Gửi bài:

Chap 74

Thì quá khứ...của quá khứ

- Xin chào. Mình là Na. Làm quen nha.

- Ờ ờ chào Na. Tui là Mon.

- Mon của Monster hen?

- Ủa sao Na biết?

- Vì Na đọc những entry của Mon.

- Na đọc hết hả?

- Uhm. Tất cả luôn.

............................

 

- Hi Na ngủ chưa?

- Ê nè tên kia trốn học hả?

- Sao Na biết?

- Vì Mon là của Na sao hổng biết được?

- Mon nào của Na. Có yêu không mà nói vậy hả?

- Hihi...

..............................

- Hì 360 độ sắp đóng của rồi. Buồn hen.

- Ờ giờ biết viết blog ở đâu giờ.

- Uhm tự nhiên đóng, thật đáng ghét. Hihi Mon kiếm blog khác để chơi đi.

- Để coi coi.

..............................

- Xin chào! Mình là Na. Làm quen hen.

- Này linh tinh gì nửa đó.

- Làm quen chứ gì. Tụi mình dọn qua blog mới nhà mới, phải làm quen lại chứ.

- Tào lao.

- Giờ sao. Làm quen lại hay là hông?

- Rồi rồi làm thì làm, chỉ được giận là giỏi.

- Hihi vì Na là con gái mà.

- Chắc là con gái không à. Chứng minh đi!

- Khỏi dụ ha. Nói rồi, chưa đến lúc Mon được nhìn thấy mặt Na đâu.

- Khó hiểu.

..............................

- Xin chào! Na phải đi rồi!

- Na đi đâu?

- Một nơi xa.

- Nhưng Na đang ở rất xa Mon mà.

- Hihi giờ Na phải đi xa Mon hơn rồi.

- Tại sao?

- Vì Mon bắt đầu yêu Na có đúng hôn?

- Ừ!

- Vậy Na phải đi đây.

- Na không yêu Mon hả?

- Có! Nhưng Mon bây giờ hổng phải là của Na.

- Vì sao? Bình thường Na vẫn luôn nói Mon là của Na mà, sao giờ lại...

- Hihi rồi Mon sẽ hiểu ra mọi chuyện thôi. Đến lúc Na phải xa Mon rồi.

- Này không đùa đâu nhé. Tự nhiên đòi xa này nọ là sao? Bao nhiêu lâu nay, giờ Na tính bỏ Mon một mình hả?

- Hihi Mon sẽ hổng phải một mình đâu. Sẽ có người thực sự dành cho Mon sau này. Mon còn nhỏ. Hãy sống tốt...một ngày nào đó, người con gái của Mon sẽ xuất hiện.

- Mon không cần biết. Giờ Mon chỉ muốn có Na.

- Xin chào! Na phải đi!

.................................

Vài người đã đến từ cái thế giới internet này...và đã đi vội vàng như vậy, mọi thứ đã qua, liệu phải chăng chỉ là ảo ảnh?

Thì quá khứ

Sài Gòn đêm yên lặng. Nó quay trở lại nhà chị mặc dù người nó ngại gặp nhất lúc này là chị, không phải nó ghét chị, chỉ là chị là người duy nhất nó không bao giờ đối mặt bằng chiếc mặt nạ được, không bao giờ nó giả dối đối với chị ngay cả khi nó là người rất giỏi che giấu cảm xúc thật của mình bằng vẻ mặt bất cần của mình. Dù muốn dù không nó cũng không còn chỗ nào để đi, mỗi khi gặp chuyện khó khăn, chuyện buồn hay mệt mõi, nhà chị chính là nơi bình yên để nó tìm về, bây giờ dù những khó xử này bắt đầu từ chị, nó cũng không ngăn được cái thói quen trở về nơi bình yên này. Bắt đầu từ cổng, đi qua khu vườn dẫn vào nhà, phòng khách, bếp, con đường dẫn lên cầu thang, điểm cuối là phòng chị, mọi thứ đều quen thuộc từ bao giờ, mỗi vật dụng, mỗi viên gạch, có nhắm mắt nó cũng biết ở đâu, có nhắm mắt nó cũng có thể đi được một mạch từ cổng đến phòng chị. Nếu một ngày nào đó không thể đặt chân vào căn nhà này, nó sẽ như thế nào nhỉ, nếu một ngày nào đó nó không thể bên cạnh chị nửa, mọi thứ sẽ như thế nào nhỉ. Chỉ là nếu, chỉ là nếu thôi mà.

- Nhóc về rồi hả? Nè bửa nay nhóc sao vậy?

Nó im lặng siếc chặt vòng tay đang ôm lấy chị, mũi nó dụi nhè nhẹ vào bờ cổ trắng ngần, thơm thoang thoảng mùi con gái như thói quen bao nhiêu lần. Chị vẫn nằm im, quay lưng, để yên cho nó ôm từ sau lưng, những thường ngày luôn vậy, rất nhiều những thường ngày chị luôn như vậy, vì chị biết những lúc này, nó thực sự mệt mõi. Lần này không phải vì những khó khăn bên ngoài, lần này là vì nó sợ sẽ đến ngày chị rời xa nó.

- Khuya rồi sao chị chưa ngủ, còn nằm đây làm gì nửa?

- Chị đang chờ nhóc về mà.

- Nhóc có nói sẽ qua đây đâu.

- Chờ thì chờ vậy thôi.

- Bình thường vẫn chờ như thế này hả?

- Uhm!

Chị khẽ gật đầu, ngoan ngoãn, dịu dàng đến đáng yêu, nhưng chị là chị, làm sao yêu được đây. Nó rời rồi vòng tay ra rồi đứng dậy mở tủ lạnh lấy một lon nước  ngọt đi lại cửa sổ dựa lưng vào tu một hơi thật dài. Một hơi thở nhẹ phả vào gáy, chị nhẹ nhàng gỡ lon nước ngọt trên tay nó xuống thay vào một ly nước cam ép mát lạnh.

- Nhóc đó, dặn biết nhiêu lần, tối hổng được uống nước ngọt mà.

- Ừ!

Nó chỉ biết ừ rồi đưa mắt nhìn sang chị. Rõ ràng mọi thứ đều không xứng chút nào, nó phải ngồi hẳn lên bật cao của cửa sổ mới bằng được chị, nó chỉ là một thằng nhóc tay trắng, một thằng nhóc với vết thương lòng còn in hằn trong tim, chỉ là một tên nhóc đào hoa, lăng nhăng, vô tâm vô tư, bất cần, nhỏ nhoi. Nhìn chị xem, chị là nữ hoàng, chị và nó ở hai thế giới khác nhau, chị giỏi mọi thứ, chị luôn quan tâm nó từng ly từng tý, chị lớn tuổi hơn nó, chị hoàn toàn xứng đáng với một người tốt hơn nó. Làm sao nó yêu chị được chứ, lúc nào nó cũng chỉ nghĩ chị là chị, dù thân thiết gần gũi đến bao nhiêu, nó cũng chỉ nghĩ chị mãi sẽ chỉ là chị nó mà thôi.

- Hôm nay nhóc lạ lắm nhóc biết hôn? Có chuyện gì, nói chị biết đi

- Ừ! Hơi mệt thôi không có gì đâu.

- Đừng hòng giấu chị. Chắc chắn có chuyện gì đó, nói chị nghe, đây là lệnh.

- Không có gì thật mà. Thôi ngủ đi, đừng đừng đây ra lệnh cho nhóc nửa. Ngủ nha.

- Hông! Chị sẽ hổng ngủ nếu nhóc hổng nói với chị chuyện gì.

Nó im lặng nhảy xuống khỏi bậc cao trên cửa sổ rồi nằm dài xuống ghế sô-pha. Chị tiếp tục ngồi xuống dựa lưng vào ghế, tay xoa xoa tóc nó nhẹ nhàng, vẫn là những cử chỉ quen thuộc từ lâu.

- Nhóc hổng nói thì thôi. Nhưng chị sẽ nói. Ngay mai nhóc hãy nghỉ làm việc khuya ở quán nhậu.

- Ừ! Thì nghỉ rồi.

- Và nghỉ luôn việc ở công ty nửa. Chị không thích nhóc làm ở đó nửa.

- Sao vậy? Nhóc đang làm tốt mà.

- Nhóc hổng phải người dành cho cái thế giới giải trí đó, nhóc làm suốt ngày đêm, chị hổng muốn nhóc ngày nào cũng phải suy nghĩ, mệt mõi tới ngủ gục luôn. Công ty đó nhiều chuyện nhạy cảm, hổng hay ho gì hết, nhóc làm ở đó lâu, nhóc sẽ gặp rất nhiều rắc rối và...

- Nhưng nhóc kiếm được nhiều tiền ở công ty mà.

- Đó! Lý do quan trọng nhất chị muốn nhóc nghỉ đó. Nhóc thay đổi nhiều lắm nhóc biết hôn? Nhóc tối ngày tính toán tới tiền, từ khi làm chỗ đó, nhóc lúc nào cũng nghĩ tới việc kiếm tiền, rồi tranh giành hợp đồng, tranh việc, giành lợi ích nửa. Nhóc có biết nhóc trở nên vì tiền bất chấp sức khỏe, bất chấp tất cả hôn, một câu nhóc cũng nghĩ tới kiếm tiền, hai câu lại là tiền, nhóc bỏ cả học, bỏ hết thời gian nghỉ ngơi, ăn uống, nhóc bỏ mặc luôn chị nửa. Chị ghét nhóc như vậy lắm, nhóc trả lại nhóc của chị đi.

- Nhóc biết nhóc có thay đổi. Ai rồi cũng phải thay đổi mà. Nhóc phải trưởng thành hơn chứ, nhóc phải kiếm được nhiều tiền hơn, nhóc muốn nhanh chóng thoát khỏi cảnh tay trắng.

- Nhưng hổng phải bất chấp tất cả như vậy. Nhóc có biết những lời nhóc vừa nói lạnh lùng vô cảm lắm có biết hông? Chị hổng thích nhóc như vậy.

Nó ngồi dậy, giọng đầy vẻ khó chịu.

- Nhóc hứa sẽ cố gắng không thay đổi theo chiều hướng xấu. Chuyện gì nhóc cũng chiều chị được hết nhưng đây là công việc...chị không thể áp đặt nhóc làm thế nay thế khác được.

- Nhóc! Sao nhóc nói chị vậy hả? Chị áp đặt nhóc hồi nào đâu. Chị chỉ muốn tốt cho nhóc thôi.

- Nhóc biết! Nhưng nhóc làm việc vẫn ổn, kiếm được nhiều tiền. Tự nhiên chị bắt nhóc nghỉ, biết làm gì kiếm tiền nhiều hơn đây.

- Đó! Lại tiền, sao lúc bây giờ trong mắt nhóc lúc nào cũng chỉ có tiền tiền tiền hết trơn vậy. Nhóc thích tiền lắm hả? Vậy nhóc ở nhà đi, nhóc làm cho chị đi, chị trả tiền cho nhóc, gấp đôi gấp ba gấp trăm lần tiền nhóc kiếm được luôn. Nhóc kiếm một tháng nhiêu nhóc nói đi chị trả liền luôn.

Chị ngồi dậy đưa ánh mắt đầy giận dữ xoáy vào nó, hình như nó vừa hơi nặng lời, chưa bao giờ nó nặng lời một cách lạnh lùng như vậy với chị.

- Thôi thôi được rồi nhóc xin lỗi. Nhưng thực sự tự nhiên chị bắt nhóc nghỉ làm ở đó vô lý thiệt mà.

- Kệ chị! Chị vô lý đó, thì sao? Chị hổng muốn nhóc thay đổi như thế này. Chị hổng muốn nhóc lúc nào cũng nghĩ cách kiếm thật nhiều tiền như vậy, chị hổng muốn nhóc vì lời hứa với bé Thy mà kiếm tiền bằng mọi giá như vậy.

- Chị! Sao lại lôi Thy vào chuyện này?

- Nhóc đừng chối. Chị biết nhóc muốn kiếm tiền theo lời bé Thy chứ gì, nhóc muốn trả thù mẹ bé Thy chứ gì? Nhóc vẫn muốn chờ bé Thy chứ gì?

- Nhóc!..

- Nhóc còn chối gì nửa hôn? Nhóc làm gì, nghĩ gì chị đều biết hết. Chị hổng muốn hóc thay đổi, chị muốn phải quên bé Thy đi để sống cuộc sống của riêng mình, chị hổng muốn nhóc ôm nổi với bé Thy hoài như vậy, chị hổng muốn nhóc chờ bé Thy nửa, nhóc biết rõ Thy sẽ hổng về bên nhóc được mà.

Nó đứng dậy vỗ vỗ hai tay vào mặt như tìm một chút tỉnh táo, sợ những lời mình nói nếu không kiểm soát sẽ làm chị buồn, nhưng...lòng nó vẫn rất khó chịu vì những lời nói vừa đúng lại vừa ngang bướng của chị.

- Chị đừng có lúc nào cũng quyết định hết mọi chuyện có được không? Nhóc biết chị lo cho nhóc, nhóc biết chị lúc nào cũng quan tâm nhóc. Nhưng cuộc sống này là của nhóc, chị đừng quyết định mọi thứ như vậy, nhóc yêu ai, nhóc chờ ai là do nhóc muốn, chị lấy lý do gì cứ can thiệp, cứ quyết định hoài như vậy?

Nó lạnh lùng cho tay vào túi quần, đôi mắt khẽ nhìn bân quơ ra bên ngoài cửa sổ, giấu đi sự khó chịu, giận dữ của mình. Nó khó chịu bởi nó đang phải nói những lời lạnh lùng gắt gỏng với chị, nó giận dữ bởi chị đã nói đúng tim đen của nó. Mọi thứ đều im lặng, nó chột dạ vì tự dưng chị lại im lặng đến đáng sợ, vài giây thôi, cũng đủ cho nó lạnh người. Nó khẽ nhìn qua, đôi mắt chị long lanh ngấn nước, dòng nước mắt lăn dài trên đôi má người con gái đứng trước mặt nó, đôi môi chị nhẹ nhàng mấp máy.

- Vì...em yêu anh!

Không gian như ngừng lại khi ba tiếng "em yêu anh" rời khỏi đôi môi chị. Nó nghe rất rõ ràng, không phải mơ tưởng, không phải ảo ảnh, mà là sự thật hiển nhiên ngay trước mắt nó. Chị khóc, dòng nước mắt ít thôi, lăn dài trên má, vài giọt nước mắt thôi cũng đủ cho nó giật mình, chưa bao giờ nó muốn làm chị khóc, chưa bao giờ. Nó vội vàng chạy lại đưa hay tay ôm lấy mặt chị, hai ngón cái vuốt nhè nhẹ như cố xóa đi thật nhanh nước mắt.

- Chị! Chị đừng khóc! Nhóc xin lỗi! Thôi thôi đừng khóc nha chị!

Chị vẫn khóc, nước mắt vẫn chảy ra, đôi mắt long lanh đầy nước của chị vẫn nhìn thẳng vào nó.

- Nhóc vừa lòng chưa? Chị nói ra rồi đó! Mấy người hả dạ chưa? Nhóc ác lắm, nói những lời tàn nhẫn như vậy với chị, đó nhóc nói nửa đi! Nè chị khóc rồi nè, nhóc nói vậy nửa đi!

- ...

- Chị nói ra rồi đó! Là chị yêu nhóc đó. Nhiêu lý do đó đó. Nhóc vừa lòng chưa?

- ....

- Đó! Là người ta yêu mấy người đó. Nói hết rồi đó! Vừa lòng chưa?

- ....

- Đó! Là em yêu anh đó! Anh hả dạ chưa?

- ....

Chị vẫn nói trong tiếng nấc, nó im lặng, chẳng biết nói gì, chỉ biết nhắm mắt ôm lấy chị vào lòng, đôi tay xoa nhẹ nhẹ lên má như cố xua đi những giọt nước mắt vì nó. Khẽ dìu chị xuống giường, mỗi lần chị khóc, đều như vậy, cho dù lần này chị khóc vì nó, mọi thứ vẫn không thay đổi, chị vẫn ngoan ngoãn ngả đầu vào lòng nó. Chẳng ai nói với ai lời nào nửa, chỉ còn tiếng côn trùng rả rich từ phía bên ngoài cửa sổ vọng vào, tiếng đồng hồ tích tắc, tiến nấc, tiếng thở nhè nhẹ của chị...mọi thứ hòa quyện vào nhau, vỗ về giấc ngủ.

 

Sài Gòn! Sáng bình yên. Những tia nắng len lõi vào phòng, đôi tay nó tê dại đi vì phải ôm chị ngủ gần như cả đêm. Nỏ mở mắt ra, khẽ cử động người, nhẹ nhàng lăn qua một bên rồi leo xuống giường. Chưa bao giờ ngủ ngon như thế này, càng chưa bao giờ ngủ ngon mà mõi nhừ cả người như thế này. Chị mở mắt, đôi mắt to tròn, dường như lúc nào cũng long lanh nhìn nó bằng ánh nhìn như vậy.

- Nhóc làm chị thức hả? Sao không ngủ thêm chút nửa đi, khóc cả đêm rồi còn gì.

- Chị khóc cả đêm hồi nào. Khóc có chút xíu ngủ rồi mà.

- Ừ! Dù sao cũng là khóc.

- Uhm!

Nó ngồi xuống, tay xoa xoa nhẹ lên má chị như cố lau đi thật sạch những dấu tích còn lại của những giọt nước mắt đêm qua.

- Chị!

- Sao nhóc?

- Nhóc xin lỗi! Xin lỗi vì tất cả. Nhóc không bao giờ muốn làm chị buồn như vậy.

- Uhm!

- Nhóc sẽ làm theo bất cứ điều gì chị muốn, chuyện gì cũng được. Nhưng...

- Nhưng sao?

- Nhưng chị...đừng yêu nhóc nửa. Nhóc...nghĩ có lẽ mình gần gũi thân thiết nhau quá lâu sẽ dẫn đến ngộ nhận tình cảm. Nhóc...không biết nửa, nhưng chị không nên yêu nhóc, nhóc không tốt, nhóc sẽ mang đến cho chị nhiều đau buồn lắm. Chị biết rõ nhóc còn phải giữ lời hứa với cô ấy mà đúng không? Dù muốn dù không, nhóc cũng muốn thực hiện trọn vẹn lời hứa này, nhóc sẽ luôn là nhóc của chị, chị sẽ luôn là chị của nhóc...nhưng đừng yêu nhóc nha chị. Sẽ đau lắm!

Nó rút tay lại đứng dậy cho vào túi quần nắm siết chặt, hai vai run run cố kím nén cảm xúc. Chị ngồi dậy, nhẹ nhàng đi lại đứng trước mặt nó, hai tay chị áp sát vào gò má xoay đầu nó nhìn thẳng vào mắt chị.

- Nhóc!...Sau tất cả...nhóc có yêu chị hay không?

- Chị!...Nhóc...nhóc trước giờ chị nghĩ chị là chị nhóc. Chị quan trọng với nhóc, không bao giờ nhóc muốn làm chị buồn, chị là người nhóc không bao giờ...

- Chị hỏi...nhóc có yêu chị không?

Chị ngắt lời, mắt chị nhìn sâu vào mắt nó, một vài giọt nước mắt lại rơi ra lăn dài trên má chị. Nó ngập ngừng, nó biết chị đang đau lắm, nó cũng vậy, nó cũng đau có kém gì chị đâu, làm chị đau chính là điều khiến nó đau nhất...hơn bất kỳ điều gì trên thế giới này.

- Nhóc...không!

Chị rụt tay xoa nhẹ nhẹ vào hư không, đôi môi chị khẽ mĩm cười...nhưng nước mắt vẫn rơi. Nó im lặng gục đầu, đôi vai run run, những ngót tay tự bấm chặt vào nhau tưởng chừng như bật máu.

- Chị! Nhóc xin lỗi! Chị đừng khóc! Chị!

Miệng chị vẫn cười, nước mắt vẫn nhẹ rơi...ánh mắt vô hồn nhìn xoáy vào tận tâm can nó.

- Nhóc đi đi!

- Chị ơi! Đừng như vậy mà. Nhóc xin...

- Nhóc đi đi. Đi nhanh đi! Chị muốn một mình.

- Nhóc xin lỗi...nhóc...

- Nhóc đi đi! Xin nhóc đó!

Chị mĩm cười giơ tay lên tự lau nước mắt rồi khẽ đẩy nhẹ vào ngực nó. Cánh cửa phòng đóng lại, tiếng khóa trong khô khốc vang lên một cách lạnh lùng, nó nhắm chặt mắt ngước lên trên thở phì một cái thật dài.

- Chị ơi! Nhóc xin lỗi!

Nó lặng lẽ lê cái thân xác như vô hồn của mình đi xuống nhà, khẽ gõ cửa phòng bé Xíu. Nhỏ nhanh chóng mở cửa vì giờ này cũng là giờ nhỏ sắp đi học.

- Ủa cậu Mon. Ngủ ngon hôn hihi. Cậu Mon kiếm em hả?

- Ừ!

- Có gì hôn cậu? Ủa cậu sao vậy? Sao mắt cậu hơi đỏ đỏ vậy?

Nó mĩm cười...

- Không có gì. Xíu lên coi cô Phương dùm nha. Anh làm cô Phương của Xíu khóc rồi.

- Hả? Sao kỳ vậy? Cãi nhau nửa hả? Sao cô Phương khóc. Cậu làm gì cổ rồi. Mới hôm qua hều nhau rồi mà. Sao cậu dám làm cô....

Nhỏ lên giọng trách nó, nhưng rồi chợt im bặt, có lẽ chính nhỏ cũng nhìn thấy nỗi đau hiện rõ trên gương mặt đáng tội nghiệp của nó lúc này. Nó im lặng quay mặt đi ra cổng, tự dùng chìa khóa của mình mở cổng dắt xe ra ngoài chạy ào rời khỏi căn nhà bỏ lại sau lưng...không biết giờ này chị có đứng nhìn nó từ phía cửa sổ hay không. Nó cứ cho xe chạy loanh quanh khắp nơi không mục đích, vòng vèo khắp các con đường Sài Gòn, tưởng chừng trong cả ngày hôm ấy nó đã mang theo nổi đau đi khắp Sài Gòn. Làm chị đau...chính là nổi đau lớn nhất nhỉ. Nó bật cười...dừng xe móc điện thoại ra gọi cho chị Thủy. Tự nhiên lúc này chỉ muốn gặp chị Thủy, không phải để nói chuyện, không phải để kể chuyện, càng không phải để chia sẻ...đơn giản là muốn rủ chị Thủy đi "nhậu". Trước giờ nó chưa từng biết nhậu...nhưng lần này nó lại muốn đi uống cho thật say, thật say...vì nghe nói khi say, người ta sẽ tạm quên đi tất cả nổi đau trong lòng. Dù sao...thử một lần xem xem có khá hơn không, chị nhỉ?

Sài Gòn...đêm lấp lánh ánh đèn, nhưng cơn gió thổi nhẹ, mọi thứ xung quanh đều ồn ào, huyên náo. Nhưng...nó chẳng cảm thấy sự hiện diện của thế giới còn lại xung quanh, chỉ còn nghe được tiếng trò chuyện của chính mình, tiếng ly chén lanh canh va chạm vào nhau. Mặt nó nóng bừng, đầu óc quay cuồng với nụ cười mĩm trên môi...giá mà say như thế này...không bao giờ tỉnh, liệu mọi thứ có hay hơn không? Ai mà biết được...nhỉ?

Ngày đăng: 03/08/2017
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?