Gửi bài:

Chương 45

Cô vùi mặt vào vai anh, nước mắt loang dần trên vai áo anh.

"Anh là đồ xấu xa, tàn nhẫn, độc ác!!!"

"Ừ, anh xấu xa, tàn nhẫn, độc ác. Anh sai rồi, tha lỗi cho anh..."

Trên nền trời lại xuất hiện thêm vài loạt pháo hoa mới, ánh sáng soi rọi khắp Quảng trường Mỹ nhân ngư.

"Happy Birthday to Băng Hạ, hay ăn chóng lớn và ngày càng xinh đẹp nhé!"

Mọi người nhất loạt quay lại, Khánh Du từ xa bước đến, tay ôm một hộp quà bọc hoa màu tím nhạt, tươi cười.

"Chị Zu!" Băng Hạ và Hạo Thiên vội buông nhau ra, Hạ đưa tay quệt mấy giọt nước còn vương lên mi, Khánh Du vội cười "Ấy, cứ ôm đi, chị không đánh thuế đâu!"

Nhật Long từ xa bước đến, Bảo Vy thấy vậy cùng hấp tấp chạy theo.

"Tiểu thư!" Long chào.

"Ừ ừ, thế nhà ngươi cũng đến dự sinh nhật cô nhóc này à?" Du quay sang Vy "Ai đây?"

"Tôi là Bảo Vy, bạn của Băng Hạ" Vy chớp chớp mắt lạ lẫm nhìn Du.

"Ý, xinh nhỉ!" Du sáng mắt lên, đưa tay véo má Vy "Dễ thương quá!"

Nhật Long vội chen lên giữa "Bạn gái em đấy!"

"Eo ơi cái tên này, chị lấy mất bồ của mi chắc?" Du quắc mắt.

Hạ và Thiên cùng bật cười.

Khánh Du hôm nay trang điểm nhẹ, mái tóc uốn xoăn buộc cao bằng chiếc nơ to bản, diện một chiếc váy kẻ caro với điểm nhấn là chiếc thắt lưng đen. Chân đi quần tất và đôi guốc cao gót. Trông Khánh Du hôm nay chững chạc hơn lần Băng Hạ ghé Angela.

"Thằng nhóc này, nghe ông Trung nói mày suýt bị tai nạn, đi đứng cái kiểu quái gì đấy?" Du tát vào vai Thiên "Mày muốn chị đập cho à?"

Long cố nín cười, vì Khánh Du luôn lớn miệng nạt nộ Hạo Thiên, và anh thì không hay nói lại, nên Du mới giữ được cái "uy", chứ chính ra thì cô ấy chẳng dám "đập" Thiên như bình thường vẫn cao giọng.

Hạ kinh ngạc "Anh...suýt bị tai nạn?"

Thiên khẽ lừ mắt nhìn Khánh Du, cô bé vội đưa ngón tay lên miệng cắn.

"Không sao, lúc đó...là vì có một cậu bé chạy qua đường, anh chạy theo kéo nó lại..."

Băng Hạ nhìn anh, ánh mắt di chuyển sang bên má anh. cái tát đó...

Cô quay đi.

"Thôi nào!! Nhập tiệc thôi!! Sinh nhật mà buồn thế này á?" Du bỗng cao giọng "Đến Bubble thôi nào!"

...

11 giờ.

Chiếc Posrche dừng lại trước cổng Thánh Huy.

Im lặng, cánh cửa xe không mở.

"Chúc mừng sinh nhật em" Hạo Thiên nhìn Băng Hạ "Và...xin lỗi em"

Hạ quay sang nhìn anh "Có đau không? Má anh..." Cô rướn người lên, đưa tay, chạm nhẹ lên bên má đã hứng chịu cái tát của mình.

Anh nắm lấy tay cô "Không sao"

Anh lướt tay qua bờ mi đen đã khô lại những giọt nước mắt. Nhói lòng...!

Tiến gần

Anh hôn lên mi mắt cô.

Hôn xuống má.

Và kết thúc là một nụ hôn môi nhẹ nhàng và ngọt ngào như Sô cô la cho ngày lễ Tình nhân.

Cô choàng tay qua vai anh, cảm giác ấm áp và tin tưởng tràn về.

Em yêu anh, yêu rất nhiều, nhiều hơn cả những gì anh có thể nghĩ, em có thể làm và có thể nói, nhiều hơn cả sinh mạng của em.

Đôi môi luyến tiếc rời nhau, anh mỉm cười, vuốt lọn tóc vương trên má cô "Anh có quà cho em này"

Từ trong chiếc túi áo vest là một hộp quà nhỏ, cô đón lấy, mở ra sau khi đưa về anh ánh mắt thắc mắc.

Sáng rực lên bên trong là một sợi dây chuyền làm bằng vàng trắng, mặt dây là một chiếc chìa khóa nhỏ, được chạm khắc tinh xảo và cao quý.

Mặt dây chuyền được khắc một chữ "T".

"T...là Thiên?" Cô quay sang hỏi anh, anh chỉ im lặng không đáp.

"Để anh đeo vào cho em" Anh lấy sợi dây, tỉ mỉ tháo khuy, đeo qua cổ Băng Hạ.

Cảm giác ấm áp mà chỉ có ở người anh, giây phút này đang trùm lên người Hạ. cô im lặng, gần như nín thở. giống như sợ rằng chỉ cần cô cựa quậy một chút thôi, cảm giác ấm áp này sẽ tan vỡ, hòa vào không khí lạnh của đêm Valentine.

Mặt dây chuyền sáng lên trên cổ Hạ.

"Muộn rồi, em về nhé!"

"Ừ"

Dù nói như thế, nhưng trong hai người, không ai là không hiểu, chẳng ai muốn rời xa nhau.

Hạ mở cánh cửa xe, nhưng chưa vội bước ra ngoài. Nhân lúc anh không để ý, cô lao đến hôn lên má anh. đến khi anh giật mình quay lại thì bóng cô đã thấp thoáng sau cánh cổng Thánh Huy rồi. việc anh có thể làm là đưa ánh mắt ấm áp yêu thương dõi theo cô.

Anh yêu em, yêu rất nhiều, cho dù có phải đánh đổi cả mạng sống, em là tất cả những gì anh có, là tất cả những gì anh cần.

Khẽ đưa tay lên chạm vào sợi dây chuyền trong cổ áo.

Sợi dây chuyền có mặt là chiếc ổ khóa nạm đá.

Khắc chữ "H"

Bước ra từ phòng tắm, hơi nước mờ mờ ảo ảo vây xung quanh, Hạo Thiên tay cầm chiếc khăn bông trắng lau xù mái tóc màu hạt dẻ.

Điện thoại trên bàn khẽ rung. Anh nhướn mày, tiến đến gần.

"Alo?"

"Thiếu gia, là em" Tiếng Nhật Long

"Đã đưa Bảo Vy về chưa?"

"Rồi ạ"

"Ừ"

"Thiếu gia!"

"??"

"Trong chiếc Limo em đưa Băng Hạ đến Quảng trường Mỹ nhân ngư, có rơi 1 mảnh giấy, chắc là của Băng Hạ, em nhớ cô ấy cầm theo tờ giấy đó khi rời Bubble."

"Vậy sao?" Thiên nhướn mày "Ừ, mai cầm lên cho tôi. Mà khoan, mảnh giấy đó viết gì?"

Đầu dây bên kia thoáng tiếng cười "Mai anh nên tự xem thì hơn"

Ngắt kết nối. Anh ném điện thoại lên giường, tiếp tục lau tóc, khóe môi hơi nhếch lên.

Có ai biết, trong mẩu giấy ấy ghi rất đơn giản. Chỉ ba chữ.

"Em yêu anh"

Trong tiếng khóc ấy, như lẫn cả tiếng hát...và tiếng đàn Vĩ Cầm văng vẳng.

Trích:

*Xoảng*

"Cái gì?"

Bình hoa đặt nơi tay phải Trịnh Hùng rơi xuống đất, kèm theo tiếng động làm Băng Hạ giật mình.

"Có gì không ạ?"

Trịnh Hùng đưa tay bóp vầng trán lấm tấm mồ hôi, bàn tay run rẩy "Không...không có gì..."

Đối với người nhạy bén như Băng Hạ, vốn chẳng cần nhìn hành động của Trịnh Hùng cũng biết mười mươi đó là lời nói dối.

"Bác quen mẹ cháu sao ạ?" Cô bước chậm rãi đến gần, thận trọng.

"...."

"Chủ tịch Trịnh..." Hạ cao giọng "Nếu bác quen biết mẹ cháu, xin hãy nói."

Chẳng có gì khó hiểu khi khuôn mặt Băng Hạ đột nhiên trở nên nghiêm trọng như thế. đã ngót 10 năm đi tìm manh mối cái chết của cha mẹ, nhưng đến cả một người quen của hai người ngày xưa cũng không có. Giờ đột nhiên tìm thấy, đương nhiên là cô phải theo đến cùng.

"Cha mẹ cháu..." Ông Trịnh mắt như cắm sâu xuống nền nhà, bàn tay đặt trên đùi nắm chặt lại. "Ừ...ta có quen biết cha mẹ cháu."

Đôi mắt Hạ sáng rực lên "Vậy...ba người có quan hệ như thế nào với nhau?"

Trịnh Hùng ngước mắt lên nhìn Hạ, nhìn sâu vào đôi đồng tử màu xám tro trong suốt. từng cơn sóng nổi lên trong đôi mắt như muốn nhấn chìm ông, đưa ông về một khoảng lặng của miền ký ức đã chôn chặt. một miền ký ức đã xưa lắm rồi, đã nhuộm màu của thời gian, miền ký ức của gần 20 năm về trước.

"Anh Hùng, anh Trung đã thổ lộ tình cảm với em rồi!"

"Vậy sao?..."

"Anh ấy ngốc lắm, đã thích em lâu rồi mà không dám nói"

Mặt Gia Khiết Bội ửng hồng, tay vân vê đóa hồng đỏ mà Trịnh Hùng có thể đoán chắc là của Dương Trung.

"Thế em có đồng ý không?"

"Em á?" Đôi mắt màu xanh nhạt của Khiết Bội trong hơn bao giờ hết "Thực ra, em cũng thích anh ấy từ lâu lắm rồi..."

"Anh Hùng, anh có thể chúc phúc cho chúng em chứ?"

- Chúc phúc? –

- Sao em có thể độc ác như vậy? –

"Ừ, chúc...hai người hạnh phúc..."

....

....

...

"Oe...oe...oe..."

"Sinh rồi, sản phụ sinh được một bé gái rất đáng yêu!" Cô y tá vui mừng không giấu giếm, tay bế một hình hài bé nhỏ đặt trong chiếc khăn, bước ra khỏi phòng sinh.

"Ôi, con tôi!"

Dương Trung đón lấy đứa bé.

Trịnh Hùng đứng như trời trồng.

Kết tinh tình yêu của hai người là một viên ngọc tinh tú.

"Cậu nghĩ tên cho nó chưa?"

"Tôi sẽ đặt tên cho cháu là Băng Hạ" Dương Trung ngước lên nhìn Trịnh Hùng, đôi mắt mơ hồ đầy ắp những tia hạnh phúc "Là Tuyết mùa hè."

"Ừ..." Trịnh Hùng cười "Cho tôi bế Băng Hạ một chút nào..."

...

...

...

"Trịnh Hùng....anh làm ơn....chăm sóc....Tiểu Hạ hộ....vợ chồng chúng tôi..."

Bàn tay nhuốm đầy máu của Dương Trung khẽ động đậy, ông dùng hết sức lực còn tồn tại trong cơ thể sắp về với cát bụi, chạm nhẹ vào tay Trịnh Hùng đang đứng nơi mép giường.

Bệnh viện trắng xóa.

Giường bệnh trắng xóa.

Áo blouse trắng xóa.

Chỉ có máu là đỏ thẫm.

"Đi yên bình...!"

Đôi mắt khép lại. Bàn tay buông thõng vô tình.

"Chủ tịch" Một người mặc áo vest đen tiến tới "Gia Khiết Bội cũng vừa tắt thở."

- Đến chết...cũng chết cùng nhau ư? –

Đôi mắt Trịnh Hùng khẽ dao động, hàm răng nghiến chặt. "Đi!"

...

..

Trên hành lang cũng một màu trắng xóa, có hai toán người đi ngược chiều nhau. Bước chân cả 2 đều vội vã, đế giày nện xuống sàn lên những tiếng động gãy gọn.

Họ đi qua nhau.

Đi qua nhau.

Không liếc nhìn nhau.

Toán người mặc áo vest đen tiến ra ngoài cửa khoa cấp cứu.

Một tiếng ... không.... Cả ngàn tiếng khóc xé lòng từ bên trong vọng ra. Tiếng khóc thảm thiết vô cùng, như chứa đựng nỗi đau khổ vô bờ bến, nỗi mất mát không gì bù đắp nổi.

Trái tim người đàn ông sẽ siết lại đau đớn.

Trong tiếng khóc ấy, như lẫn cả tiếng hát...và tiếng đàn Vĩ Cầm văng vẳng.

Băng Hạ, cô bé này là Băng Hạ. là tuyết mùa hè của ngày hôm ấy.

Cô bé đã về, sau khi Trịnh Hùng chỉ nhắm mắt im lặng và không nói gì.

Ông đề nghị hẹn gặp vào một lần khác.

Kéo chiếc ngăn kéo, lật dưới đống giấy tờ, ông lấy ra một tấm ảnh đã cũ. Tấm ảnh đen trắng, úa màu. Chụp một người con gái và cây đàn Vĩ Cầm.

Ông có thể nghe thấy, tiếng đàn trong tấm ảnh đang vây xung quanh lấy trái tim ông.

Một giọt nước trong suốt rơi xuống.

Làm nhòe khuôn mặt người phụ nữ....

Ngày đăng: 07/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?