Gửi bài:

Chương 79 - Giả vờ ngây thơ gì chứ

Một cái gối bay qua, sau đó là tiếng quỷ la thét không ngừng. "Mau mặc quần áo vào, đồ cuồng khỏa thân....sắc lang....."

Anh làm như vậy là muốn chọc mù mắt cô sao? Mù rồi! Mù rồi!

"Này, tiểu thư, tôi sắc chỗ nào của em hả?" Ngũ Liên không còn sức lực phỉ nhổ, cô bị động kinh hay tinh thần quá kích động, mỗi lần nhìn thấy anh không đánh thì cũng đá. "Bổn thiếu ở trong nhà mình đi lại, trước giờ không mặc quần áo!"

Những người phụ nữ khác nhìn thấy dáng người của anh, lúc nào cũng say mê, hận không thể ăn sạch anh. Còn cô thì la ó lên, giống như anh là một ông chú ục ịch khốn khổ, chán ghét và xa lánh đến chết.

Dáng người của anh rõ ràng đẹp không chê vào mà? Vận động viên thể hình nào đó ở trước mặt anh còn phải đứng một bên.

"Anh mau mặc đồ vào!" Uất Noãn Tâm thúc giục, vừa xấu hổ vừa tức giận. Cởi sạch ở phía trên cũng không sao, nhưng ngay cả bộ phận quan trọng cũng không che chắn dù chỉ một chút.

Ngũ Liên nhận thức được cái gì đó, nở nụ cười du côn, quay ngược lại dán sát vào cô. "Giả bộ ngây thơ gì chứ? Cây gậy sinh mạng của đàn ông, em cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy sao? Bổn thiếu đủ tuyệt vời chứ! Có muốn....

"Muốn cái đầu heo anh! Mau mặc quần áo vào!" Uất Noãn Tâm lấy chăn che mắt mình lại, một chút cũng không dám nhìn anh.
Ngũ Liên không chọc cô nữa, dùng khăn tắm quấn quanh eo mình. "Có thể mở mắt ra rồi!"

Uất Noãn Tâm liếc trộm một chút, nhìn thấy anh đã che rồi, mới dừng những phản ứng gay gắt lại, bĩu môi. "Đồ khốn!" Ức hiếp cô vẫn còn chưa đủ nghiện sao?

Ngũ Liên lấy một chiếc áo sơmi từ trong tủ áo ra, ném cho Uất Noãn Tâm. "Mặc vào!"

Cô bĩu môi. "Tôi không cần mặc quần áo của anh!"

"Tùy em thôi! Em thích trên người chỉ mặc nội y, tôi cũng không để ý đâu!"

"............"Uất Noãn Tâm đành phải mặc cái áo sơmi anh ném cho, chất liệu rất tốt, còn có mùi hương cực kỳ mê hoặc trên người anh, mùi hương nam tính và quyến rũ, vô cùng dễ ngửi.

Quản gia gõ cửa. "Thiếu gia, bác sĩ đã đến, có cần mời ông ấy vào không?"

Ngũ Liên liếc Uất Noãn Tâm, ý nói, tôi không gạt em chứ?

Cô trưng cái mặt quỷ xấu xí ra với anh.

"Để ông ấy vào!"

"Đê ông ấy xem bệnh cho em trước, tôi đi chuẩn bị bữa sáng!" Ngũ Liên xoa xoa đầu cô, nở nụ cười đẹp, nhàn nhã đi ra ngoài. Đi đến bếp, quản gia vội vàng bước vào. "Thiếu gia, cậu cần chuẩn bị bữa sáng sao? Tôi bảo đầu bếp qua đây nha!"

"Không cần đâu, tôi tự tay chuẩn bị!" Ngũ Liên cười hỏi: "Chú Đạt, có phải chú có lời muốn hỏi phải không! Thái độ khá bát quát nha!"

"............Vị tiểu thư đó, là bạn gái của cậu sao?"

"Không phải!"

"Nhưng đây là lần đầu tiên cậu đưa phụ nữ về nhà, còn quan tâm cô ấy như vậy!"

"Tôi thấy cô ấy rất đáng thương!"

"Chuyện tình cảm này, rất kỳ diệu, có lẽ đã động đến trái tim cậu rồi, bản thân không biết đó thôi!"

Ngũ Liên cười ha ha đứng lên, ôm lấy chú Đạt, vỗ vài bả vai của ông. "Nhìn không ra chú có thể nói những lời này, rất giàu kinh nghiệm đó nha!"

"Tôi, tôi chỉ tùy tiện nói thôi...." Chú Đạt bị 'khen' đến xấu hổ. "Thiếu gia, tôi đang nghiêm túc đó, cậu nghĩ kỹ một chút đi! Nếu thực sự thích, thì không nên bỏ qua!"

"Tôi và cô ấy không thể! Ngũ gia không thể tiếp nhận một người phụ nữ đã từng kết hôn, hơn nữa tôi cũng không muốn để cô ấy chịu uất ức làm một người tình."
"Người phụ nữ đã từng kết hôn sao?" Mặt chú Đạt bị dọa đến trắng bệch."Cô ấy không phải là thiên kim của ngài thị trưởng chứ? Thế thì nguy rồi, buổi sáng tôi đã gọi điện thoại nói cho lão thái gia, ông ấy vui vẻ lắm đó...."

Ngũ Liên đau đầu. "Chú Đạt, chú làm vậy không phải tìm phiền phức cho tôi sao?"

"Thực xin lỗi, thiếu gia, tôi...."

"Thôi kệ, cũng không thể trách chú, tôi sẽ tự mình giải quyết!" Ngũ Liên chuẩn bị xong bữa sáng, ở hành lang gặp bác sĩ, hỏi thăm tình hình, xác định Uất Noãn Tâm không có sao, mới cho ông ấy đi.

Mở cửa bước vào. "Ra mồ hôi nguyên một đêm, cũng mất sức rồi, ăn chút gì để cho sức."

Nhìn thấy cô hoài nghi nhìn mình, Ngũ Liên bất đắc dĩ giải thích. "Yên tâm! Bổn thiếu muốn mạng của em, cũng không cần dùng đến thủ đoạn này!"

Uất Noãn Tâm thấy 'Bữa sáng cháo trắng' trên bàn dành riêng cho mình, lúc này mới mở miệng nhỏ ăn, cô thực sự đói chết rồi.

"Mùi vị như thế nào?"

"Tay nghề của đầu bếp nhà anh không tệ nha!"

"Xin long trọng giới thiệu đầu bếp lớn của chúng ta.....bổn thiếu!" Anh vỗ ngực. Làm cho một ngụm cháo Uất Noãn Tâm vào bỏ vào miệng vào suýt chút phun ra. "Anh làm sao? Nói đùa gì chú?" Đại thiếu gia ăn chơi trác tán từ bé như anh, không giày vò người khác đã là ân đức rất lớn rồi, làm sao có thể bỏ thân phận cao quý của mình đi làm cơm chứ.

"Sao nào? Không giống sao? Có cần tôi quay phim lại lần nữa không?" Ngũ Liên có chút nghiêm túc nói. "Tôi đã nói với em, nhìn người không thể nhìn ở bên ngoài. Tôi còn rất nhiều chiêu, là em không biết đó thôi! Tôi có thể từ từ thể hiện ra hết!"

Thực ra Uất Noãn Tâm có chút bất ngờ, bao gồm cả việc anh biết sức lực của cô bị tiêu hao, đặc biệt chuẩn bị bữa sáng cho cô.

"Tiếp theo em định làm gì hử? Vẫn muốn trở về sao?"

Động tác của Uất Noãn Tâm có hơi khựng lại một chút, tốc độ xoay chuyển nhanh chóng, giả vờ không sao nở nụ cười. "Nếu không thì sao? Ly hôn với anh ta sao? Chức quan của ba tôi đang nằm trong tay của anh ta đó!"

Hôm qua cô có nói, muốn cắt đứt quan hệ giữa cô và anh, nhưng đó chỉ là lời nói khi tức giận. Nếu làm thật, nói dễ hơn làm sao? Cô không có sự lựa chọn nào khác!
"Nam Cung Nghiêu có thể làm, bổn thiếu cũng có thể làm gấp đôi!"

"Tôi đã nợ anh quá nhiều, không muốn nợ anh thêm! Tôi hiểu rõ Nam Cung Nghiêu, anh ta sẽ không đồng ý ly hôn. Nếu đã như vậy, tại sao không từ trên người anh ta tìm kiếm lợi ích nhiều hơn một chút chứ, dù sao chúng tôi chẳng qua chỉ có quan hệ lợi dụng thôi mà!"

Ngũ Liên cũng hiểu rõ điều này, chuyện này anh thực không tiện nhúng tay vào! Nhưng bắt anh trừng mắt nhìn cô trở về nơi tội ác đó, anh không làm được.

Anh nắm lấy tay cô. "Ở lại đi!"

Uất Noãn Tâm sững người, không thể không cảm động. "Tại sao phải đối xử tốt với tôi như vậy hả?"

"Có rất nhiều chuyện, đều không có lý do của nó. Nếu như tôi biết lý do, có lẽ sẽ không làm như vậy!"

"Nhưng tôi không xứng!" Anh đẩy tay anh ra, cười khổ. "Tôi đã sống trong địa ngục rồi, tôi không thể làm hại anh thêm!"

"Trải qua việc này, tôi mới biết bản thân ngu xuẩn biết bao. Tôi đối với Nam Cung Nghiêu, đã hoàn toàn mất hết hy vọng rồi. Bắt đầu từ hôm nay, giữa tôi và anh ta, chỉ có giao dịch, tôi không bao giờ yêu anh ta thêm lần nào!"

"Em có thể làm được sao?"

"Không làm được cũng phải làm được!" Cô cố tình tỏ ra thoải mái cười. "Đừng quên, tôi là luật sư. Lúc cần thiết, rất tàn nhẫn, lý trí rất đáng sợ!"

"Nếu em đã quyết định như vậy, tôi có nói thêm gì cũng vô dụng! Đừng để bị quật ngã là được, có chuyện gì, lập tức tìm tôi, tôi sẽ vô tư giúp em!"

"Cám ơn!" Số phận cứ như vậy trêu đùa con người, người cô hoàn toàn tin tưởng, từ đầu đến cuối lại phát hiện là kẻ lừa gạt. Người ghét nhất, ngược lại là người cô có thể dựa vào khi cần.

Cô và Nam Cung Nghiêu, vẫn còn một trận chiến rất dài cần phải đánh.

Lần này, cô tuyệt đối không thể thất bại!

Mục lục
Ngày đăng: 10/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục