Gửi bài:

Chương 220 - Không thể khống chế

Hai người dựa vào nhau quá gần, Chu Thiến chỉ cảm thấy thân thể Triệu Hi Thành nóng như bàn ủi, cảm giác nóng bỏng đó như truyền đến tận đáy lòng cô

Ánh mắt của anh khiến cô hoảng loạn. Tay cô đặt trên ngực anh, cô thậm chí còn cảm nhận được dưới làn da nóng rực của anh, tim anh đang đập loạn.

Lòng Chu Thiến cả kinh, vội đẩy Triệu Hi Thành ra, tim đập loạn. Cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh. Cô khẽ nói:

- Tôi đi xem Thế Duy

Nói xong vội vòng ra đằng sau, đi về phía Thế Duy.

Hôm nay cô đáng ra không nên đến, cô không nên quá gần gũi với anh. Nếu đã là chuyện không thể thì tại sao còn để cho anh có cơ hội làm cô bối rối?

Triệu Hi Thành nhìn bóng cô vội vàng rời đi, lòng buồn bã mất mát. Hai tay như vẫn còn lưu lại hương thơm thản nhiên của cơ thể cô. Anh nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay, phủi đi cảm giác tê dại nơi đó rồi đi về phía bọn họ.

Chu Thiến cầm bộ quần áo vừa chọn xong hỏi ý kiến Thế Duy. Thế Duy chỉ cần là cô mua thì đều nói thích. Chu Thiến thấy Triệu Hi Thành đi tới, nhớ lại cảnh khi nãy mà mặt nóng bừng. Cô tránh anh đi qua chỗ khác mà chọn đồ cho Thế Duy.

Triệu Hi Thành thấy cô cố ý né tránh thì trầm mặt xuống, lòng rất khó chịu. Nhưng anh muốn cô thế nào đây? Là chính anh từ chối cô, chẳng lẽ còn muốn cô chết cũng phải bám riết lấy anh? Nếu cô thực sự là loại con gái như thế thì chắc anh đã thấy thoải mái.

Nhân viên bán hàng lúc này đi tới nhiệt tình giới thiệu:

- Tiên sinh, phu nhân, có muốn thử quần áo gia đình của cửa hàng chúng tôi không. Cậu bé nhà các vị đáng yêu thế kia, lúc đi dạo phố mặc như vậy sẽ rất ngọt ngào, ấm áp đó.

Chu Thiến thấy nhân viên kia hiểu lầm thì định sửa lại nhưng Triệu Hi Thành lại nói:

- Được, mang qua cho chúng tôi xem

Nhân viên cửa hàng cười tủm tìm mà đem đến một bộ áo gia đình rồi nói:

- Có của cha mẹ và con, kiểu dáng giống hệt nhau, thực sự rất đáng yêu

Nói xong đưa cho ba người mỗi người một chiếc áo rồi lại dẫn Thế Duy đi vào phòng thay đồ.

- Tiên sinh, phu nhân đừng lo, nhân viên cửa hàng của chúng tôi sẽ chăm sóc cậu bé cẩn thận. Giờ cũng mời hai người đi thử đồ đi

Nói xong liền bước đi.

Chờ nhân viên cửa hàng đi rồi, Chu Thiến giận dữ nhìn Triệu Hi Thành khẽ nói:

- Triệu tiên sinh, anh có ý gì? Vì sao lại làm chuyện khiến người khác hiểu lầm này?

Triệu Hi Thành nhìn khuôn mặt lạnh như băng của cô mà nói:

- Chẳng qua tôi muốn mua quần áo gia đình, sao lại khiến người ta hiểu lầm? Mua bây giờ sau này kiểu gì chẳng có lúc dùng

Nói xong cầm quần áo đi vào lòng thay đồ, trước khi vào cũng xoay người nhìn Chu Thiến nói:

- Cô cũng thử đi, tôi mua một bộ cho cô

Nói xong đi vào phòng thay đồ

Anh rất muốn nhìn Chu Thiến cùng mình và Thế Duy mặc quần áo gia đình nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô thì chẳng thể mở lời, đành nói trớ đi như vậy.

Cô sẽ mặc chiếc áo đó sao?

Chu Thiến cầm chiếc áo kia đứng đó. Không sai, cô rất mong có thể cùng Hi Thành và con mặc quần áo gia đình nhưng thế này là sao? Mua rồi sau này sẽ dùng? Với Tống Thiệu Vân sao?

Quần áo gia đình có thể tùy tiện mặc thử sao? Cô lấy lý do gì để mặc chiếc áo này mà đứng chung với bọn họ. Quá khó xử/

Triệu Hi Thành thay quần áo đi ra, vừa vặn nghe được nhân viên của hàng nói chuyện với Chu Thiến

- Phu nhân, sao cô không vào mặc thử, hay là không thích à?

Chu Thiến cười cười nhét chiếc áo vào tay nhân viên:

- Cô nhầm rồi, tôi không phải là vợ anh ta, chiếc áo này tôi không mặc được.

Nhân viên cửa hàng ngượng ngùng cười cười:

- Xin lỗi cô, tôi còn nghĩ ba người là người một nhà

- Không sao!

Triệu Hi Thành có chút bực mình. Anh nghiêm mặt đi ra, vừa vặn Thế Duy cũng thay đồ xong, cậu bé trông rất đáng yêu. Triệu Hi Thành bế Thế Duy lên soi gương, một lớn một bé mặc quần áo giống nhau, cảm giác thật ấm áp.

Nhân viên cửa hàng đương nhiên là khen không ngớt lời. Thế Duy thấy mình mặc quần áo giống cha thì cũng thấy rất thú vị. Triệu Hi Thành gọi nhân viên cửa hàng tính tiền rồi nói:

- Lấy thêm một bộ thế này cho tiểu thư kia!

Dù sao khi nãy cũng từng nói thế mặc dù ý anh không phải là vậy

Ai ngờ Chu Thiến lập tức cười mà cản lại. Cô nhìn Triệu Hi Thành mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh tanh:

- Không cần, Triệu tiên sinh, cảm ơn ý tốt của anh, quần áo kiểu này chồng tương lai của tôi sẽ mua.

Mặt Triệu Hi Thành cứng đờ. Chồng tương lai? Anh lặp đi lặp lại từ này trong lòng vài lần. Anh đón lấy túi đồ nhân viên cửa hàng đưa rồi bế Thế Duy đi ra ngoài.

Anh mở cửa xe, bế Thế Duy vào. Thấy Chu Thiến vẫn còn đứng đó thì nói:

- Sao còn không lên xe? Tôi đưa cô về!

Chu Thiến nói:

- Không cần, tôi còn có việc khác!

Sắc mặt Triệu Hi Thành càng âm trầm, thì ra cô trang điểm chẳng phải là vì anh, anh tự mình đa tình? Anh oán hận lên xe rồi lái xe phóng vụt đi.

Chu Thiến nhìn bóng xe dần biến mất thì bĩu môi. Sau đó xoay người đến trạm xe bus đối diện chờ xe. Cô muốn đến trường đào tạo người mẫu tìm mẫu nam. Cuộc thi chung kết có yêu cầu tạo hình cho mẫu nam. Vốn cũng chẳng nhất thiết là hôm nay nhưng nếu đã ra ngoài thì đi luôn cho tiện.

Triệu Hi Thành trở về nhà thì giao Thế Duy cho người hầu rồi lập tức gọi điện cho Lý Thêm

- Lý Thêm, chuyện tôi nhờ anh làm đến đâu rồi

- Triệu tổng, theo báo cáo thì Chu Thiến giờ đang chuẩn bị tham gia cuộc thi stylist toàn quốc, không biết có gì đặc biệt không

- Cái này tôi biết, còn tin gì khác sao?

- Đúng rồi, cuộc thi này cần mở rộng, đang tìm tài trợ

- Rồi, tôi biết rồi! Vất cho anh rồi

Từ sau lần Lý Thêm tham gia cứu Thiệu Lâm, Triệu Hi Thành khách khí với Lý Thêm nhiều, cũng rất để ý chiếu cố chuyện làm ăn của Lý Thêm. Điều này giúp Lý Thêm dần thoát khỏi cái bóng là băng đảng xã hội đen nhưng có một số chuyện bí mật thì Triệu Hi Thành vẫn nhờ Lý Thêm giúp.

Triệu Hi Thành thu điện thoại. Tài trợ? Không biết nếu biết có Triệu thị tài trợ thì bên tổ chức có vui không đây?

Nhưng anh đang làm gì thế? Anh cố ý tiếp cận cô để làm gì? Từ sau khi thấy cô và Hi Tuấn một chỗ, anh không thể bình tĩnh nổi. Anh không muốn tiếp cận với cô nhưng không nhịn được mà muốn gặp cô. Hôm nay tìm cô đi mua quần áo chính là vì thế. Nhưng vừa thấy cô thì anh lại không thể tự thả lỏng bản thân mà khiến cả hai bên cùng không vui.

Anh rốt cuộc đang làm gì? Dường như hoàn toàn không khống chế được...

Cô lại nói với anh chồng tương lai? Nhớ tới những lời này của cô anh lại nổi giận. Anh ngẩng đầu, mắt lóe sáng, anh muốn xem xem ai có thể thành chồng tương lai của cô?

Mục lục
Ngày đăng: 08/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục