Gửi bài:

Chương 24

Một cơn gió nữa thoảng qua, chính Băng Hạ cũng nhận ra nhiệt độ càng giảm xuống thấp, cô đưa tay dựng cổ áo sơ mi lên, hy vọng sẽ ấm hơn một chút.

- Hay...chúng ta về đi? – Phong cầm cây đèn pin soi tứ lung tung, giọng lạc đi.

- Sợ à? – Hạ nhìn bộ dạng của anh, nhếch mép cười.

- Không, nhưng nghe nói khu rừng này đã có nhiều người vào mà không ra được.

- Họ không ra được vì họ ngu ngốc.

- Thế nếu tôi và em cũng không ra được thì sao?

- Chỉ có anh thôi, tôi sẽ ra được.

Phong cười, quên khuấy đi nỗi sợ hãi đang dần dần gặm nhấm mình. Anh rút trong túi ra chiếc điện thoại, nhíu mày nhìn vào màn hình.

- Chúng ta bắt buộc phải tìm được lối ra, nếu chúng ta không thoát được, sẽ không có ai đến cứu đâu, vì... – Anh nhìn cô, đôi mắt xanh thoáng lạnh – Điện thoại mất sóng rồi.

..................

Lều 36.

Vy chợt giật mình tỉnh giấc, sờ thấy chỗ nằm bên cạnh lạnh ngắt, cô bật dậy, mở điện thoại ra xem giờ. Đã 12h37, tức là Băng Hạ đã đi được một tiếng, rửa mặt đơn thuần không lý nào lại lâu như vậy, có khi nào....?

Cô lao ra khỏi lều, bầu trời vẫn tối đen. Có khi nào Băng Hạ đã đi lạc không?

.................

- Mất rồi sao? – Cô cười, không có vẻ gì là hoảng sợ – Càng hay.

- Em điên à? – Phong bức xúc – Ra khỏi đây, mau lên!

Anh quát lên, kéo tay Hạ quay ngược lại. Nhưng còn chưa kịp tiến được bước nào, anh đã nhíu mày nhìn xung quanh, bốn phía nơi nào cũng y hệt như nhau, chính hai người cũng không nhận ra mình vừa từ hướng nào tới.

- Thấy chưa? – Băng Hạ cười – Chưa ra được đâu.

Rồi cô quay ngược lại, tiến về phía trước, cô chẳng biết đó là lối ra hay lối vào sâu thêm, chỉ biết càng ngày, thân nhiệt cô càng giảm xuống. Hàn Phong vội chạy theo Hạ, anh cầm đèn pin soi rõ xung quanh, mọi thứ như mờ mờ ảo ảo, anh cảm thấy như mình đang rơi vào một cơn ác mộng chứ không phải sự thật đang bày ra trước mắt.

- Này, em nghe chuyện ma không?

- Không sợ à?

- Đương nhiên là không, đàn ông con trai mà lại đi sợ ma quỷ chắc.

- Kể đi. Tốt nhất là đừng để giọng mình run ấy.

- Có một chàng trai đi xe máy trên đường vào ban đêm, bỗng gặp một chàng trai khác đứng trên vỉa hè xin đi nhờ. Anh ta đồng ý, đến một bước ngoặt khác, gặp một cô gái rất xinh đẹp cũng xin đi nhờ, anh ta nhất quyết không cho. Anh chàng kia hỏi:

- Xe chở ba cũng được, tại sao anh lại không cho cô ta đi nhờ? Cô ấy xinh đẹp thế mà?

Anh ta liền trả lời:

- Anh biết không, tuần trước ở đó có một vụ tai nạn, cô ta chết rồi đấy, hôm ấy tôi cũng chứng kiến mà.

Anh chàng kia gật gù.

- Tuần trước à? Tôi và cô ta chết cùng nhau đấy.

Hàn Phong vừa kể vừa làm cho khuôn mặt nghiêm trọng, giọng nói nhẹ như sương lúc trầm lúc bổng khiến cho ai nghe cũng không khỏi hoảng sợ. Băng Hạ thì vẫn bình thản đi, mặt chẳng biểu lộ cảm xúc gì, cô quay sang nói.

- Chuyện này hồi còn sống tôi nghe rồi.

- Cái gì?????

Phong hét lớn, một chút nữa là đánh rơi cây đèn pin. Mặt anh từ tái mét, chuyển qua trắng bệch, và cuối cùng là đỏ lừ khi Băng Hạ trước mặt anh bật cười lên khanh khách.

- Em trêu tôi?

- Và anh sợ.

Nói xong Băng Hạ lại bật cười. Màu đỏ trên mặt Phong từ từ nhạt đi khi anh thu hết cái nụ cười trên đôi môi anh đào tuyệt đẹp ấy vào mắt. Nụ cười ấy rất đẹp, đôi môi mọng đỏ kéo dãn, để lộ hàm trắng đều tăm tắp, và một chiếc răng khểnh nhỏ khuất bên trong. Như đã nói, đó là một thứ vũ khí giết người không thể hoàn hảo hơn.

.....................

1h45

Đã quá lâu rồi. Vy sốt ruột đi đi lại lại trước căn lều, tay nắm chặt điện thoại. Khi đi Hạ có đem theo di động, nhưng điện thoại lại báo ngoài vùng phủ sóng. Tại sao cô ấy luôn khiến người khác lo lắng như vậy chứ?

Bàn tay run run bấu chặt vào điện thoại, cô mở danh bạ, lướt màn hình cảm ứng Iphone đến tên "Nhật Long". Cô đành phải cầu cứu đến Thiếu gia giống như lần Hạ bị bắt cóc thôi. Chứ như thế này, cô đến đột quỵ vì đau tim mất, dù sao thì bây giờ với ngày ấy, Băng Hạ trong lòng Thiếu gia cũng đã hơn một mức.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, Nhật Long nhanh tay bắt máy. Với nhiệm vụ vệ sĩ của Thiếu gia, anh rèn luyện được đôi tai rất nhạy cảm với tiếng động, kể cả đang ngủ.

- Alo?

- Nhật Long.... – Giọng Tiểu Vy bên đầu dây kia lạc đi – Băng Hạ.....làm ơn giúp tôi với...cô ấy.....

- Băng Hạ làm sao? – Long ngồi bật dậy

- Cô ấy.......

..............

- Thiếu gia! Thiếu gia! – Tiếng Nhật Long gọi giục giã.

- Sao? – Hạo Thiên đang ngồi đọc sách ở lều riêng, nghe tiếng Long, anh biết có chuyện không nhỏ, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.

- Thiếu gia, Dương tiểu thư mất tích rồi!

- Cái gì????

Đôi mắt xanh lóe lên ánh sáng, lạnh đến run người.

—————

Lúc đó, trong khu rừng Tử Thần, Băng Hạ và Hàn Phong đã tìm được một phiến đá rộng và phẳng để nghỉ ngơi. Họ chẳng biết mình đã đến chỗ nào của khu rừng, vì bốn xung quanh, khung cảnh vẫn giống nhau như lột.

- Này, em tính làm thế nào để ra khỏi đây?

Phong thở nhẹ. Bây giờ cũng đã khá muộn, khu rừng này rất rộng, không ra được khỏi đây, coi như là bước một chân vào quan tài rồi.

- Đi.

- Đi đâu?

- Đi ra.

- Ra đâu?

- Ra khỏi khu rừng.

- Em định đi đường nào?

- Đường để ra.

- Hòa, em nói thế thì đừng có nói.

- Anh không hỏi thì tôi cũng chẳng nói.

Mặt trăng bây giờ đã thoát khỏi sự kìm kẹp của mấy đám mây, ánh trăng sáng dịu tỏa xuống, bao phủ lên người Băng Hạ, làn da cô dưới ánh trăng gần như trong suốt.

- Băng Hạ này!

- Nghe.

- Em...yêu Hạo Thiên à?

- Hỏi làm gì? – Hạ nhìn Phong, đôi lông mày hơi nhíu lại.

- Để biết.

- Biết để làm gì?

- Trả lời tôi đi.

- Sao tôi phải trả lời anh?

- Dương Băng Hạ! – Phong quát

- Nghe.

Đôi mắt sáng lên thứ ánh sáng xanh rợn người, Phong nắm lấy hai vai Băng Hạ, buộc cô phải nhìn vào mình, hét lên.

- Em yêu Hạo Thiên, có đúng không?

Băng Hạ thản nhiên nhìn anh, ánh trăng soi mình trong đôi mắt xám tro trong suốt, như chưa hề phản chiếu sự dối trá, đau khổ của thế giới này, chưa bị vẩn đục bởi dục vọng và lòng tham của con người.

- Đúng.

Câu nói nhẹ bẫng, tan vào không gian, đôi mắt xanh biếc của Phong như chìm xuống, cánh tay nắm lấy vai Băng Hạ buông lơi.

Hạ quay người, cô nhìn thẳng về phía trước, trầm mặc.

Không khí như đông kết lại.

Hàn Phong đưa ánh mắt đi chỗ khác, anh không muốn nhìn vào khuôn mặt băng thanh ngọc khiết ấy, để rồi bị nó mê hoặc.

Tại sao anh lại khó chịu thế này? Tại sao lại muốn biết, để rồi lại buồn bực không đâu? Cô ta và tên Trịnh Hạo Thiên đó yêu nhau thì liên quan đến anh chắc? Vương Hàn Phong, mày điên vừa thôi, tỉnh lại đi!!!

.....................

- Băng Hạ!!! Băng Hạ!!!

- Băng Hạ!!! Cậu ở đâu? Lên tiếng đi chứ???

- Băng Hạ! Mau lên tiếng đi!!! Cậu đang ở đâu!!!

- Băng Hạ!

- Dương Băng Hạ!!

Gần như cả học viện đều bị Hạo Thiên bắt thức dậy đi tìm Băng Hạ, ai cũng bực mình vì mới 3 rưỡi sáng mà không được ngủ yên giấc. Nhưng vì không dám trái lời Thiếu gia, nên dù có miễn cưỡng, thì khắp chân núi Mã Vĩ, chỗ nào cũng vang lên tiếng gọi "Băng Hạ".

Hạo Thiên đích thân đi tìm, tiếng gọi Băng Hạ của anh hòa vào không khí mà biến mất, chẳng có mảy may một tiếng đáp lại. Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, màn đêm đen đặc đã sáng hơn một chút, nhưng việc đi tìm Băng Hạ cũng chẳng sáng sủa được như bầu trời.

- Thiếu gia!

Nhật Long từ xa chạy lại, khuôn mặt biến sắc.

- Tìm thấy chưa?

- Tất cả mọi nơi đều tìm rồi, nhưng không thấy. Ngoại trừ một nơi....

- Nơi nào? – Hạo Thiên gần như quát lên, chút kiên nhẫn ít ỏi đã bay mất.

- Rừng Tử Thần.

Trái tim trong lồng ngực Hạo Thiên gần như siết lại, rừng Tử Thần ư?

- Và...có một học viên ở lều 34 vừa nói....

- Sao???

- Vương Hàn Phong cũng đã biến mất.

Ngón tay Thiên cứng lại, đường gân xanh nổi lên làn da trắng. Viên kim cương lóe lên tia sáng cương quyết.

- Tìm trong rừng Tử thần!

.................

Phong khẽ cựa mình mở mắt, trước mắt anh vẫn là khung cảnh u ám của rừng Tử Thần. Anh ngồi dậy, ngủ trên phiến đá này đúng là chẳng thoải mái chút nào. Bầu trời đã sáng hơn một chút, sẽ dễ dàng hơn đối với việc tìm lối ra. Anh nhìn sang bên cạnh, Băng Hạ đang nằm ngủ ngon lành, mái tóc đen xõa ra trên phiến đá, thân người mỏng manh như sẽ dễ dàng bay đi mất trong một cơn gió.

Anh đưa tay vuốt gò má trắng trẻo mát lạnh của Hạ, lọn tóc mai lòa xòa trước trán, hàng mi dày và cong khép lặng lẽ, trông cô ngủ thật yên bình và dịu dàng, khác hẳn lúc tỉnh dậy, lạnh lùng và khó gần.

Bỗng một tiếng gọi vọng từ bên ngoài vào, Phong khẽ mỉm cười, tiếng gọi tên Băng Hạ của học viên Thánh Huy, sẽ tìm được lối ra sớm thôi.

Phía bên ngoài khu rừng Tử thần khi ấy, các học viên của Thánh Huy đã tụ tập đông đủ, nhưng không ai dám bước vào. Đương nhiên là họ sợ Tử thần của khu rừng hơn là Thiếu gia.

Nhật Long khẽ kéo tay Hạo Thiên, ngại ngần.

- Thiếu gia, có lẽ Dương tiểu thư không có trong đây đâu, chẳng phải hôm qua thầy giáo đã cảnh báo rồi sao, cô ấy không thể.....

- Băng Hạ vốn là người bướng bỉnh, chẳng bao giờ nghe mấy lời khuyên nhủ của người khác. Không thử làm sao mà biết. Tôi vào.

Hạo Thiên lạnh lùng tiến về phía trước. Long vội đứng ra ngăn cản.

- Thiếu gia, nguy hiểm lắm, anh không vào được! Nhỡ may có chuyện gì....

Thiên lướt ánh mắt lạnh lẽo về phía Nhật Long, bàn tay kéo mạnh Long ra, bước về phía trước. Long biết một khi Thiếu gia đã quyết định việc gì là không thể thay đổi được, nhưng anh vẫn chạy theo ngăn cản.

- Thiếu gia, không được, để em vào, anh đứng bên ngoài đi!

- Một mình cậu làm sao tìm ra được?

- Được mà, anh chờ bên ngoài đi, chẳng may anh có mệnh hệ gì.....

- Cô ấy ra rồi kìa!!!!!!!!!!

Như một quả bom nguyên tử, gần 3000 học viên của Thánh Huy bị giọng nói thảng thốt của cô học viên nào đó thu hút, ai nấy đều nhìn về phía bóng người đang bước từ rừng Tử Thần ra, trong đó có Hạo Thiên và Nhật Long.

Cô ấy đã ra rồi, đã tìm thấy bóng dáng quen thuộc đó rồi....

Nhưng....

Cô ấy không đi một mình....

Và không phải tự mình đi.....

Bóng người đó từ từ hiện rõ.......

Là Hàn Phong, anh bế Băng Hạ trên tay....

Mái tóc dài ngang vai xõa xuống, Băng Hạ nằm trong tay Hàn Phong đang ngủ, mi mắt khép lại, lồng ngực phập phồng nhẹ nhàng trong từng hơi thở, gương mặt xinh đẹp tựa vào khuôn ngực của Phong. Bình yên và tin tưởng.

Hai người dần dần bước ra ngoài, bỏ lại khu rừng Tử thần sau lưng.

Đôi mắt Hạo Thiên bây giờ đáng sợ hơn bao giờ hết, xanh thẳm một màu, trong ánh sáng nhập nhoạng của bầu trời chưa đến lúc bình minh, nó như ánh mắt của một kẻ chất chứa đầy hận thù.

Phong vẫn ôm chặt Băng Hạ trên tay, khuôn mặt đắc thắng không ngần ngại đón nhận ánh mắt của Hạo Thiên.

Nhật Long khuôn mặt thất sắc.

Tiểu Vy che miệng kinh ngạc, đôi mắt nâu sữa trợn to.

Các học viên nín thở chờ đợi một trận chiến...

Không gian, thời gian như cứ dừng lại mãi ở cái khung cảnh này.

- Anh....đã làm gì cô ấy?

Giọng nói mang theo hơi thở buốt giá, lạnh như cắt vào da thịt con người.

- Chẳng làm gì cả – Phong nhếch môi – Cô ấy chỉ ngủ thôi.

Nói xong, anh vẫn bế Hạ trên tay, rẽ đám đông bước đi.

- Đứng lại đó!

- Tôi cần đưa cô ấy về lều, không rảnh.

Phong buông một câu hờ hững, sau đó tiếp tục những bước chân về phía trước. Anh biết, có một ánh mắt lạnh như băng đang dán vào mình, không một chút ngần ngại, anh nở ra một nụ cười thách thức trên môi.

"Cạnh tranh công bằng nhé!"

Hạo Thiên ngoài đôi mắt đáng sợ, khuôn mặt không biểu cảm gì, nhưng bàn tay thì đang nắm chặt lại.

Đằng xa, một cô gái đã nhìn thấy hết những chuyện vừa xảy ra, khẽ nở nụ cười.

Có một người con gái vẫn đang say giấc, không hề biết đến sóng gió mà mình vừa gây ra có hậu họa như thế nào.....

Sau 1 đêm có khá nhiều chuyện xảy ra, bầu trời lại trong xanh, mây trắng bồng bềnh, ánh nắng vàng nhạt trong suốt tinh khôi. Nhưng trong lòng một số người, thì lại không được sáng sủa như bầu trời.

Băng Hạ vươn vai thức dậy sau một giấc ngủ khá ngon. Cô cảm thấy thật lạ là sao mình có thể có một giấc ngủ say như vậy, dù đã thức tới khá muộn, và còn lạ hơn là sao thứ đầu tiên cô nhìn thấy sau khi mở mắt, lại là căn lều 36 chứ không phải khu rừng Tử thần trong trí nhớ của cô đêm qua. Chẳng lẽ mọi chuyện đều là giấc mơ???

Bước ra khỏi căn lều, ánh nắng vàng chiếu thẳng vào mắt khiến cô phải nheo mi mắt lại, một lúc mới nhìn rõ được cảnh vật xung quanh. Nơi thảm cỏ xanh, một đám học viên đang tụ tập nói chuyện rôm rả. Tiểu Vy bước từ xa về, tay cầm chiếc khăn lau mặt, và như mọi món đồ của cô nàng, khăn cũng in gấu Pooh. Chắc hản cô vừa đi rửa mặt ngoài thác về.

- Dậy rồi hả nàng??? Ngủ ngon nhở, có biết đêm qua xảy ra chiến tranh không? – Vy nguýt Băng Hạ đang dụi mắt.

- Chiến tranh? – Hạ hơi nhíu mày.

- Nói vậy là không biết rồi.

- Là sao?

- Là hôm qua, cậu mất tích, Thiếu gia và mình đã rất lo lắng, tất cả mọi người đều đi tìm cậu.

- Mình....!!! – Băng Hạ giật mình nhớ lại, thực sự là chuyện hôm qua không phải giấc mơ.

- Rồi tìm thấy cậu.

- ........

- ở rừng Tử thần, lại còn ở chung với tên công tử yểu điệu đó...mà này – Vy nhăn mặt đưa tay sờ lên trán Hạ – Cậu có bị làm sao không? Đang đêm lại chui vào đó với hắn, lúc ra lại là hắn bế.

- Bế?? – Hạ tròn mắt.

- Chứ cậu nghĩ cậu về bằng cách nào với cái bộ dạng ngủ say như chết ấy??? đúng là... – Vy trề môi một cái, rồi cất khăn vào trong ba lô. Khỏi nói, Hạ cũng biết Vy ghét Hàn Phong, và không hề thoải mái chút nào với việc hôm qua.

- Hạo Thiên...anh ta...có nói gì không??? – Hạ hỏi.

- Không nói gì – Vy lấy chiếc gương hình mặt chú gấu Pooh ra, rồi chải tóc bằng chiếc lược cũng in hình chú gấu đó – Chỉ thấy mắt của Thiếu gia....

- Sao....?

- Ghê chết đi được, xanh lè.

Hạ không nói gì nữa, cô ngồi im nhìn Vy cột tóc, nhưng trong mắt lại không in hình Vy. Hạo Thiên vốn không thích cô thân mật với Hàn Phong, chính anh cũng đã cảnh giác cô không được lại gần anh ta. Việc tức giận cũng không có gì khó hiểu. ngẫm lại, Tiểu Vy nói hôm qua xảy ra chiến tranh là không quá tí nào.

- Vy ơi!!! – Tiếng nói của một cô gái bên ngoài vọng vào, rồi một khuôn mặt cũng thò vào lều.

- A, Băng Hạ, cậu dậy rồi à? – Là Hạ Tiểu Nhã – Cậu và Vy mau ra ngoài ăn sáng đi, mọi người tụ tập đông đủ cả rồi.

...................

Bữa sáng của học viên Thánh Huy tổ chức ngoài trời. trên thảm cỏ xanh mướt mát, hiện diện những chiếc bàn dài và lớn, chân bàn thấp, phù hợp cho mọi người ngồi bệt xuống miếng vải lót bên dưới, phân ra theo từng lều. khu đất rộng rãi sau khi bị mấy trăm chiếc bàn choán chỗ thì kín mít.

Nhã kéo Hạ và Vy đến chiếc bàn số 36, đúng bàn của lều họ. nhưng Băng Hạ còn chưa kịp bước vào chiếc bàn bày biện đồ ăn đẹp mắt ấy thì đã nghe tiếng gọi từ lều số 34. tiếng gọi rất lớn, hình như chủ nhân của giọng nói đó không muốn, và cũng không cần thiết phải ngần ngại những ánh mắt kỳ lạ của mọi người xung quanh.

- Băng Hạ! chỗ này!

Mọi người ai nấy đều quay lại nhìn Phong, cũng phải thôi. Thứ nhất, Hạ ở lều 36. thứ hai, nếu giờ này còn ai không biết Băng Hạ là bạn gái Thiếu gia thì người đó không tâm thần phân liệt cũng thiểu năng trí tuệ. Thế mà con người tuyệt mỹ đó, con người hoàn hảo đó – Vương Hàn Phong, lại công khai gọi cô sang bàn số 34, bàn không phải của cô.

Băng Hạ cứ đứng im đó, bình thản nhìn Phong đang vẫy tay gọi cô, trên môi nở nụ cười. anh đã thay chiếc áo khác, mái tóc đen ánh tím hơi ướt nước, cộng với chiếc áo phông trắng cổ tim, trông vừa gợi cảm, lại lẳng lơ. Nhìn theo góc độ nào cũng chỉ nhìn ra đáp án đó.

Tiểu Vy lầm lỳ nhìn Phong, nhưng thực chất cô muốn lại đá vào cái khuôn mặt ấy một cái, Vy nhìn Hạ, giật giật tay áo cô.

Hàn Phong không gọi nữa, anh đứng dậy, kéo Băng Hạ đi về phía bàn 34, khiến ai cũng dán vào anh ánh mắt kỳ dị. chẳng hiểu anh bị làm sao nữa. Vy trợn mắt, đang định giơ tay kéo Hạ lại, thì cô đã giật tay lại, khuôn mặt lạnh tanh.

- Không thích.

Rồi cô quay lại, ngồi vào bàn 36. Vy hất mặt lên thách thức Phong, rồi cũng nhảy vào bàn. Muốn dụ dỗ Băng Hạ của cô? Còn khuya.

Mọi người bắt đầu vào bữa ăn sáng, một số người hướng ánh mắt ái ngại về phía Phong đang đứng đó như trời trồng, mắt hướng về phía Băng Hạ đang ngồi ăn sáng một cách từ tốn.

- Anh Phong, ngồi xuống ăn với chúng em đi. Con người sang trọng đó, sao anh phải....

Không kịp để cho giọng nói chua ngoa của Mỹ Tuệ nói hết câu, khuôn miệng Phong đã trở thành một đường cong tuyệt đẹp. anh tiến lại phía bàn 36 với nụ cười tỏa nắng đặc trưng.

- Mọi người, có thể cho Phong ngồi chung không?

Ai cũng ngạc nhiên nhìn Hàn Phong, kể cả Băng Hạ. Một cô bé thắt đuôi sam cười cười với Phong, tuy trên mặt vẫn chưa phai nét kinh ngạc và khó hiểu.

- Đương nhiên là được, anh....Phong ngồi đi.....

- Cảm ơn.

Hàn Phong cư nhiên kéo ghế ngồi xuống, lại còn ngay cạnh Băng Hạ, khiến Vy không khỏi tròn mắt. đời thưở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, có thể nói đây là lần đầu tiên Vy gặp một kẻ mặt dày và trơ tráo thế này. Đôi mắt nâu sữa cứ dán chặt vào Phong đang thản nhiên ăn miếng sanwich kẹp thịt.

Hạ liếc nhìn Phong, rồi cô cũng bình thản ăn suất ăn của mình. Dù không thích anh ta ngồi đây, nhưng cũng chẳng sao cả, bữa sáng ngon lành của cô đương nhiên không thể bị anh ta làm cho trở nên khó nuốt.

Đưa ly sữa lên miệng, ánh mắt cô bỗng liếc đến chiếc bàn VIP cách đó không xa. Hạo Thiên chắc chắn đã biết, vì khoảng cách giữa những chiếc bàn cũng không đến nỗi để người ngồi bàn bên này không hay biết những chuyện xảy ra ở bàn bên kia, nhưng....đôi mắt xanh lạnh lẽo đơn độc ấy, khiến cô cảm giác như anh không quan tâm đến những chuyện nhảm nhí thế này, và cũng không quan tâm đến cô. Anh lặng lẽ nhâm nhi ly café, ánh mắt như dán chặt vào một nơi hư vô nào đó.

Bất giác, cô thấy man mác buồn.

Cô...đã làm anh không vui sao??? Cảm giác khó chịu như thế này à?

.....................

Cả ngày hôm nay trôi qua thật tẻ nhạt. Băng Hạ nằm im trong lều, không chui ra ngoài lấy một lần. không rõ là làm gì, nhưng có vẻ cô không mấy buồn chán. Chuyến đi cắm trại lần này, vốn không mang lại nhiều điều đáng nhớ. mà có chứ, chuyện đêm hôm qua, tuy cô không được tận mắt chứng kiến, thế nhưng, cứ nghĩ đến đôi mắt xanh ấy trở nên lạnh lẽo vô hồn, trống rỗng như ngày đầu cô nhìn thấy, trái tim cô lại như muốn siết lại. cảm giác này thật khó chịu, nó ăn mòn và gặm nhấm con người Băng Hạ, thực sự khiến cô rất đau lòng.

Theo lời Vy, Hạo Thiên đã rất lo lắng khi không thấy cô, anh đã đi tìm cô ngay trong cái buổi đêm tối mịt ấy. thậm chí anh còn định lao vào rừng Tử thần để tìm cô. Và rồi, cô đáp lại sự lo lắng ấy bằng một giấc ngủ yên bình....trong vòng tay người con trai khác.

Chỉ nghĩ đến đó thôi, Băng Hạ cũng cảm thấy mình thật tồi tệ.

Mai đã là ngày phải trở về Thánh Huy, ngày để các học viên về với lầu son gác tía, sơn son thiếp vàng, về với chiếc giường rộng rãi và êm ái, về với căn phòng ngủ được trang hoàng nguy nga như một tòa lâu đài tý hon.

Nhưng đây lại không phải là điều mà ai cũng mong muốn.

Tuy 2 ngày qua, vẫn còn tồn đọng lại những khó khăn do chưa thích nghi với hoàn cảnh sống, nhưng nó cũng không làm cho chuyến đi này giảm đi những niềm vui và tiếng cười.

Suy cho cùng thì cái gì cũng có 2 mặt của nó. Giữa một nơi đô thị sầm uất, đông đúc, chật chội, không tránh khỏi cảm giác ngột ngạt, bức bối, và một nơi rộng rãi, thoáng mát và yên tĩnh, thì họ đương nhiên là hiểu nơi nào thực sự tốt và đáng để lưu lại lâu. Chỉ là nơi ấy không dành cho họ – những người sẽ nắm giữ vận mệnh của đất nước trong tương lai mà thôi.

Băng Hạ có lẽ là người duy nhất trong học viện, mong đến khoảnh khắc được trở về Thánh Huy, tuy đối với chuyến đi mà học viện thỉnh thoảng mới tổ chức một lần, cô cũng có hứng thú. Nhưng chút hứng thú ít ỏi đó, cũng đã tiêu tan vào cái đêm hôm ấy, cái đêm bầu trời không trăng không sao, xen giữa màn đêm đen đặc và u ám đó là đôi mắt xanh lạnh lẽo và u uất của một người.

Ăn sáng xong, mọi người lục đục trở về lều thu dọn đồ đạc và tháo dỡ lều. tiểu Vy luyến tiếc sắp xếp quần áo vào chiếc ba lô, không quên mang điện thoại ra chụp lại cảnh ngọn núi Mã Vỹ, đủ các tư thế, đủ các góc cạnh. Biết bao giờ mới được đến đây lần hai.

Băng Hạ chải lại mái tóc, chiếc áo không tay in số, có mũ đằng sau tựa tựa như áo của các vận động viên thể thao, quần jean xanh, nghe tiếng gọi giục giã bên ngoài, cô đội sụp chiếc mũ lưỡi trai xuống mặt, bước ra khỏi lều.

Đoàn 3000 người của học viện cùng nhau đi bộ băng qua khu rừng ra đến ngoài đường lớn, nơi đã chờ sẵn hàng chục chiếc xe ô tô. Lúc đến thì ồn ào náo nhiệt là thế, lúc đi lại lặng lẽ đến nao lòng. Băng Hạ lặng lẽ quay lại nhìn ngọn núi Mã Vỹ cao chót vót, bao bọc xung quanh là những đám mây trắng phau, mờ mờ ảo ảo như sương. Tạm biệt nhé!

Ra đến ngoài đường lớn, hàng chục chiếc xe đang đỗ ở đó, chờ đợi chủ nhân của nó bước vào. Băng Hạ khi đi thì đi cùng Thiếu gia, nhưng giờ phút này, sau những chuyện đã xảy ra, có lẽ Hạo Thiên sẽ không thoải mái lắm nếu thấy cô bước lên xe lần nữa. lướt ánh mắt qua Hạo Thiên vừa lạnh lùng bước vào chiếc Limous, Hạ kéo sụp chiếc vành mũ xuống, kéo tay Tiểu Vy vào chiếc ô tô lớn của Thánh Huy.

- Dương tiểu thư!

Hạ quay lại, là Nhật Long, anh nhìn cô, cười.

- Lên xe đi, cô đi đâu thế???

Như một phản xạ, Băng Hạ liếc nhìn ra băng ghế sau của xe, Thiên mắt hướng ra cửa sổ, im lặng. cô biết anh nghe thấy, nhưng vẫn cứ im lặng như vậy.

Cô cụp mắt xuống, lặng lẽ bước vào xe như một con rô bốt. Vy ngờ nghệch không hiểu gì, cũng xách chiếc ba lô lon ton theo sau Băng Hạ. bỗng Nhật Long giơ tay giữ Vy lại khi cô còn chưa kịp mở cánh cửa xe. Anh lắc nhẹ đầu, Vy hiểu, cô gật gật, rồi sau đó chạy biến sang chiếc ô tô kia mà không một lời chống đối.

Cánh cửa xe đóng sầm lại, đoàn xe đông đúc từ từ lăn bánh trở về Thánh Huy học viện.

Không khí trong xe bắt đầu trở nên ngột ngạt, cảnh vật ngoài cửa sổ thụt lùi về sau mỗi lúc một nhanh.

Hạ nhìn sang Thiên, anh đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lơ đễnh ngắm nhìn những cái cây vô hồn đang lùi dần.

- Hạo Thiên, đêm qua ngủ ngon chứ?

Băng Hạ mở lời, khuôn mặt vẫn vô cảm như bình thường, nhưng trong đôi mắt xám tro thuần khiết ấy, ánh lên một mong muốn. anh, chỉ cần anh quay lại nhìn cô, rồi sau đó dù anh có trách mắng bất cứ cái gì, cô cũng sẽ không bướng bỉnh cãi lại nữa. nhưng anh vẫn không suy chuyển, không một câu trả lời lạnh lùng, ánh mắt anh vẫn bỏ quên bên ngoài cửa sổ. cô biết anh nghe thấy, nhưng vẫn cứ im lặng. anh có biết rằng sự im lặng ấy của anh là một vũ khí

đáng sợ đến mức nào không?

- Anh không trả lời sao? Không nghe thấy?

Băng Hạ nhếch mép cười nhạt, cô nhìn ra cửa sổ bên cạnh mình. Hàng lông mi Thiên khẽ rung rung, nhưng vẫn chẳng có gì thay đổi trên gương mặt tuấn mỹ.

- Dừng xe lại!

Bất chợt Hạ gọi lớn, Nhật Long ngồi đằng trước giật mình đạp phanh. Chiếc xe dừng lại đột ngột khiến những chiếc xe sau cũng cuống cuồng mà sững lại theo.

- Nếu anh không thích, tôi sẽ xuống.

Băng Hạ lãnh đạm trả lời, đôi mắt xám lạnh lùng cương quyết. tại sao cô phải ở đây mà nói những lời hạ mình, trong khi người nghe lại có thể bỏ nó ngoài tai một cách phũ phàng như vậy? dù cho cô có sai, nhưng Dương Băng Hạ này, đến cả ba mẹ cũng chưa một lần được nói "xin lỗi".

Tay Băng Hạ nắm chặt chốt cửa, cô đẩy ra....

Đúng lúc ấy...

Một bàn tay khác nhẹ nhàng len vào bàn tay trắng muốt mát lạnh của Hạ và siết lại. bàn tay đó. Rất ấm. và nắm rất chặt, giống như không bao giờ muốn buông người con gái cố chấp và bướng bỉnh này ra.

Hạ từ từ quay đầu lại, bàn tay đặt trên chốt cửa cũng buông lơi.

Hạo Thiên vẫn nhìn ra ngoài, khuôn mặt vẫn không có gì thay đối, nhưng bàn tay anh thì đang nắm lấy bàn tay Hạ. bàn tay....đã nói hộ nên những lời từ tận sâu trái tim.

- Đi tiếp.

Anh nhẹ giọng, Nhật Long nhấn ga cho xe chạy tiếp, những chiếc xe đằng sau lại từ từ lăn bánh theo chiếc Limous.

Hạ rút tay về, nhưng bàn tay ấm áp kia lại siết chặt hơn. Anh giữ tay cô rất chặt, như thể một lần cô rút tay về, sẽ là một lần mất cô mãi mãi. Và suốt quãng đường ngày hôm ấy, từ núi Mã Vỹ về Thánh Huy học viện, có một đôi bàn tay....cứ nắm lấy nhau mãi....không rời.

Như không muốn buông...và sẽ mãi mãi không buông....

"Em yêu anh.....Thiên...."

Đoàn xe trở về thành phố thì chia ra mỗi xe một đường. chỉ có chiếc Limous của Hạo Thiên và chiếc ô tô của Thánh Huy là đỗ vào sân học viện. thế là tạm biệt núi rừng hoang dã, tạm biệt không khí trong lành và con suối mát mẻ, họ lại trở về là chính họ, những con người hiện đại của đô thị, và trở về với học viện Thánh Huy đẹp đẽ. Các học viên uể oải bước xuống xe, ai về nhà nấy. băng Hạ đội lên đầu chiếc lưỡi trai, ngón tay hơi giật giật vì bàn tay ấm áp của Thiên vẫn giữ chặt lấy tay cô không rời, khiến nó hơi tê.

Cô lặng lẽ nhìn anh.

Anh đã ngủ. Mi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi dày và đen phủ lặng lẽ lên bầu mắt, hơi thở nhè nhẹ, gương mặt như tượng tạc khẽ dựa vào thành ghế. Nhưng bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô, không hề nơi lỏng, giống như ngay cả trong giấc ngủ, anh vẫn không để cho cô rời xa mình.

Cô nhẹ nhàng rút tay ra, thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, kẻo anh thức giấc. Bàn tay trắng muốt rút ra một cách đầy nuối tiếc, 4 tiếng đồng hồ trên xe, nắm lấy bàn tay ấm áp ấy, đối với cô vẫn chưa đủ.

Khi bàn tay Hạ chuẩn bị rời xa hoàn toàn bàn tay Thiên, thì bất ngờ, bàn tay ấy lại giơ lên, túm chặt lấy tay cô. Cô giật mình nhìn anh, anh đã mở mắt, bao trùm lên người Hạ một ánh mắt ấm áp đầy yêu thương.

- Em định đi? – Anh hỏi, đôi lông mày hơi chau lại, đôi mắt xanh toát lên một cảm xúc buồn man mác, khiến người khác thương cảm.

Cô chớp nhẹ mắt, rồi thản nhiên rút tay ra khỏi tay Thiên.

- Đến trường rồi.

Không để cho Hạo Thiên nói gì thêm, cô quay người, mở cánh cửa xe ra, nhưng sao cái hơi ấm từ bàn tay lại cứ muốn níu kéo cô lại như thế, sao cái ánh mắt ấy lại cứ nhìn cô như thế, khiến cô không thể nào bước ra một cách phũ phàng và dửng dưng như cô vẫn thường làm.

- Đừng bao giờ để tôi phải lo lắng vì em....rồi sau đó lại biến tôi thành một kẻ ngốc như thế......đau lòng lắm.

Giọng nói trầm buồn của Hạo Thiên sau lưng, như mang theo những cơn gió cuối thu hơi lạnh lướt qua bầu trời trường Thánh Huy, như những đám mây xám xịt, che bớt đi ánh nắng vàng lóng lánh ngoài kia.

Cô hít một hơi, sau đó quay lại nhìn anh, đôi mắt xám tro không còn trong suốt, nó mờ mịt như bầu trời trong cơn bão.

- Còn anh....muốn nói cứ nói, mắng cứ mắng....nhưng đừng im lặng như thế....khó chịu lắm.

Cô đẩy cửa, bước ra ngoài, kéo sụp vành mũ xuống che bớt nắng, và che bớt đi đôi mắt buồn bã đến nao lòng.

Cô khoác chiếc ba lô, đi về phía ký túc. Vy bước xuống từ chiếc ô tô cũng vội vã chạy theo. Nhìn theo dáng đi cô độc của Băng Hạ xa dần, Thiên cụp mắt xuống, đóng cửa xe lại rồi bảo Nhật Long quay về.

...................

3. Tỏ tình.

Nhật Long bước vào nhà, tay kéo theo chiếc va ly đựng quần áo. sau mấy tiếng đồng hồ lái xe từ núi Mã Vỹ về, trông anh mệt mỏi thấy rõ.

- Cô Di!

Anh gọi lớn, khi ngoài phòng khách nhà mình vắng tanh như chùa bà đanh.

- Meo!!!!

Một vật thể.....sau khi nhìn kỹ, Long đã nhận ra đó là một con mèo....một con mèo trắng, tròn ung ủng như cục bông gòn, lao từ trong ra. Và còn tệ hơn nữa là nó nhảy phốc một cái lên người Long như chào mừng, khiến mặt nhanh chóng anh xanh mét, khua khoắng tay chân đẩy con mèo ra, miệng không ngừng hét toáng.

-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.......mèo.....mèo ở đâu thế này????........Cô Trường Di!!!! Ai cho phép cô nuôi mèo trong nhà thế hả?????????????????

Cô Di tay xách giỏ quần áo vừa thu vào từ ngoài sân thượng, bước xuống cầu thang, nhìn thấy Long thì mặt mày cũng xanh chẳng kém anh.

- Cậu chủ về rồi ạ? – Cô vội vã chạy xuống, nhanh tay ôm lấy con mèo, đề phòng nó không nhảy lên người anh lần nữa.

- Mèo ở đâu thế hả???? cô biết tôi ghét mèo, còn mang về nuôi là sao????

Long nhìn cô Di, quát. Có vẻ tức giận như vậy, nhưng thấy Tiểu Bảo nằm gọn trong tay cô Di, anh cũng phải lùi ra đằng sau mấy bước. Vật thể trắng hếu ấy mà phi lên người anh lần nữa, khả năng anh lăn ra đất bất tỉnh nhân sự là dám lắm.

- Cậu chủ quên rồi à? Đây là mèo của Tiểu Vy, trước khi đi cắm trại, cô bé mang sang nhà mình gửi đó. – Cô Di nhìn bộ dạng thủ thế của Long với con mèo thì phải cố gắng nín cười, tay vuốt đầu Tiểu Bảo.

- Con mèo....Tiểu Vy....??? Ây da, con nhóc này đúng là phiền phức... – Long phẩy tay – Cô mang nó ra xa xa tôi một chút, để tôi gọi con nhóc đó đến đón nó về.

Nhật Long cầm chiếc va li, kéo lên cầu thang, trước khi đi còn nguýt Tiểu Bảo một cái. Đúng là chủ nào tớ nấy, vừa mới gặp đã mang cho người ta ấn tượng chả hay ho gì rồi.

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, căn phòng của anh vẫn sạch trơn không một hạt bụi, rèm cửa sổ được mở ra, ánh nắng vàng rực chiếu nghiêng nghiêng xuống nền đá hoa cương màu kem lấp lánh. Đẩy chiếc vali vào một góc, anh cởi phăng chiếc áo khoác ra, nằm phịch xuống giường.

Mí mắt nặng trĩu đang định khép vào, bỗng Long cảm thấy có cái gì đó.....mềm mềm ở tay. Lại còn mịn mịn, xốp xốp. hơi tròn tròn nữa, cái quái gì vậy nhỉ?

Long quay sang, trước mặt anh là một con mèo màu vàng, nhỏ hơn con hồi nãy, đang tựa mình lên chiếc gối của anh, đôi mắt trong veo màu nâu vàng cứ nhìn chòng chọc vào anh như vật thể lạ.

- Lại thêm con mèo nữa, lắm mèo thế nhỉ???? – Anh chau mày lẩm bẩm, liếc con mèo một cái, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp.

- Hả??? cái gì???? Mèo?????

Long mở bừng mắt, bật dậy nhanh hơn tên lửa, nhìn con mèo vẫn bình thản nằm trên giường. anh hét toáng lên, khắp căn biệt thự vắng chủ hai ngày, khi chủ về lại vang vọng tiếng hét thất thanh, khiến con chim sẻ đậu ở cái cây bên cạnh nhà cũng giật mình mà vỗ cánh bay đi.

- Cô Trường Di!!!!!! Lên đây ngay!!!!!!

Bên ngoài vọng vào tiếng bước chân dồn dập từ cầu thang đi lên. Cánh cửa phòng mở ra vội vã khi tiếng bước chân kết thúc.

- Cô Di!!! Đây là cái thứ gì???? Sao nó lại nằm lên giường của tôi???????

Cô Di liếc nhìn Sô cô la đang cuộn tròn trên giường, hoảng hốt chạy lại bế nó lên. Làm việc cho cậu chủ bao nhiêu năm, làm sao mà bà quên được Nhật Long sợ mèo còn hơn cả Doraemon sợ chuột.

- Mèo...của con nhóc đó nữa à????

- Dạ.

- Mang....mang nó đi ngay lập tức. – Long chỉ chỉ vào Sô cô la đang nằm trong tay cô Di mà tóc gáy như muốn dựng hết cả lên – Để tôi thấy nó lần nữa thì vứt nó đi đấy, cho con nhóc đó tha hồ ngồi khóc.

Cô Di gật đầu, ôm Sô cô la ra ngoài. Cánh cửa đóng sầm lại. long thở phào, nhưng tim vẫn đập bình bịch. anh rón rén bước đến chiếc giường, vén tấm ga lên, nhòm xuống gầm xem còn con mèo nào nữa không, sau khi đã chắc chắn loài động vật đáng ghét ấy không còn sót một "mống" nào, anh mới nhẹ nhõm thả mình lên chiếc giường.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, cô Di.........lông mèo........thay ga giường cho tôi!!!!!!!!!!!!!!!!!!

..........................

- Alo, Vy xinh nghe? – Tiểu Vy từ trong nhà tắm bước ra, áp điện thoại lên tai sau khi nó đã ngân một hồi chuồng dài dằng dặc.

- Oẹ, buồn nôn. – Long ở đầu dây bên kia mỉa mai – Nói là Vy tinh tinh nghe cũng còn là sỉ nhục loài tinh tinh, huồng hồ là "Vy xinh", cô có biết định nghĩa từ "xinh" không? Có biết mình đang sỉ nhục cái đẹp không hả?

- Lắm lời – Vy cau mày – Tôi nói gì mặc xác tôi, có chuyện gì?

- Đến nhà tôi mang ngay hai cái con mèo này về.

- Mèo? À, Tiểu Bảo và Sô cô la – Vy vui vẻ – Đợi chút, tôi ăn cái đã rồi tới liền.

- LUÔN VÀ NGAY!!! – Long hét tướng lên, một phút sống chung nhà với hai vật thể kinh khủng này anh còn không chịu được, huống hồ còn đợi Vy ăn xong. Khi cô ta tới nới chắc anh cũng bị chúng dọa cho chết cứng rồi.

- Tôi bảo tôi ăn xong đã. Lát tôi đến.

- Nhanh lên đi! Đón nó rồi về ăn cũng được.

- Tôi đói! Phải ăn xong đã.

- Này nhá, cô có đến đón nó không?

- Lát nữa.

- Có hay không?

- Lát.

- Có không?

- Không! – Vy bực mình hét ầm lên vào ống nghe.

- ....Meo.............!!!!

- Aaaaa.....anh....anh làm gì thế?????

- Cô có đến đón không???? Tôi vứt chúng nó ra đường bây giờ!!!

- Ok ok – Vy cuống quýt – Tôi tới liền, dừng lại ngay, đừng đụng đến con tôi!!!

Đầu dây bên kia ngắt đi, chỉ còn lại tiếng tút...tút ngân dài. Long cười thỏa mãn nằm kềnh xuống giường. anh còn chẳng dám đến gần chúng nó ấy chứ, huống hồ là vứt ra ngoài. Tiếng kêu hồi nãy chỉ là tiếng trong.....TV mà thôi. Cô ta ngốc như thế đương nhiên là bị lừa rồi. mà....cô ta vừa nói gì thế nhỉ???? "Đừng đụng đến....con tôi"???? cô nàng này trở thành mẹ của mèo từ bao giờ thế??? đúng là dưa chuột, não càng ngày càng phẳng lì như tờ giấy.

Tiểu Vy lao từ bên ngoài vào phòng khách nhà Nhật Long với tốc độ còn nhanh hơn cả tên lửa hạt nhân. Chẳng thèm liếc Long lấy một cái, Vy vừa vào đã nhìn dáo dác khắp nơi tìm hai bóng dáng thân yêu đã hai ngày không gặp:

- Sô cô la, Tiểu Bảo....! Các con đâu rồi!

Không một tiếng mèo kêu, Long đang ngồi trên ghế sopha nhàn nhã xem TV cũng không buồn đáp lại. Vy lượn đi lượn lại trong phòng xem xét 1 hồi rồi dừng lại hỏi Long.

- Này, con tôi đâu?

Đôi mắt Long bấy giờ mới từ từ, chậm rãi chuyển từ màn hình huỳnh quang sang cô gái đang đứng trước mặt.

- Con cô? Đứa nào? Trai hay gái?

- Ơ hay! Tiểu Bảo và Sô cô la của tôi!

- À, chúng nó á? Thấy cứ kêu meo meo điếc cả tai quá, tôi vứt ra ngoài rồi. Ai bảo cô không đến sớm – Long lại nhìn vào màn hình TV, buông 1 câu với thái độ không thể thản nhiên hơn.

- What????? Vứt ra ngoài??? Phùng Biến Thái, anh có bị điên không? 2 đứa con dễ thương của tôi, anh nói vứt là vứt ngay được hả?

Vy hét toáng lên, tiếng hét "lảnh lót" vang vọng khắp căn nhà khiến trên cái cây bên cạnh nhà, con chim sẻ vừa đậu xuống lại giật mình, vội vã bay đi.

- Con? Cô sinh ra mèo chắc? Trông thế này mà sinh con ngoài giá thú.

Chẳng thèm đôi co với Long, Vy mặt ám nặng sát khí, lao đến dùng remote tắt phụt đi chiếc TV đang hát nhí nhố mấy bài nhạc trẻ sáo rỗng, sau đó dùng chiếc gối tựa lăn lóc trên ghế, không chút thương hoa tiếc ngọc phang thẳng vào đầu Nhật Long.

Chiếc gối mềm tuy không phải là thứ vũ khí lý tưởng, nhưng dưới sức đập của Vy, được chi phối bởi nỗi đau "mất con" nó cũng đủ khiến Nhật Long chỉ biết ôm đầu kêu ầm lên mà không tài nào chống trả nổi. Vy cứ thế phang lên tới tấp, hắn càng kêu, cô càng điên, hậu quả là chiếc gối chuẩn bị "tan nát đời hoa".

- Meo.......!!!

Nhật Long từ nhỏ đến giờ vô cùng sợ và ghét mèo, anh thề sẽ không đội trời chung với con vật lông lá ấy, thế nhưng giờ phút này, thề có chúa, anh thực sự cảm thấy biết ơn tiếng kêu mà con mèo đáng yêu nào vừa thốt ra, vì nó khiến cho Vy dừng ngay công việc đang hành hung anh lại mà dỏng tai lên nghe.

- Ôi!!! Tiểu Bảo!!!!!!!!!

Ngày đăng: 07/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?