Gửi bài:

Quyển 2 - Chương 11

Theo đám đông tan tầm bước ra khỏi đại sảnh công ty, một chiếc xe thể thao màu bạc đã sẵn sàng đi tới bên người tôi, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống.

Đường Diệc Diễm!

Tôi siết chặt tập công văn trong tay, dừng lại.

"Lên xe!" Đường Diệc Diễm nhìn tôi, giọng điệu tựa như không cho phép cự tuyệt.

"Thực xin lỗi, tôi còn có việc!" Tôi xoay người, dồn dập bước về phía trước.

Bước đi hỗn độn, trong lòng cũng cảm thấy bối rối.

Không thể tiếp tục dây dưa nữa, càng không thể lún sâu!

Tôi nín thở, đi rất nhanh. Phía sau bỗng truyền đến tiếng mở cửa xe. Anh đuổi theo?

Tôi căng thẳng, bước đi càng nhanh hơn, giày cao gót nện xuống mặt đất những nhịp không có quy tắc, dưới chân đột nhiên lảo đảo, mắt cá chân truyền đến một trận đau đớn!

"A..." Thân mình lập tức ngã xuống đất.

"Sao em vẫn như vậy!" Đường Diệc Diễm vươn tay đúng lúc đỡ lấy thân mình đang nghiêng ngả của tôi, vững vàng ôm vào lòng.

"Đi đường suốt ngày bị ngã!" Trong mắt anh tràn đầy sự yêu chiều, nhẹ nhàng đưa tay vuốt những sợi tóc đang bay hỗn loạn trên trán tôi.

"Tôi..." Mắt cá chân đau đớn khiến tôi nhíu mi, theo thói quen lại định cắn môi.

"Em thật sự một chút cũng không thay đổi!" Đường Diệc Diễm thở dài, ngón tay xẹt qua vành tai của tôi, chạm đến hai cánh môi, nhẹ nhàng ma sát. "Không phải đã nói là đừng cắn môi như vậy rồi sao? Sẽ đau!"

Thân mình tôi run lên, theo dõi đôi mắt tràn đầy nhu tình của anh, sự thâm tình trong đó dường như khiến cho người ta phải chìm sâu vào. Tôi khốn quẫn nhắm chặt mắt.

"Đường tiên sinh..." Tôi đẩy anh ra một chút, làm ra vẻ trấn tĩnh. "Mong anh tự tr..."

Lời của tôi còn chưa nói xong, Đường Diệc Diễm đã cúi người xuống, chặn ngang đem tôi ôm lấy!

Ngay trước đám đông!

"Đường Diệc Diễm..." Tôi sợ tới mức thét chói tai."Thả tôi xuống!"

Anh đang làm cái gì thế này! Chẳng lẽ không thấy được những ánh mắt kinh ngạc của mấy người đó hay sao? Những biểu tình đầy kinh hách, những tiếng hít thở nặng nề...

Đường Diệc Diễm không chút để ý tới tiếng hét của tôi, đè lại thân mình đang giãy dụa của tôi, thẳng một đường ôm tôi đi về phía xe!

Đặt tôi ngồi vào trong, anh cũng xoay người lên xe, liếc nhìn tôi một cái rồi nói: "Ngay từ đầu em chịu nghe lời anh thì đã không xảy ra chuyện gì rồi không?"

Cái gì? Ý của anh là do tôi tự tìm sao!

Tôi đỏ mặt, nhìn xuyên qua cửa kính xe, cảm nhận rõ những ánh mắt đầy tò mò, những tiếng nói nhỏ khe khẽ...

Tôi trừng anh, lại phát hiện trong mắt anh tràn đầy ý cười.

"Còn không lái xe!" Tôi lườm anh một cái, chẳng lẽ anh muốn để họ hiểu lầm hay sao?

Đường Diệc Diễm từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, khóe miệng cong lên, chuyển động vô lăng, xe chậm rãi chạy.

Tôi âm thầm thở ra!

"Chân còn đau không?"

"Vẫn... ổn!" Tay của tôi lén lút chạm đến mắt cá chân, xoa bóp vùng bị đau.

Tôi nhíu mi, hình như thật sự bị trật khớp. Tôi cố nén từng cơn co rút đau đớn, không ngờ lại bị Đường Diệc Diễm phát hiện!

Lúc này, bên tai vang lên một tiếng thở dài khe khẽ đầy bất đắc dĩ!

Tiếp theo, xe bỗng dừng lại ở ven đường!

"Anh..." Tôi nghi hoặc nhìn Đường Diệc Diễm.

Anh lại muốn làm gì!

Đường Diệc Diễm nhìn tôi, không nói gì.

Giây tiếp theo, anh cúi người xuống, vươn tay ra, mà mục tiêu... lại đúng ngay mắt cá chân của tôi!

"Đường Diệc Diễm, anh làm gì!" Anh nhẹ nhàng nâng gót chân tôi lên, đặt trên đùi. Hai tai tôi phút chốc nóng bừng, mắt cá chân bị tay anh cầm nắm cũng trở nên nóng bỏng!

"Bỏ ra!" Tôi xấu hổ không chịu nổi, vội vàng nói lớn tiếng, giãy dụa. Anh đang làm cái gì vậy! Tư thế này thực quá mất mặt! Tôi chật vật lấy tay chống đẩy anh, vẫn đang ở trên đường cái, sao anh có thể làm như vậy!

Đường Diệc Diễm vẫn cầm lấy mắt cá chân của tôi, cúi đầu, tay nhẹ nhàng mơn trớn khắp vùng bị sưng đỏ. "Đừng nhúc nhích!"

"Nhưng mà..." Anh cúi nửa người, tôi phải xoay thân mình, chân cũng đặt trên đùi anh, tư thế như vậy muốn tôi yên lặng thế nào được!

Lúc này, những người đi ngang qua bãi cỏ ở đằng xa cũng nhìn về phía chúng tôi, ánh mắt như trêu tức.

Tôi còn thiếu nước tìm một cái thùng để chui vào.Vậy mà anh còn bảo tôi đừng nhúc nhích!

Nhưng mắt cá chân bỗng nhiên truyền đến cảm giác thoải mái làm những dây thần kinh đang buộc chặt của tôi lập tức dịu xuống. Trước mắt, bàn tay ấm áp của Đường Diệc Diễm đang chạm vào chỗ sưng đau của tôi, nhẹ nhàng xoa nắn.

Anh chuyên tâm mát xa, như là đang che chở bảo vật trân quý nhất!

Cảm giác đau đớn dường như đã biến mất, chỉ còn lại sự cảm động!

Cao cao tại thượng như anh vậy mà...

Lông mày tôi đang nhíu chặt lại cũng bắt đầu giãn ra, mặt lại càng đỏ. Tôi ngẩn người theo dõi anh...

Mi mắt buông xuống, lông mày đen rậm, cái mũi cao thẳng, cánh môi hé mở...

Tất cả đều quen thuộc đến như vậy... ở trong trí nhớ, trong từng giấc mơ của tôi vẫn chưa bao giờ rút đi.

Diệc Diễm!

Hốc mắt phút chốc nóng lên, tôi nghẹn ngào khép mắt lại.

Đường Diệc Diễm, đừng... đừng dịu dàng với em như vậy!

Em sẽ chỉ làm liên lụy đến anh!

Người ta một khi sợ hãi mất đi thứ gì đó sẽ trở nên yếu đuối!!!

Nếu em đứng bên cạnh anh, em sẽ vĩnh viễn trở thành mối uy hiếp của anh, vĩnh viễn đều là mục tiêu công kích cho địch thủ của anh.

Anh sinh tồn trong môi trường nhất định phải tranh đấu, còn em sẽ trở thành vết thương trí mạng của anh!

Em không muốn! Không muốn anh lại vì em mà chịu thương tổn, không muốn anh vì em mà trở nên hèn mọn!

Không có em, anh mới có thể không có chút cố kỵ nào, sẽ không bị người khác quản chế!

"Còn đau không?" Đường Diệc Diễm ngẩng đầu, thân thiết nhìn tôi, trong mắt tất cả đều là đau lòng!

Trái tim tôi khẽ run lên, vội vàng rút chân về, co quắp giấu dưới váy. "Tốt... Tốt hơn nhiều rồi!"

"Nếu đau quá, anh đưa em đi bệnh viện nhé?" Dường như anh vẫn còn lo lắng, nhìn chằm chằm mắt cá chân của tôi, vết sưng đỏ đã muốn chậm rãi tiêu tán!

Chân thật sự không thấy đau!

Tôi lắc đầu, xấu hổ cười. "Thật sự đỡ hơn nhiều rồi, không ngờ rằng anh còn cũng biết làm như vậy!"

Trong mắt Đường Diệc Diễm bỗng hiện lên một tia chua xót, khẽ nhếch môi tự giễu. "Anh còn có rất nhiều việc mà em không ngờ tới!"

Tôi yếu đuối cúi đầu, trốn tránh ánh mắt cực nóng của anh.

Đường Diệc Diễm, anh thật ngốc, nhiều năm như vậy rồi vẫn còn cố chấp đi yêu một người chỉ biết thương tổn anh!

Em không xứng!

"Đi ăn cơm đi! Anh đói rồi!" Thấy tôi im lặng, Đường Diệc Diễm thu hồi tầm mắt, phát động xe.

Tôi không thể cự tuyệt, chỉ biết cô đơn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài vẫn là đô thị phồn hoa mà lạnh lùng giống trước đây!

Mục lục
Ngày đăng: 04/04/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục