Gửi bài:

Chương 54

Gió.

Nắng.

Và cái hương vị của đất quen thuộc ấy.

Dường như Xuân không thể tin được là mình đang đặt chân lên chính mình đã ở. Cảm xúc lâng lâng khó tả.

Hạnh phúc là từ duy nhất mà cô có thể nói lúc này nhưng nó vẫn chưa đủ để ta hết được cảm xúc của cô lúc này. Làm sao có thể tả được niềm vui sướng khi sắp được gặp lại bố mẹ mình chứ.

Cái cảm xúc lâng lâng ấy khiến toàn thân cô dường như run lên, bước đi cũng không vững nữa nhưng cô lại muốn chạy thật nhanh về nhà nhưng đôi chân lại không thể đứng vững vì hồi hộp.

- Được rồi, cô về đi. Xe tới đón rồi. – Băng đứng đằng sau cô từ nãy. Có vẻ như anh cũng hiể được một phần cảm xúc của cô lúc này.

- Vâng. – cô trả lời vội rồi leo ngay vào xe nhưng trước khi đó vẫn kịp nhìn Băng lần cuối.

Bóng chiếc xe dần khuất xa, Băng vẫn đứng im, đôi mắt dõi theo nó. Anh im lặng. Một thứ gì đó đang xảy ra trong anh. Một chút gì đó luyến tiếc, một chút gì đó chờ đợi. Tại sao thế? Từ bao giờ anh có những cảm xúc kì lạ này chứ.

Khẽ thở dài, anh quay lưng bước đi nhưng ánh mắt chợt dừng trên chiếc balo nhỏ của Xuân để quên.

Hơi lắc đầu một chút, anh cầm nó lên rồi quay lưng bước vào xe và chuẩn bị về.

................................................................

Bốn tháng. Đúng bốn tháng rồi kể từ khi cô xa nhà. Mọi thứ vẫn thế. Cảnh vật vẫn thế. Chỉ khác là nếu như cách đây bốn tháng cô thấy tất cả rất quen thuộc nhưng bây giờ đối với cô nó thật to lớn.

Làm sao không thế được chứ? Bốn tháng rồi mà. Mặc dù nó cũng không hẳn là thời gian dài.

Cạch...............

Cô đẩy cánh cổng và bước vào. Người đầu tiên cô thấy không ai khác là bố mẹ cô. Họ đã đợi cô.

Thời gian như ngưng đọng. Tim cô muốn nhảy cẫng lên. Hít một hơi thật sâu. Cô chạy thật nhanh tới ôm chầm họ.

Ướt...khóe mắt cô chợt ướt.

Sao thế? Đáng ra cô phải cười chứ? Nhưng không thể? Cảm xúc suốt bốn tháng qua bỗng tuôn trào. Cô đã rất dũng cảm khi chịu được sự "ghẻ lạnh" của đám con nhà giàu kia, kìm nén nỗi nhớ nhà, nhơ bố mẹ, nhớ mọi người và giờ là lúc tất cả bùng ra.

Cô chợt thấy mình yếu đuối nhỉ? Chỉ mới xa có bốn tháng thôi mà. Chẳng phải rồi sau này cô cũng sẽ xa họ sao? Chẳng phải bên cạnh cô vẫn còn người luôn giúp đỡ cô sao?

Càng nghĩ cô lại càng thấy buồn cười. Biết sao được. Con người cô là thế mà.

Niềm vui cứ dâng trào không muốn dừng. Cô ước gì, khoảnh khắc này mãi mãi dừng lại.

Yên bình. Ấm áp. Và hạnh phúc.

- Bố mẹ làm khổ con rồi. – giọng ba cô chợt nghẹn ngào.

Cô lắc đầu, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn ông rồi khẽ chúi đầu vào lòng ông như muốn an ủi ông.

- Không đâu ạ. Con thấy vui lắm là vì đã có thể giúp bố mẹ. – cô thì thầm.

Mẹ cô xoa mái tóc của cô thật nhẹ rồi khẽ hôn lên đó.

- Con của mẹ giỏi lắm mà.

Cô khẽ cười nhưng không nói gì.

- A, con có quà cho bố mẹ. – cô chợt nhớ.

Vội quay đi lục túi của mình và đưa cho họ một chiếc hộp. Thật ra đó là món quà mà Phong đã dần cô đi mua trước khi ra về.

- Đây là do anh Phong gửi cho ba mẹ đó. – cô mỉm cười. Đó là một chiếc áo sơ mi cho bố và một chiếc áo khoác cho mẹ. Đó là do cô chọn mặc dù là do Phong trả tiền nhưng chắc chắn cô sẽ trả lại tiền cho anh ấy sau.

- Phong? – mẹ cô hỏi.

- Dạ, đó là một trong sáu người cháu của chủ tịch. Lần này con về cùng với anh Băng nữa. – cô trả lời.

- À, họ tốt quá. Như thế bố cũng yên tâm rồi. – bố cô nói.

- À, còn nữa, cái này con mua cho chị đó. – cô quay sang tìm chiếc balo nhỏ đựng món quà đó nhưng chợt nhận ra là không thấy đâu.

Cô giật mình. Vội lục tung tất cả lên để tìm nó nhưng vẫn không thấy.

- Có chuyện gì sao? – mẹ cô nhận ra có gì đó bất thường.

- Con...con...để quên chiếc balo kia ở đâu mất rồi. – cô nhăn nhó trả lời.

- Con tìm kĩ chưa? Hay là để quên ở đâu? – mẹ hỏi.

- Con...không rõ.

Cô chợt nhớ tới Băng, có lẽ anh biết là nó ở đâu nhưng giờ gọi điện chỉ vì một chiếc balo như thế có làm phiền anh quá không?

Thôi đánh liều vậy.

Cô rút chiếc điện thoại ra và tìm số của Băng. Nhìn thấy số điệm thoại đó rồi nhưng rồi lại lưỡng lự.

Calling......

Cô giật mình khi nhận ra mình lỡ ấn nút gọi rồi. Giờ phải làm sao? khẽ ghé tai vào chiếc điện thoại đó...

- Alo.

Là giọng của Băng. Không ngờ anh ấy bắt máy.

- Alo. Em là Xuân...Em xin lỗi đã làm phiền nhưng...nhưng...em muốn hỏi là...anh có thấy cái balo nhỏ của em không ạ? – cô hơi ngập ngừng.

- Tôi đang giữ nó. Nếu không có gì thì cô có thể đến lấy ở văn phòng chi nhánh của tập đoàn AJ. – giọng Băng có vẻ mệt mỏi.

- Vâng...em sẽ...sẽ tới. Làm phiền anh rồi. Cảm ơn anh nhiều lắm.

- Ừm. Xin lỗi, nếu không còn việc gì thì tôi cúp máy, tôi đang bận.

- Vâng...vâng...ạ. – cô luống cuống hẳn ra.

Tít...tít...

Có vẻ như anh cúp máy thật rồi. Cô cảm thấy có chút hụt hẫng nhưng mà không sao. Dù gì cô cũng khá quen rồi. Không lạnh lùng, không bận rộn không phải là Băng mà.

- Bố mẹ ơi, giờ con phải đi lấy đồ một chút nhé. – cô quay qua nói với bố mẹ.

- Nhưng con vừa về, sao không đợi ngày mai lấy? – mẹ cô lo lắng hỏi.

- Dạ thôi như thế sẽ làm phiền anh Băng lắm ạ. Thôi con chào bố mẹ nhé. – cô cúi chào bô mẹ rồi bước vào nhà thay bộ đồ lúc nãy đi bằng chiếc áo thun đen, quần jean và đôi giày quen thuộc.

Chạy một mạch ra đầu hẻm và bắt chuyến xe bus sắp tới để tới văn phòng chi nhánh của tập đoàn AJ đó.

Ngày đăng: 19/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?