Gửi bài:

Chương 65

Theo dự định là cô có thể nhìn thấy Băng hoảng sợ nhưng có vẻ như Xuân đã tính toán sai rồi. Vì theo thực tế thì người sợ lại là cô, có lẽ vì sợ quá mà cô cũng không rõ là anh có giống mình hay không.

Cả hai trọn xem bộ phim "The Grudge", nó cũng khá lâu. Nội dung thì cũng chỉ là nói về một ngôi nhà bị ma ám. Ngay cái poster đầu của bộ phim cũng là một khuôn mặt đầy chết chóc rồi.

- A...... - Xuân hét thật to, ôm chặt chiếc gối vào mặt ngay khi xuất hiện một khuôn mặt như trên poster phim.

Cô không muốn tỏ ra yếu đuối nhưng sự thật là cô hơi yếu tim với mấy vụđó, đã thế còn cộng thêm hiệu ứng âm thanh và tính bất ngờ nữa chứ. Cô hoàn toàn bị đánh gục.

Nhưng ngược lại với cô, có vẻ như Băng hơi bị bình tĩnh trước cảnh đó.Chỉ hơi nheo mắt vì bị bất ngờ, còn lại anh cảm thấy khá bình thường.

Và thế là kế hoạch hoành tráng của Xuân bị sụp đỗ khi chính cô lại là người sợ chứ không phải là anh. Nói là xem phim kinh dị nhưng thực ra thì cô bỏ gần hết tất cả những cảnh ghê gớm nhất, cùng lắm cũng chỉ là vài cảnh "hoành tráng" như lúc ở đoạn nhân vật chính đi trên xe bus và đang tắm. Mà lí do chỉ là nó quá bất ngờ cô không kịp nhắm mắt.

Trong khi đó, Băng lại cực kì thoải mái, có phần hào hứng nữa cơ. Lần đầu xem phim kinh dị cũng thú vị đó chứ. Cảm giác hồi hộp và gay cấn.Giờ anh mới nhìn qua người con gái bên cạnh. Anh hơi ngạc nhiên nhìn cái dáng vẻ co rúm sợ sệt đó. Tưởng cô cũng gan dạ lắm chứ. Chính cô rủ anh xem mà giờ lại là người "bỏ" hết cả bộ phim sao.

- Sợ à? – anh hỏi.

- Anh nghĩ là không sợ sao? – cô vẫn ôm chặt gối nhìn anh.

- Bình thường mà. Cũng thú vị mà. – anh đứng dậy cầm một sập đĩa phim kinh dị nữa.

- Anh đùa sao? Phim đó mà không sợ à? Mà kể ra thì nội dung bình thường nhưng chỉ có cái giật mình thôi. – cô rùng mình khi nghĩ tới khuôn mặt của đứa bé ma trong đó.

- Ừm. – anh gật đầu.

Cô liếc nhìn anh. Khuôn mặt của anh lúc này có phần vui vẻ hơn so với mấy ngày trước. Chẳng lẽ phim kinh dị có tác dụng kích thích niềm vui của anh sao? Thật là kì lạ.

- Anh thích sao? – cô nhìn anh hỏi.

- ...... - anh im lặng một lúc. – Cũng không tới nỗi nào.

Anh nói, tiện tay để sấp đĩa lại trên bàn, và cầm một chiếc đi về phía chiếc tivi. Cô giật mình, nhìn anh hỏi:

- Anh tính xem nữa sao?

- Giờ cũng không biết làm gì, xem tiếp cũng hay. – anh nói.

- Phim gì vậy ạ?

- Ừm, The Ring. – anh nói.

- Trời tối rồi mà ạ.

- Chẳng phải cô nói, buổi tối xem kinh dị mới hợp sao? – anh nhìn cô hỏi ngược lại.

- Em...em không xem đâu. – cô đứng dậy, định bỏ đi nhưng chợt khựng lại.Nỗi ám ảnh của bộ phim trước, cái cảnh mà nhân vật nữ kia gặp con ma ở ngoài hành lang, làm cô chẳng dám đi đâu một mình.

- Anh, vẫn muốn xem à? – cô hỏi lại. Nửa khóc nửa cười vì sự ngớ ngẩn đó.

- Ừ.

- Nhưng...

- Nếu sợ thì cứ ở lại đây. – anh nhìn cô.

- Nhưng...

- Sao? – anh nói.

Nhìn anh, cô cảm thấy có chút gì đó lưỡng lự. Đắn đo một hồi, cô lại lật đật quay lại chỗ ngồi ôm chặt cái gối. Len lén nhìn màn hình. Giờ này cô cũng chẳng dám về phòng mà ngủ một mình. Nhưng mà ngồi đây cũng thế à. Đúng là tiến thoái lưỡng nan mà.

..............................................

Sau bữa trưa tại một nhà hàng nổi tiếng của Pháp cùng với bà của Tiên,cả bốn người dường như cũng không có ý muốn đi đâu thêm nữa. Tiên xin phép bà quay lại đảo Bora Bora và hứa sẽ tới thăm trong thời gian tới.

Cả Phong, Vũ, Triệt cũng xin phép. Không ai nói rõ lí do thực sự tại sao họ lại quay về một cách vội vã như thế. Nhưng tất nhiên cũng không cần phải nói vì theo như những thông tin đã được thư kí Jen vừa đưa thì bà của Tiên cũng đã khá hiểu suy nghĩ của cả bọn lúc này.

Đúng là tuổi trẻ nông nỗi và đầy nhiệt huyết. Đôi khi chỉ vì một lí do gì đó cũng sẽ làm cho to lên. Vì một người nào đó mà làm bao nhiêu chuyện.

Tất nhiên là bà cũng không có ý định giữ thêm chúng nữa. Giữ chúng trong khi tâm hồn thì bay bay đi đâu thì được ích gì chứ.

- Được rồi. Các cháu có thể đi rồi. Ta không giữ đâu. – bà nói khi đang nhâm nhi tách trà.

- Nhưng... - Tiên áy náy.

- Không sao đâu. Ta không muốn làm phiền mấy đứa. – bà nói.

- Cháu xin lỗi bà, bà đừng giận cháu nhé. – Tiên ôm choàng lấy bà, đôi mắt ươn ướt.

- Được rồi. – bà nói.

- Chúng cháu cũng xin lỗi vì phải đi sớm như thế này. Hi vọng có thể gặp bà trong một ngày không xa. – Phong nói. Đôi mắt của anh có chút gì đó áy náy.

- Ta biết rồi. Mấy đứa đừng làm như ta đang giận thế chứ. Còn không mau đi đi. – bà mỉm cười.

Cả bốn người áy náy nhìn bà nhưng rồi cũng lần lượt cúi chào và quay đi.

Nhìn bốn cái dáng ấy đi khuất bà khẽ nở nụ cười bí hiểm. Ôi, nhìn những con người trẻ tuổi đó mà trong lòng bà cũng cảm thấy hào hứng một cách khó tả. Ở cái tuổi còn trẻ con "non nớt" này thì còn quá nhiều cái mới sẽ tới với chúng. Cái đầu tiên luôn là cái đẹp nhất, tinh khôi nhất và cũng là mong mảnh dễ vỡ nhất. Không có gì gọi là hoàn hảo cả. Nhưng nó lại là cái đáng nhớ và đáng yêu nhất.

Cái tuổi của chúng luôn là một dấu hỏi đầy thú vị với một người đã khá lớn tuổi như bà. Sẽ có nhiều điều thú vị trong tương lai đây.

............................................

Cũng đã khá trễ. Gần 10h đêm rồi. Tàu của bốn người mới về tới đảo BoraBora. Mặc cho những khó khăn mà đêm tối mang lại nhưng cả bốn mà đúng hơn là cả ba, trừ Vũ ra thì đều cương quyết quay về đảo.

Hôm nay trên đảo có tổ chức một lễ hội gì đó khá náo nhiệt tới khuya. Ồn ào và náo nhiệt cả một góc. Tiếng nhạc, tiếng la hét của mọi người ở đó dường như cũng không gây sự chú ý của cả ba người lắm. Tiên, Phong,Triệt đi nhanh về phía phòng của họ.

Tiên mở cửa nhanh phòng của Xuân. Không có cô ở đó. Mặt cô thoáng sa sầm, đôi mặt trở nên lạnh và sắc. Tay khẽ siết chặt nắm cửa. Cô đóng mạnh nó và đi nhanh về phía phòng của Băng. Bắt gặp Phong cũng đang đi tới, theo sau là Vũ.

Bất giác mắt của Phong và Tiên chạm nhau. Dường như họ đang có cùng một suy nghĩ gì đó.

Vũ nhìn hai người đó chợt thấy buồn cười. Đi sang Pháp thăm hỏi bà của Tiên và đồng thời đi du lịch mà lại bỏ về giữa chừng vì Băng và Xuân đang ở đây. Vừa về tới khách sạn là đã lao đi tìm cả hai. Cứ như là đang đi bắt người đi ngoại tình ấy.

Cả ba bước vào, Triệt đang khó xử bước ra. Hướng ánh mắt về phía chiếc ghế salon gần đó. Không hẹn mà cả Phong và Tiên cùng sa sầm mặt lại.

Trước mặt họ là một đội nam nữ đang nằm tựa vào nhau. Người con gái kia co ro, ôm chặt chiếc gối ôm, nằm gục vào vai người con trai kia. Khuôn mặt của anh lúc này thật nhẹ nhàng, người cũng hơi dựa vào vai người con gái kia.

Trông cả hai ngủ rất ngon, mặc cho bộ phim kinh dị nào đó vẫn đang chiếu trên màn hình tivi đó.

Dường như cũng cảm thấy được sự có mặt của ai đó ở trong phòng. Đôi mắt của Băng thoáng lay động, anh từ từ mở mắt ra. Thoáng ngạc nhiên trước sự có mặt "đông đủ" của mọi người ở đây nhưng nó cũng không nằm ngoài dự đoán của anh lắm. Ngồi thẳng người dậy, khẽ đỡ Xuân nằm dựa vào chiếc ghế salon đó. Anh từ từ đưa ánh mắt nhìn mọi người.

- Mọi người về sớm nhỉ? – anh nói, giọng nói còn chút ngái ngủ.

- Ừm, cậu ngủ hơi sớm nhỉ. – Phong bước tới gần, ngồi xuống bên Xuân.

- Ừm. – anh khẽ gật đầu, đứng dậy thẳng người, bước ra xa khỏi chiếc ghế đó và đi về phía phòng tắm. Có lẽ anh cần làm đầu óc tỉnh táo hơn một chút.

Phong khẽ vén mái tóc của Xuân lên, cúi người xuống dường như anh đang có ý định là sẽ bế cô ấy về phòng nhưng như cũng cảm nhận sự có mặt của ai đó. Xuân từ từ mở mắt. Lại một phen giật mình, cô vội ngã người ra sau, dùng hai tay đẩy Phong ra. Đưa ánh mắt nhìn khắp mọi người, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Tiên thoáng làm cô bối rối.

- Mọi người....về rồi sao? – cô hỏi.

Lúc này, cô chỉ muốn độn thổ thôi. Rủ Băng xem phim mà lại ngủ quên đã thế còn bị bắt gặp như thế này nữa chứ. Xấu hổ quá đi mất. Bắt gặp ánh mặt lạnh lùng của Băng khi anh vừa bước ra từ phòng tắm. Thoáng ngại ngùng mà cô cũng không hiểu tại sao, nhưng cô vẫn còn thoang thoáng nhớ lại cảm giác ấm áp và yên bình lúc này, quả thực cũng không rõ là cảm giác từ đâu.

Liếc nhìn chiếc đồng hồ đang đặt trên bàn, Xuân như phát hoảng.

10h tối rồi sao? Chưa bao giờ cô long nhong sang phòng của một người con trai khác lâu như thế đã thế còn ngủ quên nữa chứ. Ôi, bố mẹ cô mà biết thì sao chứ. Dù bô mẹ thương cô nhưng không có nghĩa là sẽ tha thứ cho hành động "buông thả" kiểu này đâu.

- Khuya rồi, em...em về phòng...đây ạ. – cô hơi hoảng, liếc nhìn quanh căn phòng xem có để quên cái gì không. Chắc là không rồi. Thấy vậy định lách qua người Phong đi thẳng ra khỏi phòng nhưng lại bị một cánh tay khác giữ lại. Cô hơi ngạc nhiên khi nhận ra chủ nhân của cánh tay đó.

Ngày đăng: 17/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?