Gửi bài:

Chương 2

- Hai người quen nhau sao?

Nhung đưa ánh mắt nghi hoặc lên, dò hỏi:

- Trái đất thật là tròn. Trước đây anh và bạn em có học cùng Trung học phổ thông.

Minh ngồi xuống ghế, đem sự xáo trộn trong tâm hồn giấu chặt vào lòng.

- Vâng, trái đất thật là tròn.

Cô cũng nhẹ nhàng nhắc lại câu nói của anh. Không giống như những người quen biết đã lâu không gặp. Một khoảng im lặng rớt xuống. Anh không dám quay sang nhìn vào cô bởi anh sợ, nếu chẳng may rơi vào đôi mắt ấy, anh sẽ không còn lối về. Mai Chi mới là người anh nên yêu, nên trân trọng. Anh đã từng được nghe những câu chuyện thả mồi bắt bóng, kết thúc thường không mấy tốt đẹp. Không thể vì mình mà làm khổ hai người phụ nữ, anh không có quyền làm rắc rối cuộc sống yên bình của Phương và lại càng không kể phá tan sự hạnh phúc mà Mai Chi xứng đáng được hưởng. Anh kín đáo đem tờ giấy nộp viện phí cho vào trong túi áo, thả lỏng một chút cơ thể đang căng cứng của mình.

Nhưng dù có che giấu thế nào, những căng thẳng của Minh và chút không tự nhiên của Phương đã không thể thoát khỏi quan sát của Nhung. Hai người trong cuộc không nhận thấy được mình đã bị một kẻ thứ ba bắt thóp. Cô thấy rõ được những con sóng ngầm đang ùa lên trong anh và thấy được cả những mông lung trong ánh mắt Phương.

Nếu bạn nghĩ tôi là một cô bé con ngây thơ trong sáng mà định chiếm tình yêu của tôi thì bạn đã lầm. Những nỗi nghi ngờ không tên bắt đầu châm chích vào con tim của Nhung. Nếu không phải lát nữa anh có cuộc họp quan trọng không thể bỏ qua được, thì Nhung nhất định sẽ mè nheo mà bắt anh đưa về nhà, gần anh thêm chút nữa, cũng tiện để anh biết nhà rồi, lần sau sẽ lại mè nheo để anh ghé qua. Cô đã lầm bầm trong bụng, nguyền rủa cuộc họp quái quỷ ấy, nhưng bây giờ có khi lại may, nếu Phương là cô người yêu cũ mà anh khó quên - mà thông tin về quê quán quả thực rất khớp, thì tốt nhất không nên để anh biết ngôi nhà hai đứa đang trọ. Chẳng phải vì cứu anh mà anh trai yêu quý của cô đã bị tật một bên chân sao? Vậy anh phải bên cô cả đời để bù đắp điều đó. Cả đời...Những suy nghĩ ghen tuông chất lên khiến cổ họng cô nghẹn ứ. Chả có cái gì rõ ràng cả, chả có cái gì chắc chắn cả, nhưng mình cô tự ngẫm, tự suy, tự ghen. Một cô người yêu "hờ" - Mai Chi của anh đã làm cô mệt mỏi, bây giờ nếu như những suy đoán của cô là chính xác, cô phải xử lý sao với Phương đây. Dù sao Phương cũng là người bạn tốt, chưa làm khó cô bao giờ. Cô sẽ không động chạm đến Phương nếu cô ấy biết tránh xa người cô vẫn yêu điên cuồng kia ra.

- Em đã đỡ đau hơn chưa?

Minh ân cần hỏi. Lời nói của anh như câu dẫn Nhung về quá khứ.

Nhung gặp Minh cách đây hơn nửa năm, khi Minh đang chăm anh trai cô trong bệnh viện. Cô sẽ chẳng bao giờ biết đến anh nếu không có cái tai nạn quái quỷ ấy xảy ra đến với anh trai cô. Trong một lần hai người đi thăm công trình, một mảng tường bao cũ chưa kịp phá đã đổ ập xuống. Huy - anh trai cô kịp đẩy Minh ra, còn bản thân anh thì bị đống bê - tông đè lên chân. Vết thương không nặng lắm, nhưng đủ để khiến anh trai cô mang tật cả đời. Cô đã từng nghĩ rất hận anh, nhưng lần đầu tiên, cũng như lúc này, khi cô đang đứng ở hành lang bệnh viện khóc vì thương anh trai mình, Minh đã cất tiếng hỏi:

- Em ổn chứ.

Giọng nói trầm ấm, đầy quan tâm đã làm cô ngỡ ngàng, lại chứng kiến cảnh Minh chăm sóc anh trai cô tận tình, cô đã hoàn toàn đổ gục trước anh. Và từ khi đó, cô mơ mộng. Cô đã hỏi anh trai mình rất nhiều về Minh. Anh ấy ở đâu, có bạn gái chưa, thích mẫu người như thế nào. Anh trai cô cốc đầu cô:

- Nó đào hoa lắm đã có người yêu rồi. Nhưng nghe đâu vẫn còn canh cánh trong lòng mối tình cũ. Cô người yêu hiện tại đã từng bị từ chối một lần, nhưng sau không biết thế nào mà thằng Minh lại đổ.

Nghe đến việc cô người yêu hiện tại chủ động tấn công, Nhung đã mừng thầm. Thì ra người có cảm tình trước không phải là anh và có lẽ anh cũng chẳng yêu người con gái kia sâu sắc lắm, như vậy là cô có cơ hội. Cô bắt đầu nhắn tin trò chuyện với anh. Nhưng những câu chuyện vu vơ không đầu không cuối của cô chỉ khiến cô cảm thấy mình thật là nhàm chán - dù anh rất kiên nhẫn và hài hước trả lời cô. Cô vẫn luôn tìm kiếm cơ hội để có thể gần gũi anh hơn, tìm những dịp có thể bày tỏ được tình cảm của mình. Và hôm nay trên đường đi học về, cô bị tai nạn, chiếc xe máy xô phải cô chạy mất. Khuỷu tay, đầu gối cô bị chảy máu, vài chỗ trầy nhẹ, tuy không nghiêm trọng nhưng cũng cần phải kiểm tra, là cơ hội hợp lý để cô được gặp anh. Cô gọi điện cho anh, giọng thút thít, bảo anh đến ngay chỗ cô để chở cô đi viện. Anh đã đến rất nhanh. Thấy anh, tim cô đập những nhịp hồi hộp. Cô còn hồi hộp hơn nữa khi anh bế cô trên tay vào phòng khám. Cô dựa vào bộ ngực rắn chắc của anh, tận hưởng mùi hương cơ thể anh. Lần đầu tiên cô gần anh đến thế.

Và bây giờ, anh lại dùng giọng nói trầm ấm của mình để quan tâm cô. Cô khẽ nũng nịu lắc đầu:

- Không ổn lắm, nhưng bận việc thì anh cứ đi đi.

Anh thoáng chút bối rối. Nhưng bác sĩ cũng đã nói là không có vấn đề gì.

- Taxi đã đến rồi, để anh bế em ra.

Phương giúp anh đỡ Nhung đứng dậy. Bàn tay cô chạm vào bàn tay anh. Cô khẽ rụt lại, cảm thấy như có một luồng điện tê tê chạy dọc cơ thể mình. Cô tự mắng mình dở hơi, bao nhiêu tuổi rồi mà còn như trẻ con thế. Cô thấy ánh mắt Nhung khang khác nhìn mình, chợt cảm thấy chột dạ.

Minh bế bổng Nhung trên tay, Phương đi theo sau. Cô thầm lặng quan sát bờ vai anh, cô có cảm tưởng như nơi đó thật là vững chãi. Như một con ngốc, cô tự dưng thèm được gối đầu lên bờ vai ấy. Sự dịu dàng của anh với Nhung khiến người như cô chứng kiến thôi mà bắt đầu hoang tưởng rồi. Cô tát tát mà mình cho tỉnh lại. Có lẽ đây chính là người con trai mà Nhung thường kể cho cô nghe mấy tháng gần đây. Cô nhận ra vẻ si tình của Nhung khi con bé kể về anh. Cô thấy đôi mắt nó long lanh, khuôn mặt ửng hồng và bờ môi bất chợt ướt mỗi khi nó ngồi mơ mộng. Cũng phải thôi, anh là người đàn ông hấp dẫn đến thế kia mà. Rất nam tính nhưng cũng rất đỗi dịu dàng. Cô chợt nhớ, chắc cũng chẳng phải lần đầu tiên gặp anh ai cũng thấy thế đâu. Lần trước, cô chẳng phải đã thấy anh rất xấu xí đó sao. Cô thả ống tay áo xuống, bờ môi cong lên, thấp thoáng bóng dáng một nụ cười. Nắng hè khẽ rớt một giọt vào mắt. Chói lòa.

Cô và Nhung đã yên vị trên xe. Xe nổ máy. Anh vẫy vẫy bàn tay chào tạm biệt hai cô, dịu dàng nhắc:

- Em nhớ nghỉ ngơi, anh sẽ đến thăm em.

Nhung khẽ mím môi.

- Vâng ạ.

Chiếc xe taxi từ từ lăn bánh. Minh cảm thấy tự đáy lòng mình le lói điều gì đó tựa như là niềm vui. Có lẽ, anh sẽ lại được gặp cô. Có lẽ...Nhưng cái nhíu mày đầy lo lắng của Mai Chi khi chăm sóc anh đã khiến niềm vui vừa le lói đó nhanh chóng bị dập tắt.

Anh giơ đồng hồ lên xem. Phải nhanh không sẽ muộn mất buổi họp. Không thể để vì mình mà ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty với phía đối tác được. Anh cài quai mũ bảo hiểm, lại hòa mình vào trong hối hả ngược xuôi.Phương khẽ đập nhẹ vào cánh tay Nhung. Con bé đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tuy không thấy, nhưng Phương cảm nhận ánh mắt ấy dường như đang rất xa xăm, vô định.

- Sao mà thần người ra vậy.

Nhung xoay người.

- Bà có nhớ người mà em hay kể với bà không. Chính là anh ấy đấy. Anh ấy là người đầu tiên em yêu, và là người mãi mãi em sẽ yêu. Em sẽ không để ai cướp được anh ấy.

Phương chợt thấy trong lòng tê tái. Cô nắm lấy tay Nhung, khẽ khàng.

- Tớ hiểu.

- Vậy bà phải thành thật trả lời em. Bà và anh ấy có gì không. Em cảm giác giữa hai người có điều gì đó không ổn.

- Không ổn, điều gì không ổn?

Phương tròn mắt ngạc nhiên. Cô bé này đang nghĩ gì đây?

- Ánh mắt hai người nhìn nhau rất khác.

Nhung - ánh mắt sắc lạnh khiến Phương cảm thấy rùng mình. Nhung - lần đầu tiên sau gần hai năm sống cùng, mới khiến cô có cảm giác bất an như vậy.

- Có thể em quá đa nghi rồi. Tớ với anh ấy chỉ là quen biết sơ sơ thôi. Chỉ là nhìn không mặt không lạ, đến tên của anh ấy tớ còn không biết là gì.

- Được, em tin bà.

Nhung quay mặt đi chỗ khác. Trời bắt đầu đổ mưa. Phương thấy trong lòng bức bối. Rốt cuộc Nhung đang nghĩ gì?

Mưa nhòa trước mặt. Chiếc cần gần liên tục đảo qua đảo lại, khiến cô cảm thấy mình như cũng dao động. Một người đàn ông đột nhiên từ trên trời rơi xuống, chẳng hề liên quan đến cô, lại đem cho cô rắc rối. Cô cảm thấy tình bạn hai năm dường như bắt đầu có vết rạn. Cô nắm chặt tay, các khớp nỗi khẽ kêu lên, nhưng chẳng đủ để người ta có cảm nhận gì. Vì ngoài kia, mưa đang gào hét.Xe dừng lại trước căn nhà hai cô đang thuê.

- Đợi cháu một chút.

Phương mở cửa xe taxi, giơ tay trên đầu tránh mưa rồi chạy vội vào nhà. Khoảng cách có mấy bước chân mà cũng khiến vạt áo trắng của cô ngấm nước, dính chặt vào da thịt. Kéo chiếc cửa sắt, cô chào bà chủ nhà rồi chạy vội lên phòng lấy ô.

- Nhờ chú đỡ bạn ấy lên phòng giúp cháu.

- Không cần đâu, cháu có thể tự đi được.

- Tự đi được thật không?

Phương lo lắng hỏi.

- Được.

Nhung trả lời, giọng nói đanh và hơi lạnh của cô khiến Phương cũng không dám hỏi gì thêm.

- Vậy tiền taxi của cháu hết bao nhiêu, cháu gửi.

- Anh lúc năy gửi tiền rồi, hai cô không phải lo.

Phương một tay cầm ô, một tay đỡ Nhung xuống xe. Cô đóng cửa xe, cúi chào chú lái taxi, đem cánh tay không cầm ô, vòng qua eo Nhung, dìu con bé lên phòng. Mưa ngoài trười xối xả như thác đổ. Trong xe, chú tài xé ấn nút mở đài, ngâm nga theo điệu nhạc vài câu rồi khẽ lẩm bẩm:

- Tự dưng hôm nay lại vớ được thêm trăm. Đời hôm nào mà cũng thế này thì sướng.Phương rũ rũ chiếc ô ra ngoài cửa cho bớt nước.

- Có cần tớ cõng lên không?

Nhung hơi ngần ngừ. Phải treo lên tầng hai chắc cũng khá khó khăn.

- Lên đây đi, Nhung cũng nhẹ mà.

Phương cười, làm dấu cho Nhung lên lưng cô. Nhung ngại ngùng, vòng tay quàng qua cổ Phương. Cô bước từng bước lên chiếc cầu thang quen thuộc. Những bậc thang dường như cao hơn trước. Phải mang trên lưng thêm một người thì đích đến sẽ xa hơn. Câu này đúng, cả về nghĩa đen lần nghĩa bóng.

Nhung gọi điện báo lớp trưởng xin phép thầy cô cho cô nghỉ hai hôm. Minh có gọi điện, nói anh sẽ đến thăm cô. Như lúc khác, chắc chắn cô sẽ mừng đến hét toáng lên. Nhưng lúc này...Cô càng nghĩ càng thấy rối. Cô nửa muốn anh đến, nửa không. Bởi trong tâm trí cô rất lo sợ người mà anh không quên được ấy chính là Phương.

Phương mở sách ra lại gấp sách vào. Cô không hiểu sao hình ảnh anh lại cứ ám ảnh cô. Từ lúc anh kéo tay cô đến lúc gặp cô ở bệnh viện. Tất cả cứ như những thước phim quay chậm, lần lượt hiện về. Cô vỗ vỗ vào trán mình. Lại mở sách ra đọc, nhưng những con chữ cứ nhảy múa lộn xộn trong đầu cô, thành ra, cô chẳng đọc được gì. Cậu bạn bàn dưới chọc chọc cái bút vào vai cô nhưng cô không cáu như mọi lần nữa. Cô quay xuống, ánh mắt mơ hồ hỏi:

- Này, nếu như cậu cứ nghĩ mãi về một người mới gặp vài lần thì đó là cái cảm giác gì.

Cậu bạn trố mắt ra:

- Hôm nay bà lại phun thật lòng mình ra với tôi hả. Sao, cảm anh nào rồi?

- Cảm cái đầu ông ấy.

Phương nhăn mặt quay lên. Nhưng cô cũng cảm thấy có chút vị ngọt tan ra trong lòng. Cô mở máy, định bụng lưu lại số của anh. Nhưng mà Nhung sẽ ra sao? Đôi tay cô dừng lại. Cô thần người ra một lúc rồi quyết định xóa tin nhắn. Thôi, hãy cứ để những tình cảm mới chớm nở ấy, tan biến đi...Minh nhìn ra màn mưa trắng xóa ngoài cửa sổ. Mấy hôm nay, ngày nào trời cũng đổ mưa. Anh nhấp một ngụm cà phê. Cà phê đắng, chảy vào lòng anh. Đắng. Anh mở máy, vào facebook, vô thức ngắm nhìn gương mặt tròn với nụ cười sáng. Anh cứ nhìn mãi, nhìn mãi. Cái nụ cười ấy lại bòn rút sức lực nơi cơ thể anh. Cơ thể dường như rã rời, anh ngửa người ra sau ghế. Cà phê đã nguội tự bao giờ.

- Cô bé xinh đấy.

Anh bạn đồng nghiệp khá thân lém lỉnh cười với anh. Hắn bật lửa, châm một điếu thuốc.

- Trai anh hùng năm thê bảy thiếp. Có gì đâu mà cậu phải nghĩ nhiều thế nhỉ. Yêu năm mươi, chọn mười, lấy một. Đa thê đã là cái thú của đàn ông rồi.

Minh nhẹ nhàng gập máy xuống. Anh xoay người về phía cậu bạn:

- Ông bảo, tình đầu kiểu gì mà lại khó quên như vậy.

- Ồ ồ, cái này khó đây.

Anh ta nhả một vòng khói thuốc lên trên đỉnh đầu, vẻ rất từng trải. Đôi mắt nheo nheo lại như nghĩ về cái gì đó xa xôi lắm:

- Cậu có biết không, con bé người yêu đầu tiên của tớ ấy, tớ yêu nó từ ngày còn học lớp 10. Nhưng đến đại học tớ mới dám tỏ tình. Lúc tớ tỏ tình, nó gật đầu. Tớ sướng rơn. Tưởng như là cả thế giới này là của mình rồi. Hai đứa thề non hẹn biển, mãi mãi là của nhau. Ai ngờ đến cuối năm thứ ba có một thằng cha nó cuỗm đi mất. Hôm trước tớ mới đi ăn cưới xong. Mẹ kiếp, tình đầu. Giờ thì tớ gặp con nào ngon, ý nghĩ đầu tiên là chỉ muốn nhanh chóng lên giường. Yêu đương sâu sắc làm gì, mệt xác lắm. Đến lúc tã rồi, thì lấy vợ. Không cần xinh, chỉ cần ngoan là được. Muốn xinh thì đã có bồ. Vợ lấy về là để chung thủy với mình. Cậu bảo thế có phải không.

Minh không nói gì. Sự chung thủy đâu chỉ là đòi hỏi từ một phía đàn ông. Phụ nữ, dù xinh hay xấu, cũng đều có quyền đòi hỏi như thế.

Anh thu dọn bàn làm việc, dự định sẽ qua nhà Nhung xem cô bé thế nào. Với anh, cô luôn là một đứa em bé bỏng, xứng đáng được nuông chiều. Anh bấm số của Nhung, một loạt những tiếng tút dài vang lên nhưng không có ai nhấc máy. Không biết cô bé đang bận gì. Anh bỏ điện thoại vào túi quần. Để lần sau vậy.

Mưa đã bắt đầu ngớt. Minh thầm nghĩ: chắc giờ này Mai Chi cũng đã đi làm về và đang bận rộn nấu cơm. Hàng ngày, cô vẫn đến và giúp anh dọn dẹp. Cô thực sự là điển hình của một người phụ nữ đảm đang truyền thống. Có một lần, vì trời nổi cơn dông, cô phải qua đêm tại nhà anh, hai người suýt vượt qua giới hạn nhưng tất cả chỉ dừng lại ở chữ suýt đó. Anh không nhớ rõ ràng được những gì đã diễn ra ngày hôm ấy. Anh chỉ nhớ có ôm cô, sau đó, cô đẩy anh ra. Có lẽ, cô chưa sẵn sàng. Và có lẽ, cả anh cũng vậy.

Anh đẩy cửa phòng, đúng là Mai Chi đang bận bịu trong bếp. Anh thoáng ngửi thấy mùi thơm của tỏi phi, vị ngọt của thịt kho. Bụng anh thấy hơi cồn. Cái đói đã bị những hương vị kia đánh thức. Anh thầm nhủ, tài nấu ăn của Mai Chi quả thực rất dễ khiến người khác bị kích thích.

- Anh về rồi à?

Mai Chi ngó từ trong bếp ra. Khuôn mặt ửng hồng vì lửa.

- Ừ, anh về rồi.

Minh ngồi xuống ghế sô - pha, cởi bớt chiếc cúc áo sơ mi cho đỡ ngột ngạt.

- Anh đi tắm đi. Cơm em nấu sắp xong rồi. Quần áo em cũng chuẩn bị sẵn cho anh rồi đấy.

Sự dịu dàng của Mai Chi luôn khiến anh cảm thấy an tâm. Ngoài mẹ anh ra, chỉ có cô là người đem đến cho anh cảm giác chu đáo này.

Bữa cơm giữa hai người, tuy không ngập tiếng cười đùa, nhưng rất ấm áp.

Minh nằm dài ra ghế. Anh tự thưởng cho mình một chút hư hỏng sau ngày làm việc căng thẳng. Mai Chi bưng đĩa hoa quả ra, đặt xuống bên cạnh anh. Cô vẫn dịu dàng như thế kể từ lần đầu tiên anh gặp cách đây gần một năm, khi cô đến chỗ anh làm thực tập. Anh chợt nhớ nét buồn rất hút hồn trong đôi mắt ướt của cô. Đôi mắt ấy đã khiến bao chàng trai mê mẩn. Vậy mà cô lại chọn anh. Người ta nói, phụ nữ có đôi mắt ấy thường đa tình và rất khổ. Điều đó không rõ có đúng hay không, nhưng trong thâm tâm anh, không bao giờ muốn một người con gái tốt như cô lại khổ. Và lại càng không muốn chính mình khiến cô khổ tâm.

- Hình như chưa bao giờ anh hỏi về hoàn cảnh gia đình em.

Mai Chi cụp mí xuống. Hàng mi đen rợp che lấy đôi mắt ướt của cô. Cơn mưa đang ập xuống ngoài hiên có lẽ khiến lòng người cũng đột nhiên xáo trộn. Minh ngạc nhiên ngồi dậy. Tháng trước, Mai Chi có ngỏ ý muốn đến nấu cơm cho anh ăn bởi bố mẹ cô luôn bận bịu, không có thời gian ăn cùng cô. Cô chỉ có một mình. Cô mong muốn những bữa cơm có người ở bên tâm sự. Anh nhận ra vẻ xót xa trong lời cô nói, gật đầu đồng ý, nhưng cũng không hỏi thêm gì. Anh bối rối thấy mình đã quá vô tâm:

- Anh xin lỗi.

Mai Chi ngước đôi mắt buồn lên nhìn anh.

- Anh không có lỗi, chỉ tại em đã quá cố chấp...

Tiếng của Mai Chi tan vào mưa.

Anh nhẹ nhàng kéo tay cô vào sát hơn.

- Chủ nhật này anh được nghỉ. Anh sẽ cùng em đến thăm 2 bác.

Mai Chi hơi nhích người ra xa. Mọi va chạm cơ thể lúc này khiến cô không được thoải mái. Hay chính xác hơn, làm lòng cô tê tái. Anh ở đây, rất gần, giơ tay ra là chạm được nhưng sao cô thấy xa xôi quá.

- Chủ nhật bố mẹ em cũng không rảnh. Nếu không trực tiếp là công việc, thì cũng có liên quan đến công việc. Tiệc tùng hay làm đẹp, đều không phải ý mình muốn là được.

Giọng cô chất chứa một nỗi buồn vô hạn. Lòng Minh trùng xuống. Anh thấy có lỗi với Mai Chi hơn bao giờ hết. Cô đã vì anh mà làm rất nhiều, rất nhiều việc, chính anh cũng có thể cảm nhận được, tại sao, anh lại hờ hững với cô đến mức này?

Mai Chi đứng lên, với tay lấy chiếc túi xách cô treo trên móc, xoay người.

- Muộn rồi, em về đây. Anh vẫn chưa tắt máy tính đâu đấy.

- Em ở lại đây đi, ngoài trời vẫn đang mưa.

Minh níu tay Mai Chi. Bước chân cô hơi khựng lại. Đã bao lần cô nằm mơ thấy cánh tay anh níu giữ mình như lúc này. Trái tim cô rung lên nhè nhẹ. Cũng đã có lần anh nắm tay cô lại. Nhưng đó là lúc anh không tỉnh táo...

Cô bất giác đỏ mặt khi nghĩ đến ngày hôm ấy. Nụ hôn của anh thật nồng nàn. Hơi thở anh nóng bỏng quyện trong hương rượu phả dồn trên mặt cô. Anh lần mở từng cúc áo, bàn tay ấm chạm vào da thịt cô, khiến cô nghẹt thở. Má cô nóng ra lên, cánh tay vô thức siết chặt anh. Cô run rẩy nhắm mắt. Anh và cô yêu nhau mà, có gì tội lỗi đâu. Cô hít một hơi dài, sẵn sàng ḥòa hợp.

Nhưng tim cô bỗng nhói lên.

- Phương...

Anh gọi tên cô gái đó. Giấc mộng hạnh phúc trong cô bị anh phá nát hoàn toàn. Đôi mắt cô vô hồn nhìn lên trần nhà. Bao xúc cảm yêu thương vụt tắt...Những gì cô đã cho đi, cô không mong nhận lại được nhiểu. Cô chỉ mong anh dành cho cô một chút, một chút cái gọi là tình yêu thôi. Vậy mà...
Cơ thể màu đồng của anh đã áp sát cô. Cô có thể cảm nhận được thân nhiệt của anh. Nhưng bản thân cô, cõi lòng cô, lạnh ngắt. Cái đụng chạm số mệnh đến gần. Cô bỗng bừng tỉnh. Cô dùng hết sức mình đẩy anh ra. Anh lảo đảo, ngã xuống nền đất. Cô thu quần áo, chạy sang phòng ngủ bên cạnh, khóa trái cửa lại. Đêm ấy, cô đã thức trắng một đêm. Đôi mắt ướt nhòe, rồi khô khốc lại. Cô có lòng tự trọng của mình. Cô không muốn anh nhầm cô với người con gái khác. Cô vẫn nghĩ tấm lòng của mình sẽ níu giữ được trái tim anh song đến hôm nay dường như trái tim anh đã đi xa quá. Đã vượt qua tầm với của cô mất rồi...Cô đau đớn nuốt nước mắt vào tim. Quay lại, trân trân nhìn vào đôi mắt anh, cô sẽ đánh nốt canh bạc cuối cùng.

Cô bỏ túi xách xuống, nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay anh. Cô đưa tay lên cổ, cởi cúc áo.

- Nếu anh muốn em ở lại thì hãy yêu em đi...Minh bất động nhìn cô. Hôm nay Mai Chi cư xử thật lạ. Khi Mai Chi cởi đến cúc áo thứ ba. Minh bật dậy. Giọng khản đặc, anh đưa tay kéo lại cổ áo cho cô.

- Mai Chi. Đừng...

Mai Chi ngửa mặt cười. Nụ cười cô chất chứa tủi hờn. Hình ảnh của anh lần đầu tiên cô gặp hiện về. Trong hàng chục cặp mắt đang nhìn cô, cô chỉ thấy duy nhất ánh mắt anh không dục vọng. Cô bị nét nam tính mà dịu dàng nơi anh thu hút. Quá khứ. Những ngày đã qua. Chống chếnh...Cô cảm thấy mình như điên dại đi. Rốt cuộc thì cô cũng không thể thắng được người con gái ấy.

Mặc anh ngăn cản, cô vẫn cố mở. Chiếc cúc áo bị bàn tay cô giựt đứt, bắn tung xuống nền nhà. Thân thể cô lộ ra dưới ánh đèn. Trắng ngần, đầy đặn. Cô áp sát cơ thể mình vào cơ thể anh. Cô muốn đem tấm lòng si tình của cô làm nóng trái tim anh.

- Xin anh đấy. Hãy yêu em đi.

- Em không tỉnh táo rồi Mai Chi.

Minh cố tránh vòng tay cô. Khổ sở. Sợ đẩy mạnh sẽ làm cô đau, sẽ làm cô thương tổn nhưng cứ để cô ôm như vậy cũng không ổn chút nào.

- Em tỉnh táo, hoàn toàn tỉnh táo.

Mai Chi đau khổ, gằn lên từng tiếng. Cô nhắm mắt lại, nước mắt nhỏ xuống, từng giọt, từng giọt, dồn dập...Em hy vọng anh sẽ yêu em lúc anh tỉnh táo nhưng có lẽ ước mơ ấy xa xỉ rồi. Anh chỉ có cảm xúc với em trong lúc anh say. Phải làm thế nào đây? Rời xa anh ư? Em hoàn toàn không muốn. Nhưng nếu vẫn ở lại bên anh, thì em lấy tư cách gì. Là người yêu ư? Không phải. Anh đâu thực sự yêu em? Tai cô ù đi, cảm thấy đôi vai mình rung lên bất lực. Đau đớn. Vòng tay cô rớt xuống...

Minh đặt Mai Chi dựa vào sô - pha. Anh lấy chiếc áo sơ mi của mình trùm lên người cô. Sắc mặt Mai Chi trắng bệch. Đôi môi tái nhợt đi. Anh mở tủ lạnh, rót cho cô một cốc chanh muối.

- Nước chanh sẽ làm em thấy ổn hơn đấy.

Mai Chi gạt tay anh. Cốc nước sóng sánh.

- Anh đừng nghĩ em say như anh. Đừng định lấy những thứ lạnh vừa mặn xát vào lòng em thêm nữa.

Minh im lặng. Chưa bao giờ thấy cô nặng lời như vậy. Không gian rộng ra vô tận. Ánh điện nhạt nhòa. Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi.

- Em mặc tạm chiếc áo phông ngày đi. Anh đã dọn phòng, em vào nghỉ ngơi cho đỡ mệt.

Minh đặt chiếc áo phông vào tay Mai Chi. Mai Chi đứng dậy, lảo đảo đi vào phòng, đóng cửa lại, nhưng không khóa. Cô vẫn hi vọng. Hi vọng anh đến với cô. Tự nguyện. Vì tình yêu. Không phải vì niềm cảm kích. Cô ôm lấy chiếc áo phông của anh, ngửi thấy thoang thoảng mùi hương quen thuộc. Cô nhớ tất cả những phút giây bên anh. Nhớ những con đường, những quán nhỏ mà hai người thường đến. Cô nhớ những ngọt ngào mà cô tưởng anh trao cô - mà thực ra là cô huyễn hoặc bản thân - tự trao cho mình. Những tiếng nấc dài bật ra vô thức. Cô ghì chặt bờ vai cho những cơn rung tức tưởi dịu xuống. Đôi mắt u buồn nhìn ra cửa. Chờ đợi.

Nhưng Minh mãi mãi không bước vào...

Anh đứng trước cửa phòng Mai Chi. Bàn tay đã đôi lần đặt lên nắm đấm cửa, định xoay, nhưng rốt cuộc vẫn dừng lại. Cuối cùng, anh cũng đã hiểu tại sao Mai Chi hành động là lùng như vậy. Chiếc máy tính xách tay từ công ty về, anh vẫn chưa kịp tắt. Trên ấy, vẫn còn in dấu nụ cười của Phương...

Anh châm lửa hút. Khói vấn vít trên đầu, lẫn vào trong ánh điện ngủ mờ mờ, tạo lên những khoảng trống mông lung. Những mẩu tàn trên điếu thuốc bắt đầu dài ra, anh lấy ngón tay trỏ, động nhẹ. Những mẩu nhỏ rớt xuống sàn nhà. Nhẹ nhàng. Cát bụi lại trở về với cát bụi... Anh chợt nhớ đến một câu mà mình đã từng đọc ở đâu đó: "Phụ nữ tốt thường bị đàn ông làm khổ". Anh khẽ rút thêm một điếu thuốc. Đêm thật dài.

Những điếu thuốc ngắn dần rồi tàn lụi. Cho đến gần sáng, Minh thấy người mình chìm dần, chìm dần đi. Anh dựa người vào sô pha, lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại nhưng rồi thiếp đi lúc nào không biết. Mấy đêm ròng thức để thiết kế, anh cũng đã kiệt sức rồi.

Chuông báo thức hằng ngày réo vang, Minh giật mình tỉnh dậy. Giấc ngủ tạm, chập chờn làm cho đầu anh đau buốt, vai và cổ mỏi nhừ. Anh day day thái dương. Mí mắt nặng trịch. Cố gắng lắm anh mới khiến mình đứng dậy được. Cánh cửa phòng Mai Chi đã mở, anh bước vào, nhưng cô đã không còn trong đó nữa. Anh luống cuống lục túi áo mình tìm điện thoại. Anh ấn số Mai Chi nhưng đáp lại anh, chỉ là những tiếng tút dài... Anh lo lắng, tiếp tục gọi. Một hồi chuông nữa, rồi máy báo bận. Anh vẫn không chịu dừng lại nhưng máy đã tắt hẳn, chỉ có tiếng thoại của nhân viên tổng đài "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." vọng lại phía anh.

Anh xin nghỉ phép một hôm để đi tìm Mai Chi. Đến lúc này anh mới biết rằng, tất cả thông tin anh có về cô là quá ít ỏi. Anh lang thang vô định trên những con phố hai người đã từng qua. Anh ghé đến tất cả những nơi anh và cô đã từng vào nhưng vô vọng. Anh mệt mỏi ngồi xuống ghế đá công viên. Chỗ này, cách đây cũng ít lâu thôi anh và cô đã từng ngồi. Anh ngửa mặt lên. Bầu trời xanh thẳm. Nắng chói chang như trêu mắt người. Anh úp mặt mình vào đôi bàn tay. Có thể một thời gian nữa, cô hết giận, sẽ liên lạc lại với anh. Anh hy vọng thế.

 

Ngày đăng: 12/12/2016
Người đăng: Trịnh Thanh Loan
Đăng bài
Bạn thích truyện này?