Gửi bài:

Quyển 3 - Chương 25 - Hết

"Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!" Giọng ồm ồm của Đường Tỉ Lễ rít gào bên tai tôi. Hơi thở nóng bỏng phả trên mặt tôi. Hắn kèm chặt hai bên người tôi, một đường xuyên thẳng qua hành lang gấp khúc, đi tới tầng cao nhất.

Tôi cảm giác được một chút lạnh lẽo ở cổ, có cái gì đó chậm rãi chảy xuống mang theo cảm giác đau đớn, nhưng vẫn không bằng nỗi đau như có ngàn vạn vết dao cứa vào tim. Tôi chết lặng, từ từ nhắm hai mắt lại, không khóc nháo, không kêu gào, để mặc người đàn ông phía sau mình điên cuồng bóp chặt bả vai, một tay khác của hắn cầm dao kề sát cổ tôi. Máu dọc theo lưỡi dao lạnh lẽo chảy dài, rồi lại theo tay hắn từng giọt từng giọt rơi xuống...

Cho dù bây giờ hắn không giết tôi, thì không lâu nữa, tôi cũng sẽ chết vì mất quá nhiều máu, hoặc là, hắn chỉ cần cử động một chút, trực tiếp cắt vào động mạch cổ, tôi sẽ chết càng nhanh hơn.

Để tôi được giải thoát, để linh hồn tôi có thể yên bình!

Tôi bất cần, lạnh lùng nhìn đám người đang kinh sợ ở trước mặt. Họ nhìn tôi bằng sự thương cảm, muốn tới gần, muốn khuyên can, rồi cả lo âu, kinh hãi. Những biểu tình đó lần lượt xuất hiện trên mặt họ.

Nhưng họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì người đàn ông đang kèm chặt bên người tôi là kẻ điên. Trong mắt hắn luôn ánh lên cái nhìn của người tâm thần, nói năng lộn xộn, một kẻ điên thực sự!

"Tuyệt đối đừng làm thế, anh bình tĩnh một chút, anh nhìn cho kĩ, cô ấy không phải là người anh muốn tìm sao, từ từ nào!" Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng cẩn thận dỗ dành, ý đồ muốn lừa gạt người đàn ông phía sau tôi. Đường Tỉ Lễ bỗng nhiên ngẩn người, giống như đang tự hỏi, đầu nghiêng sang một bên, tay khẽ nhấc lên, lưỡi dao vô tình xẹt qua mặt tôi.

"A!" Tất cả đều kinh hãi kêu to. Cả đám người nín thở, sợ hãi trừng lớn mắt, tay cứng ngắc vươn ra giữa không trung, không dám nhúc nhích.

Thật... buồn cười!

Khoé miệng tôi từ từ kéo lên, ngực phập phồng một cách kịch liệt, cười không ra tiếng.

Mọi người khiếp sợ nhìn tôi, ánh mắt như đang muốn hỏi, tôi không phải là bị doạ cho choáng váng rồi đấy chứ?

Ngốc! Nếu tôi thật sự ngốc thì tốt biết bao. Hoặc là tôi bị điên giống như người đàn ông phía sau này. Như vậy, tôi sẽ không cần phải đau khổ đối diện với tất cả tội ác.

Nhưng không thể, tôi vô cùng tỉnh táo, thấy rõ ràng mọi thứ.

Sau lưng, hắn bắt đầu kéo tôi di chuyển lùi lại. Những tiếng kêu sợ hãi từ bốn phía nổi lên.

Tôi biết rõ tại sao. Phía sau chính là vực thẳm, là cái chết!

Tầng sáu, so với những toà nhà cao chót vót thì quả là thấp, nhưng cũng quá đủ để làm cho người ta ngã chết!

"Ha ha ha ha!" Đường Tỉ Lễ bắt đầu cười ngây dại, từng bước lui về phía sau.

"Ta muốn bay, ta muốn bay..."

"Đừng như vậy, anh nghe này!"

"Lại đây đi, lại đây!"

Đường Tỉ Lễ chợt dùng thêm sức, tôi đã bắt đầu cảm giác được những trận gió đang thổi mạnh ở đằng sau. Chúng tôi từng bước lùi về, bọn họ lại từng bước tới gần.

"Anh hãy nghe tôi nói, phía sau rất nguy hiểm, chúng ta xuống dưới lầu bay, xuống dưới lầu nhé!" Bác sĩ lại dang rộng hai tay làm tư thế trấn an, nhẹ nhàng khuyên bảo.

Nhưng ông ta hình như đã quên, người này là kẻ điên, sao có thể hiểu được lời khuyên của ông ta. Hơn nữa, ở mặt đất làm sao bay nổi, chỉ có ở chỗ cao, ở chỗ cao mới có thể giương cánh bay xa.

Đường Tỉ Lễ vẫn tiếp tục lảo đảo lùi ra sau. Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi tử thần tuyên án.

"A!" Đó là tiếng kêu sợ hãi, vặn vẹo. Đường Tỉ Lễ ở phía sau đã nhanh chóng đặt tôi lên thành ban công. Chỉ cần hắn tiến thêm một chút nữa, tôi cũng sẽ ngã xuống theo hắn.

Tất cả mọi người đều tuyệt vọng, không dám tới gần. Bởi vì họ biết, một khi tới gần sẽ chỉ làm cho chúng tôi chết nhanh hơn.

Lúc này, cùng với tiếng hét chói tai, tôi còn nghe được những tiếng bước chân dồn dập, bối rối, còn có cả tiếng thở dốc.

Trước cửa nhanh chóng xuất hiện một bóng người quen thuộc. Hắn đứng ở đó nhìn tôi, không dám thở. Ánh mắt trợn to chứa đầy sự sợ hãi, trong mắt đều là bối rối. Hắn tới gần, cả người phát run.

Tôi chua xót cười, nhìn hắn, đờ đẫn khép mắt lại.

"A, đến đây, đến a! Sự xuất hiện của hắn làm cho Đường Tỉ Lễ lập tức trở nên kích động, tăng thêm lực, siết chặt lấy tay tôi, thân mình loạng choạng.

Sau đó là những tiếng hét chói tai. Hắn lại càng gấp, vươn tay ra như muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng lại bắt gặp cái nhìn lạnh lẽo của tôi.

"Không! Đừng!" Hắn dùng ánh mắt cầu xin hướng về phía tôi, từng bước tiến lại gần.

Vô dụng thôi! Tôi buồn bã cười, lạnh lùng liếc hắn một cái. Nếu hắn đã tới đây, vậy thì kết thúc mọi thứ đi. Kết thúc tất cả trước mặt hắn!

Hãy chăm sóc tốt cho Tinh Vũ! Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi nhẹ nhàng mấp máy khóe miệng, yên lặng hướng về phía Đường Diệc Diễm, tiếp theo, tôi biểu lộ với hắn những cảm xúc đã rất lâu rồi tôi không biểu lộ, ấm áp nhất, chân thành nhất, nở một nụ cười thật hạnh phúc, không có bi thương.

"Không!" Khi tôi xoay người thả mình nhảy xuống, phía sau vang lên tiếng kêu tê liệt, đau đớn.

Tôi bình tĩnh nhắm mắt lại, thong dong ngả người ra sau. Đã xong, tất cả mọi đau khổ... vĩnh biệt con, vĩnh biệt Đường Diệc Diễm!

"Không!"

Một đôi tay giật mạnh lấy thân thể tôi, tôi vội mở mắt ra, trừng lớn, phía trên, Đường Diệc Diễm đang gắt gao bắt lấy khuỷu tay của tôi, tay kia gian nan túm chặt lan can, không chịu buông, bởi vì cố sức mà gân xanh trên mặt hiện rõ, mà sau lưng, Đường Tỉ Lễ đang chậm rãi giơ dao lên.

Dao... loé lên ánh sáng chói mắt!

"Buông tay mau!" Tôi hướng về phía Đường Diệc Diễm hô to: "Phía sau!"

Đường Diệc Diễm thậm chí còn không thèm quay đầu, gắng hết sức kéo tôi lên...

Tại sao hắn không né, dao sắp đâm đến...

"Đừng!" Mắt nhìn thấy dao xẹt qua không trung tạo nên một đường cong lạnh như băng, ngay sau đó hạ xuống. Tôi sợ tới mức thét chói tai, nhắm mắt lại.

"Ba!" Đó là âm thanh của cái gì đó bị đâm, tôi nhắm mắt lại nhưng lại bị thứ gì đó che phủ, mang theo mùi vị của máu bay vào trong mũi. Tôi lập tức mở mắt ra, bị hình ảnh trước mắt làm cho hoảng sợ đến ngây người. Trước mặt, thân mình Đường Diệc Diễm che ở trên đỉnh đầu của tôi, máu tươi đỏ sẫm theo lưng hắn chảy xuống, nhanh chóng nhiễm đỏ cả quần áo, phía sau, Đường Tỉ Lễ dùng bộ mặt dữ tợn nghiến răng nghiến lợi nắm chuôi dao còn đang cắm trên lưng Đường Diệc Diễm, thần trí bất ổn khẽ thì thào.

"Diệc Diễm, Diệc Diễm!" Tôi kinh hoàng hô lên, lệ rơi đầy mặt, mồ hôi còn lưu lại trên trán hắn rớt xuống khuôn mặt tôi, chua xót, nhưng phía sau như vậy mà hắn vẫn còn không chịu buông tay, gắt gao cắn khớp hàm, dùng hết toàn lực kéo tôi lên. Chờ đến khi chân tôi vừa chạm đất, hắn lập tức kiệt sức ngã xuống.

"Diệc Diễm!" Tôi đỡ lấy thân mình đang trượt xuống của hắn, máu tươi lập tức nhiễm đỏ cả tay tôi. "Diệc Diễm! Diệc Diễm!"

"Hung thủ! Đã chết, ha ha ha... ha ha ha ha..." Ngay khi Đường Diệc Diễm ngã xuống, Đường Tỉ lễ cũng rút dao ra, máu càng tuôn xối xả, tôi vừa khóc vừa ôm thân mình Đường Diệc Diễm. "Diệc Diễm, Diệc Diễm!"

Đường Tỉ Lễ dường như nổi cơn điên hướng về phía chúng tôi đánh tới, tôi ra sức ngăn chặn, giằng co với hắn.

Ngay tại thời khắc đó, bác sĩ thừa cơ vọt lên, vài người khác vội giữ Đường Tỉ Lễ đang điên cuồng lại. Hắn vẫn tiếp tục điên cuồng mà la to, giãy dụa.

"Diệc Diễm, Diệc Diễm!" Tôi không ngừng gọi tên Đường Diệc Diễm, hắn nằm trong lòng tôi, nhìn tôi, cười một cách suy yếu: "Em rốt cuộc đã chịu gọi anh rồi!"

"Diệc Diễm, Diệc Diễm!" Ngốc qúa, tại sao lại ngốc như vậy, rõ ràng đã biết, rõ ràng biết em hận anh, tại sao còn đối xử tốt với em như vậy, tại sao!

"Bác sĩ, bác sĩ!" Tôi khóc hô, gắt gao ôm Đường Diệc Diễm, bác sĩ đang kìm giữ Đường Tỉ Lễ lập tức chạy đến bên người chúng tôi, ba chân bốn cẳng nâng thân mình Đường Diệc Diễm lên.

"Diệc Diễm, Diệc Diễm!" Tôi gắt gao theo sát bên người Đường Diệc Diễm, lo lắng gọi, nước mắt mơ hồ trong mắt tôi.

"Duyệt Vũ... Duyệt Duyệt..." Tiếng nói của Đường Diệc Diễm dần dần trở nên vô lực, nhưng hắn vẫn gắt gao nắm lấy tay tôi.

"...Anh trả bọn họ, đều trả hết, không cần tiếp tục..." Tiếng của hắn càng ngày càng trở nên nhỏ hơn.

"Diệc Diễm, Diệc Diễm..." Tôi lớn tiếng hô, trơ mắt nhìn Đường Diệc Diễm khép mắt lại. "Không... Không... Diệc Diễm!"

"Diệc Diễm!" Tôi theo bên cạnh cáng, gắt gao nắm tay Đường Diệc Diễm, trên người, trên tay tất cả đều là máu của hắn, nhìn thấy ghê người, tôi lo lắng la lên, khóc rống, chạy, chạy, dưới chân bỗng nhiên trở nên run rẩy, một trận đau đớn cùng cực bắt đầu lan tràn khắp cơ thể tôi...

Trước khi té xỉu, tôi mơ hồ nhìn thấy bóng Đường mẫu đi nhanh về phía tôi, đầu đau quá, đau kịch liệt. Một khắc trước khi ngã xuống, tôi cảm giác được cơ thể nhu nhuyễn của mình trượt mạnh, tiếp theo, cơ thể truyền đến những cơn đau kịch liệt, tôi chỉ nghe được những tiếng kêu bối rối truyền đến bên tai.

"Bác sĩ, có người ngã xuống lầu!"

"Tiểu Phi"

Nằm xuống nền đất, trên trán có thứ chất lỏng ấm áp lưu lại, đầu càng đau dữ dội, tựa như bị xé rách, trước mắt tối đen. Cuối cùng tôi không còn nghe được bất cứ thanh âm nào nữa...

"Hô hấp, hô hấp!" Bên tai là những âm thanh hỗn độn, đầu đau quá, đau quá. Tôi liều mạng muốn mở to mắt, nhưng lại vẫn bất lực, chỉ nghe thấy những tiếng vang không ngừng truyền đến bên tai, tiếng kêu la đầy trống rỗng, thanh âm hỗn loạn lạnh như băng của máy móc...

"Truyền máu, tiếp thêm máu!"

"Bác sĩ, huyết áp đang giảm xuống, tim đập rất chậm!"

"Máy tạo nhịp tim, chuẩn bị!"

"Vâng"

"Huyết áp 60, tim đập không ổn!"

"Lại một lần nữa!"

"Vâng"

Ồn quá, thật ồn ào! Tại sao lại ồn như vậy!

Rốt cuộc, tôi mở mắt, chậm rãi lướt qua nơi phát ra tiếng ồn, cách đó không xa, phòng giải phẫu còn chưa kịp ngăn ở bên kia, Đường Diệc Diễm đang được đeo ống thở, bác sĩ cầm trên tay máy tạo nhịp tim lần lượt đánh trên người hắn, thân mình hắn dường như đã hư thoát, dần suy yếu.

"Diệc... Diệc..." Tôi muốn vươn tay ra, muốn gọi tên hắn, nhưng như thế nào cũng không thể, chỉ biết rớt nước mắt. Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn thân mình Đường Diệc Diễm lần lượt hạ xuống thật mạnh. Trên màn hình, đường cong biểu trưng cho nhịp tim của hắn đang dần chạy thành một đường thẳng.

Không, không... Diệc Diễm... Tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại! Đừng chết, không được chết! Tuy rằng em hận anh, nhưng em thà rằng chính mình chết đi, cũng không mong anh sẽ gặp chuyện không may!

Cho đến bây giờ, đau khổ đều là bởi vì em yêu anh, oán hận anh đến như vậy, nhưng lại yêu anh quá sâu đậm, yêu người làm tổn thương chính bản thân em!

Diệc Diễm... Diệc Diễm!

"Tiểu thư, tiểu thư!" Có vài bóng người thấp thoáng trước mắt tôi, nhưng ánh mắt của tôi lại thẳng tắp nhìn về vị trí của Đường Diệc Diễm.

"Tiểu thư... Tiểu thư..."

"Hô hấp, hô hấp..." Hô hấp? Là ai đang gọi tôi? Bảo tôi hô hấp?

Đúng vậy, tại sao lại cảm thấy lạnh thế này, tại sao tất cả dường như đều trở nên nhẹ bẫng, tại sao lại cảm thấy mờ mịt.

"Bác sĩ, cô ấy mở to mắt, nhưng không hiểu tại sao vẫn không có phản ứng?"

"Bác sĩ, huyết áp đã hạ xuống mức thấp nhất!"

"Tăng áp!"

Vì cái gì, càng ngày càng lạnh, dần dần, tai không còn nghe được bất cứ âm thanh nào nữa, chỉ có ong ong không ngừng, thân thể dường như trở nên thật nhẹ. Thậm chí tôi bắt đầu cảm giác được linh hồn không chịu khống chế muốn thoát ly thể xác.

Đúng vậy, sao tôi lại quên, sao lại quên mất, lúc giằng co với Đường Tỉ Lễ, hắn đã đâm một nhát rất sâu bên hông tôi, nhưng tôi không mở miệng, chỉ quan tâm đến Đường Diệc Diễm, hơn nữa lúc lăn từ trên lầu xuống, đầu tôi cũng bị va đập mạnh! Đúng vậy, bác sĩ đang bảo tôi hô hấp, không ngừng bảo tôi, gọi tôi. Nhưng tôi nghe không được, bắt đầu nghe không rõ ràng nữa.

Thứ gì đó trước mắt cũng bắt đầu biến thành một mảnh sương trắng đục ngầu, vô số khuôn mặt quen thuộc xuất hiện chớp nhoáng rồi lại biến mất trước mắt tôi.

Tôi cố gắng nhìn rõ, nhưng tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, bóng đen dần dần bao phủ, giây cuối cùng, tôi rốt cuộc cũng nghe được tiếng tim đập, ngay khi tưởng rằng cái gì cũng không thể nghe được nữa, lại truyền đến được tiếng nói không tưởng. "Sống lại rồi, sống lại rồi, bệnh nhân sống lại rồi!"

Tiếng kêu kinh hỉ, thiết bị hiển thị tiếng tim đập nặng nề của Đường Diệc Diễm, một nhịp, lại một nhịp. Lẽ ra nên vui sướng mới đúng, nhưng tại sao, cuối cùng tôi lại nghe được tiếng cảnh báo phát ra từ thiết bị.

"Giọt..." Là ai. Ngừng hô hấp, tôi không còn khí lực để tìm hiểu nữa, tôi biết, hiện tại tôi mệt mỏi quá, rốt cuộc không tài nào mở mắt ra được. Rất muốn ngủ, rất muốn...

Trong đầu đã là một mảnh trắng xoá, không có giới hạn, không tìm thấy điểm cuối, tôi biết, đi qua đó, nhẹ nhàng mà bước vào, luôn luôn có một nơi thật ấm áp đang chờ tôi. Nơi ấm áp, không có đau khổ, chỉ có hạnh phúc!

Đây là cảm giác của cái chết sao? Phải không?

Như vậy...

Diệc Diễm, vĩnh biệt, người đàn ông cùng em dây dưa suốt chín năm!

Em hận anh, nhưng em lại yêu anh nhiều hơn cả, yêu vô cùng!

Xin lỗi anh, hãy để em được giải thoát trước!

"Diệc Diễm, nếu sau này em chết trước, anh sẽ thế nào?"

"Nói bậy, Diệp Sương Phi, anh không cho phép em chết trước anh!"

"Đường Diệc Diễm, anh tưởng anh là thần chắc? Chuyện gì cũng có thể quản sao!"

"Đương nhiên, anh không cho phép em tàn nhẫn như vậy, em biết rõ là anh không thể chịu đựng được, cho nên, không được!

"Như vậy anh chết trước em thì được sao?"

"Chúng ta cùng nhau chết?"

"Ha ha ha, sao có thể chứ! Chẳng lẽ chúng ta hô 1,2,3, là sẽ chết?"

"Bà xã. Dù sao, anh muốn cả đời này, cả kiếp sau nữa, vĩnh viễn vĩnh viễn đều được cùng em ở một chỗ!"

"Được, ông xã, chúng ta ước định đời đời kiếp kiếp!"

"Đời đời kiếp kiếp..."

Em xin lỗi, Diệc Diễm, xem ra em phải bội ước rồi!

Em nợ anh, vậy thì cứ để em nợ đi, như thế, kiếp sau em mới có thể tìm được anh, tìm được hạnh phúc của chúng ta!

Sau đó...

oOo

Là ai, tôi là ai?

Tôi mê man nhìn người phụ nữ trước mắt. Bà ấy nói, bà ấy là mẹ của tôi. Tôi dại ra nhìn bà ấy, nhưng lại không cảm giác được một chút ấm áp của người mẹ. Người phụ nữ này từ sau khi tôi mở mắt ra vẫn luôn canh giữ bên người tôi, khóc, mỗi lần nhìn tôi, hai mắt lại đỏ bừng, có lẽ bà ấy thật sự là mẹ của tôi, nếu không thì sao lại đau khổ như vậy?

Nhưng tôi thật sự không thể nhớ được, cái gì cũng không nhớ. Bao gồm cả bà ấy!

Nhưng bà ấy dường như cũng không hề phiền chán, không sợ phiền phức mà lần lượt nói cho tôi biết những chuyện trước đây, mỗi khi nhìn thấy sự chua xót trong mắt bà, lòng tôi lại dâng lên một sự khó chịu. Nhưng cũng gần như trong nháy mắt, tôi đã nói tôi không biết bản thân mình là ai, cho nên, nỗi buồn kia gần như cũng là bởi vì sự cố gắng của người phụ nữ này! Một người hết sức xa lạ lại kiên trì với tôi.

Sau khi tỉnh lại vài ngày, có rất nhiều người đến thăm tôi, nhưng một người tôi cũng không quen, mỗi một người trong số bọn họ khi nhìn tôi đều mang theo biểu tình quái dị. Trong ánh mắt có kinh ngạc, khiếp sợ, đáng thương, thậm chí là hoài nghi.

Hoài nghi? Hoài nghi tôi làm bộ mất trí nhớ sao? Nhưng tại sao cần phải làm bộ, nhớ không nổi bản thân mình là ai, nhớ không nổi những gì mình đã trải qua, thậm chí không biết mình có phải là người tốt hay không, loại cảm giác này, ai muốn làm bộ đây?

Hôm nay, bác sĩ nói rằng tôi có thể ra ngoài phơi nắng một chút, tỉnh lại cũng đã được hơn mười ngày, tôi rốt cuộc cũng có thể ra khỏi phòng bệnh buồn chán kia, không cần mỗi ngày đối mặt với bốn bức tường trắng.

Bên ngoài, trời xanh, mây trắng, ai mà không thích!

Tôi nhờ mẹ đẩy giúp xe lăn ra hoa viên. Ánh sáng mặt trời làm cho tôi nheo mắt lại, nâng tay lên để che.

Tôi theo bản năng lấy tay ngăn trở tầm nhìn. Cố mở to mắt, đợi đến khi chậm rãi thích ứng với ánh sáng mãnh liệt, tôi mới từ từ hạ tay xuống, một bóng người lại gắn lên đỉnh đầu tôi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt... Người đàn ông này... bộ dạng thật đúng là đẹp. Tây trang giày da, ngũ quan xuất sắc, dáng người cao gầy, còn cả đôi mắt đẹp đẽ thâm thúy lóe ra ánh sáng hổ phách.

Anh ta là...

Tôi nghi hoặc nhíu mi. Kỳ quái nhất chính là ánh mắt của người đàn ông này nhìn tôi...

Thâm tình!?

Không ngờ trong đầu tôi lại hiện lên từ đó. Tôi có chút quẫn bách cúi đầu, anh ta làm gì mà nhìn người ta như vậy, không biết tôi sẽ thẹn thùng sao? Kì lạ!

"Tôi... quen anh sao?" Rốt cuộc, tôi nhịn không được mở miệng hỏi, môi khẽ nhếch. Nếu như tôi quen biết anh chàng đẹp trai này, số mệnh có phải đã đối với tôi quá tốt rồi hay không?

Anh ta chua xót cười cười, lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

Có ý gì?

Cuối cùng, anh ta không hề trả lời câu hỏi của tôi, mà ngồi xổm xuống bên người tôi. Tôi chú ý lúc anh ta ngồi xuống, lưng có hơi mất tự nhiên cứng đờ. Trên khuôn mặt hiện lên một chút đau đớn, giống như, anh ta cũng bị thương?

"Anh không khoẻ sao?" Tôi lại tò mò hỏi, không rõ vì sao lại có sự tò mò đối với người đàn ông này như vậy.

Thậm chí khi hai tay của anh ta đặt lên tay cầm của xe lăn, tôi cũng không cảm thấy phản cảm.

Anh ta lắc đầu, bao lấy bàn tay đang đặt trên tay vịn bên phải của tôi. "Anh tên là Đường Diệc Diễm. Từ nay... chúng ta có thể làm bạn được không?" Nói xong, ý cười theo khuôn miệng anh ta mở rộng, anh ta cười đến sáng lạn, tựa như lúc ánh mặt trời ngay lúc này đây, ấm áp lòng người!

Khoé miệng tôi cũng cong lên. Có gì không thể đâu!

Lúc này, ánh mặt trời thật sự rất sáng lạn!

Mục lục
Ngày đăng: 03/04/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục