Gửi bài:

Chương 20

"Các ngươi đang làm cái gì?" Lão thái thái đứng ở cách đó không xa, nhờ ánh nến mờ mờ, hoang mang nhìn hai người tựa tại cạnh cửa dây dưa cùng một chỗ.

Mà sau khi hai người cứng 01 giây, lập tức tựa như tia chớp tách ra, như trẻ con làm sai chuyện, cúi đầu song song dựa vào tường đứng. . . .

Lão thái thái đi lên trước nhìn nhìn áo tắm sắp bung trên người Cảnh Nhiên, nhìn nhìn lại Trần Việt quần áo cũng không chỉnh tề, đột nhiên hai mắt trừng, khó có thể tin chỉ vào Trần Việt nói ra: "Trần Việt! Con thật sự là quá đáng, người ta ở nhà chúng ta làm khách, con không hảo hảo chiêu đãi, còn tìm hắn đánh nhau! Con thực có tiền đồ . . . ."

Nghe xong lời này, biểu lộ của hai người bị phạt đứng đồng thời bóp méo xuống, một người dùng sức chịu đựng cười, người khác thì bất lực nhìn trời.

Trần Việt đưa ánh mắt khinh thường âm thầm nhẹ nhàng thở ra, "Mẹ, muộn như vậy mẹ không ngủ được dậy làm gì? Con cùng hắn không có đánh nhau, chỉ là luận bàn."

"Thật sự?" Lão thái thái bán tín bán nghi, quay đầu hỏi Cảnh Nhiên: "Tiểu Nhiên, cô nói là sự thật sao?"

Cảnh Nhiên âm thầm nén cười đến mức khó chịu, bị lão thái thái đột nhiên chỉ tên hỏi, thiếu chút nữa nín thở, "Khụ khụ . . . Dạ, chúng ta chỉ là đang luận bàn kỹ thuật." Kỹ thuật làm tình cũng là cần so tài a, cho nên cô nói không sai!

"A, vậy ngươi phải cẩn thận một chút, tiểu Việt rất lợi hại, đánh không thắng ngươi liền nói cho ta biết, ta giúp ngươi thu thập nó." Lão thái thái hào khí ngất trời vỗ vỗ bờ vai của hắn.

"Không có, chúng ta đều có đúng mực." Nói sau kỹ thuật này hắn không thể thua bởi cô.

Trần Việt đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt rốt cục nhìn không được rồi, chen miệng nói: "Mẹ, mẹ có chuyện gì sao?"

"A, đúng rồi, mẹ nghĩ có lẽ con không tìm thấy gối đầu và chăn, nên đến xem." Lão thái thái nhìn nhìn trong phòng khách, "Các ngươi tìm được rồi?"

"Ừ, vậy bây giờ mẹ có thể đi ngủ."

"Các ngươi cũng đừng luận bàn nữa, tranh thủ thời gian đi ngủ, hôm nay đều mệt mỏi cả ngày." Lão thái thái hiền lành dặn dò một câu, liền xoay người trở về phòng.

Cảnh Nhiên thở dài một tiếng, lùi một bước nương đến trên tường sau lưng, ánh mắt nóng bỏng nhìn Trần Việt đứng ở một bên, trên người hắn bởi vì phản ứng kích tình bị lăn qua lăn lại vừa rồi, còn chưa có đều rút đi, y nguyên làm hắn xao động khó có thể bình an.

"Ta đây đi ngủ." Trần Việt cong khóe miệng, từ bên cạnh hắn đi qua, chuẩn bị trở về gian phòng của mình.

Tại cô gặp thoáng qua trong nháy mắt, Cảnh Nhiên duỗi bàn tay to ra, bắt lấy tay của cô cũng một tay kéo cô về trong ngực, thấp giọng nói ra: "Đốt lửa rồi muốn chạy đi, không có cửa đâu."

Trần Việt mắt lé cười nói: "Mẹ của ta muốn chúng ta giấc ngủ."

Mắt như sao sáng, cười như thêu hoa, Cảnh Nhiên cảm thấy nhìn cô khoảng cách gần như vậy, chính mình rất dễ dàng tăng xông máu! Rõ ràng là bộ dạng rất trung tính, vì cái gì giờ này khắc này thoạt nhìn lại thiên kiều bá mị, câu người như thế?! Đây là ma lực của ái tình sao?

Dùng lực rất ít đem cô kéo vào phòng cho khách, trầm thấp nói: "Ta không ngại phân một nửa giường cho ngươi."

Tuy cảm giác hành vi của mình trở nên rất không thỏa, nhưng đã sớm có tình. Thân thể vội manh động, không cho phép cô cự tuyệt tình cảm mãnh liệt của hắn, bị ôm vào trong lồng ngực rắn chắc của hắn, hô hấp có thể ngửi được, tất cả đều là vị nam nhân dương cương của hắn, xông cô đến có chút choáng váng.

Ngày đó sấm sét động đến lửa đất lần nữa, trong phòng diễn dịch ra tới khúc nhạc tình cảm mãnh liệt, khiến cho gió lớn mưa rào ngoài phòng ảm đạm thất sắc . . .

Hôm nay ôn thuần của Trần Việt cực kỳ không chân thực, hồi tưởng đến vài lần đêm xuân trước, ngoại trừ hai lần cô uống rượu rất yên tĩnh ra, hai lần về sau cũng làm cho hắn thập phần chật vật.

Cho nên Trần Việt ngoan ngoãn nằm ở trên giường như vậy, làm cho hắn muốn làm gì thì làm, ngược lại làm cho hắn rất không an tâm. (chẳng lẽ hắn đã bị hung quen? 囧)
Lưu luyến trên môi non mỏng của cô, khi thì tham tiến vào hấp thu mật dịch trong miệng cô, chỉ là môi lưỡi dây dưa, thân thể sẽ hiện ra cảm giác tê dại mãnh liệt.

Hít một hơi thật sâu, bởi vì cô phối hợp, Cảnh Nhiên quyết định phải cẩn thận tiến hành tiền hí đến cùng, có lẽ cô nhất thời còn chưa cách nào yêu hắn, như vậy trước hết làm cho thân thể cô yêu hắn a, bởi vì hắn tin tưởng vững chắc, yêu tuyệt đối là làm được!

Nếu như Trần Việt có thể có thuật đọc tâm, biết rõ hắn vuốt ve là ý tưởng như vậy, nhất định sẽ không lưu tình chút nào một cước đạp hắn xuống dưới.

Đẩy áo sơ mi của cô lên trên, nội y hình thức đơn giản màu đen hiện ra ở trước mắt hắn, phần màu đen đẹp đẽ đem da của cô phụ trợ đến tuyết trắng sáng trong, hắn nhìn miệng đắng lưỡi khô.

Lè lưỡi chạy qua lại trên da thịt bốn phía nội y, một ngón cái cách nội y xoa trung tâm rất tròn của cô, hắn như nguyện nghe được cô phát ra tiếng thở dốc ồ ồ.

Trần Việt vị hắn khiêu khích như vậy, ý thức sớm đã bay đến ngoài không gian, hai tay vô lực cuốn lấy cổ của hắn, khi hắn cởi bỏ nội y của cô, há mồm ngậm lấy hồng tâm tròn trịa của cô thì rốt cục nhịn không được rên rỉ lên tiếng, thanh âm mềm mại đáng yêu như vậy thật là từ cô trong miệng phát ra đấy sao? Ngay cả chính cô cũng bị dọa nhảy.

Nhưng thật sự là rất thư thái, chỗ đầu lưỡi của hắn đến, đều là điểm mẫn cảm của cô, làm cho cô thoải mái đến căng thẳng ở mũi chân, riêng là khiêu khích như vậy, liền khiến cho trong mật đạo dưới thân cô nhanh chóng tuôn ra trận trận hoa dịch, trống rỗng khó nhịn.

Cảnh Nhiên liếc hai chân kẹp chặt của cô một cái, âm thầm cười, biết rõ cô đã cực độ động tình, liền duỗi ra một tay, từ trên chậm rãi tham tiến vào trong quần ngắn của cô, lướt qua quần lót nhỏ hẹp, trực tiếp một chưởng bao trùm đến trên u cốc của cô, sau đó nhu hòa vuốt ve, chỗ ngón tay chạm đến, đều là ấm áp ẩm ướt.

Hắn nhếch miệng cười, rất lưu manh nói một câu: "Bảo bối, rất sướng a."

Vừa dứt lời, liền nhận được khinh khỉnh thật to của Trần Việt, "Động tác ngươi nhanh lên . . ." Thân thể sớm đã hư không khó nhịn, căn bản chịu không được hắn lăn qua lăn lại chậm như vậy, cô không vui thúc giục hắn.

Cảnh Nhiên da da cười, "Loại chuyện này động tác sao có thể nhanh, đương nhiên là càng bền bỉ càng tốt! Động tác nhanh, người khóc nhất định là ngươi."

"Hạ lưu." Trần Việt cắn răng hừ lạnh một tiếng, lập tức lại "A.........." tóe ra một tiếng rên rỉ, bởi vì hai cái ngón tay của hắn nhờ sự ẩm ướt này, thuận lợi xông vào trong cơ thể của cô, trống rỗng bị đột nhiên bỏ thêm vào thì cô ngoại trừ run rẩy rên rỉ, liền không tìm được bất luận ngôn ngữ gì nữa.

Một tay Cảnh Nhiên thoáng dùng lực xoa nắn rất tròn của cô, tay kia từ chậm đến nhanh đâm chọc vào trong cơ thể cô.

Miệng y nguyên rất tà ác nói: "Đừng nóng vội, ta còn có càng hạ lưu."

Cô rơi vào vực sâu tình triều, sớm đã không cách nào tập trung ý thức đi nghe hắn đang nói cái gì, chỉ cảm thấy hai ngón tay trượt trong cơ thể cô, như là có ma lực, đẩy cô vào trong tình dục làm cho thân thể khoái hoạt đến không ngừng phát run.

Trong mơ hồ, cảm giác được Cảnh Nhiên cởi tất cả quần áo của cô ra, sau đó nhẹ nhàng tách chân của cô ra, khi u cốc ấm ướt bị bạo lộ trong không khí thì hơi lạnh kích thích làm cho cô hơi chút thanh tỉnh một ít.

Nhưng đang nhìn đến hắn cúi đầu đem môi hôn lên hoa tâm của cô thì ý thức của cô lại tiếp tục ở vào trạng thái mê ly, trời, khi đầu lưỡi hắn đụng chạm lấy chấm nhỏ mẫn cảm giấu ở trong hoa tâm, Trần Việt cảm thấy, chính mình sắp điên rồi.

Vùi đầu vào giữa hai chân cô, Cảnh Nhiên tâm động dùng miệng thưởng thứ ngọt ngàoc cô không muốn người biết, mang theo hương đặc biệt của nữ nhân, làm cho hắn muốn ngừng mà không được.

Khi đầu lưỡi liếm tiến cô dũng đạo thì tóc lại bị Trần Việt kéo một cái, chỉ thấy khuôn mặt cô ửng đỏ, ánh mắt trong sương mù lại mang theo cỗ sát khí: "Cảnh Nhiên, ngươi lăn qua lăn lại nữa, ta nhất định sẽ giết ngươi!"

Cô cảm giác mình sắp đến cực hạn, trống rỗng sắp nổ mạnh, nhưng người đàn ông này lại cố ý không thỏa mãn cô, làm cho cô sắp phát điên.

Cảnh Nhiên cười nhẹ quỳ dậy, một phen cởi đi áo tắm sớm đã mất trật tự không chịu nổi, thân hình rắn chắc của hắn lập tức hiện ra ở trước mặt cô, đặc biệt cái thứ kích cỡ dị thường dưới người hắn, sớm đã ngẩng đầu ưỡn ngực, giương nanh múa vuốt hiển lộ rõ ràng hùng vĩ của hắn.

"Bảo bối, cái này thỏa mãn ngươi." Kỳ thật hắn cũng sắp không chịu nổi, khiêu khích cô đồng thời, hắn còn phải khắc chế xúc động của mình, cũng là chuyện tình hết sức thống khổ.

Ôm lấy cô thon thả, làm cho chân thon dài của cô vòng ở eo của mình, đem dục vọng chống đỡ ở cửa vào nóng ướt kia, eo trầm xuống, dùng sức đỉnh đầu, hai người đồng thời ngược lại thở ra.

Cho dù trước đã làm rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần tiến vào, cũng làm cho hắn vô cùng tiêu hồn. Mật đạo của cô chặt đến làm cho người tức khí, ghìm chặt cự đại của hắn, chỉ cần hơi chút động, nhanh mãnh liệt. Cảm giác cuồng mãnh cọ rửa thần kinh của hắn, nếu như không phải sớm có chuẩn bị tâm lý, hắn có lẽ còn có thể như hai lần sớm nhất kia, đến "Một tiết ngàn dặm" !

Hai người rốt cuộc không khống chế được động tác của mình, chỉ biết điên cuồng mà đánh và đón ý nói hùa đối phương, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể thu hoạch càng nhiều khoái hoạt.

Nhục dục quả nhiên là một cái ma chướng, nó có thể làm cho người không thể khống chế mình mà càng muốn nhiều, càng làm cho người đơn giản quên tính hướng tồn tại, bởi vì khoái hoạt là chúa tể lớn nhất.

Khoảnh khắc cao triều, Trần Việt nhịn không được ôm chặt nam nhân cao lớn ở trước mắt, hưởng thụ lấy khoái cảm sợ run không thôi, cô tựa hồ đã quên sự thật mình bài xích nam nhân này.

Sau khi tất cả dục vọng biến mất, hai người lẳng lặng yên nằm ở trên giường, vô lực phát ngốc.

"Trần Việt, cảm giác như vậy rất tuyệt a." Không biết qua bao lâu, Cảnh Nhiên mới trầm thấp hỏi cô.

"Ừ . . . . ." Không có bất kỳ tâm tình phập phồng, cô chỉ là nhàn nhạt lên tiếng.

"So với cùng nữ nhân ở một chỗ, cảm giác tốt hơn nhiều a." Hắn tiếp tục hỏi.

"Không thể so như vậy." Trần Việt thở phào một cái, "Cảnh Nhiên, ta và ngươi làm tùnh, chỉ là thuần túy đang theo đuổi khoái hoạt cảm quan, ngoại trừ những này, không có nguyên nhân gì khác rồi, cho nên ngươi đừng nghĩ quá nhiều, bởi vì ta yêu nữ nhân."

Cảnh Nhiên không cho là đúng cười cười, không nói lời gì nữa, sau khi hai người kích tình, cô vội vàng nói ra lời phủi sạch quan hệ, cái này có thể nói rõ trong lòng cô loạn, có lẽ lúc này chính cô cũng không để ý rõ ý nghĩ của mình cũng không chừng.

Cho nên hắn nói cái gì cũng vô vị, chỉ cần cô có thể ở trên người hắn tìm được khoái hoạt là được, tối thiểu đây cũng là một cái thủ đoạn hắn có thể lấy ra lợi dụng . . .

Tại Trần Việt cho là hắn đã ngủ thì lại nghe đến tiếng nói trầm thấp của hắn: "Trần Việt, ngươi thật ra là song tính luyến a."

Ngày đăng: 07/01/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?