Gửi bài:

Chương 18 - Sống chung có điều kiện

Lại hơn một tháng trôi qua thật nhanh, mấy hôm nữa là đến kỳ nghỉ hè.

Thẩm Tiên Phi ngoài nhận làm gia sư cho hai gia đình ra, còn vẽ thiết kế để kiếm thêm tiền, mà quy định giờ giấc đóng cửa trường đối với anh quả không thuận tiện chút nào, anh vẫn chọn thuê phòng trọ ở ngoài cùng với bạn học trung học.

Ở lối đi cầu thang, một đôi nam nữ có vẻ là sinh viên đang dựa vào góc tường, hôn nhau đắm đuối.

Nhả một hơi khói thuốc, Tang Du nhìn đồng hồ, đã năm phút nữa qua đi, hai người đó vẫn ôm nhau gặm cắn. Cuối cùng cô không chịu nổi hai người quá sến đó, nóng nảy lôi di động ra, đổi sang nhạc chuông báo thức chói tai nhất, cuối cùng hai người trong góc tường đã có phản ứng, buông nhau ra nhanh như điện giật.

Tên con trai quay lại, gầm với Tang Du: "Chuyện gì thế? Sao cô lại như vậy?".

"Đến thu lại nhà ", Tang Du dập tắt thuốc.

"Thần kinh, chủ nhà không phải cô, cô đến thu cái gì?", tên con trai giận dữ.

"Anh mới thần kinh, còn nói bậy nữa thì coi chừng tôi kiện anh nhục mạ tôi đấy. Nhìn cho kỹ đây". Tang Du tiến đến, đưa hợp đồng mua bán nhà ra trước mặt anh chàng kia sau đó quay lại kéo ông chủ nhà, "Ông đến đây giải thích cho họ biết".

Ông chủ nhà vất vả trèo lên mấy bậc thang, đến trước mặt đôi tình nhân kia, giải thích một thôi một hồi, nào là cần tiền gấp nên đã bán nhà cho Tang Du.

Cặp tình nhân nhìn nhau, cô gái nói với ông chủ nhà: "Nhưng chúng tôi đã trả tiền thuê nhà nửa năm, ông bán nhà cho cô ta, nếu cô ta đuổi chúng tôi đi thì theo hợp đồng, ông phải đền tiền cho chúng tôi".

Tang Du cắt ngang cô nữ sinh: "Chưa cần đuổi hai người đi. Đây là chìa khóa nhà số 701 đối diện, căn nhà đó là nhà dành cho người độc thân, hai người có thể ở đó nữa năm, xem như là bồi thường cho nửa năm không có chỗ ở. Hai người là tình nhân, thuê nhà cùng người khác có rất nhiều chuyện bất tiện, căn nhà đó thích hợp, bên trong đã có đủ đồ dùng, giá thuê cũng tương đương ở đây. Bạn của hai người tôi sẽ khuyên trả phòng sau, hai người không cần lo. Đây là hợp đồng thuê căn nhà kia, còn đây là hợp đồng trả căn nhà này".

Cặp tình nhân đó không dám tin vào miếng bánh từ trên trời rơi xuống này, hào hứng nhận lấy hợp đồng thuê nhà và trả phòng. Mở cửa phòng ra, rồi dưới sự giám sát của chủ nhà, cặp tình nhân vui vẻ ký tên vào hợp đồng trả phòng.

"Được rồi, ông đi được rồi", Tang Du khoát tay với ông chủ nhà, ra hiệu rằng chuyện còn lại để cô xử lý.

Đợi cặp tình nhân thu dọn đồ đạc bằng tốc độ nhanh nhất rồi rời đi, Tang Du bắt đều gọi điện, vừa thông báo cho công ty chuyển nhà đến ném hết toàn bộ vật dụng gia đình cũ kỹ này đi, vừa bảo chuỗi cửa hàng nội thất của gia đình cô mang đồ đạc đến.

Thẩm Tiên Phi bận rộn cả ngày trời cuối cùng cũng về lại ngôi nhà anh thuê với cậu bạn trung học.

Trong tích tắc bật đèn lên, anh sững sờ, nhìn thấy trong phòng khách nhỏ bỗng xuất hiện rất nhiều vật dụng gia đình mới toanh,còn có ti vi, tủ lạnh, đầu đĩa, máy điều hòa kiểu đứng, máy lọc nước... Những món đồ xa xỉ mà anh nghĩ là nên đặt trong trung tâm thương mại lại xuất hiện ở nơi mình ở, thậm chí anh còn nghi ngờ không biết mình có vào nhầm nhà hay không nữa.

Chắc chắn là anh nhìn thấy ảo ảnh rồi, anh nhắm mắt sau đó lại mở ra, ảo ảnh vẫn còn đó, cứ lặp lại mấy lần, rồi mở mắt ra, anh nhìn thấy bóng người vẫn tồn tại ngay trước mặt một cách khó tin, không kìm được, anh lớn giọng hỏi: "Sao cô lại ở đây?"

Tang Du vuốt vuốt mái tóc rối, vừa ngủ dậy thì Thẩm Tiên Phi đã về.

Dựa vào bộ sofa đơn, cô nhướn mày: "Em ở nhà em, có vấn đề gì à?"

"Nhà cô? Ở đây trở thành nhà cô từ khi nào vậy? Mấy người bạn của tôi đâu?" Chỉ cần nhìn thấy Tang Du là tính cách tốt đẹp của Thẩm Tiên Phi như bị ném lên chin tầng mây.

"Hôm nay, em mua căn nhà này, bạn anh trả phòng rồi. Đây, đây là hợp đồng." Tang Du lôi hai bản hợp đồng trong túi ra đưa cho Thẩm Tiên Phi.

Thẩm Tiên Phi xem xong ném thẳng hai bản hợp đồng vào người Tang Du, quát to: "Tang Du, cô có biết hành vi này của cô khiến người khác không chịu đựng nổi không? Trong trường tôi bị cô bức đến độ không còn cách nào khác, bây giờ thuê nhà ở ngoài mà cô còn thế nữa. Cô đừng tưởng là đến nhà tôi ở một đêm thì tôi sẽ thay đổi suy nghĩ về cô! Từ chuyện Pepsi, đến sau này cô thay đổi hình tượng, tôi đều thừa nhận mình sai. Tóm lại cô muốn gì? Hôm nay nói rõ một lần đi".

"Em đã nói từ lâu rồi, em muốn làm bạn gái anh." Tang Du dựa vào sofa, ngước lên nhìn Thẩm Tiên Phi đang nổi giận. Không biết vì sao mà cô đặc biệt thích nhìn anh nổi điên, dáng vẻ anh giận dữ thật là "mất hồn".

"Tại sao? Tại sao cô cứ phải đòi làm bạn gái tôi?"

"Làm gì có cái gọi là tại sao?"

"Chẳng phải bên cạnh cô có Tăng Tử Ngạo hay sao? Cậu ta không phải bạn trai cô à? Cô làm bạn gái cậu ta thì khác hả?

"Tất nhiên là khác. Cậu ta không phải bạn trai em, em cũng không thích cậu ta, tại sao phải làm bạn gái chứ. Người em thích là anh, tất nhiên là muốn làm bạn gái anh rồi", Tang Du lườm anhm rất tự nhiên bộc lộ tâm ý của mình cho anh biết.

Cô đã theo đuổi anh đến tận nhà rồi, bây giờ vì anh mà dùng hết số tiền tích lũy trong bao năm để mua ngôi nhà này, sao anh vẫn không nhận ra là cô thích anh? Bọn Tư Tư nói EQ của cô bằng 0, chẳng lẽ EQ của anh là âm?

Cô thích anh?

Thẩm Tiên Phi nhìn Tang Du bằng cặp mắt nghi ngờ, cô lại còn nói là cô thích anh? Từ lần đầu gặp nhau cô đã động tay động chân với anh, cuối học kỳ trước, sau khi gặp ở thư viện, anh bị cô đánh một trận, đến nay vẫn còn nhớ, hơn tháng trứơc ở nhà mình, anh lại bị cô đánh, dù từ góc độ nào thì anh cũng thực sự không nhận ra cô thích mình ở chỗ nào.

Anh biết hai lần anh làm tổn thương lòng tự trọng của cô rất nặng nề, nhưng anh không cố ý, anh cũng đã xin lỗi đồng thời phải trả giá đau. Cứ nghĩ rằng kỳ nghỉ đông ấy đã cắt đứt hoàn toàn, ai ngờ hơn tháng trước lại khiến thần kinh anh trở nên căng thẳng, về đến trường anh còn e ngại, dè dặt mất mấy ngày, cô không đến làm phiền anh mới yên tâm, nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng cô lại ào đến sau hơn một tháng, hơn thế nữa còn điên cuồng đáng sợ hơn mọi lần.

Anh đành khoát tay bất lực, nói với cô: "Rốt cuộc cô thích tôi vì cái gì? Tôi thay đổi có được không?".

"Lời nói đùa đó em đã nghe rất nhiều lần hồi học trung học rồi, không có gì mời mẻ cả", cô ôm gối Hello Kitty nhìn anh.

Quay mặt đi, anh nhắm mắt lại, thở dài, lần nào nói chuyện với cô, anh cũng bị cô làm cho tức chết, không thể nào trao đổi gì được, lần nào cũng ông nói gà bà nói vịt. Khi mở mắt ra, anh nói gọn: "Được thôi, nếu đây là nhà cô thì chuyển đi ngay".

Quay người đi, anh bỏ về phòng mình.

Tang Du nghe câu đó, lập tức nhảy bật khỏi sofa, dang rộng hai tay cản trước mặt anh, cuống quýt nói: "Em có đuổi anh đi đâu".

"Vậy tự tôi muốn đi, không được à?", đôi mắt ánh lên vẻ tức giận, anh lạnh lùng nói: "Tránh ra!"

Chớp hàng mi đen nhánh xinh đẹp với vẻ khó tin, Tang Du đứng ngoài cửa phòng, nhìn Thẩm Tiên Phi thu dọn đồ đạc.

"Thẩm Tiên Phi, nếu anh ra khỏi nhà này thì nửa năm tiền thuê của anh sẽ không quay lại, em sẽ không trả cho anh đâu", cô dựa vào cửa, hét lên với anh: "Mỗi ngày anh vất vả kiếm tiền, ném nửa năm tiền thuê nhà đi, anh không xót à? Em chưa sử dụng hết chiêu thức của mình, anh đã không chống cự nổi, chẳng lẽ sau này ngày nào anh cũng trốn tránh em như thế, không thấy đau đầu hay sao? Thẩm Tiên Phi, em có thể tra ra địa chỉ nhà anh, em có thể tìm ra anh đang ở đây, em có thể mua lại căn nhà này thì dù anh có dọn đi đâu, chỉ cần anh ở thành phố N này, chỉ cần anh còn trong trường này, đều không thoát được. Em đã nói rồi, em cứ muốn là bạn gái anh đấy."

Bàn tay đang dọn dẹp khựng lại, Thẩm Tiên Phi co chặt nắm ty, nghĩ lại gần năm nay, anh đã không thoát khỏi sự đeo bám của Tang Du, chính vì cô có tiền, có tiền thì có thể làm được tất cả.

Tang Du thấy anh dừng lại thì kích động nói tiếp, "Hoặc là, anh ở đây một thời gian, em phát hiện ra khuyết điểm của anh, không thích anh nữa, tránh xa anh ra, như thế anh sẽ được giải thoát thật sự, không cần đối diện với sự đeo bám mỗi ngày của em nữa. Vậy nên khi còn ở đây, anh có thể bộc lộ mặt xấu nhất của mình cho em thấy, để em từ bỏ anh'.

Mím chặt môi, Thẩm Tiên Phi giận dữ gạt đám quần áo đã xếp gọn gàng. Cô nói đúng, cô có thể tìm ra nhà anh, tìm đến đây, cho dù anh dọn đến chỗ khác thì ở đâu cũng vậy, so với chuyện suốt ngày suy nghĩ cách ứng phó với các chiêu thức của cô, chi bằng cứ giải quyết triệt để mọi chuyện trong mùa hè này đi.

Anh quay lại nhìn cô, cô đứng ở cửa, ánh đèn ngoài phòng còn sáng hơn đèn trong phòng anh, nửa gương mặt khuất trong bóng tối, nhưng chỉ có đôi mắt nhìn anh là sáng rỡ khó tả.

"Tang Du, tôi không muốn lãng phí thời gian và sức lực như thế này nữa, cứ như vậy thì cả tôi và cô đều rất mệt'.

"Em biết. Thẩm Tiên Phi, chúng ta đánh cược đi, nếu trước khi mùa hè kết thúc, em vẫn chưa khiến anh gật đầu chấp nhận em làm bạn gái anh, thì em sẽ dọn khỏi đây, từ đó về sau sẽ không quấy rầy anh nữa. Tang Du em có thể thề với trời", cô giơ cánh tay phải lên.

Im lặng hồi lâu, đôi mắt u sầu của Thẩm Tiên Phi ngước lên nhìn cô, anh nói ngắn gọn: "Cô không cần thề, tôi cược với cô. Cược trong hè này, tức là hai tháng, sau hai tháng, cô phải dọn ra khỏi đây".

"Nếu sau hai tháng em thắng, em sẽ là bạn gái anh."

"Tôi sẽ không thua đâu", thấy cô tỏ ra kiên quyết, Thẩm Tiên Phi khẽ nuốt nước bọt, "Cô đừng vui mừng quá sớm, có điều kiện cả đấy".

Anh ngồi xuống bàn, cầm bút lên rồi viết liên tục trên tờ giấy trắng, không lâu sau, anh đưa giấy và bút cho Tang Du: "Ký tên cô vào".

"Gì cơ?" Cô không hiểu, đón lấy tờ giấy xem kỹ, trên đó viết "Giấy cam kết".

Đúng là nét chữ, nết người, bút tích của Thẩm Tiên Phi rất mạnh mẽ, đẹp như chính anh vậy.

Cô bắt đầu đọc kỹ, trên đó viết:

GIẤY CAM KẾT

Phòng ngủ chính thuộc về Tang Du, phòng ngủ phụ thuộc về Thẩm Tiên Phi, phòng khách, nhà bếp, nhà vệ sinh, ban công sẽ là nơi sử dụng chung.

Tang Du đảm bảo trong thời gian thuê chung (từ ngày 1 tháng 7 đến 31 tháng 8 năm 200X) sẽ thực hiện những việc sau:

Một, chưa được sự cho phép của Thẩm Tiên Phi thì Tang Du không được vào phòng ngủ của Thẩm Tiên Phi, không được đụng vào đồ dung cá nhân của Thẩm Tiên Phi.

Hai,Tang Du không được thực hiện hành vi tiếp xúc cơ thể không cần thiết với Thẩm Tiên Phi ở những nơi sử dụng chung.

Ba, Tang Du không được tiết lộ chuyện sống chung với Thẩm Tiên Phi cho người khác biết.

Bốn, chưa được Thẩm Tiên Phi đồng ý, Tang Du không được đưa người khác vào nhà.

Năm, Tang Du không được đặt những vật dụng con gái ở những nơi sử dụng chung.

Sáu, Tang Du không được mặc những bộ quấn áo hở hang, đi lại ở những nơi sử dụng chung.

Bảy, Tang Du không được hút thuốc, uống rượu, ném đồ đạc lùng tung như giấy vụn, vỏ táo ... ở bất cứ góc nào trong ngôi nhà này.

Tám, Tang Du không được sỉ nhục Thẩm Tiên Phi bằng ngôn ngữ, bao gồm đặt biệt danh.

Tám điều trên do Thẩm Tiên Phi giám sát, nếu vi phạm, Tang Du sẽ lập tức dọn ra khỏi nhà. Sau này người giám sát sẽ bổ sung thêm các điều khoản khác.

Người giám sát: Người đảm bảo

Thẩm Tiên Phi Tang Du

(Ký tên) (Ký tên)

Tang Du đọc rất kỹ, ngoài điều thứ bảy về hút thuốc ra thì những điều còn lại đều có thể làm được.

Nhìn Thẩm Tiên Phi vẻ ai oán, cô chỉ vào điều bảy: ""Có thể sửa thành em hút trong phòng em, hoặc ban công cũng được, những nơi sử dụng chung sẽ không hút được không?".

"Được. Tôi rất hoan nghêng cô hút thuốc, chỉ cần cô làm thế ở bất cứ góc nào trong nhà này, thì sẽ căn cứ vào điều cuối cùng, hãy tự động dọn khỏi đây." Ý là, không được!

Để thắng được trái tim của anh Thẩm Tiên Phi đẹp trai, Tang Du từ bỏ suy nghĩ thay đổi giấy cam kết, cùng lắm thì cô ra ngoài hút, hút xong lại vào, cô cầm bút lên, ký tên mình rồng bay phượng múa lên đó.

Nhìn bút tích thanh tú đẹp đẽ, cái tên đó đang bám theo anh như lời nguyền, Thẩm Tiên Phi giật lấy tờ giấy, rồi đóng cửa phòng lại, chặn Tang Du ở phía ngoài.

Cột đèn màu ở sân thượng tòa nhà cao tầng đối diện xuyên qua nhà bếp bên ngách trái, qua phòng vệ sinh, chiếu lên gương mặt hoang mang của Tang Du khiến cô nhất thời không mở mắt nổi.

Nhìn phòng vệ sinh và nhà bếp được chiếu lúc mờ lúc tỏ, cảnh tượng kinh dị ấy khiến cô rùng mình một cái, chà xát hai cánh tay, trừng mắt nhìn phòng Thẩm Tiên Phi rồi vội vàng phóng về phòng mình.

Vốn dĩ Thẩm Tiên Phi chỉ nhận làm gia sư cho hai nơi, nhưng một người bạn vì gia đình có chuyện nên phải về quê gấp, thế nên công việc gia sư của người ấy cũng rơi vào tay anh. Nhà của bốn học sinh lần lượt nằm ở bốn góc đông tây nam bắc của thành phố N, như thế dù Thẩm Tiên Phi có sự kiên nhẫn cực kỳ cũng không thể chạy khắp một lượt nhà của bốn học sinh trong vòng một ngày.

Cũng may trong bốn học sinh ấy có hai em năm sau thi lên cấp ba, cần ôn luyện số học, có hai em năm sau thi đại học cần dạy thêm tiếng Anh. Phụ huynh các em đều khá dễ tính, sau khi bàn bạc, họ đã để bốn học sinh cùng đến chỗ anh để học thêm, sáng hai – tư – sáu dạy số học, sáng ba – năm – bảy dạy tiếng Anh, chủ nhật nghỉ.

Hôm ấy vừa khéo là ngày đầu tiên dạy thêm tiếng Anh cho hai học sinh thi đại học, hai cô bé trung học suốt ngày chỉ đặt tâm trí vào Thẩm Tiên Phi, anh nói những gì, căn bản hai cô không nghe vào nổi.

Thẩm Tiên Phi hỏi họ vấn đề gì, họ đều không trả lời được, khiến anh muốn nổi điên lên nhưng cố kìm nén. Đó cũng là nguyên nhân mà xưa nay Thẩm Tiên Phi không nhận dạy nữ sinh trung học, chỉ nhận nam sinh là thế.

"Sống chung", được ba ngày, Tang Du suốt ngày rảnh rỗi, ngoài việc chơi game trong phòng thì đi qua đi lại ngoài phòng khách. Lúc này cô đang ôm nửa trái dưa hấu ngồi trên sofa trong phòng khách ăn ngon lành, đôi mắt không ngừng đảo qua lại giữa Thẩm Tiên Phi và hai cô bé kia.

Đối với hành vi của hai cô bé, Tang Du luôn theo dõi sát sao, nắm bắt được vẻ mặt sắp lên cơn điên của Thẩm Tiên Phi, cô đặt nửa trái dưa xuống, chạy vào phòng vệ sinh làm gì đó với phần dưới của bồn rửa mặt, sau đó thò đầu ra nói với Thẩm Tiên Phi: "Anh ơi, ống nước dưới bồn rửa mặt trong này bị tắc rồi"

Nghe Tang Du gọi mình là "anh ơi", ban đầu Thẩm Tiên Phi tỏ ra kinh ngạc, sau lại thấy ngờ vực. Không biết cô lại đang làm trò quỷ gì, nếu là lúc khác mà cô phiền phức như vậy, chắc chắn anh sẽ không nể mặt cô, nhưng bây giờ anh như vớ được vàng, vội vàng đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Trong lúc Thẩm Tiên Phi đang cố gắng thông đường ống, thì Tang Du lại khoanh hai tay ngồi xuống trước mặt hai cô bé học sinh, cầm quyển đề thi lên, hờ hững liếc một cái, mười câu trắc nghiệm hết tám câu đã sai bét.

Cô ngoắc ngoắc ngón tay với hai cô bé, hai cô ngờ vực chồm sát, cô hỏi: "Có phải thầy Thẩm dạy không hay?".

Hai cô bé lắc đầu.

"Các em có biết chị là gì của thầy ấy không?"

"Em gái." Hai cô bé đang thầm than thở trong lòng, may mà cô ta là em gái của thầy Thẩm.

"Chính xác", Tang Du gật đầu, "Mọi người đều như thế cả, chị biết các em có tâm sự gì, các em nghĩ gì chị đều biết hết. Anh chị rất đẹp trai đúng không? Thích anh chị phải không?"

Hai cô bé gật đầu.

"Ta thương lượng thế này nhé, nếu các em làm xong đề thi này, nếu có thể đạt trên bảy mươi điểm thì chị sẽ nói cho các em biết những chuyện liên quan đến ông anh chị, bao gồm số đo ba vòng, chiều cao này, cân nặng này, sở thích này, tướng ngủ này ... đều được. Chị làm thế là vì tốt cho anh chị, thấy anh trai đau lòng vì thành tích của hai em, chị rất thương! Đương nhiên chị lén tiết lộ những điều này rất nguy hiểm, thế nên phải có điều kiện, thi tốt thì mới có tin, thì không tốt thì không có gì hết. Ngoài ra, chị không nhận hối lộ đâu."

Trước sự cám dỗ trần trụi như thế, đôi mắt hai cô bé híp lại thành một đường chỉ, vội vàng gật đầu. họ quay lại nhìn về phía phòng vệ sinh, chắc là định ngắm Thẩm Tiên Phi thêm chút nữa.

Tang Du gõ bàn: "Đừng nhìn ngó lùng tung nữa, mau làm bài đi".

Có động lực mới có nghị lực.

Để biết được chuyện về Thẩm Tiên Phi, hai cô bé cắm cúi miệt mài làm đề thi.

Thẩm Tiên Phi móc ra một đống giấy cứng từ trong ống nước, thô bạo nói với Tang Du: "Tang Du, sao cô lại nhét cái đống này vào đường ống? Lần sau chú ý, cô muốn rửa gì đó thì ra ban công, đừng có để rơi giấy vào nữa."

Rửa sạch tay rồi ra khỏi phòng vệ sinh, anh thấy Tang Du đang ôm dưa hấu ngồi chỗ mình lúc nãy, nhìn hai cô bé chằm chằm. Theo phản xạ, anh muốn hỏi là có phải cô đã làm gì hai cô bé ấy không, kết quả là nhìn thấy hai cô bé ngoan ngoãn làm đề trắc nghiệm, còn cô nghiễm nhiên trở thành giám thị, cảnh tượng hài hòa ấy khiến anh vô cùng bàng hoàng, sửng sốt.

Miệng ngậm dưa hấu, Tang Du nói với một cô bé: "Câu đơn giản thế này mà có gì phải nghỉ ngợi, không biết làm thì cứ chọn C đi".

Cô bé bên cạnh ngẩng lên hỏi vặn lại: "Lúc nãy em không biết làm, chị cũng bảo chọn C, tại sao không phải A, không phải B, cũng không phải D, mà cứ là chọn C chứ?"

Lại xúc một miếng dưa cho vào miệng, Tang Du lúng búng: "Ồ, năm ngoái lúc chị thi, còn một tháng, chị đã làm hết tất cả đề thi của năm trước trong vòng một tuần, sau đó liệt kê hết những câu không làm được ra, đối chiếu với nhau, tỷ lệ chọn C chiếm trên 70%, nên nếu gặp câu nào không biết làm thì chị chọn C"

"Thế cũng được á?", hai cô bé cùng kêu lên.

"Tại sao không được?", Tang Du gặm dưa hấu

Không kìm nỗi nữa, Thẩm Tiên Phi sa sầm mặt bước đền, nghiêm khắc nói với hai cô bé: "Đừng nghe chị ấy nói linh tinh. Nếu ai khôn lõi cũng thành công thì những người chuyên tâm học hành mãi mãi cũng không lên nổi đại học."

Tang Du ôm quả dưa hấu ngoan ngoãn nhích sang sofa, bĩu môi nói: "Không tin thì thôi. Đó là tuyệt chiêu lúc em thi đại học, bây giờ chia sẽ miễn phí mà có người không biết hưởng thụ. Hừ!"

Thời gian trôi qua từng giây, từng phút một, hai cô bé cuối cùng cũng làm xong.

Khi đối chiếu với đáp án, bỗng dưng hai cô nàng hứng chí hét lên: "Đáp án đúng là C thật. Thầy ơi, em gái thầy thần kỳ thật!"

Khóe môi giật giật liên tục, Thẩm Tiên Phi chau mày nhìn Tang Du cuộn mình trong sofa, đang bê quả dưa lên, nhìn từ hướng anh, cả gương mặt cô đều bị vỏ dưa che khuất. Tư thế buồn cười đó khiến hàng lông mày anh giãn ra, thậm chí còn muốn cười nữa, thì ra lúc cô thi đại học cũng làm bậy bạ như thế.

"Chị đã nói chọn C mà cứ không tin. Ôi, no quá. Dưa "thái giám" lúc ăn thật tiện, không cần nhả hạt." Tang Du hài lòng ợ một cái rồi bỏ vỏ dưa xuống, thẻ lưỡi liếm nước dưa còn đọng trên mép, thuận tay rút một tờ giấy trong hộp khăn giấy bên cạnh ra lau miệng, bỗng dưng cảm thấy thiếu tự nhiên như có ai đó đang nhìn mình, cô ngước lên nhìn thấy ngay đôi mắt nửa cười nửa không của Thẩm Tiên Phi.

Bị Tang Du nhìn thế, cảm giác ấy như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, mặt Thẩm Tiên Phi hơi nóng lên, anh vội vàng quay đi nhìn hai cô bé kia, nhưng trái tim trong lồng ngực vẫn đập thình thịch không ngừng, trong đầu chỉ nghỉ đến dáng vẻ lè lưỡi liếm môi của cô ...

Nhướn mày lên, Tang Du nhìn Thẩm Tiên Phi đang cuối gằm mặt, tự dưng thấy nhột trong lòng, lúc nãy có phải là chim ngố đang nhìn cô cười? Muốn cười thì cứ cười đi, tại sao còn cười trộm, lẽ nào mặt cô có dính gì?

Nghĩ đến hình tượng xấu xí của mình có khả năng bị chim ngố nhìn thấy, cô lập tức nhảy xuống sofa, chạy vào phòng vệ sinh, soi gương một lúc lâu, chỉ thiếu nước đếm từng sợi lông mày, cũng không phát hiện ra có gì không ổn.

Cuối cùng cô đúc kết, chim ngố sẽ không cười với cô, lúc nãy nếu không phải mắt cô hoa thì chắc là mặt anh đang bị co giật.

Tiễn hai cô bé học sinh về rồi, Thẩm Tiên Phi vừa đóng cửa thì chuông cửa đã reo vang.

Có phần ngờ vực, anh mở cửa, nhìn thấy một phụ nữ trung niên độ hơn năm mươi tuổi đang đứng bên ngoài, tay xách rất nhiều túi.

Người phụ nữ đó thấy Thẩm Tiên Phi thì tỏ r sửng sốt, ngẩn ngơ một lúc rồi hỏi: "Tôi ....muốn tìm tiều thư nhà tôi...".

"Ai tìm em thế?", Tang Du vội vã phóng ra khỏi phòng vệ sinh, mới thấy má Ngô cô đã reo lên mừng rỡ: "Ôi trời, má Ngô, má đến đúng lúc quá. Tốt quá, má không mang quần áo đến thì ngày mai con hết đồ mặc rồi".

Nhận mấy túi xách từ tay má Ngô, cô quay sang thấy Thẩm Tiên Phi sầm mặt bỏ đi, tim như nhảy dựng lên, mới ngày thứ ba mà hình như cô đã phạm vào điều thứ ba và thứ tư trong giấy cam kết rồi.

"Tiểu thư, sao cô ở chung với con trai? Nếu để Tang tiên sinh và Tang phu nhân biết thì chết", má Ngô lo lắng nói.

"Má Ngô, má hiểu lầm rồi, không có đâu, bọn con chỉ thuê chung. Bây giờ đang thịnh hành thuê nhà chung, chỉ là cùng một mái nhà, không xảy ra chuyện gì đâu", Tang Du giải thích với vẻ thoải mái.

"Thuê chung? Nhưng ... người ta dù sao cũng là con trai, tiểu thư thế này sẽ thiệt thòi..."

"Thiệt thòi?" Đối với Thẩm Tiên Phi, cô rất muốn thiệt thòi một lần, nhưng đúng là ảo tưởng, "Từ nhỏ đến lớn có tên nào dám làm gì con đâu, trừ phi hắn muốn chết".

"Cũng đúng", má Ngô gật gù, "Nhưng môi trường ở đây không tốt, tại sao tiểu thư lại không ở nhà? Ăn uống lại không ngon..."

"Về nhà? Đó mà là nhà sao? Đàn ông thì không bao giờ về nhà, đàn bà thì suốt ngày chơi mạt chược, mỗi ngày chỉ có mình con đối diện với ba tầng lầu trống trải. Đèn chùm pha lê trong phòng khách má có biết bao nhiêu hạt không? Tổng cộng là một ngàn tám trăm tám mươi hạt. Một ngàn tám trăm tám mươi hạt đó, ít nhất con đã đếm không dưới một trăm lần rồi! ", nhắc đến ngôi nhà không chút hơi ấm của mình, giọng cô bất giác cao vút lên, "Con thích đi học, vì ít nhất mỗi ngày cũng có người nói chuyện với con. Ở đây phòng tuy nhỏ, ít nhất cũng không khiến con thấy trống trải. Tim con đã rất trống vắng rồi, con không muốn môi trường xung quanh con cũng trống vắng như thế"

Má Ngô sững sờ nhìn tiểu thư từ nhỏ đã lớn lên bên bà, thì ra cô ấy không phải vô tri, vô giác, mà luôn chôn giấu trong lòng, không nói ra mà thôi.

"Chuyện con ở ngoài, bố mẹ con biết rồi, hôm đó con cũng có nói với họ, mùa hè này con muốn cảm nhận cuộc sống độc lập, họ không có ý kiến gì. Má về rồi đừng nói cho họ là con thuê chung với nam sinh là được."

"Ừ, nếu tiểu thư cần gì thì cứ gọi điện cho má nhé".

"Dạ, má về đi."

Nhấc mấy túi quần áo lên, đóng cửa lại, Tang Du nhìn thấy Thẩm Tiên Phi khoanh tay đứng ở cửa phòng, một áp lực vô hình bao bọc lấycô, không khí trong phòng khiến người ta nghẹt thở.

Tang Du thầm kêu trong lòng: Chuyện không hay rồi.

Đang nghĩ xem nên giải thích thế nào thì chuông cửa lại reo vang, cô đang xách túi định đặt xuống để ra mở cửa, ai ngờ bị Thẩm Tiên Phi nhanh chân làm trước.

Lần này ngoài cửa là một phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi.

Thẩm Tiên Phi lạnh lùng nhìn Tang Du, chỉ thấy cô đứng quay lưng, không dám xoay người lại.

Người phụ nữ đó thấy Tang Du thì cười: "Tang tiểu thư, cô có đây à, tôi tuởng đi nhầm nhà chứ. Hôm nay tôi đến sớm một chút, muốn dọn dẹp sớm rồi về nhà sớm".

"Chuyện đó, hôm nay không cần dọn dẹp nữa, dí có việc thì cứ về trước đi, hôm khác liên lạc." Tang Du vội quay người, chen đến trước mặt Thẩm Tiên Phi rồi đóng cửa lại.

Xoay lại, cô thấy ngay Thẩm Tiên Phi đang nhìn mình bằng vẻ mặt không chút biểu cảm.

Im lặng một lúc, thấy anh không nói gì, cô xách túi quần áo lên, định vào phòng thì giọng anh lạnh lùng vang lên: "Quần áo cô bảo người giặt sạch mang đến, vệ sinh cũng nhờ người đến dọn, lát nữa có phải sẽ có người mang thức ăn đến không?".

Cổ họng hơi động đậy, cô quay lưng với Thẩm Tiên Phi, khó nhọc lên tiếng: "Theo quy định, ngày mai em sẽ dọn đi, hôm nay em muốn ở một đêm cuối cùng".

Cô xách quần áo định vào phòng.

Trong khoảnh khắc khép cửa lại, cô nghe thấy tiếng Thẩm Tiên Phi nói: "Nếu muốn thử cuộc sống tự lập thì việc đầu tiên là phải học cách giặt quần áo, nấu ăn và dọn dẹp vệ sinh. Tôi không muốn nhìn thấy có người đến đưa quần áo hoặc dọn vệ sinh nữa."

Không tin vào những gì mình vừa nghe thấy nữa, anh đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và má Ngô rồi sao?

Cô vội vàng mở cửa, thấy anh vẫn đứng ở chỗ cũ, đang nhìn mình không chớp mắt. Cô xúc động hỏi: "Ý anh là em không cần dọn đi nữa?"

Liếc Tang Du một cái rồi quay đi chỗ khác, Thẩm Tiên Phi lẳng lặng bỏ về phòng.

Nhìn cánh cửa phòng anh khép lại, Tang Du không cam tâm, hỏi tiếp: "Vậy em có thể xin hút thuốc không?"

"Cô cứ thử xem", giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Tiên Phi vọng ra.

Mục lục
Ngày đăng: 14/05/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục