Gửi bài:

Chương 46

Người đàn ông ấy, cha của Hạo Thiên, rốt cuộc ông ấy là ai?

Tại sao khi nghe đến tên của mẹ Hạ, ông ta lại tỏ thái độ như vậy? và rồi lại không nói gì khi cô hỏi về mối quan hệ giữa ba người?

Rõ ràng có uẩn khúc...

Có uẩn khúc...

Băng Hạ có cảm giác như, tất cả mọi chuyện vẫn chỉ mới bắt đầu. rằng mười mấy năm qua, cô chẳng làm được gì cả, có chăng chỉ là đi vòng quanh sự thật mà chưa từng giây phút nào vén được một góc của tấm màn lên.

Cái sự thực ẩn giấu bên trong, nó vẫn nằm im lìm trong bóng tối mà chính cô cũng không ý thức được sự tồn tại của nó. Có phải cô đã sai lầm khi nghĩ về cái chết của cha mẹ quá đơn giản?

*Between the vast vast space

Is there a place for you?

Lonely girl ...*

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu, Băng Hạ lấy chiếc điện thoại đang rung bần bật trong túi.

"A lô?"

"Em đang ở đâu thế?"

"Em..." Hạ liếc nhìn con phố mình đang đứng "Phố Green"

"Green?" Tiếng Hạo Thiên bên kia đầy vẻ ngạc nhiên "Em đến đó làm gì?"

"Em...định đến tìm chị Khánh Du"

"Khánh Du? Nhà Khánh Du đâu ở đó? Angela cũng không phải."

"Em nhầm đường." Giọng nói nhỏ và mờ ảo, tan nhanh chóng vào tiếng xe cộ tấp nập trên con phố. Băng Hạ rõ là không muốn thanh minh. Đối với Hạo Thiên, cô biết chắc rằng anh đã phần nào đoán được cô đang nói dối.

"Ở yên đó đi. Anh đến đón"

Đầu dây bên kia cúp máy nhanh chóng. Hạ buông thõng cánh tay, bỗng dưng cảm thấy lòng nặng trĩu.

Có nên tiếp tục bước vào vòng xoáy mà chính bản thân cô cũng hiểu rằng, sẽ khó tìm lối ra hay không?

Người chết, thì cũng đã chết rồi.

Cố gắng đào xới lên, liệu dưới suối vàng, họ có ngậm cười?

"Ăn mặc phong phanh thế? em muốn bị ốm à?"

Thiên không hài lòng nhìn Hạ đang ngồi trên ghế đối diện, vài sợi tóc rủ xuống lòa xòa trước trán, đôi mắt mờ mịt phóng ra ngoài cửa kính của tiệm café Sunflower.

"Em uống gì?"

"Cho em Capuchino"

Sau khi cô phục vụ vừa đi khỏi, Thiên đưa tay kéo mặt Hạ lại nhìn thẳng vào mình, chau mày "Em sao thế? Mặt cứ lạnh tanh vậy?"

Hạ nhìn Thiên, ánh mắt bình thản.

"Anh có tin vào số mệnh không?"

"Số mệnh?"

- Nếu ba anh quen biết ba mẹ em, chẳng phải là quá trùng hợp sao? chẳng phải là số mệnh sao? –

"Hôm nay rốt cuộc em làm sao thế?" Thiên ngồi thẳng dậy "Bỗng nhiên lại hỏi anh câu ấy. em vừa đi đâu?"

Một đốm sáng vừa lóe lên trong đôi mắt màu xám, cô quay mặt, xua tay "Không có gì."

Tách café đen và một tách Capuchino còn bốc khói, được đặt trước mặt 2 người.

"Em chưa từng nghe anh kể về mẹ mình?" Cầm chiếc muỗng nhỏ, Hạ nguấy nhẹ tách Capuchino nóng.

"Mẹ anh á?" Đưa tách café lên nhấp một ngụm, Thiên nhướn mày "Mẹ anh cũng như bao người phụ nữ khác thôi. Có điều..."

Đặt tách café xuống, một dải khói mỏng như voan bay lên.

"Bà ấy rất kiêu ngạo và có quyền lực."

"Kiêu ngạo và có quyền lực?" Hạ lặp lại, nhấn mạnh từng từ.

"Ừ. Bà và ba anh rất giống nhau ở bản tính hiếu thắng, lòng tự trọng cao và không cho phép ai ở trên mình. Mẹ anh cũng rất ưa sự cầu toàn và cao quý."

"Như nữ hoàng" Hạ nhấp một ngụm Capuchino.

Thiên gật đầu "Chính xác. Giữa ba mẹ anh không bao giờ có sự lệ thuộc, họ sống như hai cá thể độc lập, vì cả hai đều rất cao ngạo, không có chuyện trong hai người, một người được quyết định và người kia phải nghe theo. Giữa hai người luôn có sự mâu thuẫn và đấu tranh để bảo vệ chính kiến của mình."

Anh cười nhẹ "Nhưng đấu tranh không có nghĩa là cãi nhau"

"Em biết" Cô mỉm cười.

"Vậy còn ba mẹ em?"

"Ba mẹ em.." Hạ lại nhìn ra ngoài cửa sổ "Ba mẹ em không cao quý như ba mẹ anh, họ rất bình thường, đơn giản...và hạnh phúc."

Đôi mắt xanh trở nên ấm áp.

"Giữa ba mẹ em cũng không có sự lệ thuộc vào nhau. Nhưng họ không lệ thuộc vì cả hai đều rất giỏi giang và đều có thế mạnh về một mặt khác nhau, họ không lệ thuộc vì bản thân họ có thể tự bước đi một cách vững vàng. Họ rất hiểu ý nhau, và dù người này không nói thì người kia cũng biết bạn đời của mình cần gì. Mỗi người có một sở thích nhưng họ đều biết dung hòa những điều đó, bù đắp cho nhau những khiếm khuyết. chứ không cần phải đấu tranh để bảo vệ chính kiến"

Hạo Thiên im lặng lắng nghe. Tách café trên bàn bị bỏ quên từ khi nào.

"Mẹ em là nghệ sĩ Vĩ Cầm. và bà khá là yếu ớt, mọi người ngưỡng mộ bà vì bàn tay tài hoa, đưa những dòng nhạc đầy ma thuật vào trái tim mỗi người."

"Tất cả...tất cả đều rất tuyệt vời..."

"Nhưng...tất cả đều đã tan biến vào ngày sinh nhật lần thứ 6 của em. Ngày 14/2."

Đôi mắt xanh lục như ẩn chứa một cơn chấn động mạnh, nhưng lập tức dập tắt ngay tức thì, bàn tay anh tiến tới, đặt lên tay Hạ.

Siết.

Và ấm.

"Họ đi rồi. em mới có 6 tuổi."

Một nụ cười mờ ảo như sương hiện lên nơi khóe môi Hạ. Nó đắng biết bao.

"Họ...tại sao...?"

"Tai nạn máy bay" Cô cười "Em nghĩ thế"

Bàn tay cô cầm lấy tách Capuchino đã hơi nguội "Họ độc ác thật, không thể đợi em lớn hơn, khi em đã biết đối mặt với nhưng đau khổ chồng chất, họ hãy đi"

"Không thể được...tất cả...."

"Anh có tin vào số mệnh không?" Câu hỏi vừa nãy được lặp lại, đôi mắt màu xám tro xoay vòng những tia u ám.

"...

Có..."

"Ừ" Cô mỉm cười "Mẹ em tên là Gia Khiết Bội. biết đâu đấy, sẽ có một ngày chúng ta gặp một người với khuôn mặt giống như bà ấy, trùng tên nữa. có khi chính là mẹ em chuyển kiếp cũng nên"

"Nếu tất cả có thể dễ dàng như thế, thì thật tốt..."

...

Biệt thự nhà họ Trịnh. 00:00

*Tích tắc...tích tắc*

*Boong....boong....boong...*

Chuông đồng hồ điểm 12 giờ, tiếng chuông vang vọng khắp mọi ngõ ngách trong căn biệt thự im lìm. Mọi người trong nhà đã ngủ, tiếng chuông vang lên một hồi rồi từ từ chìm vào những hơi thở đều đều, trả lại sự yên tĩnh cho ngôi biệt thự.

Trong căn phòng nơi cuối hành lang được bài trí theo kiểu Châu Âu với những kệ sách to lớn choán hết nội thất trong căn phòng, Hạo Thiên khẽ day thái dương. Tiếng chuông đồng hồ quái quỷ luôn làm anh bị phân tán sự tập trung vào thời điểm chuyển giao giữa ngày và đêm.

Giơ tay kéo ngăn kéo, Thiên chậm rãi lật từng cuốn tài liệu nằm bên trong.

Anh đẩy ghế đứng dậy, tiến đến những chiếc kệ sách nằm im lìm, đưa tay lướt trên gáy các cuốn sách từ trái sang phải. anh đang tìm cuốn nào đó trong đống sách khổng lồ này.

Không có. Cuốn Tài chính ngân hàng.

Sao có thể không có được? cả mấy cái kệ to lớn thế này mà.

Anh thở nhẹ, quay người bước ra khỏi phòng đọc sách. Hành lang vắng lặng như tờ, xung quanh chỉ là ánh sáng leo lét. Trong căn biệt thự có máy điều hòa, nhưng sao xung quanh vẫn như có luồng khí mát lạnh bao trùm.

Cánh cửa phòng làm việc của Trịnh Hùng xuất hiện trước mắt Hạo Thiên. Cánh cửa làm bằng gỗ mun bóng loãng đến từng nét vân gỗ.

*Kẹt...kẹt*

Bên trong như một chiếc hộp tối đen như mực, ánh sáng bên ngoài hắt vào, không gian ảm đạm đến ghê người.

Với tay bật nút công tắc điện, căn phòng sáng bừng lên trong tích tắc.

Căn phòng này vốn dĩ không ai được phép bước vào, kể cả Trịnh phu nhân. Nhưng chẳng có gì có thể cấm cản được Hạo Thiên.

Cuốn Tài chính ngân hàng, chắc chắn bên đây sẽ có.

Chậm rãi tiến tới chiếc kệ sách chật ních những cuốn dày cộp, Hạo Thiên lướt qua từng cái tên trên gáy cuốn sách một cách dửng dưng.

Một cuốn sách bình thường như thế này, cả hai phòng đều không có ư?

Ánh mắt lướt qua phía chiếc bàn đọc sách, trên đó còn một cuốn sách đang mở dở, bên trên có một tờ giấy màu xanh nhỏ, chắc là để đánh dấu trang sách.

Lật bìa cuốn sách lại, dòng chữ Tài chính ngân hàng nổi bật trên nền màu xanh dương.

Nhấc bổng cuốn sách lên, Hạo Thiên lật qua vài tờ rồi xoay người toan bước ra khỏi phòng.

Chợt...

Từ trong đó, rơi ra một tấm ảnh.

Tấm ảnh nhỏ đã cũ, chao liệng một hồi rồi đáp nhẹ nhàng xuống nền nhà.

Thiên nhíu mày, cúi xuống nhặt tấm ảnh lên.

Đôi mắt xanh mở bừng. khuôn mặt này...

Tấm ảnh đen trắng chụp một người con gái mặc váy trắng, say sưa kéo một khúc nhạc Vĩ Cầm. khuôn mặt này trông rất quen thuộc, cứ như anh đã nhìn thấy nó rồi...

Thường xuyên là đằng khác...

Lật mặt sau của tấm ảnh, anh chết sững. nét bút của Trịnh Hùng, cha anh.

"Gia Khiết Bội, ngày thi Violon toàn quốc năm 17 tuổi.

Nhớ em."

Bàn tay run run, hơi thở trở nên gấp gáp, tia sáng trong đôi mắt xanh lục xoay loạn lên một cách mất bình tĩnh.

"Mẹ em tên là Gia Khiết Bội. biết đâu đấy, sẽ có một ngày chúng ta gặp một người với khuôn mặt giống như bà ấy, trùng tên nữa. Có khi chính là mẹ em chuyển kiếp cũng nên"

Gia Khiết Bội?

Cuốn sách dày cộp rơi từ tay anh xuống nền nhà, một cơn gió thổi từ ngoài cửa sổ vào, chiếc rèm bị gió thổi bay phấp phới.

Từng trang sách bị gió thổi lật qua lật lại. Hạo Thiên vẫn chỉ chú mục vào tấm ảnh đen trắng trên tay.

Gió ngừng thổi, các trang sách cũng ngừng lật.

Nơi góc của một trang sách vừa được gió đưa đến, hiển hiện lên dòng chữ.

Nhỏ.

Nhưng như được viết bằng máu và nước mắt.

"Khiết Bội, anh yêu em. Và xin lỗi em.

Đi bình an nhé."

Thiên ngồi sụp xuống nền nhà, chết lặng.

Ba...rốt cuộc ba là con người như thế nào? Con thật...chưa bao giờ hiểu nổi ba cả.

Ba....thật không hề đơn giản...và cả quá khứ của ba nữa.

Một con phố nhỏ thưa thớt người vào một buổi sáng lạnh và ướt đẫm sương.

Băng Hạ tai đeo Mp3, nhâm nhi cốc café còn nghi ngút khói. Buổi sáng cuối tháng 2, làm một ly café ấm áp thế này thì còn gì bằng.

Bỗng, có tiếng gì đó vang lên bên tai, Hạ nhíu mày, ngừng uống. cô đưa bàn tay đang rúc trong túi áo lên gỡ một bên tai nghe ra.

Nơi cuối con ngõ nhỏ, một cô bé khoảng 7,8 tuổi nước mắt đầm đìa đang quỳ xuống nơi chân một người đàn bà mặt mũi dữ dằn, cau có.

"Mày có đi không thì bảo? hay đợi tao cho người đến gô cổ mày đi hả con ranh?"

"Bác ơi, cháu xin bác! Bác đừng đuổi cháu đi mà!"

"Không đuổi mày đi thế chẳng lẽ tao cho mày ở lại à? Bố mẹ – mày chết rồi, tiền nhà tháng này của tao bị thiệt, tao còn chưa bán mày đi là may lắm rồi đấy!" Người đàn bà giơ tay tát mạnh vào khuôn mặt non nớt của cô bé, nó ngã nhào ra đất, tiếng khóc tức tưởi vang lên ngập khắp con ngõ nhỏ nghèo nàn.

Hạ tiến đến gần. Tay vẫn cầm cốc café, chậm rãi nhìn.

Những nhà xung quanh bắt đầu khó chịu vì tiếng khóc của cô bé, từng cánh cửa cũ kĩ mở ra một cách khó chịu, mấy người hàng xóm miệng còn vương kem đánh răng, nhăn nhó ném sang những tiếng mắng c-h-ửi.

"Sáng ra làm gì đã ầm ĩ thế? Bà Xoan, bà vẫn chưa đuổi con bé đi à?"

"Đuổi nó đi đi chứ? Ba mẹ nó nợ tiền nhà này còn chưa trả, tôi dễ tính lắm mới không đánh chết nó đấy!" Cánh cổng nhỏ cũ kĩ chỉ cao đến ngực của nhà đối diện nhanh chóng mở ra, một người phụ nữ tay bồng con sấn sổ bước ra, chỉ thẳng vào mặt bé con nằm dưới đất mà quát. Cô bé sợ hãi vội đứng dậy, nép vào bức tường nhà bên, nước mắt loang lổ trên khuôn mặt vương đất cát.

"Đấy! Mày nghe thấy gì chưa? Còn không mau cút đi, trẻ con trẻ cái gì mà dai như đỉa thế?" Bà Xoan được thể quát lớn, tay đẩy mạnh cô bé ngã dúi dụi xuống đất.

Đứa bé đó, sợ đến nỗi còn không thể khóc được nữa...

Ngày đăng: 07/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?