Gửi bài:

Chương 12

Đêm

Những vì sao nhấp nháy bên ngoài khung cửa sổ.

Thuốc bôi da trên bàn tay được xoa cho nóng lên một chút, sau đó, những ngón tay dính đầy thuốc nhẹ nhàng xoa lên vết thương trên má Băng Hạ.

Băng Hạ khẽ nhíu mày.

Tiểu Vy thở dài, ngón tay mềm dịu hơn, cô cẩn thận thoa bàn tay âm ấm lên má Băng Hạ, dấu vết những cái tát ửng đỏ hằn trên má khiến đôi mắt Tiểu Vy không kìm được mà cũng đỏ lên theo.

_Tại sao bạn phải chịu đựng một mình chứ? – Tiểu Vy đau lòng trách móc.

_Chuyện này do mình gây ra, mình không chịu thì ai chịu? – Băng Hạ cười nhạt.

_Tại sao không đánh trả lại? Tại sao lại phải bảo vệ cho mình?

_Ngốc. – Băng Hạ lườm Tiểu Vy. – Chỉ một người bị đánh là đủ rồi. Bạn mà cũng bị thương thì ai chăm sóc cho mình?

Quệt đi giọt nước mắt đang chuẩn bị rơi xuống nơi đôi mắt, Tiểu Vy phì cười, với tay cốc nhẹ vào đầu Băng Hạ một cái.

_Láu cá! – Cô trách.

Chợt ngước lên nhìn chiếc đồng hồ tròn treo trên tường, cô quay lại giục Băng Hạ.

_Nghỉ sớm đi!

Băng Hạ nhún vai rồi ngoan ngoãn bước vào phòng. Cả ngày hôm nay cô đã rất mệt mỏi, cần phải nạp năng lượng cho cái gọi là "đồng hồ sinh học" đã.

Sau khi mỉm cười thỏa mãn bởi cô bạn thân ngang bướng đã chịu nghe lời, Tiểu Vy cất đống thuốc vào hộp y tế. Ôm lấy Tiểu Bảo, cô nằm phịch xuống ghế sofa, mắt nhìn lơ đãng lang thang.

Điện thoại rung.

"A new messages."

"Dương Băng Hạ thế nào rồi?" from "Tên biến thái chết tiệt"

Một bên lông mày khẽ nhướn lên, Tiểu Vy reply.

"Ổn."

"Ừ."

"Còn hỏi gì nữa không?"

"Không. À có, mai đi làm đấy."

Tiểu Vy phùng miệng. Tên này, không nhắc đến cái bản án "treo" ấy thì chết người được chắc?

"Nhớ rồi."

Hôm nay, sau khi biết mọi chuyện và biết Băng Hạ bị thương, Nhật Long đã cho phép cô nghỉ buổi làm hôm nay để ở nhà chăm sóc cho Băng Hạ. Cô cứ tưởng rằng hắn có ý tốt, ai dè đâu... Nghỉ được một buổi hôm nay chắc hắn cũng sẽ bắt cô đi làm bù vào hôm nào đó thôi!

____________

Sự xuất hiện của Băng Hạ trong canteen trường lôi kéo không ít những lời xì xầm của đám học viên trong trường. Chắc chắn tin đồn về chuyện hôm qua đã tràn lan khắp học viện và cái thân ảnh Băng Hạ với hai má sưng tấy thản nhiên ngồi ăn trong canteen đã phần nào xác định được mức độ tin cậy của tin đồn có sức công phá ngang một quả bom nguyên tử kia.

_Công chúa đánh cô ta?

_Cô ta đã quyến rũ Thiếu gia? Nhầm không vậy? Chán sống chắc?

_Bị đánh như thế là còn nhẹ.

_Nghe nói Công chúa đang đánh cô ta thì Thiếu gia đến cứu đó.

_Thật không? Vậy tức là chuyện cô ta với Thiếu gia là thật?

_Ai biết được? Chỉ thấy Công chúa có vẻ tức tối lắm!

Những lời bàn tán xôn xao thay nhau bay liệng lung tung và đập vào tai Tiểu Vy một cách "cực kì êm ái" khiến cô bực bội đập tay xuống bàn cái "rầm!", lướt qua đám học viên bằng ánh mắt có sức sát thương cực lớn.

" Lũ heo này! Không có việc gì làm hay sao mà cả ngày lôi chuyện người ta ra bàn tán thế? "

Băng Hạ một tay cầm ly sữa kê lên môi, một tay giật áo Tiểu Vy. Cô chẳng bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì về mình, thế nên cô cũng muốn Tiểu Vy giống cô, dửng dưng với chúng.

_Lên lớp thôi!

Sau khi để lại cho đám học viện nhiều chuyện trong canteen một cái nguýt thật dài, Tiểu Vy nối gót Băng Hạ bước lên lớp.

Ánh mắt của các học viên dán vào Băng Hạ và Tiểu Vy không chỉ ở trong canteen mà vẫn còn đi theo hai người suốt quãng đường lên lớp. Tiểu Vy thì đốt một đốm lửa ở trong mắt và "gửi tặng" lại cho đám học viên, còn Băng Hạ thì cứ tiến thẳng về phía trước, không chút mảy may bận tâm. Cô chẳng ngạc nhiên gì với những ánh mắt ấy nữa, hay còn có thể nói theo một cách ngắn gọn và xúc tích hơn, đó là: Cô đã quá-quen-rồi.

Giống như mọi ngày, sân trường Thánh Huy hôm nay vẫn rực nắng và ồn ào. Một trong những nơi ồn ào nhất nhì đó là trước đại sảnh. Đây không phải là một chuyện lạ lùng gì vì đại sảnh thường là nơi tụ tập của các "hoàng tử" và "công chúa", mà nơi nào có hai nhân tố này mà không có mức độ ồn ào ngang cái chợ thì mới là chuyện lạ!

Tiểu Vy dán mắt vào đám đông nơi đại sảnh, đôi mắt hơi nheo lại vẻ nghi hoặc, rồi lại dãn ra, tay giật giật áo Băng Hạ.

_Băng Hạ, chẳng phải kia là Phù Dung đó sao? Cô ta làm gì thế?

Theo hướng chỉ của Tiểu Vy, ánh mắt hờ hững của Băng Hạ lướt trên phía đại sảnh. Đúng là Phù Dung, con người xinh đẹp đã đánh cô liên tiếp mười mấy cái tát thì có hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra dễ dàng.

Sáng...

Trong làn sương mờ...

Từng tia nắng vàng nhạt xuyên qua tầng mây rọi tới, đậu trên vai áo Phù Dung những tia sáng óng ánh. Mái tóc buông xõa, ánh mắt thiết tha, trông cô đã xinh đẹp, khi đứng dưới ánh nắng ban mai vẻ đẹp mê đắm lòng người đó còn tăng thêm muôn phần.

Cô bước tới giữa đại sảnh, trên tay cầm một chiếc micro màu bạc. Nhìn xuống đám học viên đã tụ tập đầy đủ bên dưới, cô khẽ nở một nụ cười.

_Xin chào mọi người, tôi là Niệm Phù Dung. – Đưa chiếc micro màu bạc lên gần miệng, Phù Dung bắt đầu cất lên tiếng nói thánh thót của mình. – Chắc chắn khắp nơi trong học viện này đều đang truyền tai nhau vụ gây lộn hôm qua ở dãy hành lang khối 10, đúng không ạ? Và...người gây chuyện đó là tôi, tôi thành thật xin lỗi mọi người, một Công chúa như tôi đáng lý ra không nên gây ra một vụ xung đột giữa các học viên trong trường chỉ vì một chuyện hiểu lầm như thế. Tôi cam đoan với mọi người chắc chắn chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai đâu ạ!

Toàn trường bắt đầu nổi lên những tiếng bàn tán xôn xao. Tiểu Vy tức tối giậm chân bình bịch. Cái vẻ mặt hung ác hôm qua không biết cô ta đã giấu đi đâu mà hôm nay lại trưng ra bộ mặt thiên sứ như thế? Là vì Niệm Phù Dung hôm qua và Niệm Phù Dung hôm nay không phải là một người hay là vì Công chúa của Thánh Huy có tố chất của một diễn viên bẩm sinh?

_Tôi.... – Phù Dung cúi mặt xuống, vẻ mặt hối lỗi. – thực sự chuyện hôm qua giữa tôi và học viên Dương Băng Hạ của lớp 10A3 chỉ là một sự hiểu lầm, tôi không tìm hiểu rõ ngọn ngành đã xúc phạm đến bạn, cho tôi xin lỗi! Những lời lăng mạ hôm qua tôi đã nói ra, mong bạn Dương Băng Hạ bỏ qua! Tôi thành thật xin lỗi bạn.

Lời nói phát ra, cả trường Thánh Huy ồ rộ lên. Chuyện hôm qua Công chúa đánh người đã lan khắp học viện và trở thành tin cực "hot". Mọi người còn chưa tìm hiểu rõ thực hư, vậy mà hôm nay, giữa toàn trường, Công chúa lại đích thân xin lỗi Băng Hạ. Thực sự là một chấn động cực kì không nhỏ!

Nhìn ánh mắt tha thiết, đáng thương, nhìn khuôn mặt như đứa trẻ mắc lỗi của Phù Dung, những hình ảnh tàn ác của cô mà họ nhìn thấy hôm qua đã bị xóa sạch không còn dấu vết. Giây phút này họ sẵn sàng tha thứ cho cô dù cô có làm bất kì chuyện gì.

Tiểu Vy miệng há hốc kinh ngạc. Xin lỗi? Hiểu lầm? Cái thái độ được xoay 180 độ của Phù Dung quả thực làm cô không thể đứng vững nữa rồi.

Băng Hạ hai tay đút túi áo, người dựa vào gốc cây, ánh mắt lạnh tanh. Gọi là xin lỗi nhưng có ai để ý đến ánh mắt hờ hững, nụ cười nửa miệng trên đôi môi mọng đỏ kia của Phù Dung hay không? Chắc chắn chuyện này là do Thiếu gia ép Phù Dung phải làm, và xem ra thì cô nàng không cam lòng cho lắm.

Vậy là không còn những từ ngữ như "hồ ly tinh", "tiện nhân" văng vẳng bên tai nữa. Khóe môi Băng Hạ khẽ nhếch lên vài minimet rồi lại trở lại trạng thái bình thường như chưa hề suy chuyển. Mặc dù lời xin lỗi đó là giả tạo, nhưng nó đã gợn lên trong lòng Băng Hạ chút hả hê.

Ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt sáng trong suốt của cô.

Ở cách đó không xa, có một ánh mắt đang hướng về phía hai người.

............

"Choang! Choang!"

_Phù Dung! – Mai Đông hoảng hốt kêu toáng lên. Giờ học mới bắt đầu được mấy phút trước, và các học viên cũng vừa về đến lớp, thế mà các đồ thủy tinh trong phòng nghỉ đã bị Phù Dung đập vỡ tan tành hết cả.

_Con bé đó là cái quái gì mà Hạo Thiên lại bắt mình xin lỗi nó? Lại còn trước toàn trường nữa chứ!!! Thật là tức chết mà!

"Choang! Choang!"

Câu nói vừa dứt thì một tràng tiếng thủy tinh vỡ lại tiếp tục dậy sóng. Chưa bao giờ lòng tự trọng của Phù Dung lại bị xúc phạm nặng nề thế này. Phải đập vỡ chỗ thủy tinh nhiều hơn cũng chưa chắc đã giúp cô bình tĩnh lại.

............

Là một thiên kim tiểu thư cao ngạo, cô không được phép chịu thua bất cứ cái gì. Dù đó là trái tim của một người không thuộc về mình, thì miễn là muốn, cô cũng nhất định phải có cho bằng được.

_Hạo Thiên, tha thứ cho em, có được không?

_Tha thứ? Cô làm chuyện như thế mà còn bảo tôi tha thứ?

_Làm ơn đi, coi như em là bạn gái của anh mà tha thứ cho em đi vậy, xin anh đấy....

_Điều kiện, cô dám không?

_Được! Em sẽ làm bất cứ cái gì, chỉ cần anh tha lỗi cho em.

_Xin lỗi Băng Hạ.

_....Hả?

_....Trước toàn trường.

Đó là toàn bộ cuộc điện thoại của Phù Dung và Hạo Thiên tối qua.

Đành rằng là cô đã đồng ý, đành rằng là mọi chuyện đã xong, đành rằng là Hạo Thiên đã tha thứ cho cô...

Nhưng sao...

Vẫn thấy khó chịu thế này....?

Mất kha khá thời gian để ngồi nghe lời xin lỗi của Phù Dung, thế nên khi Băng Hạ và Tiểu Vy bước vào lớp cũng là lúc buổi học đã bắt đầu. Cô giáo dạy Văn xuất hiện ngay lập tức nơi cửa khi tiếng chuông vào học vừa dứt. Các học viên lục đục lấy sách ra học, một số khác thì chuẩn bị cho cuộc hành trình lang thang trong giấc mơ của mình.

Băng Hạ yên vị vào chỗ ngồi, nhắm mắt. Tuy là học viên nhà nghèo, vào đây nhờ kiến thức, nhưng tác phong và cách học của Băng Hạ chẳng khác gì những học viên nhà giàu. Thời gian ở trên lớp của cô phần lớn là ngủ, còn lại là đưa ánh mắt lang thang ngoài cửa sổ. Sách vở cô mang theo có lẽ chỉ để cho người ta biết rằng mình đang đi học.

Tiểu Vy không còn lạ gì với chuyện này nữa, nhưng cái mà cô luôn thắc mắc từ trước đến giờ, đó là Băng Hạ trên lớp chỉ ngủ, về nhà cũng không mượn vở cô để chép bài, đến kì thi thì cứ đủng đà đủng đỉnh, thế mà cái tên Dương Băng Hạ luôn đứng ở hàng hạng Nhất sau mỗi kì thi. Quả thực là siêu phàm!

Tiểu Vy lấy khăn giấy quệt mồ hôi trên trán. Thời tiết đang là mùa thu, tại sao hôm nay lại nóng như lửa vậy chứ? Mặc dù trên trần lớp học, cả bốn chiếc quạt đều quay vù vù, sách vở trên bàn bị gió thổi lật qua lật lại, nhưng những giọt mồ hôi trên trán cô vẫn không ngừng túa ra. Thời tiết nóng nực, khiến không khí thêm bức bối, mệt mỏi, hệ quả là trong lớp học đã có thêm một số cái đầu gục xuống bên mặt bàn.

_Băng Hạ! – Hình như vừa phát hiện ra một điều gì rất hay ho, Tiểu Vy ghé vào tai Băng Hạ, gọi khẽ.

_Nghe. – Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, chỉ có đôi môi hơi mấp máy, giọng Băng Hạ chẳng có vẻ gì là ngái ngủ.

_Hôm nay Bảo Yến không đi học.

_Có gì là ngạc nhiên đâu?

Đúng vậy, việc học viên trong học viện này nghỉ học vô lí do đã là chuyện xảy ra như cơm bữa. Thích thì đi, không thích thì nghỉ. Tuy vào học ở đây chưa lâu, nhưng với kinh nghiệm lúc trước đã từng là "cựu học viên" của học viện quý tộc (tiểu học), Băng Hạ dễ dàng nhận ra, đây là bệnh không hề hiếm mà hầu hết các trường quý tộc đều mắc phải. Những hôm thời tiết thay đổi đột ngột, gây ra một số triệu chứng cảm xoàng xĩnh, số học viên đi học ngày hôm ấy có lẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

_Bạn không thấy vui sao? Con nhỏ luôn mỉa mai khiêu khích bọn mình hôm nay không đến trường, vậy có nghĩa là hai chúng ta sẽ có một ngày bình yên. – Cúi xuống hí hoáy chép bài, giọng Tiểu Vy phấn khích thấy rõ.

Thở hắt ra một cái và không có thêm phản ứng gì, Băng Hạ tiếp tục ngủ. Bình yên? Chắc không đây?

............

_Bài học hôm nay dừng lại ở đây, các trò có thể ra về.

Giáo viên bước ra khỏi lớp, các học viên nháo nhào cất sách vở, ùa ra ngoài như cơn nước lũ. Tiểu Vy cất bút, xoay vòng cổ tay chép bài mỏi nhừ.

_Băng Hạ, về thôi! – Cô nói khi thấy Băng Hạ bên cạnh vẫn đang mơ màng.

_Hết năm tiết học rồi sao? – Ngẩng đầu dậy, Băng Hạ vươn vai, xoay cổ, làm vài động tác thể dục cơ bản, sau đó kéo chiếc cặp sách trong ngăn bàn ra, đeo lên vai.

Tiểu Vy mỉm cười nhìn Băng Hạ:

_Xuống canteen nhé!

Gật đầu thay cho câu trả lời, Băng Hạ nối gót Tiểu Vy xuống nhà ăn.

__________

Bước ra ngoài, hai người đã phải lĩnh trọn những tia nắng chói chang chiếu vào mắt, khí nóng hầm hập bốc lên mặt. Lá trên cây lấp lóa phản chiếu ánh nắng mặt trời, không một làn gió, cái oi bức ngột ngạt bao trùm khiến Tiểu Vy nhất thời xóa tan ý định ăn trưa mà chỉ muốn quay trở vào trong lớp, nhưng ngay lập tức bị Băng Hạ kéo vào nhà ăn.

Canteen hôm nay ồn ào khác thường, các nữ sinh điệu đà đang vây quanh quầy thức ăn, phấn khích kêu lên. Một số khác đã yên vị với những chiếc bàn gần đó, nhưng ánh mắt vẫn không quên dõi theo hai thân ảnh tuấn tú đang đứng giữa đám đông.

_Thiếu gia!

_Anh Long!

Vừa bước vào canteen, Băng Hạ đã nhíu mày trước những tiếng gọi của đám nữ sinh, cô bất mãn buông:

_Ồn ào!

Tiếng nói tuy nhỏ nhưng cũng đủ để những "sinh vật" hám trai kia dừng lại hành động của mình mà quay lại nhìn xem kẻ nào vừa cất lên tiếng nói. Hạo Thiên cũng đưa ánh mắt về phía hai người, và dừng lại thật lâu trước thân ảnh Băng Hạ.

Băng Hạ cũng không ngần ngại mà đón lấy ánh mắt đó. Ánh mắt cô lạnh tanh. Ánh mắt anh lạnh lẽo. Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau trong không gian chợt vụt sáng. Hai người nhìn nhau thật lâu, cảm giác như những người xung quanh không hề tồn tại. Hình ảnh người này tồn tại trong đôi mắt người kia, và ngoài cái đó ra, không còn bất cứ cảm xúc nào khác trong đôi mắt hai người.

Các nữ sinh tức giận, nghiến răng. Giữa nơi đông người thế này, lại ngang nhiên bày tỏ tình cảm thân mật như thế, không phải là muốn công khai yêu nhau đấy chứ?

Thật lâu, Băng Hạ thu lại ánh mắt mình. Như lời nguyền ma thuật được giải chú, ánh mắt Hạo Thiên hụt hẫng giữa khoảng không, nhưng ngay lập tức lại đuổi theo thân ảnh Băng Hạ đang tiến đến gần.

Đằng sau, Nhật Long không quên đưa tay lên làm động tác chào, nháy mắt với Tiểu Vy. Và cô nàng đáp trả bằng một cái bĩu môi kiêu kì.

Băng Hạ rẽ đám đông, tiến đến quầy, thản nhiên lấy đồ ăn, làm như không biết ánh mắt của ai đó đang rơi trên người mình.

_Mặt cô không sao chứ? – Hạo Thiên thu lại ánh mắt, cất giọng nhỏ, đủ cho hai người nghe.

_Anh không thấy sao? – Bàn tay Băng Hạ vẫn nhanh nhẹn lấy thức ăn, không có chút giật mình.

_Thấy rồi.

Băng Hạ lấy đủ các loại đồ ăn, trước khi quay lưng bước đi, làn môi trên đỏ hồng khẽ kiêu kì nhếch lên, dành cho Hạo Thiên một nụ cười khiêu khích.

_Chưa chết được.

Hạo Thiên thở hắt, nhè nhẹ lắc đầu, nơi đôi môi xuất hiện một nụ cười khổ.

____________

Cuối cùng cũng thoát được khỏi cơn nắng chói chang như thiêu đốt, Băng Hạ và Tiểu Vy trở về kí túc xá.

Để hộp đồ ăn lên bàn, Băng Hạ bước tới mở cửa tủ lạnh, lấy ra một chai nước, kê lên môi, ngửa cổ uống một hơi. Tiểu Vy vào trong bếp lấy một chiếc đĩa con, đổ vào đó hộp sữa tươi vừa mua, rồi đẩy ra trước mặt Tiểu Bảo.

_Con ngoan, uống từ từ thôi! – Tiểu Vy dịu dàng xoa đầu Tiểu Bảo.

_Vật nuôi là vật nuôi, mẹ mẹ con con, ai không biết lại tưởng Tiểu Vy là bà mẹ một con đấy! – Băng Hạ vừa cất chai nước vào tủ vừa nói, tuy không cười nhưng trong ánh mắt thoáng thấy ý bỡn cợt.

Tiểu Vy hất mặt, bĩu môi. Cô từ xưa đến nay rất thích mèo nhưng lại không có cơ hội được nuôi loài vật đáng yêu này. Bây giờ trong nhà tự dưng xuất hiện một Tiểu Bảo, nói làm sao hết sự thích thú của cô? Suy cho cùng thì cô cũng không máu lạnh được như Băng Hạ, rõ rành rành là cũng rất thích mèo, nhưng cứ dửng dưng như không.

_Hôm nay có phải đi làm không? – Băng Hạ ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt dõi theo con mèo đang uống sữa dưới chân.

_Có. – Tiểu Vy phụng phịu. – Mình sẽ quậy tưng bừng cái nhà hắn ra, cho hắn biết việc bắt mình làm người giúp việc là một sai lầm.

Băng Hạ cười nhẹ, Tiểu Vy bình thường rất đảm đang, mọi việc bếp núc cô đều thuần thục, nhưng cái tính ngang bướng cứng đầu cứng cổ thì có đánh chết cũng không sửa được. Cho nên việc Tiểu Vy đi làm người giúp việc không phải là nguy hiểm, nhưng để làm người giúp việc cho một người cô ấy cực kì ghét thì không dám chắc sự đảm đang ấy được vận dụng hết cỡ.

_Hôm nay có lẽ bạn lại phải ra ngoài ăn rồi. – Tiểu Vy nhìn Băng Hạ, áy náy nói.

_Không sao. – Băng Hạ cười nhẹ – Lát nữa bạn nấu bữa tối sẵn cho mình là ổn.

_Ừ – Tiểu Vy gật đầu, cười toe.

____________

Ngón tay Tiểu Vy đưa lên nhấn vào chiếc nút đỏ trên chiếc cổng sắt to lớn, lập tức, tiếng chuông vang vọng khắp nơi bên trong nhà. Cô Di chạy ra mở cửa cho Tiểu Vy, trên môi thường trực một nụ cười.

_Vy Vy, cháu đến rồi à?

_Dạ vâng, cháu chào cô. – Tiểu Vy cũng mỉm cười thật tươi đáp lại.

_Sao hôm qua cháu không đến?

_À, hôm qua cháu có chút việc bận. – Tiểu Vy cười khiếm lỗi.

_Cậu chủ nhà mình rất nghiêm khắc, cháu không nên nghỉ nhiều, mà có nghỉ thì cũng nên nhận được sự đồng ý từ cậu ấy. – Cô Di nhẹ nhàng nhắc nhở. Tuy không biết cô gái này và Nhật Long có quan hệ thế nào, nhưng đã vào làm người giúp việc thì với tư cách của một quản gia, bà có trách nhiệm phải nhắc cho cô biết quy tắc trong nhà.

_Dạ, cháu biết rồi. – Nụ cười trên môi Tiểu Vy bỗng trở nên gượng gạo. Cô thực ra chẳng cần học mấy cái nội quy này, nhưng thái độ của cô Di làm cô có cảm tưởng rằng mình là một Osin thật sự.

Bước vào nhà, thứ mà ánh mắt Tiểu Vy chạm đến đầu tiên là bộ ghế salon. Giống như hôm trước, Nhật Long ngồi đọc sách ở đây chờ cô đến, nhưng hôm nay thì không có. Theo bản năng, cô quay sang hỏi cô Di:

_Cô Di, tên biến.... – Chữ "thái" chưa kịp tuôn ra thì bị Tiểu Vy nuốt ngược lại vào trong cổ họng. Một cách ngượng ngùng, cô cố gắng hoàn thành nốt câu nói. – ....À, ý cháu là....Nhật Long đâu rồi ạ?

Cô Di thoáng bất ngờ trước câu hỏi hơi vô lễ của Tiểu Vy, bà nhắc nhở, thái độ có phần nghiêm khắc hơn hồi nãy:

_Vy Vy, cháu phải gọi là cậu chủ, không được phép gọi hẳn tên cậu ấy ra như thế.

Tiểu Vy vội vàng chữa cháy:

_Dạ....cậu...cậu...chủ....đâu rồi ạ? – Cô phát âm hai tiếng "cậu chủ" như trẻ vỡ lòng tập đánh vần, cổ họng đắng nghét.

_Cậu ấy đang ở trên phòng. – Nụ cười ôn hòa trở lại trên khuôn mặt cô Di. – Thôi, cháu xuống làm việc đi, các bạn đang ở dưới ấy.

_Vâng.

.........

"Choang! Choang!"

_Này! Cô có biết làm việc không thế? – Một cô gái hùng hổ, lớn tiếng mắng Tiểu Vy sau khi cô vừa làm vỡ mất hai chiếc bát thủy tinh, mảnh vỡ văng tung tóe, bắn cả vào chân những người bên cạnh.

_Xin...lỗi! – Tiểu Vy cúi gằm mặt xuống, đưa tay nhanh nhẹn thu dọn mảnh vỡ. Quả thực lần này cô không hề cố ý, là do xà phòng rửa bát quá trơn.

_Chẳng biết cậu chủ mang cô ta ở đâu về, người thì ngờ nghệch, làm cái gì cũng hỏng, lại còn vô phép vô tắc, nhìn mà ghét! – Cô gái vừa rồi bĩu môi mỉa mai, cong cớn quay đi. Những người khác cũng nhăn mặt đồng tình.

Tiểu Vy cứng đờ người, cô vội vàng thu dọn sạch sẽ mảnh vỡ. Không may, một miếng bát sắc nhọn cứa vào ngón tay một vết thật sâu, một dòng chất lỏng đỏ đặc từ đó tuôn ra ào ào. Cô khẽ nhăn mặt, cố gắng không để phát ra tiếng kêu.

_Thấy chưa? Có dọn dẹp mảnh vỡ cũng không xong, định cầu xin sự thương hại đây mà. – Cô gái vừa rồi cất cao cái giọng chua ngoa, lườm Tiểu Vy một cái sắc lẻm.

Tiểu Vy cố gắng nhịn đau, thu dọn nốt đống mảnh vỡ. Đợi cho đám người làm đi khỏi, cô đi về phía nhà vệ sinh, mở vòi cho dòng nước chảy xuống tay, máu đỏ lẫn trong dòng nước, từ từ trôi xuống lỗ thoát nước.

Không muốn thừa nhận, nhưng hình như đi đâu cô cũng bị ghét thì phải.

Tiểu Vy cười nhạt.

_________

_Tiểu Vy, lát nữa cô cọ nhà vệ sinh. – Tiểu Yên – cũng chính là cô gái hồi nãy, đứng dựa người vào tường, hai tay khoanh vào nhau, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Tiểu Vy đang khom lưng lau sàn, giọng nói như ra lệnh.

_Tôi biết rồi. – Tiểu Vy chẳng thèm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói. Những cô gái này tuy không thuộc hàng tiểu thư đài các như đám nữ sinh trường Thánh Huy, thế nhưng cũng thích bắt nạt người khác như chúng.

_Liệu mà làm cho sạch vào, để cậu chủ mắng thì cô không sống được đâu. – Tiểu Yên gườm gườm nhìn Tiểu Vy đe dọa.

Tiểu Vy không đáp, cô xách xô nước lau nhà lên, trừng mắt nhìn thẳng lại Tiểu Yên.

_Cô còn nói nữa là sẽ ăn nguyên cả xô nước này đấy. – Cô giơ xô nước bẩn lên, hất hàm nhìn Tiểu Yên. Chịu đựng thế là đủ rồi. Trên trường thì bị đám nữ sinh nhà giàu bắt nạt đã đành, chẳng lẽ bây giờ lại tiếp tục chịu để đám osin bằng vai phải lứa này hiếp đáp? Cô sinh ra là để người khác trút giận đấy à?

_Cô dám? – Tiểu Yên cũng không vừa, cô ta trợn mắt nhìn lại.

_Nói vậy là cô muốn thử? – Tiểu Vy nhướn mày, cười khẩy. Sau khi thấy Tiểu Yên không có phản ứng gì, cô nở một nụ cười đắc thắng rồi bước qua cô ta.

Một đều!

Tiểu Vy giấu nụ cười thầm, thế mới là Triệu Vy chứ! Từ giờ xem họ còn dám bắt nạt cô không? Con gái vẫn là con gái, mà con gái thì ẻo lả, từ nay cứ dựa vào tâm lí đó mà mà bật lại là được.

.......

Cái gì thế này?

Tiểu Vy ngây người đứng trước cửa nhà vệ sinh.

Cà chua, bùn đất, trứng vỡ, vân vân và vân vân, tất cả những thứ gì bẩn thỉu đều được chét hết vào trong này. Tường màu trắng nay đã được nhuộm một màu đen đúa, khắp nơi bốc lên một mùi hôi thối thật khó ngửi.

Cô cười nhạt, chắc chắn đám người kia đã bỏ không ít công sức để bày ra bãi chiến trường này, mục đích là để cho cô dọn. Chẳng phải tự nhiên mà "công việc cao cả" này được dành cho cô.

Đổ hết xà phòng ra, cô cẩn thận đeo găng tay vào để xà phòng khỏi dính vào vết thương hồi nãy, sau đó cắm cúi cọ thật sạch. Đúng là âm mưu hoàn hảo, không biết chúng đã dùng cách thức gì mà khiến vết bẩn thật khó đi. Dùng hết sức để cọ đến tê cả tay, thế mà vết bẩn vẫn lì lợm bám lại, Tiểu Vy tức tối gần như phát điên khi nghĩ đến đám người đó đang cười hả hê trước những khổ cực của cô lúc này.

Một tiếng....

Hai tiếng....

Bỏ công sức ra rồi cũng sẽ thu được thành quả, cuối cùng những vết bẩn lì lợm dưới sự cố gắng của cô cũng phải chào thua, trả lại cho phòng vệ sinh một màu trắng như nguyên bản. Quệt những giọt mồ hôi thi nhau rơi xuống, Tiểu Vy sung sướng đưa tay bật vòi nước xả trôi xà phòng, thì....

Ào ào....

Vòi nước bắn ra những tia nước tung tóe, không theo một trật tự vốn có. Tia nước tuôn ra xối xả, bắn lên người Tiểu Vy khiến người cô ướt sũng. Cô cuống cuồng khóa vòi nước lại, nhưng như theo một kịch bản đã dàn xếp sẵn, vòi nước bị hỏng, khóa mấy vòng vẫn không vào, chỉ điên cuồng tung ra những tia nước bắn tỏa ra khắp nơi. Không còn cách nào khác, cô đứng dậy mở cửa định chạy ra ngoài gọi người, nhưng...

Mặt cô tái mét....

Cửa khóa rồi...

Bị khóa từ bên ngoài rồi....

Cô tức giận đập rầm rầm vào cửa, miệng la hét không ngừng, mong cho ai đó nghe thấy mà đến cứu, cô Di, hoặc là tên biến thái đó. Nhưng tiếng nước chảy bên trong đã lấp mất tiếng kêu của cô. Khốn nạn thật! Cô thậm chí còn không biết chúng nó khóa cửa vào lúc nào nữa!

_Này! Đùa như thế đủ rồi! Mở cửa ra cho tôi! – Tiểu Vy vẫn kiên trì gọi lớn, nhưng có ai nghe thấy chứ? Tiếng nước chảy này đủ để lấp mất tiếng hét của cô, làm cho người ngoài không nghe thấy gì, mà có nghe thấy, thì nếu là đám người làm đó, chúng sẽ mở cửa cho cô sao?

Nước lạnh buốt ào ào trút xuống, trùm lên Tiểu Vy. Lạnh quá! Tiểu Vy cố gắng dùng hết sức mở cửa, nhưng không được. Mấy người này quả nhiên là biết hành hạ. Giờ cô phải làm sao để thoát khỏi đây?

Nước vẫn chảy, tia nước trắng xóa, cả người Tiểu Vy bây giờ nặng nề, ướt sũng. Cô giống như một con mồi bị nhốt vào một phòng kín, rồi xả nước vào cho chết ngạt.

Cô tuyệt vọng ngồi bệt xuống sàn, thà rằng cứ ngồi như thế này chờ người đến cứu, còn hơn là hoài công gọi cửa. Đằng nào thì cũng có chết được đâu?

Cô từ từ khép mi mắt lại, buồn ngủ quá!

...........

Chẳng biết là bao lâu...

_Này! Dưa chuột! Cô sao thế?

Lờ mờ nhận ra người trước mắt....

_Sao lại nằm trong này?

Một nam nhân đang lay người cô....

_Dưa chuột! Cô không sao chứ hả?

Giọng nói lo lắng...

Tiểu Vy mệt mỏi ngồi dậy, toàn thân lạnh buốt.

_Biến thái, sao bây giờ anh mới đến? – Cô mơ màng nhận ra Nhật Long.

_Tôi xuống đây thì thấy cửa nhà vệ sinh khóa ngoài, bên trong lại có tiếng nước chảy nên mở ra, ai ngờ lại thấy cô ở trong này. Cô hết chỗ ngủ rồi à? Mà làm cách nào mà cô khóa được cửa từ bên ngoài như thế? – Nhật Long cau mày trách móc. Lúc nhìn thấy Tiểu Vy nằm dưới sàn nhà ngập nước, anh đã rất lo lắng, sợ cô bị làm sao. Bây giờ biết cô chỉ....ngủ, sự lo lắng ấy lại chuyển thành tức giận.

_Anh đi mà hỏi đám người làm nhà anh ấy! – Tiểu Vy lườm Nhật Long, cô đứng dậy toan bước ra khỏi phòng vệ sinh thì bỗng thấy trời đất chao đảo.

_Này! Cô không sao chứ? – Nhật Long từ đằng sau đưa tay đỡ lấy Tiểu Vy.

Tiểu Vy day day thái dương, chống lại cơn đau đầu vừa ập đến, cô xua tay:

_Không sao, chắc ở trong này lâu quá nên cảm lạnh rồi.

Vừa nói xong thì thân ảnh Tiểu Vy đổ rạp xuống trước mắt Nhật Long.

_Này! Dưa chuột!

_Là ai? – Nhật Long lướt ánh mắt lạnh qua đám người giúp việc đang sợ hãi đứng lại gần với nhau. Giọng nói trầm trầm ẩn giấu vẻ đáng sợ.

Đám người làm lấm lét nhìn nhau e ngại, ánh mắt sợ hãi. Phần vì người khởi xướng ra việc này là Tiểu Yên – lớn tuổi nhất, là chị cả và cũng là người nhiều "quyền lực" nhất ở đây, nên chẳng ai dám khai. Phần nữa là trong chuyện đặt bẫy Tiểu Vy, họ cũng có góp chút công sức, vậy nên khai Tiểu Yên ra, thì họ cũng chẳng thể nào thoát khỏi tội.

_Là ai? – Âm lượng trong câu nói của Nhật Long đã tăng lên sau khi không thấy ai trả lời câu hỏi của mình, và cũng đồng nghĩa với việc sự kiên nhẫn trong anh đã giảm đi không ít.

Nhưng đáp lại cơn cuồng phong chuẩn bị bùng nổ thành cơn đại hồng thủy của Nhật Long chỉ là cái im thin thít của đám người giúp việc kia, chẳng ai dám hé răng nói một lời. Đương nhiên rồi, họ đâu có muốn chết?

_Im lặng, tức là tất cả các người đều làm? – Chân tướng sự việc đã được Nhật Long lờ mờ làm rõ, anh quét lên đám người đó một cái nhìn như rọi thấu tâm can, khiến khuôn mặt của họ đang cúi gằm xuống nay lại càng không dám ngẩng lên.

_Các cô giỏi thật. – Sau câu nói không rõ là khen hay chê ấy là một cái nhếch mép mỉa mai, giọng nói sắc lạnh. – Tôi thuê các cô để làm việc chứ không phải để lập mưu bắt nạt người khác. Những việc làm trong nhà tôi cũng mong các cô được tự giác thế này.

Ánh mắt đột ngột trở nên lạnh lẽo, anh không quay đầu lại, gọi:

_Cô Di.

_Có tôi, thưa cậu chủ. – Cô Di đứng đằng sau Nhật Long tiến lên một bước. Cô đang rất bồn chồn, lo lắng không yên xem cậu chủ sẽ trừng phạt mấy cô gái ngang ngược này như thế nào.

_Trừ sạch lương tất cả bọn họ trong tháng này cho tôi. Nếu chuyện này còn tái diễn, họ sẽ không cần đến làm nữa. – Nhật Long nói với giọng đều đều. Sau khi dành cho họ một cái nhìn đe dọa, anh quay gót bước ra ngoài.

Đám người giúp việc bắt đầu bàn tán xôn xao khi cậu chủ vừa đi khỏi. Trong lời phàn nàn còn có chút oán trách và ấm ức. Từ trước đến nay, họ đều biêt cậu chủ không phải người nóng tính, lại càng không phải người "giận cá chém thớt". Kể cả khi họ làm không tốt việc nào đó, anh cũng chỉ nhắc qua, không truy xét. Thế nhưng hôm nay, chỉ là một con bé osin giống họ không hơn không kém, việc gì cậu chủ phải bảo vệ cô ta như vậy?

Tiếng bàn tán một hồi rồi cũng tắt dần, họ tặc lưỡi trở về với công việc, không ai còn để ý đến một người đang im lặng nãy giờ với khuôn mặt tím tái vì tức giận.

...........

Trên chiếc giường trong phòng Nhật Long.

Đôi mắt Tiểu Vy nhắm nghiền, sắc mặt đỏ bừng thất thường, toàn thân nóng ran như đang nằm trên lò lửa.

Cô từ từ mở mắt. Khung cảnh trước mắt thật xa lạ, cô chẳng biết mình đang ở đâu nữa. Trong đầu cô, ngoài chuyện cô nhớ rằng mình đã bị ngất ra, thì hoàn toàn trống trơn, chẳng có gì. "Có lẽ mình đang ngủ mơ" – Cô nghĩ vậy, và đưa tay kéo tấm chăn bông lên trùm qua đầu....ngủ tiếp, với hy vọng sẽ được...."tỉnh dậy".

Nhưng toàn bộ hành động đó đã nhanh chóng được thu vào mắt một người vừa mới bước vào, và không-bao-giờ hắn cho Tiểu Vy thực hiện dự định vừa được hình thành trong đầu.

_Này, dưa chuột!

Không có tiếng đáp lại.

_Dậy!

....

_Định trốn hả? Đừng có giả vờ, tôi nhìn thấy rồi đấy.

........

_Có dậy không??? Tôi hôn cho một cái bây giờ!!!

Lời "đe dọa" của Nhật Long hiệu quả đến bất ngờ, ngay lập tức, từ trong tấm chăn vọng ra:

_Nghe....rồi.

Nhật Long cười thỏa mãn, anh ngồi xuống chiếc ghế xoay trên bàn học, vắt chân lên nhau, đợi quả dưa chuột ngoan ngoãn chui ra. Kể ra làm oan gia với nhau thế này cũng có lợi, có thể dễ dàng uy hiếp cô bằng việc "giở trò" (mặc dù anh cũng không ham hố gì cho lắm), việc dạy dỗ cô sẽ chẳng tốn bao nhiêu công sức. Nghĩ đến đây thì nụ cười hiếu thắng được dịp nở tươi roi rói trên khuôn mặt điển trai.

Tiểu Vy luyến tiếc chui ra khỏi tấm chăn ấm áp. Đành phục tùng mệnh lệnh, chứ để tên biến thái này hôn không khéo cô không còn cơ hội mà tỉnh dậy nữa ấy chứ. Hơi chóng mặt, cô đưa tay lên đỡ cái đầu nặng trĩu, có thể thấy được hơi nóng từ người cô tỏa ra trong từng hơi thở nặng nhọc.

_Mấy...giờ rồi? – Ngay đến cả giọng nói cũng bị biến dạng thảm hại, Tiểu Vy đưa tay lên ôm lấy chiếc cổ nóng rát, cố gắng phát ra âm thanh.

_11 giờ. – Phải cố gắng lắm, Nhật Long mới không phì cười trước cái giọng "vịt đực tập hát" của Tiểu Vy, anh cố kiềm lại mà nói với giọng đều đều.

Tiểu Vy lật tung chăn ra, mò mẫm bước xuống giường.

_Cô đi đâu đấy?

_Tôi đi về....muộn rồi...

_Về gì mà về? Bộ dạng cô bây giờ hay ho lắm ấy mà về. Uống thuốc đi, hồi nãy bị ngất đấy, không nhớ à? – Nhật Long tỏ vẻ không vui. Anh đã bế cô về phòng mình, mời bác sĩ riêng của gia đình anh đến khám cho cô. Thế mà khi cô tỉnh dậy, anh không những không được một câu cảm ơn mà cô còn đòi về ngay tức thì, có phải là vô tâm quá không đây?

_Nhưng...muộn rồi...Băng Hạ đợi tôi...khụ khụ.

_Lát nữa tôi đưa cô về là được chứ gì? Mà nếu muộn quá thì... – Ánh mắt ranh mãnh, nụ cười Nhật Long trở nên gian tà.

_....???

_....thì cô ngủ ở đây luôn cũng được.

_Khụ khụ.....anh điên à? Cái tên...bi..ến thái...khụ khụ...

Mặc dù thừa biết Tiểu Vy dùng "mĩ từ" nào để gọi mình, nhưng Nhật Long vẫn làm bộ dỏng tai lên nghe, bộ mặt ngây thơ hệt như "cáo già đeo nơ".

_Cái gì á? Muốn ám chỉ ai thì nói rõ ra đi, cứ đứt quãng như thế ai hiểu?

_B...i..ến....th..ái...

_Vẫn chẳng nghe thấy gì.

Biết là không thể dùng lời với tên này, Tiểu Vy hươ tay vơ vội cái gối trên giường, quăng vào đầu Nhật Long một cái thật mạnh. Cho anh chết này! Tên biến thái!

"BỐP!!!"

_Cô làm cái trò gì vậy hả? Không biết đau sao? – Nhật Long tay ôm đầu, gắt lên với Tiểu Vy. Đúng là không thể chịu được tiếp. Nếu không nghĩ đến tình trạng của Tiểu Vy lúc này, không biết Nhật Long sẽ làm gì cô nữa. Rõ ràng là đang ốm, vậy mà ra tay cứ như muốn giết người vậy.

Tiểu Vy không nói gì, cô lườm Nhật Long một cái, tên này đối với cô phải nói chuyện bằng hành động, Không thì e rằng lời nói sẽ không.....chui vào đầu hắn được.

_Ăn gì không? – Nhật Long bỗng dưng hỏi một câu không liên quan đến chủ đề, giọng nói có phần dịu hơn trước. Suy cho cùng thì dù Tiểu Vy có ngang bướng đến đâu, đối với anh cũng vẫn là một con nhóc. Mà đấu lí với một con nhóc thì chẳng khác nào hạ thấp danh dự của một công tử cao cao tại thượng như anh xuống. Thôi thì không thèm chấp.

_Kh...ô...ng. – Tiểu Vy lườm Nhật Long, khó khăn nói.

_Cô đang ốm mà, không ăn sẽ đói đấy.

_Kệ....tôi...

"Ọt....ọt...."

Tiểu Vy ngượng chín mặt sau màn "phản chủ" ngoạn mục của cái bụng. Không phải chứ? Sao lại đúng lúc này? Lại ngay trước mặt tên biến thái kia nữa.

Nhật Long đưa tay lên che miệng, cố gắng kìm nén tiếng cười đang chuẩn bị bật ra. Ngang bướng thế nào, cứng đầu thế nào cũng vẫn chỉ là một con nhóc.

_E hèm, tiếng gì ấy nhỉ? – Anh cố làm ra vẻ nghiêm túc để che đi cái khuôn mặt nham nhở vì nhịn cười đến nỗi biến dạng.

_Tiếng....gì đâu? A...nh nghe....nhầm...đấy. – Tiểu Vy vẫn cố gắng bào chữa. Không thể cho tên này biết cô đang ĐÓI được.

_Được rồi. – Cuối cùng cũng lấy được lại vẻ lạnh lùng thường ngày, Nhật Long ho khan một tiếng, nói nhẹ nhưng đầy uy quyền. – Tôi đã sai cô Di nấu cháo cho cô rồi, lát cô ấy mang lên, cô nhớ ăn hết đấy.

_Tôi.....đã....bả...o là kh...ông...đ...ói.

"Ọt....ọt...."

Cái bụng lại được dịp lên tiếng phản bác, biểu tình dữ dội sau câu nói dối "trắng trợn" của Tiểu Vy, khiến cho gần hết máu trong người cô dồn hết lên mặt. Tiểu Vy quay mặt đi, thầm nguyền rủa cái bụng "đáng ghét" không biết thương chủ.

Bây giờ thì không thể nhịn được nữa, Nhật Long ngả người ra sau ghế, ôm bụng cười ngặt nghẽo. Tiểu Vy quắc mắt:

_A...nh...cười....cái gì?

Nhật Long một tay ôm bụng, một tay làm động tác xua tay, ý nói "không có gì" nhưng khuôn mặt thì nhàu nhĩ lại vì sắp trào nước mắt. Thật mất cả hình tượng của một cậu chủ trước mặt osin, nhưng đứng trước một màn "hài kịch" như thế này, dù là kẻ đứt mất dây thần kinh cười cũng khó mà kiềm được.

Cánh cửa bật mở, cô Di bước vào, trên tay là bát cháo gà nóng hổi. Viễn cảnh Tiểu Vy thì ngồi trên giường quay mặt đi, còn cậu chủ thì ngồi cười ngặt nghẽo như sắp chết đến nơi khiến trong đầu bà xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng. Nhưng theo phép tắc, bà vẫn tiến lại gần, gọi nhỏ:

_Cậu chủ, cháo đã chín.

_À....ừ....e hèm....cô để trên bàn đi. – Nhật Long tắt mất tiếng cười, khuôn mặt trở về với vẻ lãnh đạm. Tuy trong mắt vẫn thấp thoáng nét cười, nhưng có một người thứ ba xuất hiện, anh không thể cười tự nhiên như trước đó được.

Cô Di vừa đi khỏi, anh đưa bát cháo ra trước mặt, giục Tiểu Vy. Sự nhăn nhở, cợt nhả hồi nãy đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt uy quyền, nói như ra lệnh.

_Ăn đi.

Tiểu Vy liếc nhìn Nhật Long, rồi lại liếc nhìn bát cháo. Có nên ăn không? Liệu.....không có thuốc độc chứ?

_Không có thuốc độc đâu, ăn đi. – Như đọc được suy nghĩ của "cô nàng dưa chuột – đầu óc đơn bào" trước mặt, Nhật Long lên tiếng. Đúng là "suy bụng ta ra bụng người".

Tiểu Vy đón lấy bát cháo, màu trắng của gạo trộn với một chút vàng nhạt của thịt gà, điểm xuyết thêm màu xanh tươi mát của hành. Từ trong bát bốc lên từng làn khói trắng mỏng manh, mùi thơm xông lên mũi khiến cô bất chợt mềm lòng, và nhận ra mình đang đói. Từng ngón tay thon dài cầm chiếc muỗng lên...

_______________

Băng Hạ ngồi ở salon phòng khách, thỉnh thoảng lại ngước nhìn lên đồng hồ. Cây kim ngắn chậm chạp lê từng bước một mang theo sự bồn chồn, lo lắng của cô. Đã gần 12 giờ rồi mà Tiểu Vy vẫn chưa về. Cô đã gọi không biết bao nhiêu cuộc, nhưng Tiểu Vy chẳng hề bắt máy lấy một lần. Tiểu Bảo nhẹ nhàng quấn quanh chân Băng Hạ như để trấn an, nhưng nó không đủ để cô vất đi những suy nghĩ lo lắng đang hiện diện trong đầu.

Cô bật máy lên, lia nhanh ngón tay đến số máy "Vy Vy".

"Cause you had a bad day

You're taking one down

You sing a sad song just to turn it around

You say you don't know

You tell me don't lie

You work at a smile and you go for a ride

You had a bad day

The camera don't lie

You're coming back down and you really don't mind

You had a bad day

You had a bad day....."

Bài nhạc chờ đã trôi qua gần hết, nhưng cũng như những lần trước đây, đầu dây bên kia không hề có ý định bắt máy.

__________

_Xong! – Tiểu Vy phấn khích reo lên, đặt bát cháo đã được "quét" sạch sẽ xuống bàn, bên cạnh 4 cái bát trống trơn đã an tọa trên bàn trước đó. Cô mỉm cười, trên môi vẫn còn một vệt cháo chưa lau. – Tôi có thể ăn thêm bát nữa không?

Nhật Long nhìn Tiểu Vy ăn từ đầu đến cuối mà không ngậm được miệng lại. Anh không thể giấu được câu hỏi "Cô gái này có phải là quái vật không?" cứ lởn vởn trong đầu sau khi đã được xem một....màn xiếc đặc sắc được thực hiện bởi một cô gái có cái dạ dày....không đáy.

_Cô.....không phải chứ? Năm bát rồi đấy?

Tiểu Vy nguýt Nhật Long một cái dài:

_Này, tôi là người ốm, đương nhiên là phải ăn nhiều, thái độ vừa rồi của anh là sao hả?

Nhật Long lắc đầu ngán ngẩm, nếu lấy lí do là "ốm", vậy chẳng phải những bệnh viện có người ốm đều sạt nghiệp hết cả sao? Mà cũng chẳng trách, có những bệnh nhân như Tiểu Vy đây, thì chuyện phá sản đối với những bệnh viện đó chẳng qua chỉ là chuyện "không sớm thì muộn".

_Cô Di. – Anh không quay đầu lại, gọi lớn.

Như đã chờ sẵn ở cửa, cô Di nhẹ nhàng bước vào, nhìn thấy đống bát ngổn ngang trên bàn, trong đầu bà không khỏi có chút chấn động.

_Dạ.

_Lấy thêm bát cháo nữa cho Tiểu Vy. – Nhật Long từ từ nói, thầm mong cô Di đừng có....ngất.

_Vâng. – Cô Di cúi đầu lễ phép, trước khi đi còn ngoái lại nhìn Tiểu Vy một cái như sinh vật lạ, để ăn hết chỗ cháo này, không biết cô ấy đã phải tu luyện bao nhiều năm cho cái dạ dày của mình đây????

Ăn xong chưa? – Nhật Long bình thản hỏi sau khi Tiểu Vy đã để xuống bàn cái bát thứ "n" sạch trơn, và cũng đưa ánh mắt (cố làm ra vẻ) bình thản không kém lướt qua chồng bát ngổn ngang trên bàn, phải đến chục cái chứ không ít. Nhưng anh đã thôi không ngạc nhiên nữa. "Vì cô bị ốm mà!", anh nhếch môi cười nhẹ.

_Thôi,....tôi không ăn nữa đâu, no lắm rồi. – Tiểu Vy một tay xoa xoa bụng, mỉm cười thỏa mãn. Cháo cô Di nấu đúng là trên cả tuyệt vời, khác hẳn với cái thứ cháo "nửa chín nửa sống" mà Băng Hạ vẫn thường (miễn cưỡng) nấu cho cô mỗi khi cô bị ốm.

_Muốn ăn tiếp cũng không có, đồ con heo. – Nhật Long phẩy tay. Ăn nhiều như thế mà còn định không no sao? Giỡn hoài.

Anh bước ra ngoài, sai cô Di vào dọn dẹp, rồi bước đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác đen cổ lông, vừa sang trọng lại vừa năng động. Thấy Nhật Long đứng trước gương mặc áo, Tiểu Vy hỏi.

_Biến thái...anh....đi đâu thế?

_Đưa heo về chuồng. – Nhật Long không thèm liếc nhìn người vừa hỏi, anh đáp nhanh, đôi tay vẫn nhanh nhẹn mặc áo.

_Heo?

_Là cô đó.

_Tôi mà là heo? – Tiểu Vy giãy nảy.

_Có thể tiểu hóa được gần chục bát cháo, không là heo thì chắc là người?

Nhật Long đi một vòng sửa soạn những thứ cần thiết, sau đó dừng trước mặt Tiểu Vy, nói nhẹ:

_Cô chải tóc đi, tôi đợi dưới nhà, nhanh lên, không tôi cho cô đi bộ về đó.

Cánh cửa gỗ đóng sầm một cái sau khi Nhật Long vừa bước ra, ngay lập tức, chiếc gối một phút trước còn yên vị trên giường, nay đã bay một cái "Vèo", đáp thẳng vào cánh cửa.

_Biến thái! Xí!

Một giờ đêm, chiếc xe BMW đỏ lao đi trên đường. Tiểu Vy ngồi bên trong, nhắm hờ mắt. Dư âm của cơn sốt hồi nãy vẫn còn đọng lại trong cô mà không chỉ đơn thuần gần chục bát cháo có thể đẩy lùi được. Cô cũng chẳng màng xem tên biến thái kia với cái tốc độ tên lửa ấy có đâm vào đâu hay không, bây giờ, cô chỉ muốn ngủ mà thôi.

Chợt nhớ đến Băng Hạ ở nhà, Tiểu Vy vội mở bừng mắt, cuống cuồng tìm điện thoại. Chiếc Iphone nằm gọn trong túi xách từ chiều đến giờ. Bật màn hình, cô suýt ngất vì 53 cuộc gọi nhỡ, chỉ từ một số duy nhất : "Băng Hạ". Cô thầm trách bản thân, hồi nãy do mệt quá nên đã quên béng mất chuyện phải gọi điện về cho Băng Hạ đỡ lo. Đã quá một giờ rồi, không biết cô ấy còn thức không?

Hồi chuông thứ hai chưa kịp kết thúc, từ đầu dây bên kia, tiếng Băng Hạ vội vàng cất lên, chứng tỏ cô ấy đã chờ cuộc điện thoại này từ rất lâu.

"_Vy Vy. Bạn ở đâu thế?"

_À....mình....mình đang về.

"_Có biết mấy giờ rồi không? Mà giọng bạn sao vậy?"

_Mình....mình không sao, lát nữa về mình kể cho, xin lỗi đã làm bạn lo lắng. – Giọng Tiểu Vy ngượng ngùng bẽn lẽn, rồi nhanh chóng chuyển qua đề tài khác. – Bạn chưa ngủ à?

"_Bạn đi từ chiều đến bây giờ chưa thấy về, mình có thế ngủ được sao?"

_Mình...mình xin lỗi, hì, mình chuẩn bị về đến trường rồi, thế nhé!

Tắt máy đi, Tiểu Vy thở phào nhẹ nhõm. Cô hướng ánh mắt ra đằng trước nhìn đường, chờ đợi chiếc cổng học viện Thánh Huy hiện ra trước mắt.

Nhật Long liếc nhìn Tiểu Vy, rồi lại nhìn về phía trước, nói nhỏ, giọng trầm trầm, lẫn trong tiếng gió gào thét bên ngoài cửa xe.

_Tôi đã cảnh cáo đám người làm đó rồi, lần sau bị họ bắt nạt, hãy nói với tôi.

Tiểu Vy khựng lại, một cách ngượng ngùng, cô đưa ánh mắt ra bên ngoài cửa xe, giọng nói cố làm bộ tự nhiên.

_Gì chứ? Tôi quen rồi. Ho ghét tôi cũng có lý do, anh mắng họ làm gì, họ sẽ càng thêm ghét tôi hơn thôi.

_Tôi không thích.

Tiểu Vy không hiểu, cô quay lại nhìn Nhật Long, hỏi.

_Không thích? Không thích cái gì?

_Không thích bạn tôi bị người ta bắt nạt, mà lại là người của tôi.

Tiểu Vy chớp chớp mắt, hai giây sau, cô quay đầu nhìn ra cửa xe. Bạn tôi? Cô mỉm cười.

Dường như ý thức được lời nói đi sai "quỹ đạo" của mình, Nhật Long vội sửa lại:

_Tôi không thích osin tôi mang về bị mấy người đó bắt nạt, nhất là một đứa ngốc nghếch, không biết bảo vệ bản thân như cô.

Tiểu Vy không đáp, cô nhìn ra ngoài cửa, thả hồn theo từng cảnh vật thụt lùi về phía sau.

Bạn....

Cô mỉm cười vu vơ.

...................

Chiếc xe tiến vào sân trường Thánh Huy, rồi tiến gần về khu kí túc xá nữ sau sân trường. Băng Hạ đang đứng chờ trước cửa, ánh mắt bồn chồn, lo lắng.

Từ bên trái chiếc xe, Nhật Long bước ra, rồi nhanh nhẹn xuất hiện ở bên phải để mở cửa cho Tiểu Vy.

_Cảm ơn anh. – Tiểu Vy gật nhẹ đầu. – Mai tôi sẽ đến tiếp.

_Ốm thì nghỉ ở nhà, chẳng may có bị làm sao tôi không chịu trách nhiệm được. – Nhật Long ngồi vào xe, lạnh lùng nói. Chiếc xe phóng vào màn đêm tĩnh mịch, để lại trước hiên nhà Băng Hạ với ánh mắt khó hiểu nhìn chăm chăm vào Tiểu Vy.

_Có chuyện gì thế? – Dù không muốn nhưng đứng trước cảnh một nữ nhân về nhà lúc nửa đêm, lại ở trên xe một nam nhân, cô không thể tránh khỏi suy nghĩ "đen tối" đang tìm đến.

_Không có gì đâu, vào nhà mình kể cho. – Tiểu Vy xua tay trước mặt, bước vào nhà, cánh cửa từ từ khép lại.

Ngày đăng: 08/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?