, chưa từng có ai thành công. Những ai cố làm chuyện đó, cuối cùng để trở thành những cái bóng."

Amanda nhướng mày. Thật kinh khủng. Qua giọng nói, cô biết anh đã chấp nhận sự thật là sẽ không bao giờ thử lấy lại linh hồn. Nhưng sao lại thế ?

"Để lấy lại được linh hồn thì anh phải làm gì ?"

Anh nhún vai. "Không biết. Không ai trong bọn anh biết được điều đó vì đối với những Kẻ Săn Đêm khác nhau, cách thức sẽ khác nhau. Tất cả những gì anh biết là khi đến thời khắc đó, Kẻ Săn Đêm hoặc sẽ tự do, hoặc sẽ trở thành những kẻ bất tử bị nguyền rủa đời đời."

Điều mà Kyrian không hề nói cho cô biết là để được tự do, Kẻ Săn Đêm phải tìm được một người yêu mình và trao linh hồn cho người đó. Nhưng sau khi bị lừa dối bởi chính vợ mình, anh sẽ không bao giờ còn có thể tin tưởng vào bất cứ ai được nữa, anh sẽ không thể nào trao thân xác hay trái tim cho bất kỳ ai, nếu thế thì linh hồn này, anh lại càng không thể trao cho bất kỳ ai được nữa.

Anh đã nhìn thấy rất nhiều người anh em của mình phải vĩnh viễn trở thành cái bóng bởi vì người mà họ tin tưởng đều đã thất bại trong thử thách này.

Và từ đó anh tự rút ra một kết luận là không một người phụ nữ nào lại có thể yêu anh, cho dù chỉ là một chút thôi.

Tự yêu bản thân và chấp nhận với sự tự do hiện tại.

"Sao anh có thể chấp nhận được cuộc sống thế này chứ ?" cô hỏi.

Anh nhướng mày. "Anh đã nói với em rồi. Anh có một nguồn thu nhập vô hạn và anh bất tử. Sao lại không thể sống cuộc sống thế này được chứ ?"

Nhưng mà Amanda vẫn không hiểu nỗi. Như thế là quá tầm thường và anh đâu phải loại người thiển cận. "Vì trông anh không giống người tham lam dung tục như vậy."

"Không sao ?"

"Không. Anh tinh tế hơn thế. Sảng khoái hơn thế. Những con người tham lam sẽ không bao giờ tặng cho Julian và gia đình anh ấy hàng núi quà như thế." Cô thấy anh quai hàm anh đanh lại, cô hiểu, anh đã bị nhìn thấu rồi.

"Làm sao anh lấy lại được chiếc nhẫn của anh ấy ? Julian nói anh ấy đã bán nó mấy năm trước."

Kẻ Săn Đêm im lặng rất lâu và cô nghĩ có lẽ anh không muốn trả lời câu hỏi đó. Cuối cùng anh nói. "Khoảng một năm trước, anh đã cứu một người đeo chiếc nhẫn đó khỏi tay bọn Daimon. Khi nhìn thấy nó anh không thể tin vào mắt mình. Cho nên anh đề nghị mua lại nó, nhưng anh ta đã tặng anh để trả ơn cứu mạng."

Amanda nhíu mắt nhìn anh, thầm ước phải chi có thể đọc được suy nghĩ của anh như anh có thể đọc được suy nghĩ của cô.

"Sao anh lại muốn có nó."

Mặt anh như có một màn sương che phủ và cô biết anh không muốn nhắc đến đề tài này chút nào.

"Sao vậy ?" Cô giục vì rõ ràng là anh không muốn trả lời câu hỏi này.

"Em muốn anh nói gì đây ?" anh hỏi ngược, giọng anh đanh lại và chất chứa u buồn. "Là anh đã có những phút giây yếu đuối khi nhìn thấy chiếc nhẫn đó ? Hay là anh cảm thấy nhớ nhà ? Đúng đó. Chính là thế đó. Vậy thì giờ em đã biết là một Kẻ Săn Đêm dù cho không có linh hồn thì vẫn còn trái tim. Hài lòng rồi chứ ?" (ND: ôi tội nghiệp Kyrian...)

"Từ lâu em đã sớm biết anh có trái tim."

Đèn tín hiệu bật sang màu đỏ, anh dừng xe, quay sang nhìn cô. Một nụ cười lãnh khốc, trán anh nhăn lại như đang cố hiểu những gì cô vừa nói.

"Tin hay không cũng được," cô tiếp tục, "từ anh luôn toát ra điều đó.

Anh lắc đầu tỏ vẻ không làm sao tin tưởng cô được, rồi anh lại nhìn lên tín hiệu đèn. "Em chả biết gì về anh cả đâu."

Đó là sự thật nhưng mà ...

Cô đã bị anh thu hút. Say đắm. Quyến rũ. Anh không phải người chủ động cám dỗ cô. Trong đời mình, cô chỉ có một ước muốn duy nhất là được sống một cuộc sống bình thường. Một gia đình ấm ái, đầy tình yêu và những đứa trẻ đáng yêu. Một cuộc sống bình đạm.

Anh không thể cho cô bất cứ một điều gì trong cái cuộc sống mà cô mơ ước đó.

Nhưng mỗi khi nhìn Kyrian, mỗi khi nghĩ về anh, những chuyện kỳ lạ, những cảm giác kỳ lạ cứ không ngừng xảy ra. Đó không phải chỉ là sự thèm khát dâm dục.

Có điều gì hơn cả thế.

Có cái gì đó không thể định nghĩa khiến trái tim cô cảm thấy hạnh phúc hơn, đó không chỉ là một cảm xúc thoáng qua. Có điều gì đó khiến cô như đang lơ lửng trên thiên đường khi được ở cạnh anh.

Cô không biết anh có cảm giác như cô không.

Nếu có, thì anh thật đã giấu nó rất khéo bên trong lớp vỏ bọc lạnh lùng bên ngoài.

"Em hỏi anh một chuyện được không ?"

Anh cáu kỉnh hỏi. "Lại chuyện gì nữa ? Em đã hỏi anh đủ hết mọi chuyện rồi."

Cô mặc kệ những lời nói lạnh lùng đó. "Tại sao anh lại muốn trở thành Kẻ Săn Đêm ?"

"Anh muốn trả thù bằng mọi giá."

"Trả thù Theone sao ?"

Lần này, nỗi đau hiện rõ trên mặt anh. Cánh mũi anh phập phồng. Tay anh nắm chặt đến nỗi cô có thể trông thấy các khớp ngón tay hằn rõ trên da anh.

Amanda thở thật sâu trong khi vuốt ve tai con Terminator. Trả thù một người đàn bà máu lạnh, đã đem giao nộp chồng mình cho kẻ thù không phải là tội lỗi. "Julian nói với em là các vị thần cho anh hai mươi bốn tiếng để trả thù. Anh đã làm gì cô ấy ?"

Anh trả lời qua hàm răng cắn chặt, giọng nói đầy căm phẫn. "Vì cô ta, anh đã quay lưng lại với gia đình. Anh đã từ bỏ cả vương quốc, gây tổn thương cho tất cả những người thực lòng yêu mến mình. Chỉ vì Theone. Những lời cuối cùng anh nói với ba mẹ là những lời đầy tổn thương và tàn nhẫn. Và khi người ta báo cho ông biết anh đã chết, nỗi đau đó khiến ông như mất trí. Ông đã lao người ra từ cử sổ căn phòng mà anh ở khi còn nhỏ, đâm đầu xuống mảnh sân đầy đá sỏi bên dưới. Ông đã chết với một thân thể gãy vụn nhưng miệng vẫn không ngừng gọi tên anh. Mẹ thì trở nên câm lặng, bà không nói một lời nào cho đến ngày nhắm mắt. Em gái út của anh đã cắt mái tóc dài của mình để cho cả thế giới biết nó đã đau lòng đến nhường nào.

Đội quân của anh không còn người lãnh đạo nữa. Bọn La Mã đã tràn sang và chiếm đóng quê hương anh. Thần dân của anh mất đi nhân phẩm, trở thành kẻ vong quốc, và phải chịu sự đàn áp, thống trị tàn nhẫn của bọn La Mã hàng thế kỷ."

Kẻ Săn Đêm nhìn cô. "Nói cho anh biết, nếu là em, em sẽ làm gì ?"

Từng giọt, từng giọt nước mắt chầm chậm rơi xuống khi cô nghe những lời nói đó, nỗi đau của anh vẫn còn ngập tràn trong từng lời nói. Cô phải làm sao đây ? Thề có thánh thần, không một ai trên đời này lại đáng phải chịu đựng sự trừng phạt mà người đàn ông này đã gánh chịu, nhất là lỗi lầm mà anh ta gây ra chính là vì đã tha thiết yêu một người.

Nhưng điều khiến cô khó chịu nhất là anh vẫn chưa thể nói ra những đau đớn, những mất mát mà chính anh phải trải qua. Anh chỉ đang nói về những mất mát mà gia đình và thần dân anh đã phải gánh chịu.

Cô rất muốn chạm vào anh nhưng cô không chắc sau khi chạm vào cơ thể đó, liệu cô còn có thể tự kiềm chế được bản thân nữa hay không. Thay vào đó, cô hướng sự chú ý vào con Terminator. Cô bế con chó như thể nó đại diện cho anh.

--------

ND: ôi Amanda, cứ nhào qua mà ôm lấy Kyrian, con chó này thiệt là quá vô duyên... mà cũng quá tội nghiệp, tự dưng lại thành kẻ thứ ba

"Em không biết," cô thì thầm cảm thấy cổ họng buốt quá. "Em đoán là em cũng sẽ giết chết cô ấy."

"Dù sao cũng có lúc anh nghĩ đến điều đó."

Cô cảm thấy rùng mình ớn lạnh. "Nhưng anh không làm thế, đúng không ?"

"Không, anh đã không làm thế. Anh đã đưa tay lên, siết chặt lấy cổ cô ta, định kết liễu cuộc đời của người phụ nữ đó, nhưng khi cô ta nhìn anh với đôi mắt hoảng sợ đẫm nước mắt; mới chỉ phút trước, anh muốn giết chết cô ta, nhưng rồi ngay sau đó, anh thấy mình đưa tay lau nước mắt, rồi cúi xuống hôn lên môi cô ta, và im lặng bỏ đi."

Anh nghiến chặt răng. "Thế, em thấy rồi đó, em đang ngồi cạnh một bên ngốc nhất trên đời. Một người đàn ông sẵn sàng đánh đổi linh hồn để có thể trả thù nhưng khi cơ hội đến, anh ta lại bỏ qua."

Sự kinh hãi của anh như phủ trùm lên cô. Sau tất cả những gì anh phải chịu đựng vì cô ta, sau tất cả những mất mát, anh vẫn là yêu cô. Mãnh liệt.

Không cần biết Theone đối xử với anh như thế nào, cuối cùng, anh vẫn là tha thứ cho cô ấy.

Làm sao có người lại có thể lừa dối một con người chân thành và yêu tha thiết đến thế này.

Amanda không thể hiểu nổi. "Em xin lỗi."

"Không cần. Như người ta thường nói, anh là người đã tự đóng đinh lên chính giường mình. Anh là một kẻ đui mù ngu ngốc. Anh chưa bao giờ nhận ra là cô ta chưa từng nói yêu anh, đến khi anh nhận ra điều đó thì đã quá trễ rồi."

Nỗi đau, sự ân hận chìm trong lời nói đó như xé toạc cô ra. "Đó không phải lỗi của anh," cô nói khi hai người ra đến khu công viên. "Cô ta không có quyền lừa dối anh."

"Theone không bao giờ lừa dối anh. Chỉ là anh đã tự gạt bản thân mà thôi."

Chúa ơi, anh thật là con người mạnh mẽ. Cô chưa từng gặp ai lại sẵn sàng đưa vai gánh chịu cái trách nhiệm nặng nề vậy. Cô thầm ước phải chi mình có thể chạm được vào bức tường sắc lạhn lùng đang bao bọc xung quanh con người anh.

Trái tim cô thổn thức, Amanda nhìn sang bên đường, xe đang chạy qua những khu nhà xây dựng từ thời trước nội chiến, những cây sồi, cây thông to lớn bị vây quanh bởi vô số rêu Tây Ban Nha.

Kẻ Săn Đêm rẽ vào một con đường nhỏ. Cô không thể nhìn rõ được căn nhà vì vô số những cành cây đủ loại vươn tỏa, rũ bóng che kín tầm nhìn. Hai bệ đá lớn bằng sắt cao hơn ba mét sáu đặt trước cửa làm vật trang trí. Bức tường gạch đỏ vây quanh khoảng sân như đã chễm chệ đứng ở đó từ lâu lắm.

Nơi này trông chẳng khác gì một pháo đài.

Anh lấy trong ngăn phụ một chiếc remote, nhấn nút, cánh cửa nặng nề rùng mình mở rộng.

Amanda như không thở nổi khi anh lái xe thẳng vào trên lối đi cong cong uốn lượn. Cuối cùng, cô đã tận mắt nhìn thấy nơi ở của anh.

Mồm cô há hốc kinh ngạc. Ngôi nhà của anh quá lớn ! Lối kiến trúc tân cổ điển của ngôi nhà là thiết kế hoàn hảo nhất mà cô từng được thấy.

Những hàng cột cao to chạy quanh ngôi nhà, những bao lơn ở trên cao điểm tô bằng những hoa văn bằng sắt uốn lượn.

Kẻ Săn Đêm lái xe vòng ra phía sau nhà, chạy thẳng vào garage sáu chỗ đã đậu sẵn một chiếc Mercedes, một chiếc Porches, một chiếc Jaguar kiểu cổ điển, một chiếc Buick đời mới trông có vẻ không hợp với khung cảnh chút nào.

Được thôi, chiếc Lamborghini đã đủ cho cô hiểu là anh có nhiều tiền đến thế nào, nhưng thế này thì có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến.

Cứ như là hoàng tộc.

Cô nhăn mặt trước suy nghĩ đó. Thì anh ta chính là xuất thân từ hoàng gia còn gì. Anh ta là ai kia chứ ? Một hoàng tử. Một hoàng tử thật sự đến từ đất nước Hy Lạp cổ đại.

Khi cánh cửa garage đóng lại sau lưng họ, Kẻ Săn Đêm giúp cô ra khỏi xe. Anh thả cho con Terminator chạy rông trong vườn, rồi dẫn cô vào trong ngôi nhà đồ sộ. Cô cố gắng thu hết mọi thứ vào trong mắt khi họ đi dọc theo một hành lang nhỏ vào bếp. Trong bếp có một người phụ nữ già lai giữa người Tây Ban Nhà và người Bồ Đào Nha đang lấy một món gì đó trông có vẻ ngon lành ra khỏi tủ nướng.

Nhà bếp vừa to, vừa rộng, với vô số dụng cụ theo phong cách cổ điển bằng thép không rỉ treo khắp trên bức tường xanh lá cây thẫm màu. Trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch cũng đặt vô số dụng cụ nhà bếp với cùng kiểu thiết kế và chất liệu.

"Rosa," Kẻ Săn Đêm vừa đặt chìa khóa lên cái bàn kê sát cửa ra vào vừa nói với vẻ khó chịu và đầy uy quyền . "Bà đang làm cái quái gì ở đây thế hả ?"

Rosa nhảy dựng lên, đưa tay ôm ngực. "Ôi trời đất thánh thần ơi, mười năm nay cậu cứ làm tôi sợ đứng tim."

"Nếu bà mà không nghe lời bác sĩ khuyên thì tôi không chỉ dọa bà có thế thôi đâu. Chúng ta đã có thỏa thuận rồi mà. Có cần tôi phải gọi cho Miguel lần nữa không ?"

Bà nhíu nhíu đôi mắt nâu nhìn anh trong khi đặt chảo gà lên trên bếp. "Giờ thì lại còn dám đe dọa tôi nữa cơ đấy. Ta là người đẻ ra thằng nhóc đó đó, và ta không để cho nó lên mặt dạy đời bà già ny đâu. Và cả cậu cũng thể đó. Ta đã chăm sóc ngôi nhà này từ lâu, rất lâu, trước cả khi cậu ra đời. Rõ chứ ?"

"Vâng, thưa bà."

Rosa hơi khựng lại khi nhìn thấy Amanda. Rồi tiếp theo là một nụ cười thân thiện mở rộng trên mặt. "Hân hạnh được gặp cô, m'ijo"

Kẻ Săn Đêm ngượng ngùng nhìn Amanda. Anh bước đến bên kệ bếp nhìn vào chảo thức ăn đã được chuẩn bị. "Cái này thơm quá, Rosa, gracias."

Rosa mỉm cười tự hào nhìn anh thưởng thức món ăn. "Ta biết, thế nên ta mới nấu. Cứ coi mấy chương trình nấu ăn trên TV và nhìn mấy gói đựng thức ăn nhanh vứt trong thùng rác là ta đã muốn bệnh rồi. Trước sau gì mấy món đó cũng giết chết cậu thôi."

Kẻ Săn Đêm nhìn bà mỉm cười đôn hậu. "Tôi nghĩ là tôi vẫn sống được với mấy thứ đó thôi mà."

Rosa gật đầu. "Tất cả chúng ta đều nghỉ thế cả. Cho nên giờ ta mói phải uống thuốc trợ tim liên tục đó thôi."

"Nói về chuyện đó," Kẻ Săn Đêm nhìn bà với vẻ khiển trách, "Không phải giờ này bà nên ở nhà sao. Bà đã hứa rồi cơ mà."

"Đi ngay đây. Ta để salad trong tủ lạnh rồi đó. Chắc là đủ cho cả hai người."

Kẻ Săn Đêm lấy chiếc áo choàng vắt trên lưng ghế giúp bà mặc vào. "Mai bà nghỉ ngơi đi nhé."

"Nhưng mai người làm vườn sẽ đến đó."

"Nick sẽ mở cửa cho ông ta."

"Nhưng –"

"Nick có thể giải quyết ổn thỏa chuyện đó, Rosa."

Bà trìu mến vỗ vỗ vào tay anh. "Cậu là một cậu bé tốt bụng, m'ijo. Hẹn gặp cậu thứ tư."

"Nhưng đừng trước giữa trưa đó."

Bà mỉm cười. "Không trước giữa trưa. Chúc ngủ ngon."

"Adiós" (ND: tạm biệt)

Khi chỉ còn lại hai người bọn họ, Amanda bắt đầu trêu chọc anh. "Thì ra anh cũng biết đối xử tử tế với một ai đó."

Cô nhìn thấy bờ mô anh hơi cong như cố nén nụ cười. "Chỉ khi nào có tâm trạng thôi."

Anh lấy dao nĩa trong ngăn tủ ra bắt đầu xắt gà thành từng miếng nhỏ.

"Ngon thật," anh nói. Anh cắt thêm miếng nữa. "Đây, em thử xem."

Anh đưa miếng thịt lên miệng, bón cho cô ăn. Miệng cô ngập trong gia vị trong khi lòng cô lại ngập trong niềm xúc cảm ngọt ngào – bọn họ đang ở cùng nhau, đang cùng nhau chia sẻ những giây phút bên nhau.

Nhìn vào mắt anh, cô cũng thấy đong đầy cảm xúc mà cô đang hưởng thụ.

"Tuyệt thật," cô nói, bước lùi một tí tránh xa anh.

Không nói thêm lời nào nữa, Kẻ Săn Đêm chỉ lo chuẩn bị bữa tối cho hai người. Quan sát anh, những hình ảnh kinh hoàng xảy ra từ đầu hôm đến giờ lại hiện về.

"Nhà tôi không còn nữa rồi," cô thì thầm, "biến mất hoàn toàn rồi."

Kyrian đặt đĩa sang một bên, anh có thể cảm nhận được nỗi đau mà cô đang gánh chịu. Anh cảm thấy như mê muội với những mất mát đó.

Cô ngước nhìn anh, đôi mắt nhòa lệ. "Tại sao anh ta lại đốt nhà tôi ? Tại sao ?"

"Ít nhất là cô đã không ở trong nhà."

"Nhưng có thể là tôi đã ở trong đó. Ôi trời ơi, Kẻ Săn Đêm. Tabitha thường ở nhà vào giờ đó. Nếu anh không có mặt ở đó thì sao ? Allison thiếu chút nữa là chết mất rồi. Tabitha cũng mém chết." Cô sụt sùi khi nghĩ đến viễn cảnh đó, cơn hoảng loạn như một đợt sóng thần tràn qua quấy phá. "Anh ta sẽ không chấm dứt cho đến khi bọn em bị giết chết hết, đúng không ?'

Không nghĩ ngợi nhiều, anh đưa tay vòng ra ôm lấy cô, siết chặt. "Không sao đâu, Amanda, anh đang ở đây."

Khi anh nhận ra bản thân đang làm gì, cả người anh như hóa đá. Anh đã gọi cô bằng tên. Và khi làm điều đó, dường như có một rào cản nào đó bên trong anh đã bị phá vỡ ra muôn ngàn mảnh.

Nước mắt lăn nhẹ trên đôi má Amanda. "Em biết đó chỉ là một căn nhà, nhưng tất cả mọi thứ của em đều ở trong đó. Những cuốn sách em thích nhất, tấm chăn bà đã đan cho em trước khi qua đời. Mọi thứ của em đều ở trong đó."

"Không phải mọi thứ. Em vẫn còn ở đây."

Cô rúc vào ngực anh tấm tức. Kyrian nhắm mắt, tựa má lên đầu cô trong khi hai tay cô giữ rịt lấy anh. Đã hằng bao thể kỷ trôi qua kể từ lần cuối cùng anh an ủi một người phụ nữ. Có hàng thế kỷ anh chưa từng có cảm xúc này. Nó khiến anh thật sự chấn động.

"Có khi nào Desiderius bắt được Tabitha rồi không ?"

"Không đâu," anh thì thầm trong làn tóc cô, cố không buông thả theo mùi hương hoa hồng dịu ngọt tỏa ra từ làn tóc đó. Nhưng mọi nỗ lực đều là vô ích, cơ thể đã tự phản ứng với mị lực tỏa ra từ cô, phần dưới giữa vùng háng căng ra như muốn bùng cháy. "Chỉ cần cô ta kiếm được một chỗ kín đáo, chẳng hạn như nhà của một người trần tục, gã sẽ không cách nào tiếp cận được cô ta đâu. Đó là giới hạn mà Apollo đã buộc bọn chúng phải tuân theo khi ông ta đặt lời nguyền lên bọn chúng. Nhờ vậy, con người đã nhận được sự bảo vệ tối thiểu."

Amanda thở phào nhẹ nhõm, bước ra xa anh ta. "Em xin lỗi", cô nói, lau nước mắt. Anh nghiến răng khi nhìn thấy bàn tay đang lau nước mắt. Anh chỉ muốn giết tên Desiderius khốn khiếp vì đã khiến cô bị tổn thương đến nhường này.

"Thường thì em không hay khóc trước mặt người khác đâu."

"Không cần xin lỗi," anh thì thầm, tay anh khép chặt gương mặt cô. "Gặp trường hợp như thế này, em bình tĩnh hơn cả khối người."

Cô ngước nhìn anh qua hàng mi dài, đẫm lệ. Tim anh như bị bổ xuống khi bắt gặp tia nhìn tổn thương của cô. Sự tổn thương đó đã đả kích mạnh mẽ tâm hồn anh, nó đã chạm vào nơi sâu thẳm nhất mà anh hoàn toàn không ngờ tới được.

Anh muốn cô. Muốn chết đi được.

Đã từ lâu lắm anh không có cái thứ cảm giác này, không đúng, phải nói là anh chưa từng có thứ cảm giác này đối với bất kỳ người phụ nữ nào, kể cả Theone. Đó không chỉ là vấn đề tình dục hay tình yêu, mà là anh muốn có một mối quan hệ ràng buộc. Như hai phần của một trái tim đơn côi.

Nhưng đó không thể là sự thật. Không thể nào. Anh đã không thể tin tưởng vào tình yêu. Hay còn có thể tin tưởng vào bất cứ điều gì.

Nhưng mà ...

Cô khiến anh lại tin tưởng lần nữa. Khiến anh nhớ lại những thứ đã quên đi từ rất lâu rồi. Đó là cảm giác bàn tay dịu dàng vuốt lên m khi anh thức dậy. Đó là cảm giác một cơ thể nóng ấm bên cạnh khi anh chìm vào giấc ngủ.

Anh như trở nên bất lực trước cái thứ cảm giác đó.

Điện thoại reo. Kyrian lấy điện thoại giắt trong thắt lưng ra.

Là Talon.

"Cô ta vẫn ở cạnh cầu chứ?" Talon hỏi.

"Ừ, có gì không ?"

"Bởi vì cậu gặp vấn đề lớn rồi. Bọn Apollite cho tớ biết là ngọn lửa đó được cài hẹn giờ và được giấu trong nhà."

Kẻ Săn Đêm nhíu mày, anh lạnh người khi nhớ lại những lời Amamda đã nói hôm qua.

"Amanda," anh gọi cô. "Có phải em bảo là Desiderius bắt em khi em ở trong nhà của Tabitha không ?"

Cô gật đầu. "Ngay trong phòng khách."

Bao tử anh quặn lên. "Cậu nghe thấy không ?" anh hỏi Talon.

Talon chửi thề. "Làm thế quái nào lại xảy ra chuyện đó được chứ."

"Nhất định là đã có ai đó mời Desiderius vào nhà, nghĩa là có người nào đó sống gần đó đang làm việc cho gã. Dám cá là Tabitha không ngốc thế đâu."

"Cũng không phải Allison đâu." Amanda thêm vào. "Cô ấy biết đề phòng những kẻ khả nghi."

Kyrian nghĩ đi nghĩ lại mọi chuyện. "Có ý kiến gì khác không ?" anh hỏi Talon.

"Không biết."

"Người hướng dẫn nói gì ?"

"Ceara không biết gì cả. Thêm một vấn đề nhỏ nữa, vết thương trên lưng tớ chưa lành."

Nếu bao tử anh còn có thể thắt chặt hơn nữa, anh chắc là có thể tạo ra một viên kim cương. "Không lành thế nào ?"

"Tớ bị tấn công bằng thiên thạch. Chính là vũ khí của thần thánh đó."

Kyrian lạnh cả người. "Kẻ tớ hạ không phải là một vị thần. Hắn là một tên Daimon."

"Tớ biết."

Kyrian nghiến răng chửi thầm. "Chúng ta gặp cái quái gì thế không biết."

"Trời biết, nhưng cho đến khi chúng ta biết rõ mọi chuyện, tốt nhất là đừng rời cô ta. Với khả năng tiềm ẩn của cô ấy, Desiderius sẽ cố bắt cô ta bằng mọi giá. Dám cá là bây giờ người gã muốn là cô ta chứ không phải cô em gái đâu."

Kyrian chuyển điện thoại sang tai kia, chăm chú quan sát Amanda thong thả ngồi xuống ghế. Trời ạ, cái suy nghĩ cô có thể bị tổn thương khiến anh không chịu nổi. Suy nghĩ đó khiến anh cảm thấy đau đến tột cùng. "Có cần tớ làm gì giúp cái lưng của cậu không ?"

"Không đâu, chỉ đau muốn chết thôi."

Kyrian biết cảm giác đó. Vai của anh vẫn còn đau nhói trước đòn sấm sét của Aphrodite. "Giờ thì tớ đã hiểu làm cách nào mà Desiderius có thể giết chết tám kẻ săn đê mtrước đó."

"Ừ," Talon tán thành. "Tớ không muốn chúng ta trở thành tên thứ chín và mười đâu."

"Tớ cũng không. Được rồi. Tớ sẽ bảo đảm an toàn cho Amanda, nhưng chúng ta cũng vẫn còn phải lo cho cô em gái của cô ấy."

"Tớ sẽ nói Eric canh chừng Tabitha. Chỉ cần cậu đảm bảo an toàn cho Amanda là được, nếu không chúng ta sẽ mệt dài dài đó."

"Biết rồi." Kyrian gác máy, rồi đặt điện thoại lên bàn.

"Có gì không ổn sao ?" Amanda hỏi.

Anh bật cười tự trào. "Anh nghĩ, tốt hơn nên hỏi là "Có còn chuyện nào ổn không ?"

"Nghĩa là sao ?"

"Nghĩa là cuộc sống buồn tẻ của em đã chính thức chấm dứt rồi. Trong vài ngày tới, chắc là em sẽ biết ngay cuộc sống của anh nguy hiểm đến độ nào.

Ngày đăng: 11/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?