Gửi bài:

Q.1 - Chương 2

Thật ra, cô gặp anh còn sớm hơn cả Hiểu Văn, cũng yêu anh sớm hơn.

"Em Tống, gia nhập hội học sinh của bọn chị đi, em cũng biết chị sắp tốt nghiệp rồi, chị phải tìm một người tốt nhất để nối nghiệp!" Hội trưởng hội học sinh hăng hái thuyết phục cô.

Nhưng biểu tình của cô vẫn thản nhiên như cũ, "Vì sao lại là em?" Nhiều người chủ động muốn tham gia hội học sinh như thế, vì sao lại chọn trúng cô căn bản không hề xin vào?

"Làm ơn đi mà, ai chẳng biết Tống Dư Vấn em là hội trưởng tài năng nhất từ cấp 2 trường XX?" Phóng mắt trong những học sinh mới, học sinh cũ, thật sự không thể tìm thấy người thích hợp hơn cô. Vàng đến đâu cũng sẽ phát sáng, dù có đổi trường, nhưng Tống Dư Vấn cô vừa vào trường đã làm người khác chú ý rồi!

"Ba năm trung học, em chỉ định chuyên tâm học hành." Cô không cần suy nghĩ liền từ chối.

"Hội học sinh sẽ là một môi trường tốt!" Hội trưởng không buông tay.

Dư Vấn nở nụ cười, trong nụ cười là tự tin tràn ngập, "Chị à, em đã ở trong môi trường đó ba năm rồi, giờ cần gì phải lãng phí thêm ba năm nữa?" Cô có kế hoạch sống của cô, ba năm trung học dốc hết lực, cố gắng thi vào trường đại học tốt.

Cứ như vậy, một khuyên một từ chối, trong vô tình hai người đã đi đến văn phòng hội học sinh.

"Hạ Nghị, chúng ta thật sự phải mượn thiết bị của công ty điện ảnh, đến công ty xin tài trợ à? Đây có được không? Không phải tự làm bẽ mặt ư?" Trong hội học sinh truyền đến tiếng thảo luận náo nhiệt.

"Kinh phí của trường chỉ có hạn, nếu chúng ta muốn chuẩn bị tốt hơn cho trận đấu này, thì chỉ có mượn sức mạnh của xã hội!"

Dư Vấn bất giác bị gương mặt trẻ tuổi đầy khát vọng ở bàn hội nghị kia hấp dẫn.

"Nói thì dễ, nhưng làm mới khó đó."

Bóng người kia vốn đang chầm chậm nói, khi bị hỏi câu nghi ngờ lập tức bỏ bản kế hoạch sang bên, lộ ra nụ cười đẹp rạng rỡ: "Cho nên mình không ép mọi người, ai đồng ý với mình có thể giơ tay lên!" Nụ cười như ánh mặt trời trên mặt, nhưng lại có sức mạnh có thể áp đảo không còn một tiếng phản đối. Khi đó, cô dường như nhìn thấy một đường sáng.

"Cậu ấy là trưởng ban tổ chức trong hội học sinh, rất nổi tiếng, rất có phong độ của đại tướng đó! Năng lực của cậu ta rất mạnh, thật khó tin, cậu ta mới chỉ tham gia hội học sinh thôi, là học sinh mới đấy!" Hội trưởng giới thiệu.

Vì thế, ma xui quỷ khiến, cô lại dễ dàng bị khơi tính hiếu chiến, gật đầu, nghiêm túc nói với đối phương: "Được, em vào hội học sinh, nhưng, em muốn đảm nhiệm trưởng ban tổ chức."

Hội trưởng cả kinh: "Em muốn phân cao thấp với cậu ta ư?"

※※※※※※※※※※※※※※

Một đường vội vàng, khi cô đến trong phòng học chỉ còn lại hai ba đứa bé. Mà miệng con gái đã chu ra.

"Thụy Thụy, xin lỗi, tha thứ cho mẹ nhé!" Cô vỗ tay cầu xin tha thứ.

Cô rất kiêu ngạo, trong cuộc đời cũng không cúi đầu với ai, cho dù là Hạ Nghị, dù thương anh cũng không thể bắt cô bỏ tôn nghiêm và kiêu ngạo đi xin, nhưng con gái lại khác, hoàn toàn là khắc tinh của cô.

"Hừ!" Dù đã ngồi ăn cơm trong nhà con gái có đôi mắt sáng rất giống ba, nhíu lại như cụ già, cái cằm thanh tú của nó hếch lên rất cao, dáng vẻ không dễ dàng tha thứ cho cô.

"Mẹ không phải đã đồng ý đưa con đến KFC sao?" Cô lấy lòng nói.

"Hừ!" Như vậy đã muốn hối lộ nó à?

"Đừng hừ nữa, con muốn thế nào?" Đối mặt với khách hàng, cô tuyệt đối là cao thủ đàm phán, nhưng đối mặt với bảo bối của cô, cô lại binh bại như núi đổ.

"Vì sao mẹ lại muộn?" Thụy Thụy của cô cũng không phải không có đạo lý, nhưng cũng là đạo lý hợp tình hợp lý.

"Ai..." Còn không phải bị con ngựa giống như ba nó làm hại? Cô phải tốn thời gian, gọi vài cuộc điện thoại, xác định Hạ Nghị sẽ không gây rắc rối!

"Đó là hôm nay công ty có thông báo tuyển dụng..." Giọng cô càng ngày càng nhẹ.

Chuyện của người lớn, cô không bao giờ nhiều lời nửa câu trước mặt con gái.

"Mẹ, tiền có thể không kiếm, tuổi thơ của con rất ngắn, rất quý!" Con gái ra dáng, còn nhỏ đã dạy dỗ cô.

"..." Cô cũng hết chỗ nói rồi, trẻ con bây giờ ngày càng lợi hại hơn.

"Trở về viết năm mươi lần "Bốn giờ hai mươi phút phải đi đón Thụy Thụy." Thấy mẹ hôm nay chỉ muộn 10 phút, xử lý thoáng chút đi.

Dư Vấn vừa bày thức ăn trước mặt con gái, vừa dở khóc dở cười, "Mẹ bận nhiều việc, hôm nay muộn rồi, ngày kia giao bản kiểm điểm sau, được không?" Hy vọng hôm nay đừng xui như lần trước, lại gặp khách hàng, làm đối phương nhìn thấy cô như thế, hoàn toàn mất hình tượng.

Việc? Nghe chữ này, mắt Thụy Thụy sáng lên. "Hôm nay hình như là ngày kỷ niệm kết hôn của ai nhỉ, thảo nào không cần con gái!"

Ngày kỷ niệm kết hôn? Dư Vấn vẫn cười bình tĩnh, chỉ là thoáng nhạt vài phần: "Thật không? Mẹ cũng không nhớ rõ..."

"Mẹ, mẹ lại không nhớ à?" Thụy Thụy buồn chán hét lên.

"Mẹ và ba con nhiều việc lắm, sao có thể nhớ những chuyện vụn vặt đó." Ngày kỷ niệm kết hôn, với vợ chồng mà nói, có gì đặc biệt hơn người đó? Dù sao, cô cũng chưa từng có một lần.

Nghe vậy, Thụy Thụy xịu mặt, "Vậy xin hỏi bà mẹ bận rộn, tối hôm nay mẹ muốn đi đâu?"

"Ăn cơm với khách hàng."

"Gặp mặt khách hàng, cần xịt nước hoa nặng mùi như thế ư?" Làm hại nó tưởng là hẹn hò với ba. Quả nhiên là nó quá ảo tưởng rồi, ba và mẹ hình như chưa bao giờ hẹn hò! Thật là kỳ quái, có đôi khi cảm thấy ba là người rất lãng mạn, nhưng mà với mẹ, sao lại biến thành đôi vợ chồng già không còn hứng thú lãng mạn chứ?

"Mũi khách hàng kia mẫn cảm, vì thế anh ta cũng không dám thân mật quá đáng!" Mùi nước hoa nồng làm cho đối phương hắt xì không thôi, sẽ bận đến mức không có cơ hội động tay động chân. Có đôi khi, ngay cả cô cũng thấy kỳ quái, cô chỉ có thể hoàn toàn thả lỏng trước mặt con gái, không gì không thể nói, biến thành một Tống Dư Vấn ngay cả bản thân cũng không nhận ra.

"Mẹ, mẹ hư quá!" Thụy Thụy cả ngày bị mẹ tiêm nhiễm lập tức trách cứ.

Nhưng mà, vì sao không phải là ba đi xã giao với ông chú kỳ quái kia? Được rồi, nếu nó hỏi, mẹ nhất định sẽ nói cho nó, vì ba con ngoài mặt thì cười ha hả, nhưng gặp vấn đề nguyên tắc lại tuyệt đối không nhường, mẹ sợ đắc tội với khách hàng lớn.

Cô cười cười, đang muốn nói gì đó với con gái, ánh mắt, lại bị một bóng người cao lớn ở khu đồ chơi hấp dẫn, làm cô kích động đứng lên.

Hả? Ai làm mẹ hứng thú thế? Thụy Thụy nhìn lại theo ánh mắt cô, đầu tiên cũng nhìn không rõ: "Hình như dáng vẻ khá đẹp, rất khôi ngô, rất anh tuấn." Nghi ngờ, "Mẹ, mẹ thích à?" Giống như Ngô Ngạn Tổ nó thích, thì ra mẹ cũng có hứng với trai đẹp?

"Thụy Thụy, con ở đây chờ một chút, mẹ nghĩ cách đi làm quen một người!" Tính cách hiếu chiến, làm cô nóng lòng muốn thử.

Thụy Thụy kinh ngạc, bình thường mẹ rất ít khi muốn kết giao bạn bè, càng ít muốn để nó lại một mình!

"Ông ta chẳng có gì đẹp cả!" Sợ mẹ sa lầy, Thụy Thụy chạy theo.

Ba nó là người đẹp trai nhất thế giới đấy! Hắc hắc, đương nhiên, không tính Ngô Ngạn Tổ trong đó.

"Lưng hổ này, eo gấu này, nhìn thế nào cũng chán!" Tuổi còn nhỏ, tầm mắt cũng cao, khi phê bình người đến rất cay nghiệt tuyệt không hàm hồ. Hoàn toàn là chân truyền của ba.

Nhưng những lời này không thể ngăn cản quyết tâm tiến lên của mẹ.

Chỉ thấy, mẹ giả vờ hiền lành bắt đầu bắt chuyện với đối phương, chàng trai khôi ngô kia cuối cùng cũng nghiêng mặt lại, Thụy Thụy đang uống Coca, phun ra nói: "Chú Triệu!"

Mục lục
Ngày đăng: 16/06/2017
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục