Gửi bài:

Chương 31 - 32 - 33

Tối hôm xuất viện, lần đầu anh có ý định sẽ giành giật lại, nhưng cô lại bảo anh và cô giống nhau, nếu có "nếu như", sự lựa chọn của họ cũng sẽ như nhau. Lúc đầu anh cũng nghĩ cô nói đúng, nhưng về sau lại thấy không đúng nữa, để kiểm chứng điều này, anh đã cho Trương Hằng leo cây, bốc đồng mà đến thành phố Thắng Lan đang ở. Khoảnh khắc nhìn thấy Thắng Lan, anh bỗng hiểu ra, Thắng Lan chỉ là một biểu tượng trong ký ức của anh, tình yêu và nỗi hận xé gan xé ruột đã bị ép thành một tấm ảnh mỏng manh, niêm kín lại và chôn trong một góc của trái tim, và trong tim đang khắc ghi, chỉ có người hiện tại.

Thế là, mới có cảnh đứng đợi cô ở dưới lầu. Anh biết mình đã nghĩ rõ rồi, nên đợi cô có thể nhận rõ trái tim mình, chỉ không ngờ là, khi anh vẫn chưa điều chỉnh tâm trạng để có thể đối diện với cô, thì đã truyền đến tin cô nhận lời cầu hôn của Hà Thích. Khoảnh khắc đó, cuối cùng anh đã hiểu câu nói của Trương Hằng: Tình cảm, là thứ đợi cũng không đến.

Anh đã sai, không nên giao quyền lựa chọn vào tay đối phương, mà điểm này thì lại chính là điểm sai lầm ngay từ đầu của anh.

Bì Hối sau khi trốn vào phòng vệ sinh ăn mặc gọn ghẽ rồi bước ra, túm lấy gối đập mạnh vào người Trương Hằng, giận dữ: "Lúc nãy anh cười cái gì mà cười? Hả? Bộ em dễ bị bắt nạt lắm à?"

Trương Hằng vừa cười vừa tránh né, "Ấy, bà cô tôi ơi, nhẹ nhàng tí thôi, anh có nói gì đâu."

Bì Hối đập anh vài cái cũng cảm thấy hả dạ, bèn ngồi xuống bên cạnh, chỉ thấy mình anh ngồi xem tivi một cách vô vị thì ngỡ anh vừa trêu chọc Bộ Hoài Vũ và Viên Hỷ khiến mọi người đều thấy ngượng ngập, thế là không nhịn được lén hỏi: "Có phải anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc? Thôi bỏ đi, Viên Hỷ đã chấp thuận lời cầu hôn của Hà Thích rồi, anh đừng can thiệp nữa!"

Trương Hằng cười hề hề, chồm sát lại gần Bì Hối thì thào: "Anh chả thèm để ý chuyện vớ vẩn, không phải anh, mà là một người nào đó thấy chiếc nhẫn trên tay người nào đó mới thấy khó chịu đó chứ." Vừa nói vừa hất cằm về phía ban công.

Bì Hối lén nhìn Bộ Hoài Vũ một cái, trong lòng cũng rất đồng cảm, lại hạ giọng thì thầm với Trương Hằng: "Tại anh cả đấy, biết rõ họ gặp nhau sẽ ngượng ngùng, thế mà cứ đòi tiệc tùng này nọ, chả khác nào xát muối vào vết thương của anh ấy!"

Trương Hằng cười không nói gì, thầm nghĩ: Cái mình cần là hiệu quả ấy, biết đau rồi mới biết phải làm gì, và cũng sẽ có người đau lòng. Đừng nói anh thiên vị, Hà Thích là ai chứ? Anh chẳng quen thân, mà Bộ Hoài Vũ là anh em bao năm, lúc cần giúp một tay thì dứt khoát không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Viên Hỷ lần này làm cơm không được suôn sẻ lắm, cô vẫn còn chịu ảnh hưởng của Bộ Hoài Vũ, cô ngỡ mình đã có thể tự nhiên đối diện với anh rồi, ngờ đâu sự thực lại chứng minh cô không thể làm thế được. Tự bản thân cô biết rõ, lúc nãy khi đón hoa quả từ tay Bộ Hoài Vũ, trong lòng cô cảm thấy rối bời bời.

Cô cũng không hiểu mình bị gì nữa, rõ ràng người cô yêu là Hà Thích, rõ ràng đã không còn quan hệ gì với Bộ Hoài Vũ nữa, tại sao nhìn thấy anh vẫn hoảng loạn đến thế? Chẳng lẽ đã đến nước này rồi mà vẫn còn ý gì khác với anh hay sao?

Hà Thích đứng ngay cạnh cô giúp đỡ, cô sợ anh nhìn ra sự rối loạn của mình, thế là cố gắng trấn tĩnh để nấu nướng, không nghĩ đến Bộ Hoài Vũ ở phòng khách nữa. Nhưng càng sợ thì càng xảy ra sai sót, lúc đổ xì dầu lại lấy nhầm giấm, lúc lấy đường lại luýnh quýnh thế nào mà lấy nhầm muối. Cuối cùng Hà Thích cũng đành ngừng việc của mình lại, liếc nhìn ra bên ngoài, khẽ hỏi cô: "Viên Hỷ, em đang hoảng chuyện gì vậy?"

Máy hút khói trên đầu đang kêu "ùng ục", thực ra cô không nghe rõ anh đang hỏi gì, quay lại nhìn Hà Thích, "Hả?" Hà Thích lặng lẽ nhìn cô một lúc rồi cười nhẹ, lắc đầu, không nói gì.

Tiêu Mặc Đình đến rất muộn, giải thích rằng trên đường có việc nên chậm trễ. Bì Hối làm mặt lạnh phớt lờ anh, vẻ mặt Tiêu Mặc Đình ngượng ngùng, không biết phải làm gì. Viên Hỷ vội vàng gọi Bì Hối vào nhà bếp giúp cô mang thức ăn lên, Hà Thích bước đến cười rồi vỗ vai Tiêu Mặc Đình, "Con gái mà, dỗ ngọt một tí là được."

Tiêu Mặc Đình cũng cố gượng cười, có điều vẻ mặt vẫn rất ngượng ngập.

Thức ăn đã được bày biện nhanh chóng, mọi người xúm lại ngồi quanh bàn, Trương Hằng mở chai rượu vang, rót cho mọi người, ra vẻ trịnh trọng tuyên bố: "Mấy hôm nữa là tôi đi rồi, lần sau gặp mặt không biết đến bao giờ, nào, khoan nói những chuyện khác, uống một ly đã!"

Nghe thấy anh nói vậy, trong lòng Viên Hỷ cũng thấy thương cảm, nhất thời quên cả uống rượu, nâng ly mà người thì ngẩn ngơ.

Bộ Hoài Vũ lãnh đạm liếc Trương Hằng một cái, nói: "Được rồi, đừng làm bộ làm tịch nữa, ngồi xuống đi."

Trương Hằng bị Bộ Hoài Vũ lột mặt nạ thì cười phì một tiếng, lườm Viên Hỷ hỏi: "Viên Hỷ, có phải em không muốn anh đi không? Nếu vậy thì níu kéo anh đi, chưa biết chừng anh sẽ ở lại đấy." Tiếp đó quay sang cười với Hà Thích, "Tôi nói đùa với Viên Hỷ, cậu không giận chứ?"

Hà Thích cười lắc đầu, khẽ nắm lấy tay Viên Hỷ bên cạnh bàn.

Khóe môi Bộ Hoài Vũ thấp thoáng nụ cười mỉa mai, thần sắc lãnh đạm nhìn sang nơi khác.

Người ngồi quanh bàn ai nấy gặm nhấm tâm sự riêng, chỉ một Trương Hằng mồm mép nhanh nhảu, uống với người này người khác, sau đó cứ lảm nhảm than thở nước ngoài không có gì tốt này nọ, cuối cùng Bì Hối không chịu nổi nữa, trừng mắt nhìn anh: "Không tốt thì anh còn đi làm gì? Ngoan ngoãn ở lại nước là được mà!"

Trương Hằng thở dài, nhìn cô với vẻ bất lực, "Biết thế nào gọi là thân không do mình làm chủ không? Cả nhà đi hết rồi, chỉ còn lại mình anh, em bảo phải làm sao? Anh và Hà Thích không giống nhau, ít ra cậu ấy còn bảo ở lại vì Viên Hỷ, còn anh thì vì ai? Haizzz, sớm biết thế thì đã tìm cho ra một người rồi, chí ít cũng còn có người khiến anh nhớ nhung mong mỏi!"

Bàn tay nắm tay Viên Hỷ cũng Hà Thích bất giác xiết chặt, Viên Hỷ vờ như không biết, lặng lẽ ăn.

Bì Hối nhấc đũa lên định đâm Trương Hằng, "Người bị anh làm hại còn ít à? Thôi ngoan đi, đi sớm thì tốt!"

Đang nói thì chuông cửa bỗng reo vang, mọi người ngẩn ngơ, Trương Hằng cười hỏi: "Sao còn ai đến tiễn tôi à? Ai thế nhỉ?"

Bì Hối cũng nghi ngại, hỏi Viên Hỷ: "Tiền điện hay tiền nước nhỉ? Đến ngày rồi à?"

Viên Hỷ đang định đứng dậy thì Hà Thích kéo lại, cười bảo: "Để anh."

Hà Thích đứng dậy, vừa mở cửa đã đờ người. Bên ngoài là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, phía sau còn có một đôi nam nữ trẻ tuổi. Mày mắt của người phụ nữ ấy khá giống Viên Hỷ, sa sầm mặt quan sát Hà Thích một lúc rồi hỏi: "Viên Hỷ ở đây đúng không?"

Hà Thích đần mặt ra, một lúc sau mới dè dặt gọi: "Dì?"

Viên Hỷ đứng lên khỏi bàn, ngạc nhiên nhìn ra cửa: "Mẹ? Anh? Sao hai người lại đến đây?"

Mọi người nghe Viên Hỷ gọi thế thì đồng loạt thuỗn mặt ra, chen nhau nhìn ra phía cửa, sau đó cùng vội vội vàng vàng đứng dậy.

Bà Viên đảo mắt nhìn quanh, không đáp lại Viên Hỷ, chỉ quay đầu nhìn đôi nam nữ phía sau, gương mặt tươi cười bảo: "Tiểu Hồng à, mau vào nhà đi, chính là ở đây."

Hà Thích sực tỉnh, vội cười nói: "Sao dì đến mà không báo trước một tiếng ạ? Bọn con sẽ đến đón." Vừa nói vừa đưa tay ra đỡ lấy hành lý của bà Viên. Bà tránh tay của anh, tự xách đồ đạc vào trong. Tay Hà Thích cứng đờ trong không trung, lại cười đưa ra đón hành lý của Viên Thanh Trác. Thanh Trác vội vàng đưa túi xách cho Hà Thích, bước vào trong nhà hai bước, rồi kéo lấy Bộ Hoài Vũ ra và gào với bà Viên: "Mẹ, mẹ, đây chính là Bộ Hoài Vũ mà con nhắc với mẹ, anh ấy rất tốt, còn mua thức ăn ngon cho con nữa."

Bộ Hoài Vũ gật đầu, cười với bà Viên: "Chào dì."

Sắc mặt bà tỏ ra dịu dàng hơn, hơi gật đầu rồi lại nhìn Viên Hỷ.

Bì Hối thấy Viên Hỷ không phản ứng gì thì vội vàng cười nói: "Bác gái, bác đến rồi." Tay cô gắng sức kéo kéo Viên Hỷ đang đờ đẫn. Viên Hỷ cúi gằm đầu tiến đến đón lấy hành lý trong tay mẹ, ấp úng do dự một lúc mới khó nhọc lên tiếng: "Mẹ, sao mọi người đến đây? Đã ăn cơm chưa?"

"Đúng rồi đúng rồi, đến đây ăn cùng bọn cháu đi, cũng vừa mới ăn thôi ạ." Bì Hối vội vàng nói.

"Chưa ăn, đói chết đây này!" Thanh Trác réo lên, vừa nói vừa ngồi xuống bàn, bà Viên vội trừng mắt với anh một cái rồi hạ giọng gọi: "Đứng dậy, để Tiểu Hồng ngồi trước." Rồi vừa kéo cô gái tên Tiểu Hồng vào trong, vừa đi vừa nói, "Đừng ngại, đây là nhà của em gái cháu, cũng giống như nhà cháu thôi. Viên Hỷ, mau thay bát đũa cho Tiểu Hồng."

Viên Hỷ đờ đẫn, đứng bất động ở đó, Bì Hối trợn mắt một cái rồi vội vào nhà bếp lấy, Trương Hằng lén lén trề môi, rồi kéo Bộ Hoài Vũ lui xuống mấy bước.

Khi mọi người còn đang thắc mắc cô nàng Tiểu Hồng kia là ai, thì nghe thấy bà Viên giới thiệu: "Viên Hỷ, đây là Tiểu Hồng, vợ sắp cưới của anh con..."

Bì Hối trượt chân, suýt nữa ném luôn bát đũa trong tay đi. Viên Hỷ chầm chậm nhắm mắt lại, cảm nhận được cảm giác sức lực bị rút ra khỏi cơ thể từng chút từng chút một. Mẹ ơi là mẹ, mỗi khi cô nhìn thấy chút ánh sáng của tương lai, thì bóng mẹ lại xuất hiện trước mặt cô. Viên Hỷ bất lực lắc đầu, không nói gì nổi, chỉ có thể cười khổ sở. Ai cũng nói con cái là tội nợ kiếp trước của cha mẹ , nhưng tại sao đến cô thì ngược lại thế này?

Bộ Hoài Vũ đã nhìn ra vẻ kỳ quái của Viên Hỷ, đang định tiến đến thì thấy Hà Thích đứng sau lưng đặt tay lên vai cô, đôi chân anh đang định tiến lên bèn khựng lại, rồi lùi ra phía sau một bước, khẽ dựa vào vách tường lạnh lùng quan sát mọi thứ đang xảy ra trong phòng.

Mẹ Viên Hỷ và cô đang chiến tranh lạnh gần năm năm rồi, câu đầu tiên nói với con gái không phải hỏi thăm, không phải quan tâm, thậm chí không phải trách mắng, mà là giới thiệu đối tượng kết hôn của anh cô một cách rất nhiệt tình.

Bì Hối thấy khó chịu, bốc đồng lên muốn nói thay Viên Hỷ, vừa mở miệng ra thì Tiêu Mặc Đình vội kéo cánh tay cô, Bì Hối quay lại, Tiêu Mặc Đình khẽ lắc đầu, tỏ ý rằng đây không phải chuyện để cô ra mặt. Bì Hối đành cố nín nhịn, xoay mặt đi chửi rủa bằng khẩu hình miệng "đồ điên".

Bà Viên nhường Tiểu Hồng ngồi trước, quay lại thấy mọi người đứng rải rác xung quanh, lại thấy Viên Hỷ chỉ cúi đầu, không thể hiện chút nhiệt tình nào của chủ nhân thì trong lòng càng bất mãn, nhưng không tiện tỏ ra mặt trước mọi người, chỉ hỏi Viên Hỷ: "Những người này là bạn con à? Con đang mời khách?"

Viên Hỷ cuối cùng cũng hoàn hồn, có bao nhiêu người ngoài thế này, dù thế nào thì cô cũng bắt buộc phải gắng gượng, thế nên cố gắng đè nén sự khó chịu trong lòng, cô gượng cười, gật gật đầu, "Vâng, mọi người đang tụ tập với nhau. Anh, anh ngồi đi, còn Bì Hối và mọi người nữa, cùng ngồi xuống đi."

Mọi người vội cười rồi ngồi xuống quanh bàn, phát hiện ra không đủ ghế mới vào phòng ngủ bê thêm ghế ra, lục đục một lúc mới tạm ngồi đủ. Trương Hằng và mọi người đều rõ tình trạng sức khỏe của anh Viên Hỷ, thấy nhà còn có ý định cho anh ta kết hôn thì trong lòng thấy rất quái lạ, bất giác đưa mắt nhìn trộm "đối tượng" của anh. Đó là một cô gái rất trẻ, gương mặt hơi xạm đen, luôn cúi đầu lặng lẽ ăn, những ngón tay cầm đũa rất thô và to, giống như một cô gái ở nông thôn quen làm nghề nông.

Cả bữa cơm không khí rất ngượng ngập, mọi người không ai nói gì, đến Trương Hằng mồm mép nhất cũng giống như bị rút mất lưỡi. Viên Hỷ gần như không ăn uống gì, những món Hà Thích gắp cho cô vẫn chất đống trong bát. Chỉ có bà Viên là luôn mồm khuyên Tiểu Hồng ăn nhiều thêm, gắp cho cô ta rất nhiều, rất có vẻ của chủ nhân, như thể đây mới chính là nhà của bà.

Khó khăn lắm mới đến lúc kết thúc bữa cơm, mọi người đều viện cớ để ra về, Thanh Trác không muốn Bộ Hoài Vũ và Trương Hằng đi, cứ bĩu môi rồi bám lấy Bộ Hoài Vũ, đòi anh đưa đến công viên chơi nữa, rồi đi ăn những món vặt ngon lành. Bộ Hoài Vũ cười cười, dỗ dành Thanh Trác nghỉ ngơi sớm, khi khỏe rồi thì sẽ đưa đi chơi. Thanh Trác vốn không hài lòng lắm, nhưng thấy sắc mặt của mẹ mình thì vẫn thấy sờ sợ, đành buông tay ra với vẻ miễn cưỡng.

Trước khi đi Bộ Hoài Vũ nhìn Viên Hỷ, mấp máy môi định nói gì rồi lại thôi, Viên Hỷ đưa anh và Trương Hằng ra cửa, đến đó, Bộ Hoài Vũ do dự một lúc rồi vẫn hạ giọng nói: "Có việc gì thì từ từ xử lý, đừng lo, không được thì gọi điện cho anh... cho bọn anh..."

Viên Hỷ bỗng thấy tròng mắt mình nóng hực, sợ bị anh nhìn ra nên không dám ngẩng đầu lên, chỉ thì thầm "vâng" một tiếng.

Vào phòng, bà Viên Hỷ đang cười lúng túng giải thích với Tiểu Hồng: "Thanh Trác ham chơi lắm, sau này chín chắn rồi sẽ không thế nữa."

Tiểu Hồng sa sầm mặt không nói gì, chỉ cúi đầu vân vê vạt áo.

Hà Thích có vẻ chưa phản ứng kịp, lúc này cứ thẫn thờ nhìn Thanh Trác làm nũng với Bộ Hoài Vũ, vẻ mặt kinh ngạc khó nói nên lời, tuy anh đã nghe chuyện anh Viên Hỷ có vấn đề về trí tuệ từ chính miệng cô, nhưng nghe là một chuyện, còn nhìn thấy lại là chuyện khác. Nên lúc anh nhìn thấy một người đàn ông xấp xỉ ba mươi tuổi lại kéo tay người đàn ông khác và làm nũng như trẻ con, anh bàng hoàng đến độ mắt trợn tròn cả lên.

Bì Hối về phòng ngủ của cô sắp xếp giường đệm một lúc rồi gọi Viên Hỷ vào, cắn môi một lúc lâu, muốn khuyên Viên Hỷ mà không biết phải nói gì, nên đành nhìn bạn mình với vẻ đồng cảm. Viên Hỷ cố nhếch môi cười với cô, rồi khẽ lắc đầu.

Bì Hối càng thấy khó chịu hơn, khẽ liếc nhìn bà Viên ngoài phòng khách, thì thầm: "Được rồi, cậu đừng cười nữa, thà khóc còn hơn, tớ nhìn mà thấy còn khó chịu hơn. Buổi tối cậu ngủ giường tớ đi, tớ về nhà. Đừng nhịn mãi trong lòng, cứ cãi nhau với mẹ đi, bà ấy làm gì được cậu, cậu hiền quá, nên bà ấy mới được thể làm tới, chả nói năng gì mà đã đưa người đến đây. Tớ bảo cậu biết nhé Viên Hỷ, nếu cậu không muốn nuôi cả nhà họ thì tìm cách đuổi bà chị dâu kia đi. Vả lại cậu thấy cô Tiểu Hồng đó, cậu cảm thấy cô ta có tự nguyện không? Hay là do mẹ cậu mua được? Phạm pháp đấy!"

"Bì Hối!" Tiêu Mặc Đình cắt ngang lời cô, "Em nói ít thôi, tự Viên Hỷ biết rõ mà."

Bì Hối lườm Tiêu Mặc Đình một cái, phớt lờ anh.

Ra phòng khách, chỉ có Hà Thích đang ngồi trên salon xem phim hoạt hình với Thanh Trác, mà không thấy bóng bà Viên và Tiểu Hồng đâu, Hà Thích dè đạy chỉ vào phòng ngủ của Viên Hỷ, ra hiệu bà Viên và Tiểu Hồng đã vào trong nghỉ ngơi rồi. Bì Hối càng điên hơn, thầm nghĩ cái chuyện quái quỷ gì thế này, bà ta chẳng biết khách sáo chút nào, không hề nói với Viên Hỷ một tiếng đã đưa thẳng người khác vào phòng Viên Hỷ rồi.

"Viên Hỷ, tớ thấy cậu cũng không cần quá khách sáo với họ làm gì!" Bì Hối giận dữ nén giọng, "Hay cứ để tớ ra mặt, đuổi họ về là được! Bà ta tưởng đây là đâu? Có phải nhà bà ta đâu chứ!" Tiêu Mặc Đình cuống quýt bịt mồm Bì Hối lại, thì thào: "Bà cô của tôi ơi, em làm ơn làm phước kìm nén lại, em tưởng làm thế thì Viên Hỷ dễ chịu hơn à?"

Bì Hối thấy sắc mặt Viên Hỷ quả nhiên đã tệ hại đến cực điểm, nghĩ lại thì dù thế nào bà ta cũng là mẹ của bạn mình, không thể nói gì được, nên cô đành hậm hực giậm chân, kéo Tiêu Mặc Đình đi.

Viên Hỷ bỗng nói: "Hà Thích, anh đi cùng với hai người họ đi."

Hà Thích ngẩn người, "Anh không sao, đợi lát nữa rồi đi." Anh không muốn đi, cũng thấy không nên đi, dù sao anh cũng là bạn trai Viên Hỷ, theo lý thì phải nói gì đó với mẹ Viên Hỷ rồi mới đi được.

"Đi đi, hai người ấy không có xe, anh đưa họ về hộ em."

Hà Thích vẫn chần chừ, Viên Hỷ lại cười với anh, khẽ nói: "Đi đi, em không sao đâu."

Không hiểu vì sao, nhìn thấy nụ cười ấy của Viên Hỷ, Hà Thích càng thấy lòng bất an hơn, Viên Hỷ như thế không phải là Viên Hỷ anh quen.

Thanh Trác ngồi cạnh bỗng hét lớn, chỉ vào phim hoạt hình và gào lên với Viên Hỷ: "Tiểu Hỷ, nhìn này, nhìn này, phim hoạt hình này hay quá!"

Mọi người đều sững sờ, thần sắc kỳ dị nhìn Thanh Trác đang ngồi ngay giữa phòng.

Hà Thích đưa Bì Hối và Tiêu Mặc Đình về, trên đường đi Bì Hối nhớ lúc mẹ Viên Hỷ vừa đến, Hà Thích đã gọi "dì", thì thắc mắc hỏi: "Sao anh lại biết bà ta là mẹ Viên Hỷ?"

Hà Thích nhếch môi, cười khổ rồi đáp: "Trước khi ra nước ngoài anh có đến nhà Viên Hỷ, và đã gặp mẹ cô ấy."

Bì Hối đờ người, "Nghe Viên Hỷ nói anh chẳng đã nhầm anh Viên Hỷ là thanh mai trúc mã với cô ấy, nên đã quay đầu đi luôn sao? Hóa ra anh còn gặp mẹ Viên Hỷ nữa à?"

Hà Thích trầm lặng, lắc đầu không nói gì. Anh không nói, cũng không biết phải nói gì, thực ra lần ấy anh đã vào nhà Viên Hỷ, muốn thử khuyên bố mẹ cô, để họ nhìn thấy thành ý của anh, để họ biết anh thực sự yêu Viên Hỷ. Bà Viên đã tiếp anh, rất lãnh đạm bảo với anh rằng Viên Hỷ sẽ không theo anh ra nước ngoài, vì cô đã có người đính hôn, là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Tất nhiên là anh không tin, thế là bà Viên đưa anh đến bờ sông, từ xa đã thấy Viên Hỷ đang đùa nghịch với Thanh Trác, thế nên anh đã tin rồi...

Sau khi về nước, anh không nói rõ chuyện này với Viên Hỷ, chỉ nói lúc ấy anh đã hiểu nhầm, nhưng không nói sự hiểu lầm đó là do mẹ cô tạo nên, vì anh không muốn cô vì anh mà nảy sinh bất cứ mâu thuẫn nào với mẹ nữa, dù sao họ cũng là mẹ con, rồi sẽ có ngày ở gần bên nhau. Cho đến bây giờ, anh vẫn không hiểu tại sao là một người mẹ mà bà Viên lại nói dối như thế.

Bì Hối thấy anh nói những câu mâu thuẫn với nhau thì muốn hỏi nữa, nhưng đã bị Tiêu Mặc Đình ngăn lại, Bì Hối hơi bực bội: "Sao anh lại kéo em? Hôm nay toàn kéo kéo đẩy đẩy, có gì anh cứ nói đi? Cứ làm mấy trò vớ vẩn!"

Tiêu Mặc Đình đờ đẫn nhìn Bì Hối một lúc, ánh mắt dần ánh lên vẻ giận dữ nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, chỉ buông tay ra, ấm ức quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Hà Thích thấy họ lại cãi nhau vì mình, muốn khuyên đôi câu nhưng há miệng ra lại không biết nói gì, chỉ còn nước thở dài bảo: "Bì Hối, Mặc Đình có ý tốt thôi, em nổi giận với anh ấy làm gì kia chứ."

Bì Hối cũng biết Tiêu Mặc Đình chỉ muốn ngăn mình không nói ra những lời quá đáng, nên mới nhắc nhở liên tục như vậy, nhưng cũng không biết là vì trong lòng cô đang tức giận hay sao, mà cứ thấy không vừa mắt với anh, nên mới hét lên mấy câu, giờ đây nghe Hà Thích nói thế cũng cảm thấy hơi hối hận, nhưng vì vướng Hà Thích ở đây nên không thể xuống nước xin lỗi được, đành hừ một tiếng rồi thôi.

Bà Viên ra khỏi phòng ngủ, khẽ khàng đóng cửa lại, thấThanh Trác vẫn ngồi xem phim hoạt hình thì vội vàng điều chỉnh nhỏ tiếng lại dỗ dành Thanh Trác đi ngủ, Thanh Trác bĩu môi dài thượt, anh vẫn còn nhớ lúc Tết năm rồi đã ngủ ở phòng nào, bây giờ mẹ mình đưa Tiểu Hồng vào thì nói với vẻ không vui: "Tiểu Hồng ngủ ở phòng con rồi, con không có chỗ ngủ."

Bà Viên nhìn Viên Hỷ, cô đứng lên khỏi salon, mở cửa phòng Bì Hối ra rồi dịu dàng nói với Thanh Trác: "Anh, anh ngủ phòng này nhé, được không?"

"Vậy còn em?"

Viên Hỷ cười dịu dàng: "Em không ngủ, em còn việc phải làm. Anh ngủ đi, ngủ dậy rồi mới đi chơi với Bộ Hoài Vũ được."

Thanh Trác nghe xong mới vui vẻ, hí hửng nhảy chân sáo vào phòng Bì Hối, trước khi đóng cửa còn hỏi với lại Viên Hỷ: "Anh ấy vẫn đưa anh đi công viên, đúng không?" Thấy Viên Hỷ gật đầu thì mới yên tâm đóng cửa lại.

Trong phòng khách chỉ còn Viên Hỷ và bà Viên, bà nhìn Viên Hỷ một cái rồi đứng lên bỏ vào nhà bếp. Viên Hỷ hiểu ý bà nên cười khổ với vẻ bất lực rồi theo sau vào nhà bếp, sau đó dựa vào cánh cửa kính chầm chậm ngồi bệt xuống. Cô đã gắng gượng giữ vẻ bình thường, đến bây giờ đã không còn chút sức lực nào, nếu có thì hẳn cô đã nhảy ra khỏi căn nhà này, không bao giờ quay lại. Đối diện một bà mẹ như vậy, cô không biết còn nói gì được, cũng không dám mở miệng, sợ rằng một khi nói gì đó sẽ mất lý trí, sẽ điên lên mất.

Yên lặng một hồi, bà Viên dè dặt liếc nhìn ngoài cửa, như sợ Tiểu Hồng trong phòng ngủ nghe thấy, nói bằng giọng nhỏ nhất có thể: "Thực ra mẹ cũng không muốn đến, nếu không phải vì anh con thì mẹ cũng chẳng làm trò này." Bà Viên khẽ thở dài, tránh ánh mắt con gái, bà bây giờ chỉ là một người phụ nữ trung niên già cỗi, không còn khí thế như lúc đứng trước mọi người lúc nãy.

"Mẹ," Viên Hỷ khó nhọc gọi, kìm nén một lúc rồi mới vất vả nói, "Anh trai con như thế làm sao kết hôn được? Anh có biết thế nào là vợ không?"

"Sao anh con lại không thể!" Bà Viên biện bạch, "Mẹ là mẹ nó, tình hình nó thế nào sao mẹ lại không rõ? Nó chỉ trẻ con một chút, còn lại đều bình thường, sao lại không cưới vợ được?"

Viên Hỷ không muốn tranh cãi về vấn đề này nữa, yên lặng một lúc lâu mới ngẩng lên nhìn mẹ mình, cô nói: "Mẹ, con bảo đảm với mẹ, chỉ còn con sống thì con sẽ không bỏ mặc anh mình, được không? Con thề, sẽ không để anh chịu chút oan ức nào, được không? Cho dù con có bán thân thì cũng sẽ cho anh con có được cuộc sống thoải mái không lo cơm áo gạo tiền, được không?" Tiếng cô càng lúc càng run rẩy, cố mở to mắt không để nước mắt rơi ra, chỉ nhìn chằm chằm mẹ mình, "Mẹ, mẹ tin con một lần, một lần thôi, được không?"

Bà Viên ngẩn người, nhìn con gái mà không nói gì.

"Mẹ," Viên Hỷ khàn giọng kêu lên, dần dần cúi đầu xuống, nói với vẻ bất lực, "Đừng làm hại người vô tội, được không?"

"Làm hại?" Bà Viên vốn trầm ngâm khi nghe câu đó, ánh mắt bỗng sắc bén, "Cái gì mà làm hại? Mẹ cưới vợ cho anh con là làm hại à? Tiểu Hồng tự nguyện, nó muốn gả cho anh con, đổi lại phải cho nó tiền, có phải mẹ ép nó đâu!"

Viên Hỷ mệt mỏi cười khổ, thế mà bảo tự nguyện à? Dùng tiền để đổi lấy vợ, như vậy có tốt cho anh không? Tại sao mẹ không nhìn rõ điều đó?

Nụ cười của cô trở thành châm biếm trong mắt bà Viên, sắc mặt bà thay đổi, bắt đầu kích động hẳn, "Viên Hỷ, con đừng coi thường mẹ con. Con nói hay lắm, dù có bán thân cũng cho anh con cuộc sống thoải mái, có làm được thật không? Con nói thử xem bao năm nay con đã làm được gì cho anh con? Chỉ chút tiền mà con gửi về hàng tháng thôi à? Con từng tính làm gì cho anh con chưa? Sau này con có chồng có con rồi, còn nghĩ đến anh con không? Năm nay nó 29 tuổi rồi, 29 rồi đấy, con muốn nó độc thân cả đời hay sao? Muốn nó cô đơn một mình không ai bên cạnh hả? Con nói con có thể lo cho anh con cả đời, đến khi chán ghét rồi thì sao? Đến khi con già thì sao? Đến khi già bảy tám chục tuổi phải để con cái nuôi mình thì sao? Chúng có muốn nuôi anh con hay không? Sẽ đuổi anh con ra đường hay là bóp chết nó?"

Mỗi một câu đều như một lưỡi dao, đâm thẳng vào trái tim Viên Hỷ, cô không nói gì nổi, cũng không biết phải phản ứng lại mẹ mình như thế nào, điều cô làm được chỉ là ôm chặt đầu gối và co rúm người lại, cắn chặt răng để khống chế cơ thể không run lên. Gia đình như thế, bà mẹ như thế, làm sao cô lại hoang tưởng mình có thể hạnh phúc được chứ?

Bà Viên thấy dáng vẻ con gái như thế thì cũng mềm lòng, lại nghĩ lần này vẫn phải mong đợi ở cô, bèn bình tĩnh lại, giọng nói cũng hòa hoãn: "Viên Hỷ, sau này con sẽ biết mẹ như vậy cũng là vì con. Con thử nghĩ xem, nếu anh con có vợ, sau này đã có người chăm sóc, không cần cô đơn khổ sở cả đời nữa. Như thế cũng chẳng cần con phí công lo nghĩ, chỉ cần tiếp tế nó một chút là được. Đến khi con nó lớn, con chẳng đỡ công hơn sao? Tóm lại là tốt hơn việc con phải nuôi nó tới già, Viên Hỷ, nghĩ thử đi."

Ha! Quả nhiên lại là trò này, đầu tiên là giận dữ quát mắng, sau đó là lựa lời khuyên giải, cuối cùng sẽ là khổ sở van xin chứ gì? Viên Hỷ bỗng muốn cười to lên, mấy năm không gặp mà mẹ vẫn như xưa, mà còn thuần thục trò này hơn. Lại là bảo cô nghĩ ngợi cho kỹ, nhưng lúc này cô chẳng muốn nghĩ gì cả, cô chỉ thấy đầu đau như muốn vỡ, chỉ thấy toàn thân lạnh giá, chỉ thấy trái tim đập trong lồng ngực cuối cùng đã lạnh, đã chết...

Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?