Gửi bài:

Chương 5

Trần Việt mặc dù ôm lên không nặng, nhưng ôm cô bò bốn tầng lâu, thì không phải là chuyện dễ dàng rồi, Cảnh Nhiên cảm giác mình giống một con trâu già, sau khi mệt mỏi thở hồng hộc, rốt cục vận chuyển người lên lầu bốn.

Nhưng sau khi khiêng người lên lầu, Cảnh Nhiên đột nhiên rất là phiền não.

Mình một thân bẩn thối, ngược lại không có gì đáng ngại, tắm một cái là tốt, nhưng Trần Việt mùi thối ngút trời, lại không dễ giải quyết như vậy, người ta là một đại cô nương, hơn nữa còn không phải là rất quen, cũng không thể cứ thất lễ giúp người ta thay quần áo đi tắm, cái gì gọi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, hắn Cảnh Nhiên coi như là một người thô thiển, chút đạo lý này vẫn hiểu.

Cho nên vẫn là chờ Cảnh Mân trở lại rồi hãy nói.

Quyết định chủ ý rồi, liền đem người ném tới trên ghế sa lon, chính hắn lại vọt vào nhà tắm, cho đến tắm hương thơm ngào ngạt rồi mới ra ngoài, liếc nhìn nữ nhân trên ghế sa lon, một thân dơ dáy, lại tự lẩm bẩm, Cảnh Nhiên không nhịn được vặn chân mày thành tử kết (nút thắt rất chặt, nhíu mày rất chặt)

So sánh với hắn hương thơm ngào ngạt, mùi thúi trên người Trần Việt đơn giản có thể hun chết tất cả sinh mạng trong vòng mấy bước, bao gồm hắn, thật sự là làm cho người ta không nhịn được tự động nhượng bộ lui binh.

Nếu như Cảnh Mân vẫn chưa trở lại..., vậy cả gian phòng rất có thể sẽ bị mùi kinh khủng này công chiếm rồi, Cảnh Nhiên rất bất đắc dĩ mở cửa ban công và cửa sổ ra, để cho không khí trong nhà lưu thông, càng thêm hi vọng những mùi thúi này có thể bay xa một chút, tốt nhất có thể độc hại nhiều người hơn, một mình thúi, không bằng nhiều người thúi.

Bất quá như đã nói qua, nữ nhân này say thật đúng là không tệ, chỉnh là ngoan ngoãn vùi ở nơi đó, ngữ điệu tự lẩm bẩm cũng rất dễ nghe, giống như đang ngâm nga ca, không khóc náo, không nổi điên, thật đúng là càng xem càng thuận mắt, càng xem càng rất được tim của hắn a.

Đang lúc hắn hướng về phía người toàn thân bốc mùi cười khúc khích thì tiếng điện thoại rất không thức thời vang lên, cắt đứt sự ngu dại đột phát của hắn.

"Mân Mân?" Cầm điện thoại lên hắn hồ nghi hỏi, "Em không trở lại gọi điện thoại làm gì?"

"Anh, Lam Giai Vi uống say rất dây dưa người, em không đi được, anh giúp em chiếu cố Trần Việt đi, cô an phận một chút, không khó chiếu cố." Cảnh Mân ở bên điện thoại cũng rất bất đắc dĩ nói, cô cũng rất buồn bực a, cô vốn định muốn vô cùng ôn nhu săn sóc đi chiếu cố người trong lòng của mình, vậy mà người họ Lam này dám bám cô không thả, cứ gọi cô Khả Tình, Khả Tình, cô thật sự là khóc không ra nước mắt a.

"Vậy em muốn ở đó qua đêm a? Không có phương tiện? Nếu không anh đi đón em." Là bảo bối của hắn, Cảnh Mân còn chưa bao giờ ở bên ngoài qua đêm, nghĩ đến những người bạn mới quen này, cuộc sống lại càng tới càng không yên ổn.

"Xem ra là không đi được, đừng lo lắng, cô ở một mình." Cảnh Mân an ủi anh trai một tiếng, liền cúp điện thoại.

Nếu như lúc này Cảnh anh trai biết, hai cô đều là đồng tính luyến ái..., sẽ để cho các cô sống chung một phòng sao? Khả năng xách dao phay giết qua cao hơn chút.

Cảnh Nhiên để điện thoại xuống, thở dài, đây coi là chuyện gì a! Trần Việt an phận không khó chiếu cố, nhưng vấn đề là, hắn có nên giúp cô dọn dẹp sạch sẻ một thân mùi thúi này không?

Giúp một nữ nhân còn chưa coi là quá quen thuộc tắm hắn có thể bị xem thành tên háo sắc hay không?

Tình trạng trước mặt, khiến cho trong lòng hắn xoắn xuýt một phen, đột nhiên nhớ tới chuyện ở khách sạn thời gian trước, tâm vượt qua, quyết định vò đã mẻ lại sứt, bất cứ giá nào rồi, dù sao hắn đã không rõ ràng làm sắc lang một lần, thêm cái danh hiệu háo sắc, cũng không còn cái gì quá không được.

Nghĩ tới làm ngay, hắn đứng dậy đến phòng em gái lấy quần áo tắm cho Trần Việt, suy nghĩ một chút, Cảnh Mân nhỏ xinh như vậy, y phục cũng không thích hợp Trần Việt thon cao, cho nên đi tới một nửa, liền lui về phòng của mình, lấy ra một cái áo sơ mi và một cái quần cụt có thể thắt dây, nghĩ đến bộ quần áo sát người này sẽ mặc trên thân thể uyển chuyển của Trần Việt, trong lòng chợt nhiệt huyết sôi trào, Cảnh anh trai than khổ trong lòng, hắn đường đường một nam nhi bảy thước, tại sao có thể có tư tưởng bỉ ổi như vậy, thật là không được.

Trở lại phòng khách dìu Trần Việt vào phòng tắm, đụng chạm da thịt nhẵn nhụi của cô, Cảnh Nhiên đau khổ trong lòng nửa ngày, tự khích lệ mình, hắn đây cũng không phải là thừa dịp cháy nhà hôi của a, hắn đây là hành hiệp trượng nghĩa, giúp người làm niềm vui. (không có gì khuyến khích)

Trần Việt mềm nhũn dựa vào trong ngực hắn, cảm giác cực kỳ xinh đẹp, có loại cảm thán ôm nhuyễn ngọc ôn hương đầy cõi lòng! Bất quá hương này phải đổi thành thối mới được.

Làm kiến thiết tâm lý hồi lâu, mất thật to khí lực rồi, Cảnh Nhiên rốt cục lấy dũng khí, hung ác quyết tâm động thủ cởi nút áo sơ mi của Trần Việt, chờ cởi hết một hàng nút áo thật nhỏ thì Cảnh đại ca đã là miệng đắng lưỡi khô, huyết áp lên cao.

Liều mạng đem tầm mắt của mình khống chế ở địa phương từ cổ trở lên của Trần Việt, nhưng ánh mắt mình lại cứ như không chịu đại não khống chế, sửng sốt không cẩn thận quét qua ngực mềm khéo léo đẹp đẽ của cô, nhất thời cảm thấy lỗ mũi nóng lên, một dòng nớc liền từ trong lổ mũi chậm rãi chảy ra, đưa tay sượt, thiếu chút nữa đã hôn mê, hắn cư nhiên nhìn nữ nhân trước mắt, chảy máu mũi! ! Chảy máu mũi không phải là hiện tượng xung động sắc lang mới có sao? Chẳng lẽ hắn thật sự là sắc lang! ! Cảnh anh trai tức khắc kết thành tượng đá.

Vội vàng xoay người lại kéo khăn giấy đặt ở trên bồn, trong lúc bối rối, trong lúc vô tình nghiêng mắt nhìn đến bên eo Trần Việt, này thoáng nhìn, khiến cho Cảnh Nhiên nhất thời ngớ ngẩn.

Đó là hình xăm một đóa hoa bách hợp xinh đẹp, hoa bách hợp kiều diễmnở rộ, cỡ như ngón cái, rất sống động, như chập chờn, nhảy múa ở trong gió.

Cho nên hắn ngu rơi, đó là bởi vì hắn đối với đóa hoa này rất rõ ràng, ở buổi tối hoang đường đó, hắn từng vô số lần nhiệt tình dùng đầu lưỡi liếm qua nó, nụ hoa màu trắng nhìn thanh thuần, lại hàm chứa lực hút cường đại, làm cho người ta đã gặp qua là không quên được.

Là cô, buổi tối quỷ thần xui khiến làm hắn đi nhầm phòng, lên nhầm giường, đối tượng đó lại là Trần Việt!

Sau đêm đó, hắn lo lắng hãi hùng mấy ngày, vẫn không đợi được có người tìm tới cửa tính sổ, mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ ông trời còn mở mắt, hắn Cảnh Nhiên là người thiện lương như vậy, không có đạo lý lần đầu tiên làm chuyện xấu liền bị bắt tại trận xui xẻo như vậy chứ.

Nhưng bây giờ, khi phát hiện Trần Việt trước mắt chính là lúc trời tối bị hắn nhận sai thành "Màu hồng phấn gặp gỡ" thì trừ ra cả kinh, trong lòng ngoài ý muốn có cảm giác vui mừng, càng thêm nhiều phần an tâm.

Đối với mạo phạm đêm đó, hắn vẫn tồn áy náy, hôm nay rốt cuộc tìm được người ta làm ra cơ hội đền bù lại , mà người lại là Trần Việt hắn rất vừa ý, cảm giác thật sự là cực kỳ thoải mái.

Dĩ nhiên, hắn mới sẽ không ngu đến thừa nhận làm ác của mình đêm đó với cô, xem ra hắn tính kế tốt lật lại mới được, làm sao đền bù cho cô đây? Lấy thân báo đáp không biết cô có chịu hay không.

Bất quá, chuyện quan trọng nhất trước mắt, là giúp cô tắm sạch thân thể trước mới được.

Nếu phát hiện Trần Việt thì ra đã là bị hắn ăn rồi, vậy hắn dĩ nhiên sẽ không còn phản ứng ngượng ngùng, hoặc là lúng túng..., dù sao ăn một lần và ăn nhiều, cũng không gì khác nhau đi! (là ngươi nghĩ như vậy có được hay không, Trần Việt người ta căn bản cũng không nhớ sự tồn tại của ngươi!)

Sau đó, hắn liền thoải mái cởi quần áo cho người say đến giống đống bùn nhão, ánh mắt càng thêm lấp lánh hữu thần hành tẩu trên da thịt bóng loáng của người ta, trong lòng đẹp đẽ nghĩ tới, đêm hôm đó, hắn không chỉ là dùng ánh mắt quét nhìn, hắn còn dùng đầu lưỡi qua lại dò xét một lần đây.

Nếu như Trần Việt tỉnh lại vào lúc này, nhất định sẽ chém nam nhân vừa giúp cô tắm, vừa nghĩ tới hình ảnh có sắc thành mấy khúc.

Mặc dù lần nữa nhắc nhở mình phải bình tĩnh, phải tĩnh táo, nhưng khi Cảnh anh trai đem Trần Việt tắm rửa sạch sẻ thì chính hắn lại cháy rồi.

Lúc này tâm tình của hắn như là trong lửa đốt, động tác là muốn ngừng mà không được, vẻ mặt là khóc không ra nước mắt! !
Bây giờ hắn rất muốn áp đảo cô, sau đó ăn hết cô! ! Tốt nhất ngay cả xương cũng không bỏ qua....

Bất quá, lý trí cuối cùng vẫn giằng lấy 0.000001 ưu thế yếu ớt, chiến thắng muốn ngắm.

Đầu đầy mồ hôi đem người hương ngun ngút, trơn mượt đưa lên trên giường Cảnh Mân, rốt cục hít khí thật sâu, thật không nghĩ tới nhiệm vụ nhìn như không thể nào nào, thật đúng là bị hắn hoàn thành, hắn thật là quá vĩ đại .

Cúi người xuống giúp cô xê dịch chăn điều hoà không khí, đang muốn đứng dậy thì lại bị một đôi tay trắng mềm xíu xiu cổ. Nữ nhân này còn vô ý thức kêu, "Bảo bối, chớ đi. . . ."

Cảnh Nhiên giống như ở trong nháy mắt nghe được sấm sét vang dội, rầm rầm rầm bổ đánh chung quanh đầu óc hắn, thân thể càng giống như là bị giật điện, tê dại bủn rủn, da gà tranh nhau dựng.

Trong lòng hô to một tiếng, không tốt! Người đã không thể chờ đợi nhào tới về phía người trên giường.

Lịch sử tái diễn lần nữa. . . . Ông trời, thần a, Thượng Đế a, thánh A La a! Hắn thật không phải là cố ý, là cô đưa tay ôm hắn hắn mới không nhịn được! Hắn tuyệt đối không phải là sắc lang!

Đáng chết! Đáng chết! Sau khi làm đủ bước dạo đầy, phía dưới Trần Việt cũng ướt nhầy một mảnh rồi, hắn mới vừa đem dục vọng vọt vào, liền lập tức nguyền rủa liên tiếp. Đó là bởi vì, hắn mới vừa vào, lại chảy ngàn dặm rồi, giống như đúc với lần trước! !

Thật không phải là lỗi của hắn a, chỉ đổ thừa bên trong Trần Việt thật sự là chặc cực kỳ tàn ác a! Cho nên quá độ mất hồn, là thủ phạm tạo nên hắn đánh tơi bời quá sớm, xem ra, về sau hắn phải càng thêm cẩn thận mới đúng! (Cảnh tiên sinh này cứ như vậy hết lòng tin hắn sẽ có lần sau?)

Thật may là, đêm còn rất khá dài, có đầy đủ thời gian, để cho Cảnh tiên sinh chứng minh đầy đủ hùng phong nam nhân của hắn

Ngày đăng: 07/01/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?