Gửi bài:

Chương 13 - 14 - 15

CHƯƠNG 13

Nhịp tim Hà Thích khựng lại một nhịp rồi từ từ hẫng xuống, lúc bắt đầu đập trở lại như bình thường thì đã mang theo một nỗi lo sợ, nếu như cô còn yêu anh, thì sao trong thời điểm này lại bất bình thay cho người con gái khác? Chỉ là vì cô quá lương thiện thôi ư?

"Viên Hỷ?" Hà Thích chần chừ.

Viên Hỷ vẫn chỉ cười nhẹ, đẩy Hà Thích ra rồi xoay người lấy chăn đệm xuống đặt trên giường, "Ngủ sớm đi thôi, ngày mai em cũng phải đi làm, có chuyện gì thì sau này hẵng nói, anh chưa vội đi ngay, đúng không?"

Hà Thích hoang mang gật đầu, "Không đi."

Viên Hỷ cũng không nói gì thêm, gương mặt trắng trẻo không thấy rõ cảm xúc, chỉ chúc một câu "ngủ ngon" rồi bước ra, đóng cửa lại cho Hà Thích.

Bì Hối nằm phòng bên cạnh vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa vội lấy chăn trùm kín đầu, làm ra vẻ bị Viên Hỷ đánh thức dậy, làu bàu với giọng ngái ngủ: "Vẫn biết quay lại cơ à?"

Viên Hỷ ừ khẽ một tiếng rồi lên giường, tắt đèn.

Bì Hối cứ nghĩ Viên Hỷ sẽ nói với cô những chuyện về Hà Thích, nhưng đợi mãi cũng không thấy Viên Hỷ lên tiếng, tự cảm thấy mình cứ vờ ngủ thì đúng là vô duyên quá, thế là quay sang huých cùi chỏ vào người Viên Hỷ, thấp giọng hỏi: "Sao rồi? Đã nói những gì với nhau?"

Bên Viên Hỷ vẫn chưa có động tĩnh gì, Bì Hối chau mày đầy bất mãn: "Đừng có làm bộ ngủ nữa, tớ biết cậu không ngủ được mà."

"Trong lòng tớ rất rối." Viên Hỷ nói khẽ.

"Ừ." Bì Hối lúc này mới gật đầu hài lòng, "Rối là chuyện bình thường mà."

"Có rất nhiều chuyện không rõ được."

"Ừ."

"Cho nên bây giờ tớ muốn ngủ." Viên Hỷ lại nói, muốn toét miệng ra cười nhưng nụ cười chưa kịp nở ra trên mặt đã nhạt dần, lúc này mới phát hiện đến cả sức lực để cười cũng chẳng còn, cũng may trong phòng tối đen, cho dù cười không nổi thì Bì Hối cũng không thấy được.

Bì Hối ngẩn ra một hồi, bực bội mắng một câu: "Đồ lợn! Mặc kệ cậu đấy!" Bức xúc xoay người sang chỗ khác, trùm chăn kín đầu.

Đồng hồ đặt đầu giường tích tắc tích tắc, trong đêm yên tĩnh nghe rõ mồn một, Bì Hối nằm cạnh hơi thở đã bình ổn và chậm rãi, chắc là đã ngủ say rồi, Viên Hỷ nghĩ, thế mà dám mắng người khác là lợn, cô nàng còn ngủ nhanh hơn cả lợn nữa, vậy phải là gì đây?

Thì ra giữa họ không chỉ cách nhau một khoảng thời gian bốn năm, mà còn có một cô gái được Hà Thích khen ngợi là rất xuất sắc, cho dù là tin rằng đó chẳng qua chỉ như người thế thân của cô, Viên Hỷ vẫn cảm thấy nỗi đau âm ỉ trong tim, sau khi niềm vui sướng cuồng nhiệt của sự trùng phùng đã nhạt, điều còn lại là gì? Viên Hỷ cũng không biết.

Tình yêu, có lẽ sẽ kháng cự được sự xóa nhòa của thời gian, nhưng có thể bao dung những lần chuếnh choáng say nắng của đối phương hay không?

Sáng sớm thức dậy, Viên Hỷ gọi đến mấy lần, Bì Hối mới nheo nheo mắt loạng choạng bò xuống giường, nhìn thấy Hà Thích ngồi bên bàn ăn thì ngẩn ra một lúc, cúi đầu không biết lầm bầm những gì, rồi mới quay người bỏ vào phòng vệ sinh.

Viên Hỷ cười bất lực rồi đưa bánh mì đã phết mứt hoa quả cho Hà Thích, hỏi bâng quơ: "Anh có dự định gì không? Em và Bì Hối phải đi làm, trong nhà không có ai đâu."

Hà Thích đón lấy bánh mì cắn một miếng thật to, cười vẻ ngây thơ, "Không sao, có lẽ anh sẽ đi gặp bạn bè cũ."

Viên Hỷ "ừm" một tiếng rồi cúi đầu ăn sáng, Hà Thích cười hì hì nhìn cô, đột ngột nói: "Anh đưa em đi làm nhé, rồi tìm gặp bạn bè sau."

Viên Hỷ đang cầm cốc sữa lên uống, nghe thấy Hà Thích nói vậy thì giật mình, sữa trong miệng chạy nhầm sang đường khác, thoáng chốc bị sặc, ho liên tục, luýnh quýnh xé lấy khăn ăn trên bàn để lau miệng. Hà Thích hoảng lên, đi vòng qua bàn để vỗ lưng cho cô, nhìn cô vẻ dở khóc dở cười, "Có cần xúc động thế không, hà hà." Lại hỏi, "Bình thường em đi làm bằng gì? Ngồi xe buýt hay tàu điện ngầm?"

Ánh mắt Viên Hỷ có phần né tránh, thấp giọng đáp: "Không cần đâu, em tự đi là được rồi, anh ở nhà nghỉ ngơi đi."

Hà Thích làm sao biết được thời gian này đều là Bộ Hoài Vũ lái xe đến đưa Viên Hỷ đi làm, cứ tưởng cô ngại ngùng nên cười bảo: "Không sao, trước khi anh chưa chính thức đi làm thì anh sẽ đưa đón em nhé, dù gì anh cũng rỗi mà."

Vừa lúc ấy thì Bì Hối tắm rửa xong từ phòng vệ sinh bước ra, nghe thấy Hà Thích nói thế thì cười khì một tiếng, bước đến ngồi xuống cạnh Viên Hỷ, liếc Hà Thích bảo: "Lấy gì để đưa đón? Xe số 11?"

Hà Thích không đếm xỉa đến nét thù địch trong lời nói của Bì Hối, chỉ cười cười, ngồi lại vào ghế của mình tiếp tục ăn sáng. Viên Hỷ trừng mắt với Bì Hối một cái, ngầm bảo cô đừng có châm chích Hà Thích nữa, Bì Hối nhe răng ra với Viên Hỷ rồi cầm bánh mì lên lắc lư gặm vẻ khoái chí, gương mặt toát lên sự đắc ý.

Ba người đang ăn thì di động Viên Hỷ réo vang, Viên Hỷ như bị giật mình một phen trước tiếng chuông đột ngột ấy, cứ nhìn di động mà quên mất phải nghe máy. Nụ cười trên gương mặt Bì Hối càng rõ hơn, gian xảo nhìn về phía Hà Thích một cái, cố ý gọi Viên Hỷ: "Ngốc rồi à, có gì đáng nhìn đâu, chắc chắn là Bộ Hoài Vũ rồi, thôi đừng nghe làm gì để tiết kiệm tiền điện thoại, mau xuống dưới đi để người ta khỏi phải đợi lâu." Lại xoay sang cười hì hì thương lượng với Hà Thích: "Viên Hỷ có người đưa đón rồi, nếu anh thật sự muốn làm chuyện tốt, hay là đưa tôi đi vậy?"

"Bì Hối!" Viên Hỷ có vẻ bực bội.

Hà Thích đờ ra, trầm tư nhìn Viên Hỷ, thần sắc có phần phức tạp.

Viên Hỷ hơi lúng túng nhìn Hà Thích, cắn cắn môi rồi thấp giọng giải thích: "Một người bạn làm cùng tòa nhà, thỉnh thoảng em quá giang xe anh ấy."

Hà Thích mím môi, miễn cưỡng cười bảo: "Vậy em xuống dưới sớm đi, đừng để người ta đợi lâu."

Viên Hỷ không dám nhìn vào mắt Hà Thích, tuy biết rõ Hà Thích không có lý do gì để oán trách mối quan hệ không rõ ràng giữa cô và Bộ Hoài Vũ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mất tự tin, xách túi vội vã chạy xuống dưới lầu.

Dưới đó, chiếc xe màu đen của Bộ Hoài Vũ quả nhiên đã im lìm đợi sẵn.

Bộ Hoài Vũ thấy động tác lên xe của Viên Hỷ có vẻ gấp gáp thì tưởng mình đến muộn, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay rồi khẽ hỏi: "Sao thế? Phải đi gấp à?"

Viên Hỷ vẫn chưa bình tĩnh nổi trong trạng thái hoảng loạn này, chỉ theo phản xạ "hử?" một tiếng, nghiêng đầu đờ đẫn nhìn Bộ Hoài Vũ, khuôn mặt hoang mang. Bộ Hoài Vũ không nhịn được cười phá lên, lặp lại câu hỏi vừa nãy: "Công ty buổi sáng có chuyện gấp à? Thấy em hôm nay có vẻ cuống."

Viên Hỷ lúc này mới thấy tai và não của mình bắt đầu hòa nhịp trở lại, lại bị Bộ Hoài Vũ cười nên có phần xấu hổ, vội cúi đầu xuống tránh ánh mắt của anh, làm ra vẻ đang chỉnh sửa lại túi xách, "Đâu có, không vội đâu ạ, chỉ cảm thấy ngày nào cũng bắt anh phải đợi, nên thấy ngại quá."

"Không sao, anh cũng vừa đến thôi," Bộ Hoài Vũ vừa nói vừa khởi động xe, thấy Viên Hỷ vẫn đang cúi đầu lật lật giở giở túi xách thì không kiềm được phải lên tiếng nhắc: "Thắt dây an toàn vào."

Viên Hỷ vội vã đáp lại một tiếng rồi kéo dây an toàn ra để thắt, có phần mất tự nhiên trốn tránh ánh nhìn của Bộ Hoài Vũ, biết rõ là anh đang nhìn mình nhưng lại nghiêng đầu sang nhìn ra phía bên ngoài.

Bộ Hoài Vũ đã nhìn ra vẻ lơ đãng thất thần của Viên Hỷ, đoán chắc cô có chuyện gì đó, mấy lần muốn mở miệng hỏi nhưng lại thấy quan hệ giữa hai người vẫn chưa thân mật đến độ điều gì cũng có thể chia sẻ, nên cũng đành cố nhịn thắc mắc trong lòng, lặng lẽ lái xe.

Dọc đường, hai người đều tỏ ra im lặng hiếm thấy, không khí thoải mái và vui vẻ trước kia khi cùng đi với nhau đã biến đâu mất.

Xe dừng lại ở một nơi không xa công ty, Bộ Hoài Vũ để Viên Hỷ xuống xe, một chân của cô đã đặt ra bên ngoài, đang định nhoài người ra thì nghe thấy Bộ Hoài Vũ gọi khẽ một tiếng "Viên Hỷ!" Cô quay lại, đối diện với ánh mắt đang ra chiều suy nghĩ của anh, chỉ thấy trong lòng càng thêm lúng túng, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ thẫn thờ nhìn anh, đợi anh mở lời.

Lời nói đã đến miệng của Bộ Hoài Vũ lại bị nuốt vào, chỉ cười nhẹ, rồi anh nói câu khác: "Không có gì, tối nay có thể anh sẽ tan sở muộn một chút, em..."

"Em tự bắt xe buýt về là được rồi, anh không phải lo cho em." Viên Hỷ vội vã đáp, lại nở nụ cười không chút tự nhiên với Bộ Hoài Vũ, quay người đi vội vội vàng vàng, lúc đứng lên lại quên mất độ cao của xe, đỉnh đầu "binh" một tiếng đụng vào nóc xe, người chưa đứng vững đã ngồi bệt lại chỗ cũ. Nghe tiếng cũng biết là cú va chạm này không hề nhẹ tí nào, đến xe cũng bị cô làm cho run lên bần bật, thế mới biết sức lực cô khi đứng lên mạnh mẽ biết bao.

"Có sao không?" Bộ Hoài Vũ lo lắng hỏi, nghiêng người sang định kiểm tra đầu của Viên Hỷ, cô đang ôm lấy đầu mình suýt soa hớp lấy từng ngụm không khí, đỏ mặt quay lại nhìn Bộ Hoài Vũ, cố tránh né bàn tay anh đưa ra, lúng túng nói nhỏ: "Không sao, em hơi vội một chút thôi."

Bàn tay Bộ Hoài Vũ khựng lại giữa chừng, sau đó lại rút về đặt trên vô-lăng, dẹp hết vẻ ngượng ngùng trên mặt, anh thờ ơ hỏi: "Có cần đi khám thử không?"

"Không cần đâu anh," Viên Hỷ vừa nói vừa xuống xe, "Em đi trước đây, tạm biệt." Rồi không đợi Bộ Hoài Vũ nói gì đã vội vã chạy sang bên kia đường.

Bộ Hoài Vũ nhìn theo bóng Viên Hỷ vội vàng như thế thì có phần thất thần, lúc sang đường còn không quên lấy tay sờ sờ đỉnh đầu, xem ra cú va chạm vừa nãy rất nặng, cũng chẳng biết có chuyện gì mà khiến cô căng thẳng như vậy, Bộ Hoài Vũ chuyển ánh nhìn sang bàn tay mình, nghĩ đến vừa nãy Viên Hỷ tránh né mình không do dự thì trên mặt lộ ra nụ cười tự trào, không nén được lại lắc lắc đầu, ban nãy anh vẫn chưa nói hết, nửa câu sau chính là: "Em có thể đợi anh một chút được không? Chúng mình cùng đi ăn tối."

Thực ra, Viên Hỷ cũng tự biết mình hôm nay có phần kỳ lạ, không phải là không muốn che giấu, nhưng lại không biết phải che giấu thế nào, lòng rối bời, đến mức không thể tự kiềm chế được nữa. Cô cũng được xem như là người giỏi kiềm chế, hiếm khi đưa tình cảm trong cuộc sống vào công việc, nhưng hôm nay, cô phát hiện ra mình rất khó chuyên tâm làm việc được, ngồi nhìn bảng biểu điện tử cột ngang cột dọc đan chéo loạn xạ mà trong đầu chỉ xoay mòng mòng với ý nghĩ "Hà Thích đã trở về."

Trước kia chẳng phải là chưa từng ảo tưởng rằng anh sẽ quay về, mỗi lần yên tĩnh một mình, cô thường ảo tưởng rằng anh sẽ đột ngột xuất hiện trước mặt mình, nói với cô "Viên Hỷ, anh về rồi đây." Nhưng cùng một cảnh tượng mà bị nghĩ đến quá nhiều lần, thì dần dần cũng khiến cô phát ngán cả lên, bỏ cuộc rồi, cũng từng nghĩ rằng khi những gì dần dần bị mình lãng quên trong cảnh tượng ấy, nó lại hiện lên trước mặt, lời nói của anh, vòng ôm của anh, đã xuất hiện rất chân thực trong ký ức của cô, trên lưng như vẫn còn lưu lại hơi ấm khi Hà Thích ôm cô, khi nhớ lại vẫn còn cảm thấy nóng bừng, như đúng lúc này nhắc nhở cho cô biết tất cả chuyện ngày hôm qua không phải là giấc mộng, mà Hà Thích đã thực sự quay về, sau đó anh nói với cô rằng, anh yêu cô.

Nhưng còn cô thì sao? Vẫn yêu anh như xưa kia ư?

Viên Hỷ không muốn phủ nhận mình đã từng động lòng trước Bộ Hoài Vũ, một người đàn ông ưu tú như thế, muốn người ta không rung động cũng khó quá, có thể nói rằng nếu như Hà Thích không xuất hiện lại thì cô và Bộ Hoài Vũ rất có thể sẽ bình thản đi cùng nhau, trở thành người yêu của nhau thậm chí còn có thể bàn đến chuyện hôn nhân gia đình sinh con dạy cháu rồi, họ sẽ trở thành một cặp vợ chồng bình thường nhất nhất trong số ức vạn cặp vợ chồng ở Trung Quốc, cuộc sống sẽ không có quá nhiều sóng gió, tình cảm tuy không thể nói là nồng nhiệt, nhưng lại rất chân thực.

Thế nhưng, Hà Thích đã quay lại, tất cả giữa cô và Bộ Hoài Vũ chỉ có thể dừng lại ở "nếu như".

CHƯƠNG 14

Buối tối tan sở rồi về nhà, khoảnh khắc đẩy cửa ra, Viên Hỷ đột ngột nảy sinh một nỗi sợ hãi mơ hồ, trên bàn đã bày sẵn bát đũa, tuy nhìn từ cửa thì chẳng thấy rõ được trong đĩa là những món gì, nhưng mùi thơm thức ăn vẫn tỏa ra, nói thực là cũng chẳng phải mùi vị hấp dẫn cho lắm, bay đến phía cửa cũng nhạt dần, chỉ khiến người ta cảm thấy ấm áp mà thôi.

Xuyên qua tấm cửa kính, máy hút khói trong nhà bếp vẫn đang kêu lách tách, bóng dáng cao to của Hà Thích đang tất bật trước kệ bếp.

Viên Hỷ đứng lặng ở cửa nhìn một lúc lâu rồi mới nhè nhẹ thay giày đi về phía nhà bếp, vừa đẩy cửa kính ra, âm thanh của máy hút bỗng lớn hẳn, mùi cay nồng mũi cũng xộc thẳng vào mặt.

Hà Thích hình như đang xào ớt, nghe tiếng mở cửa sau lưng thì nheo nheo mắt quay lại nhìn, nhìn thấy Viên Hỷ thì vội vã gọi: "Ra ngoài đi, mau ra ngoài, ở đây mùi lắm, sắp xong hết rồi, em ra ngoài đợi đi!" Nói xong lại quay người bận rộn đảo món ớt trong nồi, mới đảo được hai lần thì thấy eo mình thít lại, Viên Hỷ đã ôm chầm lấy anh từ phía sau rồi.

Người Hà Thích cứng lại, động tác tay khựng giữa chừng, sau đó vẫn tiếp tục xào nấu, cười nói với vẻ tự nhiên: "Nói rồi đấy nhé, lát nữa cay quá rồi khóc thì đừng trách đấy!"

Viên Hỷ không nói gì, chỉ dán mặt vào lưng Hà Thích, mặc kệ anh vẫn tất bật với việc bếp núc.

Hà Thích tắt bếp, cả máy hút khói, rồi xúc thức ăn vào đĩa, vì sau lưng vẫn kéo theo Viên Hỷ nên động tác nào cũng có vẻ lóng ngóng rất buồn cười. Chính anh cũng cười, sau đó hỏi vẻ rất nghiêm túc: "Gấu nhóc ơi, em đã ôm đủ chưa?"

Viên Hỷ lúc này mới hỉnh mũi phản kích, nhưng người vẫn dính chặt sau lưng Hà Thích, "Anh mới là gấu nhóc thì có, ngốc muốn chết, nấu cơm mà như đánh trận ấy, anh nhìn mà xem, anh phá nhà bếp em tan hoang đến cỡ nào rồi?"

Hà Thích làm một bữa cơm mà nhà bếp đúng là thê thảm như bãi chiến trường, nồi bát đĩa dao bày khắp nơi, dầu ăn nước tương mắm muối các loại ở đâu cũng có, có phần te tua đến không nỡ nhìn thêm.

Hà Thích cười hì hì, cố ý chuyển chủ đề, "Anh không phải là gấu nhóc, anh là gấu bự, em chưa thấy à? Gấu nhóc luôn dán trên lưng gấu bự, gấu nhóc rất lười, luôn thích gấu bự phải cõng." Nói xong nhấc đĩa lên, hạ khẩu lệnh rất nghiêm túc: "Bây giờ gấu bự muốn cõng gấu nhóc ra ngoài kia, nghe khẩu lệnh của anh này, nhấc chân trái trước, chuẩn bị – - bắt đầu! Một hai ba..."

Có phần trẻ con quá nhỉ, nhưng lại là trò chơi mà thời sinh viên hai người vẫn thích chơi nhất, hét số lên rồi cùng nhau sải bước tiến về phía trước, yêu cầu là phải tâm linh tương thông động tác nhất chí, tuy đơn giản thế thôi nhưng lần nào cũng chơi rất vui không mệt mỏi chút nào, đa phần đều là Viên Hỷ đòi phải ở đằng sau, lúc mới bắt đầu còn đi rất nghiêm túc, nhưng thường thì chưa bước được là mấy thì cô đã nghịch ngợm, hoặc là cố ý đạp vào giày Hà Thích, hoặc là dùng đầu gối thúc vào hõm chân phía sau đầu gối Hà Thích, làm anh tức điên lên, rồi anh sẽ nắm cánh tay cô kéo lên vai mình, rồi cứ thế nắm chặt lấy cánh tay cô rồi cõng cô chạy, cho đến khi cô nịnh nọt van nài mới chịu thả ra, thế nhưng, lần sau lại không nhớ gì mà vẫn để cô phá phách ở phía sau lưng anh.

Mấy món ăn thường ngày miễn cưỡng được gọi là tạm ổn, nhưng Viên Hỷ ăn vào lại thấy có mùi vị lạ lẫm, cay đắng ngọt mặn thật khó diễn tả, mũi cũng cảm thấy cay cay, tự Viên Hỷ cũng thấy có phần mít ướt quá đáng, nên cúi đầu cố gắng mở to mắt, đè nén những giọt nước đang làm mờ nhòa mọi thứ, đến nỗi cổ họng cũng nghẹn lại.

Lúc ngẩng lên đã thấy Hà Thích đang nhìn mình chằm chằm, Viên Hỷ vội giả vờ lùa vào miệng hai đũa cơm, Hà Thích gắp thức ăn vào bát cô, cười nói: "Đừng vội thế, anh biết anh vẫn chưa nấu ngon được đến mức độ này đâu."

"Ừ" Viên Hỷ đáp lại, trong lòng lại đang nghĩ xem phải nói với anh thế nào về quan hệ giữa mình và Bộ Hoài Vũ, cô thấy mình đã lựa chọn rồi, trước khi hai người ở bên nhau thì nên nói rõ tất cả những hiểu lầm, mà Hà Thích cũng rất thẳng thắn với cô, trong suy nghĩ của Viên Hỷ, tin tưởng là phải ở cả hai phía, và nền tảng của tín nhiệm là việc đối xử thành thật giữa hai người với nhau.

"Hôm nay anh đã đi gặp bạn, gần đây anh ấy cũng vừa tiếp nhận một hạng mục, đang phiền vì chưa tìm được người phù hợp, anh định đến đó giúp đỡ trước." Hà Thích nói, làm ra vẻ tự nhiên liếc nhìn Viên Hỷ một cái, rồi tiếp tục nói: "Hơn nữa ở Lệ Đô anh ấy có một căn chung cư nhỏ còn trống, bảo rằng có thể để anh tạm ở đó."

Viên Hỷ lặng lẽ nhìn vào mắt Hà Thích, muốn tìm một thoáng tình cảm trong đó, nhưng lại phát hiện ra trong đôi mắt anh chỉ có nụ cười ấm áp, Viên Hỷ khẽ thở dài, nói: "Người hôm nay cho em quá giang xe để đi làm là..."

"Không cần giải thích, anh biết anh ấy chỉ là một người bạn," Hà Thích khẽ ngăn lại, ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: "Chỉ là một người bạn bình thường."

Thực sự chỉ là một người bạn bình thường thôi ư? Anh thật sự nghĩ như thế sao? Vậy hà cớ gì lại phải nhắc lại câu nói sau đó? Viên Hỷ nhất thời không biết nói sao cho phải, chỉ đờ đẫn nhìn Hà Thích.

Nhìn thấy vẻ mặt của Viên Hỷ, Hà Thích nhếch môi lên cười với cô, "Được rồi, anh khai thật vậy, lúc sáng nay thực sự anh đã suýt nhào xuống dưới xem xem anh chàng ấy là ai, nhưng vừa nghĩ rằng nếu anh xuống dưới rồi, vậy thì anh ta không chỉ là một người bạn bình thường của em thật rồi, nên anh lựa chọn không xuống đó, anh tin rằng anh ta chỉ là một người bạn bình thường của em thôi."

Hà Thích lặng lẽ nhìn thẳng vào đôi mắt Viên Hỷ, trên gương mặt tuấn tú tuy có nét cười nhẹ nhàng, nhưng bàn tay đặt trên bàn lại co thành nắm đấm một cách vô thức, sơ sót để lộ ra sự căng thẳng trong đáy lòng mình. Phải, anh đang chờ đợi, đợi một câu trả lời khẳng định của cô.

Khóe môi Viên Hỷ cong lên, phủ tay mình lên tay Hà Thích, nói: "Ừ, anh ấy chỉ là một — người bạn, bạn thôi."

Hà Thích cũng cười, đặt tay lên ngực cố ý làm ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, nụ cười thoải mái và rạng rỡ, Viên Hỷ không kìm được cũng cười ngốc nghếch, trước mặt bỗng thoáng qua gương mặt nhoà nhạt của Bộ Hoài Vũ, nhớ rằng hình như anh chưa từng cười như thế bao giờ, trong lòng cô có phần bàng hoàng, vội vã đè nén suy nghĩ hoang đường này xuống.

"Cô bé ngốc, em đang cười gì thế?" Hà Thích hỏi.

"Hửm?"

Hà Thích vừa cười vừa vươn tay ra sờ lấy hạt cơm dính bên mép Viên Hỷ, đưa ngón tay dính cơm ấy lên trước mặt cô, cười hì hì bảo: "Anh cười em cái này nè, em cười gì vậy?"

Viên Hỷ len lén đưa tay lên bàn dính lấy một hạt cơm, vờ học theo Hà Thích sờ sờ lên mép anh, quệt hạt cơm lên đó, sau đó cũng chìa tay ra: "Em cười anh cái này nè."

"Hả?" Hà Thích nhìn ngón tay trơn láng của Viên Hỷ, có vẻ ngờ vực, trên mặt chẳng có gì thì cười gì chứ? Anh nghi ngờ nhìn Viên Hỷ, rồi đưa tay lên sờ trên mặt mình, vừa đúng lúc mò thấy hạt cơm Viên Hỷ dính lên, lúc này mới rõ tại sao Viên Hỷ lại cười gian xảo như thế, ngắm nụ cười như trẻ con của cô, trái tim Hà Thích cũng cảm thấy bình ổn hẳn, anh cũng cười ngốc nghếch theo.

Lúc Bì Hối bước vào nhìn thấy cảnh Viên Hỷ và Hà Thích đang nhìn nhau cười ngây ngô, trên mặt hai người đều dính rất nhiều cơm, mỗi người đang tự chùi đi nhưng cũng không quên lén quệt lên mặt đối phương một cái. Bì Hối ngẩn ra mấy phút, vẻ mặt cạu lại, lạnh lùng hừ một tiếng.

Viên Hỷ và Hà Thích lúc này mới chú ý thấy Bì Hối, cùng cười nhìn về phía cô, Viên Hỷ hỏi: "Về rồi à?"

Bì Hối không đáp lại, thần sắc khó chịu đảo qua Hà Thích một cái, vứt tọt đôi giày cao gót sang bên rồi đến ghé ngồi xuống ghế salon, sau đó bắt đầu kéo dài giọng bảo Viên Hỷ: "Chưa học cái gì là 'hạt cơm là hạt khổ' à? Viên Hỷ, tớ thấy cậu có phải đã quên cảm giác lúc đói là thế nào rồi phải không? Cũng học cách chà đạp lương thực rồi hả? Nhà chúng ta chưa mở nhà hàng ở Mỹ đâu, đừng vì một phút cao hứng mà quên mất thân phận của mình, cậu có chơi nổi người ta không? Cậu..."

"Bì Hối!" Hà Thích quả thực không nghe thêm được nữa, đứng dậy khỏi bàn ăn, cau mày nhìn Bì Hối, "Em có ý gì thế? Có gì thì cứ nói thẳng ra, đừng đổ cho Viên Hỷ."

"Hà Thích!" Viên Hỷ biết rõ tính khí của hai người này, chỉ sợ họ sẽ gây chuyện với nhau thật thì vội vã can ngăn Hà Thích, "Bọn em đùa nhau đã quen rồi, Bì Hối không có ý gì đâu."

Hà Thích mím mím môi, nhìn Viên Hỷ đang có vẻ luýnh quýnh, cũng không muốn khiến cô khó xử thêm, liền cố đè nén cơn giận trong lòng xuống, cúi đầu dọn dẹp bát đũa trên bàn.

Bì Hối phớt lờ ám hiệu của Viên Hỷ, hằn học bực bội nói: "Ai nói tôi không có ý gì?"

"Em vậy là sao hả?" Gân xanh trên trán Hà Thích hằn rõ, nhìn có vẻ thật sự nổi giận.

Bì Hối cười lạnh, "Tôi muốn hỏi là, Hà thiếu gia lần này về nước, tại sao không đưa vị hôn thê về đây cho chúng tôi gặp thử? Muốn giấu ai đây?"

Tiếng nói vừa dứt, Viên Hỷ lẫn Hà Thích hai người đều đờ ra.

Hà Thích khi có thể phản ứng trở lại thì lửa giận vừa nãy bị đè nén xuống lại lần nữa bùng nổ, xoay người lại phẫn nộ trừng nhìn Bì Hối, đến giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: "Em tưởng anh về đây là để đùa giỡn tình cảm của Viên Hỷ, phải thế không? Nên em mới muốn thay mặt bất bình, em muốn đề cao chính nghĩa, anh nói cho em biết, Bì Hối, đúng thế, anh đã từng có bạn gái ở Mỹ, đã từng đính hôn, nhưng lần này quay về căn bản không như em nghĩ, anh yêu Viên Hỷ, chính vì suýt nữa anh đã phải kết hôn với người con gái khác, cho nên anh mới biết được người mà anh yêu từ đầu đến cuối vẫn chỉ là Viên Hỷ, nên anh mới quay về đây, những chuyện này anh không hề giấu Viên Hỷ, không tin em có thể hỏi cô ấy! Cho dù em là bạn của Viên Hỷ, em cũng đừng đặt mình vào vị trí của Nữ thần chính nghĩa, em có tư cách gì mà tham dự vào chuyện tình cảm của bọn anh? Nếu Viên Hỷ không còn yêu anh nữa, thì đó cũng là chuyện riêng của anh, nếu Viên Hỷ vẫn còn yêu anh, vậy đó là chuyện của hai bọn anh, em dựa vào đâu mà quản đông quản tây hả? Hả? Bì Hối?"

Hà Thích nói ra một tràng ào ào, khiến Bì Hối bình thường giỏi hùng biện cũng kinh ngạc sững sờ, đờ ra trong phút chốc, gương mặt vốn trắng trẻo của cô thoắt đỏ bừng lên, đôi mắt cũng đỏ đến nỗi như có thể phun ra lửa được, "huỵch" một tiếng đứng phắt dậy khỏi ghế salon, hùng hổ hét lại bất chấp mọi thứ: "Tôi dựa vào đâu á? Là dựa vào chuyện tôi luôn luôn ở bên cô ấy, mẹ kiếp tôi có quyền quản đấy! Hà Thích, mẹ kiếp anh là cái thá gì chứ? Anh muốn bỏ đi là đi luôn một nước, thấy yêu rồi thì quay lại nói một câu "anh yêu em" cái chết tiệt rồi cứ thế quay lại hả, mẹ kiếp anh biết Viên Hỷ mấy năm nay đã sống thế nào không?"

Bì Hối quả thực đã rối lên, miệng cứ thế mà phun ra toàn là "mẹ kiếp", vừa đưa tay chỉ Hà Thích vừa xông lại phía anh, có vẻ như muốn động thủ với Hà Thích đến nơi vậy, Viên Hỷ thoắt chốc bừng tỉnh khỏi trạng thái đờ đẫn, chồm lên mấy bước rồi kéo Bì Hối lại, cuống quýt nói: "Đủ rồi, Bì Hối, đừng nói nữa!"

Bì Hối gạt tay Viên Hỷ ra: "Tại sao không nói, không nói thì tên khốn này còn tưởng cậu cũng thoải mái được như anh ta cho xem! Tôi nói cho anh biết, Hà Thích, mẹ kiếp chính vì anh mà Viên Hỷ đã gây chuyện náo loạn cả lên với nhà cô ấy, anh có biết không hả? Đã bốn năm rồi cô ấy không về nhà, mẹ kiếp anh có biết không? Cô ấy vì để kiếm tiền học phí tiền sinh hoạt mà phải làm đến mấy công việc một lúc, mẹ kiếp anh có biết không? Lúc ở trường một bữa ăn trưa của cô ấy chỉ có thể tiêu bao nhiêu tiền, anh biết không hả? Một tệ rưỡi! Một tệ rưỡi thì mua được gì, mẹ kiếp anh có biết không? Cô ấy mài mòn sức lực đến nỗi người không ra người quỷ không ra quỷ, mẹ kiếp anh đã thấy chưa hả? Mẹ kiếp anh bây giờ đi mà nhìn tủ quần áo của cô ấy xem, xem thử cô ấy đã đi làm hơn hai năm rồi mà cô ấy đã thêm được vài bộ đồ nào cho mình! Xem thử cô ấy có bộ quần áo nào cho ra hồn không? Tôi không có quyền quản à? Mẹ kiếp tôi không có quyền à? Lúc cô ấy không gom đủ tiền học phí, là tôi đã cùng làm việc với cô ấy để kiếm thêm chút tiền, lúc cô đói bụng phải đi ngủ, mẹ kiếp là tôi đã phần lại cho cô ấy ít cơm nóng, mẹ kiếp đến mức tôi mua quần áo cũng cố ý mua nhỏ một số, mẹ kiếp cả thuê phòng mà tôi cũng sợ chỉ mình cô ấy không gánh vác nổi nên mới đến ở chung, nhà tôi còn gần công ty hơn cả ở đây nữa kìa! Còn anh, Hà Thích? Anh đã làm gì cho cô ấy? Hả? Mẹ kiếp anh nói to lên thử xem nào, nói đi..."

Hà Thích ngẩn ra, đờ đẫn để mặc Bì Hối chỉ vào mũi mình mắng, chỉ buồn bã nhìn Viên Hỷ đang cố kéo Bì Hối ra, lửa giận ban đầu đã dần dần chuyển thành sự hổ thẹn trong sự chỉ trích của Bì Hối, cứ vướng mắc trong lòng, siết rất chặt vào trái tim anh, nghẹt cứng đến mức không thể thở nổi.

"Đủ rồi!" Viên Hỷ đột ngột hét lớn.

Bì Hối cũng nghệch ra, dừng lại, đôi mắt mang vẻ thương xót nhìn Viên Hỷ.

Viên Hỷ ôm chặt lấy Bì Hối, nghẹn ngào: "Đừng nói nữa, xin cậu, Bì Hối, mình rất đau khổ, đừng lôi nỗi khổ của mình ra nữa."

Hà Thích lặng người, trong ánh mắt đong đầy quá nhiều tình cảm, bi thương, đau khổ, hổ thẹn, hối hận... Vào thời khắc này, anh rất muốn ôm cô vào lòng, cho cô gái gầy yếu này một chỗ dựa, muốn nói một câu xin lỗi cô, nói cho cô biết tim anh đang rất đau... Nhưng mà, anh bây giờ chợt trở nên nhút nhát, đến can đảm để vươn tay ra cũng không còn nữa, tay trì nặng ngàn cân, không thể nhấc lên nổi.

"Hà Thích, tối nay anh tạm đến nhà bạn, có được không?" Viên Hỷ hỏi, vẫn ôm lấy Bì Hối không buông.

Môi Hà Thích mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì, lặng lẽ ra khỏi cửa, trước khi bước ra lại quay người lại, khẽ nói với Bì Hối: "Bì Hối, xin lỗi."

Bì Hối quay đi, không nói tiếng nào.

Hà Thích nhìn Viên Hỷ, gắng cười nhẹ, trong nụ cười toát ra chút khắc khoải, xoay người đóng cửa lại.

Trong phòng thoắt chốc tĩnh lặng hẳn, ngoài tiếng nấc nghẹn cố nén lại của Viên Hỷ thì chỉ còn tiếng thở nặng nhọc vì quá xúc động của Bì Hối.

Rất lâu sau, Viên Hỷ mới khẽ khàng mở miệng: "Bì Hối, chúng ta quen nhau lâu rồi phải không? Giống như đã quen nhau từ khi mới sinh ra ấy, bảy năm lúc nhỏ, rồi đại học sau này thêm bốn năm, lại thêm hai năm đi làm, chỉ riêng thời gian chúng ta ở bên nhau cũng đã là mười ba năm rồi."

Cổ họng Bì Hối cũng khàn lại, "Nhiều hơn nữa kìa, lúc tớ đi học, mỗi kỳ nghỉ đông đều về quê sống, mỗi năm cũng gần ba tháng cơ mà!"

"Ừ," Viên Hỷ cười khẽ, "Ừ, tính như vậy thì phải thêm ba năm nữa rồi, Bì Hối, cậu có biết người từ nhỏ tớ ngưỡng mộ nhất là ai không? Là cậu, cậu có biết không? Có rất nhiều lúc ghen tức với cậu, ha ha, tuy tớ chưa từng nói ra chuyện này, bố của cậu là Giám đốc Sở của một thành phố lớn, còn bố tớ đến công nhân cũng chẳng phải, ông chỉ là một người đẩy xe đưa hàng ở một tỉnh nhỏ, mẹ của cậu cũng có sự nghiệp riêng, còn mẹ tớ lại là một phụ nữ nội trợ đúng nghĩa."

"Viên Hỷ!"

"Đừng ngắt lời tớ, để tớ nói hết đã," Viên Hỷ vẫn chỉ cười nhẹ, "Cậu là bạn tốt nhất, nhưng tớ chưa từng mở rộng trái tim thực sự để cậu thấy được, nội tâm của tớ đen tối quá đúng không? Ha ha, tuy cậu oán trách chị của cậu, nhưng tớ lại có thể cảm thấy sự tự hào trong giọng nói của cậu, chị ấy thông minh xinh đẹp, học tập tốt, còn biết múa, tớ cũng có một người anh, nhưng lại là một người thiểu năng, hại tớ không dám nói người khác biết tớ còn có một người anh, Bì Hối, cậu có biết không? Tớ đã từng ghen tị với cậu biết bao, ghen tị vì sao cậu lại có một gia đình tốt như thế, ghen tị vì sao cậu luôn có những bộ quần áo xinh đẹp, đồ ăn thức uống ngon lành, tại sao tớ lại chẳng có gì, ha ha, nội tâm của tớ có phải rất đen tối không? Có phải tớ hư vinh lắm không? Bì Hối, cậu có hối hận vì đã xem tớ là bạn thân nhất chưa?"

Bì Hối lắc đầu dứt khoát, "Tớ không hối hận, Viên Hỷ, đừng nói mình như thế, tớ biết cậu không phải thế. Những gì tớ nói vừa nãy không có ý gì khác, tớ chỉ tức tên Hà Thích quá thôi."

"Ừ, tớ biết mà, ha ha," Viên Hỷ cười bảo, khóe mắt lại có giọt lệ đang rơi, "Cậu đối xử tốt với tớ thế, tớ thật sự rất vui, thực ra có rất nhiều chuyện cậu đối tốt với tớ mà cậu không nhắc đến, chúng ta không nói chuyện đó nữa, tớ vẫn nhớ đấy thôi. Cậu không hiểu tại sao tớ không buông Hà Thích được, có phải thế không? Rõ ràng mọi điều kiện của Bộ Hoài Vũ đều hơn anh ấy nhiều, có phải không?"

Viên Hỷ lảm nhảm hỏi, không đợi Bì Hối trả lời đã tiếp tục nói, "Bì Hối à, cậu nói xem lúc nhỏ tớ sống có khổ không? Nhà bọn tớ thật sự là rất nghèo, hình như tớ chưa từng có bộ quần áo nào mới cả, đều là đồ cũ của anh để lại, cậu biết không? Khi mừng năm mới thì bộ đồ đẹp nhất cũng là quần áo của cậu mà bà nội cậu tặng cho."

Bì Hối gật đầu, tuy lúc ấy cô vẫn còn là đứa trẻ, nhưng cũng biết cảnh khốn khó của gia đình Viên Hỷ.

"Nhưng mà cậu không biết tình hình về sau khi tớ đi học đâu, lúc ấy điều tớ sợ nhất chính là thầy cô bắt phải nộp đủ thứ tiền linh tinh, hình như tớ luôn là người nộp sau cùng, tớ không hiểu, đã là thời đại nào rồi mà tại sao nhà tớ vẫn nghèo đến thế chứ? Thực ra nghèo cũng chẳng là gì, tớ không sợ, tan học xong tớ có thể đi nhặt chai lọ, một chiếc 3 xu (chưa bằng 100 đồng VNĐ) một buổi trưa có thể nhặt được rất nhiều đấy! Nhưng tớ sợ các bạn gọi tớ là em thằng đần, bởi vì họ gọi anh tớ là thằng đần, cho nên tớ là em thằng đần..."

Viên Hỷ chậm rãi nói, vô cùng bình tĩnh, nhưng cô lúc này lại khiến Bì Hối bắt đầu thấy sợ hãi, cật lực lay lắc cô, bảo: "Viên Hỷ, chúng ta không nói nữa, chẳng phải đã qua rồi sao?"

"Ừ." Viên Hỷ ngoan ngoãn cười, "Cậu có biết không? Bì Hối, trước năm mười tám tuổi tớ luôn bôn ba vì cuộc sống, tuy khổ sở nhưng tớ lại không cảm nhận được thế, vì tớ chưa từng được nếm mùi vị ngọt ngào, nhưng về sau thì đã khác, tớ vào đại học, một khung cảnh hoàn toàn mới, không ai biết được nhà tớ nghèo, không ai biết được tớ còn có một ông anh ngốc nghếch, Hà Thích yêu thương tớ, cưng chiều tớ, tớ thấy mình chưa từng vui như thế bao giờ. Bì Hối cậu có hiểu không? Hà Thích là viên kẹo đầu tiên mà tớ được nếm thử, tớ mới biết được thì ra trong cuộc sống có thể có được sự ngọt ngào như thế, cho nên Bì Hối à, tớ rất tỉnh táo, tớ hiểu rất rõ mình đang làm những gì, có lẽ đây là ngộ nhận, nhưng nếu như không thử thì tớ mãi mãi chỉ biết nghĩ rằng chỉ có viên kẹo đầu tiên mới là ngọt ngào nhất, cậu hiểu sự lựa chọn của tớ chứ?"

— HẾT CHƯƠNG 14 —

CHƯƠNG 15

Viên Hỷ đã nói đến thế thì Bì Hối cũng thấy không còn gì để lằng nhằng thêm, hôm nay cô ở bên Tiêu Mặc Đình cả ngày, không biết đã phải lòng vòng bao lâu mới thăm dò được một số chuyện của Hà Thích ở bên Mỹ, vốn định lấy đó để lật mặt Hà Thích trước Viên Hỷ, không ngờ lại khiến Viên Hỷ bộc lộ ra những lời thầm kín này, làm cho Bì Hối nghe mà chua xót, nhất thời không biết nên nói thế nào.

Lại nhớ đến những gì Hà Thích đã nói, tình cảm vốn là chuyện giữa hai người, nếu Viên Hỷ yêu anh ta, vậy thì đó là chuyện giữa hai người họ, nếu Viên Hỷ không yêu thì đó là chuyện của mình anh ta, những việc này có liên quan gì đến Bì Hối đâu? Nghĩ đến đó, Bì Hối càng thấy ủ rũ hơn, bắt đầu hoài nghi liệu mình có thật sự nhiều chuyện quá hay không?

Viên Hỷ vốn là người rất nội tâm, không hiểu đó có phải do những kinh nghiệm cuộc sống từ lúc nhỏ hay không, khuất trong đáy lòng cô không thể hoàn toàn tin tưởng bất kỳ ai, cho dù đó là người thân thiết nhất cạnh mình, cô cũng không có cách nào mở rộng trái tim, có thể cũng là do cô chưa từng viết nhật ký, vì cho dù là đối với một quyển vở, cô cũng chẳng có đủ can đảm viết ra những suy nghĩ chân thực nhất nhất trong tim mình.

Nhưng hôm nay, khi tình cảm bộc phát, Viên Hỷ đã dốc hết toàn bộ những suy nghĩ chôn giấu tận đáy lòng, ích kỷ hoặc tự ti, yếu đuối hay xấu xa, rất nhiều tình cảm bị cô che giấu trong lòng, đến cả những suy nghĩ mà cả cô cũng cố né tránh giờ đây cũng bị phơi bày ra dưới ánh nắng.

Vậy nên, khi mọi thứ đã bị bộc phát sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, Viên Hỷ cảm thấy có phần không tự nhiên, thậm chí còn thấy ngượng ngùng khó chịu.

Hai người đều trầm tư, sau một lúc lâu, Bì Hối mới vỗ vỗ vai Viên Hỷ, gượng cười nói: "Được rồi, dù gì cậu cũng đã lớn, trong lòng tự biết là được, haizzz, có phải tớ đã ôm đồm quá rồi không? Sao càng lúc càng thấy giống mẹ cậu thế này?"

Viên Hỷ cũng muốn cười với Bì Hối, cố gắng lắm nhưng lại phát hiện ra quả thực mình không thể cười nổi.

Bì Hối lại ngoạc miệng ra cười bất lực, phủi phủi mông rồi đứng dậy, cố ý nói với vẻ thoải mái: "Tình bạn của tớ bị tổn thương quá, nên tớ phải đi tìm tình yêu của tớ để an ủi mình một chút mới được, tiện thể đi điều tra tung tích Tiêu Mặc Đình luôn."

Viên Hỷ giờ đây chỉ cảm thấy thân thể và tinh thần đều mệt mỏi rũ rượi, cũng muốn được yên tĩnh một mình, thế nên mỉm cười, khẽ bảo: "Đi đi."

Bì Hối nghĩ ngợi một lúc rồi nói như đột nhiên hiểu ra một chuyện gì đó: "Cậu nghỉ ngơi sớm đi nhé, nghĩ kỹ rồi thì cho dù quyết định thế nào, tớ cũng sẽ ủng hộ cậu."

"Ừ, biết rồi."

Bì Hối đóng cửa lại bước ra, Viên Hỷ lặng lẽ ngồi xuống ghế salon, cơ hồ sức lực để động đậy cũng chẳng còn. Một lúc sau, cô lại nghe thấy tiếng mở cửa, cứ tưởng Bì Hối để quên đồ gì nên quay lại lấy, không ngờ ngẩng đầu lên thì thấy Hà Thích đang đứng ở cửa.

Viên Hỷ muốn hỏi anh sao lại quay lại đây, nhưng há miệng ra lại không nghe thấy giọng nói của mình, nên cứ thế mà đờ đẫn nhìn anh.

Hà Thích đứng dựa vào cửa một lúc lâu sau mới đẩy cửa bước vào, lẳng lặng bước đến trước mặt Viên Hỷ quỳ xuống, cũng không đếm xỉa gì đến vẻ nghi hoặc trong mắt cô, vươn tay ra ôm cô vào lòng, sức anh quá lớn, động tác cũng cứng nhắc nên cả người Viên Hỷ như bị anh lôi ra khỏi ghế salon, bị anh xiết chặt trong lòng.

Viên Hỷ không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này, chỉ cảm thấy đôi cánh tay anh đang run rẩy.

"Sao vậy anh?" Cô hỏi.

Hà Thích không trả lời, chỉ ôm cô chặt hơn, nhịp tim anh đập từng nhịp mạnh mẽ, dường như chấn động cả lồng ngực, chấn động này truyền đến Viên Hỷ, khiến tim cô cũng dậy lên một nỗi đau mơ hồ.

Viên Hỷ không hỏi nữa, chỉ ngoan ngoãn để anh ôm, không biết bao lâu Hà Thích mới dần dần nới lỏng vòng tay, đặt hai tay lên vai cô bắt cô đối mặt với anh, tròng mắt anh hoe đỏ, khóe mắt ẩm ướt, "Anh thật sự rất hận mình, đã đánh mất em như vậy," Anh nói, giọng nói trầm trầm và khàn đặc, "Hãy cho anh thêm một cơ hội, được không? Anh sẽ không bao giờ để em chịu khổ nữa."

"Hà Thích..."

Viên Hỷ lặng lẽ nhìn Hà Thích, sau khi tình cảm đã lắng xuống, lí trí đã trở lại với cô, cô cảm thấy bây giờ mình bắt buộc phải nói rõ một số chuyện, cô không muốn lợi dụng sự thương hại của Hà Thích, hoặc nỗi hổ thẹn của anh, cũng chẳng muốn đẩy hết những khổ đau cô từng chịu lên đầu anh, như vậy rất không công bằng.

Viên Hỷ lúc này lý trí đến mức có phần khó hiểu, thậm chí còn tỏ ra đáng sợ, dường như đến bản thân cô cũng không chú ý đến, những lời cô nói quá là lý trí, không hề giống những lời nói mà một cô gái đang chìm đắm trong tình yêu bộc lộ chút nào.

Cô nghiêm túc nhìn Hà Thích, chậm rãi nhưng rất kiên định nói với anh: "Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng có một số việc chúng ta phải nói rõ ràng, em đã từng khổ sở, nhưng những chuyện đó không thuộc trách nhiệm của anh, mà bắt nguồn từ gia đình của em, hoặc có thể là đến từ số phận của chính em, cho nên em không muốn oán trách ai cả, cũng không muốn những chuyện đó trở thành gánh nặng cho tình cảm của chúng ta, anh hiểu ý em nói chứ?"

Hà Thích chỉ gật đầu, dường như chỉ nghe thấy câu nói đầu tiên của Viên Hỷ, "Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, chúng ta bắt đầu lại từ đầu". Anh khẽ mỉm cười, đôi mắt khẽ nheo lại, cong cong, vẻ rất vui sướng, "Tôi xin được giới thiệu trước, tôi là Hà Thích, này, bạn ơi, bạn tên là gì thế?"

"Viên Hỷ."

"Ừ, tên hay lắm, làm bạn gái của anh nhé, có nhớ tên anh là gì không?" Anh cau mặt lại hỏi với vẻ nghiêm túc.

Viên Hỷ cười gật đầu.

Anh lại hỏi: "Vậy tên anh là gì?"

"Hà Thích."

"Nói lại một lần nữa."

"Hà Thích."

Anh lại ôm Viên Hỷ vào lòng, khẽ thở dài bên tai cô: "Viên Hỷ, anh yêu em, thật lòng yêu..."

Nói cho cùng, trong lòng anh vẫn có chút sợ hãi, như một nỗi hoảng loạn cứ phập phồng, sợ rằng cô lại lần nữa quên mất tên anh, sợ thời gian không thể lùi lại bốn năm về trước nữa, sợ rằng anh chưa từng hiểu rõ về Viên Hỷ, sợ... quá nhiều việc không thể nói ra.

Ban nãy khi Viên Hỷ muốn anh tạm rời khỏi đây thì anh không hề đi, chỉ ngồi trên bậc thang ở dưới lầu, những lời của Bì Hối đang thấp thoáng bên tai, anh bỗng nhiên rất muốn hút thuốc, như chỉ có thế mới giải tỏa bớt ít nhiều nỗi đau trong lòng, nhưng bình thường anh không hút thuốc bao giờ, nên không mang thuốc theo bên người, vừa lúc đó có một người đàn ông trung niên đang hút thuốc đi ngang qua, anh cũng không thèm để ý xem mình có mạo muội hay không mà đã hỏi xin người ta một điếu thuốc, vội vội vàng vàng châm lửa rồi cắm vào miệng, hít vào một hơi thật sâu nhưng lại bị sặc phát ho lên, đến nỗi ngực cũng nhói đau, trước mặt mọi thứ càng thêm mơ hồ.

Người đàn ông kia tò mò nhìn anh như đã vỡ lẽ ra điều gì đó, trước khi đi đã vứt lại cho anh hột quẹt và cả hộp thuốc, "Người anh em à, chậm một chút, chẳng có ngọn núi lửa nào mà không qua được cả."

Anh cười đau khổ, chỉ trầm trầm lên tiếng cám ơn, cúi đầu xuống tiếp tục hút thuốc hơi thật sâu, khói thuốc cay nồng, đối với người không biết hút như anh mà nói thì rất khó chịu, nhưng anh lại hy vọng cảm giác khó chịu đó mãnh liệt hơn nữa để đè nén tất cả những nỗi đau trong lòng.

Lúc nãy, anh có thể nói câu xin lỗi với Bì Hối rất nhẹ nhàng, nhưng anh chẳng thể nào nói câu đó với Viên Hỷ, anh biết hai chữ đó quá nhẹ, nếu nói ra sẽ xúc phạm đến Viên Hỷ, sẽ sỉ nhục tình yêu lúc ấy của họ.

Thuở niên thiếu, anh cứ nghĩ rằng mình mới là người yêu nhiều hơn, luôn tưởng rằng mình mới là người bị tổn thương, yêu rồi, bị tổn thương rồi, khổ sở rồi, lòng đau như cắt, nhưng con trai không thể than khổ, thế là anh đành bỏ đi cho xong, làm ra vẻ vô tư, ẩu giấu tất cả những vết thương của mình. Không nghe cũng không hỏi, thế là càng có thể xem như không đau đớn gì. Vật vã trong hai năm hơn, anh cảm thấy như vậy đã đủ để không có cảm giác hối lỗi với tình yêu của họ rồi, dường như anh chưa từng nghĩ đến vết thương lòng của Viên Hỷ, nỗi đau của Viên Hỷ, mà chỉ nhìn thấy sự tổn hại của mình, vết thương của mình, nếu như những nỗi đau như xé gan xé thịt đến mức không muốn sống mà anh đã trải qua ấy, thế thì Viên Hỷ thì sao? Những khổ sở mà cô chịu thì sao?

Lại nhớ đến câu nói Viên Hỷ lặp đi lặp lại lúc gặp lại nhau, "Sao bây giờ anh mới chịu quay về, sao bây giờ anh mới quay về hả?", giờ đây anh mới hiểu rõ thực sự câu nói ấy đã bao hàm bao nhiêu oán trách và ẩn ức của Viên Hỷ, mới nghĩ đến đây, anh đã cảm thấy đau tận trong tim, hận bản thân mình sao có thể tàn nhẫn như thế, không hề hỏi thăm lấy cô một câu trong khoảng thời gian bốn năm dài đằng đẵng, sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Nếu như anh từng hỏi thăm về tình hình của Viên Hỷ, nếu như anh có thể không ngạo mạn và tự cho mình là đúng như vậy, nếu như... Quá nhiều "nếu như" tràn ngập trong lòng, anh thấy hối hận đến mức hận không thể tát cho mình vài bạt tai.

Khi Bì Hối xuống lầu thì thấy Hà Thích đang dựa vào tường bị khói thuốc làm cho nước mắt đầm đìa rất thảm hại, trái tim cô chợt mềm đi, dừng lại lạnh lùng nhìn anh, "May mà anh còn ở đây chưa đi, nếu không chắc chắn tôi sẽ mắng anh không xứng là thằng đàn ông."

Hà Thích cũng không phản ứng lại, vứt điếu thuốc trong tay xuống đất rồi dập tắt, khàn giọng hỏi: "Cô ấy... thế nào rồi?"

Bì Hối ngước mắt lên đảo về phía lầu trên, "Muốn biết thì tự lên mà xem!"

Hà Thích nghe thế thì quay người bước lên, Bì Hối lại gọi anh lại, cảnh cáo: "Tôi nói cho anh biết, Hà Thích, mấy năm nay Viên Hỷ vì anh mà không biết đã khổ sở bao nhiêu, nếu anh dám có lỗi với cô ấy, tôi..."

"Anh sẽ không gây ra chuyện có lỗi với cô ấy nữa!" Hà Thích không quay đầu lại, giọng nói có phần lạnh lẽo.

Bì Hối "xì" một tiếng cười to, "Vậy là tốt, có điều hay nhất là anh cũng nên căng thẳng một chút, nên nhớ là đàn ông tốt của Viên Hỷ nhà chúng tôi rất nhiều! Chỉ biết là bây giờ có hai anh chàng kim cương đang vây quanh Viên Hỷ đó, cũng chỉ vì Viên Hỷ chúng tôi cứng đầu quá, cứ không quên được tình cũ với anh."

Nhìn thấy dáng người Hà Thích rõ ràng đang cứng lại, Bì Hối lúc này mới cười vẻ mãn nguyện, ngâm nga bài hát bỏ đi. Bì Hối là một người như thế, tính cách cương trực thẳng thắn, không bao giờ để tâm chuyện gì, cũng không thể nhịn nhục được, dù là bạn bè chịu oan ức cũng sẽ thấy ngứa mắt mà xuất hiện. Nhưng nổi giận rồi thì cũng quên hết.

Thực ra cô rất tốt bụng, nhưng lại không biết có thể làm được chuyện tốt hay không thôi.

Trương Hằng cũng đã nghe ngóng được tin tức bạn trai cũ của Viên Hỷ quay về từ Bì Hối, anh đến công ty tìm Bộ Hoài Vũ, mới gặp đã hỏi phủ đầu: "Cậu và Viên Hỷ rốt cuộc là chuyện gì thế?"

Bộ Hoài Vũ hờ hững "Hử?" một tiếng, ánh mắt vẫn tập trung trên bản phân tích số liệu mà nhân viên vừa đưa đến.

Trương Hằng càng tức khí hơn, dấn lên một bước giật lấy bảng biểu trong tay Bộ Hoài Vũ ném sang một bên, bàn tay tì lên mép bàn, làm mặt lạnh hỏi từng chữ một: "Hỏi cậu có biết được Viên Hỷ đã gương vỡ lại lành với bạn trai cũ chưa?"

Bộ Hoài Vũ lúc ấy mới ngẩng lên nhìn Trương Hằng, thần sắc lạnh nhạt, chỉ khẽ gật gật đầu, trả lời gọn lỏn: "Biết, tớ đã chúc phúc cho họ rồi."

Trương Hằng đờ ra, hàng lông mày động đậy, nhìn Bộ Hoài Vũ như nhìn quái vật một lúc, sau đó mới ưỡn thẳng người chỉ tay vào Bộ Hoài Vũ, muốn nói gì đó nhưng tay chỉ một hồi cũng không nói được gì, chỉ biết mím môi lại quay người bước về phía cửa.

Bộ Hoài Vũ chỉ lặng lẽ nhìn theo Trương Hằng, không giải thích cũng chẳng ngăn cản.

Tay Trương Hằng đã đặt lên nắm cửa lại khựng lại, quay người nhìn Bộ Hoài Vũ, đột ngột hỏi: "Mấy hôm nay cậu bận gì vậy?"

"Cổ phiếu."

"Thế nào rồi?"

Bộ Hoài Vũ lắc đầu, "Không ổn."

"Lỗ à?" Trương Hằng lại hỏi.

Bộ Hoài Vũ vẫn trả lời bằng vẻ thờ ơ: "Cho là vậy."

Trương Hằng bỗng dưng cười lớn "hề hề" hai tiếng, sập cửa lại rồi quay lại, hùng dũng ngồi phịch xuống ghế salon bằng da thật, đôi chân dài đặt trên kỷ trà để ngồi một cách thoải mái nhất, sau mới cười bảo: "Gần đây tình hình cổ phiếu rất tốt, cậu lại lỗ á? Đúng là chuyện khó tin có thật!"

Bộ Hoài Vũ không nói gì, hơi ngước cằm lên nhìn Trương Hằng, tay phải theo quán tính xoay xoay cây bút bi dầu, đầu bút thỉnh thoảng gõ lên bàn, vang lên âm thanh lanh lảnh.

Trương Hằng rung rung bàn chân, cười vẻ gian xảo, lại chuyển chủ đề khác: "Tớ phải đi xem cái tên Hà Thích kia là thần thánh phương nào mới được."

Bộ Hoài Vũ hơi chau may lại, vẫn giữ nguyên giọng điệu lạnh nhạt: "Hôm nay cậu không phải làm việc à?"

"Làm việc?" Trương Hằng nhướn mày kinh ngạc, "Tất nhiên phải làm rồi, có điều, tiền thì không bao giờ kiếm cho đủ cả, vả lại hôm nay không kiếm tiền thì còn ngày mai, còn người mà bỏ qua thì kiếm không ra nữa đâu."

Gương mặt Bộ Hoài Vũ cuối cùng đã toát lên vẻ không vui, giọng nói vốn thờ ơ cũng có vẻ xúc động: "Có phải cậu rảnh quá nên khó chịu không? Không có chuyện gì thì đến phiền tôi à, muốn làm gì thì làm đi!"

"Hề hề! Lần này mất bình tĩnh rồi nhỉ?" Trương Hằng không những không bực bội mà còn tỏ ra vui vẻ, "Đã quan tâm mà còn làm bộ, mệt lắm đấy, tớ còn không biết cậu hay sao?"

Bộ Hoài Vũ lạnh lùng lườm Trương Hằng một cái, cúi đầu tiếp tục xem bản phân tích trên bàn, lạnh lùng bảo: "Lúc ra ngoài thì nhớ đóng cửa vào."

"Nói thật đi, trong lòng cũng khó chịu lắm chứ gì?"

"..."

"Đã dây dưa với nhau hơn nửa năm rồi chứ ít gì, tớ lại cứ tưởng được uống rượu mừng của cậu rồi cơ đấy, ai ngờ được giữa đường lại xảy ra chuyện thế này? Bộ Hoài Vũ, ta nói cậu cũng không biết nhanh trí hơn sao? Cô bé như Viên Hỷ bây giờ khó tìm lắm, khó khăn lắm cậu mới gặp được thế mà không biết nắm chặt, không phải tớ nói cậu chứ, đã già ngần này rồi, quan hệ nam nữ có bao nhiêu việc, thế mà cậu vẫn không lo xong."

"..."

Trương Hằng lảm nhảm không ngơi, Bộ Hoài Vũ vốn không định đếm xỉa đến, rốt cuộc đã không nhịn nổi nữa, phân tích số liệu xem nãy giờ mà không một số nào vào đầu nổi, đành ném sang một bên ngẩng lên nhìn Trương Hằng, cố nhịn cơn tức giận: "Trương Hằng, nếu cậu thấy cô ấy tốt thì cứ đi theo đuổi, cho dù giờ cô ấy đã có bạn trai, tôi tin đối với cậu cũng chẳng là gì cả, cậu đừng có đến làm phiền tôi có được không?"

Trương Hằng thao láo mắt, vẻ mặt ra chiều bất hạnh: "Tớ làm phiền cậu à? Sao tớ lại làm phiền cậu?"

Bộ Hoài Vũ cố gắng mím môi, ngẩng đầu lên hít hơi thật sâu, sau mới nhìn Trương Hằng: "Cậu có thể không nhắc đến Viên Hỷ được không?"

"Tại sao? Sao lại không thể nhắc đến cô ấy?"

Lửa giận của Bộ Hoài Vũ cuối cùng đã bùng nổ, anh ném mạnh cây bút lên trên bàn, sắc mặt tái xanh hỏi: "Cậu có khùng không? Bạn trai cô ấy quay về rồi, tôi phải làm sao đây? Chẳng lẽ tôi phải học hỏi mấy thằng nhóc đi tranh đoạt đánh ghen hả? Mọi người đều là người lớn cả rồi, có gì để vương vấn đâu? Thú vị lắm hả?"

Trương Hằng không cười nữa, đứng lên khỏi ghế salon, giũ giũ vạt áo, thu lại vẻ tươi cười cợt nhả trên mặt, lạnh nhạt bảo: "Thú vị chứ, tất nhiên là thú vị rồi, thứ mình thích thì phải tranh giành, ai mà có thể đưa thứ cậu thích đến tận mặt cậu được? Người cũng thế, bạn trai cũ thì sao nào? Ai mà chẳng từng có kinh nghiệm tình trường? Tớ thấy cô ấy với cậu là hợp nhất, lão Bộ à, đừng có ngốc nữa, dù gì đường đường cũng là đại lão gia, muốn người có người muốn tiền được tiền, cậu còn sợ gì nào?"

Hai người đối diện nhau cố chấp như thế, dường như không hề có ý lùi bước, một lúc sau sắc mặt Bộ Hoài Vũ mới khá hơn một chút, ánh mắt nhìn Trương Hằng như đang suy nghĩ gì đó, đột ngột hỏi: "Có phải cậu cũng thích Viên Hỷ?"

Trương Hằng ngẩn ra, "Tớ?" Anh chỉ vào mũi mình hỏi, cười càng dữ tợn hơn, "Đừng đùa, cô bé như Viên Hỷ á? Chỉ có kẻ vô vị như cậu mới hợp với cô ấy thôi, bắt tớ cả ngày phải ở bên một cô gái như thế thì thà cậu giết tớ cho rồi! Tớ thích cô ấy? Đúng là chuyện cười thế giới, cho dù có ngày nào đó tớ điên lên vì một gốc cây mà bỏ qua cả khu rừng, cho dù không được cây bông gòn thì cũng phải là dương liễu, thì cũng không đến nỗi phải chọn một cây táo khô khốc như Viên Hỷ đâu! Ha ha, buồn cười quá, lão huynh à cậu lần này nghĩ nhiều rồi, tớ chỉ vì cậu thôi, chẳng có ý gì khác cả, tớ có thể bảo đảm trước Đảng."

Trương Hằng vừa cười vừa bước ra ngoài, ra khỏi phòng rồi vẫn không quên thò đầu vào dặn một câu: "Đừng có quên đấy, chúng ta tìm cơ hội quen biết tên Hà Thích gì gì đó, tớ phải xem hắn là loại người thế nào!"

Trương Hằng đã đi rồi, Bộ Hoài Vũ vẫn không thể xem tiếp báo cáo, từng dãy chữ số đập vào mắt nhưng không thể chui nổi vào đầu, anh không hề tán đồng lý luận của Trương Hằng, nam nữ mấy người dính líu với nhau chỉ vì tình cảm, anh thấy chuyện này rất chán chường. Không phủ nhận rằng anh có cảm tình với Viên Hỷ, thậm chí đã thích cô, nhưng không hề chứng minh rằng anh sẽ vướng vào mớ tình cảm rắc rối vì cô, vả lại cũng chẳng có gì phải lằng nhằng cả.

Bộ Hoài Vũ lắc lắc đầu, tên Trương Hằng này lại lên cơn gì không biết, sao lại có cảm hứng với chuyện này thế chứ? Làm như Hà Thích quay về cướp bạn gái của hắn không bằng. Bộ Hoài Vũ nhếch mép cười chế giễu, hai người họ vốn là một cặp tình nhân yêu nhau say đắm, chia ly vì thế sự, bây giờ khó khăn lắm mới trùng phùng, anh chạy theo níu kéo để làm quái gì? Có phải là thiếu niên nhiệt tình nữa đâu, làm gì có chí khí tranh đoạt như thế, nam nữ mà, chẳng phải chỉ là chuyện cỏn con thôi sao? Có phải thiếu ai đó thì không sống nổi đâu, hành hạ mình làm quỷ gì?

Trương Hằng nói là sẽ làm quen với Hà Thích thì đã sắp xếp kế hoạch từ lâu rồi, lại thêm cô nàng Bì Hối sợ thiên hạ không đaủ loạn, muốn tìm ra cách để mấy người tụ tập lại cũng không có gì là khó khăn. Chỉ mấy hôm sau, Trương Hằng đã gào lên bảo mình phải dọn nhà, gọi điện thoại bắt mọi người đến giúp anh, không chỉ đặc biệt nhắn nhủ Viên Hỷ mà còn lải nhải gì đó trong điện thoại với Bì Hối, bảo cô nàng cố ý nói với Viên Hỷ rằng Bộ Hoài Vũ cũng đến đó trước mặt Hà Thích, nói gì mà mọi người cũng lâu rồi chưa tụ họp, đừng có mà trốn tránh.

Viên Hỷ thật sự sợ Trương Hằng lại nghĩ ra trò gì đó, tuy cô cảm thấy giữa mình và Bộ Hoài Vũ thanh bạch quang minh chính đại, nhưng trước mặt Hà Thích vẫn không muốn nhắc đến Bộ Hoài Vũ, đến mức đi làm cũng có ý tránh né anh. Nhưng Bì Hối lại nói thế trước mặt Hà Thích, Viên Hỷ cũng chẳng còn cớ gì để thoái thác, đi thì bắt buộc rồi, không đi cũng phải đi. Không đi à? Thế quá bằng chứng minh mình mất tự tin rồi? Nếu chẳng có chuyện gì thì mất tự tin gì cơ chứ?

Hà Thích không nói gì nhiều, chỉ mỉm cười bảo Viên Hỷ: "Nếu không có chuyện gì thì chúng ta đến giúp đi, làm quen thêm bạn bè cũng đâu phải chuyện gì xấu."

Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?