Gửi bài:

Chương 5

Sau khi Kyrian bỏ đi, Amanda gọi cho Tabitha và trấn an chị gái rằng mình vẫn an toàn, sau đó cô tắm táp một chút, mượn tạm Grace một cái quần legging và áo sơ mi len. Cô ngồi co ro trên ghế bành với đĩa mì Spaghetti trên tay trong khi Grace và bọn trẻ đi ngủ.

Julian bước ra khỏi bếp và đưa cho cô một lon Coca, rồi cũng ngồi vào một cái ghế bành. "Được rồi. Tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ ?"

Cô thậm chí còn chưa hề nghĩ về điều đó. "Từ đầu. Em muốn biết Kẻ Săn Đêm và Daimons có nghĩa là gì. Apollites từ đâu đến. Và nhất là giữa ba người bọn họ rốt cuộc là có quan hệ như thế nào ?"

Julian cười to. "Có vẻ như em muốn biết tất tần tật ấy nhỉ." Anh xoay xoay ly trà đá trong tay trong khi suy nghĩ làm thế nào để trả lời rõ ràng tất cả những thắc mắc của cô. "Những lúc thế này, anh ước chi Kynigostaia của nhà Homer vẫn còn chưa bị tiêu hủy."

"Cog – không – bất kể từ đó là gì, nó có nghĩ gì thế ?"

Anh lại cười to lần nữa, uống một ngụm trà. "Đó là một ghi chú về sự xuất hiện của Kynigstori, Kẻ Săn Đêm và nó giải thích hầu hết mọi câu hỏi của em. Từ xưa lắm có một cuộc đua tranh giữa hai thế lực để giành quyền thống trị trái đất. Đó là cuộc chiến giữa loài người và Apollites."

Amanda gật đầu. "Được rồi, em biết con người từ đâu mà có. Nhưng còn Apollites thì sao ?"

Rất nhiều niên kỷ trước, trong khi Apollo và Zeus đang dạo chơi ở Thebes thì Zeus đã vô tình đề cao sức mạnh của con người. Ngài cho rằng con người chính là đỉnh cao của sự hoàn hảo của thế giới này (ND: dịch tới đây tự dưng lại nhớ sự kiện đỉnh của đỉnh). Apollo thì chế giễu điều đó vì ngài cho rằng con người còn rất nhiều khiếm khuyết. Ngài khoe khoang rằng ngài có thể tạo ra một chủng tộc hoàn hảo hơn, tốt đẹp hơn.

Zeus thách thức ngài chứng minh điều đó. Chính vì vậy, Apollo đã tìm đến một nữ thần đồng ý sinh con cho ngài.

"Ba ngày sau, bốn người đầu tiên thuộc chủng tộc Apollites ra đời. Ba ngày sau nữa, họ đã trưởng thành, và sẵn sàng thống trị trái đất."

Amanda đưa khăn ăn lên lau miệng. "Vậy Apollites chính là hậu duệ của Apollo. Hiểu rồi. Còn Daimons thì sao ?"

"Em không đợi được sao ? Anh mới là người kể chuyện đây nè." Julian nhũn nhặn trả lời, theo cách mà anh thường dùng khi đối diện với sinh viên. "So với loài người, Apollites vượt trội hơn rất nhiều, trí thông minh, vẻ đẹp và cả sức mạnh nữa. Chính vì vậy, Zeus đã đày họ đến tận lục địa Atlantis với hy vọng bọn họ sẽ sống hạnh phúc ở đó. Không biết em đã từng đọc các tác phẩm của Plato chưa –"

"Không phải là em có ý miệt thì hay chỉ trích gì đâu, nhưng suốt thời gian học đại học, em luôn cố tránh những môn học thuộc về văn học nghệ thuật."

Julian mỉm cười. "Sao cũng được, hầu hết những điều Plato viết về lục địa Atlantis đều là sự thật. Họ là một chủng tộc háo chiến, lúc nào cũng muốn thống trị trái đấy và xông thẳng lên đỉnh Olympus. Apollo không hề lo lắng về điều đó vì nếu họ thắng, ông ta sẽ trở thành vị thần tối cao."

Amanda biết chuyện này sẽ dẫn đến đâu. "Em đoán là chuyện đó khiến ông già Zeus vui vẻ lắm đây."

"Ông ta đã rất vui mừng," Julian mỉa mai. "Nhưng nỗi vui mừng đó không bằng một nửa so với sự nguy hiểm mà người Hy Lạp đáng thương phải đối diện với bọn Apollites. Chán nản, rồi người Hy Lạp nhận ra rằng họ đang phải tham gia một cuộc chiến không cân sức. Chính vì vậy, họ tìm cách dụ dỗ Apollo đứng về phía họ. Họ chọn một người phụ nữ loài người xinh đẹp nhất, tên Ryssa, hiến nàng thành tình nhân của ngài."

"Đẹp hơn cả Helen thành Troy sao ?"

"Đó là giai đoạn trước khi Helen được sinh ra rất rất lâu, và cho đến lúc đó, cô ấy là người phụ nữ xinh đẹp nhất. Dù sao đi nữa thì Apollo vẫn là Apollo. Ngài đã không thể cưỡng nổi sức hấp dẫn của cô gái. Sau đó, nàng sinh cho ngài đứa con đầu tiên. Khi vợ của Apollites nghe được tin đó bà ta đã nổi điên lên và lệnh cho bọn sát thủ đuổi theo truy sát hai mẹ con họ. Bà ta ra lệnh cho thuộc hạ dàn dựng như thể hai mẹ con nàng bị thú dữ giết chết để Apollo không trả thù bọn Apollites."

Amanda huýt sáo khi đoán ra diễn tiến tiếp theo của câu chuyện. "Apollo đã phát hiện ra."

"Đúng vậy, và ngài đã vô cùng giận dữ. Em cũng biết, Apollo cũng là thần của dịch bệnh. Ông đã hủy diệt lục địa Atlantis và tiêu diệt từng tên Apollite một. Nhưng Artemis đã ngăn ông ta lại."

"Sao bà ta lại làm thế ?"

"Bởi vì Apollites là một phần thân xác và máu thịt của ông ta. Hủy diệt bọn chúng cũng đồng nghĩa với việc hủy diệt chính bản thân ông ta và toàn bộ thế giới này."

"Oh," Amanda kêu lên, đôi mắt mở to thảng thốt. "Đó là điều tệ hại nhất. Cũng may là bà ta đã kịp ngăn cản ông."

"Và cứu được phần còn lại của đền thờ thời tất cả các vị thần. Nhưng Apollo vẫn muốn báo thù. Ông đã nguyền rủa bọn Apollites không được quyền xuất hiện trước ánh mặt trời, chỉ có như thế, ông mới không nhìn thấy bọn chúng và không nhớ đến sự phản bội của bọn chúng. Bởi vì bọn chúng đã ngụy trang như thể những con thú hoang đã giết chết Ryssa, nên ông thêm vào tính chất của dã thú cho bọn chúng. Những chiếc răng nanh và một giác quan sắc bén –"

"Còn sức mạnh và tốc độ của bọn họ thì sao ?"

"Từ đầu bọn họ đã sở hữu những khả năng đó, cùng với khả năng đọc tâm mà Apollo không thể tước bỏ được."

Amanda nhướng mày. "Em cứ tưởng thần thánh có thể làm bất cứ điều gì mà họ muốn. Nếu không còn làm thần để làm gì ?"

"Không hoàn toàn thế đâu. Họ cũng có những luật lệ riêng buộc phải được tuân thủ, cũng như chúng ta vậy. Về việc đọc tâm thuật, một khi khả năng đó được khai phá, thì không ai có thể tước đi được. Chính vì vậy Apollo không thể lấy lại quà tặng ông ta đã trao cho Cassandra cho dù bà ta đã phản bội ông. Thay vào đó, ông ta lại khiến cho mọi người không tin vào lời tiên tri của bà ta.

"Nghe cũng có ý." Amanda uống một ngụm nước ngọt. "Ok, vậy là bọn Apollites có khả năng đọc tâm và có sức mạnh, nhưng không thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Còn việc uống máu thì sao ? Bọn họ có uống máu không ?"

"Có, họ có uống máu, nhưng chỉ là máu của người Apollite mà thôi. Thật ra, vì lời nguyền của Apollo, họ phải uống máu lẫn nhau hàng ngày nếu không họ sẽ phải chết."

"Ew," cô nhăn mũi. "Khiếp quá đi." Cô rùng mình khi nghĩ đến việc phải sống như thế. "Cũng có kẻ trong bọn họ uống cả máu người, có đúng không ?"

Julian rào đón. "Không hẳn thế. Chỉ khi nào trở thành Daimons bọn chúng mới hút máu con người, nhưng cái bọn chúng muốn không phải máu, mà là linh hồn của con người."

Cô nhíu mày, một cảm giác ngứa ran chạy dọc theo sống lưng. Vậy ra Kyrian không hề nói đùa về điều đó. Tuyệt. "Sao bọn chúng lại muốn cướp linh hồn của chúng ta ?"

"Apolloties chỉ có thể sống ba lần chín năm. Vào ngày sinh nhật thứ hai mươi bảy, bọn chúng sẽ phải chịu một cái chết chậm chạp và đau đớn. Cơ thể bọn chúng sẽ từ từ tan rã thành tro bụi và quá trình đó kéo dài hai mươi bốn giờ."

Nghe tới đó, cô cô rúm người khi nghĩ về điều đó. "Thật khủng khiếp. Em đoán vị thần của dịch bệnh đã không hề để tâm đến vấn đề đạo đức khi đưa ra lời nguyền rủa này."

"Đúng vậy," Julian nói nhanh. "Để trốn tránh định mệnh, hầu hết người Apollites đều tự sát trước ngày sinh nhật thứ hai mươi bảy. Số còn lại quyết định trở thành Daimon. Khi trở thành Daimon, bọn chúng có thể đánh lừa bản án đó bằng cách đưa linh hồn con người vào trong cơ thể chúng. Chỉ cần còn linh hồn, bọn chúng sẽ còn tồn tại. Nhưng vấn đề là linh hồn con người không thể tồn tại vĩnh viễn trong cơ thể Apollite, mà nó sẽ bắt đầu bị hủy diệt ngay khi vừa bị cướp đi. Chính vì vậy, bọn chúng phải tiếp tục săn đuổi con người sau vài tuần để duy trì sự tồn tại của bản thân."

Amanda không thể tưởng nổi tại sao mọi chuyện lại có thể trở nên khủng khiếp đến thế, bọn Apollites giết chết con người để cướp đi cả mạng sống và linh hồn của người đó. "Chuyện gì xảy ra với một linh hồn bị hủy diệt ?"

"Chúng sẽ biến mất vĩnh viễn. Chính vì vậy Kẻ Săn Đêm xuất hiện. Công việc của họ là tìm diệt bọn Daimons, và thả cho linh hồn con người được tự do trước khi bị hủy diệt hoàn toàn."

"Họ đều tự nguyện làm thế chứ ?"

"Không, họ được đặc chọn."

Cô nhíu mày. "Đặc chọn thế nào ?"

Julian hớp thêm một ngụm trà. Anh cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, nhưng cô vẫn kịp nhận ra một tia nhìn kỳ lạ ánh lên trong đôi mắt đó như thể anh đang nhớ về một điều gì đó trong quá khứ. Một điều gì đó đau đớn.

"Khi một người phải chịu một sự bất công khủng khiếp," anh nói bằng một giọng trầm trầm, "linh hồn họ sẽ thét gào vọng đến tận đỉnh Olympus. Khi Artemis nghe thấy tiếng kêu gào đó, bà sẽ tìm đến với linh hồn than khóc và đưa ra một thỏa thuận. Nếu người đó muốn trả thù kẻ đã gây ra đau khổ cho mình, hắn phải thề sẽ tuyệt đối trung thành với bà ta và gia nhập đội quân chống lại bọn săn mồi Daimons."

Amanda hít thật sâu trong khi câu chuyện cứ bơi bơi trong đầu cô. "Sao anh lại biết tất cả những chuyện này ?"

Julian nhìn lên, ánh mắt anh nóng bỏng như thiêu đốt cô. "Bởi vì ngày các con tôi mất, linh hồn tôi đã kêu gào như thế."

Cô đang nhìn thấy chính là sự căm ghét và đau khổ đang cháy trong ánh mắt đó. "Artemis có đến để đưa cho anh một lời đề nghị nào không ?"

"Có, nhưng tôi đã từ chối."

"Tại sao ?"

Anh quay nhìn nơi khác. "Bởi vì kẻ thù của tôi là một vị thần và tôi biết bà ta không thể giúp tôi."

Amanda đã biết chuyện Julian bị giam trong một quyển sách. Nhưng giờ điều cô quan tâm hơn cả là Kyrian. "Kyrian đã trao đổi linh hồn để có thể trả thù vợ mình sao ?"

Anh gật đầu. "Nhưng đừng vì thế mà gay gắt với cậu ấy."

"Không đâu." Cô thành thật nói. Cô không biết Kyrian đã trải qua chuyện gì, nhưng cho đến khi biết rõ mọi chuyện, cô sẽ không bao giờ đánh giá anh qua những quyết định mà anh đã lựa chọn.

"Nói cho em nghe, Julian, có cách nào để Kẻ Săn Đêm lấy lại được linh hồn không ?"

"Có, nhưng chưa có ai thành công cả. Và với từng Kẻ Săn Đêm khác nhau, bài thi cũng sẽ khác nhau."

"Nghĩa là anh không thể nói cho em biết làm thế nào để Kyrian có thể được tự do sao ?"

"Nghĩa là tôi không biết liệu cậu ấy có thể có tự do hay không."

Amanda gật đầu, suy nghĩ của cô lại bay sang một vấn đề khác. "Vậy Kẻ Săn Đêm có uống máu không ?"

"Không, bởi vì khởi thủy họ là con người, nên họ không cần phải làm thế. Hơn nữa, nếu cứ lo tìm kiếm máu, thì họ làm gì còn thời gian để truy đuổi bọn Daimon."

"Vậy sao họ lại có răng nanh ?"

"Để có thể tìm diệt bọn Daimon hữu hiệu hơn, họ được ban tặng những đặc tính của dã thú, cũng như bọn Apollite vậy. Những cái răng nanh là một phần và cũng là món quà được ban tặng cho họ."

Với cô, điều này nghe cũng có lý. "Có phải vi vậy mà ánh mặt trời cũng có thể tiêu diệt Kẻ Săn Đêm luôn không ?"

"Có thể coi là thế. Nhưng phần lớn là vì Kẻ Săn Đêm được sinh ra để phục vụ Artemis, nữ thần ánh trăng, và bị Apollo nguyền rủa."

"Nghe chẳng công bằng chút nào."

"Thần thánh ít khi nói đến công bằng."

Vài giờ sau, Kyrian ngồi trong xe hơi, tự nguyền rủa những suy nghĩ nguy hiểm của mình.

Anh vẫn có thể nhìn thấy Amanda, nghe thấy giọng nói dịu dàng, ôn hòa của cô. Cảm thấy cơ thể cô dựa vào cơ thể mình, và bầu ngực mềm mại vấn vít trong lòng bàn tay.

Đã rất lâu kể từ lần cuối cùng anh có cái ham muốn thế này đối với phụ nữ. Anh cứ tưởng đã xóa bỏ hoàn toàn cảm giác đó kể từ cái đêm anh biến thành Kẻ Săn Đêm. Hàng thế kỷ đã trôi qua, đôi khi anh có chút xao động nhưng rồi anh đã học được cách kiểm soát nó. Học cách chôn vùi nó.

Nhưng giờ thì cái ham muốn tưởng đã ngủ quên từ rất lâu đột nhiên thức dậy chỉ vì cái những va chạm với một người phụ nữ gợi cảm, đó sẽ là một đòn chết người với anh. Những suy nghĩ về cô khiến anh bị phân tâm. Dằn vặt.

Anh mong muốn cô trong tuyệt vọng.

Tại sao ? Ở cô có gì khiến anh khao khát đến thế ? Anh đã biết gì về cô ngoài việc cô có khiếu hài hước và một sự nhiệt tình đầy duyên dáng.

Chỉ thế nhưng đối với cô, anh lại có một khát khao cháy bỏng chưa từng có với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Ngay cả với vợ anh. Rõ ràng là không hợp lý chút nào.

Anh tắt máy xe, bước ra khỏi xe để vào nhà. Ném chùm chìa khóa lên cái bàn trong bếp. Anh đứng im. Cả căn nhà chìm trong tĩnh lặng trừ tiếng click của công tắt đèn phát ra từ trên lầu.

Kyrian bước qua những căn phòng tối om trang trí lộng lẫy, bước lên cầu thang bằng gỗ gụ và đứng ngay trước phòng làm việc. Ánh đèn nhợt nhạt hắt ra sau lớp cửa đóng kín, đối diện với tấm thảm Ba Tư.

Anh nhẹ nhàng vặn ổ khóa mở cửa phòng.

"Nick, cậu đang làm cái quái gì ở đây thế hả ?"

Người cận vệ của anh nhảy bật ra khỏi chiếc ghế xoay, lớn tiếng chửi rủa.

Kyrian cố nhịn cười trước hình ảnh một người đàn ông cao một mét chín ba nhảy dựng lên vì sợ hãi. Đôi mắt xanh của Nick lấp lánh tia lửa trong khi chiếc cằm đầy râu mọc tua tủa giật giật. Nick đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài ngang vai màu nâu sậm. "Trời ạ, Kyrian, bộ anh không thể gây ra chút tiếng động trong khi di chuyển được sao ? Làm tôi sợ chết khiếp đi được."

Kyrian nhún vai hờ hững. "Cứ nghĩ là cậu đã về nhà từ sớm." Nick sửa lại cái ghế về vị trí cũ, rồi đẩy nó vào dưới bàn. "Đúng là thế, nhưng tôi muốn kiếm thêm tư liệu về Desiderius."

Kyrian mỉm cười. Có thể Nick Gautier là một người nóng nảy, nhanh miệng và thường gây ra đủ chuyện rắc rồi nhưng lúc nào anh ta cũng là một người đáng tin cậy. Chính vì vậy Kyrian mới chọn anh làm cận vệ và kết nạp anh vào vương quốc của những Kẻ Săn Đêm. "Tìm được gì không ?"

"Cũng có chút ít. Tôi tìm thấy tài liệu nói gã đã 250 tuổi."

Kyrian kinh ngạc nhướng mày. Theo những gì anh được biết thì chưa từng có Daimon nào sống lâu đến thế. "Làm sao được chứ ?"

"Tôi không biết. Rất nhiều Kẻ Săn Đêm đều đang truy tìm gã và gã cứ không ngừng giết chết hết bọn họ. Dường như anh bạn Daimon bé nhỏ này thích thú trong việc khiến cho những người như anh phải nếm mùi."

Nick quay lại máy vi tính.

"Không có chút tài liệu nào trong kho dữ liệu của Acheron chứa thêm thông tin về gã. Tôi có nói chuyện với Ash, anh ta nói là không biết được tên Desiderius này từ đâu đến và cũng không rõ hắn nhắm vào ai. Nhưng chúng tôi vẫn đang tiếp tục tìm kiếm thêm dữ liệu."

Kyrian gật đầu.

"Oh, nhân tiện," Nick liếc qua vai mình, "anh trông ghê quá."

"Rõ ràng ghê nhỉ, tối nay ai gặp tôi cũng đều nói câu đó cả."

Nick mỉm cười và rồi nhận ra bộ đồ Kẻ Săn Đêm đang mặc trên người. "Bộ quần áo của anh đâu rồi, không phải bọn Daimon xé nát rồi chứ ?"

Kyrian không muốn đề cập đến đề tài đó. "Sẵn tiện, hôm nay mua cho tôi một cái áo da khác nhé."

Đôi mắt xanh da trời của Nick ánh lên nét hoài nghi. "Sao vậy ?"

"Cái cũ bị lủng một lỗ ngay vai rồi."

"Sao lại thế ?"

"Thì bị tấn công chứ còn sao gì nữa ?"

Cái tin đó rõ ràng khiến Nick không thoải mái chút nào."Anh không sao chứ ?"

"Nhìn tôi giống có sao lắm à ?"

"Ừ, trông anh như chết rồi vậy."

Không gì có thể qua mặt được Nick. "Tôi ổn. Giờ thì, sao không tiếp tục công việc của cậu đi, ngủ tạm trong phòng khách nhé. Bốn giờ sáng rồi đó."

"Tôi thức thêm chút nữa. Còn một số việc phải làm xong trước đã. Hơn nữa, tôi đang tìm hiểu xem vì sao mặt trời lặn lại khiến Ash khó chịu đến vậy."

Kyrian nghe thấy tiếng "uh-oh" báo hiệu có tin nhắn mới phát ra từ máy vi tính. "Bảo Jess đừng có chế nhạo Ash mãi nếu không coi chừng sẽ bị nướng chết đen đó."

Nick cau mày. "Jess sao ?"

"Tên thật của hoàng hôn là William Jessup Brady. Cứ tưởng là cậu biết chuyện đó rồi chứ."

Nick bật cười. "Tất nhiên là không rồi. Nhưng tôi biết vô số cận vệ sẵn sàng trả cho tôi cơ man là tiền để biết điều đó." Đôi mắt xanh của anh ánh lên tia nhìn "gian thương". "Tên thật của Rogue có phải cũng là Rogue không ?"

"Không, là Christopher Kit Baughy." Nick khịt mũi. "Giờ thì đúng là một gia tài rồi đây."

"Không đâu," Kyrian chỉnh. "Rogue mà biết cậu biết chuyện này thì chắc là sẽ có người mông nở hoa đó."

"Có lý. Tôi sẽ cất chuyện này trong thư mục hăm dọa tống tiền phòng trường hợp cần đến sự giúp đỡ của Kẻ Săn Đêm."

Kyrian lắc đầu. Đúng là một tên nhóc bất trị. "Gặp cậu sau."

"Được rồi, ngủ ngon."

Kyrian đóng cửa, xuống lầu bước vào phòng ngủ. Đó là một căn phòng rộng lớn và tráng lệ tĩnh lặng và hơi tối. Đó chỉ vì mắt của anh vốn rất nhạy cảm. Nick đã thắp ba ngọn đèn đặt trên một chân nến nhỏ kê sát tường. Ánh sáng nhờ nhờ từ những ngọn đèn lập lòe phản chiếu trên giấy dán tường màu bordeaux.

Căn phòng này là nơi trú ẩn của Kyrian để tránh ánh nắng ban ngày.

Tất cả mọi cửa sổ trong phòng đều được dán kín kể từ ngày anh mua căn nhà còn sót lại sau cuộc nội chiến.

Kẻ Săn Đêm không bao giờ ngủ ở một nơi có khả năng bị nắng chiếu vào.

Kyrian cởi quần áo, nằm phịch xuống chiếc giường rộng lớn mà anh đã mua từ thế kỷ thứ mười bốn. Nhưng những suy nghĩ rối rắm cứ quấn rít lấy anh.

Desiderius đang tránh anh và trong mấy ngày tới, có thể gã sẽ biến mất khỏi tầm mắt Kyrian.

Khốn khiếp. Nhưng anh còn có thể làm gì được nữa. Hình như là không có gì ngoài việc phải chờ đợi và sẵn sàng ứng chiến khi Desiderius xuất hiện. Ít nhất, anh cũng thấy hơi thoải mái chút khi biết mục tiêu kế tiếp của Desiderius chính là anh.

Đồng thời nó cũng giúp kéo thêm thời gian đảm bảo an toàn cho Amanda và Tabitha.

Amanda. Tên của cô cứ không ngừng dội lên trong đầu anh cùng với hình ảnh đầy quyến rũ và đôi mắt da trời. Phần dưới của anh như thắt chặt lại đòi thoát ra khỏi làn vải silk mát lạnh. Anh càu nhàu trước một cơn đau quật xuống như muốn đốt cháy anh.

"Cô ấy không phải dành cho mình," anh thì thầm.

Và thề trước tất cả các thánh thần trên đỉnh Olympus, không cần biết xảy ra chuyện gì, cô sẽ không bao giờ có thể là của anh cho dù anh có khát khao đến nhường nào đi nữa.

Ngày đăng: 11/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?