Gửi bài:

Chương 119 - Biện pháp của Daisy

Thích Vi Vi không nói gì, cô ấy không phải là mình, cô ấy làm sao biết được mình hạnh phúc hay là thống khổ.

"Đây là số điện thoại di động của tôi, bất cứ lúc nào cô cũng có thể gọi điện thoại cho tôi. Nhưng cũng nên nói cho tôi biết số điện thoại của cô chứ?" Daisy cầm số điện thoại di động sớm đã viết xong đưa cho cô.

"Cám ơn, tôi không có. Nếu có việc gì cần, tôi sẽ gọi điện cho cô." Thích Vi Vi cầm số điện thoại của cô cất vào trong túi, mình chưa bao giờ nghĩ đến sẽ gọi điện thoại cho cô.

"Được rồi, cô có bận gì không? Không có thì tôi mời cô ăn cơm tối, thế nào?" Daisy nói.

"Không cần, tôi còn có việc. Hẹn gặp lại." Thích Vi Vi nói, cô muốn đi tìm Thiên Tứ, bất kể như thế nào cô đều phải đối mặt.

"Vậy được rồi, cô bận thì sau này nói chuyện tiếp. Tạm biệt." Daisy đứng dậy đi trước.

Thích Vi Vi cũng rời đi, trong tay cầm theo đồ ăn để lấy lòng đi đến một khu nhà. Nơi này là khu nhà Thiên Tứ thuê phòng, ở ngay gần công ty, tuy rằng anh cho mình chìa khóa nhưng cô vẫn là lần đầu tiên đến đây.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy bên trong bừa bộn, quần áo bẩn ném khắp nơi, cô bỏ đồ ăn xuống. Trước tiên dọn dẹp phòng sạch sẽ, nhặt quần áo lên đi ngâm, mới đi đến phòng bếp bắt đầu nấu cơm.

Tay chân thuần thục liền làm ba món mặn, một món canh. Nhìn thời gian vừa vặn sáu giờ, chắc là anh sắp về, ngồi ở bên bàn ăn chờ anh, cũng nghĩ xem nên giải thích với anh như thế nào.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, nhưng mà anh vẫn chưa về. Cô cầm lấy di động lại bỏ xuống, anh sẽ nhận điện thoại của mình sao, nhận thì cô nên nói cái gì. Do dự một lát vẫn là bỏ xuống, dứt khoát đi đến phòng vệ sinh giúp anh giặt quần áo.

Văn phòng.

"Rốt cuộc cũng làm xong. Sao nào mọi người, cùng nhau đi uống một ly chứ." Một đồng nghiệp đề nghị khi mọi người đang thu dọn đồ đạc.

"Được, dù sao lúc này về nhà cũng không có việc gì làm." Một đồng nghiệp lập tức phụ họa, dùng tay ôm lấy bả vai Hoàng Thiên Tứ "Thế nào? Chúng ta cùng đi chứ."

"Được, chúng ta đi thôi." Anh đáp. Đúng lúc tâm tình đang buồn bực không chỗ phát tiết, uống rượu tiêu sầu là một biện pháp không tệ.

Trong quán rượu, anh không ngừng mời rượu đồng nghiệp, uống một ngụm hết sạch, vô cùng hăng hái.

"Thiên Tứ, cậu làm sao vậy? Uống ít chút đi." Đồng nghiệp nhìn thấy dáng vẻ anh thế này bèn khuyên nhủ.

"Tôi không sao, không cần phải quan tâm tôi, tôi đang cao hứng. Nào, thêm một ly." Hoàng Thiên Tứ tuy rằng đầu có chút choáng nhưng mà trong lòng hiểu rất rõ, anh chỉ muốn làm cho mình uống say.

Đồng nghiệp đành bất đắc dĩ mặc cho anh uống say như chết mới dìu anh về đến chỗ ở của anh.

Thích Vi Vi mang quần áo giặt sạch, sau đó thì vẫn luôn ngồi ở một chỗ chờ anh trở về. Tay chống lên cằm có phần bùn ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khóa vội vàng đi đến mở cửa: "Thiên Tứ, anh đã về."

Lại nhìn thấy anh được hai người dìu đứng ở cửa, toàn thân mùi rượu.

Đồng nghiệp nhìn thấy cô sửng sốt một chút lập tức hiểu được: "Cô chắc là Thích Vi Vi rồi, Thiên Tứ thường xuyên nhắc tới cô. Hôm nay tăng ca cho nên mọi người đi uống một ly, anh ấy uống say nên chúng tôi dìu anh ấy về."

"Vậy cám ơn các anh." Thích Vi Vi để cho bọn họ đỡ anh lên giường, rồi nói: "Các anh ngồi chơi một lát, tôi đi rót cho các anh ly trà."

"Cám ơn cô, không cần đâu. Bây giờ cũng muộn rồi, chúng tôi cũng phải về nhà." Đồng nghiệp nói, nhìn căn phòng hâm mộ lại nói: "Thiên Tứ thật là có phúc, có một người bạn gái tốt như vậy, dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ."

Thích Vi Vi chỉ ngượng ngùng cười cười, đưa bọn họ đến cửa: "Các anh đi thong thả."

"Uống rượu nào, chúng ta tiếp tục uống rượu. Không say không về." Hoàng Thiên Tứ ở trên giường nói lung tung, muốn đứng dậy rồi lại ngã xuống.

Thích Vi Vi nhìn thấy dáng vẻ này của anh rất đau lòng cũng rất áy náy, biết anh là vì mình mới uống rượu. Rót một ly nước mật ong đi đến, nhẹ giọng gọi: "Thiên Tứ, anh uống nước này sẽ thoải mái hơn chút."

"Tránh ra." Tay Hoàng Thiên Tứ vung tay lung tung, nước mật ong liền đổ hết lên người cô.

Cô vừa định đi lau liền nhìn thấy anh khó chịu, giống như là muốn nôn, vội vàng đi lấy chậu nhưng mà đã chậm.

"Ọe." Anh phun toàn bộ ở trên giường, một mùi gay mũi khó ngửi khiến cô thiếu chút nữa chạy đi.

Chẳng quan tâm quần áo trên người mình ướt sũng, cố sức đem anh kéo đến trên ghế sa lon, dùng khăn mặt lau mặt cho anh. Sau đó đem khăn trải giường rút ra để đổi một cái khăn trải giường sạch sẽ, lại cố sức đem anh đặt ở trên giường.

Làm tốt tất cả mọi chuyện, cô đã mệt đến toàn than đổ đầy mồ hôi, đứng thở phì phò mới cảm giác rất mệt mỏi.

"Vi Vi ...Vi Vi ..." Anh đột nhiên bắt lấy tay cô, gọi tên của cô.

"Em đây. Thiên Tứ, em ở đây." Cô ngồi vào bên cạnh anh.

"Vì sao phải đối xử với anh như vậy? Vì sao? Anh rất đau khổ, rất đau khổ, anh thật sự rất yêu em." Hoàng Thiên Tứ vô ý thức thống khổ nói, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Thích Vi Vi nhìn thấy như vậy, giọt nước mắt kia liền rơi ở trong lòng của cô, tại sao cô lại tổn thương anh đến mức độ này, nước mắt từng giọt từng giọt rơi ở trên tay anh.

"Đừng rời xa anh! Đừng rời xa anh!" Anh cầm tay cô nắm chặt trong ngực của mình.

"Thiên Tứ." Thích Vi Vi nhìn thấy anh thống khổ như vậy, nước mắt rơi đầy mặt.

**************************************************

Ring ring ring, Hoàng Thiên Tứ bị một hồi chuông báo thức đánh thức, mở to mắt, ngồi dậy, có chút không dám tin nhìn căn phòng sạch sẽ trước mắt. Chính mình đã dọn dẹp mọi thứ sao, tại sao lại không nhớ rõ.

Nhìn thấy trên bàn bày cháo cùng đồ ăn sáng đã làm? Còn có vài món đồ ăn hoàn toàn chưa động đến. Là ai? Vi Vi sao? Đây là người đầu tiên anh nghĩ đến, nhưng mà tại sao cô lại đến đây.

Đi vào phòng vệ sinh liền nhìn thấy bên trong cũng sạch sẽ sáng sủa, khăn mặt, bàn chải đánh răng, tất cả đều được xếp đặt chỉnh tề.

Ngửi thấy trên người mình một cỗ mùi, dứt khoát cởi quần áo ra đi tắm, dùng khăn mặt lau tóc. Anh cầm áo sơ mi ngày hôm qua lấy ra, anh nhớ rõ đây là một chiếc cuối cùng của mình, mấy chiếc kia anh vẫn chưa giặt, đột nhiên nghĩ đến đống quần áo bẩn này đâu, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy trên ban công treo đều là quần áo đã được giặt sạch.

Anh đã hoàn toàn có thể khẳng định, người dọn dẹp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp như vậy nhất định là Vi Vi. Trong lòng cảm thấy ấm áp, cô đến đây lúc nào, thế nhưng lại ảm đạm, cô làm thế này coi như là giải thích sao.

Thích Vi Vi tan học lại chạy đến chỗ ở của anh, vừa vào cửa liền dọn dẹp sơ căn phòngmột chút. Cầm tất cả quần áo anh mới thay đi giặt, nhìn thời gian kém không nhiều lắm mới đem đồ ăn ngày hôm qua hâm nóng lại.

Vừa mới đặt xuống, cửa mở thì anh đã về.

"Thiên Tứ, anh đã về. Có đói bụng không? Rửa tay ăn cơm đi." Cô cười đi tới đón lấy cặp tài liệu trong tay anh.

"Vi Vi." Thế nhưng anh lại thoáng cái ôm lấy cô: "Em vất vả rồi, ngày hôm qua anh uống rượu, em nhất định mệt chết đi."

"Không đâu, mau ăn cơm đi. Em đã làm xong rồi." Cô trốn tránh, quả là không còn mặt mũi đối mặt anh.

"Được, ăn cơm, thật đói bụng nha." Hoàng Thiên Tứ buông cô ra ngồi vào bên bàn, vừa ăn cơm vừa cùng cô nói về chuyện của công ty.

Cô chỉ là thỉnh thoảng chen miệng nói một câu, chủ yếu là nghe nhiều hơn. Nói một lúc sau lại bất tri bất giác nói đến chuyện hồi nhỏ của bọn họ, không khí dường như thật ấm áp. Ai cũng không nói đến chuyện đêm hôm đó, thật giống như chưa từng xảy ra.

"Thiên Tứ, em về đây. Ngày mai em lại đến." Nhìn thấy thời gian không còn sớm, cô đứng dậy cầm lấy túi chuẩn bị đi ra cửa.

"Vi Vi, anh đưa em về." Hoàng Thiên Tứ nói.

"Không cần, đâu phải rất xa, vài trạm xe thôi mà. Hơn nữa, đến lúc anh quay về chắc là không còn xe bus, ngày mai anh còn phải đi làm nữa, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút." Cô vừa mang giày vừa nói.

"Vậy em cẩn thận một chút." Lúc này Hoàng Thiên Tứ cũng không kiên trì nữa.

"Vâng, hẹn gặp lại." Cô vẫy vẫy tay.

"Vi Vi, chờ một lát." Anh đột nhiên gọi cô lại.

"Sao vậy?" Cô dừng bước.

"Cuối tuần có rảnh không? Anh muốn đưa em đến một nơi." Anh nhìn cô hỏi.

"Ừm, có rảnh. Nơi nào vậy?" Cô gật gật đầu.

"Đi rồi em sẽ biết. Cuối tuần anh đón em." Anh nói.

"Được rồi, vậy em đi đây." Cô xoay người đi xuống lầu, không biết anh sẽ mang mình đi đâu.

Hoàng Thiên Tứ chăm chú nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt ngưng trọng nhìn thật lâu mới quay về phòng.

Uông gia.

"Hạo Thiên, tuần này anh có rảnh không? Em muốn anh dẫn em đi ra ngoài chơi." Daisy từ trên lầu đi xuống, từ phía sau sô pha ôm cổ của anh.

"Chủ nhật này anh không rảnh, để cho Thiên Lỗi cùng em đi đi." Uông Hạo Thiên không chút dấu vết né tránh cô.

"Lại là Thiên Lỗi." Cô giả bộ bất mãn ngồi vào bên cạnh anh.

"Sao vậy? Em không thích cậu ấy sao, hay là cậu ấy đối xử không tốt với em?" Uông Hạo Thiên cố ý hỏi, chẳng lẽ bọn họ phát triển không tốt.

"Cũng không phải, chỉ là bởi vì đối xử với em tốt quá, cảm giác là lạ. Hơn nữa, em muốn anh dẫn em đi chơi." Cô nhấc đầu tựa vào vai của anh.

"Sao lại là lạ? Thiên Lỗi là người tốt, rất nhiều cô gái đều thích cậu ấy." Uông Hạo Thiên sâu xa nói.

"Thật sao? Nhưng mà em không thích anh ấy, em chỉ thích anh." Daisy biết anh có chủ ý gì, trực tiếp nói.

"Tốt lắm, đừng ầm ĩ nữa. Nếu em không thích cậu ấy đi cùng em, vậy thì em ở nhà hoặc là một mình đi ra ngoài." Uông Hạo Thiên nhẫn nại nói, đã có chút không kiên nhẫn.

"Thôi được rồi, anh phải làm việc, em không thể miễn cưỡng anh. Dù sao em định mua đồ linh tinh của phụ nữ, em đi tìm Vi Vi cùng đi với em vậy." Daisy nói, anh không phải là muốn ở cùng với Vi Vi sao, đừng nghĩ rằng mình là đồ ngốc.

"Em rất thân với cô ấy?" Uông Hạo Thiên nhìn cô chằm chằm, cô không phải muốn làm anh bị loạn chứ.

"Không phải rất thân, có lẽ xem như bạn bè, cho nên tiếp xúc nhiều một chút thì sẽ rất thân. Không nói với anh nữa, em đi ngủ trước đây." Daisy nói xong chạy lên lầu cười đắc ý, đừng cho là mình không hề có biện pháp.

Uông Hạo Thiên nhìn cô, không được, không thể để cho hai người bọn họ ở cùng với nhau. Vậy sau này mình làm sao bây giờ, thế này căn bản không có cơ hội một mình ở chung với Vi Vi, Daisy nhìn thì rất đơn thuần kỳ thật rất có tâm kế.

Mục lục
Ngày đăng: 09/07/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Yatzy Blitz - Trò chơi xúc xắc

Mục lục