Gửi bài:

Chương 1

Hạo An chưa bao giờ viết nhật ký, nhưng kể từ ngày anh chính thức nói lời chia tay Yến Vũ. Đã ba ngày, ba đêm anh hầu như không ngủ. Hễ cứ mỗi lần nhắm mắt bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào lại dồn dập ùa về, chỉ mới vừa đâu đây đã xa ngoài tay với.

Anh nhớ cô ấy, nỗi nhớ đến da diết cồn cào như thiêu đốt tâm can, giày vò đến tột cùng sự cô đơn trống vắng. Người con gái mà anh sẵn sàng hy sinh tất cả chỉ để đổi lấy nụ cười của giai nhân. Những giây phút bên cạnh Yến Vũ anh bỗng thấy bình yên đến lạ, cảm giác quyến luyến không nỡ xa rời dù chỉ là một phút giây. Thế mà giờ đây anh đang phải đối diện với nỗi nhớ nhung giày vò khắc khoải. Đối diện với sự thật có thể sẽ xa rời vòng tay yêu thương kia mãi mãi.

Đồng hồ điểm đúng 3 giờ 30 phút sáng. Anh vùng dậy khỏi chiếc giường ấm áp, một ý niệm được khởi lên. Anh vơ vội cây bút bắt đầu những nét chữ nghệch ngoạc nhưng cảm xúc hết sức tự nhiên như nước chảy mây trôi, đã đến lúc không cần giấu diếm, dù nó chỉ tồn tại trên trang giấy.

Nhật Ký Mùa Yêu Thương

Ngày... Tháng... Năm... 
(Day 1)

Em yêu! Anh xin lỗi khi phải nói lời chia tay khi tim này vẫn còn yêu thương da diết. Anh buông tay để em được nhẹ lòng mà thanh thản ra đi, những bước đi đầu tiên trên hành trình tìm lại chính mình.

Những ngày qua phải nhìn em đau khổ, tự hành hạ mình như vậy thật lòng anh không nỡ níu kéo tình yêu này ở lại. Anh dù biết em là cô gái có cá tính vô cùng đặc biệt. Mỗi lần cảm xúc bị tổn thương, cuộc sống gặp nhiều nỗi bất công uất ức em đều khép lòng mình lại, một mình cam chịu, tự đau với chính nỗi đau của bản thân mà không muốn chia sẻ với bất cứ ai, ngay cả đối với anh người em từng cho rằng... Những ngày tháng được ở bên anh chính là quãng thời gian tươi đẹp nhất, hạnh phúc nhất.

Vẫn biết em là cô gái can trường nghị lực, luôn suy nghĩ cho người khác chỉ vì sự tự tôn quá lớn vô tình lại gạt anh sang bên lề của những nỗi đau mà em đang từng ngày gánh chịu. Phải làm kẻ ngoài cuộc như vậy anh chưa bao giờ thấy mình bất lực và vô hình đến thế.

Chính câu nói "chỉ có ra đi, đi thật xa khỏi nơi này một thời gian em mới có thể tìm lại được chính mình bởi còn ở bên cạnh con ngày nào cuộc sống của em còn bị gia đình đó chà đạp, dày vò phải lâm vào cảnh cùng quẫn không lối thoát. Nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến anh em lại không đành lòng mà ra đi. Em phải làm sao?"

Chỉ một câu hỏi ấy thôi đủ khiến anh trằn trọc suốt bao đêm để đi tìm đáp án. Đã có nhiều lúc anh thật sự ngây ngô khi nghĩ rằng "chỉ cần có đức tin mãnh liệt vào tình yêu sẽ giúp chúng ta vượt qua tất cả." Em chới với, em lạc lối hãy cầm lấy tay anh, anh sẽ dắt em đi. Chỉ cần một lần trao trọn niềm tin ở nơi anh, anh không tin đôi tay này, bờ vai này, tuổi trẻ này không là chỗ dựa vững chắc cho em vượt qua những tháng ngày tăm tối. Bình yên em cứ nhận, sóng gió hãy để anh.

Nhưng... Nhưng cuộc sống đâu có dễ dàng như thế phải không em? Sự tan vỡ của cuộc hôn nhân thứ nhất đã để lại trong lòng em một vết thương quá lớn, một hố sâu bao la vô hình mà anh chỉ có thể làm vơi dịu nó đi trong những khoảnh khắc chúng ta bên nhau. Để rồi mỗi đêm về em lại một mình đối mặt với nó, càng đắm chìm càng khiến cho cõi lòng tan nát.

Em àh! Anh buông tay rồi đấy. Buông tay để tiếp cho em thêm nghị lực cho sự lựa chọn khó khăn này. Chỉ xin em nên nhớ, buông tay không có nghĩa là hết yêu. Tận sâu trong tim này luôn có một chỗ trống để chờ ngày em trở lại.

"Một tình yêu đủ lớn sẽ không bao giờ chia tay em ạh! Nhất định anh sẽ đợi ngày em trở lại, nhất định là như thế. Luôn bình yên em nhé!"

Hạo An viết xong, anh lặng lẽ gấp cuốn sổ lại, anh thở một hơi dài nhẹ nhõm. Cuối cùng bao nhiêu tâm tư, khổ não cũng được trút bỏ phần nào. Nhìn cuốn sổ được đặt trang trọng trong ngăn kéo anh tự hứa với lòng mình, mỗi ngày đều viết nhật ký cho Yến Vũ. Hy vọng đến một ngày nào đó cô ấy sẽ hiểu được nỗi lòng của anh, bởi anh biết. "Trong tình yêu chỉ cần còn một hơi thở là còn hy vọng, một hy vọng dù là le lói cũng đủ sưởi ấm cho con tim khát khao sẽ không bao giờ tàn lụi qua những tháng ngày lạnh lẽo cô đơn."

Ngoài trời tang tảng sáng, những thanh âm của một ngày mới như rộn rã đón mời. Tán Sấu già trước hiên chừng như lại được xanh thêm một chút, khởi bừng lên sức sống mãnh liệt của một sớm bình minh. Phải chăng thiên nhiên tạo hóa với lòng người có sự giao thoa kỳ lạ mà chỉ khi nào ta thực sự để ý đến nó mới cảm nhận được.

Hạo An với tay lấy chiếc Smathphone trên bàn, anh click vào giao diện Love Time (một ứng dụng đếm ngày tình yêu khá hữu dụng cho đôi lứa đang yêu). Kể từ ngày anh bỗng say nụ cười ấy, nụ cười rạng rỡ như mùa Thu tỏa nắng khiến tim anh chết lặng ngay từ ánh nhìn đầu tiên đến giờ. Chiếc đồng hồ tự đếm vẫn đều đều những nhịp yêu thương hiện thời gian chính xác 139 ngày, 5 giờ, 50 phút, 36 giây.

Mốc thời gian chưa hẳn dài cho một tình yêu đủ đầy khao khát, nhưng nó đã in đậm những khoảnh khắc ngọt ngào nhất cho một giấc mơ chưa trọn vẹn. Có ai đó từng nói.

"Không có một tình yêu bất tử nhưng sẽ mãi còn những khoảnh khắc bất tử của tình yêu."

Đối với Hạo An mà nói, anh đang lạc lõng trên con đường tìm kiếm định mệnh của cuộc đời nhưng anh sẽ không cảm thấy cô đơn ít nhất là trong thời khắc hiện tại.

Ai cũng có quyền được sống, được yêu thương và được hy vọng. Chỉ cần có đức tin, giữ được ngọn lửa kiên định trong lòng sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn.

 

Ngày đăng: 14/12/2016
Người đăng: Nam Ucit
Đăng bài
Bạn thích truyện này?