Gửi bài:

Chương 12 - Căn phòng bí mật

Uất Noãn Tâm vừa về đến nhà thì bắt đầu đau đầu suy nghĩ xem tối phải giải thích với Nam Cung Nghiêu như thế nào, nhưng không biết tại sao cả người không còn sức, mí mặt nặng dần, suy nghĩ một hồi thì ngủ thiếp đi. Cho đến khi Hà quản gia gọi cô tỉnh, nói rằng thiếu gia có căn dặn, tối nay cô phải cùng anh dự tiệc, mới buộc phải thức dậy tắm rửa.

Trong tủ quần áp treo ngăn ngắn thành tằng nhóm những trang phục xa xỉ đắt tiền may theo số đo của cô, cô chọn một bộ váy lụa màu trắng tuyết, đứng ở trước gương ướm thử.

Quả nhiên dáng người vẫn vậy, nhưng chỉ cần đổi một trang phục khác, khí chất toát ra trên người cũng khác hẳn. Ai có thể ngờ được, hình ảnh người công chúa cao quý ở trong gương, nửa tháng trước phải đứng dưới ánh nắng thiêu đốt của mặt trời để phát tờ rơi, hứng chịu ánh mắt xem thường của người đi đường.

Nhưng để có được cuộc sống như vậy, phải trả một cái giá quá lớn. Nếu được lựa chọn, cô hy vọng bản thân có thể dựa vào chính mình, sống thật tế là một Uất Noãn Tâm.

Cô yếu ớt thở nhẹ ra, để bản thân không nghĩ tiếp nữa. Vừa định thay trang phục,thì bên ngoài đột nhiên truyền những âm thanh la hét, chỉ nhìn thấy người hầu nữ A Lôi lấy tay che trán lại từ trong phòng một trên lầu ba chạy ra, trên mặt toàn là máu, không ngừng chảy, nhiễu xuống nền nhà, miệng hoảng hốt la hét không ngừng. "Không xong rồi, Hà quản gia, nhị thiếu gia lại phát bệnh rồi!"

Máu chảy đầm đìa trên mặt làm cho Uất Noãn Tâm sợ hãi. Nhị thiếu gia? Tại sao cô không biết trong nhà vẫn còn một người nữa chứ? Đây chính là bí một của phòng một đó sao?

"Mau báo cho bác sĩ Lâm, chuẩn bị "thuốc", nước nóng!" Trên mặt Hà quản gia đầy lo lắng, nhưng lại bình tĩnh, thuần thục, rõ ràng đã gặp tình huống này không dưới một lần rồi.

Mỗi người đều có công việc của mình, Uất Noãn Tâm không biết mình phải làm cái gì, cũng không chắc là có thể nhùng tay. Ngay lúc này, Nam Cung Nghiêu trở về nhà, Hà quản gia đi đến bên anh nhỏ giọng thông báo tình hình. Anh ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn giao với ánh mắt của Uất Noãn Tâm, sự nghiêm túc trong ánh mắt làm cho cô giật bắn cả người, vội vàng trở về phòng.

Ngoài cửa sổ đột nhiên nổi gió to, bão ập đến, nước mưa như roi da quật vào cửa sổ thủy tinh. "Bụp bụp bụp–" Mỗi tiếng, đều như một trận roi quất vào tim cô. Cô bổng nhiên cảm thấy nơi này thật xa lạ, thật đáng sợ, không hề có cảm giác an toàn.

Cô quay đầu lại, có chút thất thần nhìn ra quan cảnh ảm đạm rùng rợn ở bên ngoài như muốn xé toạc thế giới vậy.

Cả người dường như cũng bị xé toạc ra vậy...

Hai tiếng sau, Nam Cung Nghiêu đi đến phòng của Uất Noãn Tâm, vẻ mặt căng thẳng vẫn chưa hoàn toàn dịu bớt, sắc mặt lạnh băng, làm cho cô không dám đến gần. Trong tiềm thất cảm thấy mình sắp sửa gặp nạn nữa rồi. Muốn trốn! Nhưng chạy cũng không thể chạy được.

Hai người cứ như vậy không nhúc nhích gần 10 phút, Uất Noãn Tâm cắn môi mở miệng trước, âm thanh yếu ớt, hầu như không thể nghe được. "Cậu ấy...có sao không vậy?

Mục lục
Ngày đăng: 11/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục