Gửi bài:

Chương 70

Hứa Mộc Ca nửa ngày trời vẫn không lên tiếng. Chỉ chăm chăm nhìn Quý Manh Nhân, nhưng hơi thở lại càng ngày càng thô, trong mắt từ từ hiện lên vẻ mỉa mai tràn đầy.

"Cô đi Pháp hai năm, chỉ là tăng thêm kinh nghiệm vài buổi biểu diễn, bằng cấp, thành tựu thì vẫn không có gì, cô cứ như thế mà quay về, tìm đến tôi, bảo tôi nể mặt Hoa Diệp, có thể giúp cô vào đoàn văn công được không." Quý Manh Nhân nói.

"Dì thật sự giúp cháu sao? Không, người dì giúp là Hoa Diệp, dì muốn cháu thề không quấy rầy Hoa Diệp nữa. Cháu đã làm được, nhưng tại sao dì không ngăn cản Hoa Diệp đến tìm cháu?" Hứa Mộc Ca nói từng câu từng chữ rất chậm.

Quý Manh Nhân trừng Hứa Mộc Ca, tức đến run người.

"Lúc đầu cháu và Hoa Diệp yêu nhau, dì nói tâm lý con cái trong gia đình ly dị không lành mạnh, dì không cho phép cháu và Hoa Diệp qua lại, kết quả như thế nào, chúng cháu vẫn cứ yêu nhau. Dì Quý, hai con người yêu nhau sâu đậm, không có bất cứ lực cản nào có thể cắt đứt. Không phải ai cũng có thể một mình cô đơn đến già giống như dì."

"Cô đúng là không biết liêm sỉ. Nếu cô thật sự yêu Hoa Diệp, vậy tại sao hai năm trước lại rời xa nó? Tại sao lại bỏ đi đứa bé?"

"Vì ở trước mặt dì cháu bị áp lực. Dì luôn khiến cháu cảm thấy không xứng với Hoa Diệp, nên cháu muốn được ưu tú hơn."

Quý Manh Nhân cười lạnh, "Thật là như vậy sao? Vậy sao cô không vinh quy về Thanh Đài khi công thành danh toại?"

Hứa Mộc Ca đau buồn cong khóe miệng, "Ra nước ngoài rồi, cháu mới hiểu ra hai người ở bên nhau mới là quan trọng nhất, những thứ khác đều rất giả dối."

"Vậy còn cuộc hôn nhân chết yểu đó của cô lại giải thích thế nào đây?" Quý Manh Nhân nhìn chằm chằm Hứa Mộc Ca, không để sót bất cứ biểu cảm nào trên mặt cô ta.

"Cháu không cần giải thích với dì. Dì Quý, thật ra dì đã nghĩ nhiều rồi, cháu thừa nhận cháu yêu Hoa Diệp, nhưng chỉ có vậy mà thôi, cháu không hề phá hoại hôn nhân của anh ấy, cũng không cùng anh ấy làm chuyện gì có lỗi với vợ anh ấy. Dì còn muốn cháu thế nào nữa?"

"Đừng xuất hiện trước mặt Hoa Diệp nữa. Cô yên tâm, sau này Hoa Diệp cũng sẽ không thể xuất hiện trước mặt cô nữa." Quý Manh Nhân trả lời chắc như đinh đóng cột.

Hứa Mộc Ca cười nhạt, "Dì Quý, dì vẫn mạnh mẽ như trước đây, nhưng mà, dì quên rằng Hoa Diệp đã không còn là một đứa trẻ. Có điều, cháu tôn trọng dì, cháu cũng tôn trọng cuộc hôn nhân của Hoa Diệp."

Nói xong, cô ta thản nhiên đi ngang qua Quý Manh Nhân, đi vào phòng truyền dịch.

Quý Manh Nhân hít sâu một hơi, thả lỏng tay ra. Vừa rồi quá tức giận, đầu ngón tay chọc rách cả lòng bàn tay, bây giờ mới phát giác và cảm thấy đau.

Bà nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Mộc Ca, là lần độc tấu đầu tiên của bà trong đoàn nhạc, Hoa Diệp kéo bà qua, muốn bà đánh giá. Bà cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp, khí chất cũng tốt, kéo đàn tuy rất hay nhưng bắt chước kỹ xảo của người khác quá nhiều, không có đặc sắc của riêng mình. Biểu diễn kết thúc, Hoa Diệp đưa bà ra ngoài ăn khuya, đến nhà hàng, bà phát hiện Hứa Mộc Ca cũng có mặt, từ trong ánh mắt nóng bỏng của Hoa Diệp, bà mới biết con trai yêu cô gái này.

Hứa Mộc Ca rất được lòng người khác, nhưng khi bà hỏi đến tình hình gia đình cô ta giống như bao phụ huynh bình thường khác thì Hứa Mộc Ca chỉ nhắc đến bố. Bà hỏi tiếp, Hứa Mộc Ca chỉ nói: Dì Quý, những chuyện đau lòng trước kia, cháu có thể không nói không? Bà ngây người, phát hiện cô gái này rất thông minh.

Bà không đồng ý cho Hoa Diệp qua lại với Hứa Mộc Ca, không phải vì nguyên do gia đình đơn thân, Hoa Diệp cũng không có bố, cũng do một mình bà nuôi lớn. Mà là có lần bà tình cờ nghe người khác nói đến Hứa Mộc Ca trong đoàn nhạc, vì để có được nhiều cơ hội biểu diễn hơn, đã a dua nịnh hót lãnh đạo, ra ngoài biểu diễn, còn xách hành lý, giặt đồ lót cho lãnh đạo. Người khác cảm thán, sống tới từng tuổi này, vậy mà lại không nhanh nhẹn bằng một cô gái. Bà nghe mà cả kinh, không thể chỉ trích cách sinh tồn của người khác, nhưng bà không thể cho phép con dâu mình phù phiếm như vậy. Bà cũng xuất thân là diễn viên, đi đến ngày hôm nay, đều là từng bước từng dấu chân.

Hoa Diệp rất hiếu thuận, chưa từng làm trái lời bà, nhưng về việc của Hứa Mộc Ca, bất kể bà nói gì, anh cũng đều dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn bà, không nói gì hết. Bà không thể không thỏa hiệp, bà thầm nghĩ đoàn nhạc hướng về thị trường, quá phức tạp, nếu điều Hứa Mộc Ca đến đoàn văn công bộ đội, môi trường đơn giản hơn, có lẽ sẽ khác đi. Vẫn chưa đợi bà thực thi, Hứa Mộc Ca đã đến tìm bà, nói muốn ra nước ngoài, còn nói đã mang thai. Bà đặt cái tôi xuống, suy nghĩ thay Hứa Mộc Ca, đừng quyết định vội vàng như vậy. Thậm chí bà còn lập tức hứa sẽ tổ chức hôn lễ cho hai người. Hứa Mộc Ca kiên định nói, không có bất cứ ai có thể khiến cô ta thay đổi.

Quý Manh Nhân vẫn luôn ghi nhớ ánh mắt lạnh lùng của Hứa Mộc Ca trong câu nói này, bà thở ra, không nói gì nữa. Hứa Mộc Ca nhẫn tâm như vậy, có lẽ chia tay với Hoa Diệp, không phải là chuyện xấu.

Bà thở dài, bà vẫn đánh giá thấp Hứa Mộc Ca rồi.

Hứa Mộc Ca có thể thản nhiên như thế, có thể nhẫn tâm như thế là vì cô ta biết rõ Hoa Diệp quá cố chấp, bất kể khi nào cô ta quay đầu, tình yêu Hoa Diệp dành cho cô ta vẫn không vơi đi.

Quý Manh Nhân cười tự giễu, Hoa Diệp đúng là đã có được chân truyền của bà, cả đời chỉ yêu một người.

Nhưng mà, Hoa Diệp quên rằng anh đã là chồng của người khác rồi!

Đào Đào ngồi bên giường nhìn mẹ, gương mặt vàng vọt, môi miệng trắng xám, cằm gầy nhom thành một hột quả nhọn. Truyền dịch đã xong, tiếng điện lưu của điện tâm đồ là âm thanh duy nhất ở trong phòng. Cô cẩn thận nằm bò lên ngực mẹ Đào, nín thở tập trung cao độ.

Đập rất yếu, nhưng từng nhịp đập rất bình ổn.

Cô lại sờ từng tấc một trên cánh tay mẹ Đào, mềm mại ấm áp, không phải lạnh lẽo.

Cô không kìm được cay cay mũi, nhưng viền mắt thì khô ráo. Cô chỉ là chuyên chú nhìn mẹ Đào, ra lệnh cho bản thân không được suy nghĩ gì. Qua ba tiếng nữa là trời sáng rồi, bác sĩ sẽ đi làm, bố cũng sắp đến nơi, mọi chuyện đều sẽ tốt lên.

Mọi câu chuyện dưới vầng thái dương đều liên quan đến "yêu hận tình thù", trước đây, cô cũng chưa từng nghĩ đến. Chỉ là cô là một con đà điểu bự, hoặc giả cô muốn làm một con đà điểu hạnh phúc, vùi đầu vào trong cát, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cô không muốn đối mặt, không muốn suy đoán.

Không ngờ, cô lại bị người ta kéo ra khỏi đống cát.

Lấy tình yêu làm lý do, anh lạnh nhạt với bố mẹ như thế nào, rồi anh thờ ơ cô ra sao, cho dù anh say mê Hứa Mộc Ca như thế, cô đều dùng rất nhiều rất nhiều lý do để bào chữa cho anh, bây giờ, phát hiện, thật sự không thể nhẫn nhịn một chút nào nữa rồi.

Câu chuyện của Hoa Diệp và Hứa Mộc Ca không hề mới mẻ một chút nào, cô khiến cho khán giả mong đợi đã lâu thất vọng rồi, cô không làm được những chuyện như đau khổ khóc lóc, cũng không thể căm phẫn dâng trào, không thể chết đi sống lại.

Cô tê dại rồi, xương cốt toàn thân đều giống như đã dùng quá sức, và rồi mọc rễ, không thể cử động được nữa. Cô đành phải ngồi trên ghế, lặng lẽ đợi thời gian dần trôi.

Quý Manh Nhân không lên lại, cô nghĩ chắc không phải lạc đường, nhất định là có chuyện vướng chân.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, không lâu sau, một bóng người bao phủ lấy cô.

"Tiểu Đào!" Khẽ khàng, bất an, giọng nói này, sợ làm cô sợ.

Cô ngước mắt lên, không chớp mắt nhìn Hoa Diệp vẫn còn đang thở dốc, có chút mê muội, giống như đang hỏi "Sao anh lại ở đây?"

Anh cắn cắn môi, huơ huơ điện thoại trong tay, "Vừa rồi em trai bác sĩ Âu Dương gọi điện đến, có thể vì đang nghỉ nên ông ấy đổi sang chế độ rung, nhưng sau khi ông ấy thức dậy sẽ gọi lại cho anh."

"Phiền anh rồi." Cô lại cúi đầu.

Hoa Diệp cau mày, đưa tay gác lên vai Đào Đào, Đào Đào rụt lại, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!" Tuy mẹ Đào đang nhắm chặt mắt, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt âu yếm của mẹ.

Hai người ra khỏi phòng bệnh, mỗi người ngồi xuống một cái ghế. Hành lang trong màn đêm, vô cùng dài vô cùng lạnh lẽo.

"Có lạnh không?" Hoa Diệp nhìn cô cứ mãi ôm lấy hai vai.

Cô cũng đâu có truyền dịch, sao lại lạnh chứ?

"Tiểu Đào, anh xin lỗi." Hoa Diệp áy náy xoay mặt qua đối diện với cô.

Cô khẽ nhắm mắt, mỉm cười, cười rất nhạt, cười rất xa, đó thật ra không giống một nụ cười, mà là cơ thịt trên mặt đang khẽ co giật.

"Em biết anh sẽ không ly hôn với em, anh cũng không phản bội em. Chỉ là bố cô ấy hành động không tiện, tình cảm với mẹ kế không được tốt, em gái khác cha khác mẹ và cô ấy không thân, mẹ ruột và em trai đang ở nơi đất khách, Kinh Nghệ phải trông quán bar, đám Trương Hoằng ở bên bạn gái, cô ấy bị cảm, đúng lúc anh đến bệnh viện đi loanh quanh gặp được. Là một người bạn, anh không thể coi như không thấy. Anh cũng không làm gì hết, anh chỉ tận hết tâm ý của một người bạn mà thôi, chỉ là quan tâm. Mà vì sợ em hiểu lầm tình bạn thuần khiết giữa anh và cô ấy, cũng để em không phải nghĩ nhiều, nên anh mới không nói với em. Đây là những gì anh muốn nói đúng không?"

Hoa Diệp cười cay đắng, "Tiểu Đào..."

"Hoa Diệp, làm ơn đừng coi em là con ngốc nữa. Anh thật sự không thích hợp để nói dối đâu. Về tình yêu đích thực, trước giờ em luôn rất ngưỡng mộ, anh may mắn như vậy, tại sao lại phải trốn tránh chứ? Sợ em ghen sao?"

"Anh không hề cố ý, chỉ là..."

Đào Đào nỗ lực hít thở sâu, kiềm chế sự kích động muốn gào thét, điên cuồng của bản thân, nói khẽ: "Hoa Diệp, có lẽ trước đây em rất ngu, nhưng kể từ bây giờ, em sẽ không ngu nữa."

"Anh trực thay em, em đi nằm một lát đi." Anh muốn kéo cô dậy.

Cô sớm đã tránh sang một bên, "Nếu anh muốn để mẹ em yên ổn đợi đến khi trời sáng thì phiền anh hãy rời khỏi đây! Chuyện của chúng ta, em sẽ chủ động gọi điện cho anh, đợi sau khi mẹ em phẫu thuật xong."

"Tiểu Đào, đừng vì chuyện lúc nãy mà phủ nhận mọi thứ của chúng ta? Đừng vội đưa ra kết luận. Anh thật sự..." Anh đau khổ nhíu mày.

"Thật giả của anh em không có hứng thú biết." Đào Đào chẳng hứng thú gì liếc anh một cái, xoay người đi vào phòng kiểm tra.

Hoa Diệp đứng ở bên cửa, nhìn thấy cô lại ngồi xuống, vùi đầu vào dưới nách mẹ Đào, không nhúc nhích. Anh đổi sang một cái ghế khác, từ góc độ này, tuy không nhìn thấy Đào Đào, nhưng chỉ cần cô cử động là anh liền có thể phát hiện.

Rõ ràng gần như vậy, nhưng anh có một dự cảm, lần này, anh dường như thật sự không giữ được Đào Đào nữa rồi.

Trong sự im lặng của hai người, trời đã sáng tỏ.

Dì giúp việc đến trước tiên, xách hộp giữ nhiệt. Đúng lúc Hoa Diệp đi ra hành lang gọi điện cho em trai bác sĩ Âu Dương, hai người không gặp nhau. Dì giúp việc thấy mẹ Đào vẫn còn ngủ mê, nước mắt chảy xuống, lại không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể ra sức cắn răng nhịn. Bà bảo Đào Đào ăn sáng, Đào Đào lắc đầu.

Phòng cấp cứu phải giao ca, bảo Đào Đào đi làm thủ tục nhập viện, chuyển bệnh nhân đến khoa ngoại tim mạch. Đào Đào gật gật đầu, bảo dì giúp việc trông mẹ Đào, cô ra ngoài lên cầu thang, chạy một mạch tới khoa ngoại tim mạch, nhìn thấy phòng làm việc "phòng khám chuyên gia" đã mở cửa, cô mừng quýnh.

"Đào Đào?" Bác sĩ Âu Dương đang xem bệnh án, ngẩng đầu lên, sững người, "Mẹ cháu lại đến tái khám à?"

Đào Đào lắc đầu, "Không phải, mẹ cháu đang ở phòng cấp cứu, đưa đến tối hôm qua ạ."

Bác sĩ Âu Dương kinh ngạc đứng dậy, không nói gì, vội vàng chạy đến phòng cấp cứu. Xem qua ghi chép cấp cứu tối hôm qua, ông nổi giận với Đào Đào, "Lần trước, không phải ta đã nhắc các người không được để bà ấy chịu kích thích gì sao? Cháu xem, đây rõ ràng là vì cảm xúc quá mãnh liệt, tim co rút dữ dội, không chịu nổi, mạch máu tắc nghẽn, nên bệnh nhân đến giờ vẫn còn hôn mê."

Đào Đào hoảng sợ hỏi: "Còn cứu được không ạ?"

"Lập tức, phẫu thuật ngay bây giờ." Bác sĩ Âu Dương nhắm chặt mắt, ổn định lại cảm xúc, "Đào Đào, ta nói cháu nghe, tình hình thật sự không lạc quan, đã bỏ lỡ thời gian phẫu thuật tốt nhất. Tối qua tại sao không gọi cho ta?"

Đào Đào há miệng, đau khổ than thở, "Cháu không có số điện thoại của bác sĩ."

"Tu Nhiên không có sao? Di động của ta, điện thoại bàn ở nhà, bao gồm cả của con trai ta, gọi cái nào cũng có thể tìm được ta, hơn nữa, nó cũng có thể đến nhà ta mà!"

"Tu Nhiên? Tu Nhiên nào ạ?" Đào Đào mở to mắt.

Bác sĩ Âu Dương trợn mắt một cái, "Ngoài Tả Tu Nhiên ra, còn có thể là ai? Đừng nói nữa, ta đi chuẩn bị một chút, lập tức làm phẫu thuật."

Bác sĩ Âu Dương đi ra ngoài, không lâu sau, mấy cô y tá đẩy cán ra, còn có một bác sĩ trẻ tuổi đi theo sau.

Đào Đào giống như bị đóng đinh tại chỗ, ngơ ngác.

"Cô là gì của bệnh nhân?" Bác sĩ trẻ tuổi hỏi.

Đào Đào không có phản ứng.

"Con gái bà ấy." Dì giúp việc không rõ đã xảy ra chuyện gì, trả lời thay Đào Đào.

"Chồng bà ấy đâu?"

"Đi công tác rồi."

"Ừ, vậy cô ký tên đi!" Bác sĩ trẻ tuổi đưa giấy thông báo phẫu thuật và bút cho Đào Đào, Đào Đào nhận lấy, nhưng cầm không chắc, giấy và bút rơi xuống đất.

"Cô ấy bị dọa sợ rồi." Dì giúp việc cười xòa, nhặt giấy bút lên, "Tiểu Đào, mau ký tên đi."

"Ừ!" Bàn tay cầm bút của Đào Đào run rẩy không ngừng. Dì giúp việc không thể không giữ lấy tay cô, hai người cùng nhau hợp sức, mới ký được hai chữ "Đào Đào" lên giấy thông báo phẫu thuật.

"Chúng ta đến trước phòng phẫu thuật đợi đi!" Dì giúp việc nói với Đào Đào.

Đào Đào gật đầu, máy móc dời bước, đi đến cửa, ánh mắt cô gặp phải ánh mắt của Hoa Diệp. So với cô Hoa Diệp cũng chẳng tốt được đến đâu, cũng giống như bị dọa không nhẹ.

Có thể nội dung sợ của anh và cô khác nhau.

Thời gian đối mắt chưa đến một giây, cô nhanh chóng thu lại, thờ ơ đi qua bên cạnh anh, giống như hai người không quen biết.

"Luật sư Hoa..." Dì giúp việc dừng lại nói chuyện với Hoa Diệp, cô vẫn bước về phía trước, rẽ ngoặt, vào thang máy.

Phòng phẫu thuật ở tầng trên cùng, chỗ càng cao thì càng lạnh, chẳng trách cô run dữ như vậy.

Điện thoại vang lên. Đào Giang Hải gấp gáp hỏi: "Tiểu Đào, bố vào nội thành rồi, mẹ con giờ thế nào?"

"Vào phòng phẫu thuật rồi!" Cô chỉ nói một câu này, sau đó cúp điện thoại.

"Cô là người nhà bệnh nhân phải không?" Một cô y tá đeo khẩu trang đi từ phòng phẫu thuật ra, đi đến trước mặt Đào Đào.

Đào Đào ngạc nhiên chớp mắt một cái, "Đây là đồ trong tay bệnh nhân, có thể là rất quan trọng, bà ấy nắm rất chặt."

Cô y tá đưa cho cô một tấm hình bị vò nhăn nhúm.

Cô chậm rãi mở ra...

Ngày đăng: 26/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?