Gửi bài:

Chương 15

Mặt trời ló dạng, nở bung ánh sáng khắp muôn nơi. Ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống ấm áp mặt đất, muôn ngàn giọt sương còn đọng trên những cánh hoa rực rỡ màu sắc được ánh nắng chiếu rọi lấp lánh như thủy tinh. Chiếc đồng hồ màu xanh cỏ úa đặt trên đầu giường khẽ "tích tắc, tích tắc" chậm chạp, và khi kim dài chỉ vuông góc lên trên...

"REENG.....REENG...."

Bàn tay trắng muốt chui ra từ tấm chăn, đụng nhẹ lên chiếc đồng hồ, ngay lập tức, nó im bặt. Sáng nào cũng thế, Băng Hạ chẳng bao giờ để chiếc đồng hồ phải tốn calo kêu nhiều lần. Chẳng như cô nàng Tiểu Vy kia, cũng không hẳn là ham ngủ như heo, nhưng mỗi sáng cứ phải đợi chiếc đồng hồ hình một bé gấu Pooh to bự kêu đến khản đặc cả giọng, cộng với làm vài động tác "thể dục"....bay vào tường, thì cô nàng mới ngoan ngoãn chui ra khỏi chăn. Mà nếu là ngày chủ nhật không phải đi học, thì chiếc đồng hồ sẽ bị bỏ mặc cho....kêu đến đuối sức thì thôi. Đúng là bạn bè thân mà chẳng giống nhau chút nào, Băng Hạ tự nhiên mỉm cười.

Cánh cửa kí túc xá được mở ra nhè nhẹ, Băng Hạ không muốn làm mọi người thức giấc, cô chậm rãi bước ra ngoài. Nắng à? Ánh nắng lấp lóa mặc nhiên phủ lên người, ôm trọn lấy mái tóc, đôi hàng mi cong vút khẽ động đậy. Cô thả hồn mình theo từng cơn gió, bỗng....

"KÉT....KÉT...."

Tiếng phanh xe sau lưng cô, giữa phố xá vắng vẻ vì còn quá sớm, bỗng dưng trở thành tiếng động đến ghê người....

_____________

Tiếng chuông báo hiệu giờ học vừa vang lên cách đây không lâu, làm Tiểu Vy đứng ngồi không yên. Đã muộn lắm rồi, mà Băng Hạ vẫn chưa thấy đến lớp. Lúc tỉnh dậy không thấy cô, Tiểu Vy đã nghĩ rằng cô chỉ đi dạo quanh đâu đó, vì bình thường vẫn vậy. Nhưng hôm nay thì cái con người ấy mãi không thấy trở về, điện thoại thì tắt máy. Tuy chuyện này không còn lạ gì với "bạn chí cốt" của Băng Hạ là Tiểu Vy đây, thế nhưng Băng Hạ vốn không phải người không biết tôn trọng giờ giấc, và việc trễ học của cô ngày hôm nay thực sự khiến Tiểu Vy lo lắng.

_Hồ Tuyết Tuyết? – Tiếng cô giáo sang sảng

trên bục giảng, cô cầm một tờ giấy trắng, điểm danh từng học viên.

_Có, thưa cô.

_Dương Băng Hạ?

_.....

_Dương Băng Hạ? – Cô giáo lặp lại tên học viên.

Ánh mắt cả lớp đổ dồn lên chỗ ngồi của Tiểu Vy và Băng Hạ, Tiểu Vy rụt rè, cất tiếng lí nhí:

_Vắng, thưa cô.

Cô giáo đẩy nhẹ gọng kính, cầm bút đánh một dấu gạch chéo bên cạnh tên Băng Hạ, rồi tiếp tục. Bảo Yến hờ hững quay xuống nhìn bộ mặt lo âu của Tiểu Vy, mỉm cười.

Dương Băng Hạ, bạn đang ở đâu vậy?

.....................

Ánh mặt trời chiếu nhạt nhòa trên nhà kho chứa đồ phế thải, chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa. Một người đàn ông mang hình xăm trên vai to lớn vạm vỡ bước xuống xe, hắn kéo chiếc cửa sắt nhà kho hoen gỉ kêu kèn kẹt... Một người đàn ông khác từ trong xe bế ra một cô gái đang hôn mê. Mặt cô gái trắng bệch, hơi thở yếu ớt, người mềm nhũn trên tay người đàn ông, mái tóc dài xõa xuống.

Người đàn ông quăng cô gái một cách thô bạo vào nhà kho.

Cô gái rơi phịch xuống mặt đất, mi mắt khép chặt, gương mặt trắng bệch.

Hai người đàn ông kia khóa chiếc cửa sắt lại.

_Xong chưa? – Giọng một chàng trai trẻ từ trong xe vọng ra.

_Đã xong, thưa cậu chủ. – Một người đàn ông trên tay có hình xăm con rồng xanh xanh, đeo kính đen, tiến lên một bước, nói với giọng kính cẩn.

_Sẽ không chạy thoát chứ?

_Cậu yên tâm, nó hít thuốc mê nặng lắm, mấy tiếng nữa cũng chưa chắc đã tỉnh. – Người đàn ông đó quả quyết.

_Ok.

Hai người đàn ông nọ vừa đi khỏi, chàng trai với khuôn mặt đẹp như một thiên thần, lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại, bấm một hàng số rồi áp lên tai.

"_Anh hai." – Tiếng một giọng nữ từ đầu dây bên kia vang lên.

_Yến Yến, anh đã giúp em rồi.

"_Em biết rồi, anh để con bé ấy ở đâu?"

_Em không cần quan tâm, chỉ cần biết rằng hiện tại nó đang hít khá nhiều thuốc mê và ngủ một giấc ngon lành. – Vừa nói, chàng trai vừa hướng mắt về cánh cửa nhà kho đang đóng im ỉm.

"_Vâng, em cảm ơn anh."

_Không có gì, nhưng đây chỉ là một trò chơi, sẽ không có án mạng hay bất kì thứ gì đại loại thế đâu.

"_Vâng, em biết."

Ánh mặt trời qua cửa sổ sắt nhà kho rọi lên người cô gái đang nằm im, lạnh ngắt.

.................

Chuông reo.

Tiết hai rồi.

Tiểu Vy tuyệt vọng đứng ngóng trước cửa lớp, hy vọng bóng dáng Băng Hạ đột nhiên xuất hiện ở đầu kia hành lang. Nghỉ một buổi học đối với cô mà nói thì cũng không có gì đáng nghiêm trọng, thế nhưng, điều khiến cô lo lắng là không thấy bóng dáng Băng Hạ đâu. Nếu có cúp, cô ấy chắc chắn sẽ nhắn tin cho cô, huống hồ...

Huống hồ...

Từ lúc thức dậy, Băng Hạ đã bốc hơi mất rồi.

Lấy điện thoại ra, Tiểu Vy bấm số của Băng Hạ.

"Xin lỗi, số máy bạn vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng liên lạc lại sau."

Cô chau mày, trong lòng bỗng dưng nóng như lửa đốt.

_Sao hả? Đang tìm cô bạn vênh váo không biết điều của cô đó sao? – Tiếng Bảo Yến từ phía sau cao vút, khiến Tiểu Vy giật mình quay đầu nhìn lại. Giọng nói chua ngoa này, tuy khá quen thuộc vì thường xuyên dùng những từ mát mẻ để nói móc hai cô, thế nhưng hình như sau mấy ngày không gặp, giọng nói đó có phần kiêu ngạo hơn trước thì phải.

_Nè, cô ăn nói cho cẩn thận, ai "vênh váo" chứ?

_Không phải Dương Băng Hạ à? Vậy cho tôi xin lỗi. Nếu có được gặp lại, nói với cô ta, cái kiểu không coi ai ra gì ấy thì không sống được lâu trong Thánh Huy đâu.

Vừa nói dứt câu, Bảo Yến nguýt Tiểu Vy một cái rồi kiêu kỳ bước thẳng. Bỗng dưng, một ý nghĩ đáng sợ thoáng vụt qua đầu Tiểu Vy.

Băng Hạ!

Không có chuyện gì chứ?

Nhà kho âm u, ánh nắng qua ô cửa sổ sắt bé tí ở tít trên cao chiếu lên đôi mắt Băng Hạ đang nhắm nghiền. Không biết đã bao lâu, mi mắt khép chặt của cô hơi động đậy, rất muốn mở ra, nhưng mi mắt sao mà nặng thế, tựa như có cái gì đó đang đè lên. Cô đã cố gắng hết sức, nhưng mi mắt bướng bỉnh vẫn khép chặt, không chịu mở ra.

Thần trí cô may sao vẫn còn chút tỉnh táo.

Khi cô vừa ra khỏi trường, một chiếc xe đen đột ngột đỗ ngay đằng sau, cửa xe bật mở, bên trong một cánh tay thò ra tóm lấy cô lôi mạnh vào trong xe! Trong thoáng chốc, một chiếc khăn mùi soa bịt chặt vào miệng cô, kinh hãi phát giác ra là thuốc mê, cô giãy giụa muốn hô cứu, nhưng phần vì người đàn ông lực lưỡng kia ôm chặt quá, nữ nhân mảnh mai như cô thật sự không thể chống cự, một phần cũng vì thuốc mê đã nhanh chóng đi vào, cô bắt đầu thấy choáng váng, toàn thân không còn chút sức lực. Trong thời khắc nước sôi lửa bỏng này, cô chỉ còn cách cố gắng nín thở, khống chế sao cho thuốc mê xộc vào người ít nhất, giả vờ hôn mê để nhân lúc mấy người kia mất cảnh giác sẽ tìm cách trốn thoát.

Thế nhưng, cũng không hẳn là giả vờ.

Lúc đó cô thật sự cũng đã hôn mê, cũng chẳng biết mình đã ngủ bao lâu, và hiện nay mình đang ở chốn nào. Ngủ đi nào, thức dậy làm gì cơ chứ. Huyết trong người mê man, chảy chậm chạp, chậm chạp, khiến cô cảm thấy rất mệt, vô cùng mệt. Giãy dụa chống cự để làm gì cơ chứ? Thà rằng cứ ngủ quách đi cho rồi, có chuyện gì phải bận tâm đâu? Huyết mạch mệt mỏi rên rỉ khuyên nhủ cô như vậy.

Cô lại thiếp đi trên nền đất nhà kho. Dưới khuôn mặt trắng bệch là mặt đất bẩn thỉu.

..................

Nhất định là có chuyện rồi!

Ý nghĩ đáng sợ này không ngừng lởn vởn trong đầu Tiểu Vy, cô đờ đẫn đứng ở cầu thang chờ đợi, càng nghĩ càng thấy sợ. Nhất định là có chuyện. Với tính cách của Băng Hạ, cô ấy tuyệt đối không bao giờ mất tích không một lời như vậy. Nếu đây không phải là giờ học, có lẽ Tiểu Vy sẽ không lo lắng. Tuy cô bạn thân suốt ngày ngủ gục trong hầu hết các tiết học của cô là một người không tôn trọng giáo viên, không tôn trọng kiến thức, nhưng lại là một người chẳng bao giờ nghỉ học vì một lí do vớ vẩn nào đó. Tuyệt đối sẽ không nghỉ học vì ốm qua loa, với lại, tối hôm qua cô ấy vẫn bình thường kia mà?

Mồ hôi lạnh đầy sống lưng Tiểu Vy....

Vậy...

Băng Hạ có phải xảy ra chuyện rồi không?

Tai nạn xe...

Hay là....

Cô rùng mình, môi trắng nhợt không còn giọt máu.

Nếu chuyện đó là sự thật, cô phải làm gì? Ở Thánh Huy này cô đâu có quen ai?

Mắt Tiểu Vy vụt sáng, cô cắn môi.

Phải rồi, chỉ có người đó thôi.

Thiếu gia, chỉ có Thiếu gia mới giúp được Băng Hạ.

Tuy cô không biết chính xác giữa hai người ấy có quan hệ gì, nhưng con mèo Tiểu Bảo do Thiếu gia tặng, Thiếu gia có lần xin nghỉ học giùm Băng Hạ, và cả những bức ảnh hai người chụp chung với nhau mà vì nó, Băng Hạ đã chịu liên tiếp mười mấy cái tát do sự ghen tuông của Công chúa. Tất cả những thứ ấy đều chứng tỏ rằng chàng Thiếu gia lạnh lùng ngạo mạn ấy coi Băng Hạ là một người bạn, hoặc hơn thế. Và cũng tiếp thêm cho Tiểu Vy một niềm hy vọng nhỏ nhoi rằng sẽ có người giúp đỡ cô nếu Băng Hạ thực sự gặp chuyện.

Thiếu gia....!

..........................

Trong nhà kho phế thải

Bụi bẩn nhảy múa xoay tròn trong nắng nhạt

Băng Hạ khuôn mặt trắng bệch, nằm bất động trên nền đất. Hình như thuốc mê đã hết, mi mắt cuối cùng cũng nhấc lên được. Ánh mắt vẫn đờ đẫn, lúc này cô chưa nhận thức được rằng mình đang ở đâu. Hồi lâu, bất chấp cơn đau đầu đang ập đến, cô cố gắng ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một nhà kho cũ kỹ, cửa kho đóng chặt, trong kho có rất nhiều máy móc linh kiện lâu ngày không dùng tới vứt lung tung, mạng nhện giăng đầy.

Đầu nặng trĩu, chân tay mềm nhũn, cơ thể cô vẫn còn chịu sự khống chế của thuốc mê. May mà cô hít vào không nhiều, chứ nếu không mấy tiếng nữa cũng chưa chắc đã tỉnh. Bọn bắt cóc cứ nghĩ rằng cô vẫn mê man khó tỉnh, thế mà vẫn trói cô chặt cứng, muốn ngọ nguậy cùng không được. Còn bàn tay vẫn cử động được đôi chút, cô sờ soạng khắp người lục tìm điện thoại.

Nhưng.

Làm gì còn cái gì cơ chứ?

Đã là bắt cóc thì chúng chẳng dại gì mà để điện thoại lại cho con tin cả. Cô cười nhạt, thầm nhủ mình ngốc nghếch.

Nhưng cái cô vẫn thắc mắc, đó là bọn người này là ai? Tại sao lại bắt cóc cô? Cô nhìn lại mình, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, váy xếp ly dài đến gối, trên người chẳng có trang sức gì, tài sản cũng chỉ ngoài chiếc điện thoại ra. Nếu là bọn cướp của giết người, chẳng có lí do gì chúng lại bắt cô – một người giản dị đến sơ sài, trong khi đối tượng của chúng lại là những quý bà, tiểu thư người treo lủng lẳng những đồ trang sức và ưa thích khoe mã? Là bắt cóc tống tiền thì càng không, vì lẽ đương nhiên, cô chẳng phải thiên kim tiểu thư của công ty nào cả. Nhưng nếu vì thấy cô học ở Thánh Huy mà ngộ nhận cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc thì chúng "hố" nặng rồi.

Cô cố gắng lết đến cánh cửa, không biết bọn bắt cóc có đứng canh ở bên ngoài hay không, không dám phát ra tiếng động, cô nín thở nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Cô tuyệt vọng nhắm mắt.

Cửa bên ngoài đã bị khóa.

Cô từ từ ngồi sụp xuống, nghĩ cách thoát khỏi đây. Tuy không biết tại sao chúng bắt cóc cô, nhưng cô cũng không thể ở đây thêm nữa vì cô cũng chẳng biết chúng sẽ làm gì mình.

Việc đầu tiên là phải cắt dây trói. Cô đảo mắt dáo dác tìm xung quanh, ánh mắt bỗng ngưng lại khi thấy một thanh sắt hoen gỉ nằm trên mặt đất. Băng Hạ lết đến bên, nhặt được thanh sắt cũng thật sự khó khăn, cô dùng hai tay nắm chặt nó, nhắm mắt cứa mạnh vào phần dây trói chân.

_A! – Dây trói chân chưa đứt, nhưng cạnh nhọn hoắt của thanh sắt đã cắm sâu vào da thịt, máu trào ra trên làn da trắng. Cô đau, mặt trắng nhợt. Từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống mặt đất. Sợi dây thừng cũng bị nhuộm một màu đỏ.

_Này, mở cửa cho tôi, cứu với! – Băng Hạ hướng về phía cửa, kêu váng lên khi cô vừa nhìn thấy một bóng người bên ngoài qua khe cửa của chiếc cửa sắt cũ kĩ.

Cánh cửa kêu lạch cạch rồi bị kéo ra một cách thô bạo. Xuất hiện nơi cửa là một tên khuôn mặt bặm trợn, thân hình vạm vỡ, hắn trợn mắt lên quát Băng Hạ:

_Có cái gì mà ầm ĩ thế? Nếu biết trước mày hết thuốc mê mà nhiều chuyện như thế này thì bọn tao đã dùng giẻ bịt miệng mày lại rồi!

Băng Hạ căm phẫn cắn chặt môi, cô ngó nghiêng xem đằng sau hắn có thêm tên đồng bọn nào khác không. Sau khi chắc chắc hắn chỉ có một mình, cô chỉ tay vào vết thương đang chảy máu không ngừng trên bắp chân trắng nõn, làm bộ ủy khuất:

_Tôi....bị thương rồi,...làm ơn.....

Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ủy mị đang cầu xin mình, thử hỏi có tên đàn ông nào mà không động lòng? Huống hồ trong tên này đã có sẵn một thứ bản tính gọi là "háo sắc".

Lúc đưa cô gái này ra khỏi xe, hắn đã chết mê chết mệt cái nước da trắng nõn, cái thân hình mỏng manh của cô rồi, nếu không phải vì hắn đang làm việc cho cậu chủ, thì cô gái xinh đẹp này đừng hòng thoát khỏi tay hắn.

Hắn tiến đến gần, dịu giọng:

_Sao? Bị thương ở đâu? Để anh giúp....

Vẻ đáng thương tội nghiệp như cún con bị ướt sũng của Băng Hạ vẫn chưa được cô cam lòng cất đi, cô cười nhẹ, vẻ oan ức:

_Đây....ở đây....

Cô đưa tay kéo nhẹ gấu váy lên, đôi chân thon dài hiện ra. Tên kia liếm mép, ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt nhẹ lên vết thương:

_Ôi thương quá....

Băng Hạ nếu không cố gắng kiềm chế thì đã nôn ra rồi. Từ nhỏ đến giờ chưa có ai đụng vào da thịt cô như thế này, ghê tởm, ghê tởm quá! Cô nín thở, đưa tay khua khoắng ra đằng sau, khi đã nắm chắc thanh sắt trong tay, cô cắn mạnh môi, giơ cao tay:

"Bốp!"

Tên kia bị lãnh một phát đập vào đầu, liền lăn ra đất bất tỉnh nhân sự. Băng Hạ mừng quýnh, vội vàng ném thanh sắt lại, khập khiễng chạy ra khỏi nhà kho. Nhưng cô còn chưa bước ra ngoài, một thân ảnh khác đã đứng chắn trước cửa:

_Giỏi lắm! Quả không hổ danh là người yêu của Trịnh Thiếu gia!

Ba chữ "Trịnh Thiếu gia" làm các giác quan trong cơ thể Băng Hạ khựng lại, cô đứng sững trước mặt người vừa nói, mắt mở to. Hóa ra lí do cô bị bắt cóc là vì người đó sao? Trịnh Hạo Thiên? Thật nực cười. Không thể tin nổi.

Chàng trai trước mặt mỉm cười nhìn Băng Hạ.

_Bất ngờ lắm à?

Trong đôi mắt chàng trai đó có làn sương mỏng long lanh thật dễ thương.

Mái tóc như ngọc đen óng ánh, bóng mượt như tơ, làn da trắng hồng, mềm mại như cánh hoa anh đào. Đôi môi mỏng thoáng nụ cười lạ lẫm. Hắn thật đẹp, đẹp một cách ma quái, như con yêu tinh biến hóa mê hoặc

lòng người.

Hắn lướt đôi mắt đẹp trên người Băng Hạ, khóe môi nhếch lên, nụ cười kì dị.

Hắn nhìn mái tóc dài bóng mượt của cô, nhìn đôi mắt đen trong suốt lạnh lùng dửng dưng của cô, nhìn làn da trắng, nhìn đôi môi căng mọng ẩm ướt của cô. Hắn tiến lại gần, đắm đuối nhìn cô, đưa tay lên khuôn mặt đẹp của Băng Hạ. Theo bản năng, cô quay đi, né tránh những ngón tay thon dài đang chuẩn bị chạm vào da mặt mình.

Nhưng, như đã đoán trước, ngón tay hắn giữ chặt lấy cằm Băng Hạ, bắt cô nhìn thẳng vào mình.

Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ nhỏ.

Hắn nâng mặt cô lên. Khuôn mặt cô rực sáng xao động lòng người, ánh sáng lấp lánh chói ngời trên sống mũi cao thanh tú. Cô cũng nhìn hắn chăm chú, ánh mắt thản nhiên nhưng sâu xa. Gương mặt trên ngón tay hắn phảng phất ánh sáng lấp lánh phát ra như những viên hồng ngọc.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Ánh mắt hắn như đùa cợt. Ánh mắt cô lạnh lùng cương quyết.

Không gian, thời gian như đông kết lại.

Cuối cùng, hắn cũng mãn nguyện buông ngón tay, cười mà như không, hắn nói với Băng Hạ:

_Tôi là Vương Hàn Phong.

Băng Hạ ngạc nhiên, môi cô động đậy, họ Vương....?

Như đoán được suy nghĩ đang hiện hữu trong đầu Băng Hạ, Hàn Phong mỉm cười:

_Tôi là anh trai của Vương Ngọc Bảo Yến.

Băng Hạ nhíu mày. Cô và nhà họ Vương không thù không oán, thậm chí họ còn không biết đến sự tồn tại của cô, hà cớ gì mà phải giở trò này? Mà có giở trò, thì chúng muốn gì mới được chứ?

_Cô vẫn chưa hiểu? – Hàn Phong nhướn mày. – Tập đoàn Vương gia và Trịnh gia đang có hiềm khích, tôi muốn bắt cóc bạn gái của Trịnh Hạo Thiên cho hắn khốn đốn một phen. Mà hắn đúng là có con mắt tinh đời, có một Niệm Phù Dung rất đẹp làm bạn gái rồi, giờ lại có thêm một cô bạn gái rất xinh đẹp như thế này nữa, thật đáng ngưỡng mộ.

Khóe môi Băng Hạ thấp thoáng nụ cười giễu cợt, cô khinh bỉ buông lời:

_Ngu ngốc.

Hàn Phong cau mày:

_Cô nói cái gì? Ai ngu ngốc?

_Tôi nói anh, và cả cô em gái xinh đẹp nhưng não bộ lại kém phát triển của anh nữa. Hai người bày mưu bắt cóc người, mà lại không tìm hiểu thân phận của họ trước hay sao? Đã biết Niệm Phù Dung là bạn gái của Thiếu gia rồi, còn không bắt, lại đi bắt một nữ sinh bình thường như tôi. Có phải hết trò làm rồi không?

_Cô rất có chí khí, nhưng em gái tôi đã nói, cô đối với Trịnh Hạo Thiên còn quan trọng hơn Phù Dung, vậy nên tôi mới bắt cô.

_Các người không có não chắc, Trịnh Âu và Chim Ưng chẳng phải có hôn ước sao? Một người dưng như tôi chẳng lẽ quan trọng hơn hôn thê của anh ta? Mà dù có quan trọng thật đi chăng nữa, anh ta lại để các người bắt cóc tôi dễ dàng như vậy được à? Không thấy bạn gái của anh ta vệ sĩ theo hàng đàn đó sao?

Hàn Phong mỉm cười, gật đầu:

_Cô sắc sảo lắm, nhưng muốn biết cô có quan trọng với Hạo Thiên hay không, chỉ việc ngồi chờ, nếu hắn có tình cảm với cô sẽ tự dẫn xác đến thôi. Không phải bàn cãi.

_Tùy các người, có khi bây giờ anh ta đang nằm ngủ ngon lành mà không biết đến tôi đấy, các người cứ việc chờ dài cổ, tôi không cản. – Băng Hạ quay lại chỗ cũ, từ từ ngồi xuống, bộ mặt lạnh lùng dửng dưng.

Hàn Phong đứng dựa lưng vào tường, lãnh đạm nhìn Băng Hạ. Trên đời lại có cô gái kì lạ đến thế hay sao? Nếu cô ta thực sự không liên quan gì đến Thiếu gia, thì khi đứng trước một việc có thể nguy hại đến mình như vậy, nhất định phải khóc lóc, biện bạch phân trần, mong thoát được. Vậy mà cô gái này thì vô cùng thờ ơ, đến sự sống chết của mình cũng không màng, chẳng khác nào tự coi bản thân mình như cỏ rác?

Hàn Phong rút trong túi ra một chiếc điện thoại, ngắm nghía một hồi, rồi giơ lên trước mặt:

_Đây là điện thoại của cô?

Băng Hạ ngồi bất động, tựa lưng vào tường, nhắm mắt. Chỉ có đôi môi mấp máy câu trả lời mới cho thấy rằng cô vẫn đang còn thức:

_Nếu chính tay anh đã lấy nó ra từ người tôi, chính anh cũng biết câu trả lời, hà tất phải hỏi điều mình đã biết?

Bàn tay đang cầm chiếc điện thoại của Hàn Phong bỗng nhiên cứng đờ, anh thu tay về, lắc đầu cười khổ. Cô gái này tuy lạnh lùng đến ngang ngược, nhưng không thể phủ nhận rằng cô ta cũng vô cùng thông minh và sắc sảo, luôn biết trả lời câu hỏi của người khác một cách phức tạp, không để người đối diện nắm bắt được suy nghĩ và tâm trạng.

_Có điều... – Băng Hạ mở mắt, trên môi xuất hiện nụ cười nửa miệng. – ....Muốn gọi cho Trịnh Hạo Thiên thì tự ấn số, tôi không lưu.

_Sao cô biết tôi định gọi cho hắn ta? – Hàn Phong nhướn mày.

_Không phải à? – Băng Hạ nghiêng đầu, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười, cứ như thể chuyện vừa rồi cô biết chẳng qua chỉ là sự ngẫu nhiên.

_Phải. – Hàn Phong gật gù, anh lia ngón tay trên bàn phím máy điện thoại, thấp thoáng trên đôi môi mỏng nụ cười ma quái.

Nhưng....

Lại khiến Băng Hạ sững người, có chút kinh sợ.

______o0o_____

Tiểu Vy rón rén, bước lên cầu thang, nơi có phòng học của các học viên gia đình danh giá bậc nhất Thánh Huy, trong đó có người thừa kế của Trịnh Âu, Thiếu gia Hạo Thiên. Cô không ngừng tự trấn an mình, bàn tay đặt trên ngực trái, cố gắng giữ bình tĩnh cho trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực, hòa làm một với bước chân đang nện cồm cộp trên sàn đá hoa cương.

Đã đến.

Lớp 11 Sao vàng.

Tiểu Vy hít thở thật sâu, nhất định Băng Hạ đã xảy ra chuyện, nếu không, cô ấy đã không mất tích lâu như vậy. Giờ phút nước sôi lửa bỏng này, chỉ có Thiếu gia mới giúp được Băng Hạ, tuy không biết cô gặp phải chuyện gì, nhưng nếu có Thiếu gia góp sức, nhất định mọi chuyện sẽ ổn.

Nhưng....

Nếu không phải...

Nếu chẳng may không phải thì sao?

Nếu Băng Hạ chỉ đơn thuần là đi dạo đâu đó mà quên mở điện thoại thì sao?

Như vậy....chẳng phải hành động của cô là trêu đùa Thiếu gia?

Như vậy thì phải làm sao?

Qua cánh cửa đang mở he hé, Tiểu Vy có thể nhìn thấy Hạo Thiên đang ngồi hàng ghế đầu, một mình một bàn, điềm tĩnh lạnh lùng, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, nhìn lên bảng. Hàng ghế sau, ngay dưới anh là Nhật Long. Phía bên dãy bàn bên kia, thấp hơn Thiếu gia một hàng, là Niệm Công chúa đang chăm chú nghe giảng.

Chỉ có cơ hội này!

Tiểu Vy xông tới trước cửa phòng học, vẫy tay gọi Thiếu gia, chẳng cần phải giữ ý tứ làm gì nữa. Nếu Băng Hạ không gặp chuyện, cùng lắm cô chịu đắc tội với Thiếu gia, cho anh ta muốn làm gì thì làm!

Ánh mắt Hạo Thiên không nhìn tới chỗ Tiểu Vy, anh đang điềm tĩnh đọc sách.

Tiểu Vy sốt ruột nhảy loạn lên, đứng ngoài cửa khua mạnh tay hơn gọi Hạo Thiên. Học viên trong phòng lạ lùng nhìn Tiểu Vy đang quýnh quáng vẫy tay loạn xạ bên ngoài cửa, không hiếu cô ấy muốn gì.

"A..."

Một giáo viên ôm một chồng sách đi ngang qua, bị Tiểu Vy va phải, giật mình kêu to một tiếng, Tiểu Vy té nhào, thiêu chút nữa là va vào cánh cửa phòng học.

Rốt cuộc thì cảnh hỗn loạn này cũng khiến Hạo Thiên ngẩng đầu lên, anh nhìn giáo viên kia trước, rồi mới ngó qua nét mặt bồn chồn lo lắng của Tiểu Vy.

Cô bắt gặp ánh mắt Hạo Thiên đang hướng về phía mình, không chần chừ vẫy tay la lớn:

_Thiếu gia!

Các học viên trong phòng đều đưa mắt nhìn nhau, lẽ nào cô bé quê mùa này lại quen biết với Thiếu gia? Phù Dung chau mày, tỏ thái độ khó chịu. Hạo Thiên không biểu cảm, anh điềm tĩnh tiếp tục đọc sách. Hiểu ý, Nhật Long cung kính gật đầu rồi bước đến chỗ Tiểu Vy.

Thấy Nhật Long bước về phía mình, Tiểu Vy còn chưa kịp mừng thì bị anh kéo ra ngoài, ghìm giọng hỏi:

_Dưa chuột, cô biết mình đang làm cái gì không hả?

Tưởng anh ta đến giúp cô, ai ngờ lại quát nạt, Tiểu Vy thô bạo giật tay mình lại, không thèm để ý đến Nhật Long, cô quay vào, nhoài hẳn người ra gọi Hạo Thiên.

_Thiếu gia! Băng Hạ, cô ấy.....!

Nghe hai tiếng "Băng Hạ"...

Hạo Thiên từ từ ngẩng đầu lên.

Trên gương mặt anh tú thoáng xuất hiện tình cảm khác thường, anh nhìn chăm chăm vào cô gái đang đứng trước cửa lớp. Trong lúc các học viên còn đang kinh hãi nghi hoặc, Hạo Thiên đứng dậy, giáo viên trên bục giảng ngây người đứng như trời trồng, Phù Dung tức giận ra mặt, riêng Tiểu Vy lại vui mừng sắp trào nước mắt.

Ngoài cửa phòng học lớp 11 Sao vàng.

Hạo Thiên cúi đầu hỏi Tiểu Vy:

_Có chuyện gì?

Trong giọng nói như có băng tuyết.

Tiểu Vy cứng đờ người căng thẳng, cổ họng khô khốc nhất thời không biết nói gì. Nếu những điều cô chuẩn bị nói ra đây là sai, lúc ấy phải làm sao?

Nuốt khan một tiếng, Tiểu Vy vội vàng nói:

_Thiếu gia, Băng Hạ khả năng đã xảy ra chuyện, nếu không cô ấy sẽ không đi học trễ như thế này.

_Cô ấy chưa tới à? – Hạo Thiên hỏi lại, khuôn mặt vẫn không có chút biểu cảm.

_Đúng thế, Thiếu gia, Băng Hạ xưa nay không phải là người không coi trọng giờ giấc, sáng dậy đã không thấy cô ấy đâu, gọi điện thì tắt máy, tôi sợ cô ấy gặp chuyện gì, Thiếu gia, xin anh....!

Hạo Thiên rút điện thoại, thái độ vẫn điềm tĩnh như không, chỉ có ngón tay lướt rất nhanh trên bàn phím bấm số, nhưng...

Anh chưa kịp gọi, trên màn hình đã hiển thị cuộc gọi tới....

Tên người gọi : "Dương Băng Hạ".

Ngón tay Hạo Thiên không ngần ngại ấn vào nút nghe, như chờ đợi điều đó từ lâu lắm rồi, ngay lập tức áp điện thoại lên tai, giọng nói trầm trầm mang theo sự lo lắng nhưng khuôn mặt vẫn điềm tĩnh không khác pho tượng là mấy.

_A lô.

_"Trịnh Thiếu gia." – Giọng nam mềm mỏng vang lên, nửa như đùa cợt, nửa như chế giễu. – "Nhận ra tôi không?"

Mắt Hạo Thiên như thấp thoáng một tia sáng mờ nhạt, não hoạt động hết công suất lục tìm trong trí nhớ xem chủ nhân của giọng nói này là ai.

_Ai?

_Haha, không ngờ trí nhớ của anh lại kém đến thế, tôi là kẻ vừa rồi đã bị Trịnh Âu làm cho khốn đốn, suýt phá sản đây. Nhớ ra chưa?

Khốn đốn....

Suýt phá sản....

_Vương Hàn Phong?

_Hóa ra tôi nhầm, trí nhớ của anh vẫn còn tốt, chẳng qua nhất thời không nhớ ra mà thôi.

_Anh gọi cho tôi có việc gì?

Khi hỏi câu này chính Hạo Thiên cũng biết là thừa, hắn dùng số máy của Băng Hạ, còn lí do nào khác ngoài hắn đang tự nhận mình là kẻ bắt cóc Băng Hạ kia chứ?

_À, cũng không có gì quan trọng, có một cô gái tên là Dương Băng Hạ gì gì đó, đi lạc đến chỗ chúng tôi. Hình như cô ta là bạn của Trịnh Thiếu gia đây, nên tôi liên lạc xác nhận thử xem có đúng như vậy không, vì.... – Giọng Hàn Phong bỗng nhỏ dần, thể hiện sự nghiêm trọng – Cô ta khá là xinh đẹp, thân hình cũng hấp dẫn, bọn đàn em của tôi "thèm" lắm rồi, nếu không phải người quen của anh, cho phép chúng tôi....

Hắn liếc nhìn qua Băng Hạ đang ngồi điềm tĩnh, tựa lưng vào tường, ánh mắt thách thức. Khóe môi cong lên nụ cười thích thú, nham hiểm.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bị cắt, để lại tiếng "tút tút". Khóe miệng khoét lên càng lúc càng sâu, Hàn Phong nhìn màn hình điện thoại lúc bấy giờ đã tối đen, rồi liếc Băng Hạ bằng nửa con mắt.

_Cô đã nói dối tôi.

Băng Hạ thở cái khì, không thèm đáp, cô nhắm mắt lại, vờ ngủ.

"Đồ ngốc."

.......................

_Thiếu gia, để tôi đi cùng anh. – Nhật Long đứng trước mặt Hạo Thiên, giọng nói đầy kiên quyết. – Vương gia là gia tộc nham hiểm, chưa biết chừng đây là kế hoạch của Hàn Phong, hắn muốn dụ anh đến để làm hại, gây áp lực cho Trịnh gia.

_Dù có là kế hoạch gì đi chăng nữa, Dương Băng Hạ cũng là một người vô tội, tôi không thể để cô ấy trong tay Hàn Phong và bọn đàn em của hắn được. – Hạo Thiên khoác vội chiếc áo vest, bước gấp gáp ra khỏi trường Thánh Huy.

_Thiếu gia, không thể hành động không suy nghĩ được, nếu anh có mệnh hệ gì, Trịnh Âu sẽ ra sao, theo tôi chuyện này nên để người của Trịnh gia làm được rồi, anh không nên....

Tiểu Vy cắn mạnh môi, bước đến hất mạnh bàn tay của Nhật Long đang níu áo Hạo Thiên.

_Này, anh quá đáng vừa chứ, Băng Hạ vì Thiếu gia của anh mà ra nông nỗi này, bây giờ anh còn có thể nói được như vậy hay sao? Nếu Băng Hạ có bị làm sao, tôi sẽ giết anh đấy. Tôi cầu xin sự giúp đỡ của hai người là để hai người biết một phần trách nhiệm mà ra tay cứu, chứ không phải đợi hai người suy nghĩ và đùn đẩy xem ai sẽ đi. Tôi sẽ đi cứu bạn tôi, không cần sự thương hại của mấy người.

Cô đang quay lưng bước đi thì bị một bàn tay giữ lại, Hạo Thiên vỗ nhẹ tay lên vai Tiểu Vy, gật đầu.

_Băng Hạ vì tôi nên mới bị bắt cóc, tôi sẽ mang cô ấy bình yên trở về trả cho cô, yên tâm.

Hạo Thiên bước lên chiếc BMW của Nhật Long, phóng mất hút qua chiếc cổng sắt đen của học viện.

Trước khi cái bóng lạnh lùng cô độc ấy biến mất, Nhật Long đã kịp nhìn thấy, ánh sáng xanh từ mắt của Thiếu gia....

Vô cùng lạnh lẽo.....

Dấu hiệu không bình thường.....

Chiếc xe vừa đi khỏi, điện thoại Nhật Long có tín hiệu có tin nhắn. Anh mở ra xem, là Thiếu gia.

"Dùng thiết bị định vị xem bọn chúng đang ở đâu."

................................

Theo chỉ dẫn của Nhật Long, Hạo Thiên đi càng lúc càng xa thành phố, ra ngoài ngoại ô. Tay nắm chặt vô lăng, chiếc khuyên bạc hình thánh giá ánh lên tia sáng cô độc.

Tại sao?

Tại sao lại là Băng Hạ?

Tại sao những người bên cạnh anh, người duy nhất mang cho anh cảm giác ấm áp, thân thuộc, tin tưởng, lại luôn gặp nguy hiểm?

Tại sao anh, số phận của anh, tương lai của anh, và cả những người bạn, người thân của anh luôn phụ thuộc vào sự cạnh tranh giữa những tập đoàn với nhau?

Tại sao những thù oán, những hiềm khích của họ lại luôn đổ lên anh?

Tại sao?

Tiếng gió rít bên ngoài cửa xe, ghê rợn.

........................

_Này, cô hơi quá rồi đấy, cô là ai mà dám ngang ngược như vậy hả? Thiếu gia mà có mệnh hệ gì, cô có gánh nổi không? – Nhật Long mất hết kiên nhẫn, hét lên với Tiểu Vy đang ngôi ủ dột trên ghế đá.

Tiểu Vy ngẩng lên, môi mím chặt, ánh mắt ngây thơ trong sáng chứa đầy uất ức, trong khóe mắt có cái gì đó...lấp lánh.

_Tôi thì sao? Thôi chẳng cần biết Trịnh Âu là gì, Thiếu gia là ai, tôi chỉ biết đến bạn tôi vì các người mà đang gặp nguy hiểm. Băng Hạ chỉ là một học viên bình thường, tại sao lại vì ân oán giữa hai tập đoàn các người mà phải chịu khổ chứ. Thiếu gia là hoàng đế, là vua, vậy Băng Hạ cũng là con người. Sinh mạng Thiếu gia đáng quý, vậy sinh mạng bạn tôi cũng đâu phải cỏ rác? Các người chỉ nghĩ đến lợi ích của Trịnh Âu, nhưng chúng tôi chỉ là người bình thường, không liên quan, sao lại phải hy sinh cho Trịnh Âu chứ? Phải rồi, Thiếu gia bị làm sao, tôi không gánh nổi tội, vậy Băng Hạ có mệnh hệ gì, anh nghĩ mình gánh nổi tội sao?

Tiểu Vy cắn mạnh đôi môi trắng bệch đến bật máu, cô cúi mặt xuống, trong ánh mắt hỗn độn những tình cảm phức tạp. Bàn tay bất lực nắm chặt đến run run.

Những con người ấy đều coi rẻ mạng người như vậy sao? Cả "biến thái" cũng vậy sao?

Đôi mắt trở nên tối dần, Nhật Long nhìn vào tấm lưng yếu đuối bé nhỏ của Tiểu Vy, khóe miệng giật giật muốn phát ra câu nói xin lỗi cô, nhưng một năng lực vô hình nào đó đã bịt chặt miệng anh lại. Anh hiểu mình sai, và cũng hiểu, hình như bản thân đã sớm trở thành người của Trịnh Âu, nên anh chỉ biết đến lợi ích và sự tồn tại của tập đoàn, mà quên mất những thứ cũng quan trọng không kém ở bên cạnh.

Chẳng hạn như, người con gái đang ở trước mặt anh đây....

"Dưa chuột, tôi xin lỗi."

Nhà kho phế thải.

Ánh nắng nhàn nhạt như muốn tắt ngay trong chốc lát. Ráng chiều vàng lọt qua khung cửa sổ nhỏ trên cao, neo đậu trên người cô gái mỏng manh đang tựa vào tường ngắm hoàng hôn. Sắc mặt trắng bệch như người chết, thân người bất động, trên bắp chân trắng muốt có vệt máu đã khô, đông đặc.

Bắt cóc ư? Cô đã từng thử qua rồi. Làm tiểu thư của một Dương Dương hùng hậu lớn mạnh, cô đã từng không dưới một lần bị bắt cóc để gây áp lực cho ba cô, ông Dương Trung. Lần đầu tiên là lúc năm tuổi, cô bị lừa đi, rồi bị bắt cóc. Khóc có, hoảng sợ có, gào thét có. Nhưng rồi, khi mọi thứ đã trở nên quen thuộc, thì chẳng còn nỗi sợ hãi nào hết, cô thản nhiên, bị bắt, rồi lại được cứu. Có lần còn ngang nhiên mắng lại tên đầu sỏ mà không chút nao núng, vì cô biết, chúng chẳng dám làm gì mình, có chăng thì chết là hết. Mà với cái tuổi lúc bấy giờ, thì cô cũng có hiểu hết "chết" là gì đâu?

Ngày ấy, lần nào bị bắt cóc, người đến cứu cũng là ba cô, ông đánh nhau với lũ người đó, có bị thương, nhưng sẽ mỉm cười trấn an đứa con gái bé nhỏ, mỗi khi nó nhìn ông với đôi mắt rưng rưng.

"_Không sao đâu con."

Mệt quá, từ sáng đến giờ chưa ăn gì, chưa uống gì, Băng Hạ cũng khá là mệt, đôi mắt bắt đầu không tự chủ mà hoa lên. Cô thở nhè nhẹ, vịn vào tường, tiến đến bên cửa sổ, nhòm ra ngoài. Trời đã sẩm tối, liệu....có ai đến cứu cô không?

Xa xa, một chiếc BMW đỏ chạy vụt về hướng nhà máy bỏ hoang với tốc độ kinh hồn.

Băng Hạ ngồi thụp xuống đất, cầu mong đừng có là quá muộn.

Sống lưng cô như hàng vạn mũi kim châm, tê tái, vai run run. Mi mắt nhè nhẹ khép lại. Tất cả đã được an bài cả rồi, còn cố gắng chống cự làm gì, nếu ông trời đã cho cô sống, thì ắt sẽ có người cứu cô thoát khỏi nơi ngột ngạt bức bối này thôi.

Người run run, như đứa trẻ lưu lạc quá mệt mỏi trong đêm đông khắc nghiệt, nhưng lại không dám ngủ, sợ rằng ngủ đi rồi, sẽ chết cóng dưới trời đông rét buốt.

Có tiếng động....hình như....họ đang đánh nhau....

Tiếng cánh cửa nhà kho......

"Rầm....."

Cánh cửa sắt bị bật tung bởi một bàn tay thô bạo nào đó, vội vàng. Bụi tích tụ bao năm trong nhà kho bị hất tung, cuồn cuộn xoay vòng trong không khí. Ráng chiều rọi vào, nhuốm vào những hạt bụi bay mù mịt một màu đỏ vàng, chói lòa đến thê lương.

Trong quầng sáng đó, xuất hiện một bóng người...

Người đó đứng giữa muôn vàn tia sáng...

Cao lớn như thần mặt trời Apolo vững mạnh.

_Băng Hạ!

Chút sức lực cuối cùng còn sót lại ép mi mắt Băng Hạ phải mở ra.

Người đó đang tiến đến gần.

Hai cánh tay nâng cô từ dưới đất lên, nhẹ nhàng, như sợ nếu mạnh tay, cô sẽ vỡ tan ngay tức khắc. Hơi thở nồng ấm, dồn dập, căng thẳng.

_Cô bị thương à, không sao chứ?

Băng Hạ từ từ mở mắt, đôi mắt trong suốt xuất hiện sau hàng mi đen, cô ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào thân ảnh đang đứng trước mặt mình.

Một người con trai.

Đôi mắt màu xanh lá cây, phảng phất ánh sáng lạnh lẽo, chiếc khuyên bạc hình thánh giá, dưới ánh hoàng hôn được nhuộm một màu đỏ như hồng ngọc. Khóe môi có một vết máu nhỏ, khuôn mặt thản nhiên lạnh lùng, nhưng giọng nói không giấu nổi sự quan tâm, lo lắng.

Là.....Thiếu gia?

Cô kinh ngạc đến đờ đẫn, một dòng nước mát lạnh từ từ chảy qua trái tim.

_Cô đau lắm à? Không sao nữa rồi, tôi xin lỗi.

Ánh mặt trời sắc vàng, Hạo Thiên nhìn vết thương trên bắp chân Băng Hạ, cổ họng có cái gì đó nghèn nghẹn, anh nhẹ nhàng trấn an cô, rồi dùng hai tay, bế xốc cô lên, bước ra khỏi nhà kho.

_Sao anh biết tôi ở đây? – Băng Hạ hỏi, giọng nói xen lẫn với hơi thở yếu ớt. Rõ ràng hồi nãy, khi Hàn Phong gọi cho Hạo Thiên, cô cũng ở đấy, tuyệt nhiên không thấy anh ta nói gì đến nơi đang giam giữ cô. Để lần theo dấu vết mà đuổi đến đây, hẳn Hạo Thiên đã tốn không ít công sức.

_Việc đó để sau hãy nói.

Băng Hạ im lặng, không hỏi thêm gì nữa. Giờ phút này, cô đã quá mệt mỏi, và sự mệt mỏi đó đã được cô lấy ra làm lí do cho một việc mà cô chưa bao giờ làm, đó là dựa vào ngực người con trai này, một bờ ngực ấm áp, đầy tin tưởng.

Ra khỏi nhà kho, nắng hoàng hôn ấm áp và từng cơn gió mát lạnh không hẹn mà cùng đến, cùng Hạo Thiên ôm lấy người con gái bé nhỏ mỏng manh trong vòng tay anh. Băng Hạ khép mắt lại, cuối cùng, vẫn như trước đây, ông trời vẫn không để cô chết, dẫu có trải qua bao nhiêu gian truân, thử thách.

Giật mình, như nhớ ra điều gì đó, cô mở bừng mắt, ngẩng lên hỏi Hạo Thiên:

_Những kẻ bắt tôi, chúng đâu rồi?

Khuôn mặt lạnh băng không chút dao động, thậm chí còn lạnh hơn, anh nói, giọng trầm trầm, có chút gì đó....hơi đáng sợ.

_Cô quan tâm làm gì, chúng bị tôi đánh cho sống dở chết dở rồi.

Khi nhận được sự chỉ dẫn của Nhật Long, Hạo Thiên đã phóng như bay đến đây. Đây là một nhà kho cũ của Vương gia, đã bị bỏ hoang từ lâu, nên việc chúng chọn nơi đây làm nơi giam giữ Băng Hạ cũng không phải là điều gì khó hiểu. Thế nhưng, cái đáng thắc mắc là khi anh tới đây, đã có mấy tên bặm trợn ra đón tiếp. Sau khi dạy cho chúng một bài học, thì Vương Hàn Phong, kẻ chủ mưu vụ này, cũng chính là kẻ gọi anh tới đây, lại tuyệt nhiên không thấy xuất hiện. Việc vào cứu Băng Hạ quá dễ dàng đã khiến trong anh hình thành cảm giác bất an, rằng trò chơi của Vương Hàn Phong sẽ không đơn thuần chỉ dừng lại ở đây. Chắc chắn có uẩn khúc gì đó, nhưng việc quan trọng bây giờ là đưa Băng Hạ ra khỏi nơi nguy hiểm này, những việc khác tính sau.

_Tôi đưa cô tới bệnh viện.

Đặt Băng Hạ vào ghế phụ lái, Hạo Thiên nói nhẹ. Đôi mắt mệt mỏi của Băng Hạ bỗng nhiên mở bừng khi nghe hai tiếng "bệnh viện", cô lập tức nắm chặt cánh tay Hạo Thiên, lắc đầu thật mạnh.

_Không.....!

_Cô đang bị thương mà? – Hạo Thiên không hiểu, anh nhíu mày hỏi lại.

_Để Vy Vy băng bó cho tôi cũng được, vết thương nhỏ thôi.

_Không được.

Hạo Thiên cũng kiên quyết không kém, anh bước sang bên kia chiếc xe, ngồi vào ghế lái.

_Nếu anh một mực bắt tôi đến cái nơi ấy, vậy để mặc tôi đi bộ về Thánh Huy. – Băng Hạ đặt tay lên dây an toàn, chỉ cần một câu nói của Hạo Thiên thôi, cô sẽ tháo nó ra.

_Tại sao lúc nào cô cũng cứng đầu như thế? Cô luôn bỏ ngoài tai lời của những người muốn tốt cho cô như vậy sao? – Hạo Thiên gắt, anh thật chẳng hiểu nổi cô gái này nữa, kể cả những việc tốt cho mình, cô ấy cũng phũ phàng từ chối.

Không đáp lại lời của Hạo Thiên, Băng Hạ tháo dây an toàn, mở cửa xe.

_Này, cô....!

Hạo Thiên kéo tay cô lại.

_Thôi được.

Anh hạ giọng, nhoài người ra đóng cửa xe vào, nhắc Băng Hạ cài lại dây an toàn, rồi im lặng cho xe chạy. Đối với cô gái này, có lẽ anh nên khuất phục.

Băng Hạ nhìn Hạo Thiên, rồi im lặng nhìn ra ngoài cửa xe. Cô biết anh muốn tốt cho cô, nhưng điều gì cũng phải có lí do, và việc cô không muốn đến bệnh viện cũng là cả một uẩn khúc.

Hạo Thiên nhìn Băng Hạ. Tuy cô gái bên cạnh anh đang mệt mỏi, sắc mặt khá nhợt nhạt, nhưng vẫn có một vẻ đẹp đến rung động lòng người. Trông cô như bông hoa bách hợp mỏng manh, dịu dàng. Tự dưng, anh muốn đưa ngón tay vuốt lên má cô, thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đụng lên làn da cô. Tại sao cô lúc nào cũng mang đến cho người ta cảm giác dễ dàng đến thế, nhưng khi chạm vào, sẽ tan biến như bong bóng xà phòng, như ảo ảnh trên sa mạc trong con mắt mờ mịt của người bộ hành?

Nhìn cảnh vật từ từ lùi dần về phía sau, ánh mắt Băng Hạ bỗng dừng lại ở kính chiếu hậu.

Giật mình...

Xa xa, phía nhà kho bỏ hoang....

Vương Hàn Phong đang đứng trước căn nhà, dựa lưng vào cánh cửa sắt, hai tay khoanh trước ngực, khóe môi ẩn hiện nụ cười ma quái.

Băng Hạ bỗng rùng mình, nhưng theo bản năng, đôi môi xinh đẹp vẫn cong lên, vẽ thành một nụ cười nửa miệng đáp lễ.

"Hẹn gặp lại."

Trường Thánh Huy.

Ánh hoàng hôn rực đỏ.

Chiếc BMW đỏ phóng vào sân trường sau khi cánh cổng sắt nặng nề mở ra. Chiếc xe đỗ trước cổng kí túc xá, nơi Tiểu Vy và Nhật Long đang đứng với bộ dạng bồn chồn lo lắng.

_Thiếu gia!

Người chạy ra đầu tiên là Nhật Long, anh nhanh nhẹn giúp Hạo Thiên mở cửa xe và đưa Băng Hạ xuống.

_Tôi tự đi được. – Băng Hạ khoát tay, nhẹ nhàng nói.

Hạo Thiên hình như không hài lòng cho lắm, anh bước nhanh đến bên Băng Hạ, mặc cho cô vùng vẫy phản đối, anh kiên quyết bế cô mang vào nhà.

_Tôi tự đi được. – Băng Hạ nhíu mày nhắc lại, vẻ mệt mỏi choán hết lấy khuôn mặt khiến cô không thể cáu gắt hay khó chịu với anh như mọi khi.

_Cô đã không chịu đến bệnh viện, vậy yên lặng chút đi. – Hạo Thiên ghìm giọng, đôi tay siết chặt cô hơn.

Vừa lúc Tiểu Vy chạy đến, cô sung sướng đến trào nước mắt khi thấy cô bạn của mình bình an trở về, đang muốn hỏi Băng Hạ sáng giờ đi đâu thì đột nhiên nhận ra cô trong vòng tay Hạo Thiên mặt mày trắng bệch, áo quần nhem nhuốc, trên bắp chân có vết máu. Cô che miệng thất kinh gào to, mặt tái mét.

_Băng Hạ! Bạn bị thương à?

_Mình không sao, trầy da tí thôi. – Băng Hạ mỉm cười dịu dàng trấn an Tiểu Vy.

Hạo Thiên nhìn Tiểu Vy, lạnh lùng nhắc nhở:

_Có gì vào nhà rồi nói.

Tiểu Vy ngượng ngùng tránh sang một bên cho Hạo Thiên đưa Băng Hạ vào nhà, trong lòng thầm trách bản thân sao lại có thể vì quá lo lắng đến nỗi trở nên ngốc nghếch như thế.

Anh nhẹ nhàng đặt Băng Hạ xuống giường, cô gật đầu cảm ơn một cách máy móc, ngoan ngoãn nằm xuống.

Anh nhìn cô, trong đôi mắt xanh lá cây là tình cảm mờ mịt. Đưa tay lên day thái dương, anh bước ra ngoài, nói với Tiểu Vy, khuôn mặt anh tú tràn ngập sự mệt mỏi và uể oải.

_Chăm sóc Băng Hạ giùm. Chân cô ấy bị thương.

Tiểu Vy nhìn Hạo Thiên, cắn môi:

_Tôi biết rồi. Thiếu gia, cảm ơn anh.

_Cảm ơn? – Hạo Thiên nhướn mày, nhưng ngay lập tức khóe môi xuất hiện nụ cười hiền. – Có gì đâu, cũng tại tôi. Mong là sau này hai người đừng gặp những rắc rối kiểu như thế này nữa. Mà nếu có gặp, nhớ báo cho tôi ngay.

Tiểu Vy trong lòng bỗng gợn lên một chút ngạc nhiên. Một Thiếu gia lần đầu tiên gặp hai người trong canteen, là một Thiếu gia cao ngạo, đi đâu cũng có một hàng người theo sau, một Thiếu gia hống hách, ra oai, một Thiếu gia không coi ai ra gì. Nhưng bây giờ, khi đối diện với Hạo Thiên, tất cả những điều đã ăn sâu vào nhận thức của Tiểu Vy, nay lại bị một nụ cười hiền mang theo sự mệt mỏi của anh ta đánh gục. Khiến trong đầu cô ngổn ngang những câu nghi vấn. Thiếu gia ngày ấy, Thiếu gia bây giờ liệu có phải là một người? Hay ngay từ đầu, chính cô là người đã áp đặt cho anh những điều phi lý đó?

_Tôi về đây. Hẹn gặp lại.

_Vâng.

Tiễn Hạo Thiên và Nhật Long về, Tiểu Vy nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, nơi Băng Hạ đang nằm. Trên người cô không có nhiều vết xây xát, chỉ có chiếc váy lem luốc, bẩn thỉu và vết thương ở bắp chân mới cho biết cô vừa ra khỏi một nơi không mấy tốt đẹp. Tiểu Vy lấy nước nóng rửa vết thương cho Băng Hạ, rồi băng vào. Vết thương không sâu, nhưng mất máu khá nhiều.

_Đã xảy ra chuyện gì đối với bạn vậy, Băng Hạ? – Tiểu Vy hỏi trong khi băng vết thương.

_Không có gì đâu. Chỉ là lũ người không có não,rảnh rỗi quá nên làm chuyện dư thừa thôi. – Băng Hạ nói, trong giọng nói lẩn khuất sự coi thường và khinh bỉ.

_Sao bạn lúc nào cũng như vậy hả Dương Băng Hạ? – Tiểu Vy thở dài. – Bạn có biết bạn làm rất nhiều người lo lắng không?

_Rất nhiều? Ngoài bạn ra còn ai nữa? – Băng Hạ nhướn mày,đôi mắt trong suốt long lanh như hai viên ngọc.

_Ừm, còn có Thiếu gia,anh ta cũng rất lo lắng cho bạn.

_Vậy sao? – Băng Hạ cười buồn. – Anh ta tốt như vậy cơ à?

Bước xuống giường sau khi Tiểu Vy đã băng xong, Băng Hạ đi ra ban công ngồi hóng gió. Nơi này lúc nào cũng thế, lúc nào cũng có những cơn gió mát mẻ giúp cô xua tan muộn phiền. Mặt trăng mát dịu, e thẹn trốn trong những đám mây bồng bềnh. Mái tóc tung bay nhảy múa theo gió đêm.

Dưới ánh trăng huyền ảo, dây đàn ánh lên tia sáng óng ánh, lóa mắt.

Như thường lệ, như một sự sắp đặt ngẫu nhiên của Chúa.

Một người đàn, một người nghe.

Nhưng liệu giữa hai người này, thực sự có sợi dây liên kết vô hình nào hay không?

Hay đơn giản chỉ là trò đùa của kẻ được mệnh danh là Tạo hóa?

Ngày đăng: 08/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?