Gửi bài:

Chương 21 - 22

Tôi dọc theo vỉa hè đi về phía trước. Vô định cứ đi về phía trước, đi đến công viên giữa con phố. Trong công viên có đèn, thỉnh thoảng có người đi qua, không có vẻ cô quạnh lắm. Một kẻ lang thang đang ngồi trên ghế đá thu dọn lại đống chai nước rỗng hắn vừa nhặt được. Từng chai nước to nhỏ bị hắn đạp bẹp rồi nhét vào một túi rác bẩn thỉu. Tôi đại khái đứng ở đó rất lâu, bởi vì lúc hắn ngẩng đầu lên, nhe răng cười về phía tôi. Mặt hắn rất bẩn, răng rất trắng, lúc hắn cười tôi mới nhận ra, thì ra là 1 kẻ điên.

Tôi bị hắn cười đến giật mình, hoảng hồn bỏ chạy.

Đi qua một tủ kính, tôi nhờ ánh đèn phản lại mới thấy được bộ dạng kinh hoàng của mình, mặt mũi xanh trắng, thần sắc hốt hoảng, chẳng khác gì 1 kẻ điên.

Tôi hoang mang giữa dòng người đi đường, tôi không có chỗ nào để đi. Tôi không nhà, không bố không mẹ, tôi không thể về ký túc, tôi không có bất cứ chỗ nào có thể đi. Tôi cứ đi cho đến khi đêm sâu chìm trong yên lặng, xe trên đường cái thưa thớt dần, nhìn sang bên đường có một cửa hàng McDonalds phục vụ 24/24h. Tôi vừa khát vừa lạnh, ánh đèn sáng bên trong lôi cuốn lấy tôi, đẩy cửa đi vào, khí ấm đụng đụng toàn thân phe phẩy, càng khiến tôi mất đi cảm giác.

Tôi đi thằng đến bên ghế ngồi xuống, sức lực toàn thân dã dời, ngồi im không muốn động đậy. Trong này vừa ấm vừa sáng, giống như cô bé bán diêm quẹt một que diêm lên liền nhìn thấy thiên đàng. Rất nhiều năm trước vào một chiều mùa đông, tôi trong sáng sạch sẽ cùng Tiêu Sơn cũng ngồi bên cửa sổ như thế này, lúc ấy anh gấp cho tôi một chú thiên nga giấy, tôi đấu tranh tư tưởng rất lâu, sau cùng lấy thiên nga giấy giấu trong túi áo khoác đem về nhà. Năm đấy nhỏ tuổi mà bạo gan thật, tự cho mình thật nhiều niềm vui, trong cả một khoảng thời gian dài, mỗi lần nhìn thấy thiên nga giấy kẹp trong vở viết, trong tim đều trào lên một dòng mật ngọt thanh mát.

Lúc đó chúng tôi đều thanh xuân trẻ tuổi là thế, nhưng chỉ là những năm tháng ngắn ngủi, tất cả đều đã trôi qua không thể quay đầu trở lại. Thời khắc bất lực nhất này, tất cả những kỷ niệm giữa tôi và Tiêu Sơn dữ dội bùng lên, tôi trước giờ chưa từng nghĩ về anh, khát vọng về anh nhiều đến thế. Câu giả thiết kia lại xuất hiện rồi, nếu như Tiêu Sơn biết, nếu như anh ấy biết, anh ấy sẽ không để tôi phải chịu khổ, nếu như anh ấy thực sự biết.

Dù là lừa mình dối người, tôi cũng nhu cầu những câu dối lừa này, tôi cái gì cũng không có, bao nhiêu năm trước nếu không tự dối mình, tôi đã không thể sống tiếp đến bây giờ. Ngoắc ngoải cho đến tận hôm nay, tôi vẫn còn muốn lừa chính mình, nếu như Tiêu Sơn biết, anh ấy sẽ không thế. Sợ gì cả thế giới bỏ tôi chứ, Tiêu Sơn sẽ không thế.

Tôi biết rõ mình không nên nghĩ vậy nữa, tôi biết rõ kiểu lừa dối này thật đáng thương, nhưng tôi còn có thể làm gì đây? Trừ ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, tôi còn có cái gì nữa đây?

Ánh mắt người phục vụ kì lạ nhìn tôi soi xét, tôi như thế này nhất định là kinh hồn bạt vía. Qua một lúc, cô ấy cũng đến gần hỏi tôi: "Bạn có cần giúp gì không?"

Tôi hỏi: "Tôi có thể mượn điện thoại bạn một lúc không?"

Cô ấy rất tốt bụng lấy di động của mình đưa tôi mượn.

Tôi bấm số điện thoại của Tiêu Sơn, tay tôi run rẩy ấn phím số, tôi cảm giác tôi không có dũng khí đợi điện thoại kết nối, giọng anh ấy xa xa phía bên kia vọng lại, tôi vẫn chỉ muốn cúp máy.

Anh ấy nói "Alô?" Tôi nghẹn ngào không nói được lời nào, tôi đã hết cách rồi, tôi nghĩ mình bật khóc rồi. Anh ấy vẫn hỏi tôi là ai, hỏi đến mấy lần, tôi chỉ muốn cúp máy. Đúng cái lúc ấy anh đột nhiên gấp gáp gọi tên tôi: "Đồng Tuyết?"

Giọng anh ấy là ma lực ở thế gian này, chỉ 2 chữ, tất cả các lớp mặt nạ hóa trang trong tôi đều vì thế mà vụn vỡ, tôi lại không dằn được xuống, bỗng bật khóc thành tiếng. Rất lâu rồi chưa nghe thấy anh ấy gọi tên tôi, rất lâu rồi chưa nghe thấy anh gọi tôi "Đồng Tuyết", hết thẩy trôi qua mà lời này lại xa xỉ đến thế. Tôi nhớ anh ấy, tôi luôn nhớ anh ấy, tôi ép anh ấy thật sâu thật sâu dưới vực thẳm trái tim mình, nhưng tôi không nén được bản thân. Tôi nhớ anh ấy, lúc tôi lâm vào bước đường cùng rồi, tôi lại nhớ đến anh ấy, anh ấy khắc sâu trong lòng tôi, đợi tôi lột hết da thịt mình đi, rồi anh ấy sẽ lộ ra. Anh ấy trong điện thoại càng nôn nóng hơn: "Em sao rồi? Em đang ở đâu thế? Đồng Tuyết, là em đúng không? Đồng Tuyết?"

Tôi càng muốn gào thóc to hơn, cuối cùng cũng có lúc anh ấy gọi tên tôi, nhưng, tôi chỉ chảy nước mắt, nói không ra những lời còn lại. Anh ấy từ từ điềm tĩnh lại, vừa an ủi tôi, vừa hỏi tôi đang ở đâu. Người phục vụ nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của tôi trong ánh mắt kì lạ, tôi nói tên tòa nhà phía bên đường đối diện cho anh ấy, Tiêu Sơn nói: "Em đừng đi đâu cả, anh đến đó ngay bây giờ đây."

Nếu Tiêu Sơn biết, nếu như Tiêu Sơn biết, những lời giả thiết ấy giúp tôi có thể sống đến ngày hôm nay, nếu như Tiêu Sơn biết, anh ấy vĩnh viễn không đối với tôi như những kẻ khác, còn sợ gì cả thế giới ruồng bỏ tôi, anh ấy vẫn cứ tìm đến tôi.

Lúc Tiêu Sơn xuất hiện trước mặt tôi, tôi không biết bản thân mình đã nói những gì với anh ấy, tôi nắm lấy tay áo anh, như nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng. Tôi thì thào nói gì đó, tôi luôn cảm giác tất cả chỉ như một cơn ác mộng, mơ đến bây giờ, tôi cuối cùng gặp được Tiêu Sơn, anh ấy xuất hiện trong cõi mơ, giống như bao lần tôi mong mỏi——–anh ấy đứng trước mặt tôi đây rồi, tôi vẫn cảm thấy tất cả là cõi mơ mà thôi, bằng không thì sao anh ấy lại đến, anh ấy sẽ không xuất hiện ở nơi này. Cho đến khi anh đưa tôi lên xe taxi, đồng thời đưa tôi một bao khăn giấy, sự kìm nén bấy lâu bắt đầu sụp đổ, vùi mặt vào lòng bàn tay, buông trôi bản thân khóc sụt sùi. Tôi biết mình luôn tham vọng quá đáng đến anh ấy, không cần biết mình đang ở chỗ nào nữa, tôi luôn tham vọng anh ấy sẽ quay lại.

Anh ấy đưa tôi về một căn phòng, trong phòng rất bừa, chứng tỏ không dọn dẹp gì, tôi chẳng còn tâm tưởng đến cái gì nữa. Anh đưa khăn bông cho tôi lau mặt, tôi bên bồn rửa mặt đang xả nước, ngơ ngác gặp lại bóng mình trong gương, đôi mắt sưng rồi, cả mặt phù thũng, tôi đã khóc quá lâu.

Nhưng cho dù không phải thế, tôi cũng hiểu rất rõ, tôi không còn là Đồng Tuyết ngày xưa nữa rồi.

Tôi không tài nào biết được bản thân nên làm gì, trong lòng rối như tơ vò, tôi nghĩ không ra bất kì đầu mối nào, tôi không muốn đối mặt với bất kỳ thứ gì.

Lúc tôi ra ngoài, Tiêu Sơn đang ngồi bên cửa sổ hút thuốc.

Tôi trước giờ chưa từng thấy Tiêu Sơn hút thuốc, lúc ở tiệm ăn vừa nhìn thấy anh ấy trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi cảm thấy anh ấy giống như mới ngày hôm qua gặp lại, kéo tay tôi, cả đường đi giữ chặt lấy tay tôi. Nhưng bây giờ, anh ấy đứng đó đầy xa lạ lẫn xa cách, dường như một người khác, tôi không quen biết người khác đó.

Tôi ngồi trên ghế sô pha, Tiêu Sơn dập đầu thuốc lá. Anh ấy hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiếng tôi rất nhỏ, tôi ngẩng mặt nhìn anh ấy, dường như khẩn nài: "Dắt em bỏ trốn được không, đi đâu cũng được cả, được không."
T

ôi biết bản thân mình đang mộng tưởng hão huyền thôi, tôi luôn mộng tưởng có một ngày Tiêu Sơn quay lại, anh ấy sẽ đi tìm tôi, sau đó dắt tôi bỏ chạy Nhưng tôi biết rõ rành rành, anh ấy không phải Tiêu Sơn của tôi nữa, anh ấy và Lâm Tư Nhàn là một đôi, tôi đã một lần làm chuyện đáng xấu hổ, sau đó lại định làm thêm lần nữa, nhưng tôi thực sự muốn tháo chạy, tháo chạy đến một nơi không có người, mà hiện tại chỉ cần Tiêu Sơn lắc đầu một cái, tôi lập tức như một con kiến bình thường, bị ngón tay của số phận nghiền đến tan xương nát thịt.

Nhưng Tiêu Sơn lại không hề do dự, anh nói: Được."

Anh ấy vào phòng mặc áo khoác, rồi ra nói với tôi: "Đi thôi."

Tôi không biết anh ấy đem tôi đi đâu, tôi chỉ ngoan ngoãn đi cùng anh ấy. Anh ấy đưa tôi ra ga tàu, sau đó mua 2 chiếc vé. Trầm sâu trong sắc đêm, bên ngoài cửa tàu không còn nhìn rõ bất cứ cái gì nữa, tôi sức lực rã rời, uể oải đến cùng cực, anh ấy nhìn ra: "Ngủ đi, đến trạm đỗ anh gọi em dậy."

Tôi chìm vào giấc ngủ, mặc dù trên tàu hỗn tạp, đèn trên đỉnh tỏa sáng, toa ghế mềm không ngớt tiếng cười nói ồn ào. Tôi trong mảng tạp âm ấy nặng trĩu thiếp dần đi, bởi vì tôi biết, Tiêu Sơn đang ngồi ngay cạnh tôi.

Tàu vào ga, Tiêu Sơn gọi tôi dậy, chúng tôi ra trạm xe gọi 1 chiếc taxi, thành phố T với tôi mấy ngày trước vẫn y vậy, sương mù buổi sớm phiêu bồng dưới ánh đèn đường. Anh ấy đưa tôi về ngõ cũ, chỗ này từng lầu từng lầu nhà, anh đưa tôi xuyên qua lối giữa, tất cả các lầu đều giống nhau như đúc, tôi nghĩ bản thân mình nhất định đang nằm mơ rồi, bởi vì vỏn vẹn vài ngày trước, tôi đã lại quay về đây, mà lại cùng với Tiêu Sơn quay về.

Tôi nhất định là nằm mơ rồi, tôi an ủi cho rằng, giấc mơ này thật đẹp. Bước lên cầu thang, Tiêu Sơn mở cửa, căn phòng 3 gian 2 phòng khách ấy hiện ra nửa lạ lẫm nửa quen thuộc. Ánh nắng tinh mơ vừa vặn lọt qua ô cửa sổ chiếu vào, nội thất trong nhà đều phủ lên một lớp màu vàng nhàn nhạt, ánh sáng ôn hòa đầy ắp, càng làm nổi lên tất cả đều chỉ là cơn mơ, tốt đẹp khiến tôi khó mà tin được. Tiêu Sơn hỏi tôi: "Em muốn ngủ thêm một lúc không?"

Giường trong phòng ngủ rất mềm, tôi cứ mặc áo khoác như thế, nằm xuống, chìm vào giấc ngủ.

Tôi ngủ đến tận mười tiếng đồng hồ, nhiều năm rồi tôi chưa từng ngủ yên ổn đến vậy, chưa từng ngủ ngon đến thế, đến khi tỉnh dậy đến xương cổ cũng cứng ngắc, sắc trời bên ngoài đã là hoàng hôn, ánh tà dương rọi vào trong phòng. Tôi nằm trên giường ngắm nhìn trần nhà, có lẽ là trong mơ, có lẽ không hẳn là mơ, nhưng tại sao tôi lại ở đây.

Tôi ngẩn ngơ hồi lâu mới bật dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa. Tiêu Sơn ngồi ngoài phòng khách xem máy tính, anh ấy một mình ngồi giữa căn phòng to, ánh nắng chiều tà phác ra bóng anh, đường nét rõ rệt mà xa lạ, từng đường cong đầy ắp thân thuộc mà tôi biết, anh dường như chưa từng bước ra khỏi cuộc sống của tôi. Nhưng anh ấy đang nhìn màn hình máy tính, tim tôi bỗng nhiên trũng xuống, những việc phát sinh ngày hôm qua chớp mắt lại trào lên, như biển đen nặng nề, cơn sóng sau cao hơn cơn sóng trước, ùn ùn kéo đến dồn ép tôi lại, đem tôi ép xuống tận đáy biển sâu, vĩnh viễn không được siêu thoát.

Tôi một lần lại muốn sụp xuống, tôi nghĩ tôi có nên cướp đường mà bỏ chạy hay không, Tiêu Sơn đã ngẩng đầu lên nhìn tôi, sắc mặt anh ấy rất điềm tĩnh, khiến tôi có một loại ảo giác bình an vô sự. Tôi bước đến, sau mới dám buông một hơi thở dài, thì ra anh ấy không lên mạng, chỉ là đang chơi game. Tôi biết mình lại lừa chính mình rồi, anh ấy sớm muộn cũng sẽ biết tất cả, nhưng tôi ở hiện tại chẳng muốn nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa, nếu đây được gọi là "uống rượu độc giải khát", thế thì cho tôi chết luôn đi, hơn nữa tôi sớm đã không nên sống rồi. Nếu Tiêu Sơn biết, mà tôi chỉ cần vùi đầu trong đống cát, thà rằng anh ấy vĩnh viễn không bao giờ biết.

Anh ấy buông chuột, hỏi tôi: "Đói chưa? Em muốn ăn gì nào?"

"Em muốn ăn mì."

"Anh đi nấu cho em."

Tôi ngẩn ngơ một trận, thời gian lẫn không gian đều chồng chéo khiến tôi cảm thấy mù tịt, căn phòng quen thuộc mà lại xa lạ, như thể chúng tôi chưa từng bỏ đi. Trong bếp hết sức im lặng, nước trong nồi dần dần sôi, Tiêu Sơn cúi đầu cắt cà chua: "Đợt trước anh ở đây vài ngày, nên trong tủ lạnh vẫn còn thức ăn."

Tôi cũng không nói với anh, tôi từng tìm đến đây, nhưng không tìm ra anh.

Anh nấu mì sợi rất ngon, cho rất nhiều cà chua và tương thịt bò, tôi ăn một bát mì thật to.

Tiêu Sơn không cho tôi rửa bát, anh quấn tạp dề, đứng ở bồn một lúc đã rửa xong, bát đũa đều để trên trạn hong khô, sau đó lau khô tay, tháo tạp dề. Tôi trước giờ chưa từng nhìn thấy Tiêu Sơn như thế này, như một người đàn ông nội trợ, mà không phải người con trai trước kia cùng tôi tranh cãi xem trứng sốt cà chua phải làm thế nào.

Trong phòng yên ắng nhẹ nhàng, nhiều năm như thế qua đi, tôi chưa từng cảm thấy tĩnh lặng thế này.

Ăn cơm xong chúng tôi cùng xem tivi, thời sự vẫn theo lối cũ, lãnh đạo đón tiếp ai, tổ chức hội nghị gì, Tiêu Sơn vẫn không nói gì với tôi, cũng không truy hỏi tôi cái gì.

Có lẽ đã ngủ cả một ngày, đến tối tôi ngủ không được ngon giấc. Tôi nằm mơ, mơ đến một khách sạn. Đi ở hành lang rất dài rất xa, tôi đã đi rất lâu, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một khách sạn hào hoa đến thế, so sánh ra thì mấy khách sạn hạng sao trường tôi còn kém nhiều lắm. Một bàn tay cầm ấm trà, nước trà chảy nhỏ giọt vào cốc, cốc trà rất thơm, có mùi thơm đặc biệt, khiến người ta hỗn loạn mê man. Cổ tay áo người đó có cúc áo bằng vàng trắng tinh xảo, là quả bóng golf nho nhỏ, ánh bạc dưới ánh đèn sáng lên, sắc mặt người đó cũng nhấp nháy nhấp nháy, khiến tôi nhìn không rõ.

Bàn tay lạnh lẽo lướt nhẹ qua mặt tôi, động tác bất ngờ thế này khiến tôi muốn né tránh, nhưng hỗn loạn mê man, lực ở tứ chi cơ hồ bị rút hết. Tôi giật mình muốn hét thật to, nhưng giọng khàn đặc ở cổ họng, tôi muốn vùng vẫy, mà lại không sức lực, chút lý trí còn sót lại cơ hồ cũng dần dần mất đi, tôi thì thào muốn nói gì đó, thân mình nhẹ nhàng bị người khác ôm lấy.

Cuối cùng có lẽ đau đến bật ra tiếng, có người thò tay bịt miệng tôi lại, trên người kẻ đó có mùi hương nhàn nhạt, mùi hương đó ngấm vào bóng tối, quen thuộc mà phảng phất như từng quen biết.

Hương thơm nhè nhẹ ấy lúc có lúc không, khiến tôi lờm lợm, lý trí dần khôi phục, ánh mắt phảng phất âm u trong bóng đêm, khiến tôi kinh hồn đủ kiểu, gào thét muốn thoát khỏi cái gì đó.
Tôi bị người khác lay tỉnh, đèn trần màu vàng lại không chói mắt, Tiêu Sơn đang đỡ lấy vai tôi, gọi tên tôi, là Tiêu Sơn. Tôi vẫn mang theo nghẹn ngào, ôm chặt lấy cánh tay anh ấy, chỉ hy vọng anh chưa từng rời bỏ tôi, tất cả chỉ là một cơn ác mộng, tôi chỉ nằm mơ một cơn ác mộng mà thôi, đợi tôi tỉnh hẳn lại, sẽ hiểu ra 3 năm nay hết thảy chỉ là ác mộng.

Tiêu Sơn lại không động đậy, qua một lúc anh mới hỏi: "Em mơ gì sao?"

Anh ấy ngủ ở sát vách, dễ nhận thấy vội vàng mặc áo phông, đến áo khoác cũng không mặc. Hơi thở anh sạch sẽ, dường như chỉ có mùi nhè nhẹ của sữa tắm. Mùi hương trong giấc mơ ấy như con rắn độc dần dần bò vào ký ức tôi, tôi bỗng nhiên nhớ lại mùi đó là mùi gì——-là mùi nước hoa Tiffany nam, là Mạc Thiệu Khiêm———những chuyện phát sinh mười mấy tiếng gần đây đột nhiên hiện lên trong đầu tôi, tôi thực sự đã tháo chạy rồi, bất chấp tất cả chạy đến đây cùng với Tiêu Sơn, Tiêu Sơn không biết tôi đang chạy trốn cái gì, nhưng bản thân tôi rõ lắm. Đây bất quá chỉ là một góc an phận, anh ấy dù không hỏi tôi, anh ấy cuối cùng cũng quay lại đem tôi đi, anh ấy chỉ ở bên cạnh tôi, nhưng lại xa đến nỗi tôi căn bản không đụng đến được.

Tôi không biết bây giờ Tiêu Sơn đang nghĩ gì, tôi nắm lấy anh ấy, như người trong dòng nước yếu đuối nắm lấy một ngọn cỏ. Nhưng thế này là thất đức, chuyện thất đức tôi từng làm một lần, đối mặt với Tiêu Sơn, đối mặt với Lâm Tư Nhàn, tôi căn bản không nên lại làm lần nữa.

Tôi cuối cùng cũng buông tay, thì thào nói: "Em cần phải đi rồi."

Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi.

Tôi thấy mình lại bắt đầu phát run, tôi chạy đến chỗ này, chỉ là chống đỡ tạm bợ, tôi biết rõ tất cả chỉ là trăng trong nước, hoa trong kính, sớm muộn cũng có 1 ngày tôi không thể không đối mặt, chỗ này của Tiêu Sơn vốn không phải chỗ cho tôi dung thân. Tôi nên quay về thôi, quay về đối mặt với những gì cần đối mặt. Tôi xuống giường tìm áo khoác, tôi không nên kéo cả Tiêu Sơn vào, kéo vào những chuyện nhơ bẩn không giới hạn này.

Tiêu Sơn lặng thinh nhìn tôi cố sức mặc áo khóac, cuối cùng anh ấy nói, âm thành dường như rất bình tĩnh, phảng phất một loại ngấm ngầm chịu đựng: "Em vẫn muốn quay về với anh ta sao?"

Chân tôi bỗng nhiên như nhũn ra, đứng không vững nữa. Thì ra anh ấy biết, thì ra tất cả anh ấy đều biết. Tôi lùi lại phía sau mấy bước, có chút tuyệt vọng nhìn anh ấy, khóe miệng anh ấy dường như có ý cười: "Trước đây anh vẫn cho rằng em và Mộ Chân Phi đang yêu nhau—- kì thực chuyện trên mạng qua mấy ngày sẽ lắng xuống thôi, anh nghĩ bạn trai em nhất định không phải người bình thường, anh ta nhất định sẽ nghĩ cách dẹp yên chuyện này, em không cần phải lo lắng quá đâu."

Từng chữ anh ấy nói như từng mũi tên, từng mũi ấy cắm thật sâu vào tim tôi thành một bó. Tôi tuyệt vọng nhìn anh ấy, mà anh ấy bình tĩnh nhìn tôi, tôi nhìn không rõ trong mắt anh ấy là thứ ưu tư gì, tôi không biết anh ấy đối xử với tôi ra sao. Khinh thường ư? Không, anh ấy đến khinh thường cũng bủn xỉn không thèm đưa cho tôi.

Giá như Tiêu Sơn biết, tôi đã từng lần lượt nghĩ đến câu này, giờ đây trong trái tim lại chồi lên, giá như Tiêu Sơn biết....Hy vọng duy nhất của tôi chính là anh ấy. Nhưng bây giờ đến anh ấy đối với tôi cũng chùn bước rồi, tôi chỉ là đứa con gái đạo đức bại hoại, ham mê hư vinh mà phá hoại gia đình nhà người khác, tất cả mọi người biết tôi vì tiền, vì tiền của một người đàn ông có tiền, thế nên mới bán cả linh hồn lẫn thân thể của mình.

Tôi bị trừng phạt là đúng rồi.

Tôi kéo cửa quay đầu chạy đi, đèn cảm ứng âm thanh ở mỗi tầng dồn dập sáng, tôi lảo đảo dường như chân rơi xuống từng bước, mỗi 1 bậc thang đều gập gềnh dưới chân, vậy mà tôi ko ngã xuống. Tôi đẩy cánh cửa dưới lầu, cánh cửa bật ra rồi đóng vào, phát ra tiếng "ầm" lớn dội lại đập vỡ sắc đêm sau lưng tôi. Tôi chạy băng qua bóng đêm lặng ngắt như tờ, vu vơ chạy như một con nhặng không đầu, tất cả các tầng lầu đều giống nhau y chạc, tôi như con thoi xuyên qua xuyên lại.

Tôi nhận không ra đường, chỗ này to như một mê cung, tôi đụng qua đụng lại, như một con nhặng đụng phải bức tường thủy tinh trong suốt, từng lần từng lần bị ngăn cản trở lại, tôi vốn dĩ tìm không ra đường. Tôi nghe thấy có tiếng người đang gọi tên tôi, mà tôi chỉ một mực liều mạng bỏ chạy về phía trước, người con trai yêu tôi sớm đã đi mất rồi, anh ấy quay người bỏ đi, sau đấy đem tôi cô độc quẳng vào bóng đêm của thế giới.

Có người thốt nhiên từ đằng sau chụp lấy cánh tay tôi, tôi liều mạng dãy dụa, lực của Tiêu Sơn rất lớn, tôi giẫy không thoát khỏi anh ấy. Tôi hung hăn cắn lên mu bàn tay anh, anh cũng không rụt lại, mà dùng cánh tay khác giữ lấy mặt tôi, cứ thế hôn lên.

Đất trời đều quay tròn, tôi run rẩy tê liệt trong lòng anh, môi lợi tiếp xúc chỉ một thoáng ấy tôi dường như mê man đi, hơi thở ấm áp của anh như dòng điện chạy qua làm tê liệt tứ chi tôi. Anh ấy ôm chặt tôi, mang theo một lực man dại hôn lấy môi tôi. Anh hung hắn cắn tôi phát đau, tôi khóc rồi, bởi vì tôi không cách nào quên đi, quên đi anh ấy, quên đi năm đó cũng ở đây, nụ hôn đầu ngọt bùi mới chỉ như ngày hôm qua.

Qua từng ấy năm rồi, lúc anh ấy lần nữa hôn tôi, tôi lại khóc đến toàn thân run lẩy bẩy. Anh ấy ôm tôi thật chặt, thì thầm gọi tên tôi, anh ấy nói đôi lời, rối bòng bòng, tôi không biết anh đang nói gì, tôi cũng không biết mình đang nói gì. Tôi mặc kệ anh ấy vừa kéo vừa ôm tôi, kéo tôi vào trong căn phòng ấm áp, anh ấy vẫn ôm tôi trong lòng, lần lượt hôn tôi, lần lượt gọi tên tôi: "Đồng Tuyết....Đồng Tuyết...." giọng anh thâm trầm mà khổ sở: "Anh yêu em....đừng rời bỏ anh thêm lần nữa....."

Tôi khóc đến thở không ra hơi, tôi túm lấy áo anh ấy, tôi sẽ không buông tay đâu, đây là Tiêu Sơn mà tôi luôn yêu thương. Anh ấy nói anh ấy yêu tôi, anh ấy bảo tôi đừng rời bỏ anh ấy, anh ấy lần lượt nói: "Sau hôm đó anh đi tìm em, nhưng em không ở nhà. Ngày hôm sau nữa anh gọi điện, nhưng em vẫn không ở nhà, anh nhờ em họ em chuyển lời, anh cứ luôn đợi, em không hề gọi lại cho anh. Anh đợi liền mấy tuần, mỗi ngày đều thấy em ở trường, em không để ý đến anh, anh không ngờ em lại nhẫn tâm đến thế, em lại kiêu ngạo đến thế....từ sau ngày hôm đấy, em cũng không còn đếm xỉa đến anh nữa....."

Đấy là chuyện từ lúc nào thế nhỉ, nhất định là từ kiếp trước rồi. Tôi không biết anh ấy đang nói gì, anh lần lượt nói những chuyện đã qua. Thì ra sau ngày chia tay đó anh đã từng đi tìm tôi, nhưng em họ không nói gì với tôi, có lẽ cô ấy chỉ là vô tình quên đi. Nhưng tôi không gọi điện cho anh ấy, anh ấy cứ cho rằng tôi thực sự không còn yêu anh sao.

Nhiều năm như thế, tôi đã để vuột mất những gì? Tôi vuột mất Tiêu Sơn, tôi vuột mất người tôi yêu nhất, tôi vuột mất tất cả. Vô tình ngẫu nhiên bỏ qua một cú điện thoại, chỉ là phút giận dỗi nhất thời của tuổi trẻ, tôi cho rằng anh không yêu tôi nữa, anh cho rằng tôi không yêu anh nữa, về sau bận rộn tuyệt vọng đến tận năm 3, về sau chúng tôi ở gần trong gang tấc mà như cách xa đến tận góc biển chân trời.

Tôi rốt cuộc đã để vụt mất những gì? Tôi khóc đến kiệt sức hổn hển, tôi không dám nói với anh ấy, tôi gặp phải chuyện, tôi chịu phải uất ức, tôi chịu phải đau khổ, tôi chịu phải tất cả, từ rất lâu về trước tôi đã muốn nói với anh ấy, nhưng tôi không tìm được anh ấy, tôi không tìm được Tiêu Sơn. Tôi ở trong lòng anh ấy buông xuôi gào khóc, tôi nghẹn ngào, rối bòng bòng, ngắt đoạn kể cho anh ấy nghe mọi chuyện.

Tất thảy những gì khó có thể mở miệng nói, những gì áp bức lăng nhục, những gì khiến tôi tuyệt vọng, giọng tôi vụn nát, tôi vốn không mơ ước có cơ hội nói hết tất cả với anh, đêm đen tuyệt vọng ấy tôi trước đến giờ chưa từng muốn nhắc lại, nó khiến người ta gặp phải sục sôi phẫn nộ, mà tôi như con cá trên mặt thớt, mặc cho nhiều lần bị hung bạo hãm hiếp, tôi mất đi tất cả, không thể quay đầu được nữa, hồi tưởng khiến tôi tuyệt vọng đến phát run.

Những đêm nhục nhã ấy dường như lần lượt quay về, tôi toàn thân suy sụp, trên người như đeo tảng đá lớn, nặng nề yếu ớt chìm trong nước, không ngừng chìm xuống, chìm thật sâu xuống, không cách nào vùng vẫy......Tất cả đều bỏ tôi mà đi, từ đó vĩnh viễn ngập trong bóng đêm tuyệt vọng.

Không một ai hay biết tôi gặp phải chuyện gì, không một ai hay biết tôi từng chịu đựng chuyện gì....tôi từng lần từng lần nhịn, miễn cưỡng bản thân nhịn nỗi nhục nhã ấy, tôi từng lần từng lần lừa dối chính mình, dối mình rằng nếu Tiêu Sơn biết.... nếu như Tiêu Sơn biết.....

Nếu anh ấy biết, anh ấy tuyệt đối không khiến tôi phải chịu nhục.

Tôi vĩnh viễn không quên được tình cảnh lần đầu tiên gặp Mạc Thiệu Khiêm, hôm đó là buổi khánh thành một công ty thực nghiệp của trường, Mạc Thiệu Khiêm làm đại biểu đến tham gia cắt băng. Lúc đó tôi vừa mới thi vào trường, vì ngoại hình cao ráo nên được tuyển vào đội lễ tân của trường, mỗi ngày mặc quốc phục luyện bước đi. Lúc cắt băng khánh thành Mạc Thiệu Khiêm đứng cạnh tôi, bởi vì từ hôm vào đội lễ tân tôi lần đầu tiên gặp phải trường hợp chính thức này, ở dưới chi chít là người, mà hàng trước lại không ít nhà báo lẫn phóng viên ảnh, đầu tôi mơ mơ màng màng, những gì bình thường luyện tập đều quên sạch sành sanh.

Mạc Thiệu Khiêm nhận kéo xong, tôi bưng băng đến còn có chút lúng ta lúng túng. Sau cùng hắn cắt xuống, vừa lúc tôi giơ tay muốn gạt đống banh vải nhiều màu, rốt cuộc kéo sắc không cẩn thận chọc vào đầu ngón tay tôi, một giọt máu tròn xoe rơi xuống, ngồi trên sân khấu đều là lãnh đạo và thầy cô, tôi nín nhịn không kêu đau.

Lúc đó hắn quay sang liếc nhìn tôi một cái, tôi chỉ nhớ ánh mắt hắn lúc ấy, cực kỳ sắc bén, nét mặt đăm chiêu, như thể đầu ngón tay tôi chảy ra không phải máu, mà là một thứ gì khác nữa.

Tôi nhịn đau giữ nguyên vẻ mỉm cười, tất cả mọi người đều đang vỗ tay, pháo hoa lẫn kim tuyến nhiều màu trên sân khấu tung bay trong gió như một cơn mưa hoa, hắn để kéo vào trong khay chỗ tôi, sau đó tất cả mọi người lại vỗ tay lần nữa. Nhưng tôi cứ có cảm giác bất an, chỉ vì cái liếc nhìn vừa rồi của hắn, lúc hắn nhìn tôi dường như không phải đang nhìn người, mà như nhìn một thứ gì đó. Tôi nhịn đến lúc bê băng vải xuống dưới hậu trường, tất cả mọi người mới phát hiện tay tôi đang chảy máu, đội lễ tân toàn nữ sinh đều hoang mang, Mạc Thiệu Khiêm thình lình xuất hiện ở sau khán đài, đi thẳng đến chỗ tôi, dùng một chiếc khăn tay sạch sẽ áp vào miệng vết thương.

Tôi không nghĩ những năm này rồi mà vẫn có người dùng khăn tay, khăn tay có mùi hương nhè nhẹ, về sau Duyệt Oánh nói với tôi đấy là mùi nước hoa Tiffany của nam, loại nước hoa này trước đây không bán trong nội địa.

"Nhất định là một người đàn ông vừa có tiền vừa tao nhã." Tôi vẫn còn nhớ khẩu khí Duyệt Oánh lúc đó,

"Tiếc là tớ không đi xem cắt băng, loại đàn ông này thật sự quá bị giống tiểu thuyết ngôn tình mà!"

Duyệt Oánh ngày ngày đọc tiểu thuyết ngôn tình, cả ngày chìm ngập trong ảo tưởng tình yêu. Mà tôi chỉ mấy ngày sau đã quên đi chuyện này, cuối tuần tôi theo lệ thu dọn đồ đạc quay về nhà cậu, đang nghĩ ở phía cổng phía Nam có tuyến xe bus, không ngờ một chiếc xe đột nhiên dừng ngay bên cạnh.

Mạc Thiệu Khiêm ngày đó ăn mặc rất nhàn nhã, áo phông quần dài nhìn rất phổ thông, nếu không phải có thêm chiếc kính mát, tôi nhất định nghĩ hắn là một thầy nào đó trong trường, tôi chào hỏi qua loa, tôi nhất thời chưa nhận ra hắn, bụng nghĩ chắc hắn nhận nhầm người rồi chăng.

Nhưng hắn ngay lập tức gọi tên tôi, tôi có chút ngượng ngùng hỏi hắn: "Anh là ai ạ?"

Kính mát che đi đôi mắt hắn, tôi nhìn không rõ biểu tình trên mặt hắn, nhưng lúc đó hình như là đang cười, hỏi tôi: "Tay em đỡ nhiều chưa?"

Tôi bây giờ mới nhớ ra hắn là ai, nhưng ngày hôm đó cả một đống đại biểu, không phải giám đốc này thì cũng là chủ tịch nọ, tôi thực sự không nhớ nổi hắn tên gì.

Hắn dường như nhìn ra tôi đang bối rối, với tay ra phía tôi: "Mạc Thiệu Khiêm."

Tôi vội vàng giơ tay ra bắt tay hắn, tôi trừ thân thích và thời giáo ra, lần đầu tiên cùng người lạ bắt tay giao tiếp. Hắn cử chỉ tao nhã, tác phong nhanh nhẹn. Biết tôi cần về nhà, nói tiện đường tiễn tôi một đoạn.

"Vừa hay tiện đường." Hắn rất phong độ mở cửa xe giúp tôi: "Em không ngại chứ?"

Tôi vẫn nghĩ hay là ngồi xe bus đi thôi, nhưng hắn mặc dù khẩu khí thương lượng, nhưng khí thế lại lấn áp, hiển nhiên quen với việc phất tay ra lệnh. Tôi vẫn đang do dự, hắn đã mỉm cười: "Tôi không phải kẻ buôn người đâu."

Lúc đó tôi vẫn chưa quen tiếp xúc với người như hắn, tôi chỉ cảm giác hắn là một ông chủ rất có hòa khí. Tôi đi nhờ xe hắn thuận buồm xuôi gió về đến nhà cậu, trên đường đi hắn vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm với tôi, biết tôi muốn tìm công việc ngoài giờ, vừa đi học đi làm, nhân lúc chờ đèn đỏ, hắn đưa tôi 1 danh thiếp: "Có công ty một người bạn, tuyển sinh viên làm thêm theo giờ, đều là phát tờ rơi trên đường hoặc làm marketing sản phẩm, hơi vất vả, nhưng lương tháng bù lại không tệ. Em muốn làm có thể gọi điện thoại, nói anh giới thiệu là được."

Tôi lúc đó một mực muốn tìm công việc làm thêm, giảm bớt gánh nặng phí sinh hoạt—–mặc dù cậu mợ mỗi tháng đều đúng ngày đưa tôi tiền, nhưng tôi thực sự muốn tự lực cánh sinh, như thế cũng khiến lòng tự trọng của tôi cảm thấy tốt hơn. Tôi theo tấm danh thiếp ấy gọi một cú điện thoại, đầu bên kia quả nhiên thông báo tôi đến phỏng vấn, tôi xin được việc rất thuận lợi. Công việc chính xác rất là vất vả, mỗi tuần 2 ngày nghỉ đều đứng bên vỉa hè làm marketing cho một loại đồ uống, chịu nắng chịu gió, lại còn phải đối đầu với quản lý thành phố, nhưng mỗi ngày có thể kiếm được 60 đồng, tôi cảm thấy cũng đáng.

Vì thế tôi rất cảm kích Mạc Thiệu Khiêm, hắn gọi điện thoại nói đích thân mời tôi ăn cơm, tôi thậm chí chưa từng nghĩ hắn lấy đâu ra số điện thoại của tôi. Tôi chỉ cảm giác rất bối rối, càng bối rối hơn nói rằng đáng lẽ tôi nên mời hắn ăn cơm mới phải, mặc dù hắn là một ông chủ, còn tôi chỉ là cái loại sinh viên nghèo, muốn mời hắn ăn cơm cũng buồn cười lắm chứ.

Hôm đó Mạc Thiệu Khiêm đưa tôi đến ăn ở một nhà hàng tư, đồ ăn rất ngon, giá tiền cũng đắt ở cái ngưỡng tôi có thể tưởng tượng nổi, tôi cảm giác rất an tâm, nên lớn mật nói với hắn: "Mạc tiên sinh, hay bữa cơm này để tôi mời anh đi. Cảm ơn anh đã giúp tôi tìm được việc làm."

Hắn ngẩn ra một lúc, nhưng cũng đáp ứng.

Bữa cơm hôm đó tiêu mất của tôi hơn 300 tệ, trên đường tiễn tôi về nhà, hắn nói với tôi: "Nhiều năm như thế, trừ ăn cơm xã giao ra, em là người phụ nữ đầu tiên mời tôi ăn cơm."

Tôi chỉ biết ngây ngô cười ha ha, nghĩ bụng loại người ưu tú như hắn thế này nhất định có rất nhiều bạn gái, tôi một chút cũng không để ý hắn vừa nói tôi là phụ nữ hay nữ sinh nữa.

Tôi không biết mục đích qua lại của Mạc Thiệu Khiêm là gì, hắn cũng không thường xuyên gọi điện thoại, nhiều nhất cách mười ngày nửa tháng lại hẹn tôi đi ăn bữa cơm. Tôi đối với cuộc sống của hắn mặc dù có chút tò mò , những cũng có cảm giác nghi hoặc. Biết đến sinh nhật tôi, hắn tặng tôi một sợi dây chuyền, tôi mới rõ ý của hắn là gì.

Tôi mặc dù không biết dây chuyền rốt cuộc quý giá thế nào, nhưng cũng rõ viên kim cương khảm trên đó nhất định không rẻ. Một người đàn ông lại tặng món quà quý giá thế này, tôi có ngốc cũng phải nhận ra chứ.

Tôi nhất định không nhận sợi dây, vòng vo khéo léo nói với hắn những lời gì cũng không rõ nữa, hắn nhất định hiểu, hắn không nói gì, chỉ như nửa cười nửa không nhìn tôi bằng một nửa con mắt. Bữa cơm hôm đó là bữa mà tôi ăn không biết mùi vị là gì, tôi nghĩ sau này tôi nhất định không thể làm bạn với hắn được nữa.
Tôi cũng bỏ luôn việc làm thêm, mặc dù tôi rất cần nó đấy, nhưng tôi không quen nợ người ta bất kì thứ gì. Cả mùa nghỉ đông, tôi nhốt mình trong phòng, đâu cũng không đi. Đến Tết tôi mới phát hiện ra không biết từ lúc nào, không khí trong nhà rất bất thường, đến em họ tôi hoạt bát là thế cũng thái độ trầm mặc khác thường. Tôi nhẹ nhàng cẩn thận nghe cậu mợ nói chuyện, mới biết công việc của cậu gặp phải chút khó khăn.

Tôi có nằm mơ cũng không ngờ khó khăn này lại có quan hệ gì đến Mạc Thiệu Khiêm.

Mùng 3 Tết, cậu mời một người bạn quan trọng đến ăn cơm, bởi vì mời cả nhà khách, nên cậu cũng đem cả nhà cùng đi, đến tôi cũng bị xách theo. Tôi vẫn nhớ người bạn đấy của cậu, con gái ông ta đang thi cấp 2, thành tích bình thường lại bị học lệch, nghe nói tôi là sinh viên đại học X, lại hỏi tôi điểm thi đại học, ngay lập tức ông ta khen lên khen xuống, một tay giao con gái cho tôi dạy dỗ hướng dẫn nó học tập.

Tôi muốn giúp cậu, nên chủ động muốn giúp con gái ông ấy làm gia sư miễn phí

Người bạn đấy của cậu rất vui, cạn với cậu đến vài cốc rượu, hẹn sau khi khai giảng xong mỗi buổi chiều ngày thứ 6 đến CN hàng tuần tôi đến kèm con gái ông ấy môn Toán và Hóa.

Tôi nhớ cuối tuần lần đó, mưa lạnh rả rích. Tôi cầm tờ giấy viết địa chỉ, lấy thêm vài cuốn sách tham khảo chuẩn bị ra khỏi nhà. Mợ vì tôi hiểu chuyện mà trở nên cực hòa nhã, lúc ra khỏi cửa mợ còn tự tay đưa tôi một chiếc ô: "Dạy con nhà người ta thì phải nhẫn nại một chút, con bé còn nhỏ đừng nghiêm khắc với nó quá."

Nhưng không nghiêm khắc làm sao dạy nó học được đây? Tôi không có kinh nghiệm sư phạm, không tránh khỏi thấp thỏm không yên. Tôi cầm theo tờ giấy, chuyển mấy lần tàu điện lẫn xe bus mới tìm được địa chỉ.

Tôi trước giờ chưa từng vào khu nhà nào cao cấp đến thế, bảo vệ gọi điện xong mới cho tôi vào. Thang máy là loại mỗi hộ một căn, đi ở hành lang tĩnh lặng cực kỳ, đá hoa cương trắng như tuyết được đánh bóng loáng, rõ ràng không giống như để cho người đi.

Tôi bước 1 bước lại lưu lại dấu giầy ướt nhẹp, cảm thấy có chút áy náy.

Ấn chuông cửa xong, tôi sửa sang lại vạt áo, một tay sắp xếp lại sách tham khảo, 1 tay xoay xoay chiếc ô ướt nhẹp, không để nước nhỏ giọt trên sàn đá hoa cương đẹp đẽ kia.

Cửa tự động mở ra, tôi trước đến giờ chưa từng gặp qua cửa điều khuyển từ xa, nên cảm thấy rất tò mò.

Trước cửa trải một tấm thảm dầy, tôi không biết có nên thay giầy hay không, cả phòng tĩnh lặng, như thể không một bóng người.

Tôi thuận theo tấm thảm cẩm thận bước vào vài bước, cuối cùng cũng thấy phòng khách.

Bàn trà phòng khách có đồ điểm tâm và hồng trà.

Một bàn tay cầm lấy bình trà, nước trà chảy nhỏ giọt vào cốc, Mạc Thiệu Khiêm quay lưng lại phía tôi đang rót trà, nói: "Em đến rất đúng giờ, đúng bữa trà chiều."

Giọng hắn ung dung nhẹ nhàng, như thể hắn là chủ căn phòng. Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn, không biết hắn tại sao lại ở đây.

Hắn quay mặt lại, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn mỉm cười với tôi: "Lại đây, thử chút điểm tâm đã."

Cốc trà rất thơm, có mùi thơm đặc biệt, khiến người ta hỗn loạn mê man. Tôi không dám nhìn vào mặt hắn, ánh nhìn chỉ cụp xuống, chỉ chú ý đến cổ tay áo hắn có cúc áo bằng vàng trắng tinh xảo, là quả bóng golf nho nhỏ, ánh bạc dưới ánh đèn ánh lên, lộ ra rất đặc biệt. Tôi không biết nên nói với hắn thế nào, tôi rõ ràng sớm đã từ chối hắn rồi, không phải sao?

Hắn đưa tôi xem ít thứ, đều là loại văn kiện, tôi phí rất nhiều sức lực cũng không tài nào đọc hiểu được, chỉ biết trên đầu đều là chữ ký của cậu.

"Luật hình sự điều 383 quy định, cá nhân tham ô mức tiền 10 vạn tệ trở nên, phạt tù thời hạn 10 năm trở nên hoặc phạt tù chung thân, có thể đồng thời tịch thu tài sản; trường hợp đặc biệt nghiêm trọng, xử tử hình, đồng thời tịch thu tài sản." giọng hắn cơ hồ như đang bình luận chuyện thời tiết hàng ngày, "đếm thử dãy số 0 đằng sau đi, cậu em ước chừng bị xử bắn bao nhiêu lần mới đủ đây?"

Tôi gấp gáp nhìn hắn, lời gì cũng không nói ra được, hắn rút cuộc có ý gì đây?

Đôi tay lạnh như băng vuốt qua cổ tay tôi, phảng phất thờ ơ: "Kì thực có rất nhiều cách có thể khiến em đối với tôi can tâm tình nguyện, cũng có rất nhiều cách khiến em thay đổi cách nhìn về tôi, nhưng nhẫn nại của tôi rất có giới hạn, tôi không muốn lãng phí thời gian, em cũng không đáng để tôi lãng phí thời gian. Sự việc rất đơn giản, em đưa tôi thứ tôi muốn, tôi sẽ đảm bảo những thứ này không xuất hiện ở cục chống tham nhũng."

Tôi môi miệng khô ran nhìn hắn: "Anh muốn cái gì?"

Hắn vẫn kiểu nửa cười nửa không ấy nhìn tôi, tôi đột nhiên hiểu, tôi làm không được. Tôi muốn bỏ chạy, nhưng tôi mê mê man man, lại không còn chút sức nào bật dậy khỏi sopha. Hắn vươn tay ra với tôi, mặt hắn cũng trở nên lúc xa lúc gần, khiến tôi nhìn không rõ. Thân thể nhẹ bỗng đi, cả người bị hắn ôm lấy.

Tôi vĩnh viễn không bao giờ quên buổi chiều đáng sợ ấy, chiếc giường ấy rất mềm, nhưng thân thể tôi nặng trĩu, bốn bề một mảnh đen kịt, tôi muốn khóc nhưng khóc không nổi, toàn thân suy sụp, trên người như đeo tảng đá lớn, nặng nề yếu ớt chìm trong nước, không ngừng chìm xuống, chìm thật sâu xuống, không cách nào vùng vẫy......Tất cả đều bỏ tôi mà đi, từ đó vĩnh viễn ngập trong bóng đêm tuyệt vọng.....

Tôi đến khóc cũng không còn sức lực, muốn động đậy cũng không động đậy nổi, tứ chi bách hải như không còn là của chính mình, toàn thân như bị rút gân, lột da, như long nữ bị tuốt vảy trong truyền thuyết———nhưng trong lòng tôi rất rõ, đây không phải trời đầy, chỉ là mệnh, là vận mệnh của tôi.

Lý trí dần dần hồi phục, tôi mới phát hiện mình đánh mất cái gì, tôi cuộn tròn bên mép giường siết chặt chăn, tuyệt vọng chỉ mong được chết. Mà Mạc Thiệu Khiêm mặc áo khoác bước ra khỏi phòng tắm, điềm nhiên như không nói với tôi: "Tắm đi rồi hãy về, em như thế này người khác sẽ nhìn ra đấy."

Tôi muốn giết hắn, dùng bất cứ cái gì, còn sợ giết người đền mạng gì nữa, tôi chỉ muốn giết hắn. Hắn đến gần hơn, người tôi phát run, muốn nắm lấy cái đèn đầu giường, hoặc bất cứ thứ gì có thể đập được vào đầu hắn, mà hắn chỉ khom lưng vỗ vỗ mặt tôi: "Ngày mai nhớ đến đúng giờ, nếu không em biết hậu quả là gì rồi đấy."

Tôi đêm muộn mới về đến nhà, cậu mợ đều ngủ rồi, tôi dùng chìa khóa mở cửa, bò lên lầu, phủ phục trong chăn, mới dám buông xuôi mình bật khóc. Ngày hôm sau tôi cả một ngày nằm nhà ngủ, mợ gõ cửa nhắc tôi còn phải đi gia sư cho đứa bé gái kia, tôi chỉ nói tôi thấy không khỏe lắm.

Tôi nghe tiếng mợ ở bên ngoài gọi điện thoại cho người ta xin lỗi, tiếng rất to: "Ôi trời thật sự xin lỗi, con bé bị bệnh. Đứa bé này mỏng manh thế đấy, cảm cúm chút thôi đã không dậy được rồi....." Tôi bỗng nhiên hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, thì ra đây là một cái bẫy, một cái bẫy đã được Mạc Thiệu Khiêm dựng sẵn. Hắn lại có tay chân có thực lực, đến người bạn quan trọng đấy của cậu, cũng đều cấu kết với Mạc Thiệu Khiêm

Thứ hai tôi thấp thỏm không yên lên lớp, tôi cố gắng muốn quên hết đi mọi chuyện, tôi không thể nói với cậu, cũng không thể báo cảnh sát, tôi nghĩ những gì Mạc Thiệu Khiêm nói có thể không phải là giả, tôi không muốn liên lụy đến cậu. Coi như bị chó dại cắn một cái là cùng—-tôi ra sức an ủi chính mình, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, tôi thản nhiên về trường đi học.

Tôi chỉ lên lớp nửa ngày, buổi trưa em họ gọi điện thoại đến, khóc lóc nói cậu bị cục công an dẫn đi rồi, nói có dính líu đến tội lạm dụng chức vụ. Tôi cầm ống nghe mà tay run rẩy kịch liệt, thì ra Mạc Thiệu Khiêm không hề uy hiếp tôi, thì ra những việc này đều là thật.

Tôi gác máy rồi ấn số gọi cho Mạc Thiệu Khiêm, giọng hắn bình tĩnh dường như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ lịch sự nhã nhặn hỏi tôi: "Tối có thời gian cùng đi ăn cơm không?"

Mạc Thiệu Khiêm là ma quỷ, là ma quỷ thật sự. Tôi bị hắn bức đến khuất phục, mặc hắn đòi hỏi không ngớt. Hắn đưa tôi bay đến một thành phố ven biển, ở đó hắn có một căn biệt thự, những ngày ở biệt thự ven biển ấy chính xác là cơn ác mộng lớn nhất đời tôi. Cho đến tận bây giờ, tôi chỉ cần nhìn trên tivi phát đến cảnh biển bên ngoài cửa sổ, đều cảm thấy khiếp đảm trong lòng. Những bọt sóng như tuyết trắng xóa ấy dường như thẳng hướng tôi dồn đến, dồn đến khi tôi thịt nát xương tan, nhắc nhở tôi những việc kinh khủng nhất đã từng xảy ra.

Đợi đến khi tôi từ vùng biển về thì cậu đã bình an vô sự.

Tôi bị bức phải đáp ứng Mạc Thiệu Khiêm, lúc nào gọi là phải đến, đáp ứng hắn bảo đảm lâu dài mối quan hệ không chính đáng này. Không một ai biết tôi từng gặp phải chuyện gì, không một ai hay tôi từng chịu đựng cái gì. Tôi cứ đợi, đợi đến khi Mạc Thiệu Khiêm chán ngấy tôi. Đợi đến khi Mạc Thiệu Khiêm cuối cùng cũng buông tha tôi..... Nhưng 3 năm nay hắn chưa từng cho tôi cơ hội, tôi sau mỗi lần tự sát chỉ còn lại tuyệt vọng.

Lần tôi rạch cổ tay trong bồn tắm, Mạc Thiệu Khiêm cuối cùng phát cáu, hắn thần sắc lạnh nhạt nói với tôi:

"Em biết điều đi, nửa năm hoặc lâu hơn là tôi đã thấy ngán lắm rồi, em lôi kéo sự chú ý của tôi thế này, chỉ càng phản tác dụng thôi."

Tôi biết những gì hắn nói là thật, tôi thuận theo thế mà an tĩnh lại, ngoan ngoãn nghe lời hắn, cố làm ra vẻ với hắn, thậm chí cố tình làm nũng làm nịu, tôi cứ đợi, cứ nhịn, nhịn đến ngày hôm nay.

Tôi nhịn được đến ngày hôm nay, tôi nín nhịn tất thảy, chỉ chờ đến ngày hôm nay. Tôi rối bòng bòng kể với Tiêu SƠn, rất lâu về trước tôi luôn nghĩ, nếu như Tiêu Sơn biết, nếu như anh ấy biết, anh ấy sẽ quay về đem tôi đi, anh ấy quay về cứu tôi. Tôi luôn biết, tôi nói ngắt ngoắt đoạn đoạn, đến mấy lần tôi không cách nào tổ chức được ngôn ngữ của mình, nhiều chỗ tôi không cách nào mở miệng được, tất thảy những gì tôi từng trải qua đều khiến tôi cảm giác không cách nào mở được miệng.

Tiêu Sơn cả người đều phát run, anh ấy buông tôi ra, tôi nhìn mắt anh ấy đỏ quạnh, như một con thú đau khổ, tôi luôn nghĩ, nếu Tiêu Sơn biết, anh ấy nhất định sẽ đến cứu tôi. Nếu như Tiêu Sơn biết, anh ấy nhất định sẽ cứu tôi.....Tôi cứ thế từng lần từng lần lừa dối chính mình, lừa dối mình sống tiếp, lừa dối mình vẫn còn có thể gặp lại Tiêu Sơn, vì tôi biết, anh ấy sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào đối xử với tôi như thế. Tiêu Sơn đột nhiên dang tay hung hăng đấm vào tường, đấm đến kiên quyết đến mạnh mẽ, nặng nề từng cú từng cú, giống như những cú đấm trong tim tôi.

Tôi đến kéo anh ấy lại, anh ấy vùng khỏi tôi, đầu nắm tay đã rớm máu, khắp người anh ấy bùng lên phẫn nộ, tôi bạt mạng giữ chặt anh ấy, anh ấy lần lượt vùng khỏi tôi, chỉ liều mình hung hăng nện vào bức tường, máu từng chút bắn lên tường, anh ấy như một con thú khốn cùng đang gầm gừ. Tôi cuối cùng cũng giữ được anh ấy, anh ôm tôi bỗng nhiên bật khóc.

Tôi lần đầu tiên gặp một người con trai lại khóc đau khổ đến thế. Anh ôm tôi, khóc như một đứa trẻ, anh khóc đến toàn thân run lẩy bẩy, tôi cũng run lẩy bẩy, tôi ôm đầu anh ấy bó thật chặt trong lòng mình.
Nếu như Tiêu Sơn biết, anh nhất định sẽ không để tôi phải chịu đựng tất thảy. Tôi biết anh nhất định sẽ không để tôi phải chịu đựng tất thảy, nếu anh biết, nếu như anh ấy biết.

Tôi ôm lấy Tiêu Sơn, nước mắt lăn đầy mặt, nếu như anh ấy biết, anh ấy sẽ quay về cứu tôi.

Tôi không biết đã khóc bao lâu rồi, sau cùng dường như ngất đi đánh mất cả tri giác. Lúc tỉnh lại thấy mình đang nằm ở ghế sopha, phủ lên lớp chăn, mà Tiêu Sơn bọc lấy tấm thảm len ngủ bên cạnh ghế sopha. Anh ấy ngủ mơ vẫn còn nghiến chặt răng, chân mày nhíu chặt, tôi ngắm nhìn anh, anh ấy chuyển mình một cái, tấm thảm càng bọc chặt hơn. Cách nhiều năm như thế, tôi lại có thể kì tích trở lại bên anh ấy, có thể tĩnh lặng gần ngay bên cạnh, ngắm nhìn anh ấy ngủ thế này.

Vết thương trên tay anh vẫn chưa băng bó, máu kết thành vẩy, tôi vùng dậy vội đi tìm hộp cứu thương, tìm đến nửa ngày dường như có tiếng chuông điên thoại rung lên. Tôi sợ làm ồn đến Tiêu Sơn, vội vàng chạy đến tìm điện thoại, kì thực điện thoại của anh ấy đặt trên bàn nước, tôi nhìn thấy trên màn hình hiển thị:

"Lâm Tư Nhàn đang gọi?"

Tôi ngơ ngẩn nhìn cái tên ấy, biến cố bất thình lình khiến tôi thất lạc mất lí trí, tôi túm lấy Tiêu Sơn đem tôi tháo chạy, tôi đem hết mọi chuyện kể với Tiêu Sơn, bởi vì những năm này chỉ mình tôi cô độc chịu đựng tất thảy, đẩy tôi đến bờ vực sụp đổ. Tôi ích kỷ nói với Tiêu Sơn tất thảy, anh ấy sẽ không 'chỉ nhìn mà không giúp', hoặc có lẽ anh ấy sẽ không rời bỏ tôi nữa.

Nhưng mà Lâm Tư Nhàn, tôi không nên túm lấy Tiêu Sơn, tôi không nên quên rằng bạn gái anh ấy bây giờ đã là Lâm Tư Nhàn.

Mà tôi với anh, sớm đã chia tay nhiều năm rồi.

Chuông điện thoại cuối cùng cũng làm anh tỉnh giấc, anh ngồi dậy nhìn tôi, sau đó nhìn đến điện thoại.
Tôi chầm chậm quay người vào nhà tắm, tôi vặn nước chảy thật to, anh nói yêu tôi—chỉ mới tối hôm quá—nhưng tôi lại quên mất Lâm Tư Nhàn.

Tôi lại lần nữa làm tổn thương một người con gái, không thèm quan tâm đến ý nguyện của bản thân, tôi không quên được bộ dạng Lâm Tư Nhàn đến tìm tôi, cách cô ấy châm thuốc hiu quạnh mà buồn bã, mà thực sự rất yêu rất yêu một người, mới có thể làm như vậy đấy. Thế mà tôi trước giờ chỉ ích kỷ một mình, tôi yêu Tiêu Sơn, tôi ích kỷ giữ lấy anh ấy không chịu buông. Anh ấy vừa nói yêu tôi, tôi đã đem tất cả mọi chuyện đều thuận kể cho anh ấy. Tôi đem hết tất thảy những gì đã chịu đựng nói với anh ấy, tôi khiến anh ấy phải áy náy, khiến anh ấy ko bỏ được tôi.

Tôi để nước chảy thật lớn, tiếng động ào ào, có lẽ như thế này tôi mới có thể không quan tâm tới Tiêu Sơn đang nói gì với Lâm Tư Nhàn ngoài kia, hoặc có thế này tôi mới không bật khóc.

Tiêu Sơn gõ cửa nhà tắm, tôi vặn lại vòi nước, điềm nhiên bình tĩnh mở cửa. Anh ấy nhìn tôi, tôi thậm chí cười với anh ấy.

Anh đột nhiên gắt gao kéo tôi vào trong lòng.

Tôi không nhắc đến Lâm Tư Nhàn, thời khắc này tôi cái gì cũng không muốn nghĩ nữa. Nếu ích kỷ thì cứ để mình được ích kỷ đi, nếu đáng phải xuống địa ngục thì cứ để tôi xuống đi, vả lại tôi cũng đã ở trong địa ngục rồi. Tôi gắt gao ôm lấy anh, tham lam hít lấy hơi thở vừa xa lạ mà vừa thân thuộc từ anh. Chúng tôi ôm rất lâu, tôi nghĩ nếu như có thể, tôi tình nguyện đời này cứ như thế chết ngay tại đây cũng được.
Vết thương trên tay anh khiến tôi đau lòng, tôi nói: "Đi bệnh viện nhé."

"Anh không đi đâu."

"Thế em đi mua thuốc cho anh nhé."

"Để anh tự đi."

Tôi ngắm nhìn anh đôi môi sít sao nhếch lên, đột nhiên phát sinh một nỗi sợ, tôi nhớ bộ dạng tuyệt vọng của anh tối qua, tôi nghĩ anh thực sự muốn đi giết người rồi đấy.

"Em đi cùng anh nhé."

Anh ấy rất trầm tĩnh, từ sau tối qua, anh trầm tĩnh đến đáng sợ. Tôi ko biết anh đang nghĩ gì, nhưng tôi quan tâm anh, trên đường đi tôi lặng lẽ quan sát sắc mặt anh, nhưng anh càng trầm mặc khiến tôi hoảng sợ.
Chúng tôi mua cồn tiệt trùng và thuốc tiêu viêm, còn thêm cả băng gạt y tế. Tôi cẩn thận dùng bông chấm vào cồn làm sạch vết thương cho anh ấy, nhất định rất đau, nhưng anh ấy một tiếng không kêu. Tôi quét thuốc bột lên miệng vết thương, sau đó từng chút bó lại, tôi hỏi anh ấy: "Có đau không?"
Anh chỉ lắc lắc đầu

Chúng tôi ở căn phòng đó 3 ngày, trong 3 ngày này, tôi nấu cơm cho anh ấy ăn, tôi giúp anh ấy thay băng vết thương, tôi lặng thinh ngả vào anh ấy. Mà anh một câu cũng không nói, thường chỉ ôm lấy tôi, mải miết nhìn tôi, như thể chỉ cần buông tay, tôi sẽ lại lần nữa biến mất.

Thời gian dần dần trở nên đặc quánh, tôi không muốn nghĩ về bất kì chuyện tương lai nào nữa, nếu có thể như thế này cả đời cũng tốt, tôi và Tiêu Sơn, cả đời thế này cũng được. Tôi biết anh ấy không hài lòng, tôi biết anh ấy hàng đêm đều không ngủ, trong bóng đêm, anh ấy chỉ ôm tôi, vỗ về tôi, thử thăm dò muốn cùng tôi thân mật.

Nhưng anh ấy vừa chạm vào tôi, tôi không dằn được lại run lên cầm cập, tôi cảm thấy mình ô uế lắm rồi, không cách nào đối diện được với anh ấy, tôi không xứng với Tiêu Sơn, tất thảy những gì tôi chịu đựng dường như hằn vết đóng dấu trên người tôi, tôi cự tuyệt hết lần này đến lần khác. Tiêu Sơn luôn nặng nề dùng sức lực chèn ép tôi phản kháng , có lần anh dường như sắp đạt được rồi, nhưng tôi lại bật khóc.

Anh ấy buông tôi ra, dường như tuyệt vọng nhìn tôi, trong bóng tối ánh mắt anh ấy dường như lấp lánh nước, tôi bổ nhào vào lòng anh, bạt mạng đánh anh. Tôi biết tôi không tốt, anh ấy muốn tôi, chỉ muốn chứng minh anh ấy không ruồng bỏ tôi, không ruồng bỏ những gì tôi từng chịu đựng. Nhưng tôi lại ruồng bỏ chính mình, tôi không tài nào quên được tất thảy những gì Mạc Thiệu Khiêm làm với tôi, tôi cứ thế hổ thẹn, 3 năm chịu đựng áp bức lẫn lăng nhục, tôi không cách nào lãng quên được.

Sau cùng Tiêu Sơn ôm lấy tôi, anh nói: "Ngủ đi thôi."

Anh không miễn cưỡng tôi nữa, nhưng tôi cảm giác sự chịu đựng dâng lên đến cực điểm rồi.

Ngày đăng: 01/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?