Gửi bài:

Chương 5

Quán cafe sang trọng, thanh nhã, tiếng đàn du dương phiêu động. Hiện giờ, tuy vẫn là giờ hành chính, nhưng vẫn có đến bảy bàn ngồi kín.

Giang Kì tao nhã uống cà phê, nhìn mọi người. Kỳ thật nàng cũng không thích uống cái loại nước đen đắng này, nhưng cách thưởng thức thì quả thật vô cùng tao nhã. Đột nhiên, một người đàn ông khí vũ hiên ngang, dẫn theo sau một vài nam nữ bước vào. Lập tức, Giang Kì nhìn gắt gao, không rời mắt.

Là hắn, chính là hắn!

Đôi mắt Giang Kì tinh lượng, khuôn mặt xinh đẹp vì hưng phấn mà đỏ hồng. Đây mới là một người đàn ông chân chính!

" Thích Lạc Mộ Thiên?"

Thanh âm đột ngột tiến vào ý thức nàng, Giang Kì thần sắc một liễm, mặt vi sĩ, ánh mắt tỏa sáng. Chẳng biết khi nào, một gã đàn ông tuổi trung niên đã tiến đến bên cạnh. Quần áo lịch sự, thần thái phong nhã, vừa nhìn đã thấy là người có tài phú, địa vị xã hội khá cao.

" Tiểu thư nhận thức anh ta?"

Mắt Giang Kì lóe sáng hào quang, nhẹ nhàng lắc đầu. Nhận thức? Thậm chí đến hắn là ai nàng cũng không rõ nữa.

" Lạc Mộ Thiên có thể nói là cực phẩm, lấy Lạc Mộ Thiên làm mục tiêu, có thể thấy tiểu thư ánh mắt không tồi,....." Nam tử tao nhã ngồi đối diện, ánh mắt dò xét khinh điêu, nhưng không khiến người ta khó chịu. Ngược lại có thể gợi được hư vinh của nữ nhân.

Quả nhiên, Giang Kì không tự giác ưỡn ngực. Làm người thượng vi giáo hắn ánh mắt hiện lên kỳ quang," Nếu muốn hấp dẫn hắn hứng thú......" Hắn lung lay đầu.
Giang Kì lấy tinh trí khuôn mặt vi thiên, tư thái tối vũ mị mê người tư thái, mỉm cười:" Nhan sắc tôi bình phàm, không đủ để hấp dẫn người khác?" Hắn biết rõ cách nghĩ của đàn ông, hắn cũng là kẻ có điều kiện. Đối với nữ nhân xinh đẹp ôn nhu cũng không thích, phải là xinh đẹp cùng tính cách độc đáo mới làm bọn họ có hứng thú.

" Bình phàm? Không! Tiểu thư rất xinh đẹp, chỉ là không biết cách biểu lộ ra mà thôi... Da, đừng vội vã phủ nhận. Tôi biết có lẽ tiểu thư cũng còn rất nhiều ưu điểm khác, nhưng chẳng lẽ tiểu thư chỉ thấy có nhan sắc là thỏa mãn tất cả sao?"

Nếu không nàng sẽ không vì nhìn Lạc Mộ Thiên mà chảy nước miếng!
Hắn ta tao nhã lấy ra danh thiếp, nở một nụ cười đầy tự tin, lộ ra cường đại khí thế:" Ánh mắt chuyên nghiệp của tôi, tiểu thư chẳng lẽ làm tiểu thư hoài nghi?"

Nữ nhân xinh đẹp giống Giang Kì hắn cũng gặp nhiều. Các nàng thấy bản thân xinh đẹp, đều lấy bản thân là quan trọng nhất, tìm mọi cách lợi dụng vẻ đẹp thiên phú để làm giàu. Mà mục tiêu lớn nhất chính là gả cho người có thể mang cho vinh hoa phú quý, 'Kim quy tế'!

Công ty Thiên Vũ, phụ trách La Thiên Vũ

Giang Kì nhìn danh hiệu trên danh thiếp, cảm giác không vừa lòng nháy mắt biến mất, ánh mắt cũng hoan hỉ hơn rất nhiều.

'Thiên Vũ' là công ty giải trí người mẫu đứng nhất nhì trong nước. Người mẫu như mây, tại thế giới giải trí cũng rất có tiếng, tuy đối bất đồng với những kẻ tự xưng là người tìm kiếm ngôi sao của mấy công ty vô danh nào đó xuất hiện đầy đường.

Nhìn thấy phản ứng của nàng, La Thiên thấy lần này chắc chắn sẽ có thu hoạch.
" Luận về tư chất điều kiện, cùng khả năng huấn luyện của công ty, không phải ta tự đại, chẳng những có thể giúp cô thoát thai hoán cốt, thậm chí có thể giúp cô nổi tiếng, kiếm được nhiều tiền. Đến lúc đó, còn sợ không có nam nhân nào lại không đến tìm? Làm chi mà chỉ ngồi một bên ngắm nhìn?"

" Tôi thực có thể?"

" Đương nhiên!" La Thiên Vũ tự tin nói:" Ta nghĩ cô cũng có nghe tiếng về 'Thiên Vũ' đi! Công ti không chỉ bồi dưỡng diễn viên, ca sỹ, mà với điều kiện của cô, có thể được đào tạo trở thành người mẫu quảng cáo, chụp ảnh, hay tạp chí..... Chỉ cần trở thành nhân viên công ty chúng ta, là có rất nhiều cơ hội gặp gỡ những người nổi tiếng, hoặc người có chức vị."

Người nổi tiếng và người có chức vị? Ánh mắt Giang Kì sáng ngời, ông ta nói đúng, thử một chút cũng không sao. Dù sao nếu không thích hợp thì cũng có thể từ bỏ. Nàng vươn tay:" Hân hạnh được làm quen, La tiên sinh, ta gọi là Giang Kì, liệu ta có thể có vinh hạnh được trở thành nhân viên của công ty sao?"

" Đương nhiên!" Ông ta bắt tay nàng. " Đây chắc chắn là quyết định sáng suốt nhất của cô." Hắn mỉm cười, đôi mắt lóe lên một tia quỷ dị.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

" Sao lại thế này? Cha nuôi vì sao thở dài?" Tống Thanh Linh trộm hỏi quản gia Uy bá.

Tống Thanh Linh vừa tan học trở về, liền nhìn thấy Lạc Hoằng Viễn ngồi ở đại sảnh than ngắn thở dài. Hỏi ông, ông liền nói không có việc gì, rồi lại lập tức thở dài. Khẩu thị tâm phi, thật khiến nàng mờ mịt cả đầu óc.

" Còn có thể có nguyên nhân gì khác, nếu không phải là thiếu gia?!" Uy bá cũng than vãn:" Lão gia hôm nay nhận được điện thoại của Trần Hiểu bên thán 'Tấn Đức', muốn mời lão gia tham dự đại thọ 60 tuổi."

" Cha nuôi không muốn đến sao?" Tống Thanh Linh nhớ rõ Trần Hiểu là bằng hữu của cha nuôi.

" Cũng không hẳn! Lão gia cùng Trần Trọng là bạn tốt mấy chục năm nay, như thế thì sao lại không chịu tham dự? Lão gia sợ xúc cảnh thương tình. Tiểu thư không biết chứ, mấy tháng sau thì lão gia cũng sẽ có đại thọ sáu mươi. Chỉ là ngài ấy cũng muốn giống Trần Hiểu......" Uy bá lắc đầu.

" Cha nuôi cũng đã sáu mươi tuổi? Đại thọ mừng sáu mươi, thì một buổi tiệc lớn là nên có, nhưng sao lại như thế? Với tài thế Lạc gia, chẳng lẽ không tổ chức nổi?"

" Đương nhiên là thừa sức, nhưng nếu như tiệc mà thiếu gia không tham dự thì tiệc có hoành tráng cỡ nào, nhiều tân khách đến đâu, thì cũng không có gì đáng nói cả."

" Đại thọ sáu mươi của cha, làm gì có đứa con nào bỏ lỡ?" Tống Thanh Linh vẫn không hiểu.

" Đối người bình thường mà nói, thì đó điều đương nhiên. Nhưng với thiếu gia thì 'không thể nào'." Uy bá giải thích:" Mười năm trước, ngài ấy bỏ nhà đi, đương nhiên luôn không tham gia. Mà trong mười năm này, thọ diên của lão gia nếu có thể thì thiếu gia luôn trốn, chạy không có bóng người. Cho dù trên danh nghĩa là vì lão gia, nhưng nếu thiếu gia không có mặt, chức vị chủ nhân bỏ trống thì đã khó lại thêm khó. Nên lão gia không tự chủ được mà cảm thán."

" Như vậy a......" Tống Thanh Linh xoa xoa đầu nhỏ, nghĩ thầm, rằng nếu có thể tìm Mộ Thiên nói chuyện. Mà hắn ta cũng không là người vô lý, mà nếu biết được cha đang lo lắng về đại thọ diên......

Lạc Mộ Thiên nhìn người đã trốn hắn một tuần-Tống Thanh Linh đang đứng trước cửa phòng hắn đi qua đi lại. Long tâm đại duyệt, nở một nụ cười tà mị.
Tống Thanh Linh chỉ cảm thấy trong lòng như có mười lăm cái thủy dũng— bảy thượng tám hạ. (Có thể hiểu như đang rất lo lắng)

Nàng thì thào cổ vũ bản thân, đều là người văn minh cả, muốn thương thuyết với hắn chắc chắn là không thành vấn đề...... Nghĩ đến đây, nàng mới phát hiện bản thân đã bị khóa trên tường, mắt mở trừng trừng, đôi môi lập tức bị che phủ.
Cho đến khi nếm được đôi môi mềm mại ngọt mĩ này, Lạc Mộ Thiên phát hiện bản thân hắn sao nhớ nó da diết. Hóa ra, không phải là vì hắn 'không được', mà là tại nữ nhân này đã hấp dẫn hắn. Đều là tại nàng làm vậy, hại hắn tưởng mình bỗng có tật!

Lạc Mộ Thiên buông tay, rồi đột ngột ôm lấy Tống Thanh Linh, mở cửa đi vào phòng ngủ.

Hành động mạnh mẽ như vậy, lập tức làm Tống Thanh Linh tỉnh táo lại, nàng biết mình đang trong tình cảnh kham ưu, (Khó xử) gấp đến độ kêu to:" Anh...... Anh định làm gì? Buông em ra!"

" Ta làm cái gì? Chẳng phải em đã sớm rõ?" Đá cửa, khóa lại, hắn lập tức đặt nàng lên giường. Lạc Mộ Thiên cũng nhào xuống, lập tức cơn mưa hôn miên miên mật mật hạ xuống gương mặt nhỏ nhắn.

" Ngô...... Đợi...... Một chút, ngô...... Em có chuyện......" Nụ hôn như mưa rơi xuống khiến tâm trí nàng dần mơ hồ......

" Không nghe, em toàn nói những lời vô nghĩa." Hắn thổi nhiệt khí, thì thầm bên tai nàng, làm cả người nàng run rẩy.

Cứ như vậy, Lạc Mộ Thiên nhanh chóng mà hữu hiệu đưa Thanh Linh rơi vào đáy vực dục vọng nóng bỏng......

Thở hổn hển trong chốc lát—

" Ta biết em sẽ nhớ ta mà." Hắn khẽ vuốt đôi vai trắng ngần, cười đắc ý, giọng nói hùng hậu khàn khàn, càng gợi cảm mê người.

Tiếng cười khàn truyền vào lỗ tai, nàng cảm giác như có gì đó uy hiếp, vội vàng xua tay đẩy ra:" Ai thèm nhớ anh? Em...... Em có chuyện cần nói với anh."

" Nói chuyện? Em ngốc hay sao chứ? Sát phong cảnh! Ở trên giường thì không có chuyện gì khác để làm hay sao mà đòi 'tán gẫu'?" Hắn mất hứng nhếch miệng, nửa thân trên hơi nâng dậy, ỷ tại đầu giường.

Vừa mới trấn tĩnh, Tống Thanh Linh lập tức vươn tay tạo khoảng cách. Lạc Mộ Thiên trừng mắt, nhớ tới nàng mẫn cảm, vì thế vươn tay kéo nàng lại gần, vứt 'khoảng cách' vô thùng rác.

" Hôm nay, em đến vốn là có chuyện muốn bàn với anh. Nhưng anh quả là một con sắc trư, cứ gặp người là ném lên giường. Còn nói sát phong cảnh, quả thực......" Tính, nếu cứ cùng anh ta dây dưa như thế thì đến tối cũng chưa xong, mà nàng lại đang có chuyện cần nhờ! Nàng nhẹ giọng nỉ non:" Sắp đến đại thọ sáu mươi của cha nuôi rồi, mà người lại thực hâm mộ tình cảnh gia đình của chúng bạn, cho nên...... Uy bá đang phân vân không biết nên mở thọ diên lần này không? Anh nghĩ sao?"

" Mấy việc nhỏ nhặt này tự các người quyết định là được rồi, cần hỏi anh làm gì?" Hắn ôm chầm lấy nàng, cảm thụ nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng.

" Bởi vì hy vọng anh tham gia mà thôi!" Nàng vòng tay qua cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, cực lực thuyết phục:" Cha nuôi thật vất vả mới tìm anh trở về, hơn nữa đứa con trai lại là người kiệt xuất vĩ đại. Ông làm sao không muốn đem khoe ra một chút, chẳng lẽ không được? Cho nên......"

" Không bàn nữa!" Hắn cự tuyệt vô tình, bàn tay thô ráp ôn nhu vỗ về.
Mộ Thiên không thích những loại hành động hư ngụy, giả tạo xã giao như thế này, một đống người treo đầy vàng bạc lên người, giọng nói, hành động nhỏ nhẹ, lịch sự. Nói mà không hiểu đang nói, nghe vào đều khiến người ta đau đầu, quả thực là lãng phí thời gian. Hắn tình nguyện dùng thời gian thừa này đi xử lý công sự, không chỉ động não, còn có thể kiếm tiền, một công đôi việc. Nếu không quá cần thiết, hắn tận lực sai phái cấp dưới tham gia, mà hắn có đến thì cũng ra đi rất vội vàng.

" Anh...... Hừ!" Thật ngoan cố ác, nàng đã chân chó như vậy, hắn còn trả lại gấp đôi. ([T]: Ở đây có thể hiểu là tỷ ấy xuống nước làm nũng mà ko đc =.=). Nàng tức giận đánh hắn một cái, vai buông thõng, nhụt chí cực kỳ. Nàng đã hy vọng có thể tặng cho cha nuôi một thọ diên thật bất ngờ!

" Em...... Thực hy vọng anh tham gia?" Nhìn nàng trầm xuống, ánh mắt tối đi, đôi môi tuyệt đẹp hạ loan, hắn thật không thoải mái chút nào.

" Đương nhiên, nhưng mà anh đâu có chịu." Ngày đó, lượng tân khách đến chắc chắn là rất lớn, nhưng cứ nghĩ đến cảnh cả buổi tiệc chỉ có nàng cùng cha nuôi đi lại, giao tiếp với mấy vị trong giới doanh nhân ở hội trường, là nàng thấy sợ.
" Anh không phải là không đồng ý, chẳng qua......" Hắn nâng mặt nàng, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà khí:" Em có thể thuyết phục anh a!"

" Thuyết phục?" Mờ mịt nhìn đôi mắt thâm thúy mà tràn ngập dục vọng, nàng đột nhiên nhận ra, khuôn mặt ửng hồng, rồi nhanh chóng chuyển sang trắng ......

" Xem ra...em cũng đã biết cách rồi đấy. Đúng vậy!" Hắn ôm lấy nàng, ngã xuống giường, mãnh liệt hôn lấy đôi môi đỏ mọng, hơi thở nóng bỏng thổi qua cái tai mẫn cảm:" Anh muốn em, mà em chỉ việc dùng thân thể để đổi là được. Cái gì anh cũng có thể làm cho em. Được chứ?"

" Vì sao là em?" Cố nén cảm xúc hỗn loạn, nàng nói ra nghi hoặc lớn nhất:" Em biết anh có vô số người tình, các nàng nhất định hào phóng ([N]: Và ca là người hay ăn quàng), cơ thể quyến rũ, hiểu biết nhiều, đủ để thỏa mãn anh. Em cái gì cũng không có, cái gì cũng không biết, càng không biết cách làm anh thỏa mãn, chỉ là một sinh viên bình thường... Vì sao lại là em?"

" Không vì sao, chỉ bởi vì anh muốn em mà thôi!" Kỳ thật cái vấn đề này hắn cũng không có đáp án. Thấy vẻ mặt nàng không vừa lòng, hắn trầm ngâm một lát, đột nhiên cười lớn:" Bởi vì em là bệnh độc, mà anh lại không cẩn thận, bị trúng độc rồi. Mê luyến em chính là khi anh đang phát sốt mà thôi." ([N]: Có kẻ nào ngốc như ca không. [T] Chịu =.=)

" Bệnh độc!?" Nàng nỉ non. Đúng rồi, bằng không còn có thể là vì cái gì? Không hiểu vì sao lòng bỗng thấy đau đớn, trấn tĩnh lại, giương mắt nhìn nam nhân cao lớn:" Khi nào thì anh khỏi?" Nàng phải đề phòng, chuẩn bị sẵn tâm lý.

" Như thế nào? Anh đáng sợ lắm sao? Cho nên em mới mau chóng bỏ đi như vậy?" Hắn không vui, thân thể cường tráng đè lên, thấy nàng đỏ mặt thở dốc, đau lòng đặt nụ hôn.

" Không......" Những tiếng thở dốc cùng kháng nghị không thể cất nên lời.
Đầu lưỡi nóng rực mau chóng ép nàng hé miệng, hắn nhanh chóng tiến sâu vào. Trong khi nàng kinh ngạc sợ hãi, cái lưỡi dây dưa, cố nhấm nuốt từng cảm xúc ngọt ngào.

Người nàng run rẩy, hai tay đánh mạnh vào vai hắn, nhưng dù thế nào cũng không thoát khỏi. Khuôn ngực rắn chắc ấy ôm nàng chặt chẽ, không một khe hở. Giờ phút này, hành động mạnh mẽ ấy làm nàng càng hiểu rõ bản thân so với hắn nhu nhược bao nhiêu. Nàng giãy dụa yếu dần, vì những nụ hôn cuồng dã ấy làm thần trí mờ mịt......

Kích tình mãnh liệt khiến Lạc Mộ Thiên cuồng dũng mạnh lên, che lấp mọi cảm xúc hiện tại, bá đạo xâm chiếm lấy nàng, không để cho nàng cơ hội mà phản kháng. Đầu hàng đi! Một cái thanh âm tại hắn đuổi dần mơ hồ trong đầu quanh quẩn, hữu hiệu tước đi ý chí của nàng

Một khi đã không có đường lùi, thì nàng hà tất phải tự làm khổ bản thân? Sao nàng không phóng túng một chút? Không phải có câu 'Người vì hiểu lầm mà kết hợp, người vì nhận thức mà xa cách' sao? Có khi ông trời đã sắp xếp như thế, một khi hắn đã 'hết bệnh' thì cũng nhanh chóng, tiêu sái mà rời đi.

Một khi đã xác định rõ tâm trí, Tống Thanh Linh lấy dũng khí, bàn tay run rẩy ôm lấy khuôn mặt hắn, nhớ lại phương pháp hắn đã dạy, đáp lại nụ hôn. Cái lưỡi nhỏ cũng bắt chước, nhẹ nhàng tiến vào miệng hắn, cùng dây dưa.

Một tác động thực đáng sợ. Nàng đáp lại nụ hôn của hắn lập tức như một hành động châm ngòi, 'oanh' một tiếng, phá hủy mọi khả năng suy nghĩ cùng khống chế. Lạc Mộ Thiên hưng phấn gầm nhẹ, thậm chí còn chưa kịp tách hai chân, đã mãnh liệt thúc mạnh vào. Cái vật cứng rắn ngập sâu vào nơi tư mật, cuồng dã luật động.

Đầu Tống Thanh Linh xoay trái, xoay phải không ngừng, cảm giác ở nơi sâu thẳm trong cơ thể cái vật đàn ông càng trướng lớn hơn. Lạc Mộ Thiên càng mãnh liệt ra vào, khoái cảm không ngừng truyền khắp cơ thể. Bất tri bất giác, đôi chân ngọc đã ôm lấy hông hắn, thậm chí cơ thể không tự chủ mà cong lên, hai thân thể càng dán sát vào nhau......

Lạc Mộ Thiên gầm lên, hai tay càng ôm chặt cái mông mềm mại, tiến vào càng sâu, cả người hắn chìm trong khoái cảm mê người, tiến nhập vào mãnh liệt vào nơi tư mật......

Rốt cục, Tống Thanh Linh không thể chịu được cảm giác hưng phấn quá khích, nàng không ngừng hét lên. Mà Lạc Mộ Thiên cũng đâm mạnh lần cuối, hét lên, cùng Thanh Linh đi đến thiên đường vui thú......

Thở hổn hển, Lạc Mộ Thiên thỏa mãn nằm xuống ôm chặt nàng vào lòng. Bàn tay lưu luyến, vuốt ve làn da nhẵn mịn...

" Mộ Thiên..." Thanh âm kiều nhược vì sau khi cuồng hoan mà khàn khàn, nàng như con mèo nhỏ rúc dưới tấm thân của hắn.

" Ân?"

" Nhìn bề ngoài...Thì có thể biết được là xử nữ hay không?"

Hắn kỳ quái liếc mắt nhìn nàng, nhưng vẫn trả lời:" Không thể, ngày trước người ta tin là có thể từ vẻ mặt, hay động tác, nói chuyện mà đoán định được đại khái. ( Ý của ca ấy là lúc =.=) Chẳng qua, xã hội bây giờ khá phóng khoáng, truyền bá tri thức cũng chẳng cấm kỵ gì thậm chí còn thảo luận công khai, mấy cái kiểu nhìn đoán này cũng không đúng nữa."

Hô, hoàn hảo! Vậy thì nàng có thể yên tâm thăm nhà Nhạc Hiểu Thần rồi.

Mà Lạc Mộ Thiên dường như nhớ tới cái gì, hắn ngồi bật dậy xoay người xuống giường.

" Sao...... A!" Vốn tò mò không biết hắn định làm gì, không nghĩ hắn thân trần đi tới đi lui trong phòng ngủ, nàng thấy hoảng vội vã che khuôn mặt nhỏ nhắn, không dám xem.

" Cơ thể em có chỗ nào anh không xem kỹ chứ, nhưng mà cho tới bây giờ em còn không dám xem thân thể anh. Em thật cần một khóa huấn luyện mới." ([N] Ân, một khóa huấn luyện làm vợ =]]) Lạc Mộ Thiên lắc đầu thở dài, sau đó đưa cho nàng một tấm thẻ tín dụng, một tập chi phiếu cùng một chiếc di động mới.

" Cái thẻ tín dụng này cho em, mật mã cũng có trên đó rồi, còn chiếc di động này lúc nào cũng phải mang theo bên người hơn nữa phải luôn mở máy."

" Không cần, em ra ngoài đi làm cũng đủ chi tiêu rồi hơn nữa cha nuôi cũng tạo cho em một chiếc thẻ cho đến giờ em cũng vẫn chưa dùng. Anh không cần phải cho thêm, em chỉ là học sinh không có công việc lớn gì có điện thoại không phải kỳ lạ? Điện thoại công cộng thì đi đâu cũng có căn bản không cần di động." Tống Thanh Linh cứng rắn không chịu lấy.

Vì cha nuôi kiên trì mà cũng là vì muốn ông vui lòng Thanh Linh mới vào ở Lạc Viên. Nhưng nàng nghĩ không nên ỷ vào người khác cả đời cho nên luôn cố gắng đi làm, mà cũng không giống những công việc như trước. Nàng cố gắng duy trì hai việc dạy thêm, có nhiều tiền. Mà nhờ miễn phí tiền ăn ở, tài khoản nàng lập ra trong ngân hàng cũng tăng thêm không ít, khiến cho mỗi lần nghĩ lại đều khiến nàng đắc ý.

Không cần thẻ tín dụng của cha nuôi, trừ phi không muốn chiếm đoạt tiện nghi, mà cũng không ham muốn hư vinh, nàng luôn thích đồng tiền mình tự kiếm lấy, tuy thực vất vả nhưng chính vì vậy mới biết quý trọng thành quả. Là cô nhi, từ nhỏ nàng đã biết bản thân phải cố gắng hơn bất kỳ người nào khác cũng phải kiên cường hơn bất cứ ai, phải vì sự tự lập của bản thân!

Đáng tiếc Lạc Mộ Thiên không có suy nghĩ giống nàng, nào có người chê tiền nhiều?

" Người nào ngốc giống em? Bảo lấy thì cứ lấy, ầm ỹ làm gì? Anh hỏi em có ý kiến gì sao?" Không thích nàng có hành động như thế hắn vươn tay bắt lấy nàng nhanh chóng đặt dưới thân.

" Thẻ tín dụng là để em không cần đi làm công việc quỷ quái gì đó! Mỗi ngày làm việc mệt chết người mà chỉ có một chút tiền công, khó trách em gầy quá mức, có khi lộ ra cả đống xương. Anh thích nữ nhân đầy đặn một chút ôm mới thoải mái! Em đúng là có phúc mà không biết hưởng. Nghe anh nói rõ, mai nghỉ việc luôn đi! Chỉ cần hầu hạ anh, không thì bồi dưỡng bản thân! Điện thoại cũng không phải chỉ mang theo mà thôi nếu anh gọi mà không nghe máy hoặc bận, cẩn thận anh hủy xương em đi uy cẩu!" (lọc xương em cho chó ăn) *dã man =.="*

" Em..." Tống Thanh Linh còn định nói gì đó nhưng bị ngắt lời.

" Nghe rõ không?" Lạc Mộ Thiên quát to, lần đầu tiên gặp một nữ nhân không muốn được kiều sủng, mà nàng lại là người duy nhất được hưởng ân huệ như vậy, thật là tức chết hắn.

" Nghe được, nghe được!" Nàng gật đầu, không dám chần chờ.

" Em ngốc quá, anh nghi ngờ chỉ số IQ của em có đạt 50 hay không?" Miệng không lưu tình trêu chọc, nhưng hai tay lại không an phận, vuốt ve làn da mịn màng hưởng thụ xúc cảm tuyệt mỹ.

Quá mức, nàng là sinh viên trường đại học chính quy đó nha, loại hoài nghi này thực là vũ nhục nghiêm trọng. Mà nàng đành nén dưới đáy lòng không dám thốt ra lời.

Lạc Mộ Thiên lấy tay nâng nửa thân trên, ngón tay vuốt ve ngũ quan xinh đẹp, bạc môi vung lên tạo thành một nụ cười:" Tức giận?"

Vô nghĩa! Tống Thanh Linh trừng hắn không mở miệng.

" Được rồi, bởi vì bị mắng mà còn biết tức giận, anh biết IQ của em cũng đạt 50."

" Anh......" Vì sợ bản thân quá giận mà dùng tay bóp cổ tên hỗn đản này nàng xoay người lui đến góc giường, không thèm để ý đến hắn.

" Yêu, thực tức giận sao? Cũng không thèm để ý đến anh?" Dám không để ý đến ta? Có cá tính! Đáng tiếc...

Hắn thích cá tính này của nàng, nhưng nên cấp nàng cái giáo huấn gì đây? Bàn tay nhẹ nhàng lướt qua đôi vai trắng nõn, di chuyển dần qua khe chân.

" Anh định làm cái gì?" Theo phản xạ nàng lập tức khép lại hai chân, ý đồ ngăn chặn dị vật xâm lấn. Quay lại nhìn nàng gương mặt thất sắc:" Không cần!"

" Muốn!" Hắn xoay người ngồi trên đùi nàng ngăn chặn mọi phản kháng. Đại chưởng vuốt ve, vỗ về cái mông trắng trẻo đầy đặn, khiến toàn thân Tống Thanh Linh nổi da gà. Ngón tay tà ác xoa nắn nụ hoa, rồi đột ngột tiến vào dũng đạo, chậm rãi ra vào:" Em không chịu để ý anh, cũng không muốn cùng anh nói chuyện phiếm mà anh lại đang nhàm chán, đành làm ít chuyện giải khuây vậy."

Nghe khẩu khí cứ như tất cả đều là lỗi của nàng vậy.

" Không phải vừa mới, mới... Không... Xin anh..." Hai tay Tống Thanh Linh nắm chặt ga giường, hô hấp khó khăn cái miệng nhỏ nhắn hết mở ra lại mím chặt, làm sao có thể cùng hắn khắc khẩu? Cơ thể co rút lại, những tưởng rằng khiến Lạc Mộ Thiên không vui, chẳng phải hắn nói thích thân hình đầy đặn sao? Nhưng thân thể vì khiêu khích mà lại càng mẫn cảm.

" Xin anh? Em muốn... Anh như thế này sao?" Lạc Mộ Thiên lại tăng thêm một lóng tay, tốc độ trừ sáp càng nhanh, cũng vì cái vật kiên định kia cũng nóng bỏng quá mức không thể chờ được nữa.

" Ngô..." Tay Tống Thanh Linh càng nắm chặt hơn, ngón tay có chút trắng xanh kiều ngâm, đôi môi đỏ mọng không tự chủ được rên rỉ. Lý trí là muốn Lạc Mộ Thiên buông tha nhưng thân thể lại muốn hắn tiếp tục.

" Không phải? Đó là... Như vậy?" Hắn rút ngón tay đã sớm ướt át ra, cả hai tay liền buông khỏi hai đùi non mịn, hạ thân thúc mạnh vào khiến Tống Thanh Linh thét lớn. Vật đàn ông nóng bỏng tốc độ ra vào càng mạnh mẽ...

" Em nóng quá!" Hắn rên rỉ, đôi tay ôm lấy cái eo nhỏ, va chạm càng mãnh liệt. Cảm giác nơi tư mật của nàng đang bao phủ, hắn cảm thấy thư sướng như trên thiên đường... Không thể tả thành lời!

Cảm thấy lực va chạm càng lúc càng mạnh mẽ, mãnh liệt, nàng cảm giác thân thể dần co rút, buộc chặt... Thẳng đến khi nàng không nhịn được, mở miệng cầu xin:" Xin anh......"

Kỳ thật không cần nàng cầu xin, thân thể Lạc Mộ Thiên cũng có nhu cầu giải phóng vì thế tăng nhanh tốc độ...

" A!" Tiếng nam nhân thô ráp cùng tiếng thét của nữ nhân đồng thời vang lên... Khoái cảm nổ mạnh, đem hai người hướng đến thiên đường...

Từ mấy hôm trước Lạc Mộ Thiên đột nhiên tuyên bố muốn 'quy hoạch', sửa chữa lại lầu hai, mà chỉ là sửa chữa một bộ phận nhỏ nên những người ở lầu một như Lạc Hoằng Viễn cùng người giúp việc cũng không bị ảnh hưởng. Người duy nhất 'chịu thiệt' chỉ có người ở lầu hai là Tống Thanh Linh, cho nên Lạc Mộ Thiên thật 'miễn cưỡng' đồng ý cho nàng đến lầu ba ở, phân chia mảnh trời riêng với nàng. Trên danh nghĩa là khách phòng lầu ba, nhưng trên thực tế đương nhiên là ở phòng của hắn rồi.

<><><><><><><><>

Tại cổng trường đại học quốc gia nào đó, hoa khôi Giang Kì đang tán dóc cùng mấy đồng học, thấy các bạn đồng lứa tỏ ý ái mộ với mấy nam sinh trong trường Giang Kì bắt đầu mất kiên nhẫn. Bởi vì các nàng luôn miệng nói về bạch mã vương tử, (Prince charming) mà cái loại này thì chỉ có đứa trẻ mới nghĩ như thế, không thể chịu được.

Từ khi bước vào 'Thiên Vũ', ánh mắt của nàng sớm đã chuyển hướng đến nam nhân có địa vị xã hội, ngoài việc chi tiêu hào phóng ra, cách giao tiếp không đáng bàn mà kỹ thuật trên giường cũng nhất lưu, biết cách thỏa mãn bạn tình. Không giống mấy tên 'Bach mã vương tử' này, bình thường có thể miễn cưỡng nói phong độ phiên phiên, nhưng một khi đã lên giường thì đều thô lỗ như nhau, chỉ có 'thú tính', không thú vị, nhạt như nước lã. Điều có lợi duy nhất chính là có thể tiếp nhận những ánh mắt ghen tỵ của mấy người bạn đồng học.
Đang lúc trò chuyện sôi nổi thì một chiếc xe hiệu Ferrari đỗ phịch bên kia đường.

" Oa, đẹp trai quá!" Chúng nữ sinh không nhịn được mà hò reo, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, nước miếng nhanh chóng chảy tràn khỏi miệng.

Chỉ thấy trên xe bước xuống một vị nam tử tôn quý, dáng người thon dài mà cao ngất, ngũ quan khắc sâu tao nhã, mặc trên người quần áo sang trọng, khí thế ngang tàng, đủ biết phi phú tức quý, nếu không phải quý công tử danh gia thì cũng là một vị Giám đốc danh giá.

Di, là hắn— Tổng tài tập đoàn Hào Kinh – Lạc Mộ Thiên! Giang Kì thiếu chút nữa hét to, sao hắn lại ở chỗ này?

Đến Thiên Vũ còn không quá một tháng Giang Kì đã hiểu được Lạc Mộ Thiên bất phàm, cơ hồ toàn bộ người mẫu tại Thiên Vũ đều có ý với Lạc Mộ Thiên. Chẳng qua, trừ hồng nghệ nhân có tiếng tại công ti mới có khả năng tham dự các yến tiệc cao cấp để có cơ may gặp gỡ thì tuyệt đại đa số nữ nhân chỉ có thể chảy nước miếng nhìn hắn trên bìa tạp chí. Khoảng cách giữa bọn họ như trời và đất, khả năng gặp gỡ lại càng xa vời.

" Thiên a! Nếu hắn có thể làm bạn trai ta dù chỉ một ngày, có chết ta cũng cam tâm." Triệu San San thì thào tự nói thanh âm tuy không lớn nhưng đồng học xung quanh đều nghe được.

" Ta cũng là......" Một đồng học khác cũng có chung ý nghĩ.

Giang Kì phục hồi tinh thần, nhìn thấy sắc mặt si mê của các nàng đột nhiên cảm thấy khinh bỉ, không tự giác đĩnh khởi ngạo nhân dáng người, (Không tự giác ưỡn ngực) hừ thanh, bằng các cô cũng xứng!

" Đừng mơ giữa ban ngày!" Một nữ đồng học nói ra tiếng lòng: "Vài phút sau là tan học rồi, người ta lúc này đem xe đứng chờ trước cổng trường hiển nhiên là đã có người. Mà có thể làm khiến một nam tử xuất sắc như thế chờ đợi, thì làm sao lại có thể là nữ nhân bình thường đây? 'Ma tước biến phượng hoàng' chỉ là mấy tình tiết điện ảnh lừa tiền, mọi người nên tỉnh táo lại đi!"

Chúng nữ sinh nghe xong ai thán. Đúng a! Một nam nhân xuất sắc như vậy muốn có được, đúng là si tâm vọng tưởng!

Chấp nhận? Từ trước đến nay, người kiêu ngạo như Giang Kì không hề biết đến chữ 'Thất bại' bao giờ, nhìn dáng hình Lạc Mộ Thiên anh tuấn như thế tâm vốn lạnh, lại dần kích động.

Cơ hội là có thể tạo ra! Nàng mân mân môi đỏ. Nhưng phải làm như thế nào mới có thể khiến hắn chú ý đây?

Ngày đăng: 22/04/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?