Gửi bài:

Chương 8

Trong nhà hàng trang hoàng thanh nhã, không khí tuyệt vời, bên cái bàn kê sát cửa sổ ở một góc có hai nam một nữ đang ngồi. Không khí... rất kỳ lạ!

Nhìn người đàn ông đối diện, Dư Nguyên Huân ngàn lần cũng không ngờ được cư nhiên Trình Khải cũng đến đây, sau đó ánh mắt cất chứa vẻ không vui lập tức liếc ngang qua cô gái đang không biết làm sao kia.

Bị liếc đến không còn cách nào, Giang Dục Phương xấu hổ mà cười, còn chưa kịp giải thích nguyên nhân tại sao lại có thêm một kẻ theo đuôi thì đã nghe thấy kẻ theo đuôi kia cười ha ha mà mở miệng trước...

"Tổng giám đốc Dư, thật ngại quá, để anh phải tiêu pha mà mời cơm thế này..." Cười đến mức con mắt cũng híp lại, câu nói thân thiện của Trình Khải làm cho đối phương chỉ có thể nén bực bội mà ngoan ngoãn bỏ tiền mời khách.

"Đâu có gì!" Thầm cắn răng, Dư Nguyên Huân ngoài cười nhưng trong không cười mà phun ra một câu nói xã giao giả dối: "Chỉ là một bữa cơm thôi, có thể cùng ăn cơm với anh Trình là vinh hạnh của tôi."

Dùng vẻ mặt "thấy chưa, đã nói là nể mặt anh ta" mà liếc qua cô gái bên cạnh, Trình Khải cười rất đắc ý.

Thôi đi! Người ta là lịch sự, không nỡ để anh khó xử, được không?

Ném trả một cái liếc mắt xem thường, Giang Dục Phương biết một là Dư Nguyên Huân không có việc thì không đến, hai là hai tên đàn ông này không vừa mắt lẫn nhau, nếu phải cùng ngồi ăn cơm, bọn họ không sao nhưng có thể chính cô sẽ bị loét dạ dày trước, cho nên lập tức quyết định tốc chiến tốc thắng.

"Tổng giám đốc, anh tìm tôi có việc sao?" Đi thẳng vào vấn đề, cô không muốn lãng phí thời gian.

Nghe thế, ánh mắt cùng sự chú ý lại trở về trên người cô. Dư Nguyên Huân yên lặng mà nhìn cô trợ lí cũ trước mắt này, không hiểu tại sao ba mình lại quan tâm cô ta như vậy. Sau đó không khỏi hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt không kiên nhẫn mà nói: "Bữa cơm này là ba tôi ép tôi đến chứ không phải ý của tôi, cô đừng nghĩ quá nhiều."

"À!" Khẽ đáp một tiếng, có chút ngạc nhiên, lại có chút cảm động vì chủ tịch Dư "đã nói là làm", Giang Dục Phương gật đầu, trong nhất thời cũng không biết nên nói gì mới phải.

"Nói thật, tôi thật không hiểu rốt cuộc cô có chỗ nào tốt mà có thể khiến cho ba tôi coi trọng cô như thế?" Trên mặt tràn đầy vẻ bực bội, Dư Nguyên Huân tiếp tục phê bình rất độc địa.

"Một trợ lí cả ngày không ngừng xảy ra chuyện, có một đống phiền hà, tôi vừa thấy là đã phiền chết đi được, nhưng nếu ba tôi đã không thể không có cô thì cô cứ về Dụ Á đi!" Hoàn toàn có dáng vẻ của một đại thiếu gia chưa từng có kinh nghiệm, chưa từng nếm gian khổ, làm như anh ta đồng ý để cho Giang Dục Phương về Dụ Á là một ân huệ rất lớn mà đã quên mất rằng người ta sớm đã có công việc mới.

Sớm biết anh ta không vừa mắt với mình, trước đây đã nghe nhiều, thấy nhiều vẻ mặt cùng lời nói cay nghiệt này, cho dù Giang Dục Phương tràn đầy khó chịu nhưng dựa vào sự tôn trọng đối với chủ tịch Dư mà trước giờ cô rất khoan nhượng với Dư Nguyên Huân.

Cho dù trước đây bị hạnh họe đến không chịu nổi, cô cũng chỉ đưa đơn từ chức mà thôi, chưa từng mở miệng nói lời cay nghiệt, vì thế hôm nay cô cũng không tính ngoại lệ.

Cô có thể nhẫn nhưng không có nghĩa là chàng trai bên cạnh cô có thể nhịn.

"Con mẹ nó, phun ra toàn là những lời thối tha!" Giọng nói nhẹ nhàng lại thốt ra những lời cực kỳ thô tục, Trình Khải dùng khuôn mặt cười khanh khách mang theo vẻ trào phúng đáp trả. "Anh không hiểu Dục Phương có gì tốt, đó là anh không có mắt. Nhưng không có mắt cũng không có gì đáng nhục mà đáng nhục là bản thân anh không biết, lại còn rất tự nhiên mà để lộ cho người ta biết."

Con mẹ nó! Nói chuyện cay nghiệt khó nghe đến thế, cho Dục Phương còn là trợ lí của hắn ta sao, có thể để cho hắn ta mặc sức làm nhục sao?

Ai đám ức hiếp người của hắn, hắn liền khiến cho người đó mất mặt!

"Anh nói cái gì?" Thật không dám tin hắn sẽ nói trả như vậy, Dư Nguyên Huân tức đến nỗi mặt tức khắc đỏ lên, phẫn nộ mà hỏi.

"Tôi nói anh là một tên ngốc không có mắt, không biết tốt xấu cũng không biết tôn trọng người khác. Nếu vài năm nữa Dụ Á do anh lãnh đạo thì tôi tuyệt đối không chạm vào cổ phiếu của Dụ Á!" Việc kinh doanh của một công ty tốt hay xấu thì người lãnh đạo rất quan trọng, nếu có người nối nghiệp như Dư Nguyên Huân thì hắn sẽ cầu nguyện cho các cổ đông khác của Dụ Á.

"Họ Trình kia, anh nói chuyện thật quá đáng!" Tức đến nỗi đỏ mặt tía tai, Dư Nguyên Huân đập bàn rống lên, ngay cả người cũng bật dậy, bộ dáng giống như sắp đánh tay đôi.

"Đâu có!" Khác với sự phẫn nộ của anh ta, Trình Khải lại rất uể oải mà ngửa người trên ghế, thậm chí còn cười hì hì mà chắp tay đáp lễ.

Tên này... cái tên này... Sao lại có loại người như thế chứ?

Giận đến mức run cả người, nói không nên lời, Dư Nguyên Huân suýt nữa là xuất huyết não mà chết.

Giang Dục Phương ở bên cạnh thấy tình hình bất thường, bèn hốt hoảng mà vội vã đứng dậy trấn an. "Tổng giám đốc, đừng như vậy, mọi người đang nhìn kìa."

Anh ta đập bàn cùng rống lên to như vậy khiến cho mọi người trong nhà hàng đều giật nảy mình, đều nhìn chăm chăm sang bên này, ngay cả phục vụ cũng có bộ dáng nếu có biến động nhỏ gì sẽ bay qua ngay lập tức.

Trước chốn đông người, vì giữ thể diện mà cho dù Dư Nguyên Huân có giận dữ đi nữa cũng chỉ có thể nén xuống, vẻ mặt cứng đờ mà nói với cô: "Trợ lí Giang, chắc cô cũng rất rõ thành ý của ba tôi hi vọng cô về lại Dụ Á. Nếu không có vấn đề gì, có thể xin cô nhanh chóng cho tôi câu trả lời được không?" Hôm nay anh ta vì một câu trả lời nên mới đến.

"Cô ấy không về dụ Á!" Giọng nói lười nhác đáng ghét kia lại tự động chen vào.

Hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn hắn, Dư Nguyên Huân chỉ cần câu trả lời của Giang Dục Phương. "Cô nói sao?"

Sớm đã đoán ra anh ta là vì chuyện này mà đến, Giang Dục Phương mỉm cười, giọng nói có vẻ áy náy. "Công việc hiện nay của tôi rất vui vẻ, phiền anh thay tôi nói một tiếng xin lỗi với chủ tịch."

Không ngờ tới cô thà rằng ở lại một tập đoàn đầu tư nho nhỏ cũng không về lại Dụ Á, Dư Nguyên Huân kinh ngạc mà nhìn cô một cái, thế nhưng có thêm một chút nể trọng, sau đó lại hỏi: "Cô chắc chứ?"

"Đã nói là không cần rồi, anh còn lôi thôi làm gì?" Giọng nói lười nhác lại chuyển thành hơi tức giận, tiếp tục duy trì thói quen xấu là nói chen vào.

"Anh mới lôi thôi!" Không nhịn được mà liếc xéo "kẻ nói leo" một cái, lúc này Giang Dục Phương mới nói với Dư Nguyên Huân: "Tôi rất chắc chắn."

Cô có về Dụ Á hay không, Dư Nguyên Huân vốn chẳng bận tâm, lúc này đã có được lời từ chối khéo thì anh ta cũng chỉ gật đầu. "Tôi biết rồi, tôi sẽ nói lại với ba tôi."

Nói xong lại trừng tên đàn ông lười nhác trên ghế kia một cái, lộ ra vẻ chán ghét. "Tôi nghĩ bữa cơm này hay là các người từ từ mà ăn đi, tôi còn có việc, đi trước một bước đây."

"Chờ một chút!" Đột nhiên, Trình Khải lớn tiếng gọi lại người đang muốn đi kia.

"Anh còn có việc gì nữa?" Mới bước được một bước đã dừng lại, Dư Nguyên Huân không vui vẻ gì mà quay đầu lại.

"Không phải bữa cơm này do tổng giám đốc Dư mời sao? Trước khi đi nhớ thanh toán hóa đơn đã!" Bày ra một nụ cười khiến người ta tức đến xuất huyết não, ánh mắt Trình Khải quét qua hóa đơn trên bàn.

A ha ha, may mà đã gọi cơm rồi, bữa này lời to!

Sao trên đời này lại có người mặt dày như thế?

Suýt nữa là tức đến ói máu, Dư Nguyên Huân giận dữ mà quơ lấy hóa đơn, không nói lời nào mà xông tới quầy tính tiền, sau đó nhanh chóng ra khỏi nhà hàng, không muốn cùng kẻ không biết xấu hổ kia hít thở chung một bầu không khí nữa.

"Ha ha ha ha..." Thấy bóng dáng anh ta biến mất khỏi nhà hàng, rốt cuộc Trình Khải không nhịn được nữa mà cười đến ứa nước mắt.

"Anh cũng thật xấu xa!" Biết hắn cố ý chọc người ta, Giang Dục Phương vừa tức giận vừa buồn cười mà lên án, lại ngồi xuống đối diện hắn.

"Không dám! Không dám!" Lại chắp tay khiêm tốn nhưng ánh mắt, khóe miệng tràn đầy đắc ý.

"Thần kinh!" Liếc xéo rồi cười.

Ngay lúc này, thức ăn được đưa lên. Chờ người phục vụ lui xuống, hai người vừa vui vẻ ăn uống vừa nói chuyện phiếm.

"Xem ra vẫn là sức hấp dẫn của anh lớn !" Gật đầu một cái thật mạnh, Trình Khải tự tâng bốc mình.

Thiếu chút nữa là phun hết bữa trưa vừa ăn ra, Giang Dục Phương phỉ nhổ: "Anh có chỗ nào hấp dẫn? Đúng là không biết xấu hổ!"

"Em không về lại Dụ Á mà quyết định ở lại Tiệp Khải, điều đó có thể chứng minh sức hấp dẫn của anh lớn hơn!" Kiêu ngạo mà vạch ra sự thật.

Có người có thể không biết xấu hổ đến trình độ này, coi như là hiếm thấy, Giang Dục Phương chỉ cười xì một tiếng, lười để ý đến hắn, vùi đầu vào ăn uống, nhưng lại nghe hắn mở miệng...

"Được rồi! Nói tóm lại, anh muốn nói với em là anh rất vui khi em ở lại." Mặt mày hớn hở, lòng vui như hoa nở.

A ha ha, cô tiếp tục ở lại Tiệp Khải có nghĩa là sau này hắn có thể ăn đậu hũ tiếp!

Không ngờ hắn lại nói ra tâm tình của mình một cách thẳng thắn như vậy, Giang Dục Phương không khỏi đỏ mặt, đột nhiên cảm thấy trở nên thẹn thùng.

Không chú ý đến sự khác thường của cô, Trình Khải vừa ăn canh vừa nói nhỏ. "Nói thật, anh vẫn không hiểu sao chủ tịch Dư lại thích em như vậy?"

Ở ngoài mặt, tuy chủ tịch Dư nói vì cô theo ông ta đã nhiều năm nên đối xử với cô như con gái. Nhưng nghĩ kỹ lại, ông ta thích cô đến mức không tiếc ép con trai mình đi mời một trợ lí nho nhỏ ăn cơm để tạ tội, như thế rất kỳ lạ.

Nghe thế, Giang Dục Phương quay đầu nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định là không có khả năng để lộ bí mật thì mới nhoài người về phía trước, cực kỳ bí mật mà nhỏ giọng nói: "Em nói cho anh biết, thật ra sau khi em vào Dụ Á rồi mới biết thì ra mẹ em chính là mối tình đầu của chủ tịch!"

"Phụt!" Ngụm canh nóng vừa đưa vào miệng bị phun hết ra, Trình Khải trợn mắt nhìn cô, vẻ mặt rất kỳ lạ.

"Á..." Bị dọa mà kêu lên một tiếng, cô nhanh chóng né tránh sự công kích của canh nóng, ánh mắt khinh bỉ lập tức được bắn tới. "Anh thật là bẩn!"

Cho dù bị mắng, Trình Khải cũng mặc kệ. Hiện giờ cả tim cả não đều bị tin tức vừa rồi xâm chiếm, rồi kêu lên thất thanh. "Mẹ em là mối tình đầu của chủ tịch Dư?"

"Đúng vậy!" Gật đầu, Giang Dục Phương nói rất nghiêm túc: "Sau khi em vào Dụ Á rồi thì mới nghe mẹ em nói, sau đó em nói bóng nói gió mà dò hỏi chủ tịch, chủ tịch cũng không phủ nhận!"

Cho nên chuyện này không phải là giả.

"Thảo nào! Thảo nào..." Tự lẩm bẩm, rốt cuộc bây giờ Trình Khải đã bừng tỉnh mà hiểu ra.

A ha... Chân tướng đã rõ ràng! Khó trách chủ tịch Dư giật dây gộp cô và Dư Nguyên Huân lại với nhau, thì ra là muốn "nối tiếp duyên xưa".

"Thảo nào cái gì?" Không hiểu hắn đang thảo nào cái gì, Giang Dục Phương lấy làm lạ mà hỏi.

"Không, không có gì!" Lắc đầu phủ nhận, hắn không nén được mà cười trêu chọc: "Vậy mẹ em có hối hận hay không?" A ha, nếu lúc đó mẹ của cô gả cho chủ tịch Dư thì bây giờ đã là một quý phu nhân rồi.

Biết rõ hắn đang cười cái gì, Giang Dục Phương trợn mắt mắng: "Không có đâu! Ba mẹ em rất yêu thương nhau, bây giờ đang sống một cuộc sống nông nhàn rất vui vẻ ở miền Nam!"

Yêu thương nhau...

Nghe đến từ nay, Trình Khải lại nhớ đến lời thổ lộ của mình lúc nãy còn chưa được trả lời, sau đó không khỏi cười mà nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, thừa dịp mà hỏi: "Vậy... có muốn cho anh và em một cơ hội yêu thương nhau không?" (câu này hay a *.*)

Không ngờ rằng đột nhiên hắn lại đề cập đến chuyện này, hai má của Giang Dục Phương bỗng ửng hồng như sắc hoa anh đào, thẹn thùng mà dời mắt sang chỗ khác, không dám nhìn hắn.

Hả? Sao lại dời mắt đi. Đây, đây, đây... đây là ý gì chứ?

Cô không lên tiếng trả lời, Trình Khải hồi hộp, bèn mang vẻ mặt đáng thương ai oán mà nói: "Nể tình cùng là hội viên của "liên minh xui xẻo", em đừng để anh xui tới mức ngày cả khi tỏ tình với con gái mà cũng bị từ chối chứ. Xin em đó, cho anh một cơ hội đi..."

Hắn đang tỏ tình hay là đang xin bố thí đây? (thật đó = =)

Bị chọc đến bật cười, Giang Dục Phương đỏ bừng mặt, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Được, được rồi..."

Tiếng "được" kia nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng Trình Khải lại không để lọt, lập tức vui đến mức không nhịn được mà giơ hai tay hoan hô. Sau đó xoay khuôn mặt đang đỏ bừng kia qua, dùng tốc độ nhanh như sấm sét mà hạ xuống một nụ hôn nồng nhiệt, trong tiếng trách cứ vừa thẹn vừa lúng túng của cô, hắn cười đắc ý như mèo trộm được cá.

"Mùa xuân đến rồi!"

"Nó đến rồi!"

"Rốt cuộc nó đã đến rồi!"

"Nó đang vây quanh, bay lượn bên chúng ta!"

Dàn đồng ca bốn người như đang ngâm nga thơ mới liên tiếp vang lên trong phòng làm việc, khiến cho hai người đã hợp thức hóa quan hệ kia vừa xấu hổ vừa không biết làm sao.

"Em, em đi pha cà phê!" Đỏ bừng mặt, Giang Dục Phương không thèm để ý đến ánh mắt cực kỳ mờ ám của mọi người mà chui vào trong bếp.

Sau khi thấy dáng cô biến mất trong bếp, lúc này Trình Khải mới hơi đỏ mặt mà thưởng cho bốn tên vô duyên kia mỗi người một đạp, liếc xéo mà mắng. "Gì chứ! Ầm ĩ cái gì?"

Mấy tên này thật là nhàm chán, kể từ khi biết hắn và Dục Phương đến với nhau thì bắt đầu lấy hai người ra làm trò đùa, đúng là làm người ta tức chết.

"Bọn mình chỉ ghen tỵ thôi!" Như một dàn hợp xướng, bốn người cùng đồng thanh đáp.

"Ghen tỵ thì không biết đi tìm con gái quen một chút sao?" Liếc mắt, nhưng nụ cười đến mang tai kia lại tràn đầy vẻ hạnh phúc của người đang yêu.

"Á... Mình bị chói mù mắt rồi!" Kêu thảm thiết một tiếng, Khâu Thiệu Thần đưa hai tay làm động tác che mắt rất khoa trương.

"Đui rồi! Đui rồi!" Lâm Viên Quân làm ra dáng vẻ của người mù.

"Khả Lỗ! Khả Lỗ của mình đâu?" Từ Thiếu Nguyên khóc mà tìm chó dẫn đường.

"Khả Lỗ thì không có, có cần Mễ Khả[1] không?" Vương Nghị Đình đề nghị.

Lũ điên này!

Vừa bực mình vừa tức cười, Trình Khải cũng không muốn cùng phát điên với bọn họ, đúng lúc này thì Giang Dục Phương bưng cà phê thơm ngào ngạt vừa pha xong lên. Cà phê vừa tới, ai có thể so với nó, chỉ thấy mọi người lập tức kết thúc cuộc đối thoại nhạt nhẽo này, vây quanh nó rót từng ly. Đồng thời với việc nhấm nháp sự thơm ngon của cà phê thì một cuộc đối thoại mới cũng được triển khai...

"Đúng rồi, lão đại! Sáng nay chúng ta mới bán ra cổ phiếu của Hoa Tín, hai ngày nay cậu phải cẩn thận chút!" Khâu Thiệu Thần có lòng tốt mà nhắc nhở.

"Khụ khụ khụ..." Bị ngụm cà phê trong miệng làm sặc, không dễ gì mới hít thở bình thường xong, Trình Khải bi phẫn mà trợn anh ta. "Đừng rủa mình có được không?"

"Vấn đề ở đây không phải là rủa cậu mà chính bản thân cậu đã là một lời nguyền!" Nén cười, Lâm Viên Quân xấu xa mà chém thêm một nhát.

"Không sai!" Vô cùng tán thành mà gật mạnh đầu, Giang Dục Phương nhiệt liệt đưa ra ý kiến. "Vì để tránh cho anh không biết khi nào thì gặp phải tai nạn thấy máu, chi bằng chúng ta tự tạo ra là được."

"Em muốn làm gì?" Quay đầu nhìn vẻ hăng hái của cô, Trình Khải tự nhiên thấy ớn lạnh, trong lòng có dự cảm không hay.

"Em nghĩ ra một cách rất hay!" Cực kỳ hưng phấn, cô nở nụ cười khát máu như một ác ma giết người. "Sau này, mỗi khi kiếm được một mớ tiền thì em sẽ giúp anh cắt một nhát trên ngón tay, chảy hai ba giọt máu, như thế không phải hóa giải tai nạn thấy máu rồi sao?"

Hô hô hô... cô cũng không nhịn được mà bái phục mình có thể nghĩ ra được một cách tuyệt diệu như thế.

"Anh không muốn!" Kịch liệt phản đối, Trình Khải hét to mà lên án. "Anh chỉ biết là em muốn mưu sát chồng!"

"Em còn chưa gả cho anh, sao lại cho là mưu sát chồng chứ?" Mặt lập tức đỏ lên, cô xấu hổ mà phản đối, không cho hắn vu oan.

"Sau này gả cho anh là được!" Trình Khải nói chắc như đinh đóng cột, không chút do dự.

"Húúúuuu..." Phát ra một tràng tiếng sói kêu, bốn tên kia cười to mà hét lên. "Gả! Gả! Gả..."

"Thần, thần kinh!" Xấu hổ mà giậm chân, cô xoay người nắm lấy túi xách, vừa đi ra cửa vừa nói: "Không thèm để ý tới mấy anh nữa, em đi siêu thị mua đồ ăn."

"Anh cũng đi!" Đặt ly cà phê xuống, Trình Khải vội vã theo sau.

"Anh đi làm gì?" Chẳng hiểu ra sao cả.

"Đề phòng em lại mua cá măng sữa!" Nói rất hợp tình hợp lí, thật ra mục đích thực sự chính là muốn trốn việc, cùng cô ra ngoài lượn lờ một chút.

"Yên tâm, em sẽ không hãm hại anh nữa!" Không am hiểu tình hình, Giang Dục Phương không muốn hắn bỏ bê công việc, rất thoải mái mà đưa ra đảm bảo.

"Rề rà! Anh nói muốn đi với em thì sẽ đi chung, đi thôi!" Cười mắng cô một tiếng, Trình Khải cũng không sợ người ta nhòm ngó, thân mật mà ôm lấy eo cô đi ra ngoài, quang minh chính đại mà trốn việc.

Thấy hai người thân thiết mà đi mất, bốn tên còn lại trong phòng làm việc nhìn nhau một cái, vẻ mặt rất ai oán.

"Làm gì có ai như thế?"

"Mình cũng muốn trốn việc!"

"Thôi đi! Chúng ta uống cà phê tám chuyện là hơn!"

"Muốn tiện thể xem Conan một chút không? Hôm nay mình có mang theo phim đó!"

"Không muốn!" Trăm miệng một lời, ba ánh mắt cùng liếc xéo tên mê phim hoạt hình, không chút do dự mà cự tuyệt. "Thà bọn mình xem phim sex!"

"Ừ... Thật ra mình cũng có phim sex phiên bản hoạt hình, muốn xem không?"

"....." Không khí bỗng nhiên lạnh ngắt, mọi người hoàn toàn không biết nói gì

[1] Khả Lỗ, Mễ Khả: tên hai con chó dẫn đường cho người mù trong phim

Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?