Gửi bài:

Chap 27

Hai chú cháu nói chuyện với nhau cứ như người thân lâu ngày gặp lại, chủ đề xoay quanh những gì liên quan đến chị. Tuy nhiên nó cảm thấy trên gương mặt và giọng nói của chú nói về chị có điều gì đó lạ lắm, mặc dù nó không thể nhận ra rõ ràng nhưng cũng đáng để nó lưu ý về sau.

- Ba nó kêu mấy đứa nhỏ vào ăn cơm. Nói gì nói miết quên ăn uống luôn hả?

- Ờ ờ nghe rồi!

Là tiếng của vợ chú ba đang đi ra từ phía sau.

- Cậu vô ăn cơm với cô Phương cho vui

Thím ba nhìn nó cười hiền từ. Nó vội đứng dậy xua tay

- Dạ con mới ăn ngoài tiệm với bạn con rồi. Cô chú cứ ăn tự nhiên.

- Vậy coi sao được. Cô Phương biết cổ buồn lắm. Để tui vô nói với cô Phương. Má nó vô dọn cơm ra trước đi.

Chú ba đi thẳng vào phòng khách tìm chị với nhỏ Hân chẳng kịp cho nó nói thêm lời nào, thím ba cũng đi theo sau chú vào trong nhà. Tất nhiên nó không thể nào từ chối được trước nắm đấm đe dọa cấm cãi của chị. Vậy là nó với nhỏ Hân đành lon ton theo chú thím dọn đồ ăn ra một chiếc bàn màu trắng đặt bên ngoài ngay chỗ nó với chú ba ngồi trò chuyện theo ý muốn đột xuất của chị. Đồ ăn nhìn sơ qua thôi cũng biết khả năng nấu nướng của thím ba vượt xa sự tưởng tượng của nó. Dọn đồ ăn ra xong chú thím quay trở vào trong không quên nói với ba đứa nó

- Cô cậu ăn ngon miệng.

- Ủa sao cô chú hổng ăn?

- À! Tui với bả vô phòng ăn trong bếp ăn?

- Sao vô bếp ăn chi mất công chú?

Nó với nhỏ Hân ngơ ngác nhìn chú thím rồi nhìn chị. Gương mặt chị từ vui vẻ bổng xụ xuống dậm chân đưa ánh mắt hờn giận về phía cô chú. Nó chưa hiểu gì thì chị đi lại kéo tay chú thím trở lại bàn ăn.

- Phương nói bao nhiêu lần rồi sao ba má hổng chịu nghe. Đây là khách của Phương chứ hổng phải khách của papa mami.

- Nhưng rủi ông bà về bất tử nhìn thấy là hổng hay đâu Phương!

Thím ba nhẹ giọng.

- Ba má ngồi xuống đi. Phương muốn ba má ăn chung với Phương, có gì Phương chịu hết.

- Nhưng...

- Thôi ba nó ngồi đi. Tui vô lấy thêm chén.

Vậy là hai người đã đồng ý ngồi ăn chung với tụi nó, mặc dù chưa biết chuyện gì nhưng nó cũng biết hình như papa và mami chị khá khó tính với người làm trong nhà. Có lẽ những bửa ăn ở căn nhà này, họ không bao giờ muốn có sự hiện diện của người làm cùng ngồi trên mâm cơm. Không khí trở nên vui vẻ hơn khi chị kéo tay nó ngồi xuống trên chiếc ghế dài đủ cho hai người cùng ngồi.

- Hihi nhox nhox ngồi đây với chị nè. Bé Hân ngồi đó đi, ba má ngồi bên này nè. Mum mum mời cả nhà!

Cả bốn người tính cả nó đều lắc đầu cười trước sự sắp xếp của chị, cứ như nữ hoàng thật ấy. Nhỏ Hân và nó đều quen với việc mặc định rằng mỗi lần đi chơi hay ăn uống với nhau, nó là dành để ngồi cạnh chị, chẳng ai giành được với chị hết. Thím ba vui vẻ gắp đồ ăn cho nhỏ Hân xong quay qua lột một con tôm định đưa về phía chị thì chị lắc đầu.

- Bửa nay má ăn khỏe đi hihi đừng lo cho Phương

- Sao vậy cô? Mọi khi tui vẫn...

- Biết rồi biết rồi, nay má lo cho ba đi khỏi lo cho Phương hihi

Chú thím ba nhìn chị với ánh mắt ngạc nhiên, nó thở dài một cái, nhìn đủ biết thường ngày ở nhà bảo đảm thím ba là người chăm sóc chuyện ăn uống của chị, còn bây giờ thì...

- Nhox!

Chị quay qua nhìn nó cười, ánh mắt đầy sự đe dọa và ra lệnh. Nó thở dài thêm một cái nhìn nhỏ Hân cầu cứu nhưng vô ích, chẳng biết chị làm gì mà nảy giờ nhỏ Hân cứ như người hoàn toàn khác, im lặng, gương mặt cũng hiền hơn thường ngày. Hiểu số phận mình, nó đành tự tay lột một con tôm để vào dĩa của chị.

- Hihi nhox ngoan! Ăn đi ăn đi!

Nó lắc đầu rồi đưa mắt nhìn xung quanh.

- Cậu kiếm gì vậy?

- Dạ nồi cơm đâu chú?

- Cậu muốn ăn cơm hả. Để tui xuống bếp lấy. Tui quên mất tiêu nay có cô cậu là khách chứ bình thường ở nhà cô Phương hổng có ăn cơm.

- Sao...sao hổng ăn cơm

- À!...

- Hihi chị ít ăn cơm lắm. Mà đồ ăn nhiều quá trời nhox khỏi ăn cơm mắc công, ăn cái này với chị nè hihi

Chị gắp một miếng gà to đặt vào chén nó. Giờ nó mới nhớ từ hồi đi chung với chị đến giờ hình như chưa lần nào nó thấy chị ăn cơm hết. Bàn ăn toàn đồ ăn, chị đang dùng dĩa chứ không phải chén như nó, quan sát kỹ thì đồ ăn toàn được nấu và trang trí, sắp xếp rất tây. Cũng phải, có lẽ chị của nó vẫn giữ cái thói quen ăn uống đậm chất văn hóa phương tây, nơi chị sinh sống một thời gian dài trước khi trở về Việt Nam. Điều này nó đoán được do lần trước anh Phong có nói tuy nhiên nó vẫn chưa biết chị về VN sống bao lâu và chị đã ở bên Mỹ bao nhiêu lâu, nó cũng có hỏi nhưng chị không cho nó biết. Tạm gác những suy nghĩ trong đầu về chị quan một bên vì trước mặt quá nhiều đồ ăn ngon, mắc dù vừa ăn với nhỏ Hân lúc trưa nhưng nó vẫn thấy thèm, nhất là toàn những món nó cũng rất thích và giữa không khí vui vẻ thế này, nó đâu thể ngồi im mà suy nghĩ mãi được. Nó và chị vẫn như bao lần trên bàn ăn, tranh cãi, giành giựt nhau như con nít, mặc dù hai đứa có hơi sợ sợ mỗi lần bị nhỏ Hân quắc mắt nhìn nhưng rồi im được vài giây thì đâu lại vào đó, nhưng nhờ có vậy mà bửa ăn diễn ra nhiều nụ cười hơn, cả chú thím ba cũng quên mất chuyện mình là người làm đang ăn cơm cùng cô chủ.

Ăn uống no nê, nó ngồi thở phì phì vì cái bụng không còn chứa thêm gì nửa. Cũng tại thím ba cứ ép ăn thêm dọa để thừa thì tội lắm làm nó hí hửng dựa vào cái lí do đó mà ăn thỏa sức. Chị cũng ăn chẳng kém nó bao nhiêu vậy mà giờ vẫn ngồi vui vẻ nhâm nhi trái cây với ly kem dâu to đùng với nhỏ Hân. Còn nó là nó xin chịu thua không thể nuốt muỗng kem nào nửa chứ nói gì là cả một ly kem.

- Hihi ăn kem hôn nhox con...lêu lêu...kem ngon ghê hihi

- Ăn đi cho mập. Trêu chọc vô ích nhé...ợ @@

- Mập mà tấp nập người theo ha

- Ờ theo để nuôi nữ hoàng heo chứ ích lợi gì

- Xí...nhox con đó nha...dám nói xấu chị coi chừng cú đấm nè nè

- Sợ quá

- Muốn gì

- Ngon nhàu vô

- Hứ...

Chị đứng dậy tính nhàu vô ăn thua đủ với nó nhưng nhớ kế bên có nhỏ Hân nên chị lấm lét nhìn nhỏ Hân xong thu nắm đấm lại ngồi xuống ăn kem tiếp. Nó cũng chẳng dám nhìn nhỏ Hân, đưa ánh mắt nhìn ra vườn hoa. Chú thìm ba ngồi uống trà gần đó cũng cười xều xòa vui vẻ, có vẻ chú thím cũng thấy vui khi nhìn cô chủ của mình đang vui vẻ thực sự trước những lời trêu đùa với thằng nhox con là nó. Ăn xong ly kem to, chị lại lấy trái cây ra nhâm nhi. Sức ăn công nhận khủng khiếp, vậy mà chẳng hiểu sao không thấy chị mập ra, cái này khoa học có khi cũng bó tay quá.

Ăn xuống, trêu đùa nhau đã đời, đến giờ nó phải về chuẩn bị đi làm. Thời gian biểu của nó chẳng ngày nào giống ngày nào trừ giờ đi làm, tuy nhiên cũng không bao giờ xuất hiện một giây nào cho việc cầm giáo trình lên để gọi là cho giống một thằng sinh viên đang đi học. Nó chầm chậm cho xe chạy dưới cái nắng nóng xế chiều chở nhỏ Hân về quay trở về phòng.

- Nè!

- Gì?

- Sao vậy?

- Sao là sao?

- Nhìn Hân có vẻ khác khác. Chị nói gì với Hân mà thấy nảy giờ ngơ ngơ lắm!

- Vô duyên nha! Ngơ hồi nào? Nay ăn phải mật gấu sao dám nói với Hân vậy hả?

- Èo! Đó...lại nóng dữ nửa rồi. Người ta mới hỏi có xíu đã...

- Kệ Hân!

Nó nhún vai chẳng dám nói gì nửa, quay lên tập trung chạy xe. Được một chút nhỏ Hân lên tiếng

- M nè?

- Hả?

- Bộ con gái phải dịu dàng con trai mới thích hả

- Ờ! Thường vậy, ai mà hổng thích con gái dịu dàng.

- Uhm!

- Ví dụ là M, M có thích con gái dữ dữ, cá tính ha đanh đá một chút hôn?

- Ờ! Cái này cũng hổng nói chắc được. Nói chung con gái dịu dàng, hiền, duyên dáng thì tất nhiên dễ làm M có cảm tình hơn. M cũng là con trai mà, đứa nào hổng vậy.

- Sao nửa?

- Ừ nhưng mà con gái cá tính cũng hay. Nói chung nếu quen biết lâu dài thì tính tình sao cũng được.

Nhỏ có vẻ im lặng lắng nghe nó.

- Vậy M thấy Hân sao?

- Hân hả...hehe quá dữ! Giống như con nhím xù gai vậy, mau mau hiền bớt đi không là ế thiệt đó

"Chát"...nó đang cười hề hề thì nhỏ đánh vào lưng nó một cái

- Hứ!

- Thôi thôi! Chọc đó cô nương, chưa gì đánh người rồi. Bắt chước chị Phương hồi nào vậy? Nói chứ sao tự nhiên hỏi M vậy chi?

- Thì...thì hỏi chơi...Sẵn coi thái độ của M luôn. M đó nha tối ngày giỡn giỡn. Dám chọc Hân luôn hả? Hân hổng phải chị Phương đâu mà thái độ kiểu đó nha.

- Rồi rồi! Nghiêm chỉnh được chưa. Khó tính như bà cụ non quá!

- Nói gì đó?

- Ờ ờ hổng có gì...nói Hân đẹp được chưa.

- Liệu hồn đó. Lớn rồi mà như con nít. Thiệt hổng hiểu nổi sao có người ngu tới đi thích M.

Hình như trong mắt nhỏ, nó hiện thân của toàn bộ những gì xấu trên thế giới hay sao ấy. Thôi kệ, nhỏ là bạn nó, nghĩ sao là quyền của nhỏ mà nó cũng không có cách nào dám ngăn nhỏ nói xấu nó nửa. Có lẽ chỉ có em là ngốc đến nổi đi yêu một thằng xấu xí trong mắt nhỏ Hân là nó mà thôi. "Nè nha tui là tui thấy mấy người là bạn tui mới trêu thôi ha, gặp người khác coi tui có thèm nói tới câu nào không biết liền". Nó thầm thì trong miệng chứ đâu có dám nói ra cho nhỏ nghe. Về tới nhà, nhỏ chẳng thèm chào nó một câu lên xe đi mất, nó thở phù nhẹ nhõm khi thoát khỏi nhỏ. Nhiều lúc cũng dễ thương nhưng nhiều hơn cái nhiều lúc chẳng dám hó hé trước mặt nhỏ. Tính ra em của nó cũng không khác nhỏ Hân là mấy, có điều em đến với nó bằng thái độ lạnh lùng nhưng quan tâm nhẹ nhàng, thôi suy qua suy lại nó thấy mấy người con gái xung quanh nó hình như ai cũng dữ với nó hết trơn @@. Số con rệp có khác mà hix hix.

Nằm nghỉ một chút rồi nó cũng thay đồ chạy qua quán làm. Mọi việc đều diễn ra bình thường ngoài cái thái độ thay đổi nhanh chóng của ông Kha. Chẳng thấy thằng chả có chút thành ý hối lỗi gì hết sau cái vụ nghĩ oan cho nó, ngoài chuyện vỗ vỗ lên vai nó cười hề hề cho qua chuyện. Công việc, chuyện học cuốn nó đi. Bên cạnh sự xuất hiện của nhỏ Hân và chị, còn lại nó chui mình vào cái góc mang tên im lặng của riêng mình. Với bạn bè trong lớp, nó vẫn là nó, sinh hoạt, học tập bình thường như chưa bao giờ xảy ra chuyện gì, họ cũng chẳng biết nó đã từng đi qua một cuộc tình ngọt ngào hay cay đắng như thế nào, cũng chẳng đứa nào để ý đến việc đã từng có một con nhỏ xinh đẹp xuất hiện ở cửa lớp để đưa nó đồ ăn sáng hay đã từng đứng chờ nó tan học dưới cái nắng trưa SG. Ngày hôm qua của nó như một giấc mơ, một giấc mơ bí ẩn tách biệt hoàn toàn với cuộc sống sinh viên, với những đứa bạn gọi là thân trong lớp. Đến giờ này chính nó cũng không tin được nó có thể giữ mọi thứ tách biệt hoàn toàn với nhau một cách hoàn hảo như vậy giữa cuộc sống với em và cuộc sống của một thằng sinh viên giữa bộn bề là sách vở, giáo trình, bạn bè, thầy cô. Có chăng họ chỉ loáng thoáng nhìn thấy nó đi chung, ăn uống, hay đưa người nào đó xinh đẹp về phòng. Bây nhiêu không bao giờ đủ cho để làm thành một ký ức nào đó trong họ...cũng phải thôi...vì em...chỉ là của riêng nó vào những ngày đã từng đó...còn bây giờ chính nó cũng không dám nghĩ đến rằng...em là của ai nửa.

Nó bật cười khép lại cánh cửa phòng đầy những yêu thương, chất đồ đạc lên xe rồi nổ máy từ từ chạy ra khỏi con hẻm nhỏ len vào dòng người đông đúc.

- Cười gì thế mày?

Thằng bạn vọt xe lên quay qua hỏi nó bằng cái giọng đặc trưng của miền Trung, sau xe lỉnh kỉnh mền gối, bếp ga, chén đũa...Đó là những thứ có thể mang đi được từ phòng nó mà đa số do chính em mua. Cuối cùng cũng đến căn nhà mặt tiền hẻm xe hơi khá rộng cách khá xa phòng trọ của nó. Dọn đồ đạc vào trong nhà, đám sinh viên chào đón nó khá niềm nở. Toàn bộ căn phòng ở tầng hai dành cho nó và đám sinh viên ngủ, học bài, nấu nướng. Có cả một ban-công nhỏ phía trước phòng. Bà cụ chủ nhà chào hỏi dặn dò nó vài câu về quy định chung trong nhà, thu tiền trọ trước rồi quay lưng đi trở về căn phòng riêng nằm dưới nhà. Có một chút khó chịu trong người vì mùi thức ăn, mùi quần áo dơ và nhất là mùi thuốc lá trong phòng nhưng rồi nó cũng vui vẻ sắp xếp đồ đạc vào một góc rồi cùng mấy thằng sinh viên trong phòng kéo nhau ra quán caffe để làm thủ tục chào phòng cho nó. Hỏi han, chém gió cả buổi trời lại kéo nhau đi ăn nhậu (nó chỉ ngồi góp vui chứ nhất quyết không đụng đến ly rượu thứ hai ngoài ly duy nhất xã giao), tăng cuối cùng là bi-a kéo dài cho đến nửa đêm mới kéo nhau len lén về phòng trước cái ngáp ngủ khó chịu của ông anh con của bà cụ chủ nhà ra mở cửa cho cả đám vào.

Trời SG khuya, căn phòng trở lại với không khí bình thường như bao phòng trò đông người khác, tiếng ngái ngủ, tiếng thở, tiếng quạt quay hết công suất và cả tiếng côn trùng rả rích bên ngoài. Nó đưa ánh mắt nhìn lên chiếc quạt trần quay trong cái ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn đường len vào khe cửa sổ, quần áo treo xung quanh tường nhà, ánh đèn lead những màu xanh đỏ chớp tắt của cục sạc pin điện thoại đa năng chớp tắt liên tục trong góc nhà...Mọi thứ đều ồn ào theo cách riêng, im lặng theo cách riêng. Nó vẫn chưa thể ngủ được vì những suy nghĩ ngỗn ngang trong đầu. Những đêm nằm giữa căn phòng trống quen thuộc một mình, những mùi hương vương vấn còn lại trên từng thớ vãi mền gối, những giấc mơ vụt đến vụt tan, một mình choàng tỉnh ngơ ngác những buổi sáng tinh mơ giữa SG ồn ào, bộn bề, hoa lệ...tất cả như nói với nó rằng đến lúc cần một sự thay đổi. Ngay từ lúc quay trở về SG bước chân vào phòng trọ, nó đã nghĩ đến việc có nên thay đổi điều gì đó trong cuộc sống hay không. Và đây chính là câu trả lời của nó về sự thay đổi. Nó không cần hỏi ý kiến bất cứ ai cả, chỉ là nghĩ đến điều này, gặp thằng bạn trong lớp và dọn đồ về đây. Mọi thứ nhanh chóng và đơn giản chỉ trong vòng một buổi chiều. Nó không biết điều này là tốt hay không tốt dành cho nó khi từ bỏ cuộc sống riêng để tìm một trãi nghiệm mới. Có lẽ đến lúc nó phải rời xa nơi yêu thương ấy để tìm một sự ồn ào nào đó để bắt đầu cuộc sống không em, có lẽ đến lúc từ bỏ cuộc sống một mình để tìm thêm một vài sự mới mẽ hay đơn giản một ngày nào đó khi trưởng thành nó có thể mĩm cười ngân nga vài câu hát "bạn tôi sáng nhịn ăn lên giảng đường, bạn tôi sáng đạp xe hai mươi cây số....thằng đi dạy thêm, đứa làm tiếp thị, thằng làm quán cơm tối về một gói mỳ tôm..."

Ngày đăng: 19/08/2017
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?